• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THẾ THÂN PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA THẾ THÂN (1 Viewer)

  • Chương 21

Bị nắm tay ngủ cả đêm thế này, từ trước đến nay Minh Dao chưa bao giờ cảm thấy thanh thản.



Minh Dao mất cha khi cô mới 5 tuổi, đoạn thời gian đó trạng thái tinh thần của Giang Mẫn Nguyệt luôn không tốt, có xu hướng trầm cảm, không khí trong nhà rất tồi tệ.



Người thân và bạn bè đều thay phiên nhau giúp đỡ và quan tâm cô, điều này khiến Minh Dao rất cảm kích.



Từ khi còn nhỏ cô đã học được rằng, ngay cả trong thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời, cũng phải biết trân trọng những may mắn nhỏ bé mà thượng đế đã ban tặng, và đối xử tích cực với cuộc sống của mình.



Đêm nay mình bị té ngã, ngã đến nỗi chỉ có thể nằm trên chiếc giường này và ngừng mọi cử động, nhưng Kỳ Tự lại chăm sóc mình từng li từng tí, còn không phải là sự may mắn sao.



Trải qua một đêm này, cuối cùng mối quan hệ của hai người cũng thoát ra khỏi nụ hôn xấu hổ kia.



Minh Dao tin vào duyên số, là ông trời phái Kỳ Tự đến cạnh cô một lần nữa, nhất định duyên phận với nhau vẫn chưa kết thúc.



Vì vậy, bất kể tương lai tốt hay xấu, buồn hay vui, tạm thời cứ sống ở hiện tại, thuận theo tự nhiên đi.



Ngày hôm sau, Điền An Ni liên lạc với Minh Dao vì công việc, mới biết cô nhập viện, không nói hai lời liền chạy tới, khi đó Kỳ Tự còn chưa đi.



Hai người đã gặp nhau chính diện.



Điền An Ni hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh cười, “Chào anh Kỳ tổng, anh ăn sáng chưa? Hay để tôi cho người mua chút đồ ăn đến”.



“Không cần đâu”. Sáng nay Kỳ Tự có một cuộc họp, quay người căn dặn Minh Dao, “Đừng trở mình, lúc bác sĩ đến xoa bóp phải hợp tác, sau giờ làm anh sẽ đến”.



Cứ như vậy, Điền An Ni chỉ đứng bên cạnh nghe Kỳ Tự nói, Minh Dao xấu hổ, thúc giục anh, “Được rồi, em biết rồi anh đi nhanh đi”.



Tuy nhiên, Kỳ Tự xoay người nhưng không lập tức rời đi, mà đối mặt với Điền An Ni —



“Tuy rằng không nên hỏi đến công việc của Điền tiểu thư, nhưng tôi vẫn muốn biết vì sao cô lại để Minh Dao và Lương Hằng xuất hiện trên hot search?”



Điền An Ni khẽ giật mình, cười nói: “Là thế này Kỳ tổng, có thể anh không hiểu rõ ngành giải trí, hot search kiểu này là để tăng chủ đề và độ nổi tiếng cho nghệ sĩ, có chút là lăng xê, có chút là tung hoả mù. Ngành giải trí chính là như vậy, vì phát triển sự nghiệp của Dao Dao, tôi nghĩ hẳn là anh sẽ không giới —



“Tôi để ý”. Không đợi Điền An Ni nói xong, Kỳ Tự đã cắt ngang, giọng điệu nhàn nhạt, “Hi vọng sau này đừng lại có hot search liên quan đến quan hệ nam nữ như vậy nữa”.



Điền An Ni: “…….”



Kỳ Tự nói xong liền rời khỏi phòng bệnh. Điền An Ni ngây ngốc thật lâu mới quay lại nhìn Minh Dao, “Quan hệ hai người là thế nào? Có thể nói cho chị biết chắc chắn được không?”



Nhưng Minh Dao cũng không chắc chắn nổi.



Mặc dù quan hệ giữa cô và Kỳ Tự đã có một bước tiến lớn từ tối hôm qua, nhưng không có nghĩa là nút thắt giữa hai người không tồn tại, càng không có nghĩa là người phụ nữ giống mình không tồn tại.



