• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THẾ THÂN HOÀN HẢO (5 Viewers)

  • Chương 89-93

Hôm nay bà nội ra ngoài, bà cùng Bối Nghi đi dạo trong trung tâm mua sắm, sau đó uống nước trò chuyện, đa phần là Ngô Bối Nghi lấy lòng bà nội.

Được nước đẩy thuyền thân thiết với bà nội hơn, bà nội cũng vô cùng hài lòng với Bối Nghi.

Đi cùng Bối Nghi tâm tình bà nội tốt lên hẳn, khác hoàn toàn khi ở trong căn nhà có sự xuất hiện u ám của cô cháu dâu kia.

Bà nội vô cùng vừa ý Ngô Bối Nghi, thật ra ban đầu trong lòng bà vẫn chỉ quy định cô cháu ban đầu cũng chỉ có Ngô Bối Nghi.

Một Ngô Bối Nghi thông minh giỏi giang, xứng tầm vừa lứa, danh môn hộ đối với cháu trai của bà.

Người vừa có sắc vừa có tài giúp đỡ cháu bà quản lý gia đình lẫn công ty, người có thể bước vào vị trí cháu dâu của bà phải thật giỏi, mới có thể quản gánh gia đình danh môn vọng tộc này được.

Ngô Bối Nghi vui vẻ đã đủ, muốn lấy thêm sự thương yêu của bà nội, đột nhiên thở dài ủ rũ "Haiz..."
"Sao lại thở dài?" Đang vui vẻ, đột nhiên cô thở dài, bà nội lập tức chú ý.

"Thì...!Chính là chuyện anh Dương với An Hạ" Ngô Bối Nghi buồn bã, tỏ vẻ đáng thương ủy khuất "Có khi nào anh ấy sẽ không từ bỏ An Hạ không? Nếu vậy..."
"Ài dà" Bà nội cười, vô cùng tự tin vỗ về cháu gái nhỏ "Con đừng lo chuyện đó, bà nội nhất định sẽ làm chủ cho con."
"Tuy nội nói như vậy nhưng anh Dương anh ấy..." Ngô Bối Nghi xụ mặt, đáng thương hít hít cái mũi.

Bà nội an ủi, dáng vẻ tràn đầy tự tin, vì bà là người phụ nữ mang quyền lực cao nhất trong La gia.

"Con không cần lo, nội nói làm chủ cho con chắc chắn con sẽ không chịu ủy khuất nào cả.

Nội cũng không chấp nhận thứ hạng người ấy ở trong nhà của nội, con yên tâm, sớm muộn gì cái cô gái kia cũng phải ra.khỏi La gia nhà nội."
"Nhưng dù gì, em ấy cũng là em gái của con, nghĩ đến chuyện như thế con lại không nỡ" Ngô Bối Nghi nhìn nội bằng đôi mắt long lanh, thuần khiết, dáng vẻ thánh thiện không một kẻ hở.

"Bị nó hại đến như vậy mà con còn nghĩ cho nó, thật là..." Bà nội nghiêm mặt, tay già nhăn nheo nắm lấy bàn tay cô vỗ vỗ "Con yên tâm, chuyện này nội lo được, tuyệt đối không để con thiệt thòi."
"Dạ..." Ngô Bối Nghi ủ rũ cúi đầu, bàn tay già của nội giữ lấy tay cô một cách kiên quyết, không một ai biết rằng, phía sau cái cúi đầu buồn đau ấm ức ấy là một nụ cười đang hé.

...!
La phu nhân không vào được phòng của An Hạ, bà vẫn muốn thông báo chuyện hôm nay dì Diệp đến.


La phu nhân đi đến phòng của An Hạ, gõ hai cái vào cửa phòng.

Cốc cốc.

"Hôm nay dì Diệp có đến thăm con đó" La phu nhân thông báo, lắng tai nghe câu đáp trả.

Nhưng đáp lại bà cũng chỉ sự tĩnh lặng, chắc là con bé vẫn còn chưa thức giấc.

La phu nhân suy ngẫm, không có đáp lời bà cũng đành quay đầu rời đi.


Bên trong căn phòng, An Hạ xụi lơ nằm trên giường, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nhìn trần nhà trắng đầy chua xót, bất lực với lấy ga giường nắm níu, theo luật động của anh mà rên rỉ.

Cô có nghe giọng nói của La phu nhân, nhưng cô chẳng thể đáp lời, lúc này miệng khô lưỡi đắng, ngoài rên rỉ ưm a cũng hơi thở dốc chậm chạp, An Hạ không thể nói thêm từ nào nữa.

Cùng anh dây dưa trò chơi thể xác chỉ mới vào buổi sớm.

Đến khi anh hoàn thành xong, An Hạ cũng mệt lã, thiếp vào giấc ngủ sâu.

Đêm đến, khi cô tỉnh dậy, ngâm mình trong bồn nước ấm rất lâu, cơ thể đầy rẫy vết tích không còn sức lực, đến giơ lên cánh tay cầm lấy khăn lông cũng đau.

Người hầu mang thức ăn đến, An Hạ ăn được một chút, sau đó lại leo lên giường, cô không muốn làm gì cả.

Cơ thể cô cạn kiệt, chỉ muốn nằm liệt một chỗ, mệt mỏi làm cho đôi mắt cô khép lại, thiếp vào giấc ngủ.

Cho đến nửa đêm, cô sẽ bị đánh thức bởi gả đàn ông sờ mó thân thể cô, Ngô An Hạ muốn phản kháng nhưng cô thật sự không còn một chút sức nào chống trả.

Bị anh cởi sạch quần áo, ôm lấy cô bồng lên mở đầu cuộc vui chỉ có hai người.

An Hạ buộc phải tiếp ứng, dù cô đau đớn như thế nào cũng phải cùng anh chơi trò chơi này, Ngô An Hạ mặc kệ anh phó thác, cô không quan tâm nữa.

Cứ xem như là cô đã chết, anh muốn làm gì thì mặc anh, gương mặt cô lạnh lẽo xoay đi, cắn môi ngậm miệng không phát ra một tiếng nào.

Biến thành một con búp bê tình hoàn hảo, không một cảm xúc.

Cô cho rằng cô lạnh nhạt như thế anh sẽ phát chán, nhưng không, đối với La Thành Dương càng lãnh đạm như thế càng gây cho anh hứng thú.

Anh sẽ khiến cô khóc lóc cầu xin anh, La Thành Dương thả cô xuống giường, rút ra phân thân.

Cởi ra áo sơ mi mặc vào cho cô, đột nhiên anh dừng lại, còn mặc áo cho cô, An Hạ không khỏi ngạc nhiên nhìn anh với anh mắt nghi ngờ.

Áo sơ mi của anh đủ lớn để biến thành một chiếc váy nhỏ cho An Hạ, vừa đủ phủ qua mông thịt đầy đặn.

Mặc vào áo, gài lại cúc áo thật ngay ngắn, La Thành Dương đứng dậy đi đến phía sofa ngồi.

An Hạ nằm bất động trên giường, cô không hiểu vì sao anh lại đột ngột dừng lại.

