Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: 44: Kiểm Tra Năng Lực
Hồ Như Ý đi lên phòng tổng đốc, gõ cửa sau đó mở cửa đi vào, đem hồ sơ trên tay đặt lên bàn, động tác rất đỗi chuyên nghiệp và dịu dàng nhưng trên gương mặt cô toàn là sự khó chịu giận hờn.
La Thành Dương nhận tài liệu liền mở ra xem, mắt còn không thèm liếc nhìn cô một cái, chú tâm vào tài liệu.
Đơn giản a, tài liệu này là thông số dự án kết hợp với Trịnh thị, một dự án vô cùng quan trọng, anh đương nhiên phải tập trung vào nó.
Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Hồ Như Ý, cánh môi đỏ mọng giống như muốn nói điều gì đó nhưng mím lại, xoay mặt đi nơi khác, giống như một thiếu nữ hơn dỗi người yêu.
Xem xong, đóng lại tài liệu, La Thành Dương mới chú ý đến vẻ mặt của cô, xoay chiếc ghế về hướng bàn máy tính, đôi bàn tay điêu luyện gõ lách cách trên bàn phím.
Không gian lúc ấy chỉ có âm thanh hơi thở và tí tách gõ máy tính, đánh xong một dòng máy tính, La Thành Dương thản nhiên đáp, mắt vẫn chỉ nhìn vào màn hình máy tính.
"Em đã sắp xếp chỗ cho Bối Nghi đến chưa?"
"Rồi."
Hồ Như Ý đáp rất ngắn gọn, La Thành Dương nhấc lên đầu lông mày, đá ánh mắt về phía cô.
Với quan hệ công là cấp trên cấp dưới, quan hệ tư cũng là kẻ nằm trên người nằm dưới, La Thành Dương đối với Hồ Như Ý so với những nhân viên khác cũng có phần ưu đãi hơn.
Nhìn cô lúc nãy đã nhận biết chuyện cô không vui, anh hỏi "Có chuyện gì mà lại khó chịu đến vậy?"
Được hỏi đến vấn đề mụn nhọt, Hồ Như Ý liền phản ứng "Anh còn hỏi? Thì còn chuyện gì khác ngoài chuyện vợ anh sẽ vào đây, anh đột nhiên cưới vợ đã là một chuyện, sao lại còn mang vợ anh đến đây?"
"Chuyện này cũng không phải tôi quyết định, cơ mà có mang Bối Nghi đến đây thì đã liên quan gì đến em? Em cứ việc làm công việc của em thôi" Anh rất đơn giản hoá mọi việc.
Hồ Như Ý tức đến dậm chân "Không liên quan? Làm sao không liên quan, em với anh là cái quan hệ gì anh còn không biết sao? Trên dưới La thị này ai mà không biết chuyện em với anh, lỡ như vợ anh biết được thì phải làm sao? Cô ấy sẽ đối với em như nào chứ?"
Bày ra bộ dạng ấm ức ủy khuất, cô là đang lo sợ bị vợ anh phát hiện rồi ức hiếp đi.
La Thành Dương chỉ cảm thấy buồn cười, ngón tay gõ gõ trên bàn phím dừng lại, bạc môi nham nhở nâng lên.
"Tôi và em là cái quan hệ ăn bánh trả tiền, là em tự nguyện tôi cũng đáp ứng mọi yêu cầu của em, chúng ta luôn sòng phẳng không có gì khuất mắc cả.
Chuyện tôi và em đúng là trên dưới công ty ai cũng đã biết, em cũng đừng lo lắng quá, tôi đã sớm dẹp chuyện này rồi."
La Thành Dương đã sớm ra thông báo mọi tin tức bàn tán về anh và Hồ Như Ý phải dẹp bỏ, từ ngày tổng giám đốc phu nhân đến anh không muốn bất kỳ một tin đồn nào đến tai vợ anh.
Nếu ai để lộ thì là do chính người đó tự động đạp đổ bát cơm, cho nên, khi Bối Nghi bước vào La thị, đơn nhiên sẽ chẳng thể nghe thấy một chuyện gì.
Ăn bánh trả tiền? Nghe thật hay đi, Hồ Như Ý trừng mắt đẹp "Anh có vợ rồi liền không quan tâm đến em?"
La Thành Dương chỉ nhúng vai, bạc môi cương nghị nhếch lên ma mị "Thư ký Hồ, không biết em có bị nhầm lẫn gì không, chúng ta chỉ có quan hệ xác thịt một chút thôi."