Nếu thượng đế ưu ái cho họ, biết đâu họ sẽ phát triển thành một cái kết viên mãn cho một vở kịch giả thành thật?



Nếu không ưu ái, Kim Đường trở về, chuyện sau này không ai nói rõ được.



Dù sao cho đến bây giờ, Minh Dao cũng không biết Kim Đường là sự tồn tại thế nào đối với Kỳ Tự.



Sau một lúc lâu, Minh Dao vô tâm vô phổi cười: “Tạm thời không có quan hệ gì, cứ cho là anh ấy theo đuổi em đi”.



Điền An Ni không nói nên lời, đơ ra một lát, “Được thôi, người của Điền An Ni cũng không phải dễ theo đuổi như vậy, hôm nào đến tìm anh ta nói chuyện”.



Minh Dao cho là chị ấy đang nói đùa, cũng thuận mở đường, “Nói chuyện gì? Kêu anh ấy cưới em sớm một chút, gả vào hào môn?”



Điền An Ni liếc cô một cái, “Em cho rằng làm dâu hào môn rất dễ?”



“Em không có thèm đâu…….”



Hai người vừa nói vừa cười, Nhuế Nhuế mua bữa sáng mang tới, Điền An Ni hỏi cô nàng, “Chuẩn bị xong chưa?”



Nhuế Nhuế ra hiệu OK, “Xong rồi, 2h chiều, nhưng chị Dao đang ở bệnh viện, làm sao phối hợp tuyên truyền được?”



Đương nhiên Điền An Ni cũng cân nhắc đến vấn đề này, hỏi Minh Dao: “Bác sĩ có nói lúc nào em có thể xuất viện không?”



Minh Dao: “Thật ra không cần nằm viện, về nhà tĩnh dưỡng cũng được, chỉ là anh ấy cứ lo lắng nên bảo em ở lại để bác sĩ xoa bóp hay sao đó”.



Điền An Ni đưa ra quyết định dứt khoát, “Vậy thì xuất viện đi. Vốn dĩ muốn sắp xếp cho em quay Vlog buổi chiều và tối thì đăng lên Weibo, có kiên trì được không?”



Minh Dao biết Điền An Ni đã bận rộn mấy ngày nay để đẩy cô ra, trước đó chị ấy cũng đã nói phải tận dụng nhiệt độ của Hot Search để đẩy cô ra trong vòng 3 ngày, bây giờ cô lại bị ngã thế này, cũng không thể để cố gắng của mọi người uổng phí được.



Thế là gật gật đầu, “Vậy chị giúp em làm thủ tục xuất viện nhé”.



Cứ như vậy, Minh Dao đã trở về nhà.



Cô không nói cho Kỳ Tự biết, bởi vì biết dù có nói thì anh cũng sẽ không đồng ý, còn không bằng tiền trảm hậu tấu. Dù sao thì cũng đã về rồi, không tin Kỳ Tự còn có thể trói cô đem về lại bệnh viện.



Hai giờ chiều, đầu tiên là Weibo chính thức của phòng làm việc An Ni công bố ra mắt Minh Dao:



[Xin chúc mừng @MinhDao tiểu thư đã ký hợp đồng với phòng làm việc, nguyện tương lai nắm tay cộng tiến, tiền đồ xán lạn]



Ngay sau đó 4 nghệ sĩ nổi tiếng ở 4 lĩnh vực khác nhau của studio cũng đồng thời đăng Weibo.



Ngô Anh Thành: [hoan nghênh tiểu sư muội xinh đẹp Minh Dao gia nhập chúng ta, anh hai coi trọng em lắm]



Phó Lỗi: [em gái nhỏ dễ thương ngây thơ, chính là @MinhDao, anh ba sẽ cùng em đi trên con đường đầy hoa ~]



Lương Hằng: [Lần trước hoan nghênh đàn em @MinhDao gia nhập studio nên có chụp ảnh liên hoan chung bị mọi người hiểu lầm, bây giờ chính thức công bố đã có thể giải thích, Tiểu Minh rất ngoan, anh tư sẽ cổ vũ cho em]



Trác Tự Kiêu: [Chị An Ni cuối cùng đã cho 4 người đàn ông lớn chúng tôi nghênh đón tiểu sư muội @MinhDao chờ đợi đã lâu, yêu yêu cố lên, anh năm sẽ luôn ở bên em~]



Những bức ảnh trên Weibo của mọi người là ảnh những món quà mà họ đã tặng cho Minh Dao trước đó.



