Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Hơi thở dồn dập bình ổn trở lại, trên dung nhan tái nhợt đã không còn vẻ bối rối ban nãy, nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn y, hỏi: "Đêm đã khuya, bệ hạ muốn ngủ ở đây sao?"
Sự khinh thị xẹt qua đôi mắt đen láy sâu thẳm của y: "Ngươi nôn nóng muốn làm Trẫm vui đến vậy sao?"
Giả vờ không sự khinh thị trong mắt y, Liễu Vận Ngưng nói: "Lấy lòng bệ hạ, không phải việc phi tử hậu cung nên làm hay sao?"
"Đáng tiếc, ngươi càng lấy lòng Trẫm càng thêm ghét ngươi!"
"Thần thiếp biết tội!"
—- Một trái tim, rốt cục có thể bị thương tổn thành cái gì?
"Thần thiếp có chỗ nào không tốt? Xin bệ hạ chỉ rõ." Nàng khẽ giọng hỏi, cúi đầu, không thèm ngẩng mặt liếc y lấy một cái.
Hình như bông tuyết lại rơi tô điểm cho khung cảnh ngoài cửa sổ, bay phất phơ, thong thả nhàn nhã.
Nơi nơi đều trong trắng không tỳ vết.
Một cơn gió lạnh thổi đến, thổi tan sự nhàn nhã của chúng, bay tới tấp vào tẩm cung, hóa thành một vũng nước nhỏ, không đến một lúc chúng đã bị bếp sưởi trong tẩm cung hong khô, không lưu dấu vết.
Nàng bất chợt nhìn vũng nước đã biến mất đến xuất thần, nhìn đến không còn tiêu điểm.
Hiên Viên Kỳ bỗng vươn tay, nâng mặt nàng lên, dưới ánh mắt hờ hững kèm theo chút ít kinh ngạc của nàng, cúi đầu, cướp đoạt đôi môi lạnh buốt của nàng, hung hăng hôn.
Đó là một nụ hôn đầy phẫn nộ, không hề dịu dàng, vốn đó cũng chẳng phải hôn, chẳng qua là y đang phát tiết cơn giận của mình.
Rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ rời khỏi môi nàng, ánh mắt hà khắc nhìn nàng chằm chằm: "Nhìn Trẫm!"
Ngón trỏ thô ráp khẽ ve vuốt đôi môi bị y hôn đến sưng đỏ cả lên của nàng, chậm rãi tăng thêm lực nơi tay, nàng đau nhưng vẫn không dám động đậy, mặc y vuốt ve.
"Nếu ngươi thật sự muốn lấy lòng Trẫm, vậy nên làm tốt bổn phận của chính ngươi, thu hồi cái chiêu trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi đi, ngươi phải nhớ rõ, hiện giờ ngươi là Liễu Uẩn Nịnh, trước khi Liễu Uẩn Nịnh chân chính trở về, ngươi chỉ có thể dùng thân phận Liễu Uẩn Nịnh ở trong cung, vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Hoàng cung, ngươi là phi tử Trẫm rước về, là nữ nhân của Trẫm!"
"......"
Lạnh lùng liếc nàng một cái, Hiên Viên Kỳ buông nàng ra: "Chuẩn bị đi, ngày mai theo Trẫm xuống phíaNam."
Dứt lời, y xoay ngươi rời đi không chút lưu luyến, để nàng đứng thất thần một mình ở đó.
Bàn tay lạnh buốt không thể kiềm chế được đưa lên môi, nơi đó như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của y, khiến tay nàng càng thêm lạnh.
"Vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Hoàng cung ư?" Nàng lẩm bẩm, đôi môi nóng bỏng còn lưu lại chút ít đau đớn, như nhắc nhở nàng chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, Hiên Viên Kỳ đã làm vậy thật, tất cả đều xảy ra trong chân thật.
Lại một cơn gió lạnh nữa thổi đến, nàng rùng mình, cơn giá buốt truyền từ lòng bàn chân lên, nàng bỗng gọi: "Lưu Dục, Lưu Dục—-"
Bên ngoài im ắng lạ thường, không ai đáp lại lời nàng, một cơn gió lạnh ngẫu nhiên thổi đến, nhánh cây trụi lủi không ngừng lay động, lưu lại cái bóng chập chờn trên nền tuyết, càng thêm phần quỷ dị trong đêm đen tĩnh lặng.
"Lưu Dục—-" Nàng hoang mang, cái cảm giác cô đơn này khiến nàng rất sợ.
"Lưu Dục—-"
"Đừng gọi nữa, hiện giờ nàng đang ngủ rất ngon!" Thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên bên tai nàng, nàng cả kinh, lùi về sau vài bước, đề phòng Hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt này: "Ngươi là ai?"
