Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
"Cho dù có giữ lại mạng của ngươi, thì cả cuộc đời này người vẫn sẽ bị ta giam cầm—-" Y cười lạnh, ánh nhìn đầy tàn nhẫn: "Lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh!"
Ánh sáng trong mắt, như ngọn nến tàn trong gió, bị dập tắt......
Sự bi thương không kiềm được mà ánh lên trong mắt, lan tỏa trong từng hơi thở của nàng rồi lan nhanh ra ngoài bóng đêm vô biên.
Hiên Viên Kỳ ngẩn ra, tay không khỏi nới lỏng, Liễu Vận Ngưng buông mắt, phút chốc, hình như có thứ gì đó trong suốt vừa lướt qua, không lâu sau thì tìm đến và biến mất giữa màn đêm u tối.
Ngẩng đầu, trên dung nhan thanh lệ vừa mới thoáng nét bi thương đã xuất hiện một nụ cười tươi, cứ như đó chỉ là ảo giác, nháy mắt đã biến đi biệt tăm.
Buông mi mắt, nàng giúp chỉ chỉnh lại những lọn tóc rối, khẽ nói: "Là thiếp thân quá đáng, phu quân đừng để trong lòng."
Hiên Viên Kỳ chau mày nhìn nàng, không thể nói rõ được cảm xúc ấy là gì, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm, thấy dung nhan thanh lệ ấy như đang đeo một chiếc mặt nạ, mang tất cả muộn phiền giấu sau nụ cười mỉm ấy.
Lòng bất giác cảm thấy buồn lây.
Nghiêm mặt, y nói: "Chỉ cần ngươi nghe lời, làm tốt vai diễn của mình, ta đương nhiên sẽ đối xử không tệ với ngươi!"
Động tác tay bỗng dừng lại, nàng ngẩng mặt, cười rất tươi: "Thiếp thân biết rồi."
"Ngươi—-" Ngực cứng lại, nỗi phiền muộn không tên tập kích y, y lạnh lùng hất tay nàng ra: "Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!"
Bàn tay bị y hất ra dừng lại giữa không trung, bối rối, khó chịu.
Liễu Vận Ngưng nghiêm mặt, chậm rãi thu tay về: "Để thiếp thân hầu hạ phu quân nghỉ ngơi!"
Giọng nói dịu dàng không thể nào làm dịu nỗi buồn phiền của y, ngược lại càng khiến nó lớn dần thêm, xoay người, y nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ngươi đi nghỉ trước đi, không cần lo cho ta!"
Thanh âm bỗng trở nên xa xôi, nàng ngẩng đầu, bóng y đã khuất khỏi tầm mắt, cánh cửa rộng mở, lay lất giữa gió đêm, tịch mịch khôn cùng.
Nàng cười nhạt, nỗi buồn hiện rõ trên mặt nàng: "Dạ." Dẫu biết y sớm đã đi rồi, căn bản sẽ không nghe thấy nàng nói gì, nhưng nàng vẫn cúi đầu nói: "Đi đường cẩn thận."
Hơi hơi ngẩng mặt, đập vào mắt là nóc phòng u tối, bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, nàng như con cá bị bắt rời khỏi nước, không thể thở nổi, tựa như muốn rời khỏi cõi đời.
—- Hiên Viên Kỳ, ngươi mang ta rời khỏi cung, là vì muốn bỏ rơi ta lần nữa sao?
Ánh nến lúc sáng lúc tối không ngừng lay động hắt lên mặt nàng, trong cơn mơ hồ, có thứ chất lỏng trong suốt xẹt qua khóe mắt nàng, rồi chảy xuống hàng tóc mai không để lại dấu vết —-
Vầng trăng treo trên cao, ánh trăng thanh vắng chiếu xuống cửa sổ, như muốn soi sáng cả căn phòng.
Thiếu nữ nằm trên giường co người, ôm chặt tấm chăn, nổi bật dưới ánh trăng là dung nhan thanh lệ như được nạm ngọc, trong suốt không tỳ vết.
