Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Mơ màng tỉnh lại, hình như nghe thấy có tiếng thở dài bên tai.
Hàng mi rung rung, Liễu Vận Ngưng tỉnh lại, trước mắt mơ hồ, rồi lại thấy rõ một khuôn mặt dịu dàng.
"Sư huynh?"
Lãnh Hàn Vũ không còn nở nụ cười dịu dàng như ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc của y trông có vẻ xa lạ, Liễu Vận Ngưng nghi ngờ, tính ngồi dậy nhưng bản thân không còn chút sức lực nào.
Lưu Dục đứng cạnh vội đỡ lấy nàng, khóe mắt hoe đỏ, hình như vừa mới khóc xong.
Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ngoan ngoãn để nàng giúp, rồi nhìn Lãnh Hàn Vũ, hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại ở đây?"
Giọng nói yếu ớt, Lãnh Hàn Vũ nghe mà mày chau lại, y dịu dàng nói: "Ngươi quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng rồi té xỉu, bệ hạ truyền chúng ta đến hội chẩn."
Nghe y nói, Liễu Vận Ngưng như nhớ ra điều gì, nắm lấy tay Lãnh Hàn Vũ, căng thẳng hỏi: "Sư huynh, ngươi biết cả rồi?"
"Ngươi biết mình đã yếu như vậy rồi mà còn quỳ cả đêm ở ngoài tuyết, không phải ngươi muốn tự sát đấy chứ?"
"Xin lỗi......" Nàng cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện gì, ấm ức nói: "Ta chỉ muốn cứu phụ thân và Lý Nhĩ mà thôi."
"Ngươi đó!" Lãnh Hàn Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyện tâm dưỡng sức đi, bằng không......" Y ngừng lời, thở dài não nề: "Ngươi cũng học y, nếu còn tiếp tục như vậy, hậu quả là gì chắc ngươi cũng hiểu."
"Ta biết." Nàng cúi thấp đầu nói: "Nhưng ta không còn cách nào khác." Nàng bỗng ngẩng đầu: "Bệ hạ đâu? Người đâu rồi?"
—- Rõ ràng y đã chịu gặp ta, tại sao giờ lại không thấy y đâu?
"Y đang ở bên ngoài!" Lãnh Hàn Vũ chau mày nói: "Y ở lại thì được ích gì? Nếu y thật lòng để ý đến ngươi, há có thể mặc ngươi quỳ gối cả đêm ngoài tuyết mà chẳng thèm quan tâm, nếu thật lòng để ý, căn bản sẽ không tổn thương ngươi! Tại sao đến giờ ngươi vẫn không chịu hiểu?"
"Ta biết." Nàng cúi đầu càng thấp: "Nhưng ngoại trừ y, ta không biết đi cầu ai bây giờ."
Tim quặn đau, tay siết chặt tấm chăn đến mức trắng bệch.
—- Rõ ràng ngày hôm qua còn đối với ta cực kỳ dịu dàng, tại sao vừa quay đầu đã trở mặt vô tình?
—- Hiên Viên Kỳ, ta có dùng cả cuộc đời sẽ không bao giờ hiểu nổi sự tuyệt tình của ngươi. Nhưng ta đúng là con người gàn dở, ta sẽ không dám ôm hy vọng gì với ngươi nữa.
"Chuyện của Liễu Thừa tướng và Lý Nhĩ, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách, hiện giờ cứ dưỡng sức cho khỏe rồi tính sau, được không?" Y dịu dàng dỗ dành.
Nàng không trả lời mà lắc đầu.
Mắt Lãnh Hàn Vũ ánh lên sự tức giận, nghiêm mặt nói: "Ngươi cho là bản thân còn có thể chịu được nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi không hề quan tâm đến mạng sống của mình nữa ư?"
—- Ngươi rốt cục có chịu suy nghĩ cho ta hay không?
Liễu Vận Ngưng cười cười thản nhiên, cơ thể yếu ớt như con búp bê thủy tinh, chỉ cần dùng chút lực là nó đã vỡ tan thành từng mảnh không thể vá lại, nàng nói: "Không phải ta vẫn còn sống đó sao?"
"Ngưng Nhi!" Đây là lần đầu tiên kể từ khi ở chung với nhau Lãnh Hàn Vũ mới gọi tên thân mật của nàng, Liễu Vận Ngưng cúi đầu như đứa trẻ biết lỗi, nhỏ giọng biện giải: "Ta biết sư huynh muốn tốt cho ta, nhưng Lý Nhĩ không có nhiều thời gian để chờ ta khỏe lại đâu!"
"Tại sao?"
Lưu Dục đứng cạnh nói thay: "Vài ngày nữa Lý Nhĩ sẽ bị trục xuất ra khỏi cung đày đến biên cương."
Lãnh Hàn Vũ hiếm khi chau mày: "Lý Nhĩ đã phạm lỗi gì vậy?"
Lưu Dục nói: "Nghe đâu là làm vỡ đồ của Thái hậu, Thái hậu rất giận!"
Lãnh Hàn Vũ thở dài: "Lý Nhĩ đúng là vẫn không sửa được tính lóc chóc."
"Chuyện của Lý Nhĩ, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách, hiện giờ dưỡng sức quan trọng hơn, còn những chuyện khác để tính sau, ngươi phải biết hiện giờ ngươi không chỉ có một mình."
Liễu Vận Ngưng ngây ra.
Nàng lại hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Sư huynh—-" Liễu Vận Ngưng nói: "Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?" Nàng lẳng lặng nhìn y, ánh mắt khẩn cầu.
Lãnh Hàn Vũ ngây người: "Ngươi......"
"Ta không muốn để y biết."
Lãnh Hàn Vũ hiểu ý nàng nhưng chỉ biết cười khổ: "Ngươi tưởng chẩn bệnh cho ngươi chỉ có mình ta thôi sao?"
—- Sớm biết sẽ có ngày này nhưng lúc nó đến rồi thì lòng vẫn rất khó chịu.
Ngưng Nhi, trong mắt y Ngưng Nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế mà lại sắp trở thành mẫu thân rồi.
Ngoại trừ phiền muộn là đau thương không thể nói hết thành lời.
Trơ mắt nhìn nàng bước lên kiệu hoa gả cho người ta, giờ phút này lại còn tự mình thay nàng bắt mạch nói nàng đã mang thai, cái cảm giác này thật sự rất khó chịu, rất khó chịu.
Liễu Vận Ngưng im lặng.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Cảm giác mệt mỏi nhen nhóm tự đáy lòng.
"Hai người ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!" Nàng cúi đầu, vẻ mặt không thể nào che giấu được sự mỏi mệt.
Ánh mắt Lãnh Hàn Vũ ảm đạm, thỏ thẻ: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta sẽ lại đến."
Nàng im lặng nằm đó, mắt nhắm nghiền.
Lãnh Hàn Vũ mỉm cười cay đắng, buồn bã rời đi.
Hàng mi rung rung, Liễu Vận Ngưng tỉnh lại, trước mắt mơ hồ, rồi lại thấy rõ một khuôn mặt dịu dàng.
"Sư huynh?"
Lãnh Hàn Vũ không còn nở nụ cười dịu dàng như ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc của y trông có vẻ xa lạ, Liễu Vận Ngưng nghi ngờ, tính ngồi dậy nhưng bản thân không còn chút sức lực nào.
Lưu Dục đứng cạnh vội đỡ lấy nàng, khóe mắt hoe đỏ, hình như vừa mới khóc xong.
Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ngoan ngoãn để nàng giúp, rồi nhìn Lãnh Hàn Vũ, hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại ở đây?"
Giọng nói yếu ớt, Lãnh Hàn Vũ nghe mà mày chau lại, y dịu dàng nói: "Ngươi quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng rồi té xỉu, bệ hạ truyền chúng ta đến hội chẩn."
Nghe y nói, Liễu Vận Ngưng như nhớ ra điều gì, nắm lấy tay Lãnh Hàn Vũ, căng thẳng hỏi: "Sư huynh, ngươi biết cả rồi?"
"Ngươi biết mình đã yếu như vậy rồi mà còn quỳ cả đêm ở ngoài tuyết, không phải ngươi muốn tự sát đấy chứ?"
"Xin lỗi......" Nàng cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện gì, ấm ức nói: "Ta chỉ muốn cứu phụ thân và Lý Nhĩ mà thôi."
"Ngươi đó!" Lãnh Hàn Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyện tâm dưỡng sức đi, bằng không......" Y ngừng lời, thở dài não nề: "Ngươi cũng học y, nếu còn tiếp tục như vậy, hậu quả là gì chắc ngươi cũng hiểu."
"Ta biết." Nàng cúi thấp đầu nói: "Nhưng ta không còn cách nào khác." Nàng bỗng ngẩng đầu: "Bệ hạ đâu? Người đâu rồi?"
—- Rõ ràng y đã chịu gặp ta, tại sao giờ lại không thấy y đâu?
"Y đang ở bên ngoài!" Lãnh Hàn Vũ chau mày nói: "Y ở lại thì được ích gì? Nếu y thật lòng để ý đến ngươi, há có thể mặc ngươi quỳ gối cả đêm ngoài tuyết mà chẳng thèm quan tâm, nếu thật lòng để ý, căn bản sẽ không tổn thương ngươi! Tại sao đến giờ ngươi vẫn không chịu hiểu?"
"Ta biết." Nàng cúi đầu càng thấp: "Nhưng ngoại trừ y, ta không biết đi cầu ai bây giờ."
Tim quặn đau, tay siết chặt tấm chăn đến mức trắng bệch.
—- Rõ ràng ngày hôm qua còn đối với ta cực kỳ dịu dàng, tại sao vừa quay đầu đã trở mặt vô tình?
—- Hiên Viên Kỳ, ta có dùng cả cuộc đời sẽ không bao giờ hiểu nổi sự tuyệt tình của ngươi. Nhưng ta đúng là con người gàn dở, ta sẽ không dám ôm hy vọng gì với ngươi nữa.
"Chuyện của Liễu Thừa tướng và Lý Nhĩ, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách, hiện giờ cứ dưỡng sức cho khỏe rồi tính sau, được không?" Y dịu dàng dỗ dành.
Nàng không trả lời mà lắc đầu.
Mắt Lãnh Hàn Vũ ánh lên sự tức giận, nghiêm mặt nói: "Ngươi cho là bản thân còn có thể chịu được nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi không hề quan tâm đến mạng sống của mình nữa ư?"
—- Ngươi rốt cục có chịu suy nghĩ cho ta hay không?
Liễu Vận Ngưng cười cười thản nhiên, cơ thể yếu ớt như con búp bê thủy tinh, chỉ cần dùng chút lực là nó đã vỡ tan thành từng mảnh không thể vá lại, nàng nói: "Không phải ta vẫn còn sống đó sao?"
"Ngưng Nhi!" Đây là lần đầu tiên kể từ khi ở chung với nhau Lãnh Hàn Vũ mới gọi tên thân mật của nàng, Liễu Vận Ngưng cúi đầu như đứa trẻ biết lỗi, nhỏ giọng biện giải: "Ta biết sư huynh muốn tốt cho ta, nhưng Lý Nhĩ không có nhiều thời gian để chờ ta khỏe lại đâu!"
"Tại sao?"
Lưu Dục đứng cạnh nói thay: "Vài ngày nữa Lý Nhĩ sẽ bị trục xuất ra khỏi cung đày đến biên cương."
Lãnh Hàn Vũ hiếm khi chau mày: "Lý Nhĩ đã phạm lỗi gì vậy?"
Lưu Dục nói: "Nghe đâu là làm vỡ đồ của Thái hậu, Thái hậu rất giận!"
Lãnh Hàn Vũ thở dài: "Lý Nhĩ đúng là vẫn không sửa được tính lóc chóc."
"Chuyện của Lý Nhĩ, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách, hiện giờ dưỡng sức quan trọng hơn, còn những chuyện khác để tính sau, ngươi phải biết hiện giờ ngươi không chỉ có một mình."
Liễu Vận Ngưng ngây ra.
Nàng lại hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Sư huynh—-" Liễu Vận Ngưng nói: "Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?" Nàng lẳng lặng nhìn y, ánh mắt khẩn cầu.
Lãnh Hàn Vũ ngây người: "Ngươi......"
"Ta không muốn để y biết."
Lãnh Hàn Vũ hiểu ý nàng nhưng chỉ biết cười khổ: "Ngươi tưởng chẩn bệnh cho ngươi chỉ có mình ta thôi sao?"
—- Sớm biết sẽ có ngày này nhưng lúc nó đến rồi thì lòng vẫn rất khó chịu.
Ngưng Nhi, trong mắt y Ngưng Nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế mà lại sắp trở thành mẫu thân rồi.
Ngoại trừ phiền muộn là đau thương không thể nói hết thành lời.
Trơ mắt nhìn nàng bước lên kiệu hoa gả cho người ta, giờ phút này lại còn tự mình thay nàng bắt mạch nói nàng đã mang thai, cái cảm giác này thật sự rất khó chịu, rất khó chịu.
Liễu Vận Ngưng im lặng.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Cảm giác mệt mỏi nhen nhóm tự đáy lòng.
"Hai người ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!" Nàng cúi đầu, vẻ mặt không thể nào che giấu được sự mỏi mệt.
Ánh mắt Lãnh Hàn Vũ ảm đạm, thỏ thẻ: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta sẽ lại đến."
Nàng im lặng nằm đó, mắt nhắm nghiền.
Lãnh Hàn Vũ mỉm cười cay đắng, buồn bã rời đi.
Bình luận facebook