Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Đan Thần gật gật đầu. Luyện Hư nhìn Lôi Cương một lúc rồi mới nói:
- Ngươi cẩn thận một chút. Liễm Tức đan chỉ có tác dụng một giờ, ngươi không được đi mà phải chạy.
Lôi Cương gật gật đầu, nuốt Liễm Tức đan rồi thân hình hơi gập xuống giống như tên rời khỏi cung mà lao vào trong rừng rậm.
Nhìn bóng Lôi Cương, ánh mắt Luyện Hư có chút lo lắng, nhìn Đan Thần nhỏ giọng nói:
- Ngươi làm vậy sẽ khiến cho Lôi Cương bị nguy hiểm.
Đan Thần cũng lo lắng nhìn bóng Lôi Cương đang tiến lên, chợt nghe thấy Luyện Hư nói vậy liền nhỏ giọng nói:
- Nếu ta có được sự nhanh nhẹn như Lôi Cương thì ta cũng tự mình đi. Liễm Tức đan là do ta ăn trộm của sư tổ, đủ sức để cho hai người bọn họ đang chiến đấu không thể phát hiện. Hơn nữa, vật mà Cương Vương, Thú Vương tranh đoạt làm sao có thể tầm thường.
Nói xong, ánh mắt của Đan Thần xuất hiện một sự nóng bỏng. Luyện Hư thở dài rồi nhỏ giọng nói:
- Hy vọng Lôi Cương không sao.
Đan Thần nói:
- Ừ! Hiểm cảnh tìm bảo vật. Hy vọng thứ đó không làm cho chúng ta thất vọng.
Cả hai người lo lắng nhìn trận chiến đấu trước mặt thi thoảng lại liếc nhìn Lôi Cương.
- Tấn Thiên! Vật đó đối với ngươi có tác dụng gì? Ngươi cầm cũng lãng phí, tại sao lại ngăn cản như vậy?
Nam tử áo đen giằng co với Thú Vương mà cảm thấy tức giận nói. Gương mặt y xuất hiện một chút lo âu.
- Hừ! U Thiên! Ta có vật đó làm gì thì U Phủ của ngươi cũng không cần biết. Ta bảo vệ vật đó bao nhiêu năm, đâu có phải làm không công cho ngươi. Nằm mơ. Lần này, ngươi tới Trung Xu giới có lẽ cũng chỉ có thời hạn mấy giờ mà thôi.
Thú Vương quát lên một tiếng đầy khinh thường.
- Ngươi...
Nam tử áo đen tức giận nhìn Thú Vương. Thanh kiếm mỏng trong tay lại phát ra một đòn công kích khủng bố.
- Hừ! Bây giờ ngươi bị hạn chế tới cảnh giới Cương Vương, nhiều lắm cũng chỉ phát động được U trảm ba mươi sáu thức, cơ bản không có tính sát thương đối với ta. Ngươi bớt nói nhiều đi.
Thú vương nhìn nam tử âm độc đang tấn công tới liền mở miệng châm chọc rồi phun một ngọn lửa màu đen ngăn cản.
Sau khi nuốt Liễm Tức đan, thần kinh của Lôi Cương hết sức căng thẳng. Nghe Luyện Hư nói thì một người và một thú kia chính là cao thủ hàng đầu trên Trung Xu giới, chỉ cần một cái phất tay cũng tiêu diệt được mình mà lo lắng. Nhưng Lôi Cương cũng không muốn trước khi gặp được ca ca mà đã chết nên thi thoảng lại nhìn lên không trung để quan sát. Thân hình hắn giống như một con khỉ nhanh chóng chạy trong rừng.
Thoáng cái, Lôi Cương tới của động càng lúc càng gần. Trên trán hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi, ngay cả cánh tay cầm Hư Kiếm cũng vậy. Lôi Cương vừa cảnh giác xuyên qua dưới tán cây, còn ánh mắt liên tục theo dõi trên bầu trời.
Luyện Hư và Đan Thần cũng nhìn Lôi Cương đang xuyên qua rừng cây một cách chăm chú. Trong lòng cả hai đều thầm nhủ...