"Há! Nhanh vậy đã quên ta? Chẳng qua chỉ thay đổi cái mặt nạ khác mà thôi, liền nhận không ra sao?" Người nọ cười tà, đưa tay lột da cổ, lớp mặt nạ mỏng tan rủ xuống tay y.
Dưới ngọn đèn không ngừng lay động, Hắc y nam tử vận xiêm y màu đen tuyền, mắt xếch hẹp dài sáng ngời, tà khí khẽ lưu chuyển, nhếch môi, trên dung nhan tuấn mỹ xuất hiện một nụ cười tà, nói: "Nương nương, ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, không phải sao?" Thanh âm biến đổi, giọng nói cất cao, hàm chứa tà khí lẳng lơ, gượng gạo biến giọng nói khàn khàn khó nghe thành giọng nam trầm thấp du dương.
"Là ngươi!" Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, là tên Hắc y nhân đã bắt giữ nàng, nhưng không phải y đã rời khỏi Hoàng cung sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
"Ngươi đến cung điện của bổn cung làm gì?"
"Há, ta muốn nhìn cho đã mắt!" Y cười tà, bước đến trước mặt Liễu Vận Ngưng, ngón trỏ ngả ngớn khẽ vuốt ve hai má của nàng.
"Ngươi làm gì vậy?" Nàng quay đầu, thanh âm không chút lo sợ.
"Ha ha, nương nương, ngươi đúng là khiến cho ta bất ngờ nha!" Người nọ hình như rất vui: "Ta còn nghĩ ngươi sẽ hét bảo 'hỗn xược' chứ!"
"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?" Nàng không để ý đến y, hờ hững hỏi.
"Thì để ta nhìn cho đã mắt!" Tên Hiên Viên Kỳ này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, đối xử thô lỗ với nương nương như vậy, ngươi xem, môi nương nương còn sưng đỏ lên kìa!"
"Ngươi—-" Tưởng tượng đến chuyện ban nãy mà bị người khác nhìn thấy, nét ửng hồng thoáng hiện trên má nàng, nàng có hơi tức giận, lườm y: "Ngươi đến đây chỉ vì muốn nói ra những lời bậy bạ này sao?"
"Đương nhiên không phải!" Y đáp nhanh, ghé sát vào nàng, nói: "Nương nương, ta phát hiện ra mình rất thích ngươi, ngươi có muốn theo ta hay không?"
"Theo ngươi?" Nàng run lên: "Rời khỏi Hoàng cung?"
"Đúng vậy, theo ta đi, ta cam đoan sẽ đối xử với ngươi tốt hơn tên Hiên Viên Kỳ kia gấp trăm lần."
Sự khinh thị xẹt qua đôi mắt đen láy sâu thẳm của y: "Ngươi nôn nóng muốn làm Trẫm vui đến vậy sao?"
Giả vờ không sự khinh thị trong mắt y, Liễu Vận Ngưng nói: "Lấy lòng bệ hạ, không phải việc phi tử hậu cung nên làm hay sao?"
"Đáng tiếc, ngươi càng lấy lòng Trẫm càng thêm ghét ngươi!"
"Thần thiếp biết tội!"
—- Một trái tim, rốt cục có thể bị thương tổn thành cái gì?
"Thần thiếp có chỗ nào không tốt? Xin bệ hạ chỉ rõ." Nàng khẽ giọng hỏi, cúi đầu, không thèm ngẩng mặt liếc y lấy một cái.
Hình như bông tuyết lại rơi tô điểm cho khung cảnh ngoài cửa sổ, bay phất phơ, thong thả nhàn nhã.
Nơi nơi đều trong trắng không tỳ vết.
Một cơn gió lạnh thổi đến, thổi tan sự nhàn nhã của chúng, bay tới tấp vào tẩm cung, hóa thành một vũng nước nhỏ, không đến một lúc chúng đã bị bếp sưởi trong tẩm cung hong khô, không lưu dấu vết.
Nàng bất chợt nhìn vũng nước đã biến mất đến xuất thần, nhìn đến không còn tiêu điểm.
Hiên Viên Kỳ bỗng vươn tay, nâng mặt nàng lên, dưới ánh mắt hờ hững kèm theo chút ít kinh ngạc của nàng, cúi đầu, cướp đoạt đôi môi lạnh buốt của nàng, hung hăng hôn.
Đó là một nụ hôn đầy phẫn nộ, không hề dịu dàng, vốn đó cũng chẳng phải hôn, chẳng qua là y đang phát tiết cơn giận của mình.
Rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ rời khỏi môi nàng, ánh mắt hà khắc nhìn nàng chằm chằm: "Nhìn Trẫm!"
Ngón trỏ thô ráp khẽ ve vuốt đôi môi bị y hôn đến sưng đỏ cả lên của nàng, chậm rãi tăng thêm lực nơi tay, nàng đau nhưng vẫn không dám động đậy, mặc y vuốt ve.
"Nếu ngươi thật sự muốn lấy lòng Trẫm, vậy nên làm tốt bổn phận của chính ngươi, thu hồi cái chiêu trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi đi, ngươi phải nhớ rõ, hiện giờ ngươi là Liễu Uẩn Nịnh, trước khi Liễu Uẩn Nịnh chân chính trở về, ngươi chỉ có thể dùng thân phận Liễu Uẩn Nịnh ở trong cung, vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Hoàng cung, ngươi là phi tử Trẫm rước về, là nữ nhân của Trẫm!"
"......"
Lạnh lùng liếc nàng một cái, Hiên Viên Kỳ buông nàng ra: "Chuẩn bị đi, ngày mai theo Trẫm xuống phíaNam."
Dứt lời, y xoay ngươi rời đi không chút lưu luyến, để nàng đứng thất thần một mình ở đó.
Bàn tay lạnh buốt không thể kiềm chế được đưa lên môi, nơi đó như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của y, khiến tay nàng càng thêm lạnh.
"Vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Hoàng cung ư?" Nàng lẩm bẩm, đôi môi nóng bỏng còn lưu lại chút ít đau đớn, như nhắc nhở nàng chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, Hiên Viên Kỳ đã làm vậy thật, tất cả đều xảy ra trong chân thật.
Lại một cơn gió lạnh nữa thổi đến, nàng rùng mình, cơn giá buốt truyền từ lòng bàn chân lên, nàng bỗng gọi: "Lưu Dục, Lưu Dục—-"
Bên ngoài im ắng lạ thường, không ai đáp lại lời nàng, một cơn gió lạnh ngẫu nhiên thổi đến, nhánh cây trụi lủi không ngừng lay động, lưu lại cái bóng chập chờn trên nền tuyết, càng thêm phần quỷ dị trong đêm đen tĩnh lặng.
"Lưu Dục—-" Nàng hoang mang, cái cảm giác cô đơn này khiến nàng rất sợ.
"Lưu Dục—-"
"Đừng gọi nữa, hiện giờ nàng đang ngủ rất ngon!" Thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên bên tai nàng, nàng cả kinh, lùi về sau vài bước, đề phòng Hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt này: "Ngươi là ai?"
"Há! Nhanh vậy đã quên ta? Chẳng qua chỉ thay đổi cái mặt nạ khác mà thôi, liền nhận không ra sao?" Người nọ cười tà, đưa tay lột da cổ, lớp mặt nạ mỏng tan rủ xuống tay y.
Dưới ngọn đèn không ngừng lay động, Hắc y nam tử vận xiêm y màu đen tuyền, mắt xếch hẹp dài sáng ngời, tà khí khẽ lưu chuyển, nhếch môi, trên dung nhan tuấn mỹ xuất hiện một nụ cười tà, nói: "Nương nương, ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, không phải sao?" Thanh âm biến đổi, giọng nói cất cao, hàm chứa tà khí lẳng lơ, gượng gạo biến giọng nói khàn khàn khó nghe thành giọng nam trầm thấp du dương.
"Là ngươi!" Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, là tên Hắc y nhân đã bắt giữ nàng, nhưng không phải y đã rời khỏi Hoàng cung sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
"Ngươi đến cung điện của bổn cung làm gì?"
"Há, ta muốn nhìn cho đã mắt!" Y cười tà, bước đến trước mặt Liễu Vận Ngưng, ngón trỏ ngả ngớn khẽ vuốt ve hai má của nàng.
"Ngươi làm gì vậy?" Nàng quay đầu, thanh âm không chút lo sợ.
"Ha ha, nương nương, ngươi đúng là khiến cho ta bất ngờ nha!" Người nọ hình như rất vui: "Ta còn nghĩ ngươi sẽ hét bảo 'hỗn xược' chứ!"
"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?" Nàng không để ý đến y, hờ hững hỏi.
"Thì để ta nhìn cho đã mắt!" Tên Hiên Viên Kỳ này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, đối xử thô lỗ với nương nương như vậy, ngươi xem, môi nương nương còn sưng đỏ lên kìa!"
"Ngươi—-" Tưởng tượng đến chuyện ban nãy mà bị người khác nhìn thấy, nét ửng hồng thoáng hiện trên má nàng, nàng có hơi tức giận, lườm y: "Ngươi đến đây chỉ vì muốn nói ra những lời bậy bạ này sao?"
"Đương nhiên không phải!" Y đáp nhanh, ghé sát vào nàng, nói: "Nương nương, ta phát hiện ra mình rất thích ngươi, ngươi có muốn theo ta hay không?"
"Theo ngươi?" Nàng run lên: "Rời khỏi Hoàng cung?"
"Đúng vậy, theo ta đi, ta cam đoan sẽ đối xử với ngươi tốt hơn tên Hiên Viên Kỳ kia gấp trăm lần."
Bình luận facebook