Hay là vì cô quá lạnh nhạt nên anh không có hứng thú, nếu là vậy An Hạ phải mở hội ăn mừng rồi, sau này nếu anh có động vào cô, cô chỉ cần trưng ra bộ mặt lạnh lẽo ấy là sẽ qua ải chăng?
Ngô An Hạ ngồi trên giường, tràn đầy những nghi ngờ và thắc mắc, cô lòm còm nâng người dậy, nhìn thấy anh ngồi ở sofa bấm điện thoại.

Cô thở phào một hơi, xem ra đúng như cô nghĩ, vì cô nhạt nhẽo nên anh không có hứng thú.


Thật may mắn, nói vậy nghĩa là đêm nay cô có thể ngủ yên rồi.

An Hạ nằm xuống giường, thư giản thở phào một hơi, La Thành Dương ngồi ở sofa, tuy mắt nhìn vào điện thoại soạn tin nhắn nhưng toàn bộ sự chú ý của anh đều nằm trên người cô.

Cách cô thở phào nhẹ nhõm anh đều nhìn rõ, La Thành Dương nhếch khoé môi giương ra nụ cười man rợ.

Cốc cốc cốc.

Có người gọi cửa thu hút sự chú ý của An Hạ, bởi lẽ phòng của cô những khi có mặt La Thành Dương, sẽ không có ai đi vào cả.

Đã qua giờ cơm, ngoài người hầu ra thì còn ai lại đi vào phòng này.

"Vào đi."
Anh cho phép, An Hạ nằm nghiên người, nhìn về phía lối đi muốn nhìn xem là ai, đột nhiên một bóng người to lớn của một gã đàn ông đi vào, tiếp theo sau thêm một gã, lại thêm một gã.

An Hạ cảm giác không an tâm, cô lập tức bật người dậy, không để mấy người họ lên tiếng, cô hỏi ngay La Thành Dương.

"C...!Có chuyện gì? Mấy người này là..."
Từ trước cho đến bây giờ, phòng ngủ của vợ chồng chưa từng có sự xuất hiện của người ngoài, bây giờ đã đêm khuya những gã đàn ông này vào đây làm gì.

Cô nhìn anh, khẩn trương nhìn anh, anh đáp lại cô bằng một nụ cười gian xảo, ánh mắt sâu thẳm như chim ưng đợi mồi.

Bỗng chốc An Hạ run rẩy, cô nhanh bước xuống giường, cô phải ra khỏi căn phòng này.

La Thành Dương nhấc lên đầu lông mày, ba người đàn ông kia nhận được lệnh, đi đến chỗ An Hạ.

Bởi vì hạ thể cô vẫn còn đau, không thể nào vụt chạy được, đi vội vài ba bước đã khiến bụng dưới cùng u hoa đau nhức.

Ba người đàn ông chặn lại lối đi của An Hạ, họ đứng trước mặt cô, thân hình họ to lớn không khác gì anh, chiếc bóng đen của họ phủ lên người An Hạ.

Cô thất thần, như bị ông trời đánh vào đầu một cái, nước mắt vô thức hai ba hàng rơi xuống, cô xoay đầu nhìn anh ngồi yên vị ở sofa.

"Anh..."
Giọng cô nhỏ xíu, muốn cầu cứu anh, nhưng cô sợ quá, đến mức tim gần như ngừng đập, chân run tay tê, lỗ tai lùng bùng đau điếng.

Một gã nắm lấy cổ tay An Hạ, cô lập tức bật khóc.

"A...!Không!"
An Hạ giật ngược lại, nhưng sức lực của cô so với những gã tập tạ lực điền này không khác gì con bọ già sắp chết.


Ngô An Hạ bị hắn túm lấy, hắn kéo cô lên giường, cô nức nở khóc, dùng toàn bộ sức lực bình sinh vùng vẩy nhìn về phía anh.

Anh không nhìn cô, thảnh thơi ngồi ở sofa cầm xem xét mấy chiếc hộp nhỏ trên bàn trà.

"Anh Dương...!Đừng làm vậy...!Không được..."
Hắn ta đặt cô xuống giường, An Hạ liền nhỏm dậy muốn nhảy xuống giường, nhưng xung quanh cô không chỉ có một mà đến ba người.

An Hạ vừa nhõm người dậy đã bị tên thứ hai nắm lấy tay ghì chặt xuống, ấn cô xuống giường, một gã còn lại đứng bên đầu giường, lấp ráp sợi dây xích mắc vào một chiếc còng tay số tám, gã kia cũng ở bên đầu còn lại mắc dây xích vào chiếc còng.

An Hạ vừa run rẩy vừa la hét "Không...!Anh không thể làm như vậy được...!Aa...!La Thành Dương!"
Anh ngồi ở sofa, nghe giọng cô khẩn cấp gọi cực kì thoả mãn giương ra nụ cười tự đắc, tựa mình vào sofa thư giản, trên tay xoay xoay chiếc hộp bao nhỏ.

"Không được...!Anh đừng như vậy...!Đừng như vậy mà..."
Hay cho cô mấy phút trước còn rất lẳng lơ lạnh nhạt, bây giờ đã bị doạ thành bộ dạng nức nở cầu cứu anh.

Hai gã bên đầu hai giường nắm lấy cổ tay An Hạ còng vào còng sắt số tám, An Hạ cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không địch lại, hai tay bị xích lên hai giường.

Một gã còn lại sắp xếp một tấm vải lụa màu đen, gấp vải lụa thành ba nếp, dùng nó bịt mắt An Hạ lại.

Tầm nhìn mất đi, xung quanh cô chỉ còn một màu đen tối mịt, càng khiến cho An Hạ sợ hãi hơn, cô lắc lắc đầu muốn làm cho cải lụa trên mắt tuột ra.

Tuy nhiên, vải lụa được cột rất chặt, cho dù cô vứt tung đại não nó cũng không xê dịch.

"Huhu...!La Thành Dương...!Tên khốn nhà anh...!Huhu thả em ra..."
"Em...!Huhu...!Em xin lỗi...!Em biết sai rồi anh đừng như thế này nữa...!Thả em ra..."
Bị bịt mắt, cô không nhìn thấy gì hết, chỉ biết tuyệt vọng cầu xin anh dừng lại, trước khi mọi chuyện đi quá xa.

Hai tay vùng vẫy dữ dội, âm thanh xiềng xích leng keng va chạm vào nhau.

"Em xin anh mà...!Huhu..."
Trói An Hạ xong, một gã quay lại nhìn La Thành Dương để báo cáo kết quả, La Thành Dương đứng dậy, đi đến bên giường.

"Cầu xin làm cái gì? Đâu phải em chưa từng ở cùng người khác?"
Ở cùng người khác? An Hạ hiện tại đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ nữa, nuốt xuống hoảng sợ nức nở, cố gắng nói với anh "Không cần...!Không cần người khác...!Anh đuổi họ đi..."
"Đã cất công mời đến rồi" La Thành Dương ma mị cười, nâng bàn tay chạm lên gương mặt xinh đẹp, An Hạ không nhìn thấy, không biết là bị ai chạm liền hoảng, cô hất mặt đi tránh va chạm với bàn tay kia.

