Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: 27: Phóng Lao Theo Lao
"Mẹ Diệp, yêu mẹ nhất trên đời."
Đó là bí mật của An Hạ muốn giành đến sinh nhật sắp tới của dì Diệp, từ nhỏ, dì Diệp đã luôn yêu thương và che chở cho An Hạ, dì xem An Hạ như con ruột của mình, An Hạ cũng xem như như là mẹ ruột.
Dì Diệp tiếc thương đong đầy đôi mắt, ôm ấp bức tranh to như thể đang ôm đứa con gái đáng thương.
An Hạ chỉ có thể đứng một bên, ở phía xa nhìn dì bằng đôi mắt đau khổ.
Nâng niu bức tranh, dì Diệp lau đi dòng nước mắt, mấy ngày nay dì đã tiếc thương đủ rồi.
Đưa đôi mắt già dặn nhìn cô con gái Bối Nghi đứng tựa vào bức tường với đôi mi hoen đỏ nhìn dì, ngẫm lại, mười ngày nay mới thấy Bối Nghi mở miệng nói chuyện.
Chắc chắn con bé cũng đau buồn không khác dì là bao, dì Diệp lau đi nước mắt, hít vào một hơi thật sâu để trấn an lại tâm tình.
Xoay đầu nhìn con gái ở xa, gác lại đau thương sang một bên an ủi con gái.
"Bối Nghi...!Con cũng đừng buồn nữa."
An Hạ chậm chạp gật đầu, giọng nói có mềm nhũng đi vì yếu đuối run rẩy "Dì cũng đừng buồn nữa, nếu em ấy nhìn thấy dì buồn như vậy...!Sẽ đau lòng."
Dì Diệp khẽ nhẹ nhàng thì thầm, hạ xuống ánh mắt nhìn vào bức tranh xinh đẹp.
"Buồn bã cũng không thể làm được gì, hữu tử tất hữu sinh, sống chết đều có số cả" Ngẩn mặt thở dài, dì nhắm lại đôi mắt đã mõi mệt vì khóc thương "Xem như con bé xấu số, mệnh con bé ngắn ngủi đi đến đây là đã hết duyên với đời vậy..."
"Biết đâu..." An Hạ thở nhẹ, muốn nói biết đâu rằng chị vẫn có thể còn sống...!Nhưng theo những gì đang xảy ra, việc chị sống sót nó là kỳ tích tuyệt diệu.
Rơi xuống biển từ độ cao vời vợi trên đỉnh núi, đó có là mặt nước cũng cứng như mặt đá thôi, hơn nữa biển rộng bao la, mênh mong vô vàng hiểm ác.
Đã mười ngày trôi qua cảnh sát biển vẫn luôn tìm kiếm, kết quả đến một sợi tóc cũng chẳng tìm thấy được, người ta đồn đoán rằng khi rơi xuống đã tử vong và có thể bị các loài cá cấu rỉa, ăn mất.
Mỗi lần nghĩ đến những lời nói đó, An Hạ không nhịn được buồn nôn, bị doạ đến xanh mặt mài, hai bã vai không ngừng run lên.
"Con đừng muộn phiền nữa, cứ coi như em gái con hết duyên với đời...!Trở lại cuộc sống của con đi, nếu em nhìn thấy con như thế con bé cũng không vui" Dì khuyên nhũ, tình trạng Bối Nghi nhốt mình trong phòng, đến nói chuyện cũng không làm cho Ngô lão rất đau lòng "Lão Ngô rất lo lắng cho con đó."
Phải, Ngô Bối Nghi là tâm huyết của cha mà, không lo lắng làm sao được.
"Con biết rồi" An Hạ mĩm cười, nụ cười chỉ toàn vì đắng chát, cô xoay người nhưng không hề bước đi, vẫn ngoái gương mặt nhìn về dì, an ủi dì thêm một câu.
"Dì cũng đừng muộn phiền nữa...!Con về phòng đây."
An Hạ bước ra khỏi căn phòng của chính mình, bước đi trở về phòng của chị, vừa đi đến đã thấy cửa phòng đang mở, có lẽ là cha.
