Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Làm lành.
Hàn Thiên ép sát cô xuống ghế, một nụ hôn sâu kéo dài hơn ba phút, phải đến khi Vương Bảo An cảm thấy không còn thở nổi nữa anh mới buông cô ra.
"Bảo An."
"Hửm."
Hàn Thiên vẫn đang ở phía trên người cô, mặt hai hai cách nhau chưa đến 10 cm.
"Anh rất nhớ em."
Vương Bảo An dang hai tay vòng qua cổ Hàn Thiên: "Em cũng nhớ anh."
Hàn Thiên lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi cô, anh cúi đặt tại nơi đó một nụ hôn nhè nhẹ.
"Lần này em quá đáng lắm, không quan tâm anh những ba ngày năm giờ tám phút. Khoảng thời gian đó đối với anh thật khó chịu, mỗi một giây một phút trôi qua dài không thể tả." Hàn Thiên cứ như một chú cún con mang trong lòng đầy ủy khuất gục sâu vào cổ cô mà nói.
"Em xin lỗi."
"Vậy em phải bù đắp cho anh."
"Được." Vương Bảo An chẳng bèn suy nghĩ liền đồng ý, cô nào biết bản thân đang tự dâng mình cho sói?
Hai mắt Hàn Thiên sáng rực, anh ngẩng dậy chống tay nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
Người phụ nữ này tại sao lại dụ hoặc đến vậy? Toàn thân đều tỏa ra một mùi hương như đang câu dẫn anh. Hàn Thiên chỉ muốn ngay lập tức đem con mèo nhỏ này nuốt sạch
Nhưng mấy ngày qua vì không ăn uống đủ chất, ngủ cũng không đúng giờ mà thân thể cô đang bị suy nhược. Hàn Thiên dành phải kiềm lại những ham muốn của mình. Anh không muốn mèo nhỏ của anh bị "hành hạ" đến kiệt sức. Vẫn là nên đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Lúc đó anh sẽ từ từ tính một thể.
Vương Bảo An bị Hàn Thiên nhìn lâu đến như vậy mặt không biết vì mới khóc xong hay là do ngượng mà đỏ bừng. Cô đẩy anh ra rồi nói: "Chắc anh chưa ăn gì đúng không? Vậy để em đi nấu gì đó."
"Anh giúp em."
"Anh giúp em."
"Không cần."
Hàn Thiên cười cười nhìn con mèo nhỏ này chạy vụt vào trong bếp. Anh tiện tay bế tiểu Mun đặt lên trên lòng vuốt ve.
"Mày hình như lại nặng hơn rồi? Thử nói xem sao chủ của mày lại ốm như vậy hả?"
Tiểu Mun bị lật ngửa ra thì vô cùng khó chịu, nó nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo: "Meo...Meo meoooooo."
Kêu gào mấy câu thì nhảy khỏi người anh chạy vào trong bếp.
Hàn Thiên lấy điện thoại gọi báo cho Tưởng Lam một câu, mấy ngày nay bà cũng vất vả không ít.
"Alo mẹ."
Tưởng Lam đang đau đầu nghĩ cách để con trai mình làm lành với cô con dâu nhỏ thì nhận được tin này của anh.
"Con nói sao?" Hàn Khải đang đọc báo bên cạnh cũng bị bà làm cho giật nảy mình.
"Con nói sao?" Hàn Khải đang đọc báo bên cạnh cũng bị bà làm cho giật nảy mình.
"Có chuyện gì thế em?"
"Thằng bé Hàn Thiên nói hai đứa chúng nó làm lành rồi."
"Vậy sao? Tốt quá." Hàn khải thấy vợ mình vui mừng như vậy thì cũng bật cười.
"Hàn Thiên ngày mai đưa con bé về đây với ta. Nghe chưa? Ta nhớ con bé quá rồi. Còn nữa con thử thương lượng với Bảo An xem nó có đồng ý dọn về Hàn gia sống không? Dù sao cũng tiện để ta chăm sóc. Để con bé ở ngoài một mình ta không yên tâm."
Hàn Thiên đúng là cũng có ý này, ánh mắt anh hướng vào trong bếp: "Được để con thử xem."
"Cũng không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Hàn Thiên cúp máy rồi đi vào trong bếp.
Vương Bảo An vẫn đang xào nấu. Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
"Anh vừa gọi cho mẹ?"
"Ừm. Mẹ nói rất nhớ em."
"Vậy để mai em về thăm bác. Em cũng rất nhớ bác."
"Mẹ anh còn nói bảo em chuyển về Hàn gia."
Vương Bảo An hơi khựng lại, cô không đáp lời anh.
"Bảo An anh biết đây là nơi chưa những hồi ức không tốt đối với em. Hay là để anh xây một căn biệt thự khác cho em. Chúng ta cùng dọn về đó sống. Chứ em ở một mình ở đây anh rất không yên tâm."
