Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Đã năm ngày kể từ khi cậu bị cô ta gọi người bắt cậu. Trải qua cũng coi như là chịu đựng được, biết rõ bản thân cậu đang dần dần bị rút cạn năng lượng.
Dạo gần đây tinh thần cậu luôn căng chặt, ăn uống không đầy đủ, trước đó còn bị hứng trọn hai xô nước đá. Cậu biết cậu sắp không chống chịu nỏi nữa rồi.
Đại não đau như muốn nứt, hơi thở ấm nóng nặng nề phả ra. Tầm mắt cũng bắt đầu mờ dần khiến cậu nhiều lúc chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật đã đời. Nhưng nếu ngủ ai biết bọn nó sẽ làm gì cậu, lỡ như cô ta về đây bất chợt thì sao?
Cố gắng mở to đôi mắt, ép bản thân nghĩ về chuyện khác để tỉnh táo. Rốt cuộc cậu vẫn vì quá sức mà ngất lịm đi.
Đến khi tỉnh lại, cậu mới thấy may mắn vì không có chuyện gì xảy ra cả.
Cổ họng cậu hôm đó đã bị rách còn dùng sức nói chuyện hiện tại không thể phát ra âm thanh được. Vừa đói, vừa khát nhưng lại không thể lên tiếng, cậu cảm thấy rất tuyệt vọng.
Gắng gượng mở đôi môi khô khốc, trắng bệch ra:"Khục..... n...ư..ớ..c" Một từ ngắn ngủi thốt ra, cảm nhận cổ họng có một mùi vị ngọt ngọt tanh nồng.
Gian nan nuốt xuống ngụm máu đang trào lên trong miệng cậu suy yếu thở ra một hơi.
"Ê, nó kêu nước kia mày rót hộ tao"
Kể ra bây giờ cũng là giữa đêm rồi, nhìn qua khung sắt có ánh trăng rọi vào, cảm giác cô đơn lạc lỏng vây quanh khiến cậu như muốn nghẹt thở.
Đột ngột không khống chế được mà ho khan một trận "lách tách" nước mắt hoà trộn với một ít máu còn sót lại rơi trên sàn đá.
Hai tên kia cảm thấy quá ồn ào, bực dọc đứng dậy rót một ly nước đưa đến trước mặt cậu. Trước khi quay lại chỗ nằm còn hung tợn mà trợn cậu.
Cậu không để ý đến hắn, chậm rãi cúi xuống uống nước. Cổ họng được thông thuận hơn đôi chút, cảm giác đau rát cũng rõ ràng hơn.
Cậu vẫn muốn uống thêm nhưng lại sợ sẽ bị bọn nó đánh mất.
Mệt mõi dựa lưng vào thanh sắt, mắt hướng ra khung cửa ngẩn người nhìn ánh trắng miên man suy nghĩ.
Cậu biết bây giờ cậu có cơ hội trốn cũng không thể chạy thoát nổi, chỉ còn cách chờ người đến giúp.... Tống Tịnh Dương không phải anh nói hay lắm sao?... Tôi và con của anh đang gặp nguy hiểm, anh thì đang nơi nào? Có biết chuyện của tôi không...?
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, nhịn không được khóc nấc lên. Bặm chặt môi lại, không cho tiếng của bạn thân lọt ra ngoài.
Niềm an ủi duy nhất khi cậu ở đây chỉ có một vài khoảnh khắc cảm nhận bé con đang đạp bụng cậu.
Tư vị rất khó tả... nhưng cậu cảm nhận được bé con hẳn là đang động viên cậu. Cảm thấy xấu hổ co chân lại cúi đầu xuống chà loạn đôi mắt lên đầu gối, muốn che đi giọt nước mắt yếu đuối này.
Cậu phải mạnh mẽ, bé con còn chờ cậu bảo vệ. Cậu khóc thì bé con sẽ sợ hãi mất.
Nằm được một lát, cảm giác mệt mõi lo lắng chồng chéo lên nhau khiến cậu sầu muộn không thôi. Rất nhanh cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...
"Gọi cậu ta dậy"
Nghe thấy có người nói chuyện, cậu hé mắt ra nhìn xung quanh. Đập vào mắt cậu là một cô gái mặt một chiếc váy sườn xám màu đỏ rực với mái tóc màu nâu nhạt, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú đang e thẹn nhìn cậu.
"Ố ồ, tỉnh rồi à" Giọng nói chua ngoa vang lên
Cậu từ từ đưa mắt nhìn sang chỗ phát ra giọng nói, hiển nhiên là Trương Mễ Linh đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc giường màu đen cuối góc phòng, đôi môi đỏ chót nở một nụ cười ác liệt, giống như đang chờ xem kịch vui.
"Cô còn đợi tôi ra lệnh à"
"Không không, không cần đâu"
Cô gái lúc nãy đưa tay lên kéo chiếc áo khoác cậu xuống, đôi mắt ngượng ngùng nhìn chằm chằm cậu.
Câu bắt đầu cảm thấy không ổn, vội vàng giãy dụa. Mở miệng ra muốn nói dừng lại, nhưng cậu nhận ra được rằng cậu đã không thể phát ra tiếng được nữa
Lúc tay cô gái đó mò xuống đũng quần cậu bắt đầu ma sát, cậu lại không cảm nhận được một chút khoái cảm nào, chỉ cảm thấy hoang mang. Hai mắt trừng lớn, miệng há to phát ra những tiếng ô ô không rõ nghĩa.
Cô gái thấy đã khá lâu rồi mà sao cậu vẫn chưa có phản ứng, bắt đầu thấy luống cuống. Ánh mắt do dự đảo tới đảo lui trên người cậu rồi lại liếc nhìn Trường Mễ Linh một cách khó xử.
Trương Mễ Linh cũng cảm thấy có gì đó liền đi đến nhìn xem.
Cô gái thấy vậy hoảng sợ ấp a ấp úng chữ được chữ không lên tiếng:"Tôi... tôi không biết... Anh ta hình như không thể "lên" hay sao ấy, tôi đã rất cố gắng nhưng vẫn không được"
Ánh mắt sắc lẹm của cô ta lia qua cậu, rồi như nhận ra cái gì bắt đầu phá lên cười:"Việc của cô là quan hệ, rồi có con với cậu ta! Đừng hỏi tôi ba vấn đề vớ vẩn đó! Nếu không muốn cả nhà cô bị ba tôi ép đến chết thì ngoan ngoãn đi"
Cô gái kia bị doạ sợ gần như chực khóc tới nơi:"Tôi... tôi hiểu rồi... Tiểu thư Mễ xin hay tha cho gia đình tôi"
Vừa nói vừa nhanh tay lột quần cậu xuống.
Dạo gần đây tinh thần cậu luôn căng chặt, ăn uống không đầy đủ, trước đó còn bị hứng trọn hai xô nước đá. Cậu biết cậu sắp không chống chịu nỏi nữa rồi.
Đại não đau như muốn nứt, hơi thở ấm nóng nặng nề phả ra. Tầm mắt cũng bắt đầu mờ dần khiến cậu nhiều lúc chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật đã đời. Nhưng nếu ngủ ai biết bọn nó sẽ làm gì cậu, lỡ như cô ta về đây bất chợt thì sao?
Cố gắng mở to đôi mắt, ép bản thân nghĩ về chuyện khác để tỉnh táo. Rốt cuộc cậu vẫn vì quá sức mà ngất lịm đi.
Đến khi tỉnh lại, cậu mới thấy may mắn vì không có chuyện gì xảy ra cả.
Cổ họng cậu hôm đó đã bị rách còn dùng sức nói chuyện hiện tại không thể phát ra âm thanh được. Vừa đói, vừa khát nhưng lại không thể lên tiếng, cậu cảm thấy rất tuyệt vọng.
Gắng gượng mở đôi môi khô khốc, trắng bệch ra:"Khục..... n...ư..ớ..c" Một từ ngắn ngủi thốt ra, cảm nhận cổ họng có một mùi vị ngọt ngọt tanh nồng.
Gian nan nuốt xuống ngụm máu đang trào lên trong miệng cậu suy yếu thở ra một hơi.
"Ê, nó kêu nước kia mày rót hộ tao"
Kể ra bây giờ cũng là giữa đêm rồi, nhìn qua khung sắt có ánh trăng rọi vào, cảm giác cô đơn lạc lỏng vây quanh khiến cậu như muốn nghẹt thở.
Đột ngột không khống chế được mà ho khan một trận "lách tách" nước mắt hoà trộn với một ít máu còn sót lại rơi trên sàn đá.
Hai tên kia cảm thấy quá ồn ào, bực dọc đứng dậy rót một ly nước đưa đến trước mặt cậu. Trước khi quay lại chỗ nằm còn hung tợn mà trợn cậu.
Cậu không để ý đến hắn, chậm rãi cúi xuống uống nước. Cổ họng được thông thuận hơn đôi chút, cảm giác đau rát cũng rõ ràng hơn.
Cậu vẫn muốn uống thêm nhưng lại sợ sẽ bị bọn nó đánh mất.
Mệt mõi dựa lưng vào thanh sắt, mắt hướng ra khung cửa ngẩn người nhìn ánh trắng miên man suy nghĩ.
Cậu biết bây giờ cậu có cơ hội trốn cũng không thể chạy thoát nổi, chỉ còn cách chờ người đến giúp.... Tống Tịnh Dương không phải anh nói hay lắm sao?... Tôi và con của anh đang gặp nguy hiểm, anh thì đang nơi nào? Có biết chuyện của tôi không...?
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, nhịn không được khóc nấc lên. Bặm chặt môi lại, không cho tiếng của bạn thân lọt ra ngoài.
Niềm an ủi duy nhất khi cậu ở đây chỉ có một vài khoảnh khắc cảm nhận bé con đang đạp bụng cậu.
Tư vị rất khó tả... nhưng cậu cảm nhận được bé con hẳn là đang động viên cậu. Cảm thấy xấu hổ co chân lại cúi đầu xuống chà loạn đôi mắt lên đầu gối, muốn che đi giọt nước mắt yếu đuối này.
Cậu phải mạnh mẽ, bé con còn chờ cậu bảo vệ. Cậu khóc thì bé con sẽ sợ hãi mất.
Nằm được một lát, cảm giác mệt mõi lo lắng chồng chéo lên nhau khiến cậu sầu muộn không thôi. Rất nhanh cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...
"Gọi cậu ta dậy"
Nghe thấy có người nói chuyện, cậu hé mắt ra nhìn xung quanh. Đập vào mắt cậu là một cô gái mặt một chiếc váy sườn xám màu đỏ rực với mái tóc màu nâu nhạt, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú đang e thẹn nhìn cậu.
"Ố ồ, tỉnh rồi à" Giọng nói chua ngoa vang lên
Cậu từ từ đưa mắt nhìn sang chỗ phát ra giọng nói, hiển nhiên là Trương Mễ Linh đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc giường màu đen cuối góc phòng, đôi môi đỏ chót nở một nụ cười ác liệt, giống như đang chờ xem kịch vui.
"Cô còn đợi tôi ra lệnh à"
"Không không, không cần đâu"
Cô gái lúc nãy đưa tay lên kéo chiếc áo khoác cậu xuống, đôi mắt ngượng ngùng nhìn chằm chằm cậu.
Câu bắt đầu cảm thấy không ổn, vội vàng giãy dụa. Mở miệng ra muốn nói dừng lại, nhưng cậu nhận ra được rằng cậu đã không thể phát ra tiếng được nữa
Lúc tay cô gái đó mò xuống đũng quần cậu bắt đầu ma sát, cậu lại không cảm nhận được một chút khoái cảm nào, chỉ cảm thấy hoang mang. Hai mắt trừng lớn, miệng há to phát ra những tiếng ô ô không rõ nghĩa.
Cô gái thấy đã khá lâu rồi mà sao cậu vẫn chưa có phản ứng, bắt đầu thấy luống cuống. Ánh mắt do dự đảo tới đảo lui trên người cậu rồi lại liếc nhìn Trường Mễ Linh một cách khó xử.
Trương Mễ Linh cũng cảm thấy có gì đó liền đi đến nhìn xem.
Cô gái thấy vậy hoảng sợ ấp a ấp úng chữ được chữ không lên tiếng:"Tôi... tôi không biết... Anh ta hình như không thể "lên" hay sao ấy, tôi đã rất cố gắng nhưng vẫn không được"
Ánh mắt sắc lẹm của cô ta lia qua cậu, rồi như nhận ra cái gì bắt đầu phá lên cười:"Việc của cô là quan hệ, rồi có con với cậu ta! Đừng hỏi tôi ba vấn đề vớ vẩn đó! Nếu không muốn cả nhà cô bị ba tôi ép đến chết thì ngoan ngoãn đi"
Cô gái kia bị doạ sợ gần như chực khóc tới nơi:"Tôi... tôi hiểu rồi... Tiểu thư Mễ xin hay tha cho gia đình tôi"
Vừa nói vừa nhanh tay lột quần cậu xuống.
Bình luận facebook