"Không được...!Chỉ anh thôi...!Huhu..."
Chỉ một mình anh là đủ, chỉ cần anh là đủ rồi, anh còn muốn gọi thêm người hành hạ cô, chà đạp cô ư?
Anh không thể làm như vậy được, anh nói là anh thương cô, vì sao lại đối với cô như vậy?
Ngô An Hạ co rút trên giường, cảm giác mấy người đàn ông xoay quanh khiến cô ngợp thở, cô co rút như một con rùa trốn trong chiếc mai.

La Thành Dương nhấc mày, hất mặt đi, ba người kia nhận lệnh lặng lẽ đi ra ngoài, âm thầm đóng cửa lại.

Phòng chỉ còn lại La Thành Dương và An Hạ, nhưng trong tâm trí An Hạ, ba người đàn ông lạ lẫm ấy vẫn ở đây.

Lông tơ tóc gáy từng sợi đều căng thẳng, An Hạ hít hít cái mũi, bóng tối làm cho cô sợ hãi hơn, nghẹn ngào cầu cứu.

"Anh Dương..."
"Ừm" Anh rất nhẹ nhàng đáp lại, trong bóng tối vây quanh cùng những gã đàn ông bủa vây, giọng nói của anh chính là liều thuốc trấn an của An Hạ.


"Anh giúp em...!Đuổi họ đi đi..."
La Thành Dương không đáp, mở ra hộp bao cao su mang vào, loại bao có đầy những chiếc gai, biến gậy th*t thành chiếc côn đầy gai nhọn, những chiếc gai to bằng hạt đậu khiến nó trở nên ghê tởm.

Không có đáp lời, An Hạ sợ hãi gọi "Anh ơi..."
La Thành Dương nâng gối lên giường, giường nệm lúng xuống theo bước gối của anh, mắt không nhìn thấy nên mọi giác quan lúc này của An Hạ cực kì nhạy cảm.

Cô biết có người đang hướng đến phía thân dưới, An Hạ nhăn mày, không biết đối phương là ai.

"Anh đuổi họ đi chưa?"
La Thành Dương không đáp, tay nâng lên đùi An Hạ, vạch ra u hoa đang sưng, đặt gậy to trước huyệt chậm rãi đưa côn đầy gai kia đi vào.

An Hạ ngưng động, cảm giác lạ lẫm xâm phạm vào da thịt, cô chết lạnh, tay nắm thành quả đấm cắn chặt cánh môi, nhưng nhục nhã quá, cô không thể nằm im chịu chết như thế này.

Anh đẩy toàn bộ gậy đầy gai kia vào trong, gậy đầy gai lạ này, An Hạ hoàn toàn nghĩ rằng đây là một trong những gã đàn ông lạ lẫm, cô kiềm nén tiếng khóc nhưng nhục nhã, đau đớn từ thể xác đến trái tim cô tan nát.

An Hạ gào lên một tiếng, hai tay vùng vẫy thật mạnh, hai quả đấm cuộn chặt đấm vào không khí bị còng tay xích lại.

Cổ tay cứa vào còng sắt, An Hạ mặc kệ đau đớn, cô chỉ biết rằng bản thân đang bị làm nhục.

Cô vung tay đập vào không khí, muốn ghì đứt sợi xích sắt, còng tay liên tục cứa vào hai bên cổ tay, cứa đến đỏ, những cú đập giật càng cứa sâu hơn, đến mức cô muốn vùng vẫy cho cổ tay lìa ra khỏi còng sắt.

.

Ngôn Tình Hài
La Thành Dương vội giữ lại hai tay An Hạ, cô giật mạnh hai cánh tay, không thể để cô như vậy nữa, anh buộc phải tháo ra hai chiếc còng, nếu không cô thật sự sẽ tự chặt đứt tay mình.

La Thành Dương vừa tháo ra hai chiếc còng, An Hạ lập tức tụt xuống bịt mắt, đôi mắt cô đỏ hoe trừng trừng nhìn người đàn ông dưới thân.

Nhìn thấy anh, cô xoay mặt ngẩn nhìn xung quanh đã không còn ai, mi tâm cô chau lại bật ra tiếng khóc tức tưởi.

"Huhu..."
La Thành Dương chợt cười, giọng khàn hoan hỉ "Sao? Khóc cái gì?"
Đã nhìn thấy rồi, là anh nga, chính là anh nga, cô còn sợ cái gì mà khóc?
"Hic...!Huhu...!Hỗn đản!"
Còn có thể không khóc sao? Anh doạ người, anh chính là tiểu nhân đê tiện.

Còn tiếp...!
(P/s Bà chị ra đường ông anh nhà còn phải lo sợ đàn ông khác dòm ngó, nghĩ sao mà anh ấy để người khác chạm vào chị ngay trước con mắt anh được, anh chỉ được cái hù thôi.

Không u mê gì chỉ u mê chị Hạ mỗi khi gọi "Anh ơi."
Ớ, khoái khoái, chảy nước miếng chảy nước miếng.

À mà...!Tôi có nên lôi anh Trịnh chị Phương làm cặp phụ bên này không ta, phát cơm tró bù đắp cho những tổn thương.

Ngoại truyện Phương Hoa đã có kịch bản cả rồi mà chưa có thời gian viết được, thời gian viết An Hạ còn không đủ *Chấm nước mắt*)
_ThanhDii.

Buổi trưa, mặt trời lên đến đỉnh đầu, cô gái ngủ trên giường chăn màu xám, cô ấy xinh đẹp như một thiên thần trong giấc ngủ say.

Đôi mi dày cong vong run khẽ, thiên thần cuối cùng tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.

Đập vào mắt đầu tiên cũng là trần nhà trắng quen thuộc, vừa tỉnh dậy, An Hạ thở dài một hơi thật nặng, cảm giác nặng nề trong lòng trái tim quặn thắc.

Những ký ức đêm qua ùa về, khoé môi cô đột nhiên nhếch lên một đường cong.

Anh cũng thật biết cách doạ người.

Cô phải biết làm như thế nào đây, cho dù cô có cự tuyệt lạnh nhạt đến mấy anh cũng có thể khiến cho cô phải khóc lóc cầu xin anh.

Trong trò chơi này An Hạ hoàn toàn không có lợi thế, bây giờ ở nơi này không được, bà nội ghét cay ghét đắng cô, nhưng rời đi cũng không được.

Bị anh nhốt lại nơi này chẳng có gì tốt cho cô cả, anh sẽ chà đạp mỗi đêm.


Muốn rời khỏi cái lồng sắt này lại quá khó, cửa bị khoá ngoài, chỉ có anh, bác Lí mở những khi mang đồ ăn cho cô.

An Hạ phải làm thế nào đây?
Cô thở ra một hơi thật dài, nâng người dậy, vừa ngồi dậy giữa hai chân đã tuông ra dịch đặc, An Hạ bước xuống giường, men theo vách tường đi vào phòng tắm.

Nằm trong bồn tắm lớn, thả người thư giãn trong làn nước ấm, ánh mắt thả đi nơi xa xăm vô vọng.


Ngay bây giờ đây, La Thành Dương đối với cô nhạy cảm quá, anh ấy dường như khó chịu với mọi biểu tình của An Hạ.

Cô kịch liệt từ chối anh ấy không vừa ý, cô giải thích anh cho là biện minh, anh không tin tưởng.