Cô đi vào bên trong, quả nhiên, cha đang đứng bên ô cửa sổ, bóng lưng già dặn vững vàng, bóng lưng cha trông đầy ưu lo phiền muộn.
Nghe thấy âm thanh bước chân tiến vào, Ngô lão xoay người, nhìn thấy An Hạ, ông đi đến ngồi xuống giường, bàn tay vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh giường muốn cô đi đến ngồi cùng.
Cô đi đến, yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh cha.
"Chuyện của em con đó là tai nạn, con đừng tự trách mình nữa, con như vậy cha rất đau lòng."
Ngồi bên cạnh lão, An Hạ cuối đầu, nhìn vào đôi bàn tay đang đặt trên đùi mình, mười ngón tay đan vào nhau tạo ra hơi ấm.
"Con biết rồi...!Con sẽ không buồn nữa..."
Cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt vô hồn, Ngô Lão Đồng nghe thế liền vui mừng trong lòng, nhanh chóng khích lệ tinh thần con gái.
"Đúng vậy, không được buồn nữa, chẳng phải sắp tới sẽ đến kỳ thi tiến sỹ của con rồi sao? Con không thể buồn bã mãi như thế."
Nghe đến kỳ thi, đôi bàn tay đan vào nhau chợt lạnh đi, những đầu ngón tay của An Hạ không ngừng run lên, cô nắm chặt hai bàn tay mình giấu đi lo sợ.
"Dạ...!Con cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, cha cũng về nghỉ sớm đi."
"Được được, nghỉ ngơi cho tốt đi" Ngô Lão đứng dậy, bàn tay dịu dàng xoa đầu An Hạ rồi rời đi.
Cha đi rồi, hơi ấm vẫn còn vươn trên mái tóc, cơ thể An Hạ như cứng lại, sống lưng thẳng đứng, đầu lại như thể bị cái xoa kia đè nặng đến cúi xuống, không thế nào ngẩn đầu được.
Đôi bàn tay đan vào nhau buông ra, xong lại bấu chặt vào chiếc váy ngủ, siết chặt chúng trong lòng bàn tay.
Hàng ngàn những suy nghĩ theo cái xoa đầu kia dần dần nhấn đầu cô nặng xuống, hai đôi vai cũng trở nên trĩu nặng, mười đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, cảm giác lạnh lẽo đến những đầu ngón chân.
An Hạ phải làm sao đây? Cô chỉ là một đứa vô dụng, làm thế nào có thể vượt qua kỳ thì tiến sĩ đó, căn bản hoàn toàn không có khả năng.
Cô có trốn tránh, có dùng cái cớ đau lòng vì mất đi người thân kia cũng chỉ trốn tránh được mười ngày.
An Hạ không thể dùng cái cớ đó mà trốn tránh cả đời, thời gian vẫn sẽ như thế mà trôi qua, cô vẫn phải sống trong thân phận này nếu không muốn làm cha đau lòng.
Nhưng...!Làm cách nào để vượt qua nó kia chứ?
Chị chưa từng làm cha thất vọng, chưa từng thất bại, suốt mấy năm đại học điểm học của chị luôn là điểm A, bằng thạc sĩ rồi sau đó là bằng tiến sĩ.
Người cầu tiến như chị, nếu là chị, sẽ không bao giờ để rớt kỳ thi tiến sĩ.
Nếu An Hạ để rớt kỳ thi, nó chẳng khác nào cô đang tự vạch trần mình, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ về Ngô Bối Nghi này.
An Hạ biết phải làm thế nào đây chứ?
Ngày hôm đó cha ngôn nhận cô là chị, cô cũng vì sợ cha đau lòng mà cứ để cha ngộ nhận, để rồi ở trong thân phận của chị.
Nếu bây giờ cô không thú thật với cha thì đến khi cô thất bại trước kì thi, cha cũng sẽ phát hiện...!
Bởi vì chị là chiến thần bất bại, chị sẽ không rớt kỳ, làm sao bây giờ?
Đôi mắt tròn mở to, trừng trừng không chớp đến đôi mắt phát cay lên, nhìn vào đôi bàn tay run rẩy của mình.
Cô mất đi, dì Diệp đau lòng đến vậy thì chị mất đi, cha sẽ như thế nào đây?
Tâm huyết cả đời mất đi chắc chắn rằng cha sẽ rất đau lòng, lại còn...!Không có người tiếp quản Ngô thị của cha, chắc chắn cha sẽ vô cùng thất vọng.
Thả lỏng ra đôi bàn tay, cảm giác thả lỏng những đầu ngón tay run rẩy dần dần tê lạnh, An Hạ thở ra một hơi nặng đến đau đầu, cả cơ thể căng cứng buông lỏng ra mới có thể chậm chạp ngẩn đầu.
Nhìn đến bàn học của chị ngay trước mắt, đôi mắt trong veo ứa ra những giọt thuần khiết.
Ngày hôm đó vì sợ cha đau lòng, sợ anh cũng đau lòng cho nên mới không phủ nhận.
Nếu đã như vậy, đã lỡ rồi...!
Đã phóng lao rồi, cô phải theo lao thôi.
An Hạ nâng lên đôi bàn chân nặng nề, bước đến bàn học của chị ngồi xuống.
Bàn của chị chất đầy sách, những cuốn sách kham khảo để chuẩn bị cho bài luận.
Trước mắt, An Hạ không tài nào đọc được những quyển này, cô không phải thiên tài, làm sao có thể nhảy vào đọc mà.hiểu được những thứ phi thường này, trong khi cái cơ bản An Hạ còn đọc không hiểu.
Mở ra chiếc laptop, mở ra điện thoại, những thứ này đều là của chị, muốn biến mình thành chị, bước đầu tiên, cô phải nắm rõ các mối quan hệ, những sự việc gần đây nhất.
Dùng cả đêm để đọc lại toàn bộ những tin nhắn của chị, thâu tóm hết tất cả mối quan hệ bạn bè qua tin nhắn, ghi nhận lại những sự kiện gần đây của chị.
Cả một đêm ôm lap và điện thoại, ghi chú những người quen biết quan trọng ra một quyển tập nhỏ, từ lịch sử tin nhắn, An Hạ cũng nắm rõ một phần nào mấy mối quan hệ của chị.
Một người bạn cùng luyện thi tiến sĩ, Chu Tinh Tuệ, người này có vẻ vô cùng thân thiết với chị, chính là người mà mười ngày nay liên tục nhắn tin hỏi thăm nhưng An Hạ vẫn chưa có trả lời.
Qua tin nhắn nhận thấy Chu Tinh Tuệ là một cô gái khá vui tính và năng nổ, có thể nói tính cách có một phần giống An Hạ.
Tin nhắn mới nhất mà Tinh Tuệ gửi hỏi cô đã ổn hơn chưa, An Hạ suy ngẫm, mắt nhìn lên lịch học bàn, chần chừ một lúc thì soạn tin trả lời.
"Đã ổn, ngày mai sẽ lên lớp."
Còn tiếp...!
(P/s Hiện tại và sau tết công việc của mình cũng trở lại bình thường hết rồi, nên việc ra chương có lẽ sẽ bị hạn chế lại và không thể ra liên tục kiểu có lịch nữa ấy.
Mình viết xong chương nào là đăng liền chương đó thôi (Có thể vài ngày), hoặc cũng có thể mình dự trữ bản thảo sau đó đăng một lần (Nếu như này thì có thể vài tuần mới ra một lần.)
Nói chung mình sẽ tùy cơ ứng biến không để mọi người chờ đợi quá lâu, hiện giờ mình tập trung cho Thế Thân Hoàn Hảo, nên ngoại truyện Phương Hoa cũng sẽ không ra được.
À mà, nếu mọi người mong chờ Phương Hoa thì cứ đợi ở truyện này cũng sẽ gặp nha, gặp nhiều là đằng khác.
Bên truyện kia anh Trịnh và chị Phương khổ quá nên qua đây đóng cameo phát cơm tró cho bàn dân thiên hạ đỡ buồn, bộ này mình chưa rõ là có bao nhiêu cặp đôi phụ, trước mắt thì mình chỉ thấy có một đôi phụ, nếu chỉ có một đôi thì nhàm chán quá nên hốt anh Trịnh chị Phương qua đây đống cameo làm một đôi phụ luôn đó mà, mong chờ nha.)