"Chuyện này để sau hẵng nói đi. Thức ăn chín rồi chúng ta ăn trước ha."
Vương Bảo An đổ thức ăn ra đĩa rồi Hàn Thiên giúp cô bê ra.
Mùi thức ăn thơm phức kích thích khứu giác. Tiểu Mun cũng kêu meo meo đòi ăn.
Sau khi ăn xong, Hàn Thiên giúp cô rửa chén. May mắn thay lần này làm không tồi không vỡ cái nào.
Cả hai cùng nhau xem phim sau đó vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Hàn Thiên ôm gọn cô vào lòng. Mấy ngày qua anh ăn không cảm thấy ngon miệng, đêm tới thì không tài nào ngủ được. Chợp mắt được một lúc lại giật mình tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh thì vô cùng trống vắng.
"Mèo nhỏ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
Trong bệnh viện, đêm tối tĩnh lặng.
Châu Hân Hân thở dài nhìn Lí Kiệt:"Cậu ấy từ chối anh rồi sao?"
"Ừm. Em ấy từ trước tới giờ chưa từng có tình cảm với anh, là do anh tự đa tình thôi." Lí Kiệt cười khổ.
"Có lẽ tình cảm cậu ấy dành cho Hàn Thiên quá lớn."
"Phải rồi Hân Hân chuyện kia em đã nói với Bảo An rồi?"
"Ừm. Em ấy từ trước tới giờ chưa từng có tình cảm với anh, là do anh tự đa tình thôi." Lí Kiệt cười khổ.
"Có lẽ tình cảm cậu ấy dành cho Hàn Thiên quá lớn."
"Phải rồi Hân Hân chuyện kia em đã nói với Bảo An rồi?"
"Đã nói rồi."
"Haizzz Hân Hân tại sao không đợi anh tỉnh lại rồi cùng bàn bạc?"
"Tại lúc đó em..."
"Lúc trước anh cũng đã nhận được một file chứng cứ nhưng khi xem kĩ lại thì phát hiện có một vài điểm không hợp lí vì vậy mới không nói với em. Hân Hân à lần này em làm vậy là quá bồng bột nóng vội."
"Em biết là mình không đúng nhưng vẫn là do người nhà họ Hàn làm, tên Hàn Thiên đó chẳng lẽ không dính dáng đến?"
"Trong những gì điều tra được không chỉ đích danh Hàn Thiên, anh ta có làm hay không còn chưa được xác thực em không thể vội kết luận như vậy."
"Bảo An."
"Hửm."
Hàn Thiên vẫn đang ở phía trên người cô, mặt hai hai cách nhau chưa đến 10 cm.
"Anh rất nhớ em."
Vương Bảo An dang hai tay vòng qua cổ Hàn Thiên: "Em cũng nhớ anh."
Hàn Thiên lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi cô, anh cúi đặt tại nơi đó một nụ hôn nhè nhẹ.
"Lần này em quá đáng lắm, không quan tâm anh những ba ngày năm giờ tám phút. Khoảng thời gian đó đối với anh thật khó chịu, mỗi một giây một phút trôi qua dài không thể tả." Hàn Thiên cứ như một chú cún con mang trong lòng đầy ủy khuất gục sâu vào cổ cô mà nói.
"Em xin lỗi."
"Vậy em phải bù đắp cho anh."
"Được." Vương Bảo An chẳng bèn suy nghĩ liền đồng ý, cô nào biết bản thân đang tự dâng mình cho sói?
Hai mắt Hàn Thiên sáng rực, anh ngẩng dậy chống tay nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
Người phụ nữ này tại sao lại dụ hoặc đến vậy? Toàn thân đều tỏa ra một mùi hương như đang câu dẫn anh. Hàn Thiên chỉ muốn ngay lập tức đem con mèo nhỏ này nuốt sạch
Nhưng mấy ngày qua vì không ăn uống đủ chất, ngủ cũng không đúng giờ mà thân thể cô đang bị suy nhược. Hàn Thiên dành phải kiềm lại những ham muốn của mình. Anh không muốn mèo nhỏ của anh bị "hành hạ" đến kiệt sức. Vẫn là nên đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Lúc đó anh sẽ từ từ tính một thể.
Vương Bảo An bị Hàn Thiên nhìn lâu đến như vậy mặt không biết vì mới khóc xong hay là do ngượng mà đỏ bừng. Cô đẩy anh ra rồi nói: "Chắc anh chưa ăn gì đúng không? Vậy để em đi nấu gì đó."
"Anh giúp em."
"Anh giúp em."
"Không cần."
Hàn Thiên cười cười nhìn con mèo nhỏ này chạy vụt vào trong bếp. Anh tiện tay bế tiểu Mun đặt lên trên lòng vuốt ve.