Cô không phản đối nữa, cô đồng thuận chấp nhận mọi áp đặt anh nghĩ về cô, anh lại tức giận.

Kết quả của tất thảy, cuối cùng An Hạ bị anh dày vò đến khóc lóc thê thảm dưới thân anh, chỉ như thế anh mới vừa lòng.

Cô có biểu hiện như thế nào đi nữa, anh cũng vô cùng nhạy cảm, rất dễ dàng nổi nóng, nói cái gì anh cũng khó chịu.

Nhìn vào xa xăm, hai hàng mi dài rất lâu mới chớp nhẹ.

Có lẽ...!Thời gian này cô nên thuận ý anh một chút, đợi thời gian làm cho tâm tình anh dịu đi, khi mà anh nới lỏng toàn bộ cảnh giác với An Hạ.

Cô mới có thể nghĩ đến chuyện tìm cách rời đi, còn bây giờ, cô phải chịu đựng anh một chút vậy, đến điện thoại cũng đã bị tịch thu, trong chiếc lồng sắt vững chắc này cô làm sao mà thoát ra được.

Dù gì chuyện anh có thể làm với cô, những hôm nay cô nếm trải cũng đã nhiều, chỉ cần không nghịch ý, không lẵng lơ, anh sẽ không bức ép cô.

Kể cũng thật lạ, con người ta thật dễ dàng thay đổi, cách đây chưa lâu anh đối với cô ôn nhu cưng chiều.

Cô bị sướt nhẹ trên ngón tay anh liền lập tức khẩn trương đau xót, bây giờ anh lại thẳng tay đâm vào người cô vô vàng con dao nhọn.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trái tim An Hạ giống như bị rạch một vết cắt thật sâu, khiến cho cô đau đến ngợp thở.

Cô vội lắc lắc đầu không nghĩ nữa, cảm giác lồng ngực nặng trĩu này đã hút cạn sinh khí của cô, nếu nghĩ nữa cô sẽ chết mất thôi.

Thời gian tới xem ra, sức chịu đựng của An Hạ sẽ tăng vọt lên một tầm cao mới.

Hôm nay là chủ nhật, La Thành Dương không có đi làm, khi bác Lí cùng cô hầu gái mang khây bữa trưa lên cho An Hạ, La Thành Dương cũng vào phòng.

Anh ngồi ở sofa, An Hạ cũng đến sofa ngồi, hai người ngồi đối diện nhau, cô ngoan ngoãn ngồi, tay cầm nĩa bạc im lặng dùng bữa, còn anh ngồi bên kia, yên tĩnh lướt điện thoại.

An Hạ yên tĩnh dùng bữa, anh im lặng xem điện thoại, đôi lúc anh nâng mắt quan sát cô, An Hạ cũng liếc mắt lén nhìn anh.

Khi cô liếc nhìn anh, anh lập tức nhìn về điện thoại, không để cô phát hiện ra ánh mắt của anh.

Dùng xong bữa, An Hạ theo như thường lệ trèo lên giường nằm, cơ thể đau nhức cô chỉ muốn nằm, ngồi cũng khiến cô đau chết khiếp đi được.

La Thành Dương vẫn ngồi ở sofa đó, chỉ im lặng cầm điện thoại, không phát ra một động tĩnh nào ngoài những hơi thở đều đặn.

Được một lúc, An Hạ đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở thiếu nữ nhẹ nhàng chìm vào cơn say.


La Thành Dương đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xuống giường, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của An Hạ.

Cô như một thiên thần xinh đẹp tuyệt trần, thuần khiết đến mức không vướng dù chỉ một hạt bụi trần, gương mặt non tơ như thế này vì sao tâm địa lại khác đến như thế.

Chẳng phải ông bà hay nói rằng tâm sinh tướng sao? Tâm địa cô xấu xa như vậy vì sao lại có gương mặt thuần khiết đến thế này.

Đến lúc nhiều khi anh không muốn tin vào những gì Ngô Bối Nghi nói, không muốn tin vào sự thật nữa.

Giơ ra bàn tay, chạm lên gò má thanh tao, mấy hôm nay mệt mỏi trông gương mặt cô hơi hốc hác, kéo xuống sợi tóc bám trên gò má, La Thành Dương bất giác giật mình thu tay lại.

Anh đã mềm lòng, anh lại thương xót cho cô, La Thành Dương vội đứng dậy, xoay đầu dứt khoác rời khỏi phòng.

Anh không cho phép bản thân động lòng, không được mềm yếu, nếu không, anh thật sự sẽ chối bỏ sự thật bám lấy cô.

Anh sẽ không thất bại đến như thế, từ trước cho đến bây giờ, từ khi còn ở đất pháp xa hoa phù phiếm, chỉ có anh thao túng phụ nữ, không có chuyện ngược lại.

La Thành Dương rời đi, An Hạ ngủ một giấc thẳng đến tối muộn, tỉnh dậy thấy trời sụp tối, ánh mắt cô trở nên đề phòng nhìn về lối ra vào.

Dạo gần đây, cô trở nên vô cùng lo sợ mỗi khi về đêm, An Hạ trừng trừng mắt nhìn vào hư vô hướng ra vào, lo sợ rằng sẽ có ai đó đi vào.

Cô bất động như bức tường đá rất lâu, chỉ ngồi đó nhìn về lối đi, mọi xúc giác cũng rất căn thẳng.

Cạch.

Âm thanh mở cửa vang lên, An Hạ rùng người, gương mặt cúi xuống, hai bàn tay lo lắng đan mười ngón tay vào nhau.

Tiếp theo là âm thanh bước chân đi vào, từng bước uy vững lộp cộp đang dần đến gần.


Cô cúi đầu, đầu nặng trĩu gục xuống không thể nào ngốc lên được, La Thành Dương đi đến giường ngủ.

Tay vươn ra cầm lấy gương mặt An Hạ nâng lên nhìn anh, đôi mắt cô trong veo, hai hốc mắt có quần thâm mất đi sinh khí.

Cánh môi nhợt nhạt không một huyết sắc, một tay anh cởi ra khoá quần, đứng bên giường lôi ra thô to.

Tay còn lại nâng niu gương mặt cô, kéo gương mặt cô nhích lại, ấn xuống hạ thể.

"Ngậm nó đi."
Anh lãnh đạm yêu cầu, Ngô An Hạ im lặng không đáp, nhìn dị vật thô to trước mặt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ nó như thế, nó trướng to đầy gân xanh tím, Ngô An Hạ ngửa mặt lên nhìn anh.

Anh chỉ nhìn cô bằng con mắt lạnh, An Hạ cười đắng, nhích người lại gần anh hơn, tuân thủ theo lời nói của anh như một nô lệ.

Chạm rãi há miệng ngậm lấy vật kia, chính thức biến thành nô lệ dưới chân anh.

Còn tiếp...!
(P/s Sức chịu đựng chị Hạ thặc là phi thường.

Chưa biết ai là nô lệ của ai đâu *Cười khổ*)
_ThanhDii.

Một tháng trôi qua trong cảnh tù túng, cô chịu đựng mọi áp bức của La Thành Dương, không một chống trả, không một ý kiến nào, An Hạ biến thành một nô lệ ngoan ngoãn của anh.

Anh yêu cầu gì cô cũng làm, hết sức lấy lòng anh một tháng qua, quả nhiên như cô nghĩ, anh đối với cô dịu dàng đi hẳn, không còn cáu gắt như lúc trước nữa.

Anh trở nên nhẹ nhàng hơn, vài ba ngày sẽ quấn lấy cô một ngày, những ngày không sinh hoạt anh chỉ đơn giản là ôm cô ngủ.

Những ngày như thế khiến cho tâm tình An Hạ dễ thở hơn nhiều, tuy là vẫn bị nhốt trong cái lồng tù túng ngợp thở nhưng ít ra anh đối với thật dịu dàng.

Những sự dịu dàng nồng ấm giống như lúc chưa có chuyện gì xảy ra, những khi anh ôm cô ngủ, cái ôm thật ấm áp và ôn nhu.

Giống như ôm một bảo vật quý báu ở trong lòng, chỉ cần cô không làm trái ý anh, anh sẽ vô cùng nhẹ nhàng.

Có những hôm hai vợ chồng sinh hoạt, anh vô thức cưng chiều hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng khả ái không có một áp bức nào.

Cô cũng đáp lại anh, hai người hôn nhau nồng nhiệt như những đôi nhân tình đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.

Những lúc ấy, không thể nào ngăn cản lại nhịp đập vội vàng của trái tim, cả hai hoàn toàn có thể cảm nhận nhịp đập và hơi thở của đối phương.

Bầu không khí nhanh chóng bị hai người trần truồng quấn quýt làm cho nóng bỏng, nếu không có những khuất mắc ở trong lòng của mỗi người, người ta sẽ không thể tưởng rằng cặp vợ chồng này đang nảy sinh mâu thuẫn.

Lại trôi qua thêm một tháng, La Thành Dương thật sự bất cảnh giác hơn, nhiều khi vô cùng nơi lỏng An Hạ.

Ví dụ như khi anh ở trong phòng, cửa chắc chắn sẽ không khoá, hoặc những hôm anh có ở nhà như thứ bảy và chủ nhật, anh thường ra vào phòng cô cho nên cửa cũng không có khoá.


Dù sau hai tháng này, An Hạ cũng không có đi ra ngoài, cô rất ngoan ngoãn ở trong phòng.

Chỉ là cô có ngoan ngoãn lấy lòng anh cũng chỉ phòng bị từ phía cô, cô không thể ngăn cản những tác động từ bên ngoài khác.

Có những hôm An Hạ không làm gì cả, anh đột nhiên vô cớ nổi nóng, kết quả của An Hạ dù không làm gì cũng bị anh thao đến ngất liệm.


Chẳng hạn như hôm nay, buổi chiều anh rất tốt, nhưng sau giờ cơm tối, sắc mặt anh thay đổi một trời một vực.

Cô không biết bàn cơm ở nhà dưới đã xảy ra vấn đề gì, đột nhiên anh nổi nóng bế thốc cô lên giường rồi bắt đầu phóng lao chạy nước rút.

Trên giường ngủ lớn, An Hạ quỳ rạp, hai tay chống xuống đệm, hạ thể vồ dập truyền đến những luồng khoái hạc nhức nhối đến từng đốt sống lưng.

Hai đồi nhũ đun đưa trong không khí, mồ hồi trên người tí tách đổ xuống giường xám đẫm màu.

"A..."
La Thành Dương thẳng lưng ưỡn hông đâm vào, gần như muốn đâm đến chỗ tận cùng mới có thể thoả mãn, hạ thể hai người sáp nhập phát lên tiếng nước cực kì ẩm ướt, mật ngọt từ u hoa nhuộm ướt gậy thô tô.

An Hạ nuốt xuống nước bọt, cô rên rỉ thẹn nhỏ như thiếu nữ cổ vũ người đàn ông phía sau.

Lạch phạch phát ra lách tách tiếng nước nhầy nhụa, thật nhớt nháp, La Thành Dương nắm chặt mông tròn, bàn tay bóp nắn hai bên mông đào tận hưởng thịt mềm.

"Ặc..." An Hạ nhắm chặt mắt, nhíu mi tâm, xoay đầu nhìn về phía sau lưng muốn nhìn "Anh...!Ưm..."
Cô vừa xoay đầu, La Thành Dương nắm lấy cánh tay, nắm lấy vai An Hạ kéo bật cô dậy, xoay gương mặt cô nghiêng lại hôn lên đôi môi nhỏ đỏ mọng.

Vừa hôn vừa thượng, lạch bạch phát lên, âm thanh cùng mùi hương trong căn phòng nồng đậm hương tình vị yêu.

.

Truyện Thám Hiểm
Sáng hôm sau, gần trưa An Hạ mới tỉnh dậy, La Thành Dương đã đi làm từ sớm, cô rời khỏi giường, đi vào phòng tắm.

Thả xuống chiếc váy ngủ, An Hạ mệt mỏi mắt nhắm mắt mở leo vào bồn nước.

Nằm trong bồn rất rất lâu, xương cốt đau nhức thư giãn trong nước ấm, ngâm mình xong An Hạ đứng trước gương lớn lau khô người.

Động tác lau người rất nhanh nhẹn, lau qua bụng đột nhiên dừng lại.


Ngô An Hạ nhìn chính mình trong gương thật kỳ hoặc, bụng cô có vẻ lớn hơn bình thường.

Cô tăng cân sao?
Trong tình cảnh của cô mà còn có thể tăng cân, cô đúng là người biết hấp thụ chất dinh dưỡng.

Nhìn chiếc bụng tròn kỳ lạ, nó quả thật lớn hơn bình thường, An Hạ xoay nghiêng người, bụng cô liền nhô ra thấy rõ.

Cô ngắm kỹ gương mặt, hai tay hai chân của bản thân không hề thay đổi, cả gương mặt cũng không có tăng cân.

Vì sao chỉ tăng cân ở mỗi vùng bụng như thế này?
Một suy nghĩ loé lên trong đầu, lông tơ An Hạ dựng đứng, sống lưng lạnh đi, da gà nổi thành hột.

"Không phải...!Là có thai chứ?" Cô lẩm bẩm
Ngô An Hạ giật mình, tay bịt lên miệng chăn lại lời nói bậy bạ.

Cả năm trời qua không có thai, lại có thai ngay lúc này? Hơn nữa...!Cô không có cảm giác ốm nghén gì cả, không có cảm giác thèm ăn, ăn uống rất bình thường, nếu có chỉ là hơi lạt miệng chán ăn một chút.

Không không, chắc hẳn là cô chỉ bị tăng cân.

Cô không thể có thai ngay lúc này được, bà nội sẽ không chấp nhận đứa bé này, hai tháng nay bà nội không vào được phòng, cho nên An Hạ mới né được bà nội.

Bà nội bây giờ chắc chắn càng ghét bỏ cô hơn, làm sao có thể mang thai vào thời điểm nhạy cảm như thế này?
Còn cả anh nữa, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Hiện tại cô không thể rõ được tình cảm của anh đối với cô, tuy có nhẹ nhàng nhưng không thể khẳng định là gì cả, mong lung hệt như một trò đùa vậy, thoắc một cái anh nhẹ nhàng như nước nhưng chớp nhoáng cũng có thể hung tợn như quỷ dữ, trong mắt anh, cô là hạng người lừa lộc giả tạo, anh sẽ chấp nhận đứa con này sao?
Không thể...!Anh chán ghét cô như thế, làm sao mà chấp nhận.