Trong một thời gian, #Minh Dao tiểu sư muội#, #Đoàn sủng Minh Dao#, những mục này đã đứng đầu hot search trên Weibo.



Cư dân mạng bình luận:



[trước đó Tư Mã marekting viết linh tinh người ta là bạn gái đâu? Không ra xin lỗi?]



[nhờ sự xuất hiện của tiểu sư muội mà 4 người anh trai đã tìm về được cảm giác của tuổi trẻ ha ha ha ha.]



[trời ạ hạnh phúc quá phải không?!! Hằng Kiêu yêu nhất của tôi vậy mà lại cùng tặng quà cho cô ấy, mịe, tôi cũng muốn làm đàn em của Hằng Kiêu]



[tiểu sư muội gì đó vừa nghe liền muốn sủng, chỉ có tôi một người muốn biết 4 người anh trai tặng quà gì cho cô ấy…..]



[tôi cũng muốn biết! Chị gái nhỏ Minh Dao có thể cho phúc lợi để chúng tôi đau xót không?]



[từ từ, không ai tò mò thầy Ngô Anh Thành là anh hai, phía trên hẳn là còn anh cả hay chị cả? Là ai nhỉ?]



Điền An Ni đã nắm bắt chính xác sự tò mò và thích thú của cư dân mạng, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để Minh Dao quay vlog.



Dưới yêu cầu của chị ấy, Minh Dao đã đăng Weibo đầu tiên trong sự nghiệp nghệ sĩ của mình.



@minh Dao: [cảm ơn các anh chị đã động viên, em sẽ cố gắng. (Quà mà mọi người quan tâm, tôi sẽ quay video khui hộp cho các bạn xem sau.)]



Sư huynh sư muội hợp tác đột ngột như một giấc mơ, được fan hâm mộ hú hét ngọt ngào.



Lại một lần nữa Minh Dao lọt vào tầm mắt của công chúng theo phương thức nằm ngoài dự đoán như vậy, lại được 4 anh lớn hộ tống ra mắt, ngàn vạn sủng ái đều dồn vào một mình đàn em, hình ảnh của cô cũng hoàn toàn được ổn định, mặc dù chưa có bất kỳ tác phẩm nào, nhưng cũng nhanh chóng thu hoạch được mười mấy vạn fan hâm mộ.



Khi đọc các bình luận, Minh Dao cũng rất tò mò, hỏi Điền An Ni, “Nghệ sĩ đứng đầu ở phòng làm việc là ai vậy chị?”



Điền An Ni lấy ra một túi giấy, nói: “Người ấy rất khiêm tốn, không muốn lên tiếng trên Weibo, nhưng vẫn nhờ chị tặng quà cho em”.



Minh Dao: “……..”



Đã ôm lấy rất nhiều quà tặng, Giản Ninh và Quản Tinh Địch cũng tìm tới cửa.



Rõ ràng, hai cô bạn thân thấy được hot search nên cũng nhiệt liệt tặng quà.



Một lá cờ biểu ngữ — [biệt đội ánh sáng nhỏ Dao Ninh Quản]



Đương nhiên, đây chỉ là giỡn thôi. Để chúc mừng chị em chính thức ra mắt, Giản Ninh đã tặng Minh Dao một món trang sức hàng hiệu xa xỉ mà cô nàng vẫn luôn cất giấu.



[chị em ra mắt, cần phải phô trương]



Quản Tinh Địch không kiêu ngạo như Giản Ninh, rất thiết thực mà tặng cho cô một chiếc vali hàng hiệu kích thước lớn.



[gặp vali như gặp người, bảo bối cậu đi đến đâu đều có mình theo cùng!]



Tuy rằng mông nhỏ té bị thương, nhưng mấy ngày nay Minh Dao đã thu hoạch được rất nhiều hạnh phúc.



Đến từ mấy đàn anh tiền bối, đến từ nhóm bạn gái thân, còn có —



Đến từ Kỳ Tự.



Đây có phải được gọi là “Tái ông thất mã, đâu biết là hoạ hay phúc?”.



Minh Dao cứ cười suốt, vui vẻ giống như chưa từng bị đau mông vậy.



Để tiện cho Minh Dao, Điền An Ni đã gọi cả ekip đến nhà, chị ấy còn chuẩn bị sẵn một chiếc đệm êm ái cho cô trong lúc dựng bối cảnh, thấy Minh Dao chuẩn bị quay Vlog, hai cô bạn gái tự giác rời đi vì sợ làm phiền cô.



Người quay phim điều chỉnh ánh sáng xong, hỏi Minh Dao: “Có thể bắt đầu chưa?”



Minh Dao nhìn vào ống kính: “OK”.



Cảnh quay bắt đầu, Minh Dao mở quà ra theo thứ tự.



Thầy giáo Ngô Anh Thành tặng một bức chân dung thuỷ mặc của Minh Dao do chính tay anh ấy vẽ, người trong tranh rất sống động, cực kì có ý nghĩa.



Phó Lỗi là siêu mẫu, anh ấy đã tặng Minh Dao một đôi giày cao gót.



Lương Hằng và Trác Tự Kiêu cũng tặng túi xách và Bearbrick phiên bản giới hạn mà các cô gái nhỏ thích.



Đối với món quà cuối cùng từ nghệ sĩ bí ẩn kia, Minh Dao vừa nói với máy quay vừa xé nó ra, “Đây là từ nghệ sĩ tiền bối mà chị An Ni ký hợp đồng đầu tiên, nhưng vị ấy tương đối khiêm tốn, không muốn công khai lộ diện trước công chúng, tôi xin được cảm ơn vị ấy tại đây, để tôi xem là gì…..”



Mở hộp ra, sau khi Minh Dao nhìn thấy món quà bên trong, vẻ mặt thoải mái và vui vẻ ban đầu bỗng trở nên ngơ ngẩn.



Món quà trước mắt này, cô không thể quen thuộc hơn nữa.



Nhất thời không kìm nén được cảm xúc, mũi Minh Dao chua xót, mắt vô thức nhìn qua Điền An Ni, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi cô có cần phải ngừng ghi hình một lát không?



Nhưng Điền An Ni lắc đầu.



Hốc mắt Minh Dao đỏ lên, dùng hết sức để kiềm chế cảm xúc, đóng chiếc hộp lại rồi nở một nụ cười thật tươi và nói:



“Cảm ơn người vì món quà cá nhân quý giá này, con sẽ ghi nhớ lời động viên của người, làm việc chăm chỉ để hướng tới con đường người đã đi”.



“Một lần nữa xin cảm ơn những tình cảm và sự quan tâm của các bậc tiền bối đã dành cho tôi, tôi sẽ cố gắng”.



Cảnh quay liền mạch lưu loát cuối cùng cũng kết thúc.



Ngay khi máy quay vừa tắt, Minh Dao lập tức lùi lại hỏi Điền An Ni, “Chị An Ni, chị vẫn thường qua lại với mẹ em sao, sao lại cho em một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, vừa rồi em suýt khóc đấy”.



Trong hộp quà không được công khai kia chính là chiếc cúp ảnh hậu mà Giang Mẫn Nguyệt đã giành được lần đầu tiên, cực kỳ có ý nghĩa.



Điền An Ni vỗ vai cô: “Mẹ em hi vọng chiếc cúp này sẽ mang lại may mắn cho em, mong rằng em sẽ không quên nguyện vọng ban đầu của mình, kiên định với ước mơ và có được chiếc cúp ảnh hậu của riêng mình sớm hơn”.



Muốn khóc quá đi mất.



Minh Dao nhịn không được, liền gọi điện thoại cho Giang Mẫn Nguyệt, hai mẹ con hàn huyên một hồi lâu, giữa chừng có điện thoại gọi đến, Minh Dao mải mê trò chuyện nên không để ý, chờ đến khi cúp máy mới phát hiện, là Kỳ Tự.



Xong rồi.



Nhất định là người này đã đến bệnh viện và phát hiện mình không ở đó, nên gọi điện thoại đến để hỏi tội.



Minh Dao liếc nhìn thời gian cuộc gọi, là năm phút trước.



Đoán chừng là không nhịn được, anh gửi một tin nhắn Wechat cho Minh Dao: [10p sau đến nhà em].



Minh Dao: “………”



May là công việc đã hoàn thành, Minh Dao tranh thủ thời gian, uyển chuyển nói với Điền An Ni rằng Kỳ Tự muốn ghé qua, Điền An Ni liếc cô và nói đầy ẩn ý: “Em phải chú ý đúng mực, đừng có làm gì ngu ngốc trước khi xác định mối quan hệ, hiểu ý chị không?”



Tất nhiên Minh Dao hiểu ám chỉ của Điền An Ni, lúng túng khẽ gật đầu.



Quả nhiên, sau khi ekip rời đi không bao lâu, Kỳ Từ đến.



Còn chưa kịp thấy anh thì Minh Dao cũng đã cảm nhận được anh không vui rồi.



Biết chắc anh nhất định sẽ trách mình tiền trảm hậu tấu xuất viện, Minh Dao đã sớm nằm trên ghế sofa giả bộ đáng thương, thấy Kỳ Tự đi vào, uỷ uỷ khuất khuất ngẩng đầu: “Không được mắng em”.



…… Kỳ Tự còn chưa mở miệng đã bị chặn họng.



Anh cười khẽ trong lòng, nhưng trên mặt lại thờ ơ, nói: “Vậy em cho một lý do không mắng em”.



Minh Dao vắt hết óc suy nghĩ: “Tại vì, tại vì em bị thương, nếu như anh mắng em, em sẽ không vui, không vui sẽ ảnh hưởng bệnh tình lặp đi lặp lại, bác sĩ nói phải giữ tâm trạng vui vẻ”.



“……..” Thật đúng là có thể kiếm cớ cho mình.



Kỳ Tự cười nhẹ, liếc nhìn những hộp quà nằm rải rác trên mặt đất, hỏi: “Đây là quà của 4 đàn anh?”



“Anh cũng biết rồi? He he”. Minh Dao thấy Kỳ Tự không có vẻ gì là tức giận, lập tức chuyển đề tài đi xa, “Anh thấy quà của đàn anh nào hợp với em?”



Ban đầu Kỳ Tự cũng không biết, anh bận rộn cả ngày, sau đó Tưởng Vũ Hách gọi đến, mới biết được Minh Dao lại lên hot search.



Lần này là công bố chính thức ra mắt.



Lúc đó anh đã có linh tính rằng Minh Dao sẽ không thành thành thật thật ở lại bệnh viện, gọi điện thoại qua, quả nhiên người đã chuồn mất.



Kỳ Tự nhìn Minh Dao bây giờ như con cá khô nằm trên ghế salon, nói thật tức giận gì cũng tiêu tan hết rồi.



Chỉ là đột nhiên có bốn đàn anh xuất hiện bên cạnh người phụ nữ mình thích, điều này khiến Kỳ Tự có chút nhức đầu.



Dù sao những việc Kỷ Mộc Dương đã làm trước đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, đàn anh đàn em không rõ ràng, nói không chừng ngày nào đó lại có thể lâu ngày sinh tình.



Kỳ Tự thu hồi tầm mắt, mặt vô cảm nói: “Đều không hợp”.



Minh Dao bị anh làm cho nghẹn lại, “Vâng vâng vâng, chỉ có của anh mới hợp, nhưng của anh đâu? Em cũng không thấy anh mang gì đến hết vậy ta?”



Kỳ Tự ngừng một chút, bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, “Nhắm mắt lại”.



Minh Dao ngơ ngẩn.



Cô chỉ thuận miệng nói đùa, không lẽ người đàn ông này thật sự chuẩn bị quà cho mình?



Trái tim đột nhiên nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng trên mặt lại làm bộ như không quan tâm, “Cái gì vậy? Thần thần bí bí”.



Minh Dao nghe lời nhắm mắt lại, vài giây sau, Kỳ Tự nhét vào tay cô một vật gì đó.



Cô mở mắt ra, nhìn xuống.



Là một cái hộp nhỏ hình chữ nhật, trên đó viết đầy các chữ tiếng Anh.



Minh Dao nhíu mày: “Đây là gì?”



Kỳ Tự: “Em đoán xem”.



