Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: H+
Hắn nhíu mày nhìn cậu:"Cậu nên nhớ đây là nơi làm việc không phải là nhà của cậu thích làm gì thì làm"
Cậu vui vẻ đáp lại:"Được tôi hiểu rồi Tống tổng" Đằng nào cậu cũng có ý định nghĩ việc, sẵn tiện dịp này nghỉ luôn đi đỡ mất công lại chạm mặt hắn ta.
Hắn "hừ" một tiếng kêu mọi người quay lại làm việc rồi phất tay bỏ đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi cậu ngẩn người một lúc. Nhớ lại lúc trước khi còn bên hắn, cậu coi hắn là cả thế giới mà đối đãi, hiện tại cậu vẫn còn yêu hắn nhưng cậu dường như cảm nhận được tình yêu này rõ ràng không còn mãnh liệt như trước.
Nhưng cậu biết rõ một điều, cậu sẽ không dứt ra được đoạn tình cảm này. Đứa bé là sự liên kết còn sót lại. Dù cậu có thể một mình sinh ra rồi nuôi đứa bé một mình nhưng cậu vẫn không phủ nhận được việc đứa bé có chung huyết mạch với hắn.
Bỗng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang khiến cậu lơ mơ không hiểu chuyện gì, chị Lý nói nhỏ vào tai cậu:"Tiểu Ly chị hỏi này, em với Tống tổng có chuyện gì vậy?? hai người rõ ràng tình cảm mặn nồng lắm sao bây giờ lại giống như là đã chia xa"
"Em và anh ta chia tay rồi"
"CÁI GÌ!!!!!" nghe chị Lý hét toáng lên cậu vội dùng tay bịt miệng chị Lý lại " Suỵttt chị nhỏ tiếng chút được không" chị Lý gật gật đầu, cậu hiểu ý liền buông tay.
"Sao em không nói cho chị biết?? mà tại sao lại chia tay thế??"
Bỗng cậu có một chút suy nghĩ xấu xa nảy ra, trong lòng nở một nụ cười xảo trá, ngoài mặt lại tỏ ra đau xót tột cùng rồi trả lời:"Chuyện là anh ta ngoại tình bị em bắt gặp, anh ta quỳ xuống ôm chân em không muốn chia tay, nhưng chị biết đó,... em thật sự không chấp nhận được chuyện em đội mũ xanh liền dứt khoác từ chối anh ta, bị em từ chối anh ta tức quá liền làm khó dễ em mấy ngày nay,... ức huhuhu" lúc cậu kể ra với giả vờ khóc liền cố ý to giọng một chút.
Hắc hắc, xin lỗi nha Tống Tịnh Dương cho anh một ít tin đồn "đáng yêu" như này coi như phí chia tay đi.
Cả phòng nghe được lời cậu nói đều xì xầm bàn tán. Qua ngày hôm sau câu chuyện của cậu được truyền đi khắp công ty, Tống Tịnh Dương từ một tổng giám đốc được mọi người kính ngưỡng tôn trọng lại biến thành tra nam, cặn bã,...
...
Lúc hắn đi lấy cà phê liền bị một trận ánh mắt nhìn chằm chặp, hắn tức giận mà quát:"Không làm việc ở đây nhìn cái gì!!"
Cả buổi trời làm việc chỉ cần hắn làm gì, nhất cử nhất động đều có những ánh mặt soi mói nhìn vào. Hắn con mẹ nó tức điên liền gọi thư kí vào hỏi xem có chuyện gì.
Sau khi ngập ngừng một lúc, thư kí của hắn mới ngập ngừng nói ra sự thật. Nghe xong sắc mặt hắn âm trầm lại, rồi nhếch miệng ra lệnh:"Trong ngày hôm nay cho đến ngày mai tôi còn nghe những lời bàn tán cậu liền nghỉ việc!!!"
...
Cậu ngồi trong phòng làm việc cười nghiêng ngả, thấy chị Lý đung ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu, cậu liền không cười nữa dựng thẳng sống lưng bắt đầu làm việc.
Đang làm giữa chừng thì cậu thấy một bàn tay đưa đến cầm cánh tay cậu lôi cậu đi. Chưa kịp hoảng hồn lại bị đè ép sau lưng cánh cửa. Cậu lại dâng lên một dự cảm không lành xen lẫn một chút sợ hãi.
Cậu đoán không sai, hắn tiến tới gằn từng tiếng hỏi cậu:"Cậu chán sống rồi đúng không?!! dám nói tôi ngoại tình? còn bu bám cậu gây khó dễ cho cậu?!! ha, cũng không biết tự xem lại bản thân"
Nghe thấy giọng điệu khinh thường của hắn, cậu nổi giận liền đẩy hắn ra, cậu muốn chạy!!
Hắn thấy cậu muốn chạy liền tóm cổ cậu lôi về phía sau phòng giám đốc. Đây là phòng nghỉ ngơi của hắn, nội thất đầy đủ còn có cả một cái giường lớn chính giữa.
Ôi mẹ ơi!! đừng nói hắn định làm cậu nha!! Hiện tại mà làm đứa bé có bị làm sao không!!. Cậu hoảng sợ vùng vẫy muốn thoát. Hắn làm sao cho phép, trong lúc dằng co một tiếng "chát" thanh thuý vang lên, cậu vội vàng hỏi hắn có làm sao không. Không nghe tiếng trả lời, thay vào đó lại là tiếng hắn gầm lên đầy giận dữ đưa tay xé toạc chiếc áo sơ mi của cậu.
Lộ ra nhũ hoa hồng hào như ẩn như hiện, thấy vậy hắn bắt đầu thở dốc, vồ lên xoa nắn nhũ hoa khiến cậu run rẩy.
Sao lại mẫn cảm thế này?? Trước đây cậu vẫn nhẫn nhịn được, vậy mà bây giờ hắn chỉ cần chạm nhẹ lại khiến cho cậu không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng!!. Chợt trong đầu cậu đầy những tiếng chuông thông báo nguy cấp!! Cúi đầu xuống thấy hắn cầm phân thân trướng to chuẩn bị đâm vào hậu huyệt chật hẹp đã lâu không sự dụng.
Mặt cậu tái xanh, muốn đạp hắn ra. Hắn thuận thế tóm hai chân của cậu lại rồi thúc mạnh vào.
Tiếng hét thê lương của cậu vang khắp căn phòng.
"Đau... đau quá... xin anh rút ra đi... hức hức.. cầu xin anh" Cậu nức nở cầu xin, chỉ nhận lại những cú thúc thô bạo hơn.
Cảm nhận chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hậu huyệt, cậu liền hoảng sợ gào lên:"Con mẹ nó, anh cút ra.... sẽ chết mất... cút ra ngay cho tôi.. ô ô ô.... đứa nhỏ sẽ chết mất...ô ô ô... cầu xin anh..."
Hắn không hiểu cậu nói gì, nhưng hắn không nghĩ sẽ dừng lại. Tức giận, cùng dục vọng lấn át hết lý trí của hắn. Cùng với thân thể đã lâu không chạm vào khiến hắn như ngựa đứt dây cương điên cuồng... cường bạo cậu....
Chuyện hôm nay hắn làm đến vài năm sau hắn nghĩ lại vẫn sợ hãi. Chỉ vì không kiểm soát dục vọng hắn đã suýt đánh mất luôn con người này...
...
sorry những ngày qua ad không ra truyện đc nha cúp điện miết rõ khổ
Cậu vui vẻ đáp lại:"Được tôi hiểu rồi Tống tổng" Đằng nào cậu cũng có ý định nghĩ việc, sẵn tiện dịp này nghỉ luôn đi đỡ mất công lại chạm mặt hắn ta.
Hắn "hừ" một tiếng kêu mọi người quay lại làm việc rồi phất tay bỏ đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi cậu ngẩn người một lúc. Nhớ lại lúc trước khi còn bên hắn, cậu coi hắn là cả thế giới mà đối đãi, hiện tại cậu vẫn còn yêu hắn nhưng cậu dường như cảm nhận được tình yêu này rõ ràng không còn mãnh liệt như trước.
Nhưng cậu biết rõ một điều, cậu sẽ không dứt ra được đoạn tình cảm này. Đứa bé là sự liên kết còn sót lại. Dù cậu có thể một mình sinh ra rồi nuôi đứa bé một mình nhưng cậu vẫn không phủ nhận được việc đứa bé có chung huyết mạch với hắn.
Bỗng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang khiến cậu lơ mơ không hiểu chuyện gì, chị Lý nói nhỏ vào tai cậu:"Tiểu Ly chị hỏi này, em với Tống tổng có chuyện gì vậy?? hai người rõ ràng tình cảm mặn nồng lắm sao bây giờ lại giống như là đã chia xa"
"Em và anh ta chia tay rồi"
"CÁI GÌ!!!!!" nghe chị Lý hét toáng lên cậu vội dùng tay bịt miệng chị Lý lại " Suỵttt chị nhỏ tiếng chút được không" chị Lý gật gật đầu, cậu hiểu ý liền buông tay.
"Sao em không nói cho chị biết?? mà tại sao lại chia tay thế??"
Bỗng cậu có một chút suy nghĩ xấu xa nảy ra, trong lòng nở một nụ cười xảo trá, ngoài mặt lại tỏ ra đau xót tột cùng rồi trả lời:"Chuyện là anh ta ngoại tình bị em bắt gặp, anh ta quỳ xuống ôm chân em không muốn chia tay, nhưng chị biết đó,... em thật sự không chấp nhận được chuyện em đội mũ xanh liền dứt khoác từ chối anh ta, bị em từ chối anh ta tức quá liền làm khó dễ em mấy ngày nay,... ức huhuhu" lúc cậu kể ra với giả vờ khóc liền cố ý to giọng một chút.
Hắc hắc, xin lỗi nha Tống Tịnh Dương cho anh một ít tin đồn "đáng yêu" như này coi như phí chia tay đi.
Cả phòng nghe được lời cậu nói đều xì xầm bàn tán. Qua ngày hôm sau câu chuyện của cậu được truyền đi khắp công ty, Tống Tịnh Dương từ một tổng giám đốc được mọi người kính ngưỡng tôn trọng lại biến thành tra nam, cặn bã,...
...
Lúc hắn đi lấy cà phê liền bị một trận ánh mắt nhìn chằm chặp, hắn tức giận mà quát:"Không làm việc ở đây nhìn cái gì!!"
Cả buổi trời làm việc chỉ cần hắn làm gì, nhất cử nhất động đều có những ánh mặt soi mói nhìn vào. Hắn con mẹ nó tức điên liền gọi thư kí vào hỏi xem có chuyện gì.
Sau khi ngập ngừng một lúc, thư kí của hắn mới ngập ngừng nói ra sự thật. Nghe xong sắc mặt hắn âm trầm lại, rồi nhếch miệng ra lệnh:"Trong ngày hôm nay cho đến ngày mai tôi còn nghe những lời bàn tán cậu liền nghỉ việc!!!"
...
Cậu ngồi trong phòng làm việc cười nghiêng ngả, thấy chị Lý đung ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu, cậu liền không cười nữa dựng thẳng sống lưng bắt đầu làm việc.
Đang làm giữa chừng thì cậu thấy một bàn tay đưa đến cầm cánh tay cậu lôi cậu đi. Chưa kịp hoảng hồn lại bị đè ép sau lưng cánh cửa. Cậu lại dâng lên một dự cảm không lành xen lẫn một chút sợ hãi.
Cậu đoán không sai, hắn tiến tới gằn từng tiếng hỏi cậu:"Cậu chán sống rồi đúng không?!! dám nói tôi ngoại tình? còn bu bám cậu gây khó dễ cho cậu?!! ha, cũng không biết tự xem lại bản thân"
Nghe thấy giọng điệu khinh thường của hắn, cậu nổi giận liền đẩy hắn ra, cậu muốn chạy!!
Hắn thấy cậu muốn chạy liền tóm cổ cậu lôi về phía sau phòng giám đốc. Đây là phòng nghỉ ngơi của hắn, nội thất đầy đủ còn có cả một cái giường lớn chính giữa.
Ôi mẹ ơi!! đừng nói hắn định làm cậu nha!! Hiện tại mà làm đứa bé có bị làm sao không!!. Cậu hoảng sợ vùng vẫy muốn thoát. Hắn làm sao cho phép, trong lúc dằng co một tiếng "chát" thanh thuý vang lên, cậu vội vàng hỏi hắn có làm sao không. Không nghe tiếng trả lời, thay vào đó lại là tiếng hắn gầm lên đầy giận dữ đưa tay xé toạc chiếc áo sơ mi của cậu.
Lộ ra nhũ hoa hồng hào như ẩn như hiện, thấy vậy hắn bắt đầu thở dốc, vồ lên xoa nắn nhũ hoa khiến cậu run rẩy.
Sao lại mẫn cảm thế này?? Trước đây cậu vẫn nhẫn nhịn được, vậy mà bây giờ hắn chỉ cần chạm nhẹ lại khiến cho cậu không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng!!. Chợt trong đầu cậu đầy những tiếng chuông thông báo nguy cấp!! Cúi đầu xuống thấy hắn cầm phân thân trướng to chuẩn bị đâm vào hậu huyệt chật hẹp đã lâu không sự dụng.
Mặt cậu tái xanh, muốn đạp hắn ra. Hắn thuận thế tóm hai chân của cậu lại rồi thúc mạnh vào.
Tiếng hét thê lương của cậu vang khắp căn phòng.
"Đau... đau quá... xin anh rút ra đi... hức hức.. cầu xin anh" Cậu nức nở cầu xin, chỉ nhận lại những cú thúc thô bạo hơn.
Cảm nhận chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hậu huyệt, cậu liền hoảng sợ gào lên:"Con mẹ nó, anh cút ra.... sẽ chết mất... cút ra ngay cho tôi.. ô ô ô.... đứa nhỏ sẽ chết mất...ô ô ô... cầu xin anh..."
Hắn không hiểu cậu nói gì, nhưng hắn không nghĩ sẽ dừng lại. Tức giận, cùng dục vọng lấn át hết lý trí của hắn. Cùng với thân thể đã lâu không chạm vào khiến hắn như ngựa đứt dây cương điên cuồng... cường bạo cậu....
Chuyện hôm nay hắn làm đến vài năm sau hắn nghĩ lại vẫn sợ hãi. Chỉ vì không kiểm soát dục vọng hắn đã suýt đánh mất luôn con người này...
...
sorry những ngày qua ad không ra truyện đc nha cúp điện miết rõ khổ
Bình luận facebook