Tối đến, La Thành Dương trở về, thói quen đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó cởi ra áo khoác treo lên rồi đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa vặn đóng lại, An Hạ nhanh chớp lấy điện thoại của anh kẻo màn hình bị tắt.


Cô ấn nhanh vào danh bạ điện thoại tìm số dì Diệp gọi đi, đi đến cửa sổ cách xa ra phòng tắm gọi điện, đầu dây đỗ chuông ba hồi chuông.

"Alo..." Dì Diệp bắt máy, thấy số của La Thành Dương gọi điện bà có hơi lo lắng.

"Mẹ ơi, con đây" An Hạ nói nhỏ, vừa nói vừa che miệng giảm nhỏ âm nhất có thể "Ngày mai mẹ mua que thử thai đến đây cho con được không?"
Que thử thai? Dì Diệp mở to mắt "Con có rồi sao?"
"Con không biết...!Chỉ là hơi nghi ngờ" Cô cầu mong rằng mình không có, An Hạ nói nhanh "Mẹ cứ mua đến, sau đó nhét qua khe dưới cánh cửa phòng."
"Con có khoẻ không?" Hai tháng không nói chuyện được với An Hạ, dì Diệp lo lắng hỏi, nhưng An Hạ không thể dây dưa nói chuyện, cô phải nhanh chóng trả điện thoại về vị trí cũ.

"Anh ấy sắp ra rồi con phải trả điện thoại" Vừa dứt lời An Hạ cúp máy nhanh, xoá nhanh nhật ký cuộc gọi, trả lại điện thoại ở vị trí cũ.

Ngồi ngay ngắn trên ghế bàn trang điểm, như chẳng hề có chuyện gì thoa dưỡng thể lên mu bàn tay, La Thành Dương tắm xong trở ra.

Anh ngồi lên giường cầm lấy điện thoại, vừa lau tóc vừa mở ra điện thoại.

An Hạ căng thẳng, liếc mắt lén nhìn anh bấm điện thoại.

Không sao cả, cô đã xoá nhật ký cuộc gọi, sẽ không bị phát hiện.

An Hạ hít thở sâu, bình ổn lại nhịp tim đập vội vì lo lắng.

Thoa xong dưỡng thể, An Hạ trèo lên giường, nằm ngay ngắn ở vị trí của mình.

Một lúc sau La Thành Dương cũng tắt điện thoại, tắt đèn lớn bật lên đèn ngủ màu vàng, nằm xuống xoay người ôm lấy cô vào lòng.

Bàn tay anh theo thói quen đặt ở bụng cô, Ngô An Hạ chụp lấy tay anh, không để anh chạm vào chiếc bụng to bự ấy, kéo bàn tay anh nâng lên trên ngực ôm lại.

Tay anh chạm vào thịt mỡ đẫy đà, La Thành Dương có hơi ngạc nhiên, vẫn mặc cho cô ôm tay anh như thế, còn anh thì ôm cô.

Tuy nhiên tay anh đặt ở đấy không được lâu cậu nhỏ phía dưới sẽ phản ứng, anh muốn rút lại bàn tay nhưng An Hạ không cho phép, cô ôm cứng tay anh.

La Thành Dương ngạc nhiên, mới hôm qua hai người đã sinh hoạt rất nhiều, cô hôm nay như này là muốn dụ dỗ anh đi.

"Không muốn ngủ sao?" Anh hỏi, An Hạ nhắm mắt, ôm tay anh trong ngực, nhịp tim cô lùng bùng thình thịch, e là anh sẽ cảm thấy, An Hạ buông ra tay anh.


Xoay người lại chủ động chui vào trong lòng anh, giọng nói nhỏ xíu phản ứng ngắn gọn.

"Ngủ."
Cô chủ động vòng tay ôm anh, La Thành Dương ngưng mất mấy giây, hôm nay cô có hơi lạ.

Anh thả tay xuống choàng qua hông ôm lấy lưng nhỏ, tuy có hơi lạ nhưng anh không nghĩ nhiều, ôm lấy thiên hạ nhắm mắt ngủ, đâu đó trên bạc môi bất giác vẽ ra nụ cười thoả mãn.

An Hạ thở phào, nhắm mắt lại cùng anh thiếp đi.

Tạm thời cô vẫn chưa chắc chắn bản thân có thai hay là không, nhưng cô với anh cứ tiếp tục như thế này thì chuyện có thai chỉ là sớm muộn.

Quan hệ của hai người đang không tốt, gia đình cũng không thuận An Hạ, nếu để có thai đó sẽ là ràng buộc sai lầm.

An Hạ không nên mang thai, có lẽ cô phải sớm sớm rời khỏi nơi này.

Ngô An Hạ dụi mặt vào lòng anh, vòng tay nhỏ ôm chặt anh thêm một chút, cô còn được ngủ trong vòng tay rộng lớn vô cùng vững trải này được bao lâu nữa nhỉ?
Còn tiếp...!
(P/s An Hạ thích anh từ năm năm trước, kết hôn một năm, tình cảm đã nảy sinh rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi bởi vì hai người mâu thuẫn, bởi vì gia đình không thuận ý và đặc biệt là bởi vì mang thai.

Cô nào nói chị tôi nhu nhược *Cầm dép đe doạ*
Cảm thấy chị lạ nhưng mà anh vẫn không nghĩ nhiều, tại ôm ở trong lòng rồi thì còn suy nghĩ cái gì được.

Mọi người đều cảm giác được hai anh chị yêu nhau, chỉ có hai người không cảm nhận được đối phương có yêu mình hay không.

Anh La vì ghen, vì nghĩ rằng chị ở bên anh là do ép buộc, nghĩ rằng chị không yêu anh mới hành động ngu xuẩn như vậy chỉ để buộc chị thuộc về mình.

Chị Hạ sau tất cả ôn nhu xen lẫn sự tàn nhẫn lạnh nhạt của anh, chị không hiểu rõ rốt cuộc anh có thật sự yêu thương chị hay không.

Cả hai đều có hiểu lầm, đều có mâu thuẫn riêng, giải quyết hết tất cả hai anh chị mới có thể xum vầy ah.

Ủa mà, chị Hạ trốn đi càng khiến ông anh nhà ghen rồi ghét thêm, chỉ là nghĩ chị ở bên anh là bị ép buộc mà đã thế, chị trốn đi khác nào chị khẳng định rằng chị vốn chẳng muốn bên anh.

Ôi, quá hấp dẫn, quá kích thích.)


Dì Diệp nghe xong điện thoại, dì đi đi lại lại trong phòng, quyết định đi đến phòng Bối Nghi.

Cốc cốc cốc.

Một lúc sau, Ngô Bối Nghi ra mở cửa.