Đúng là Minh Dao nhìn không ra, nhìn trái nhìn phải món đồ trong tay, thử thăm dò hỏi: “Kem chống nắng? Sáp thơm? Là cái gì vậy? Em đoán không ra anh mau nói đi!”



Dừng một chút, Kỳ Tự nói với cô rất bình tĩnh, “Hàng nhập khẩu, dầu hoạt lạc”.



? Minh Dao không thể tin vào tai của mình: “Dầu gì?”



“Trị cảm mạo phong hàn, tiêu sưng giảm đau, có công hiệu để xoa cái đuôi nhỏ bị thương kia của em”.



?????



Minh Dao gần đi muốn đi vào bếp lấy 1 con dao.



Vị tiên sinh này xin lập tức ra ngoài được không?



Sao miệng của anh dài như vậy?



Tôi không cần anh phải thời thời khắc khắc nhắc nhở cái mông của tôi bị thương!!!



Minh Dao lạnh lùng làm động tác “mời” hướng ra phía cửa, “Được rồi Kỳ tổng, tôi tuyên bố quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc, tạm biệt”.



“Anh cũng đang có ý này”. Kỳ Tự bình tĩnh tiếp lời.



Minh Dao khẽ mở to mắt, quay lại nhìn anh: “?”



Còn chưa kịp hỏi Kỳ Tự những lời này là có ý gì liền bị Kỳ Tự bế lên.



“Làm gì vậy? Này!”



Kỳ Tự phớt lờ sự kháng nghị của Minh Dao, ôm cô đến ban công rộng thoáng ngồi xuống, sau lưng đặt một cái đệm êm ái.



“Bây giờ, thì thật sự nhắm mắt lại, chờ anh một phút”.



Minh Dao: “……..”



Nếu anh còn dám lấy mấy loại thuốc trị mông gì đó tôi sẽ ném anh xuống dưới ngay lập tức.



Mặc dù lẩm bẩm trong lòng, nhưng Minh Dao vẫn tò mò nhắm mắt lại lần nữa.



“Xong chưa?”



“Anh đâu rồi?”



“Kỳ Tự anh có ở đây không?”



Một lát sau, giọng nói của Kỳ Tự nhẹ nhàng rơi xuống bên tai.



“Xong rồi”



Minh Dao sốt ruột mở to mắt.



Ngay lúc cô vừa mở mắt ra, trước mặt có rất nhiều bong bóng đủ màu sắc đang bay phấp phới.



Minh Dao sửng sốt.



Lần này Kỳ Tự không có trêu chọc cô, anh thật sự cầm trên tay một món quà rất đáng yêu —



Máy bắn bong bóng xà phòng hình hoạt hoạ.



Nhất thời Minh Dao nghĩ không ra, đường đường là một CEO của một tập đoàn trên thương trường, là một tổng tài thủ đoạn lợi hại, tại sao lại tặng cho mình món quà ngây thơ như vậy.



Kỳ Tự đưa máy bắn bong bóng cho cô, “Thích không?”



Minh Dao ba phần mơ màng bảy phần mê hoặc nhận lấy, ấn công tắc, vô số bong bóng bay về phía bầu trời.



Mặc dù có chút ngây thơ, nhưng dễ thương một cách kỳ lạ.



Cô cười, “Sao đột nhiên lại nhớ đưa cái này cho em?”



Kỳ Tự ngồi xuống bên cạnh cô, cùng Minh Dao tay đan tay cầm máy bắn bong bóng, vừa ấn vừa nói:



“Lần trước em yêu cầu làm bạn với nhau 3 tháng, anh có hỏi em muốn làm bạn như thế nào, em nói ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, còn chơi bong bóng”.



Minh Dao: “…….”



Cô chợt nhớ ra.



Không sai, những lời này là cô nói, nhưng lúc đó cô muốn nói về bong bóng ở suối nước nóng trong kịch bản, lời đến khoé miệng lại cảm thấy tắm suối nước nóng không thích hợp, mới thuận miệng đổi thành chơi máy bắn bong bóng.



Kỳ Tự vẫn còn nhớ?



Đột nhiên Minh Dao cảm thấy lương tâm cắn rứt.



Với vẻ mặt chột dạ, cô ngậm kín miệng không dám lên tiếng.



Kỳ Tự nhận ra biểu tình khác thường của cô, tiếp tục nói: “Những chuyện đó chúng ta đều đã làm rồi, cho nên, anh hi vọng sau khi chơi máy bong bóng cùng em xong, chúng ta có thể sớm kết thúc mối quan hệ bạn bè”.



Minh Dao: “…….”



Trong nháy mắt, nhịp tim của Minh Dao tăng tốc.



Anh đang yêu cầu mình và anh kết giao sao?



Từ bạn bè thành người yêu?



Là ý này phải không?



Minh Dao ngơ ngác nhìn bong bóng bay lơ lửng trên bầu trời, đầu óc cô trở nên rối bời.



Trải qua chuyện tối hôm qua, cô thừa nhận mình có cảm tình tốt với Kỳ Tự, nhưng đây có phải là thời điểm tốt để chuyển hoá loại cảm tình này trở thành bạn trai và bạn gái không?



Cô không chắc.



“Minh Dao?”, Kỳ Tự gọi cô.



“Hả?”, Minh Dao hoàn hồn, suy nghĩ bối rối không biết trả lời thế nào, “Chúng ta mới biết nhau chưa đến 3 tháng, có phải quá nhanh không?”



“Nhanh sao, không cảm thấy, anh thậm chí cho rằng lập tức kết hôn cũng không có vấn đề gì”.



Minh Dao không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Kỳ Tự.



Anh vậy mà lại nói rằng muốn cùng mình kết hôn?



Chậm vài giây, Minh Dao cẩn thận từng li từng tí duỗi tay sờ lên trán Kỳ Tự, “Anh không sao chứ, gần đây tâm trạng có ổn không? Không bị chuyện gì kích thích chứ?”



Kỳ Tự bị hỏi vừa bực mình vừa buồn cười, dừng một chút, gật đầu ra vẻ phối hợp: “Người ta té ngã là gãy tay gãy chân, còn em xương cốt kỳ lạ bị thương ở mông, đêm đó nếu đổi lại là người khác tới nhà, em cảm thấy anh sẽ không bị kích thích sao?”



………Lại nữa, đến tột cùng là anh muốn nhắc lại bao nhiêu lần?



Mặt Minh Dao đỏ lên, không thể nhịn được hành vi ba lần bốn lượt cười nhạo cái mông bị thương của mình nữa, lập tức phản công.



Kiêu ngạo mà quay mặt đi: “OK, vậy chuyện mà anh vừa nói, không được”.



Kỳ Tự: “Cái gì không được?”



“Nói làm bạn tốt 3 tháng, thiếu một ngày cũng không được, huống chi bây giờ anh còn chế nhạo em thế này, ngay cả làm bạn em cũng không muốn”.



Hai má Minh Dao phồng lên, vừa mếu máo vừa ra vẻ lạnh nhạt giận dỗi, dáng vẻ đáng yêu đến cực điểm lấp đầy trong ánh mắt Kỳ Tự, anh lặng lẽ cong môi.



Thôi, vốn là hôm nay mang đồ chơi tới để cái mông bị thương này có thể giải buồn, chuyện ở bên nhau, sau này hẵng nói.



Kiểu gì cô cũng sẽ là người của mình, cho dù là 3 tháng hay 3 năm, anh vẫn có nhiều thời gian để chờ.



Chơi máy bắn bong bóng xong, bỗng nhiên Minh Dao muốn chụp ảnh đăng lên Moments, nhìn trái nhìn phải trên chỗ ngồi, “Điện thoại của em đâu rồi nhỉ, hay là không mang ra đây”.



Thấy cô muốn đứng dậy, Kỳ Tự vội đè lại nói: “Đứng nhúc nhích, anh lấy cho em”.



Kỳ Tự quay lại phòng khách tìm một vòng nhưng không thấy điện thoại của Minh Dao đâu, liền lấy điện thoại của mình ra gọi cho cô.



Rất nhanh, tiếng chuông truyền đến từ sofa.



Kỳ Tự thuận theo âm thanh tìm được điện thoại trong khe hở, đang muốn nhấn tắt cuộc gọi, đột nhiên nhìn thấy tên mình trên màn hình —



[Cố Viễn]



“…….?”



Tác giả có lời muốn nói: công cụ người: cảm ơn, hiện tại anh thật sự bị kích thích rồi đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom