Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: 66: Chuyến Công Tác
Hôm sau, An Hạ thức giấc, lật đật ngồi dậy vung vai, lắc lắc chiếc cổ thư giản, vặn vẹo một lúc xoay đầu nhìn vị trí bên cạnh đã trống rỗng.
Âm thanh nước chảy phát ra từ nhà tắm, An Hạ thở dài một hơi, đôi mi dài cụp xuống che đi đậy đôi mắt đầy muộn phiền.
Tối qua, cô suy nghĩ rất nhiều, đến mức ba giờ sáng vẫn chưa chợp mắt được, lúc này tỉnh dậy mắt rất mỏi, tâm trạng trì trệ hẳn.
Hôm nay, anh phải chuẩn bị cho chuyến đi công tác dự án ở nước ngoài, dự kiến đi khoảng một tuần.
Chuyến công tác này đi theo anh chỉ có trợ lý Ngô, thư ký Hồ ở công ty cùng cô, An Hạ dự đoán những ngày sắp tới cô sẽ rất mệt mỏi đây.
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, La Thành Dương đi ra với tây âu gọn gàng, anh đi ra thì đến lượt An Hạ đi vào phòng tắm.
Cô tắm rửa một lúc, trở ra với trang phục công sở như thường lệ, chiếc váy chữ A màu nâu cùng sơ mi màu be thanh lịch.
Ngồi ở bàn trang điểm chải chuốt, trang điểm một chút, La Thành Dương ngồi ở sofa một lúc, xoay đầu nhìn cô ngồi ở bàn trang điểm, thao tác rất tự nhiên.
Hôm qua anh quá chén thành ra về đến nhà say đến ngủ mê đi, hôm nay phải đi công tác dự án của chi nhánh bên Pháp, dự là một tuần.
Nhìn vóc dáng nhỏ ngồi ở bàn trang điểm, váy chữ A bó sát vòng eo và chiếc mông quả đào, La Thành Dương mím môi, nuốt xuống một ngụm.
.
truyện kiếm hiệp hay
An Hạ chuyển sang đột tác buộc tóc, hai tay cầm lên tóc, vuốt vuốt chúng ngay nếp liền dùng một chiếc nơ nhỏ buộc lên thành một cái đuôi gà cao.
Động tác buộc tóc khiến cho La Thành Dương chú ý, ngắm nhìn đến phần gáy nhỏ, những sợi tóc con rơi nhẹ sau gáy.
Anh hít vào một hơi thật sâu rồi đứng dậy, An Hạ buộc xong tóc, công tác chuẩn bị hoàn tất cũng đứng dậy.
Vừa vặn xoay người, một lồng ngực đập vào mặt, theo bản năng cô giật mình, chân thục lùi lại một bước tránh va chạm.
La Thành Dương vương ra bàn tay bắt lấy eo nhỏ, kéo cô tiến sát vào người anh.
An Hạ khẽ cười, nụ cười che đậy bao nhiêu muộn phiền "Sao vậy?"
"Bỗng nhiên lại có suy nghĩ muốn đưa em đi cùng" Anh dịu dàng đáp, âm trầm cúi đầu tựa trán vào vần trán An Hạ, hai chớp mũi cương nghị chạm vào nhau.
An Hạ phì cười, hai tay ngự trên ngực anh, ánh mắt vô tư hoàn toàn không có biểu hiện của mất ngủ "Em đi làm gì? Làm cảnh à?"
Đi theo ngoài để vướng chân vướng tay anh thì có ích lợi gì?
"Ừm..." La Thành Dương thở ra một hơi đầy suy tư, nở ra nụ cười tà "Ngoài chức năng làm cảnh ra thì làm ấm giường rất tốt."
Nhắc đến chuyện nhạy cảm, An Hạ liếc mắt, gò má đỏ đỏ xoay mặt đi, bàn tay đẩy anh ra "Biến thái đủ rồi, xuống ăn sáng còn đi làm nữa."
Cô đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi, La Thành Dương không thể để cô thoát, ôm chầm lấy thân thể nhỏ, từ phía sau bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.