"Có chuyện vậy dì?"
Dì Diệp cười khẽ "Con có muốn đến La gia không?"
Có dịp đi đến La gia, Ngô Bối Nghi đơn nhiên đồng ý, mĩm cười tươi "Khi nào đi vậy?"
"Ngày mai" Dì Diệp đáp, Ngô Bối Nghi gật gật đầu "Vậy ngày mai chúng ta đi."
"Ừm" Dì Diệp cười, Ngô Bối Nghi nhìn dì, dò hỏi "Sao tự nhiên dì lại muốn đến đó?"
"À..." Dì Diệp chần chừ, nâng lên nụ cười hiền dịu, Ngô Bối Nghi biết thừa dì muốn đến hỏi thăm An Hạ, chỉ muốn làm khó dì một chút, cô phất tay "Thôi, đùa dì một chút, con biết dì muốn đến hỏi thăm An Hạ."
"Ừ con" Dì gật đầu, xoay người đi.

Gọi theo Ngô Bối Nghi, mượn cớ đến hỏi thăm gia đình đó nếu không một mình dì thì chẳng có lý do gì để đến đó cả, buổi chiều dì Diệp rời đi ra ngoài đến nhà thuốc mua que thử, để chắc chắn dì mua hẳn hai que để An Hạ thử.

Ngày hôm sau, dì Diệp cùng Ngô Bối Nghi đến La gia từ rất sớm, mang theo Ngô Bối Nghi rất cơ công dụng cho dì, Ngô Bối Nghi hoàn toàn thu hút sự chú ý của bà nội, hai người một già một trẻ đi dạo ngoài vườn tâm sự.

La phu nhan và La lão gia đón tiếp dì Diệp, La lão gia nói chuyện một lúc cũng đi ra ngoài vườn, chỉ còn là La phu nhân, dì Diệp cũng không ngại nói thật.

"Phu nhân có thể cho tôi gặp con bé một lúc không?"

La phu nhân thở dài, đến bà hai tháng nay còn không nhìn thấy mặt An Hạ "Tôi còn chẳng gặp mặt được con bé."
"Đến mức như vậy sao?" Dì Diệp trầm tư, bà phải tìm cách đưa que thử cho An Hạ.

"Đúng vậy, gần đây thằng Dương đã dịu rồi nhưng cũng không ai vào được phòng đó cả" La phu nhân thành thật nói.

Dì Diệp nãy ra một ý "Có thể đưa tôi đi xem phòng đó không, chỉ là xem qua thôi."
"À" La phu nhân gật đầu, chỉ là không được vào, còn xem qua thì vẫn được "Ở trên lầu."

La phu nhân dắt dì Diệp đi lên lầu, dì Diệp cầm theo túi xách, mở ra khoá túi đi theo sau La phu nhân, đi qua mấy căn phòng, đến cánh cửa màu đồng sang trọng, La phu nhân chỉ vào cánh cửa ấy.

"Chính là phòng đó."
Dì Diệp đi đến trước cửa phòng, nhìn qua một lượt giả vờ gật gù, túi xách trên tay đột nhiên rơi xuống, túi không kéo khoá khiến cho đồ đặt trong túi rơi tung ra.

Dì Diệp giả vờ hốt hoảng "Ôi..."
Dì ngồi xuống ngay phía trước cửa phòng nhặt vào đồ đặt, chiếc túi nhựa màu đen nhỏ chứa hai que thử của An Hạ ngay trước mắt, La phu nhân cúi người nhặt thỏi son lăn lóc ở phía xa, dì Diệp liền nhét túi nhựa qua khe cửa đẩy vào phòng An Hạ.

Dì Diệp lại tiếp tục nhặt đồ đạc bỏ vào túi với vẻ mặt ái náy xấu hổ "Tôi xin lỗi, tôi bất cẩn quá."
"Không có gì" La phu nhân tươi cười đem thỏi son bỏ vào túi xách của dì Diệp.

Nhặt xong dì Diệp cũng đạt được mục đích, dì vui vẻ cười với La phu nhân "Vậy được rồi, chúng ta xuống dưới, uống trà nói chuyện."
"Câu này phải để chủ nhà nói chứ" La phu nhân dìu dì Diệp đứng dậy, haha cười trong bụng, đời nào chủ nhà lại để cho khách nói câu đó.

An Hạ ở bên trong, nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa, cô nhanh xuống giường đi đến cửa ra vào.

Dưới khe cửa là một chiếc túi nhựa màu đen, An Hạ nhanh chóng cầm lấy đi vào phòng tắm.

Cô ngồi trong phòng tắm chờ đợi cơn buồn vệ sinh đến, sau đó thực hiện thao tác thử nghiệm nước tiểu.

Chờ đợi kết quả, trái tim An Hạ đập đến muốn vỡ ra lòng ngực, cô niệm liên tục câu thần chú.

"Không có không có, nhất định không có..."
Tuy nhiên ông trời thích trêu người, có vẻ như con người ta không muốn điều gì ông ấy lại sẽ ban cho họ cái điều không mong muốn ấy, que thử hiển thị hai vạch, báo cáo nồng độ hormone thai sản.

Nhìn que thử, An Hạ không dám thở, cô lắc đầu không dám tin tưởng, cầm lấy chiếc que thứ hai cho vào nước tiểu thử nghiệm lại một lần nữa.

Lần này, tim cô đập vội hơn, lỗ tai ong ong đến đau đầu, bàn tay cầm chiếc que, có thể nhìn thấy chiếc que trong không trung đang run rẩy.


Vạch đỏ thứ hai hiện lên, Ngô An Hạ như người chết đứng.

"Không thể nào..."
Cô lẩm bẩm, hốc mắt và cánh mũi cay cay.

Từ ban đầu chuyện giả mạo chị giao cuộc đời này cho anh là sai lầm, nếu không có thai, cô sai đã có thể dừng, hai người không có gì ràng buộc.

Nhưng nếu cái thai này tổn tại, đứa con chính là minh chứng vật chứng ràng buộc cô và anh, sinh đứa con này ra nghĩa rằng cô đã đi bước đường sai lại càng sai hơn, sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Làm sao có thể có thai?
Phải rồi, anh và cô không dùng biện pháp tránh thai nào cả, hơn nữa...!Kinh nghiệt của cô ba tháng nay quả thật không đến, mấy tháng này cô chỉ nghĩ chuyện làm thế nào để an phận sống qua ngày, nghĩ cách lấy lòng anh cho dễ sống, hoàn toàn không để ý đến việc kinh nguyệt không đến.

Cô thật sự mang thai rồi, hai que thử trước mắt như thế cô còn tự lừa gạt như thế nào? Phải làm sao đây? Một năm qua không có tin tức vì sao lại có ngay thời điểm này?
An Hạ thất thần, suy nghĩ đè nặng trên đỉnh đầu, hốc mắt đỏ bừng cay đắng, hai hàng nước mắt tích tách chạy trên gò má.

Cô như một người máy mất hồn lùi bước, ngồi xuống bồn vệ sinh một cách thơ thẩn.

Cô phải rời khỏi đây, không thể ở nơi này thêm, nếu để anh biết, bà nội biết...!An Hạ không dám nghĩ đến.

Ngoài vườn nhà, bà nội và Bối Nghi vừa đi dạo vừa tâm tình.

Cả hai nói đến những chuyện gần đây, Ngô Bối Nghi lén nhìn bà nội dò hỏi.

"Chuyện anh Dương..." Đã hai tháng rồi không có gì tiến triển.


