Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Một tháng sau...
Ở phía Tây của Huyết Ngục, bên cạnh cái khe mưa bão sấm chớp có rất động người tụ tập. Mười ngày trước, thành Địch Ngược đã tập trung những nhóm người tu luyện di chuyển tới đây, chờ đợi khoảng cách cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh.
Ngày mai, đó là ngày mà cứ ngàn năm một lần, cái khe mưa bão sấm chớp trở nên yên tĩnh. Vô số những người tu luyện đều có khuôn mặt ửng hồng, hơi thở dồn đập. Không có một ai nhắm mắt tu luyện. Tất cả đều mở to mắt nhìn về phái trước, hy vọng có thể thấy được một làn sương tím. Lần yên bình này của cái khe mưa bão sấm chớp hoàn toàn khác với chín lần trước. Cái khe mưa bão sấm chớp cứ ngàn năm lại yên tĩnh một lần, nhưng bình thường chỉ được có hai ngày. Nhưng cứ vạn năm, khoảng cách yên tĩnh của nó lại kéo dài tới một tháng. Đây mới là thời điểm xảy ra đại chiến thực sự. Như vậy tới lần này khoảng cách yên tĩnh của nó sẽ kéo dài trong cả một tháng, cũng đồng nghĩa với việc trận huyết chiến sẽ xảy ra khốc liệt hơn.
Trong cả ngàn năm ít nhất có một năm yên tĩnh.
Chín lần trước chỉ yên tĩnh hai ngày nên phần lớn chỉ có đám tán tu của Thâm Uyên có ý định tới Huyết Ngục để tìm kiếm đồ vật, còn các thế lực lớn trong Thâm Uyên vẫn chưa lộ diện vì vậy mà cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng lần này, thành Địch Ngược phải gọi toàn bộ những người tu luyện của Huyết Ngục tới đây cũng là vì lý do đó.
Trong cái khe mưa bão sấm chớp tràn ngập một làn sương mù màu tím. Mỗi một thứ trong đó đều ẩn chứa lực lôi điện khủng bố. Bình thường, làn sương màu tím đó luôn dao động cuồn cuộn khiến cho mỗi một kẻ xâm nhập đều bị lôi điện bao phủ. Nếu tu vi càng mạnh thì lôi điện lại càng khủng bố. Nhưng không biết tại sau, cứ ngàn năm một lần, tới ngày nay, lôi điện sẽ trở nên yên tĩnh. Người đi vào cũng không bị lôi điện bao phủ.
Toàn bộ những người tu luyện có cấp bậc Cương Hoàng của Huyết Ngục đều tập trung trong một ngôi thành. Tòa thành đó được xây dựng không biết đã bao nhiêu năm dùng để ngăn cản sự xâm lấn của Thâm Uyên. Vốn cường giả Cương Hoàng trong Huyết Ngục cũng chỉ được nghe đồn trong truyền thuyết, không một ai có thể gặp. Nhưng tới lúc này, trong tòa thành đó lại có tới cả trăm vị cường giả Cương Hoàng.
Mà cường giả Cương Quân, Đạo Quân thì tới mấy ngàn. Có thể nói rằng Huyết Ngục đúng là một nơi ngọa hổ, tàng long. Lấy tòa thành đó làm trung tâm, phía sau tập trung tới mấy vạn người tu luyện. Khí thế của những người tu luyện, cộng với khí thế của cái khe mưa bão sấm chớp khiến cho bầu không khí xung quanh tưởng chừng như đặc quánh, không hề nghe thấy tiếng gió.
Cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng tập trung trong một cái đại điện có thể chứa được tới mấy trăm người. Gần hai trăm vị cường giả Cương Hoàng chia thành bốn nhóm ngồi xếp bằng trong Đại Điện.
Gần hai trăm vị cường giả Cương Hoàng chia thành bốn nhóm ngồi xếp bằng trong Đại Điện. Phía trên Đại Điện là Địch Ngược. Ngồi bên cạnh Địch Ngược là Ngu Đao, Địch Thanh cũng với một vị đại hán khôi ngôi khoác tấm da thú cùng với một vị lão nhân áo xám. Đám người Địch Tàn, Quân Dật thì cung kính ngồi xếp bằng bên dưới.