"Anh..." Hồ Như Ý tức tối, những cố gắng nổ lực bao năm qua để anh chú ý đến mình đều hoàn toàn vô dụng, khi anh và cô phát sinh quan hệ cô còn nghĩ bản thân đã chiếm được một ít tình cảm của anh, lại không ngờ, anh một chút động lòng cũng không có.
"Dù sao em cũng là nhân tài, tôi cần nhân tài như em, nhưng nếu em có thành kiến với việc vợ tôi vào công ty như thế, em có thể không cần đến làm nữa."
Vợ tôi? Nghe thật là hạnh phúc làm sao, cô khinh thường, Hồ Như Ý khó chịu đến mặt mài méo mó, tay cuộn chặt thành quả đấm lớn nhưng phải buông xuống, thở ra một hơi thật dài liền vẽ ra nụ cười xinh đẹp trên môi, đi vòng qua bàn làm việc tiến đến ghế tổng giám đốc, đứng ở trước mặt anh tựa mình vào bàn làm việc uy nghiêm, đưa ra bộ dáng quyến rũ thướt tha, đôi chân dài tất đen đầy ma lực, dựa lên bàn làm việc câu dẫn.
"Người ta chỉ nói như vậy anh lại muốn đuổi em đi? Có biết em đã cố gắng bao nhiêu mới giữ được vị trí này không?"
La Thành Dường phì ra nụ cười tà, nhìn bộ dạng quyến rũ chảy nước kia, nếu là anh của lúc trước chắc chắn sẽ không bỏ qua, Hồ Như Ý vóc dáng vừa đẹp lại vừa mỹ miều, vô cùng hợp ý anh, lại còn rất giỏi giang, việc anh giao cô đều hoàn thành đúng hạn.
Cho nên anh mới giữ cô bên cạnh lâu như thế, cô ban đầu cùng gia đình chuyển sang Pháp sinh sống, sau đó cô gặp anh, theo anh làm việc trở lại thành phố S này.
Nhưng mà so với hiện tại bây giờ, anh không cảm thấy hứng thú với thân thể này nữa, nói về mỹ miều, vợ anh ở nhà còn hơn một bậc.
Chưa nói đến phản ứng đáng yêu vô cùng a, so với rên rỉ ỉ ôi của Hồ Như Ý, anh vẫn là thích vợ anh hơn cơ.
Vậy nên Hồ Như Ý có bày ra bộ điệu quyến rũ anh, La Thành Dương lúc này cũng chẳng có mấy hứng thú, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, nói gọn.
"Biết như thế thì em nên hành xử cho đúng đi, nhất là khi Bối Nghi đến, em có nhiều kinh nghiệm làm việc thì giúp đỡ cô ấy một chút, cô ấy làm trợ quản thì dưới cơ em, đừng gây sức ép với cô ấy."
"Xùy, cô ấy không khó dễ với em thì thôi, cô ấy tuy là trợ quản nhưng là phu nhân nga, em còn sợ cô ấy làm khó em.".
Đọc truyện hay, truy cập ngay — .V N —
Xem ra anh thật sự yêu thích vợ mình đi, không thèm hứng thú với cô nữa ư? Thu lại dáng vẻ quyến rũ khoanh hai tai trước ngực bày tỏ ủy khuất đáng thương.
La Thành Dương gật gật đầu, tay bắt đầu làm việc với bàn phím.
"Vậy được rồi..." Bàn tay gõ bàn phím dừng lại, con ngươi đen ánh lên tia sáng, anh xoay đầu nhìn Hồ Như Ý, hoàn toàn thay đổi thái độ "À không, không cần chiếu cố, em cứ làm khó hết mức có thể đi."
Hồ Như Ý chớp chớp mắt, đôi mắt hoá thành hai hạt tiêu đen hoá đá.
"Vâng?"
"Cứ làm khó thoải mái đi, cứ mang hết đống tư liệu của phòng kế toán giao cho cô ấy, mang cả bản hợp đồng vi phạm đến bảo cô ấy kiểm định qua."
Ơ, như này có phải...!Nghĩa là Hồ Như Ý không cần lo sợ bị anh trách móc khi làm khó vợ anh rồi, khoé miệng xinh đẹp nâng lên, toả ra một nụ cười bừng sáng.
"Anh biết em chưa bao giờ làm anh thất vọng mà, anh muốn kiểm tra năng lực vợ anh sao? Thế đã có sự cho phép thì em sẽ không nhẹ tay đâu đấy."
Đơn nhiên, càng khó khăn càng tốt, với La Thành Dương, đây là một cơ hội để anh xem rõ rốt cuộc, cô là Bối Nghi hay An Hạ.