"Mày hình như lại nặng hơn rồi? Thử nói xem sao chủ của mày lại ốm như vậy hả?"
Tiểu Mun bị lật ngửa ra thì vô cùng khó chịu, nó nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo: "Meo...Meo meoooooo."
Kêu gào mấy câu thì nhảy khỏi người anh chạy vào trong bếp.
Hàn Thiên lấy điện thoại gọi báo cho Tưởng Lam một câu, mấy ngày nay bà cũng vất vả không ít.
"Alo mẹ."
Tưởng Lam đang đau đầu nghĩ cách để con trai mình làm lành với cô con dâu nhỏ thì nhận được tin này của anh.
"Con nói sao?" Hàn Khải đang đọc báo bên cạnh cũng bị bà làm cho giật nảy mình.
"Con nói sao?" Hàn Khải đang đọc báo bên cạnh cũng bị bà làm cho giật nảy mình.
"Có chuyện gì thế em?"
"Thằng bé Hàn Thiên nói hai đứa chúng nó làm lành rồi."
"Vậy sao? Tốt quá." Hàn khải thấy vợ mình vui mừng như vậy thì cũng bật cười.
"Hàn Thiên ngày mai đưa con bé về đây với ta. Nghe chưa? Ta nhớ con bé quá rồi. Còn nữa con thử thương lượng với Bảo An xem nó có đồng ý dọn về Hàn gia sống không? Dù sao cũng tiện để ta chăm sóc. Để con bé ở ngoài một mình ta không yên tâm."
Hàn Thiên đúng là cũng có ý này, ánh mắt anh hướng vào trong bếp: "Được để con thử xem."
"Cũng không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Hàn Thiên cúp máy rồi đi vào trong bếp.
Vương Bảo An vẫn đang xào nấu. Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
"Anh vừa gọi cho mẹ?"
"Ừm. Mẹ nói rất nhớ em."
"Vậy để mai em về thăm bác. Em cũng rất nhớ bác."
"Mẹ anh còn nói bảo em chuyển về Hàn gia."
Vương Bảo An hơi khựng lại, cô không đáp lời anh.
"Bảo An anh biết đây là nơi chưa những hồi ức không tốt đối với em. Hay là để anh xây một căn biệt thự khác cho em. Chúng ta cùng dọn về đó sống. Chứ em ở một mình ở đây anh rất không yên tâm."
"Chuyện này để sau hẵng nói đi. Thức ăn chín rồi chúng ta ăn trước ha."
Vương Bảo An đổ thức ăn ra đĩa rồi Hàn Thiên giúp cô bê ra.
Mùi thức ăn thơm phức kích thích khứu giác. Tiểu Mun cũng kêu meo meo đòi ăn.
Sau khi ăn xong, Hàn Thiên giúp cô rửa chén. May mắn thay lần này làm không tồi không vỡ cái nào.
Cả hai cùng nhau xem phim sau đó vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Hàn Thiên ôm gọn cô vào lòng. Mấy ngày qua anh ăn không cảm thấy ngon miệng, đêm tới thì không tài nào ngủ được. Chợp mắt được một lúc lại giật mình tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh thì vô cùng trống vắng.
"Mèo nhỏ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
Trong bệnh viện, đêm tối tĩnh lặng.
Châu Hân Hân thở dài nhìn Lí Kiệt:"Cậu ấy từ chối anh rồi sao?"
"Ừm. Em ấy từ trước tới giờ chưa từng có tình cảm với anh, là do anh tự đa tình thôi." Lí Kiệt cười khổ.
"Có lẽ tình cảm cậu ấy dành cho Hàn Thiên quá lớn."
"Phải rồi Hân Hân chuyện kia em đã nói với Bảo An rồi?"
"Ừm. Em ấy từ trước tới giờ chưa từng có tình cảm với anh, là do anh tự đa tình thôi." Lí Kiệt cười khổ.
"Có lẽ tình cảm cậu ấy dành cho Hàn Thiên quá lớn."
"Phải rồi Hân Hân chuyện kia em đã nói với Bảo An rồi?"
"Đã nói rồi."
"Haizzz Hân Hân tại sao không đợi anh tỉnh lại rồi cùng bàn bạc?"
"Tại lúc đó em..."
"Lúc trước anh cũng đã nhận được một file chứng cứ nhưng khi xem kĩ lại thì phát hiện có một vài điểm không hợp lí vì vậy mới không nói với em. Hân Hân à lần này em làm vậy là quá bồng bột nóng vội."
"Em biết là mình không đúng nhưng vẫn là do người nhà họ Hàn làm, tên Hàn Thiên đó chẳng lẽ không dính dáng đến?"
"Trong những gì điều tra được không chỉ đích danh Hàn Thiên, anh ta có làm hay không còn chưa được xác thực em không thể vội kết luận như vậy."
Bình luận facebook