Lúc này, Lôi Cương cũng ngồi xếp bằng ở phía sau đại điện, ở một vị trí khuất. Với tu vi của Lôi Cương thì hắn không có tư cách được ngồi ở đây. Nhưng do thân phận của Ngu Đao nên Lôi Cương ngồi đây cũng không ai nói gì. Cũng may, Lôi Cương không muốn khiến người khác để ý chứ nếu không hắn ngồi ở phía trước cũng chẳng có vấn đề.
Lôi Cương liếc mắt đảo qua hai trăm vị Cương Hoàng trong đại điện mà thầm than Huyết Ngục đúng là nơi ngọa hổ tàng long. Rồi hắn lại âm thầm lắc đầu. Nét mặt của đám cường giả Đạo Hoàng, Cương Hoàng đều kiêu ngạo. Mặc dù nhìn bốn vị phía trên với một sự kính sợ nhưng khi họ nhìn những người còn lại thì lại có sự khinh thường.
Điều khiến Lôi Cương cảm thấy tức giận đó là một gã nam tử trung niên mập mạp đang ngồi bên cạnh hắn thi thoảng lại liếc mắt nhìn hắn chằm chằm như đang tò mò tại sao Lôi Cương lại có thể ngồi ở đây.
- Các vị đạo hữu! Ngày mai là khoảng thời gian yên tĩnh lớn nhất trong vòng vạn năm. Hôm nay có thể tập trung nhiều đạo hữu như vậy, Địch Ngược cảm thấy rất vui. Trận chiến ngày mai là một trận huyết chiến có một không hai. Mà các vị ngồi đây chính là chủ lực. Thâm Uyên ẩn nấp cả vạn năm, ngày mai xâm lấn có lẽ là gấp mấy chục lần chín lần trước. Địch Ngược tin rằng, vì Huyết Ngục, các vị sẽ ra sức giết địch. Sau lần đại chiến này, thành Địch Ngược sẽ như những lần trước mà luận công ban thưởng. Những phần thưởng đó, các vị cứ tin rằng thành Địch Ngược sẽ không làm cho mọi người thất vọng. - Địch Ngược ngồi xếp bằng cao giọng nói. Thanh âm của lão quanh quẩn bên tai mỗi một người tu luyện.
- Thành chủ khách khí! Thâm Uyên xâm lấn, chúng ta sẽ dốc hết sức ngăn cản. Không biết lần này, người đứng đầu sẽ được thưởng như thế nào? - Một vị lão nhân tóc trắng, vuốt cằm nói. Ánh mắt của lão sáng ngời cho thấy đúng là một con cáo già.
Địch Ngược hơi liếc mắt nhìn lão nhân, rồi nở nụ cười, nói:
- La Thiên đạo hữu! Luận công ban thưởng lần trước, lão phu còn nhớ rõ là ngươi đứng ở vị trí số mười lăm, được ở trong bảo tháp ngũ hành của thành Địch Ngược tu luyện vạn năm, gần đây mới xuất quan. Tu vi cũng từ Cương Hoàng Huyền giai đạt tới Thiên giai. Mà lần này, trăm người đứng đầu đều có tư cách đi vào trong thành Địch Ngược tu luyện vạn năm. Lão phu cũng xin tiết lộ, năm người đứng đầu sẽ được thưởng một thanh tiên khí bậc sáu. - Địch Ngược chậm rãi cười nói. Âm thanh của lão mặc dù nhẹ nhưng vẫn khiến cho hai trăm vị Đạo Hoàng, Cương Hoàng trong đại điện chấn động.
Nếu như nói linh khí thượng phẩm bậc năm trong Huyết Ngục cực kỳ quý báu nhưng trong mắt đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng cũng chỉ là một vật bình thường, không có nhiều sự cám dỗ. Nhưng tiên khí thì mỗi một vị cương hoàng, Đạo Hoàng lại chính là thứ vũ khí lý tưởng. Tiên khí và linh khí mặc dù chỉ kém nhau một tầng nhưng lại cách nhau một trời một vực.
Những cường giả đang ngồi đây phần lớn đều có linh khí bậc năm thượng phẩm. Số người có được tiên khí rất ít. Vì vậy mà lời nói của Địch Ngược làm sao không khiến cho họ mất bình tĩnh?
Lôi Cương liếc mắt nhìn tên nam tử mập mạp thấy y kích động tới mức toàn thân run rẩy thì cảm thấy nghi hoặc. "Chẳng lẽ tiên khí thực sự cám dỗ tới mức đó?
- Thế còn vị trí số một thì sao? - Rất nhanh lại có người lên tiếng.
Địch Ngược cũng chỉ cười không nói. Nhưng vị đại hán khôi ngôi ngồi bên cạnh chợt lên tiếng:
- Nếu tên tiểu tử Địch Ngược đã nói người đứng thứ năm là tiên khí thì người đứng đầu chắc chằn không thể tầm thường. Bọn ngươi chỉ cần đối phó với kẻ địch cho tốt là được.
- Vâng thưa tiền bối Uy Chấn. - Tên vừa lên tiếng giật mình vội vàng nói một cách cung kính.
Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời. Nhìn tên đó ít nhất cũng phải là Cương Hoàng huyền giai nhưng vẫn cung kính như vậy. Điều đó khiến cho hắn phải liếc mắt nhìn nam tử khôi ngô mặc tấm da hổ mấy lần. Nhưng nào ngờ, ánh mắt của vị đó cũng nhìn về phía hắn. Bắt gặp ánh mắt đó, Lôi Cương run người. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của vị nam tử có tên Uy Chấn đang nhìn mình với một sự kinh ngạc mà tò mò. Ngay cả lão nhân áo xám cũng nhìn hắn với một sự kinh ngạc. Ngu Đao ngồi bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của hai người nên cũng nhìn về phía Lôi Cương. Trong đại điện, đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng cũng nhận thấy điều đó liền nhìn về cái góc mà Lôi Cương ngồi.
- A? Cương Quân hoàng giai? Ở đâu lại lòi ra một tên tiểu tử đi vào đây thế anyf? - Sau khi thấy rõ tu vi của Lôi Cương, một gã nam tử mắt hổ cất giọng nói, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đều nhìn về phía Lôi Cương.
- Vị đạo hữu này! Nếu nói hắn là tên tiểu tử vậy lão phu có cần phải gọi ngươi là tiền bối hay không? - Ngu Đao đang ngồi bên trên sầm mặt, trầm giọng nói. Âm thanh hùng hậu của lão đệ lộ một sự uy nghiêm khiến cho tên nam tử trung niên có đôi mắt hổ run người, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp:
- Ngu Đao...tiền bối. Người...người đang nói đùa có phải không?
- Hừ! - Ngu Đao hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích. Chỉ có ánh mắt lão nhìn Lôi Cương với một sự xin lỗi.
Đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng trong điện đều cảm thấy kinh hãi, không nhìn nữa. Trong Huyết Ngục, uy thế của Ngu Đao so với Địch Ngược chỉ có cao hơn chứ không hề thấp. Mặc kệ người này và Ngu Đao có có quan hệ như thế nào nhưng chắc chắn không phải là người mà mình có thể động tới. Đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng mặc dù hết sức kiêu ngạo nhưng đối mặt với người tu luyện mạnh hơn làm sao đám hé răng. Dù sao thì ai cũng không muốn chết mà không nhắm mắt.
Lôi Cương nhìn Ngu Đao, cười nhạt một tiếng. Còn tên nam tử trung niên mập mạp ngồi bên cũng không dám nhìn hắn nữa.
- Tốt lắm! Hắn có tư cách ngồi ở đây. - Lão nhân áo xám đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Lôi Cương đầy thiện ý.
Lời nói của lão nhân khiến cho những người trong điện sửng sốt. Cả đám đều trầm tư nhưng không dám hỏi tại sao.
Lão nhân đó so với Địch Ngược thậm chí còn là cường giả nổi danh sớm hơn. Lão có tên là Lãnh Trục. Một vị cường giả tràn ngập sắc thái truyền kỳ trong Huyết Ngục.
Ở phía Tây của Huyết Ngục, bên cạnh cái khe mưa bão sấm chớp có rất động người tụ tập. Mười ngày trước, thành Địch Ngược đã tập trung những nhóm người tu luyện di chuyển tới đây, chờ đợi khoảng cách cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh.
Ngày mai, đó là ngày mà cứ ngàn năm một lần, cái khe mưa bão sấm chớp trở nên yên tĩnh. Vô số những người tu luyện đều có khuôn mặt ửng hồng, hơi thở dồn đập. Không có một ai nhắm mắt tu luyện. Tất cả đều mở to mắt nhìn về phái trước, hy vọng có thể thấy được một làn sương tím. Lần yên bình này của cái khe mưa bão sấm chớp hoàn toàn khác với chín lần trước. Cái khe mưa bão sấm chớp cứ ngàn năm lại yên tĩnh một lần, nhưng bình thường chỉ được có hai ngày. Nhưng cứ vạn năm, khoảng cách yên tĩnh của nó lại kéo dài tới một tháng. Đây mới là thời điểm xảy ra đại chiến thực sự. Như vậy tới lần này khoảng cách yên tĩnh của nó sẽ kéo dài trong cả một tháng, cũng đồng nghĩa với việc trận huyết chiến sẽ xảy ra khốc liệt hơn.
Trong cả ngàn năm ít nhất có một năm yên tĩnh.
Chín lần trước chỉ yên tĩnh hai ngày nên phần lớn chỉ có đám tán tu của Thâm Uyên có ý định tới Huyết Ngục để tìm kiếm đồ vật, còn các thế lực lớn trong Thâm Uyên vẫn chưa lộ diện vì vậy mà cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng lần này, thành Địch Ngược phải gọi toàn bộ những người tu luyện của Huyết Ngục tới đây cũng là vì lý do đó.
Trong cái khe mưa bão sấm chớp tràn ngập một làn sương mù màu tím. Mỗi một thứ trong đó đều ẩn chứa lực lôi điện khủng bố. Bình thường, làn sương màu tím đó luôn dao động cuồn cuộn khiến cho mỗi một kẻ xâm nhập đều bị lôi điện bao phủ. Nếu tu vi càng mạnh thì lôi điện lại càng khủng bố. Nhưng không biết tại sau, cứ ngàn năm một lần, tới ngày nay, lôi điện sẽ trở nên yên tĩnh. Người đi vào cũng không bị lôi điện bao phủ.
Toàn bộ những người tu luyện có cấp bậc Cương Hoàng của Huyết Ngục đều tập trung trong một ngôi thành. Tòa thành đó được xây dựng không biết đã bao nhiêu năm dùng để ngăn cản sự xâm lấn của Thâm Uyên. Vốn cường giả Cương Hoàng trong Huyết Ngục cũng chỉ được nghe đồn trong truyền thuyết, không một ai có thể gặp. Nhưng tới lúc này, trong tòa thành đó lại có tới cả trăm vị cường giả Cương Hoàng.
Mà cường giả Cương Quân, Đạo Quân thì tới mấy ngàn. Có thể nói rằng Huyết Ngục đúng là một nơi ngọa hổ, tàng long. Lấy tòa thành đó làm trung tâm, phía sau tập trung tới mấy vạn người tu luyện. Khí thế của những người tu luyện, cộng với khí thế của cái khe mưa bão sấm chớp khiến cho bầu không khí xung quanh tưởng chừng như đặc quánh, không hề nghe thấy tiếng gió.
Cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng tập trung trong một cái đại điện có thể chứa được tới mấy trăm người. Gần hai trăm vị cường giả Cương Hoàng chia thành bốn nhóm ngồi xếp bằng trong Đại Điện.
Gần hai trăm vị cường giả Cương Hoàng chia thành bốn nhóm ngồi xếp bằng trong Đại Điện. Phía trên Đại Điện là Địch Ngược. Ngồi bên cạnh Địch Ngược là Ngu Đao, Địch Thanh cũng với một vị đại hán khôi ngôi khoác tấm da thú cùng với một vị lão nhân áo xám. Đám người Địch Tàn, Quân Dật thì cung kính ngồi xếp bằng bên dưới.
Lúc này, Lôi Cương cũng ngồi xếp bằng ở phía sau đại điện, ở một vị trí khuất. Với tu vi của Lôi Cương thì hắn không có tư cách được ngồi ở đây. Nhưng do thân phận của Ngu Đao nên Lôi Cương ngồi đây cũng không ai nói gì. Cũng may, Lôi Cương không muốn khiến người khác để ý chứ nếu không hắn ngồi ở phía trước cũng chẳng có vấn đề.
Lôi Cương liếc mắt đảo qua hai trăm vị Cương Hoàng trong đại điện mà thầm than Huyết Ngục đúng là nơi ngọa hổ tàng long. Rồi hắn lại âm thầm lắc đầu. Nét mặt của đám cường giả Đạo Hoàng, Cương Hoàng đều kiêu ngạo. Mặc dù nhìn bốn vị phía trên với một sự kính sợ nhưng khi họ nhìn những người còn lại thì lại có sự khinh thường.
Điều khiến Lôi Cương cảm thấy tức giận đó là một gã nam tử trung niên mập mạp đang ngồi bên cạnh hắn thi thoảng lại liếc mắt nhìn hắn chằm chằm như đang tò mò tại sao Lôi Cương lại có thể ngồi ở đây.
- Các vị đạo hữu! Ngày mai là khoảng thời gian yên tĩnh lớn nhất trong vòng vạn năm. Hôm nay có thể tập trung nhiều đạo hữu như vậy, Địch Ngược cảm thấy rất vui. Trận chiến ngày mai là một trận huyết chiến có một không hai. Mà các vị ngồi đây chính là chủ lực. Thâm Uyên ẩn nấp cả vạn năm, ngày mai xâm lấn có lẽ là gấp mấy chục lần chín lần trước. Địch Ngược tin rằng, vì Huyết Ngục, các vị sẽ ra sức giết địch. Sau lần đại chiến này, thành Địch Ngược sẽ như những lần trước mà luận công ban thưởng. Những phần thưởng đó, các vị cứ tin rằng thành Địch Ngược sẽ không làm cho mọi người thất vọng. - Địch Ngược ngồi xếp bằng cao giọng nói. Thanh âm của lão quanh quẩn bên tai mỗi một người tu luyện.
- Thành chủ khách khí! Thâm Uyên xâm lấn, chúng ta sẽ dốc hết sức ngăn cản. Không biết lần này, người đứng đầu sẽ được thưởng như thế nào? - Một vị lão nhân tóc trắng, vuốt cằm nói. Ánh mắt của lão sáng ngời cho thấy đúng là một con cáo già.
Địch Ngược hơi liếc mắt nhìn lão nhân, rồi nở nụ cười, nói:
- La Thiên đạo hữu! Luận công ban thưởng lần trước, lão phu còn nhớ rõ là ngươi đứng ở vị trí số mười lăm, được ở trong bảo tháp ngũ hành của thành Địch Ngược tu luyện vạn năm, gần đây mới xuất quan. Tu vi cũng từ Cương Hoàng Huyền giai đạt tới Thiên giai. Mà lần này, trăm người đứng đầu đều có tư cách đi vào trong thành Địch Ngược tu luyện vạn năm. Lão phu cũng xin tiết lộ, năm người đứng đầu sẽ được thưởng một thanh tiên khí bậc sáu. - Địch Ngược chậm rãi cười nói. Âm thanh của lão mặc dù nhẹ nhưng vẫn khiến cho hai trăm vị Đạo Hoàng, Cương Hoàng trong đại điện chấn động.
Nếu như nói linh khí thượng phẩm bậc năm trong Huyết Ngục cực kỳ quý báu nhưng trong mắt đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng cũng chỉ là một vật bình thường, không có nhiều sự cám dỗ. Nhưng tiên khí thì mỗi một vị cương hoàng, Đạo Hoàng lại chính là thứ vũ khí lý tưởng. Tiên khí và linh khí mặc dù chỉ kém nhau một tầng nhưng lại cách nhau một trời một vực.
Những cường giả đang ngồi đây phần lớn đều có linh khí bậc năm thượng phẩm. Số người có được tiên khí rất ít. Vì vậy mà lời nói của Địch Ngược làm sao không khiến cho họ mất bình tĩnh?
Lôi Cương liếc mắt nhìn tên nam tử mập mạp thấy y kích động tới mức toàn thân run rẩy thì cảm thấy nghi hoặc. "Chẳng lẽ tiên khí thực sự cám dỗ tới mức đó?
- Thế còn vị trí số một thì sao? - Rất nhanh lại có người lên tiếng.
Địch Ngược cũng chỉ cười không nói. Nhưng vị đại hán khôi ngôi ngồi bên cạnh chợt lên tiếng:
- Nếu tên tiểu tử Địch Ngược đã nói người đứng thứ năm là tiên khí thì người đứng đầu chắc chằn không thể tầm thường. Bọn ngươi chỉ cần đối phó với kẻ địch cho tốt là được.
- Vâng thưa tiền bối Uy Chấn. - Tên vừa lên tiếng giật mình vội vàng nói một cách cung kính.
Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời. Nhìn tên đó ít nhất cũng phải là Cương Hoàng huyền giai nhưng vẫn cung kính như vậy. Điều đó khiến cho hắn phải liếc mắt nhìn nam tử khôi ngô mặc tấm da hổ mấy lần. Nhưng nào ngờ, ánh mắt của vị đó cũng nhìn về phía hắn. Bắt gặp ánh mắt đó, Lôi Cương run người. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của vị nam tử có tên Uy Chấn đang nhìn mình với một sự kinh ngạc mà tò mò. Ngay cả lão nhân áo xám cũng nhìn hắn với một sự kinh ngạc. Ngu Đao ngồi bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của hai người nên cũng nhìn về phía Lôi Cương. Trong đại điện, đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng cũng nhận thấy điều đó liền nhìn về cái góc mà Lôi Cương ngồi.
- A? Cương Quân hoàng giai? Ở đâu lại lòi ra một tên tiểu tử đi vào đây thế anyf? - Sau khi thấy rõ tu vi của Lôi Cương, một gã nam tử mắt hổ cất giọng nói, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đều nhìn về phía Lôi Cương.
- Vị đạo hữu này! Nếu nói hắn là tên tiểu tử vậy lão phu có cần phải gọi ngươi là tiền bối hay không? - Ngu Đao đang ngồi bên trên sầm mặt, trầm giọng nói. Âm thanh hùng hậu của lão đệ lộ một sự uy nghiêm khiến cho tên nam tử trung niên có đôi mắt hổ run người, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp:
- Ngu Đao...tiền bối. Người...người đang nói đùa có phải không?
- Hừ! - Ngu Đao hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích. Chỉ có ánh mắt lão nhìn Lôi Cương với một sự xin lỗi.
Đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng trong điện đều cảm thấy kinh hãi, không nhìn nữa. Trong Huyết Ngục, uy thế của Ngu Đao so với Địch Ngược chỉ có cao hơn chứ không hề thấp. Mặc kệ người này và Ngu Đao có có quan hệ như thế nào nhưng chắc chắn không phải là người mà mình có thể động tới. Đám cường giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng mặc dù hết sức kiêu ngạo nhưng đối mặt với người tu luyện mạnh hơn làm sao đám hé răng. Dù sao thì ai cũng không muốn chết mà không nhắm mắt.
Lôi Cương nhìn Ngu Đao, cười nhạt một tiếng. Còn tên nam tử trung niên mập mạp ngồi bên cũng không dám nhìn hắn nữa.
- Tốt lắm! Hắn có tư cách ngồi ở đây. - Lão nhân áo xám đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Lôi Cương đầy thiện ý.
Lời nói của lão nhân khiến cho những người trong điện sửng sốt. Cả đám đều trầm tư nhưng không dám hỏi tại sao.
Lão nhân đó so với Địch Ngược thậm chí còn là cường giả nổi danh sớm hơn. Lão có tên là Lãnh Trục. Một vị cường giả tràn ngập sắc thái truyền kỳ trong Huyết Ngục.
Bình luận facebook