Hắc y nam tử lẳng lặng đứng bên giường ngắm thiếu nữ, đôi mắt đen láy biến ảo không ngừng.
Chần chừ, y chậm rãi vươn tay, ve vuốt một bên má của nàng, sự hoang mang bất giác ánh lên trong mắt, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nặng.
Cảm giác mềm mại và lành lạnh nơi tay, khiến y run lên, rụt tay về.
Mắt lại khôi phục sự bình thản.
—- Dẫu có giống đến đâu, thì cũng chỉ là thế thân.
Quyết tâm buộc bản thân phải nguội lạnh, Hiên Viên Kỳ xoay người bỏ đi.
Đêm đã khuya, nhưng y lại không hề buồn ngủ.
Sau khi ra ngoài, dù vẫn không hiểu nỗi buồn ấy từ đâu mà đến, nhưng suy nghĩ của y đã dần được làm lạnh.
Hiên Viên Kỳ ngồi xuống ghế, lấy mảnh giấy vẫn luôn mang theo bên mình, mở ra.
Bên trong chỉ biết một câu ngắn: "Ngư trầm nhạn yểu thiên nhai lộ, thủy tín nhân gian biệt ly khổ*." (*Một câu trong bài Tương Tư Khúc của Đái Thúc Luân, nghĩa là: cá bơi nhạn bay đằng chân trời, tin rằng biệt ly đời sẽ khổ)
Đây là thứ mà hai năm trước, lúc y lần đầu gặp Liễu Uẩn Nịnh vô tình thấy nàng đánh rơi, y nhặt được, không tính trả lại cho nàng, hai năm qua, nó không hề rời y lấy một lát.
—- Liễu Uẩn Nịnh, lúc đó ngươi đã có người trong lòng rồi sao? Ngươi trốn hôn, cũng vì kẻ đó ư? Người mà ngươi thành thân cũng chính là người trong lòng của người sao?
Mắt lóe sáng, mảnh giấy trong tay đã bị y làm nhăn.
—- Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh ta!
Ánh sáng trong mắt, như ngọn nến tàn trong gió, bị dập tắt......
Sự bi thương không kiềm được mà ánh lên trong mắt, lan tỏa trong từng hơi thở của nàng rồi lan nhanh ra ngoài bóng đêm vô biên.
Hiên Viên Kỳ ngẩn ra, tay không khỏi nới lỏng, Liễu Vận Ngưng buông mắt, phút chốc, hình như có thứ gì đó trong suốt vừa lướt qua, không lâu sau thì tìm đến và biến mất giữa màn đêm u tối.
Ngẩng đầu, trên dung nhan thanh lệ vừa mới thoáng nét bi thương đã xuất hiện một nụ cười tươi, cứ như đó chỉ là ảo giác, nháy mắt đã biến đi biệt tăm.
Buông mi mắt, nàng giúp chỉ chỉnh lại những lọn tóc rối, khẽ nói: "Là thiếp thân quá đáng, phu quân đừng để trong lòng."
Hiên Viên Kỳ chau mày nhìn nàng, không thể nói rõ được cảm xúc ấy là gì, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm, thấy dung nhan thanh lệ ấy như đang đeo một chiếc mặt nạ, mang tất cả muộn phiền giấu sau nụ cười mỉm ấy.
Lòng bất giác cảm thấy buồn lây.
Nghiêm mặt, y nói: "Chỉ cần ngươi nghe lời, làm tốt vai diễn của mình, ta đương nhiên sẽ đối xử không tệ với ngươi!"
Động tác tay bỗng dừng lại, nàng ngẩng mặt, cười rất tươi: "Thiếp thân biết rồi."
"Ngươi—-" Ngực cứng lại, nỗi phiền muộn không tên tập kích y, y lạnh lùng hất tay nàng ra: "Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!"
Bàn tay bị y hất ra dừng lại giữa không trung, bối rối, khó chịu.
Liễu Vận Ngưng nghiêm mặt, chậm rãi thu tay về: "Để thiếp thân hầu hạ phu quân nghỉ ngơi!"
Giọng nói dịu dàng không thể nào làm dịu nỗi buồn phiền của y, ngược lại càng khiến nó lớn dần thêm, xoay người, y nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ngươi đi nghỉ trước đi, không cần lo cho ta!"
Thanh âm bỗng trở nên xa xôi, nàng ngẩng đầu, bóng y đã khuất khỏi tầm mắt, cánh cửa rộng mở, lay lất giữa gió đêm, tịch mịch khôn cùng.
Nàng cười nhạt, nỗi buồn hiện rõ trên mặt nàng: "Dạ." Dẫu biết y sớm đã đi rồi, căn bản sẽ không nghe thấy nàng nói gì, nhưng nàng vẫn cúi đầu nói: "Đi đường cẩn thận."
Hơi hơi ngẩng mặt, đập vào mắt là nóc phòng u tối, bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, nàng như con cá bị bắt rời khỏi nước, không thể thở nổi, tựa như muốn rời khỏi cõi đời.
—- Hiên Viên Kỳ, ngươi mang ta rời khỏi cung, là vì muốn bỏ rơi ta lần nữa sao?
Ánh nến lúc sáng lúc tối không ngừng lay động hắt lên mặt nàng, trong cơn mơ hồ, có thứ chất lỏng trong suốt xẹt qua khóe mắt nàng, rồi chảy xuống hàng tóc mai không để lại dấu vết —-
Vầng trăng treo trên cao, ánh trăng thanh vắng chiếu xuống cửa sổ, như muốn soi sáng cả căn phòng.
Thiếu nữ nằm trên giường co người, ôm chặt tấm chăn, nổi bật dưới ánh trăng là dung nhan thanh lệ như được nạm ngọc, trong suốt không tỳ vết.
Hắc y nam tử lẳng lặng đứng bên giường ngắm thiếu nữ, đôi mắt đen láy biến ảo không ngừng.
Chần chừ, y chậm rãi vươn tay, ve vuốt một bên má của nàng, sự hoang mang bất giác ánh lên trong mắt, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nặng.
Cảm giác mềm mại và lành lạnh nơi tay, khiến y run lên, rụt tay về.
Mắt lại khôi phục sự bình thản.
—- Dẫu có giống đến đâu, thì cũng chỉ là thế thân.
Quyết tâm buộc bản thân phải nguội lạnh, Hiên Viên Kỳ xoay người bỏ đi.
Đêm đã khuya, nhưng y lại không hề buồn ngủ.
Sau khi ra ngoài, dù vẫn không hiểu nỗi buồn ấy từ đâu mà đến, nhưng suy nghĩ của y đã dần được làm lạnh.
Hiên Viên Kỳ ngồi xuống ghế, lấy mảnh giấy vẫn luôn mang theo bên mình, mở ra.
Bên trong chỉ biết một câu ngắn: "Ngư trầm nhạn yểu thiên nhai lộ, thủy tín nhân gian biệt ly khổ*." (*Một câu trong bài Tương Tư Khúc của Đái Thúc Luân, nghĩa là: cá bơi nhạn bay đằng chân trời, tin rằng biệt ly đời sẽ khổ)
Đây là thứ mà hai năm trước, lúc y lần đầu gặp Liễu Uẩn Nịnh vô tình thấy nàng đánh rơi, y nhặt được, không tính trả lại cho nàng, hai năm qua, nó không hề rời y lấy một lát.
—- Liễu Uẩn Nịnh, lúc đó ngươi đã có người trong lòng rồi sao? Ngươi trốn hôn, cũng vì kẻ đó ư? Người mà ngươi thành thân cũng chính là người trong lòng của người sao?
Mắt lóe sáng, mảnh giấy trong tay đã bị y làm nhăn.
—- Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh ta!
Bình luận facebook