Bà nội cũng chỉ thở dài "Hai tháng nay bà nội không vào phòng đó được, để một chút nữa...!À mà không, hay là con nói với quản gia muốn gặp nó, bà nội theo con đi vào."
"Vậy cũng được sao?" Bối Nghi thắc mắc, bà nội khó chịu gật đầu "Ừ, còn một mình nội thì không thể vào được."
"Vậy..." Ngô Bối Nghi suy ngẫm ra một cái cớ "Dì Diệp cũng rất muốn gặp An Hạ, nói với quản gia là dì và con muốn gặp em."
"Ừh, vậy vào nhà đi."
Ngô Bối Nghi và bà nội đi vào nhà, Bối Nghi đi đến trước mặt dì Diệp.

"Dì có muốn gặp An Hạ không, dì với con đi lên đó" Bối Nghi đề nghị, dì Diệp ngạc nhiên "Có thể gặp sao?"
La phu nhân chần chừ "E là không được."
"Gì mà không được, gia đình người ta muốn gặp nhau thì có gì mà không được, ông Lí đâu" Bà nội gọi lớn.

La phu nhân thấy biểu hiện nôn nóng muốn đi lên phòng An Hạ của bà nội, trong lòng lo âu nhìn mẹ chồng.

Bác Lí theo tiếng gọi đi ra, bà nội yêu cầu "Mở cửa phòng cho chị đây với Bối Nghi gặp cô cháu dâu của tôi."
"Dạ..." Bác Lí khó xử nhìn lão phu nhân "Tôi phải hỏi trước cậu chủ mới được."
"Gia đình người ta muốn gặp nhau thì ông mau mở cửa đi, muốn gia đình này mang tiếng xấu nhốt cháu dâu đến người nhà cũng không cho gặp mặt à?" Bà nội uy nghiêm bảo, bác Lí không dám cãi bà, có mặt người của Ngô gia, bác Lí đành phải thuận ý.

"Dạ..." Bác đi lên lầu, dì Diệp được gặp An Hạ, dì mừng rỡ, cả La phu nhân cũng vậy, hai người vui vẻ đi theo bác quản gia.

An Hạ vẫn còn ngồi trong phòng tắm, bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng nói, An Hạ chùi vội nước mắt, ném hai chiếc que vào sâu trong thúng rác.

Cô đi ra, bên ngoài có sự xuất hiện của Ngô Bối Nghi, bà nội, La phu nhân, An Hạ chú ý nhất là dì Diệp.

An Hạ mừng rỡ tươi cười, hai tháng u uất qua đây là lần đầu tiên cô cười tươi hạnh phúc như vậy, An Hạ chạy nhào đến ôm lấy dì.

Dì Diệp dang tay ôm lấy cô, cưng chiều vuốt ve tấm lưng nhỏ.

"Con có khoẻ không?"
"Con khoẻ" Đáp rất nhanh, ánh mắt như xét đánh của bà nội liếc nhìn, An Hạ thu lại hành động hấp tấp của bản thân, buông ra dì Diệp.

Dì nhìn gương mặt hốc hác của An Hạ mà lo lắng "Trông con gầy đi đó, mặt tái quá."
Cô lần nữa trấn an dì Diệp "Con vẫn khoẻ."
"Phải khoẻ rồi, được ăn mặc ngủ sung sướng quá mà" Bà nội cất tiếng, La phu nhân liền kéo lấy tay mẹ chồng, không muốn bà làm loạn.


Nhưng bà nội hiếm lắm mới được bước vào căn phòng này, bà đơn nhiên phải tìm cách đuổi con trằn tinh này đi.

"Đúng là không có mặt mũi, đuổi bao nhiêu lần cũng không đi."
"..." An Hạ nhìn nội, cánh môi chua xót vẽ lên nụ cười với dì Diệp, dì cũng nhẹ xoa đầu con gái nhỏ, quay qua nhìn lão phu nhân, tuy dì Diệp không có danh, không có phận, càng không có địa vị quyền lực ở nơi này, nhưng ở trước mặt dì đừng hòng nghĩ đến chuyện làm tổn thương con gái nhỏ của dì.

"Xin bà đừng nói như vậy, không phải con tôi muốn ở lại mà là do cháu bà giữ con bé thôi."
"Cháu tôi giữ chẳng phải là do nó quyến rũ, cầm chân cháu nhà tôi sao?" Bà nội liếc nhìn dì Diệp, dì Diệp cũng chẳng thua kém, gương mặt phúc hậu nghiêm uy "Vậy được, bà tránh ra, kêu bọn họ tránh ra, tôi đưa con gái tôi đi."
Trong tâm tư dì Diệp đã muốn đưa An Hạ đi từ lâu, bây giờ có khả năng An Hạ mang thai, dì càng phải đưa con gái của dì đi.

"Được, đưa nó đi đi, tôi còn phải cảm ơn vì chị đưa nó đi" Bà nội không hề ngăn cản, nói đến vấn đề này, người khẩn trương là bác Lí.

"Dạ thưa bà, không được đâu ạ."
Dì Diệp cười trừ "Người thì đuổi kẻ thì neo, người chịu khổ là con gái tôi thôi."
"Thôi..." An Hạ cầm lấy tay dì Diệp, ngăn cản cơn giận của dì "Mẹ đừng giận, con tự lo được."
"Hừ..." Dì Diệp liếc mắt trừng trừng với bà nội, bà nội cũng chẳng thua kém, xoay người đi, bỏ lại một câu mắng chửi "Đồ sao chổi."
Bà nội quay đi, Ngô Bối Nghi đi theo sau bà nội, bác Lí khó xử nhìn sang ba người còn lại.

"Vậy thăm hỏi bấy nhiêu đủ rồi ạ, kẻo cậu về lại trách tôi không cam nổi đâu."
"Con ở lại giữ sức khoẻ" Dì Diệp vỗ vỗ vai An Hạ, mắt nhìn cô lưu luyến, An Hạ cười tươi, gật đầu thật dứt khoác "Con biết rồi."
"Vậy mẹ đi" Dì Diệp rút tay, chần chừ chưa muốn đi, An Hạ mới nâng tay vẫy vẫy cùng nụ cười toả nắng "Mẹ cũng giữ sức khoẻ nha."
Cô vẫy tay với dì, đến khi họ rời khỏi phòng, bàn tay An Hạ mới ngừng vẫy vào không khí, nụ cười trên môi cô đọng lại thành một đường khô cứng.

Đè nặng trong trái tim đến mức hai vai cô cũng trùng xuống, mất hẳn dáng vẻ tự tin kiêu hãnh của trước đây.

Không được, không nên ưu phiền như vậy nữa, cô cần thật sáng suốt, phải nghĩ ra cách rời khỏi đây.

Còn tiếp...!
(P/s Mọi người ủng hộ là tôi vui rồi, mọi người thể tặng điểm nè, vote nè, sang chảnh hơn thì donate cho tôi để tôi có động lực ra chương nè.

Chứ tôi không có bán chương đâu, này là mở đọc miễn phí mà, tôi viết đến đâu ra liền đến đó, không có nhém lại miếng nào đâu mà bán với chả buôn huhu.)
_ThanhDii.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom