Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Sắc mặt Lãnh Hàn Vũ trở nên ảm đạm, im lặng một hồi rồi đổi đề tài: "Bát dược mà Vân phi mang đến đúng là để an thai, nhưng trong đó lại có một thứ dược liệu không nên có—-" Vẻ mặt y vô cùng nghiêm túc: "'Thệ Thủy' vô sắc vô vị, là loại dược liệu mà trên thế gian này chỉ có ba người biết điều chế."
Nghe vậy Lưu Dục trợn mắt, vội kéo ống tay áo của y: "Lãnh Thái y nói vậy có phải đã biết ai hại nương nương? Là Vân phi ư? Có phải nàng ta không?"
Khẽ giãy khỏi tay nàng, Lãnh Hàn Vũ thấp giọng nói: "Không phải, rốt cục ai đã làm ta cũng không biết, nhưng......" Giọng nói của y mang theo sự thương cảm không thể nói thành lời: "Sư phụ ta có một người bằng hữu mở thanh lâu, còn 'Thệ Thủy' chính là do sư phụ ta chế ra vì y, nó được chuyện dùng trong thanh lâu, ngoại trừ ta và nương nương ra, không một ai biết được điều này, chỉ là—-"
Lưu Dục cảm thấy kinh hãi, ngây ra nhìn y.
"Ngươi biết không? 'Thệ Thủy' không gây hại cho sức khỏe người dùng, nhưng cơ thể của nương nương vốn......" Y hít một hơi thật sâu, Lưu Dục ngơ ngác nói: "Nếu...... Nếu vậy......"
"Ngươi có biết thế có nghĩa là gì không?" Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng, đôi mắt luôn ôn hòa như nước lại hiếm khi nghiêm đến vậy: "Người kê đơn đó, biết rất rõ tình trạng của nương nương."
"Ý người là......"
"Ừ!" Lãnh Hàn Vũ gật đầu, nghiêm túc nói: "Liễu uyển, có nội gián!" —-
Ban đêm, Liễu uyển vô cùng yên tĩnh, chỉ có thị nữ canh cửa và một số Thái y được phái đến lưu lại qua đêm phòng hờ có chuyện bất trắc xảy ra, trong phòng ngủ u tối chỉ có ánh nến leo lét, lâu lâu gió lạnh thổi ngang qua khiến nó không ngừng lay động.
Các Thái y mệt mỏi mấy ngày nay vừa đặt lưng xuống chỗ ngủ do Lưu Dục chuẩn bị đã ngáy khò, không có gì kỳ lạ cả, trên mặt ai cũng nhuốm màu mỏi mệt, ngay cả thị nữ canh cửa cũng vậy, tinh thần người nào cũng căng như dây đàn.
Thiếu nữ trên giường chưa từng tỉnh lại lần nào vẫn còn đang rơi vào tình trạng hôn mê sâu, khuôn mặt nhợt nhạt bình thản như nước, cứ như hồn đã rời khỏi xác, im lặng ngủ say.
Lưu Dục mở to đôi mắt đầy tia máu canh bên giường, cho dù có mệt đến mấy cũng không muốn chợp mắt, nhìn bốn thị nữ đang ngủ gật, nàng lắc đầu mặc kệ.
—- Kiên trì nhiều ngày vậy rồi, chắc là đã đi đến giới hạn?
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang hôn mê không hề phản ứng trước bất kỳ tác động nào, nàng nghĩ, cả tẩm cung chỉ có mình nàng là tỉnh táo nhất, cho nên nàng càng không thể ngủ.
Nhưng không được như mong muốn, một mùi hương phảng phất trước mũi, nàng ngơ ngác, đang nghĩ mùi hương này từ đâu ra thì người đã ngả xuống, mất đi ý thức.
Trong phòng vẫn tối và im ắng như trước, một thân hình nhỏ gầy lẻn từ ngoài cửa sổ vào, dưới ánh trăng thanh vắng, mái tóc bạc của y khiến người khác phải chú ý, nhưng thứ càng khiến người khác phải chú ý đó là vẻ ngoài như một thiếu niên của y, dung mạo trẻ tuổi tuấn tú như tiên, nhưng lại có một mái tóc bạc, nếu bình thường mà bị nhìn thấy, e là sẽ bị xem là người ngoại tộc.
Rón rén bước đến bên giường, nhìn Lưu Dục yếu ớt ngả xuống, vốn định đá văng nàng nhưng nghĩ lại sao đó, cuối cùng vẫn chịu khó làm người tốt một lần, dìu nàng ngồi xuống ghế.
"Đây coi như là vì ngươi đối xử tốt với đồ nhi của đại gia nên mới có đãi ngộ đặc biệt đấy nhé!" Thiếu niên làu bàu, rồi quay sang nhìn thiếu nữ đang hôn mê, chau mày lẩm bẩm: "Sao lại để bản thân phải chịu khổ như thế này chứ! Lại còn muốn bổn đại gia phải tự thân xuất mã, thật là, không giống đồ đệ chân truyền của bổn đại gia chút nào!"
Miệng thì không ngừng nói, thiếu niên ngồi xuống bắt mạch cho thiếu nữ. Thời gian trôi đi, đôi mày thanh tú của y càng chau chặt, mặt càng ngày càng nhăn, có vẻ như đang muốn giẫm chết một con ruồi vậy.
"Thật là, thật là! Đồ nhi của bổn đại gia sao lại để bản thân phải khổ đến nhường này!" Bực bội chất vấn, trong đôi mắt trong suốt đều là tức giận như đang tiếc rèn sắt không thành thép*, thiếu niên giận dỗi trợn mắt nhìn thiếu nữ có tới nửa ngày, thiếu nữ vẫn im lặng như trước, không hề phản ứng trước sự tức giận của y. (*Rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn)
Cuối cùng vẫn là y chịu thua trước: "Thật là, lớn vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình!"
Nói đến đó, y bực mình rút ngân châm giấu trong vạt áo ra, huơ nó trên lửa nến, kim châm bằng bạc dưới ánh lửa nóng lên, thừa dịp hơi nóng chưa tan liền châm xuống đỉnh đầu thiếu nữ, từng cây từng cây, trong một thoáng, trên người thiếu nữ đã cắm đầy ngân châm.
Lại lấy tiếp một bình sứ nhỏ trong vạt áo ra, chau mày nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi nhìn nhìn bình sứ trong tay, lẩm bẩm: "Không ngờ cuối cùng lại dùng với đồ đệ của mình!" Lúc nói giọng điệu rầu rĩ vô cùng, hơn nữa, nếu nghe kỹ sẽ cảm nhận được sự thương cảm ẩn giấu.
Trăng dần lên cao, ngoài phòng tuyết bắt đầu rơi, gió tuyết nhẹ tênh, từng cơn từng cơn như lũ cô hồn không nhà thoát khỏi cơ thể thực, không muốn trở về. Hoặc giả, không thể quay về?
Ánh trăng thanh vắng chiếu qua khung cửa sổ, mơ hồ thấy tất cả sự vật trong phòng,còn trong phòng ngủ im ắng, có một cái bóng nhỏ gầy đang bận rộn với công việc.
Nghe vậy Lưu Dục trợn mắt, vội kéo ống tay áo của y: "Lãnh Thái y nói vậy có phải đã biết ai hại nương nương? Là Vân phi ư? Có phải nàng ta không?"
Khẽ giãy khỏi tay nàng, Lãnh Hàn Vũ thấp giọng nói: "Không phải, rốt cục ai đã làm ta cũng không biết, nhưng......" Giọng nói của y mang theo sự thương cảm không thể nói thành lời: "Sư phụ ta có một người bằng hữu mở thanh lâu, còn 'Thệ Thủy' chính là do sư phụ ta chế ra vì y, nó được chuyện dùng trong thanh lâu, ngoại trừ ta và nương nương ra, không một ai biết được điều này, chỉ là—-"
Lưu Dục cảm thấy kinh hãi, ngây ra nhìn y.
"Ngươi biết không? 'Thệ Thủy' không gây hại cho sức khỏe người dùng, nhưng cơ thể của nương nương vốn......" Y hít một hơi thật sâu, Lưu Dục ngơ ngác nói: "Nếu...... Nếu vậy......"
"Ngươi có biết thế có nghĩa là gì không?" Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng, đôi mắt luôn ôn hòa như nước lại hiếm khi nghiêm đến vậy: "Người kê đơn đó, biết rất rõ tình trạng của nương nương."
"Ý người là......"
"Ừ!" Lãnh Hàn Vũ gật đầu, nghiêm túc nói: "Liễu uyển, có nội gián!" —-
Ban đêm, Liễu uyển vô cùng yên tĩnh, chỉ có thị nữ canh cửa và một số Thái y được phái đến lưu lại qua đêm phòng hờ có chuyện bất trắc xảy ra, trong phòng ngủ u tối chỉ có ánh nến leo lét, lâu lâu gió lạnh thổi ngang qua khiến nó không ngừng lay động.
Các Thái y mệt mỏi mấy ngày nay vừa đặt lưng xuống chỗ ngủ do Lưu Dục chuẩn bị đã ngáy khò, không có gì kỳ lạ cả, trên mặt ai cũng nhuốm màu mỏi mệt, ngay cả thị nữ canh cửa cũng vậy, tinh thần người nào cũng căng như dây đàn.
Thiếu nữ trên giường chưa từng tỉnh lại lần nào vẫn còn đang rơi vào tình trạng hôn mê sâu, khuôn mặt nhợt nhạt bình thản như nước, cứ như hồn đã rời khỏi xác, im lặng ngủ say.
Lưu Dục mở to đôi mắt đầy tia máu canh bên giường, cho dù có mệt đến mấy cũng không muốn chợp mắt, nhìn bốn thị nữ đang ngủ gật, nàng lắc đầu mặc kệ.
—- Kiên trì nhiều ngày vậy rồi, chắc là đã đi đến giới hạn?
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang hôn mê không hề phản ứng trước bất kỳ tác động nào, nàng nghĩ, cả tẩm cung chỉ có mình nàng là tỉnh táo nhất, cho nên nàng càng không thể ngủ.
Nhưng không được như mong muốn, một mùi hương phảng phất trước mũi, nàng ngơ ngác, đang nghĩ mùi hương này từ đâu ra thì người đã ngả xuống, mất đi ý thức.
Trong phòng vẫn tối và im ắng như trước, một thân hình nhỏ gầy lẻn từ ngoài cửa sổ vào, dưới ánh trăng thanh vắng, mái tóc bạc của y khiến người khác phải chú ý, nhưng thứ càng khiến người khác phải chú ý đó là vẻ ngoài như một thiếu niên của y, dung mạo trẻ tuổi tuấn tú như tiên, nhưng lại có một mái tóc bạc, nếu bình thường mà bị nhìn thấy, e là sẽ bị xem là người ngoại tộc.
Rón rén bước đến bên giường, nhìn Lưu Dục yếu ớt ngả xuống, vốn định đá văng nàng nhưng nghĩ lại sao đó, cuối cùng vẫn chịu khó làm người tốt một lần, dìu nàng ngồi xuống ghế.
"Đây coi như là vì ngươi đối xử tốt với đồ nhi của đại gia nên mới có đãi ngộ đặc biệt đấy nhé!" Thiếu niên làu bàu, rồi quay sang nhìn thiếu nữ đang hôn mê, chau mày lẩm bẩm: "Sao lại để bản thân phải chịu khổ như thế này chứ! Lại còn muốn bổn đại gia phải tự thân xuất mã, thật là, không giống đồ đệ chân truyền của bổn đại gia chút nào!"
Miệng thì không ngừng nói, thiếu niên ngồi xuống bắt mạch cho thiếu nữ. Thời gian trôi đi, đôi mày thanh tú của y càng chau chặt, mặt càng ngày càng nhăn, có vẻ như đang muốn giẫm chết một con ruồi vậy.
"Thật là, thật là! Đồ nhi của bổn đại gia sao lại để bản thân phải khổ đến nhường này!" Bực bội chất vấn, trong đôi mắt trong suốt đều là tức giận như đang tiếc rèn sắt không thành thép*, thiếu niên giận dỗi trợn mắt nhìn thiếu nữ có tới nửa ngày, thiếu nữ vẫn im lặng như trước, không hề phản ứng trước sự tức giận của y. (*Rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn)
Cuối cùng vẫn là y chịu thua trước: "Thật là, lớn vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình!"
Nói đến đó, y bực mình rút ngân châm giấu trong vạt áo ra, huơ nó trên lửa nến, kim châm bằng bạc dưới ánh lửa nóng lên, thừa dịp hơi nóng chưa tan liền châm xuống đỉnh đầu thiếu nữ, từng cây từng cây, trong một thoáng, trên người thiếu nữ đã cắm đầy ngân châm.
Lại lấy tiếp một bình sứ nhỏ trong vạt áo ra, chau mày nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi nhìn nhìn bình sứ trong tay, lẩm bẩm: "Không ngờ cuối cùng lại dùng với đồ đệ của mình!" Lúc nói giọng điệu rầu rĩ vô cùng, hơn nữa, nếu nghe kỹ sẽ cảm nhận được sự thương cảm ẩn giấu.
Trăng dần lên cao, ngoài phòng tuyết bắt đầu rơi, gió tuyết nhẹ tênh, từng cơn từng cơn như lũ cô hồn không nhà thoát khỏi cơ thể thực, không muốn trở về. Hoặc giả, không thể quay về?
Ánh trăng thanh vắng chiếu qua khung cửa sổ, mơ hồ thấy tất cả sự vật trong phòng,còn trong phòng ngủ im ắng, có một cái bóng nhỏ gầy đang bận rộn với công việc.
Bình luận facebook