_ThanhDii.
Đó là bí mật của An Hạ muốn giành đến sinh nhật sắp tới của dì Diệp, từ nhỏ, dì Diệp đã luôn yêu thương và che chở cho An Hạ, dì xem An Hạ như con ruột của mình, An Hạ cũng xem như như là mẹ ruột.
Dì Diệp tiếc thương đong đầy đôi mắt, ôm ấp bức tranh to như thể đang ôm đứa con gái đáng thương.
An Hạ chỉ có thể đứng một bên, ở phía xa nhìn dì bằng đôi mắt đau khổ.
Nâng niu bức tranh, dì Diệp lau đi dòng nước mắt, mấy ngày nay dì đã tiếc thương đủ rồi.
Đưa đôi mắt già dặn nhìn cô con gái Bối Nghi đứng tựa vào bức tường với đôi mi hoen đỏ nhìn dì, ngẫm lại, mười ngày nay mới thấy Bối Nghi mở miệng nói chuyện.
Chắc chắn con bé cũng đau buồn không khác dì là bao, dì Diệp lau đi nước mắt, hít vào một hơi thật sâu để trấn an lại tâm tình.
Xoay đầu nhìn con gái ở xa, gác lại đau thương sang một bên an ủi con gái.
"Bối Nghi...!Con cũng đừng buồn nữa."
An Hạ chậm chạp gật đầu, giọng nói có mềm nhũng đi vì yếu đuối run rẩy "Dì cũng đừng buồn nữa, nếu em ấy nhìn thấy dì buồn như vậy...!Sẽ đau lòng."
Dì Diệp khẽ nhẹ nhàng thì thầm, hạ xuống ánh mắt nhìn vào bức tranh xinh đẹp.
"Buồn bã cũng không thể làm được gì, hữu tử tất hữu sinh, sống chết đều có số cả" Ngẩn mặt thở dài, dì nhắm lại đôi mắt đã mõi mệt vì khóc thương "Xem như con bé xấu số, mệnh con bé ngắn ngủi đi đến đây là đã hết duyên với đời vậy..."
"Biết đâu..." An Hạ thở nhẹ, muốn nói biết đâu rằng chị vẫn có thể còn sống...!Nhưng theo những gì đang xảy ra, việc chị sống sót nó là kỳ tích tuyệt diệu.
Rơi xuống biển từ độ cao vời vợi trên đỉnh núi, đó có là mặt nước cũng cứng như mặt đá thôi, hơn nữa biển rộng bao la, mênh mong vô vàng hiểm ác.
Đã mười ngày trôi qua cảnh sát biển vẫn luôn tìm kiếm, kết quả đến một sợi tóc cũng chẳng tìm thấy được, người ta đồn đoán rằng khi rơi xuống đã tử vong và có thể bị các loài cá cấu rỉa, ăn mất.
Mỗi lần nghĩ đến những lời nói đó, An Hạ không nhịn được buồn nôn, bị doạ đến xanh mặt mài, hai bã vai không ngừng run lên.
"Con đừng muộn phiền nữa, cứ coi như em gái con hết duyên với đời...!Trở lại cuộc sống của con đi, nếu em nhìn thấy con như thế con bé cũng không vui" Dì khuyên nhũ, tình trạng Bối Nghi nhốt mình trong phòng, đến nói chuyện cũng không làm cho Ngô lão rất đau lòng "Lão Ngô rất lo lắng cho con đó."
Phải, Ngô Bối Nghi là tâm huyết của cha mà, không lo lắng làm sao được.
"Con biết rồi" An Hạ mĩm cười, nụ cười chỉ toàn vì đắng chát, cô xoay người nhưng không hề bước đi, vẫn ngoái gương mặt nhìn về dì, an ủi dì thêm một câu.
"Dì cũng đừng muộn phiền nữa...!Con về phòng đây."
An Hạ bước ra khỏi căn phòng của chính mình, bước đi trở về phòng của chị, vừa đi đến đã thấy cửa phòng đang mở, có lẽ là cha.
Cô đi vào bên trong, quả nhiên, cha đang đứng bên ô cửa sổ, bóng lưng già dặn vững vàng, bóng lưng cha trông đầy ưu lo phiền muộn.
Nghe thấy âm thanh bước chân tiến vào, Ngô lão xoay người, nhìn thấy An Hạ, ông đi đến ngồi xuống giường, bàn tay vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh giường muốn cô đi đến ngồi cùng.
Cô đi đến, yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh cha.
"Chuyện của em con đó là tai nạn, con đừng tự trách mình nữa, con như vậy cha rất đau lòng."
Ngồi bên cạnh lão, An Hạ cuối đầu, nhìn vào đôi bàn tay đang đặt trên đùi mình, mười ngón tay đan vào nhau tạo ra hơi ấm.
"Con biết rồi...!Con sẽ không buồn nữa..."
Cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt vô hồn, Ngô Lão Đồng nghe thế liền vui mừng trong lòng, nhanh chóng khích lệ tinh thần con gái.
"Đúng vậy, không được buồn nữa, chẳng phải sắp tới sẽ đến kỳ thi tiến sỹ của con rồi sao? Con không thể buồn bã mãi như thế."
Nghe đến kỳ thi, đôi bàn tay đan vào nhau chợt lạnh đi, những đầu ngón tay của An Hạ không ngừng run lên, cô nắm chặt hai bàn tay mình giấu đi lo sợ.
"Dạ...!Con cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, cha cũng về nghỉ sớm đi."
"Được được, nghỉ ngơi cho tốt đi" Ngô Lão đứng dậy, bàn tay dịu dàng xoa đầu An Hạ rồi rời đi.
Cha đi rồi, hơi ấm vẫn còn vươn trên mái tóc, cơ thể An Hạ như cứng lại, sống lưng thẳng đứng, đầu lại như thể bị cái xoa kia đè nặng đến cúi xuống, không thế nào ngẩn đầu được.
Đôi bàn tay đan vào nhau buông ra, xong lại bấu chặt vào chiếc váy ngủ, siết chặt chúng trong lòng bàn tay.
Hàng ngàn những suy nghĩ theo cái xoa đầu kia dần dần nhấn đầu cô nặng xuống, hai đôi vai cũng trở nên trĩu nặng, mười đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, cảm giác lạnh lẽo đến những đầu ngón chân.
An Hạ phải làm sao đây? Cô chỉ là một đứa vô dụng, làm thế nào có thể vượt qua kỳ thì tiến sĩ đó, căn bản hoàn toàn không có khả năng.
Cô có trốn tránh, có dùng cái cớ đau lòng vì mất đi người thân kia cũng chỉ trốn tránh được mười ngày.
An Hạ không thể dùng cái cớ đó mà trốn tránh cả đời, thời gian vẫn sẽ như thế mà trôi qua, cô vẫn phải sống trong thân phận này nếu không muốn làm cha đau lòng.
Nhưng...!Làm cách nào để vượt qua nó kia chứ?
Chị chưa từng làm cha thất vọng, chưa từng thất bại, suốt mấy năm đại học điểm học của chị luôn là điểm A, bằng thạc sĩ rồi sau đó là bằng tiến sĩ.
Người cầu tiến như chị, nếu là chị, sẽ không bao giờ để rớt kỳ thi tiến sĩ.
Nếu An Hạ để rớt kỳ thi, nó chẳng khác nào cô đang tự vạch trần mình, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ về Ngô Bối Nghi này.
An Hạ biết phải làm thế nào đây chứ?
Ngày hôm đó cha ngôn nhận cô là chị, cô cũng vì sợ cha đau lòng mà cứ để cha ngộ nhận, để rồi ở trong thân phận của chị.
Nếu bây giờ cô không thú thật với cha thì đến khi cô thất bại trước kì thi, cha cũng sẽ phát hiện...!
Bởi vì chị là chiến thần bất bại, chị sẽ không rớt kỳ, làm sao bây giờ?
Đôi mắt tròn mở to, trừng trừng không chớp đến đôi mắt phát cay lên, nhìn vào đôi bàn tay run rẩy của mình.
Cô mất đi, dì Diệp đau lòng đến vậy thì chị mất đi, cha sẽ như thế nào đây?
Tâm huyết cả đời mất đi chắc chắn rằng cha sẽ rất đau lòng, lại còn...!Không có người tiếp quản Ngô thị của cha, chắc chắn cha sẽ vô cùng thất vọng.
Thả lỏng ra đôi bàn tay, cảm giác thả lỏng những đầu ngón tay run rẩy dần dần tê lạnh, An Hạ thở ra một hơi nặng đến đau đầu, cả cơ thể căng cứng buông lỏng ra mới có thể chậm chạp ngẩn đầu.
Nhìn đến bàn học của chị ngay trước mắt, đôi mắt trong veo ứa ra những giọt thuần khiết.
Ngày hôm đó vì sợ cha đau lòng, sợ anh cũng đau lòng cho nên mới không phủ nhận.
Nếu đã như vậy, đã lỡ rồi...!
Đã phóng lao rồi, cô phải theo lao thôi.
An Hạ nâng lên đôi bàn chân nặng nề, bước đến bàn học của chị ngồi xuống.
Bàn của chị chất đầy sách, những cuốn sách kham khảo để chuẩn bị cho bài luận.
Trước mắt, An Hạ không tài nào đọc được những quyển này, cô không phải thiên tài, làm sao có thể nhảy vào đọc mà.hiểu được những thứ phi thường này, trong khi cái cơ bản An Hạ còn đọc không hiểu.
Mở ra chiếc laptop, mở ra điện thoại, những thứ này đều là của chị, muốn biến mình thành chị, bước đầu tiên, cô phải nắm rõ các mối quan hệ, những sự việc gần đây nhất.
Dùng cả đêm để đọc lại toàn bộ những tin nhắn của chị, thâu tóm hết tất cả mối quan hệ bạn bè qua tin nhắn, ghi nhận lại những sự kiện gần đây của chị.
Cả một đêm ôm lap và điện thoại, ghi chú những người quen biết quan trọng ra một quyển tập nhỏ, từ lịch sử tin nhắn, An Hạ cũng nắm rõ một phần nào mấy mối quan hệ của chị.
Một người bạn cùng luyện thi tiến sĩ, Chu Tinh Tuệ, người này có vẻ vô cùng thân thiết với chị, chính là người mà mười ngày nay liên tục nhắn tin hỏi thăm nhưng An Hạ vẫn chưa có trả lời.
Qua tin nhắn nhận thấy Chu Tinh Tuệ là một cô gái khá vui tính và năng nổ, có thể nói tính cách có một phần giống An Hạ.
Tin nhắn mới nhất mà Tinh Tuệ gửi hỏi cô đã ổn hơn chưa, An Hạ suy ngẫm, mắt nhìn lên lịch học bàn, chần chừ một lúc thì soạn tin trả lời.
"Đã ổn, ngày mai sẽ lên lớp."
Còn tiếp...!
(P/s Hiện tại và sau tết công việc của mình cũng trở lại bình thường hết rồi, nên việc ra chương có lẽ sẽ bị hạn chế lại và không thể ra liên tục kiểu có lịch nữa ấy.
Mình viết xong chương nào là đăng liền chương đó thôi (Có thể vài ngày), hoặc cũng có thể mình dự trữ bản thảo sau đó đăng một lần (Nếu như này thì có thể vài tuần mới ra một lần.)
Nói chung mình sẽ tùy cơ ứng biến không để mọi người chờ đợi quá lâu, hiện giờ mình tập trung cho Thế Thân Hoàn Hảo, nên ngoại truyện Phương Hoa cũng sẽ không ra được.
À mà, nếu mọi người mong chờ Phương Hoa thì cứ đợi ở truyện này cũng sẽ gặp nha, gặp nhiều là đằng khác.
Bên truyện kia anh Trịnh và chị Phương khổ quá nên qua đây đóng cameo phát cơm tró cho bàn dân thiên hạ đỡ buồn, bộ này mình chưa rõ là có bao nhiêu cặp đôi phụ, trước mắt thì mình chỉ thấy có một đôi phụ, nếu chỉ có một đôi thì nhàm chán quá nên hốt anh Trịnh chị Phương qua đây đống cameo làm một đôi phụ luôn đó mà, mong chờ nha.)
_ThanhDii.
Bình luận facebook