Còn tiếp...!
(P/s Bởi ta nói bà chị tôi số khổ mà *Cười đắng*)
_ThanhDii.
La Thành Dương nhận tài liệu liền mở ra xem, mắt còn không thèm liếc nhìn cô một cái, chú tâm vào tài liệu.
Đơn giản a, tài liệu này là thông số dự án kết hợp với Trịnh thị, một dự án vô cùng quan trọng, anh đương nhiên phải tập trung vào nó.
Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Hồ Như Ý, cánh môi đỏ mọng giống như muốn nói điều gì đó nhưng mím lại, xoay mặt đi nơi khác, giống như một thiếu nữ hơn dỗi người yêu.
Xem xong, đóng lại tài liệu, La Thành Dương mới chú ý đến vẻ mặt của cô, xoay chiếc ghế về hướng bàn máy tính, đôi bàn tay điêu luyện gõ lách cách trên bàn phím.
Không gian lúc ấy chỉ có âm thanh hơi thở và tí tách gõ máy tính, đánh xong một dòng máy tính, La Thành Dương thản nhiên đáp, mắt vẫn chỉ nhìn vào màn hình máy tính.
"Em đã sắp xếp chỗ cho Bối Nghi đến chưa?"
"Rồi."
Hồ Như Ý đáp rất ngắn gọn, La Thành Dương nhấc lên đầu lông mày, đá ánh mắt về phía cô.
Với quan hệ công là cấp trên cấp dưới, quan hệ tư cũng là kẻ nằm trên người nằm dưới, La Thành Dương đối với Hồ Như Ý so với những nhân viên khác cũng có phần ưu đãi hơn.
Nhìn cô lúc nãy đã nhận biết chuyện cô không vui, anh hỏi "Có chuyện gì mà lại khó chịu đến vậy?"
Được hỏi đến vấn đề mụn nhọt, Hồ Như Ý liền phản ứng "Anh còn hỏi? Thì còn chuyện gì khác ngoài chuyện vợ anh sẽ vào đây, anh đột nhiên cưới vợ đã là một chuyện, sao lại còn mang vợ anh đến đây?"
"Chuyện này cũng không phải tôi quyết định, cơ mà có mang Bối Nghi đến đây thì đã liên quan gì đến em? Em cứ việc làm công việc của em thôi" Anh rất đơn giản hoá mọi việc.
Hồ Như Ý tức đến dậm chân "Không liên quan? Làm sao không liên quan, em với anh là cái quan hệ gì anh còn không biết sao? Trên dưới La thị này ai mà không biết chuyện em với anh, lỡ như vợ anh biết được thì phải làm sao? Cô ấy sẽ đối với em như nào chứ?"
Bày ra bộ dạng ấm ức ủy khuất, cô là đang lo sợ bị vợ anh phát hiện rồi ức hiếp đi.
La Thành Dương chỉ cảm thấy buồn cười, ngón tay gõ gõ trên bàn phím dừng lại, bạc môi nham nhở nâng lên.
"Tôi và em là cái quan hệ ăn bánh trả tiền, là em tự nguyện tôi cũng đáp ứng mọi yêu cầu của em, chúng ta luôn sòng phẳng không có gì khuất mắc cả.
Chuyện tôi và em đúng là trên dưới công ty ai cũng đã biết, em cũng đừng lo lắng quá, tôi đã sớm dẹp chuyện này rồi."
La Thành Dương đã sớm ra thông báo mọi tin tức bàn tán về anh và Hồ Như Ý phải dẹp bỏ, từ ngày tổng giám đốc phu nhân đến anh không muốn bất kỳ một tin đồn nào đến tai vợ anh.
Nếu ai để lộ thì là do chính người đó tự động đạp đổ bát cơm, cho nên, khi Bối Nghi bước vào La thị, đơn nhiên sẽ chẳng thể nghe thấy một chuyện gì.
Ăn bánh trả tiền? Nghe thật hay đi, Hồ Như Ý trừng mắt đẹp "Anh có vợ rồi liền không quan tâm đến em?"
La Thành Dương chỉ nhúng vai, bạc môi cương nghị nhếch lên ma mị "Thư ký Hồ, không biết em có bị nhầm lẫn gì không, chúng ta chỉ có quan hệ xác thịt một chút thôi."
"Anh..." Hồ Như Ý tức tối, những cố gắng nổ lực bao năm qua để anh chú ý đến mình đều hoàn toàn vô dụng, khi anh và cô phát sinh quan hệ cô còn nghĩ bản thân đã chiếm được một ít tình cảm của anh, lại không ngờ, anh một chút động lòng cũng không có.
