Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Minh Dao chọn một nhà hàng tây cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, tuy không phải là cao cấp nhất nhưng không khí hơn hẳn, lãng mạn pha chút ấm áp, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Trước khi đến nhà hàng, Minh Dao đã tìm thấy Weibo của Kim Đường, nhìn qua ảnh của cô ấy, trang điểm theo phong cách của cô ấy, mặc chiếc váy dài thướt tha mà cô ấy thích mặc hàng ngày, với mái tóc dài được buông xoã sau lưng, cẩn thận tạo ra một bản sao Kim Đường.
Để đạt được hiệu quả diễn xuất tốt nhất, cũng phải làm cho Kỳ Tự mau chóng cho phép mình nhập diễn mới được.
Kỳ Tự đến lúc 6h30 tối.
Đúng như Minh Dao dự đoán, ánh mắt đầu tiên của người đàn ông này có chút kỳ lạ khi nhìn thấy cô, Minh Dao cố ý giả vờ như không phát hiện, mỉm cười nói: “Anh đến rồi.”
Kỳ Tự không nhìn cô nữa, biểu tình vừa rồi như chợt thoáng qua. Anh ngồi xuống đối diện cô và nói: “Sao tự nhiên em lại mời tôi ăn cơm?”
Minh Dao rũ mắt xuống, nở một nụ cười thẹn thùng.
“Vâng, ngày hôm qua làm phiền anh cả đêm, thật sự ngại quá”.
Kỳ Tự khẽ nhếch môi, không nói gì.
“Phải rồi”. Minh Dao lấy ra đôi hoa tai kim cương hình bướm từ trong túi xách, “Sao anh lại lén đưa cái này cho tôi.”
Kỳ Tự nâng ly trước mặt uống một hớp, sau đó hờ hững trả lời cô: “Tôi không muốn đưa cho ai khác”.
“……….”
Câu trả lời này thật sự khiến cô bất động thanh sắc.
Không muốn đưa cho ai hết, chỉ muốn đưa cho cô.
May là Minh Dao biết trước tâm tư của anh ta, nếu không thì người phụ nữ nào có thể chịu được cách thả thính cao cấp như vậy?
Minh Dao cố gắng giữ bình tĩnh.
Lần này cô không từ chối nữa, bình tĩnh đón nhận, đồng thời lấy ra món quà đã chuẩn bị trước – cà vạt của Lâm Vân Vân.
Minh Dao trực tiếp áp dụng lời thoại trong kịch bản, “Anh tặng tôi hoa tai, tôi chỉ có thể lịch sự chọn lại cho anh một món quà”.
Sau đó, cô mở hộp quà tinh xảo, “Anh thích không?”
Khi giúp Kỳ Tự chọn cà vạt, Minh Dao thực sự nhập vai bạn gái dụng tâm để chọn.
Bởi vì cô biết rằng chỉ bằng cách đặt mọi cảm xúc của mình vào, cô mới có thể nhận được phản hồi sâu sắc nhất.
Vì vậy lúc này, Minh Dao cũng như Lâm Vân Vân, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Kỳ Tự.
Anh ấy sẽ thích nó chứ?
Nhưng Kỳ Tự nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói: “Đương nhiên.”
?
Anh còn chưa nhìn nó lần nào đó tra nam!
Anh không thể đối với tôi có lệ một chút sao?
Minh Dao hoài nghi rằng ngay cả khi cô để một chiếc giẻ lau vào trong đó, người đàn ông này cũng có thể mắt như mù mà nói thích.
Quên đi, chỉ là đang diễn kịch thôi.
Minh Dao tiếp tục cười và ngoan ngoãn nói: “Vậy thì ăn thôi.”
Sau đó, cả hai có một bữa tối buồn tẻ và mập mờ.
Kỳ Tự cũng không ăn nhiều, hầu như chỉ uống hai ngụm nước, sau đó yên lặng nhìn Minh Dao.
Minh Dao gắp một món cho anh: “Anh ăn đi, sao anh cứ nhìn tôi.”
Ai ngờ Kỳ Tự đột nhiên hờ hững nói ra một câu: “Về sau đừng mặc loại váy này”.
“Hả”. Nhất thời Minh Dao không kịp hoàn hồn.
“Không hợp với em”.
Minh Dao giật mình và phản ứng đột ngột —
Gan lớn thật, sao cô lại có thể xúc phạm đến bạch nguyệt quang chủ tịch!
<<Chân Hoàn Truyện>> cũng có dạy, bắt chước ăn mặc giống bạch nguyệt quang là sẽ bị đày lãnh cung.
Minh Dao âm thầm siết chặt đôi đũa của mình, và hỏi một cách thận trọng, “Vậy, anh nghĩ … tôi nên mặc gì?”
Kỳ Tự: “Như trước rất tốt”.
Trong những lần gặp trước, Minh Dao ăn mặc giản dị tuỳ ý.
Nói cách khác, chính là loại nhắm mắt lấy đại từ trong tủ quần áo ra.
Cô hiểu rồi.
Đừng cố bắt chước khí chất người trong lòng của anh, những cái khác thì sao cũng được.
Minh Dao cúi đầu cắn ống hút của chiếc cốc, một cảm xúc kỳ lạ chợt chạy qua tim cô.
Là cái gì.
Đúng rồi, là loại hèn mọn mà đạo diễn Tống đã nói.
Cuối cùng dường như cô cũng cảm nhận được một chút.
Mặc quần áo cũng phải kiêng kị bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, làm thế thân thật là uỷ khuất, hèn mọn.
Minh Dao nỗ lực nhớ kỹ cảm giác của lúc này, đồng thời cũng cảm thấy giao dịch của mình và Kỳ Tự là đáng giá.
Lúc trước đạo diễn Tống có giảng giải như thế nào cô cũng không thể hiểu được, bây giờ người lạc vào trong cảnh, vậy mà lại dễ dàng nắm bắt được.
Minh Dao bỗng thấy tự tin trở lại.
Cô kiểm tra đồng hồ, ngẩng đầu cười với Kỳ Tự, “Không còn sớm, tôi phải quay lại trường học.”
Minh Dao đã sớm lên kế hoạch, cô sẽ đề nghị rời đi lúc 8h. Nếu quá mức tích cực, nó sẽ trái ngược với thái độ trước đây của bạn và khiến mọi người nghi ngờ.
Cô phải bước từng bước, tự nhiên và từ từ tiến tới.
Cho nên lúc Kỳ Tự muốn lái xe đưa cô về trường, Minh Dao cũng uyển chuyển cự tuyệt.
“Chỗ này cách trường học chỉ có 2 con phố thôi, tôi tự về là được, coi như ăn xong thì đi tản bộ”.
Quán ăn thật sự cách Học Viện Điện Ảnh rất gần, hơn nữa 2 con phố này cũng là khu thương nghiệp, người rất đông, cho nên tuyệt đối an toàn.
Kỳ Tự suy nghĩ một chút, liền gật đầu, “Được.”
Minh Dao chào tạm biệt, quay người rời đi.
Sau khi thầm niệm ba con số trong lòng, cô đột nhiên nhìn lại, “Đúng rồi.”
Vốn dĩ Minh Dao đã chuẩn bị sẵn sàng đợi Kỳ Tự kêu mình lại, nhưng cô không ngờ rằng anh vẫn ở đó không nhúc nhích.
Chuyện này làm Minh Dao có chút ngoài ý muốn.
“Sao?” – anh ấy hỏi
Minh Dao hoàn hồn, xấu hổ cúi đầu xuống, mấy giây sau mới giả bộ ngượng ngùng nói: “Câu hỏi lúc trước anh hỏi tôi, hiện tại tôi đã có đáp án, anh có muốn nghe không.”
Kỳ Tự lập tức hiểu được ý của cô, liền đi về phía trước vài bước, đi tới trước mặt cô.
“Em nói đi”.
Minh Dao bĩu môi, ngập ngừng nói: “Chính là, em nghĩ trước tiên chúng ta có thể bắt đầu là bạn bè”.
Giọng nói rơi xuống, người đàn ông không đáp lại.
Minh Dao quan sát biểu hiện của anh, lập tức nói thêm, “Ví dụ, sau ba tháng, nếu chúng ta ở bên nhau cảm thấy vui vẻ, thì có thể …”
Cô ngập ngừng và chớp mắt, “Anh hiểu ý em không?”
Kỳ Tự nhìn Minh Dao, thật lâu khóe môi mới nở nụ cười.
Trước khi Minh Dao có thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười này, người đàn ông đột nhiên hỏi, “Em nghĩ chúng ta ở bên nhau sẽ không thoải mái sao?”
Minh Dao: “……”
“Không có loại khả năng này.”
Câu nói này của Kỳ Tự là sự khẳng định khiến cho chút mưu đồ nhỏ của Minh Dao không đạt thành, và giờ thì cô mắc kẹt ở đó không biết phải trả lời như thế nào.
Cô đưa ra yêu cầu làm bạn trước với Kỳ Tự cũng là vì bảo vệ bản thân.
Cũng giống như đi nằm vùng vậy, làm bạch nguyệt quang của tổng tài cũng nguy hiểm, sự thân mật luôn là điều không thể tránh khỏi. Đóng phim còn có thể làm giả, lỡ trong hiện thực Kỳ Tự hành động không giống con người thì Minh Dao chẳng phải mệt sao.
Vì vậy, trong ba tháng trải nghiệm làm thế thân, trước tiên hãy coi nhau như bạn, dù gì anh ta cũng là chủ tịch chắc sẽ không dám vượt luật.
Cô tưởng rằng Kỳ Tự sẽ đồng ý, ai ngờ anh lại rất vội vàng.
Minh Dao lí nhí trong miệng: “Nhân viên đi làm còn có thời gian thử việc mà”.
“Em nói cái gì?” Kỳ Tự bật cười.
Minh Dao giả bộ làm nũng, “Anh không chịu thì thôi vậy”.
Nói xong liền quay đầu đi.
Kỳ Tự không có lựa chọn nào khác.
Bất đắc dĩ phải ngăn cô lại để thoả hiệp, “Em muốn làm bạn thế nào?”
Minh Dao mừng thầm khi nghe được điều này, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình thản.
Cô quay lại, nhanh chóng liệt kê những việc Lâm Vân Vân và Cố Viễn sẽ làm khi quen nhau: “Thì là, chúng ta có thể cùng nhau đi ăn, dạo phố, xem phim, bong bóng —“
**Bong bóng này là bong bóng xà phòng đó mọi người.
Khi lời nói vừa đến miệng, Minh Dao nhanh chóng dừng lại.
Cảnh tắm suối nước nóng này không nên đi mở khoá thì tốt hơn, rất dễ xảy ra chuyện.
“Bong bóng”, hiển nhiên Kỳ Tự nghe không hiểu.
Minh Dao phản ứng mau lẹ, cười xua xua tay, “Chính là kiểu thổi bong bóng mà trẻ em thích chơi đó, nhưng em thấy chuyện này đối với anh mà nói rất ấu trĩ, vẫn là quên đi”.
Dưới khung cảnh đường phố đầy ánh đèn neon, đôi mắt cô sáng ngời, khóe môi cong lên khi cười rất đẹp.
Cũng giống như đêm hôm đó khi cô bất ngờ ngã vào vòng tay anh dưới ánh đèn mờ ảo.
Giống như trẻ con.
“Được”. Kỳ Tự đồng ý.
“Vậy em về trước nhé, chúng ta lại gặp nhau sau”.
Sau khi đạt được đồng thuận, cả hai tách ra ở ngã tư.
Mặc dù cuộc hẹn với Kỳ Tự tối nay mang tính chất nhiệm vụ chiến lược, nhưng nói thật, bữa ăn này Minh Dao đã ăn rất vui vẻ.
Ngoại trừ đoạn thảo luận về vấn đề ăn mặc, biểu hiện của Kỳ Tự khá tốt.
Chỉ là một cơm bữa, Minh Dao đã hiểu lý do vì sao vô số sao nữ mà Giản Ninh nhắc đến đều muốn vì anh mà quyết đấu.
Giàu có đương nhiên là nguyên nhân lớn nhất, nhưng không thể phủ nhận rằng Kỳ Tự có một sức hút nam tính vô cùng hấp dẫn, loại mị lực này đến từ tu dưỡng, cách nói chuyện, phẩm vị và khuôn mặt không chê vào đâu được.
Vậy tại sao Kim Đường lại tách khỏi anh ta?
Thật là khó hiểu.
Minh Dao vừa nghĩ vừa ngâm nga một bài hát trên đường quay trở lại trường học, lúc về gần đến ký túc xá, bỗng nhiên có người kêu tên cô: “Minh Dao”.
Giọng nói này quen quá, Minh Dao quay đầu lại nhìn.
Một chiếc xe thương mại của Mercedes-Benz đi qua và dừng lại, cửa sổ ghế sau lộ ra một khuôn mặt điển trai.
Minh Dao dừng lại, có chút ngoài ý muốn: “Đàn anh Kỷ?”
Kỷ Mộc Dương cũng là sinh viên của Học Viện Điện Ảnh, tốt nghiệp sớm hơn cô hai năm, nhờ ngoại hình đẹp và thực lực mạnh nên hiện tại anh ta là một trong những nam diễn viên Hot nhất làng giải trí.
Kỷ Mộc Dương không xuống xe, cười hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi”. Minh Dao hỏi, “Không phải anh đang quay phim ở Nội Mông sao? Sao lại quay về trường?”
“Có một sự kiện, nhân tiện quay lại trường nói chút chuyện”.
Giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm vẫn ấm áp như trong ký ức.
Năm đó Kỷ Mộc Dương được ví như nam thần trong mắt các sinh viên mới nhập học, vào đại học năm hai anh ta đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh lớn và trở nên nổi tiếng trong ngành giải trí vào năm cuối cấp.
Các nữ sinh Học Viện Điện Ảnh đều hâm mộ anh ấy.
Bao gồm Minh Dao.
“Ngày mai sinh nhật anh, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào lúc 8 giờ tối ở Night, nếu có thời gian thì em đến nhé”. Kỷ Mộc Dương đột ngột nói.
Minh Dao ngẩn ra, chần chừ hỏi: “Em sao?”
Kỷ Mộc Dương đang muốn nói tiếp thì điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại: “Anh có chuyện phải đi trước. Ngày mai gặp mặt rồi nói”.
“……….”
Nếu nói về quan hệ thì Minh Dao và Kỷ Mộc Dương không tính là thân, nhưng trong mắt người ngoài, Minh Dao lại là nữ sinh may mắn nhất trường. Vào năm hai ở đoàn trường có tổ chức một hoạt động biểu diễn, cộng sự của cô là đàn anh Kỷ Mộc Dương, người đã nổi tiếng vào thời điểm đó.
Cũng vì lần diễn xuất đó mà hai người auen biết nhau, Kỷ Mộc Dương là đàn anh, trong quá trình luyện tập vẫn rất chiếu cố Minh Dao. Nhưng sau khi buổi diễn kết thúc thì ai về chỗ người nấy, rất ít liên hệ.
Vì vậy, bây giờ Kỷ Mộc Dương mời Minh Dao đến dự tiệc sinh nhật, Minh Dao thấy khá bất ngờ.
Có lẽ là kiểu cảm giác không thực tế khi được thần tượng mời.
Minh Dao trở về ký túc xá với những nghi ngờ, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại của cô lại vang lên.
Là Kỳ Tự gọi đến: “Về rồi sao?”
Minh Dao lập tức đóng vai Lâm Vân Vân, nũng nịu: “Vâng, vừa về đến”.
“Được, ngủ ngon”.
Hai câu ngắn gọn, Kỳ Tự cúp máy.
“……….”
Muốn nói anh có chân thành không, thật sự rất có chân thành, còn biết gọi điện thoại tới quan tâm cô.
Nhưng nếu nói thêm vài câu thì mất miếng thịt hay sao?
Có phải vì không là chân ái nên đây là đang ứng phó một cách máy móc sao?
Minh Dao chống cằm ngẩn ngơ, sau đó âm thầm thở dài —
Họ đều là đàn ông, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?
So với đàn anh dịu dàng ấm áp, Kỳ Tự, người đã dùng cô làm người thế thân bạch nguyệt quang, nhìn thì có vẻ như thâm tình, nhưng trên thực tế lại tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến đây, Minh Dao lấy trong cặp ra một cuốn sổ.
Đây là cô vừa mua trên đường về, có khóa kết hợp.
Đã lâu rồi Minh Dao không dùng loại nhật ký cổ xưa này, nhưng bây giờ, để ghi nhớ rõ hơn tình cảm của Lâm Vân Vân, cô quyết định viết ra cảm xúc của mình mỗi lần tiếp xúc với Kỳ Tự.
Nghĩ nghĩ, Minh Dao mở cuốn nhật ký và trịnh trọng viết một dòng trên trang tiêu đề —
<<Nhật Ký Quan Sát Thế Thân>>
Tiếp tục lật trang đầu tiên, Minh Dao đã ghi chép cẩn thận từng cái một.
Ngày 30 tháng 4, thời tiết đẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng đối tượng luyện tập ra ngoài ăn cơm, phong cách ăn mặc và trang điểm dựa theo người trong lòng của anh ta, thế nhưng kết quả lại bị anh ấy âm thầm cảnh cáo.
Lúc đó tôi hơi giận, nhưng không sao, dù sao tôi cũng chỉ là một thế thân không cảm tình. Nhưng tôi có thể cảm nhận được tư vị của Lâm Vân Vân.
Cô ấy thậm chí không thể mặc chiếc váy mà bạch nguyệt quang thích, đó thực sự là một uỷ khuất, hèn mọn đến đáng thương.
Bất kể thế nào, nhiệm vụ hôm nay (hệ thống kết bạn) đã hoàn thành √, bước tiếp theo hẳn là nên tiếp tục tìm hiểu sâu hơn, đúng không?
Viết đến đây, Minh Dao lấy kịch bản từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị tham khảo cốt truyện cho kế hoạch trải nghiệm tiếp theo.
Trong kịch bản gốc, Lâm Vân Vân đã chủ động mời Cố Viễn dùng bữa, cả hai đã có một bữa ăn rất hòa hợp và vui vẻ.
Nó phù hợp với tình trạng hiện tại của cô và Kỳ Tự.
Ăn xong rồi sao nữa?
Minh Dao nghiêm túc kiểm tra kịch bản, nhưng nhìn nhìn, cô không thể tưởng tượng được mà cau mày lại.
Kiểm đi kiểm lại ba lần để đảm bảo rằng cô không nhìn sai.
???
…… Lâm tiểu thư, đây mới là tập 6, tại sao các người vừa mới cơm nước xong liền đi lên giường rồi?
Trước khi đến nhà hàng, Minh Dao đã tìm thấy Weibo của Kim Đường, nhìn qua ảnh của cô ấy, trang điểm theo phong cách của cô ấy, mặc chiếc váy dài thướt tha mà cô ấy thích mặc hàng ngày, với mái tóc dài được buông xoã sau lưng, cẩn thận tạo ra một bản sao Kim Đường.
Để đạt được hiệu quả diễn xuất tốt nhất, cũng phải làm cho Kỳ Tự mau chóng cho phép mình nhập diễn mới được.
Kỳ Tự đến lúc 6h30 tối.
Đúng như Minh Dao dự đoán, ánh mắt đầu tiên của người đàn ông này có chút kỳ lạ khi nhìn thấy cô, Minh Dao cố ý giả vờ như không phát hiện, mỉm cười nói: “Anh đến rồi.”
Kỳ Tự không nhìn cô nữa, biểu tình vừa rồi như chợt thoáng qua. Anh ngồi xuống đối diện cô và nói: “Sao tự nhiên em lại mời tôi ăn cơm?”
Minh Dao rũ mắt xuống, nở một nụ cười thẹn thùng.
“Vâng, ngày hôm qua làm phiền anh cả đêm, thật sự ngại quá”.
Kỳ Tự khẽ nhếch môi, không nói gì.
“Phải rồi”. Minh Dao lấy ra đôi hoa tai kim cương hình bướm từ trong túi xách, “Sao anh lại lén đưa cái này cho tôi.”
Kỳ Tự nâng ly trước mặt uống một hớp, sau đó hờ hững trả lời cô: “Tôi không muốn đưa cho ai khác”.
“……….”
Câu trả lời này thật sự khiến cô bất động thanh sắc.
Không muốn đưa cho ai hết, chỉ muốn đưa cho cô.
May là Minh Dao biết trước tâm tư của anh ta, nếu không thì người phụ nữ nào có thể chịu được cách thả thính cao cấp như vậy?
Minh Dao cố gắng giữ bình tĩnh.
Lần này cô không từ chối nữa, bình tĩnh đón nhận, đồng thời lấy ra món quà đã chuẩn bị trước – cà vạt của Lâm Vân Vân.
Minh Dao trực tiếp áp dụng lời thoại trong kịch bản, “Anh tặng tôi hoa tai, tôi chỉ có thể lịch sự chọn lại cho anh một món quà”.
Sau đó, cô mở hộp quà tinh xảo, “Anh thích không?”
Khi giúp Kỳ Tự chọn cà vạt, Minh Dao thực sự nhập vai bạn gái dụng tâm để chọn.
Bởi vì cô biết rằng chỉ bằng cách đặt mọi cảm xúc của mình vào, cô mới có thể nhận được phản hồi sâu sắc nhất.
Vì vậy lúc này, Minh Dao cũng như Lâm Vân Vân, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Kỳ Tự.
Anh ấy sẽ thích nó chứ?
Nhưng Kỳ Tự nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói: “Đương nhiên.”
?
Anh còn chưa nhìn nó lần nào đó tra nam!
Anh không thể đối với tôi có lệ một chút sao?
Minh Dao hoài nghi rằng ngay cả khi cô để một chiếc giẻ lau vào trong đó, người đàn ông này cũng có thể mắt như mù mà nói thích.
Quên đi, chỉ là đang diễn kịch thôi.
Minh Dao tiếp tục cười và ngoan ngoãn nói: “Vậy thì ăn thôi.”
Sau đó, cả hai có một bữa tối buồn tẻ và mập mờ.
Kỳ Tự cũng không ăn nhiều, hầu như chỉ uống hai ngụm nước, sau đó yên lặng nhìn Minh Dao.
Minh Dao gắp một món cho anh: “Anh ăn đi, sao anh cứ nhìn tôi.”
Ai ngờ Kỳ Tự đột nhiên hờ hững nói ra một câu: “Về sau đừng mặc loại váy này”.
“Hả”. Nhất thời Minh Dao không kịp hoàn hồn.
“Không hợp với em”.
Minh Dao giật mình và phản ứng đột ngột —
Gan lớn thật, sao cô lại có thể xúc phạm đến bạch nguyệt quang chủ tịch!
<<Chân Hoàn Truyện>> cũng có dạy, bắt chước ăn mặc giống bạch nguyệt quang là sẽ bị đày lãnh cung.
Minh Dao âm thầm siết chặt đôi đũa của mình, và hỏi một cách thận trọng, “Vậy, anh nghĩ … tôi nên mặc gì?”
Kỳ Tự: “Như trước rất tốt”.
Trong những lần gặp trước, Minh Dao ăn mặc giản dị tuỳ ý.
Nói cách khác, chính là loại nhắm mắt lấy đại từ trong tủ quần áo ra.
Cô hiểu rồi.
Đừng cố bắt chước khí chất người trong lòng của anh, những cái khác thì sao cũng được.
Minh Dao cúi đầu cắn ống hút của chiếc cốc, một cảm xúc kỳ lạ chợt chạy qua tim cô.
Là cái gì.
Đúng rồi, là loại hèn mọn mà đạo diễn Tống đã nói.
Cuối cùng dường như cô cũng cảm nhận được một chút.
Mặc quần áo cũng phải kiêng kị bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, làm thế thân thật là uỷ khuất, hèn mọn.
Minh Dao nỗ lực nhớ kỹ cảm giác của lúc này, đồng thời cũng cảm thấy giao dịch của mình và Kỳ Tự là đáng giá.
Lúc trước đạo diễn Tống có giảng giải như thế nào cô cũng không thể hiểu được, bây giờ người lạc vào trong cảnh, vậy mà lại dễ dàng nắm bắt được.
Minh Dao bỗng thấy tự tin trở lại.
Cô kiểm tra đồng hồ, ngẩng đầu cười với Kỳ Tự, “Không còn sớm, tôi phải quay lại trường học.”
Minh Dao đã sớm lên kế hoạch, cô sẽ đề nghị rời đi lúc 8h. Nếu quá mức tích cực, nó sẽ trái ngược với thái độ trước đây của bạn và khiến mọi người nghi ngờ.
Cô phải bước từng bước, tự nhiên và từ từ tiến tới.
Cho nên lúc Kỳ Tự muốn lái xe đưa cô về trường, Minh Dao cũng uyển chuyển cự tuyệt.
“Chỗ này cách trường học chỉ có 2 con phố thôi, tôi tự về là được, coi như ăn xong thì đi tản bộ”.
Quán ăn thật sự cách Học Viện Điện Ảnh rất gần, hơn nữa 2 con phố này cũng là khu thương nghiệp, người rất đông, cho nên tuyệt đối an toàn.
Kỳ Tự suy nghĩ một chút, liền gật đầu, “Được.”
Minh Dao chào tạm biệt, quay người rời đi.
Sau khi thầm niệm ba con số trong lòng, cô đột nhiên nhìn lại, “Đúng rồi.”
Vốn dĩ Minh Dao đã chuẩn bị sẵn sàng đợi Kỳ Tự kêu mình lại, nhưng cô không ngờ rằng anh vẫn ở đó không nhúc nhích.
Chuyện này làm Minh Dao có chút ngoài ý muốn.
“Sao?” – anh ấy hỏi
Minh Dao hoàn hồn, xấu hổ cúi đầu xuống, mấy giây sau mới giả bộ ngượng ngùng nói: “Câu hỏi lúc trước anh hỏi tôi, hiện tại tôi đã có đáp án, anh có muốn nghe không.”
Kỳ Tự lập tức hiểu được ý của cô, liền đi về phía trước vài bước, đi tới trước mặt cô.
“Em nói đi”.
Minh Dao bĩu môi, ngập ngừng nói: “Chính là, em nghĩ trước tiên chúng ta có thể bắt đầu là bạn bè”.
Giọng nói rơi xuống, người đàn ông không đáp lại.
Minh Dao quan sát biểu hiện của anh, lập tức nói thêm, “Ví dụ, sau ba tháng, nếu chúng ta ở bên nhau cảm thấy vui vẻ, thì có thể …”
Cô ngập ngừng và chớp mắt, “Anh hiểu ý em không?”
Kỳ Tự nhìn Minh Dao, thật lâu khóe môi mới nở nụ cười.
Trước khi Minh Dao có thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười này, người đàn ông đột nhiên hỏi, “Em nghĩ chúng ta ở bên nhau sẽ không thoải mái sao?”
Minh Dao: “……”
“Không có loại khả năng này.”
Câu nói này của Kỳ Tự là sự khẳng định khiến cho chút mưu đồ nhỏ của Minh Dao không đạt thành, và giờ thì cô mắc kẹt ở đó không biết phải trả lời như thế nào.
Cô đưa ra yêu cầu làm bạn trước với Kỳ Tự cũng là vì bảo vệ bản thân.
Cũng giống như đi nằm vùng vậy, làm bạch nguyệt quang của tổng tài cũng nguy hiểm, sự thân mật luôn là điều không thể tránh khỏi. Đóng phim còn có thể làm giả, lỡ trong hiện thực Kỳ Tự hành động không giống con người thì Minh Dao chẳng phải mệt sao.
Vì vậy, trong ba tháng trải nghiệm làm thế thân, trước tiên hãy coi nhau như bạn, dù gì anh ta cũng là chủ tịch chắc sẽ không dám vượt luật.
Cô tưởng rằng Kỳ Tự sẽ đồng ý, ai ngờ anh lại rất vội vàng.
Minh Dao lí nhí trong miệng: “Nhân viên đi làm còn có thời gian thử việc mà”.
“Em nói cái gì?” Kỳ Tự bật cười.
Minh Dao giả bộ làm nũng, “Anh không chịu thì thôi vậy”.
Nói xong liền quay đầu đi.
Kỳ Tự không có lựa chọn nào khác.
Bất đắc dĩ phải ngăn cô lại để thoả hiệp, “Em muốn làm bạn thế nào?”
Minh Dao mừng thầm khi nghe được điều này, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình thản.
Cô quay lại, nhanh chóng liệt kê những việc Lâm Vân Vân và Cố Viễn sẽ làm khi quen nhau: “Thì là, chúng ta có thể cùng nhau đi ăn, dạo phố, xem phim, bong bóng —“
**Bong bóng này là bong bóng xà phòng đó mọi người.
Khi lời nói vừa đến miệng, Minh Dao nhanh chóng dừng lại.
Cảnh tắm suối nước nóng này không nên đi mở khoá thì tốt hơn, rất dễ xảy ra chuyện.
“Bong bóng”, hiển nhiên Kỳ Tự nghe không hiểu.
Minh Dao phản ứng mau lẹ, cười xua xua tay, “Chính là kiểu thổi bong bóng mà trẻ em thích chơi đó, nhưng em thấy chuyện này đối với anh mà nói rất ấu trĩ, vẫn là quên đi”.
Dưới khung cảnh đường phố đầy ánh đèn neon, đôi mắt cô sáng ngời, khóe môi cong lên khi cười rất đẹp.
Cũng giống như đêm hôm đó khi cô bất ngờ ngã vào vòng tay anh dưới ánh đèn mờ ảo.
Giống như trẻ con.
“Được”. Kỳ Tự đồng ý.
“Vậy em về trước nhé, chúng ta lại gặp nhau sau”.
Sau khi đạt được đồng thuận, cả hai tách ra ở ngã tư.
Mặc dù cuộc hẹn với Kỳ Tự tối nay mang tính chất nhiệm vụ chiến lược, nhưng nói thật, bữa ăn này Minh Dao đã ăn rất vui vẻ.
Ngoại trừ đoạn thảo luận về vấn đề ăn mặc, biểu hiện của Kỳ Tự khá tốt.
Chỉ là một cơm bữa, Minh Dao đã hiểu lý do vì sao vô số sao nữ mà Giản Ninh nhắc đến đều muốn vì anh mà quyết đấu.
Giàu có đương nhiên là nguyên nhân lớn nhất, nhưng không thể phủ nhận rằng Kỳ Tự có một sức hút nam tính vô cùng hấp dẫn, loại mị lực này đến từ tu dưỡng, cách nói chuyện, phẩm vị và khuôn mặt không chê vào đâu được.
Vậy tại sao Kim Đường lại tách khỏi anh ta?
Thật là khó hiểu.
Minh Dao vừa nghĩ vừa ngâm nga một bài hát trên đường quay trở lại trường học, lúc về gần đến ký túc xá, bỗng nhiên có người kêu tên cô: “Minh Dao”.
Giọng nói này quen quá, Minh Dao quay đầu lại nhìn.
Một chiếc xe thương mại của Mercedes-Benz đi qua và dừng lại, cửa sổ ghế sau lộ ra một khuôn mặt điển trai.
Minh Dao dừng lại, có chút ngoài ý muốn: “Đàn anh Kỷ?”
Kỷ Mộc Dương cũng là sinh viên của Học Viện Điện Ảnh, tốt nghiệp sớm hơn cô hai năm, nhờ ngoại hình đẹp và thực lực mạnh nên hiện tại anh ta là một trong những nam diễn viên Hot nhất làng giải trí.
Kỷ Mộc Dương không xuống xe, cười hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi”. Minh Dao hỏi, “Không phải anh đang quay phim ở Nội Mông sao? Sao lại quay về trường?”
“Có một sự kiện, nhân tiện quay lại trường nói chút chuyện”.
Giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm vẫn ấm áp như trong ký ức.
Năm đó Kỷ Mộc Dương được ví như nam thần trong mắt các sinh viên mới nhập học, vào đại học năm hai anh ta đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh lớn và trở nên nổi tiếng trong ngành giải trí vào năm cuối cấp.
Các nữ sinh Học Viện Điện Ảnh đều hâm mộ anh ấy.
Bao gồm Minh Dao.
“Ngày mai sinh nhật anh, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào lúc 8 giờ tối ở Night, nếu có thời gian thì em đến nhé”. Kỷ Mộc Dương đột ngột nói.
Minh Dao ngẩn ra, chần chừ hỏi: “Em sao?”
Kỷ Mộc Dương đang muốn nói tiếp thì điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại: “Anh có chuyện phải đi trước. Ngày mai gặp mặt rồi nói”.
“……….”
Nếu nói về quan hệ thì Minh Dao và Kỷ Mộc Dương không tính là thân, nhưng trong mắt người ngoài, Minh Dao lại là nữ sinh may mắn nhất trường. Vào năm hai ở đoàn trường có tổ chức một hoạt động biểu diễn, cộng sự của cô là đàn anh Kỷ Mộc Dương, người đã nổi tiếng vào thời điểm đó.
Cũng vì lần diễn xuất đó mà hai người auen biết nhau, Kỷ Mộc Dương là đàn anh, trong quá trình luyện tập vẫn rất chiếu cố Minh Dao. Nhưng sau khi buổi diễn kết thúc thì ai về chỗ người nấy, rất ít liên hệ.
Vì vậy, bây giờ Kỷ Mộc Dương mời Minh Dao đến dự tiệc sinh nhật, Minh Dao thấy khá bất ngờ.
Có lẽ là kiểu cảm giác không thực tế khi được thần tượng mời.
Minh Dao trở về ký túc xá với những nghi ngờ, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại của cô lại vang lên.
Là Kỳ Tự gọi đến: “Về rồi sao?”
Minh Dao lập tức đóng vai Lâm Vân Vân, nũng nịu: “Vâng, vừa về đến”.
“Được, ngủ ngon”.
Hai câu ngắn gọn, Kỳ Tự cúp máy.
“……….”
Muốn nói anh có chân thành không, thật sự rất có chân thành, còn biết gọi điện thoại tới quan tâm cô.
Nhưng nếu nói thêm vài câu thì mất miếng thịt hay sao?
Có phải vì không là chân ái nên đây là đang ứng phó một cách máy móc sao?
Minh Dao chống cằm ngẩn ngơ, sau đó âm thầm thở dài —
Họ đều là đàn ông, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?
So với đàn anh dịu dàng ấm áp, Kỳ Tự, người đã dùng cô làm người thế thân bạch nguyệt quang, nhìn thì có vẻ như thâm tình, nhưng trên thực tế lại tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến đây, Minh Dao lấy trong cặp ra một cuốn sổ.
Đây là cô vừa mua trên đường về, có khóa kết hợp.
Đã lâu rồi Minh Dao không dùng loại nhật ký cổ xưa này, nhưng bây giờ, để ghi nhớ rõ hơn tình cảm của Lâm Vân Vân, cô quyết định viết ra cảm xúc của mình mỗi lần tiếp xúc với Kỳ Tự.
Nghĩ nghĩ, Minh Dao mở cuốn nhật ký và trịnh trọng viết một dòng trên trang tiêu đề —
<<Nhật Ký Quan Sát Thế Thân>>
Tiếp tục lật trang đầu tiên, Minh Dao đã ghi chép cẩn thận từng cái một.
Ngày 30 tháng 4, thời tiết đẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng đối tượng luyện tập ra ngoài ăn cơm, phong cách ăn mặc và trang điểm dựa theo người trong lòng của anh ta, thế nhưng kết quả lại bị anh ấy âm thầm cảnh cáo.
Lúc đó tôi hơi giận, nhưng không sao, dù sao tôi cũng chỉ là một thế thân không cảm tình. Nhưng tôi có thể cảm nhận được tư vị của Lâm Vân Vân.
Cô ấy thậm chí không thể mặc chiếc váy mà bạch nguyệt quang thích, đó thực sự là một uỷ khuất, hèn mọn đến đáng thương.
Bất kể thế nào, nhiệm vụ hôm nay (hệ thống kết bạn) đã hoàn thành √, bước tiếp theo hẳn là nên tiếp tục tìm hiểu sâu hơn, đúng không?
Viết đến đây, Minh Dao lấy kịch bản từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị tham khảo cốt truyện cho kế hoạch trải nghiệm tiếp theo.
Trong kịch bản gốc, Lâm Vân Vân đã chủ động mời Cố Viễn dùng bữa, cả hai đã có một bữa ăn rất hòa hợp và vui vẻ.
Nó phù hợp với tình trạng hiện tại của cô và Kỳ Tự.
Ăn xong rồi sao nữa?
Minh Dao nghiêm túc kiểm tra kịch bản, nhưng nhìn nhìn, cô không thể tưởng tượng được mà cau mày lại.
Kiểm đi kiểm lại ba lần để đảm bảo rằng cô không nhìn sai.
???
…… Lâm tiểu thư, đây mới là tập 6, tại sao các người vừa mới cơm nước xong liền đi lên giường rồi?
Bình luận facebook