Bàn tay hư hỏng nắn lấy áo cô túm lên, trang phục áo bỏ vào trong váy của cô rất chỉnh tề bắt đầu bị bung ra.
An Hạ bị hành động xốc áo lên kia làm cho ngơ ngác mất mấy giây, tay chân cứng ngắt như hoá tượng, đến khi anh xốc áo ra khỏi váy, tay anh chui vào bên trong áo mò lên bắt lấy một bên áo ngực chạm vào mềm mại của An Hạ.
"Ah này..." Cô đã mất cả buổi sáng để ăn vận chỉnh tề, bây giờ anh lại làm loạn như thế, tay nhỏ nhanh chóng chui vào trong áo túm lại tay anh, gương mặt xoay về phía sau nhắc nhở.
"Anh đừng loạn, sẽ trễ..."
An Hạ xoay đầu, muốn kháng nghị với anh, chỉ vừa xoay đầu lời nói chưa dứt đã bị anh chặn miệng, cánh môi chạm cánh môi, môi son màu đào bắt đầu bị lem, cại mở hàn răng bắt lấy cái lưỡi nhỏ thơm ngọt bắt đầu cuốn lấy.
"..."
An Hạ bị hôn, hô hấp dần loạn, bàn tay túm chặt cổ tay làm loạn trong ngực, tay anh siết chặt đồi mềm của cô, giống như muốn bóp xuyên qua lớp áo ngực.
Bàn tay kia men theo đường cong hạ xuống khoá váy bên hông kéo xuống, âm thanh khoá váy kéo mở, sau đó chiếc váy rất nhanh bị rơi xuống sàn, An Hạ trừng đôi mắt tròn.
Nụ hôn trên môi hút đi khí lực của cô, La Thành Dương liền xoay người cô lại, tay nâng gương mặt nhỏ nhanh chóng ấn vào cánh môi kia một lần nữa.
An Hạ bối rối vô cùng, bàn tay không biết làm gì vào giây phút này chậm chạp bấu vào gấu áo sơ mi của chính mình.
Giống như cô muốn kéo kéo tà áo để nó phủ xuống che đậy phía dưới, mặc cho anh hôn, cô túm chặt tà áo của mình, kéo kéo nó phủ xuống vùng quần bảo hộ mỏng.
La Thành Dương cuồng nhiệt hôn môi, hôn đến khi An Hạ âm ư hít thở, anh mới buông ra, nhìn ngắm bộ dạng bị hôn đến phát ngốc kia, trong lòng không ngừng hứng thú hưng phấn.
Gương mặt xinh đẹp diễm hồng đỏ, nụ hôn làm cho đôi gò má phấn hồng, cánh môi sưng tấy đáng thương.
Hành động kéo áo của cô làm cho anh buồn cười, đã trải qua bao nhiêu lần rồi, còn che chắn cái gì nga.
Anh chậm chạp nâng gương mặt hồng phấn, lần nữa áp vào môi cô, bước chân lấn áp theo nụ hôn, An Hạ buộc phải thục lùi, đến khi chân cô chạm giường, anh nhấn cô theo nụ hôn ngã xuống giường lớn.
Ngã xuống giường, hơi người vì nụ hôn mà nóng bức, anh nhìn thiếu nữ dưới thân e thẹn đỏ bừng, vẫn cứ cố níu chiếc áo che chắn một cách vô vọng.
Anh bật ra hơi thở nóng, âm thanh trầm thấp dịu dàng duật ra tiếng thở.
"Hôm qua quá chén, lỡ mất đêm qua, hôm nay phải đi rồi, đi lâu như vậy sẽ nhớ em."
Cho nên bây giờ phải tận dụng bù à? Anh có biết quần áo cô chuẩn bị lâu thế nào không, bây giờ bị anh làm cho công cốc cả buổi sáng chau chuốc rồi.
"Kệ anh" Cô mím môi, đôi mắt chậm chạp chớp khẽ cảnh báo "Sẽ trễ."
Mở ra thắc lưng, lôi ra cái kia trướng to đến phát tím.
"Không sao, cũng chẳng có ai ý kiến."