"Dù sao em cũng là nhân tài, tôi cần nhân tài như em, nhưng nếu em có thành kiến với việc vợ tôi vào công ty như thế, em có thể không cần đến làm nữa."
Vợ tôi? Nghe thật là hạnh phúc làm sao, cô khinh thường, Hồ Như Ý khó chịu đến mặt mài méo mó, tay cuộn chặt thành quả đấm lớn nhưng phải buông xuống, thở ra một hơi thật dài liền vẽ ra nụ cười xinh đẹp trên môi, đi vòng qua bàn làm việc tiến đến ghế tổng giám đốc, đứng ở trước mặt anh tựa mình vào bàn làm việc uy nghiêm, đưa ra bộ dáng quyến rũ thướt tha, đôi chân dài tất đen đầy ma lực, dựa lên bàn làm việc câu dẫn.
"Người ta chỉ nói như vậy anh lại muốn đuổi em đi? Có biết em đã cố gắng bao nhiêu mới giữ được vị trí này không?"
La Thành Dường phì ra nụ cười tà, nhìn bộ dạng quyến rũ chảy nước kia, nếu là anh của lúc trước chắc chắn sẽ không bỏ qua, Hồ Như Ý vóc dáng vừa đẹp lại vừa mỹ miều, vô cùng hợp ý anh, lại còn rất giỏi giang, việc anh giao cô đều hoàn thành đúng hạn.
Cho nên anh mới giữ cô bên cạnh lâu như thế, cô ban đầu cùng gia đình chuyển sang Pháp sinh sống, sau đó cô gặp anh, theo anh làm việc trở lại thành phố S này.
Nhưng mà so với hiện tại bây giờ, anh không cảm thấy hứng thú với thân thể này nữa, nói về mỹ miều, vợ anh ở nhà còn hơn một bậc.
Chưa nói đến phản ứng đáng yêu vô cùng a, so với rên rỉ ỉ ôi của Hồ Như Ý, anh vẫn là thích vợ anh hơn cơ.
Vậy nên Hồ Như Ý có bày ra bộ điệu quyến rũ anh, La Thành Dương lúc này cũng chẳng có mấy hứng thú, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, nói gọn.
"Biết như thế thì em nên hành xử cho đúng đi, nhất là khi Bối Nghi đến, em có nhiều kinh nghiệm làm việc thì giúp đỡ cô ấy một chút, cô ấy làm trợ quản thì dưới cơ em, đừng gây sức ép với cô ấy."
"Xùy, cô ấy không khó dễ với em thì thôi, cô ấy tuy là trợ quản nhưng là phu nhân nga, em còn sợ cô ấy làm khó em.".
Đọc truyện hay, truy cập ngay — .V N —
Xem ra anh thật sự yêu thích vợ mình đi, không thèm hứng thú với cô nữa ư? Thu lại dáng vẻ quyến rũ khoanh hai tai trước ngực bày tỏ ủy khuất đáng thương.
La Thành Dương gật gật đầu, tay bắt đầu làm việc với bàn phím.
"Vậy được rồi..." Bàn tay gõ bàn phím dừng lại, con ngươi đen ánh lên tia sáng, anh xoay đầu nhìn Hồ Như Ý, hoàn toàn thay đổi thái độ "À không, không cần chiếu cố, em cứ làm khó hết mức có thể đi."
Hồ Như Ý chớp chớp mắt, đôi mắt hoá thành hai hạt tiêu đen hoá đá.
"Vâng?"
"Cứ làm khó thoải mái đi, cứ mang hết đống tư liệu của phòng kế toán giao cho cô ấy, mang cả bản hợp đồng vi phạm đến bảo cô ấy kiểm định qua."
Ơ, như này có phải...!Nghĩa là Hồ Như Ý không cần lo sợ bị anh trách móc khi làm khó vợ anh rồi, khoé miệng xinh đẹp nâng lên, toả ra một nụ cười bừng sáng.
"Anh biết em chưa bao giờ làm anh thất vọng mà, anh muốn kiểm tra năng lực vợ anh sao? Thế đã có sự cho phép thì em sẽ không nhẹ tay đâu đấy."
Đơn nhiên, càng khó khăn càng tốt, với La Thành Dương, đây là một cơ hội để anh xem rõ rốt cuộc, cô là Bối Nghi hay An Hạ.
Còn tiếp...!
(P/s Bởi ta nói bà chị tôi số khổ mà *Cười đắng*)
_ThanhDii.
Bình luận facebook