Còn tiếp...!
(P/s ai mà dám ý kiến hai người *Chấm nước mắt*)
_ThanhDii.
Âm thanh nước chảy phát ra từ nhà tắm, An Hạ thở dài một hơi, đôi mi dài cụp xuống che đi đậy đôi mắt đầy muộn phiền.
Tối qua, cô suy nghĩ rất nhiều, đến mức ba giờ sáng vẫn chưa chợp mắt được, lúc này tỉnh dậy mắt rất mỏi, tâm trạng trì trệ hẳn.
Hôm nay, anh phải chuẩn bị cho chuyến đi công tác dự án ở nước ngoài, dự kiến đi khoảng một tuần.
Chuyến công tác này đi theo anh chỉ có trợ lý Ngô, thư ký Hồ ở công ty cùng cô, An Hạ dự đoán những ngày sắp tới cô sẽ rất mệt mỏi đây.
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, La Thành Dương đi ra với tây âu gọn gàng, anh đi ra thì đến lượt An Hạ đi vào phòng tắm.
Cô tắm rửa một lúc, trở ra với trang phục công sở như thường lệ, chiếc váy chữ A màu nâu cùng sơ mi màu be thanh lịch.
Ngồi ở bàn trang điểm chải chuốt, trang điểm một chút, La Thành Dương ngồi ở sofa một lúc, xoay đầu nhìn cô ngồi ở bàn trang điểm, thao tác rất tự nhiên.
Hôm qua anh quá chén thành ra về đến nhà say đến ngủ mê đi, hôm nay phải đi công tác dự án của chi nhánh bên Pháp, dự là một tuần.
Nhìn vóc dáng nhỏ ngồi ở bàn trang điểm, váy chữ A bó sát vòng eo và chiếc mông quả đào, La Thành Dương mím môi, nuốt xuống một ngụm.
.
truyện kiếm hiệp hay
An Hạ chuyển sang đột tác buộc tóc, hai tay cầm lên tóc, vuốt vuốt chúng ngay nếp liền dùng một chiếc nơ nhỏ buộc lên thành một cái đuôi gà cao.
Động tác buộc tóc khiến cho La Thành Dương chú ý, ngắm nhìn đến phần gáy nhỏ, những sợi tóc con rơi nhẹ sau gáy.
Anh hít vào một hơi thật sâu rồi đứng dậy, An Hạ buộc xong tóc, công tác chuẩn bị hoàn tất cũng đứng dậy.
Vừa vặn xoay người, một lồng ngực đập vào mặt, theo bản năng cô giật mình, chân thục lùi lại một bước tránh va chạm.
La Thành Dương vương ra bàn tay bắt lấy eo nhỏ, kéo cô tiến sát vào người anh.
An Hạ khẽ cười, nụ cười che đậy bao nhiêu muộn phiền "Sao vậy?"
"Bỗng nhiên lại có suy nghĩ muốn đưa em đi cùng" Anh dịu dàng đáp, âm trầm cúi đầu tựa trán vào vần trán An Hạ, hai chớp mũi cương nghị chạm vào nhau.
An Hạ phì cười, hai tay ngự trên ngực anh, ánh mắt vô tư hoàn toàn không có biểu hiện của mất ngủ "Em đi làm gì? Làm cảnh à?"
Đi theo ngoài để vướng chân vướng tay anh thì có ích lợi gì?
"Ừm..." La Thành Dương thở ra một hơi đầy suy tư, nở ra nụ cười tà "Ngoài chức năng làm cảnh ra thì làm ấm giường rất tốt."
Nhắc đến chuyện nhạy cảm, An Hạ liếc mắt, gò má đỏ đỏ xoay mặt đi, bàn tay đẩy anh ra "Biến thái đủ rồi, xuống ăn sáng còn đi làm nữa."
Cô đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi, La Thành Dương không thể để cô thoát, ôm chầm lấy thân thể nhỏ, từ phía sau bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.
Bàn tay hư hỏng nắn lấy áo cô túm lên, trang phục áo bỏ vào trong váy của cô rất chỉnh tề bắt đầu bị bung ra.
An Hạ bị hành động xốc áo lên kia làm cho ngơ ngác mất mấy giây, tay chân cứng ngắt như hoá tượng, đến khi anh xốc áo ra khỏi váy, tay anh chui vào bên trong áo mò lên bắt lấy một bên áo ngực chạm vào mềm mại của An Hạ.
"Ah này..." Cô đã mất cả buổi sáng để ăn vận chỉnh tề, bây giờ anh lại làm loạn như thế, tay nhỏ nhanh chóng chui vào trong áo túm lại tay anh, gương mặt xoay về phía sau nhắc nhở.
"Anh đừng loạn, sẽ trễ..."
An Hạ xoay đầu, muốn kháng nghị với anh, chỉ vừa xoay đầu lời nói chưa dứt đã bị anh chặn miệng, cánh môi chạm cánh môi, môi son màu đào bắt đầu bị lem, cại mở hàn răng bắt lấy cái lưỡi nhỏ thơm ngọt bắt đầu cuốn lấy.
"..."
An Hạ bị hôn, hô hấp dần loạn, bàn tay túm chặt cổ tay làm loạn trong ngực, tay anh siết chặt đồi mềm của cô, giống như muốn bóp xuyên qua lớp áo ngực.
Bàn tay kia men theo đường cong hạ xuống khoá váy bên hông kéo xuống, âm thanh khoá váy kéo mở, sau đó chiếc váy rất nhanh bị rơi xuống sàn, An Hạ trừng đôi mắt tròn.
Nụ hôn trên môi hút đi khí lực của cô, La Thành Dương liền xoay người cô lại, tay nâng gương mặt nhỏ nhanh chóng ấn vào cánh môi kia một lần nữa.
An Hạ bối rối vô cùng, bàn tay không biết làm gì vào giây phút này chậm chạp bấu vào gấu áo sơ mi của chính mình.
Giống như cô muốn kéo kéo tà áo để nó phủ xuống che đậy phía dưới, mặc cho anh hôn, cô túm chặt tà áo của mình, kéo kéo nó phủ xuống vùng quần bảo hộ mỏng.
La Thành Dương cuồng nhiệt hôn môi, hôn đến khi An Hạ âm ư hít thở, anh mới buông ra, nhìn ngắm bộ dạng bị hôn đến phát ngốc kia, trong lòng không ngừng hứng thú hưng phấn.
Gương mặt xinh đẹp diễm hồng đỏ, nụ hôn làm cho đôi gò má phấn hồng, cánh môi sưng tấy đáng thương.
Hành động kéo áo của cô làm cho anh buồn cười, đã trải qua bao nhiêu lần rồi, còn che chắn cái gì nga.
Anh chậm chạp nâng gương mặt hồng phấn, lần nữa áp vào môi cô, bước chân lấn áp theo nụ hôn, An Hạ buộc phải thục lùi, đến khi chân cô chạm giường, anh nhấn cô theo nụ hôn ngã xuống giường lớn.
Ngã xuống giường, hơi người vì nụ hôn mà nóng bức, anh nhìn thiếu nữ dưới thân e thẹn đỏ bừng, vẫn cứ cố níu chiếc áo che chắn một cách vô vọng.
Anh bật ra hơi thở nóng, âm thanh trầm thấp dịu dàng duật ra tiếng thở.
"Hôm qua quá chén, lỡ mất đêm qua, hôm nay phải đi rồi, đi lâu như vậy sẽ nhớ em."
Cho nên bây giờ phải tận dụng bù à? Anh có biết quần áo cô chuẩn bị lâu thế nào không, bây giờ bị anh làm cho công cốc cả buổi sáng chau chuốc rồi.
"Kệ anh" Cô mím môi, đôi mắt chậm chạp chớp khẽ cảnh báo "Sẽ trễ."
Mở ra thắc lưng, lôi ra cái kia trướng to đến phát tím.
"Không sao, cũng chẳng có ai ý kiến."
Còn tiếp...!
(P/s ai mà dám ý kiến hai người *Chấm nước mắt*)
_ThanhDii.
Bình luận facebook