- Ba mươi thước. Còn ba mươi thước nữa. Lôi Cương! Cố lên.
Đan Thần liên tục lẩm bẩm, ánh mắt hết nhìn trận chiến trên không lại nhìn cái bóng trước mặt. Còn Luyện Hư không nói gì chỉ cảnh giác nhìn trận chiến trên bầu trời.
Lôi Cương nhìn cửa động còn cách không xa nữa mà cái cảm giác trong lòng càng lúc càng mạnh. Hai mắt hắn liên tục ngước lên trời, vừa ôm Hư Kiếm chạy trong rừng.
"Hai mươi thước... "
"Mười thước...... "
Lôi Cương liên tục nhắc nhở bản thân. Trên thân thể hắn gần như đã ướt đầm mồ hôi.
- Tấn Thiên! Không nên ép ta.
Âm thanh của người trung niên nam tử lại vang lên trong không trung. Còn Thú Vương đối diện với sự cảnh báo của y vẫn đùa cợt.
- Bây giờ ngươi áp chế tu vi tới cảnh giới Cương Vương thì có cách nào giết ta?
Thú Vương cười nói một cách khinh thường. Thân hình liên tục nhảy nhót trong không trung.
- Tới rồi.
Lôi Cương thở hắt ra nhìn cửa động trước mặt. Hắn tránh sau một cây đại thụ nhìn cửa động ngay trước mắt mà trong lòng hồi hộp. Hắn nhanh chóng cởi quần áo ướt sũng mồ hồi rồi quấn lên Hư Kiếm, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm lên không trung. Chỉ cần có thời cơ là hắn sẽ chui vào trong động.
Lôi Cương và Đan Thần cũng hết sức hồi hộp, thân thể run rẩy còn gương mặt thì tái nhợt.
Đột nhiên, trong không trung nam tử áo đen lại phát động công kích. Đan Thần và Luyện Hư cũng nhỏ giọng nói:
- Tiến!
Dường như nghe thấy tiếng nói của Đan Thần và Luyện Hư, thân mình Lôi Cương hóa thành một đạo ảo ảnh chui vào trong cửa động. Ở phía xa, Đan Thần và Luyện Hư cùng thở phào đưa mắt nhìn trận chiến trên không.
- Có người chạy vào trong hang.
Bất chợt trên không vang lên một tiếng hét.
Đan Thần và Luyện Hư cùng run rẩy, nét mặt tái nhợt.
Nghe thấy tiếng kêu đó, Thú Vương cũng run rẩy, nhanh chóng quay đầu nhìn lại cửa động. Bất chợt, nó cảm thấy sau lưng có một cơn gió lốc thổi đến mà nổi giận.
- U Thiên! Không ngờ với thân phận của ngươi mà lại dùng thủ đoạn này.
Thú Vương chợt quát lên rồi lao về phía trước. Mà một kiếm đang lao tới vị trí của nó liền chém vào khoảng không khiến cho mặt đất vang lên tiếng nổ.
- Hừ! Nếu như không bị áp chế thì ta chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết được ngươi.
U Thiên âm trầm hừ lạnh rồi lại tiếp tục công kích điên cuồng, không để cho Thú Vương kịp dừng lại.
Đan Thần và Luyện Hư cùng thở phào, thầm mắng tên nam tử âm độc. Tuy nhiên khi nghe U Thiên nói như vậy, cả hai cùng cảm thấy khó tin. Một chiêu? Một chiêu mà có thể giải quyết được linh thú cấp năm thượng đẳng? Hơn nữa, y lặp đi lặp lại bản thân bị áp chế là như thế nào? Cả hai kinh hãi nhìn nhau.
Trong động...
Lôi Cương sợ tưởng như muốn đứng tim. Vừa mới bước vào động vài bước thì nghe thấy tiếng hét bên ngoài mà suýt chút nữa hắn khuỵu xuống. Nhưng khi nghe thấy tiếng rít của Thú Vương, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm. Đeo Hư Kiếm lên lưng, Lôi Cương nhanh chóng chui vào trong động. Điều làm cho hắn ngạc nhiên đó là hai bên vách động được gắn những viên minh châu to bằng nắm tay giúp trong động sáng như ban ngày. Lôi Cương chậm rãi đi vào, thần kinh hết sức căng thẳng. Từ từ, nét mặt của Lôi Cương dần thay đổi...
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ nó không có đáy?
Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc, nói. Đi trong động gần khắc đồng hồ, hắn phát hiện cái động này dường như sâu không thấy đáy. Từ từ, sự lo lắng trong lòng Lôi Cương càng lúc càng tăng, chỉ sợ trận đại chiến chấm dứt, thú vương sẽ quay về.
- Không được! Liều mạng.
Lôi Cương đột nhiên quyết định rồi vất bỏ sự hồi hộp và lo lắng, nhanh chóng chạy vào sâu bên trong. Lôi Cương biết bản thân có lo lắng cũng không có tác dụng. Lúc này, hắn đã không còn đường lui. Ngồi đó mà lo lắng chẳng bằng dốc hết sức nhanh chóng tìm ra thứ đó.
Tốc độ của Lôi Cương bộc phát cực nhanh. Xuyên trong hang động, Lôi Cương phát hiện cái động này ước chừng có thể chứa được ngàn người. Nhưng hắn cũng không rảnh mà quan sát xung quanh, ánh mắt chỉ nhanh chóng đảo qua trong động.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một quả trứng đen to bằng cái đầu. Lôi Cương nhanh chóng đi tới bên cạnh quả trứng thì cảm nhận được bên trong đang có một sinh mạng dao động. Hang động hoàn toàn im ắng. Âm thanh của trận chiến không vọng vào được tới đây. Lôi Cương nghe thấy tiếng đập thình thịch bên trong quả trứng giống hệt như tiếng tim đập mà kinh ngạc. Tuy nhiên hắn cũng không cầm lấy quả trứng mà nhìn xung quanh rồi thở dài. Nơi đây đúng là động của thú vương, xung quanh vô số linh bảo chồng chất như núi. Tuy nhiên Lôi Cương lại không thể nhận ra một cái nào. Hắn có chút hối hận nếu như bản thân có một cái giới chỉ thì có lẽ thu hết được toàn bộ những thứ ở đây vào bên trong thì giàu to rồi. Có điều, suy nghĩ đó chỉ xuất hiện một chút trong đầu mà thôi.
Trong khoảng khắc sinh tử, không ngờ Lôi Cương lại làm một hành động. Nếu Đan Thần đang ở bên ngoài ngóng cổ đợi mà nhìn thấy được chắc chắn sẽ chửi ầm lên. Lôi Cương lại chậm rãi nhắm hai mắt... Chưa tới một phút, Lôi Cương chợt mở mắt nhìn vào đống linh bảo. Hắn nhanh chóng gạt hết linh bảo sang một bên, trong lòng như có một mục tiêu hoàn toàn xác định. Sau khi gạt hết linh bảo sang một bên liền lộ ra một tấm sắt to. Nhìn trên tấm sắt có bóng người di động mà Lôi Cương kinh ngạc. Nhưng lúc này, Lôi Cương cũng không còn thời gian xem xét kỹ liền nhanh chóng bỏ vào trong túi quần. Lần này Lôi Cương vào trong động chủ yếu là vì nó. hắn phát hiện có cái cảm giác quen thuộc trong lòng thực sự là từ thứ này tạo ra. Còn với thứ mà hai gã cường giả tranh đoạt, Lôi Cương cũng không có hứng thú. Hắn thở phào một cái rồi tùy tiện cầm lấy một thứ trong đống linh bảo mà nhét vào người. Sau đó, hắn nhanh chóng bỏ chạy.
"Thịch...thịch...thịch..." Lôi Cương đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn quả trứng. Hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi hít một hơi thật sâu nhanh chóng chạy tới cầm quả trứng rồi bỏ chạy.
"Cạch..." Một tiếng động thanh thúy vang lên từ vị trí mà hắn mới nhấc quả trứng. Lôi Cương suýt chút nữa thì hộc máu, quay đầu thì thấy một cái hộp ngăm đen từ dưới đáy chồi lên. Lôi Cương quay đầu lại nhìn cửa động mà đi, nhưng chưa được mấy bước hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn cái hộp. Đi tới đi lui vài lần, trong lòng Lôi Cương vừa tò mò lại vừa lo lắng.
- Mẹ kiếp! Liều mạng.
Lôi Cương mắng thầm một tiếng rồi nhanh chóng chạy tới cái hộp đen, tay trái cầm quả trứng, tay phải cầm cái hộp chạy như điên về phía cửa động. Phải nói rằng ở một tháng với Đan Thần, Lôi Cương cũng học được tính nói tục.
Lúc này trận chiến đấu bên ngoài đã bước vào giai đoạn quyết liệt. Nhưng Đan Thần và Luyện Hư cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan sát trận chiến. Cả hai nhìn chăm chú về phía cửa động.
- Lôi Cương đang làm gì trong đó. Thời gian của Liễm Tức đan sắp hết rồi.
Sắc mặt Đan Thần trắng bệnh, toàn thân run rẩy.
Mà khuôn mặt lạnh lùng của Luyện Hư cũng tái nhợt, trừng mắt nhìn Đan Thần hừ lạnh:
- Chẳng phải là do ngươi?
Đan Thần ngượng ngùng nhìn về phía cửa động.
- Tấn Thiên! Ngươi đừng bức ta.
Nam tử trung niên nhìn Thú Vương đang giằng co với mình mà ánh mắt đầy sát khí.
- Khặc khặc... Có phải thời gian sắp đến rồi? Hừ ngươi làm gì được Tấn Thiên ta?
Tấn Thiên nhìn chằm chằm về phía nam tử trung niên.
Đúng lúc này, một bóng đen từ cửa động lóe lên rồi chạy vào trong núi rừng.
Bất chợt, ánh mắt của người trung niên nhướng lên mà quát:
- Có người từ trong động chạy ra. Chết tiệt.
Nói xong, gã vội vàng cầm thanh kiếm chạy về phía cửa động. Nhưng lúc này, Thú Vương lại quay lưng về phía cửa động. Vì vậy mà nó mở miệng phát ra một câu nói khiến cho nam tử trung niên suýt chút nữa thì tức hộc máu.
- U Thiên! Có phải do tu vi của ngươi bị áp chế hay không mà đầu cũng ngu như vậy? Thủ đoạn như vậy mà cũng đi dùng lần thứ hai hay sao?
Thú Vương hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngọn lửa màu đen về phía nam tử áo đen. Cái chân của nó cũng nhanh chóng chộp về phía nam tử.
- Ngươi cẩn thận một chút. Liễm Tức đan chỉ có tác dụng một giờ, ngươi không được đi mà phải chạy.
Lôi Cương gật gật đầu, nuốt Liễm Tức đan rồi thân hình hơi gập xuống giống như tên rời khỏi cung mà lao vào trong rừng rậm.
Nhìn bóng Lôi Cương, ánh mắt Luyện Hư có chút lo lắng, nhìn Đan Thần nhỏ giọng nói:
- Ngươi làm vậy sẽ khiến cho Lôi Cương bị nguy hiểm.
Đan Thần cũng lo lắng nhìn bóng Lôi Cương đang tiến lên, chợt nghe thấy Luyện Hư nói vậy liền nhỏ giọng nói:
- Nếu ta có được sự nhanh nhẹn như Lôi Cương thì ta cũng tự mình đi. Liễm Tức đan là do ta ăn trộm của sư tổ, đủ sức để cho hai người bọn họ đang chiến đấu không thể phát hiện. Hơn nữa, vật mà Cương Vương, Thú Vương tranh đoạt làm sao có thể tầm thường.
Nói xong, ánh mắt của Đan Thần xuất hiện một sự nóng bỏng. Luyện Hư thở dài rồi nhỏ giọng nói:
- Hy vọng Lôi Cương không sao.
Đan Thần nói:
- Ừ! Hiểm cảnh tìm bảo vật. Hy vọng thứ đó không làm cho chúng ta thất vọng.
Cả hai người lo lắng nhìn trận chiến đấu trước mặt thi thoảng lại liếc nhìn Lôi Cương.
- Tấn Thiên! Vật đó đối với ngươi có tác dụng gì? Ngươi cầm cũng lãng phí, tại sao lại ngăn cản như vậy?
Nam tử áo đen giằng co với Thú Vương mà cảm thấy tức giận nói. Gương mặt y xuất hiện một chút lo âu.
- Hừ! U Thiên! Ta có vật đó làm gì thì U Phủ của ngươi cũng không cần biết. Ta bảo vệ vật đó bao nhiêu năm, đâu có phải làm không công cho ngươi. Nằm mơ. Lần này, ngươi tới Trung Xu giới có lẽ cũng chỉ có thời hạn mấy giờ mà thôi.
Thú Vương quát lên một tiếng đầy khinh thường.
- Ngươi...
Nam tử áo đen tức giận nhìn Thú Vương. Thanh kiếm mỏng trong tay lại phát ra một đòn công kích khủng bố.
- Hừ! Bây giờ ngươi bị hạn chế tới cảnh giới Cương Vương, nhiều lắm cũng chỉ phát động được U trảm ba mươi sáu thức, cơ bản không có tính sát thương đối với ta. Ngươi bớt nói nhiều đi.
Thú vương nhìn nam tử âm độc đang tấn công tới liền mở miệng châm chọc rồi phun một ngọn lửa màu đen ngăn cản.
Sau khi nuốt Liễm Tức đan, thần kinh của Lôi Cương hết sức căng thẳng. Nghe Luyện Hư nói thì một người và một thú kia chính là cao thủ hàng đầu trên Trung Xu giới, chỉ cần một cái phất tay cũng tiêu diệt được mình mà lo lắng. Nhưng Lôi Cương cũng không muốn trước khi gặp được ca ca mà đã chết nên thi thoảng lại nhìn lên không trung để quan sát. Thân hình hắn giống như một con khỉ nhanh chóng chạy trong rừng.
Thoáng cái, Lôi Cương tới của động càng lúc càng gần. Trên trán hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi, ngay cả cánh tay cầm Hư Kiếm cũng vậy. Lôi Cương vừa cảnh giác xuyên qua dưới tán cây, còn ánh mắt liên tục theo dõi trên bầu trời.
Luyện Hư và Đan Thần cũng nhìn Lôi Cương đang xuyên qua rừng cây một cách chăm chú. Trong lòng cả hai đều thầm nhủ...
- Ba mươi thước. Còn ba mươi thước nữa. Lôi Cương! Cố lên.
Đan Thần liên tục lẩm bẩm, ánh mắt hết nhìn trận chiến trên không lại nhìn cái bóng trước mặt. Còn Luyện Hư không nói gì chỉ cảnh giác nhìn trận chiến trên bầu trời.
Lôi Cương nhìn cửa động còn cách không xa nữa mà cái cảm giác trong lòng càng lúc càng mạnh. Hai mắt hắn liên tục ngước lên trời, vừa ôm Hư Kiếm chạy trong rừng.
"Hai mươi thước... "
"Mười thước...... "
Lôi Cương liên tục nhắc nhở bản thân. Trên thân thể hắn gần như đã ướt đầm mồ hôi.
- Tấn Thiên! Không nên ép ta.
Âm thanh của người trung niên nam tử lại vang lên trong không trung. Còn Thú Vương đối diện với sự cảnh báo của y vẫn đùa cợt.
- Bây giờ ngươi áp chế tu vi tới cảnh giới Cương Vương thì có cách nào giết ta?
Thú Vương cười nói một cách khinh thường. Thân hình liên tục nhảy nhót trong không trung.
- Tới rồi.
Lôi Cương thở hắt ra nhìn cửa động trước mặt. Hắn tránh sau một cây đại thụ nhìn cửa động ngay trước mắt mà trong lòng hồi hộp. Hắn nhanh chóng cởi quần áo ướt sũng mồ hồi rồi quấn lên Hư Kiếm, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm lên không trung. Chỉ cần có thời cơ là hắn sẽ chui vào trong động.
Lôi Cương và Đan Thần cũng hết sức hồi hộp, thân thể run rẩy còn gương mặt thì tái nhợt.
Đột nhiên, trong không trung nam tử áo đen lại phát động công kích. Đan Thần và Luyện Hư cũng nhỏ giọng nói:
- Tiến!
Dường như nghe thấy tiếng nói của Đan Thần và Luyện Hư, thân mình Lôi Cương hóa thành một đạo ảo ảnh chui vào trong cửa động. Ở phía xa, Đan Thần và Luyện Hư cùng thở phào đưa mắt nhìn trận chiến trên không.
- Có người chạy vào trong hang.
Bất chợt trên không vang lên một tiếng hét.
Đan Thần và Luyện Hư cùng run rẩy, nét mặt tái nhợt.
Nghe thấy tiếng kêu đó, Thú Vương cũng run rẩy, nhanh chóng quay đầu nhìn lại cửa động. Bất chợt, nó cảm thấy sau lưng có một cơn gió lốc thổi đến mà nổi giận.
- U Thiên! Không ngờ với thân phận của ngươi mà lại dùng thủ đoạn này.
Thú Vương chợt quát lên rồi lao về phía trước. Mà một kiếm đang lao tới vị trí của nó liền chém vào khoảng không khiến cho mặt đất vang lên tiếng nổ.
- Hừ! Nếu như không bị áp chế thì ta chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết được ngươi.
U Thiên âm trầm hừ lạnh rồi lại tiếp tục công kích điên cuồng, không để cho Thú Vương kịp dừng lại.
Đan Thần và Luyện Hư cùng thở phào, thầm mắng tên nam tử âm độc. Tuy nhiên khi nghe U Thiên nói như vậy, cả hai cùng cảm thấy khó tin. Một chiêu? Một chiêu mà có thể giải quyết được linh thú cấp năm thượng đẳng? Hơn nữa, y lặp đi lặp lại bản thân bị áp chế là như thế nào? Cả hai kinh hãi nhìn nhau.
Trong động...
Lôi Cương sợ tưởng như muốn đứng tim. Vừa mới bước vào động vài bước thì nghe thấy tiếng hét bên ngoài mà suýt chút nữa hắn khuỵu xuống. Nhưng khi nghe thấy tiếng rít của Thú Vương, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm. Đeo Hư Kiếm lên lưng, Lôi Cương nhanh chóng chui vào trong động. Điều làm cho hắn ngạc nhiên đó là hai bên vách động được gắn những viên minh châu to bằng nắm tay giúp trong động sáng như ban ngày. Lôi Cương chậm rãi đi vào, thần kinh hết sức căng thẳng. Từ từ, nét mặt của Lôi Cương dần thay đổi...
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ nó không có đáy?
Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc, nói. Đi trong động gần khắc đồng hồ, hắn phát hiện cái động này dường như sâu không thấy đáy. Từ từ, sự lo lắng trong lòng Lôi Cương càng lúc càng tăng, chỉ sợ trận đại chiến chấm dứt, thú vương sẽ quay về.
- Không được! Liều mạng.
Lôi Cương đột nhiên quyết định rồi vất bỏ sự hồi hộp và lo lắng, nhanh chóng chạy vào sâu bên trong. Lôi Cương biết bản thân có lo lắng cũng không có tác dụng. Lúc này, hắn đã không còn đường lui. Ngồi đó mà lo lắng chẳng bằng dốc hết sức nhanh chóng tìm ra thứ đó.
Tốc độ của Lôi Cương bộc phát cực nhanh. Xuyên trong hang động, Lôi Cương phát hiện cái động này ước chừng có thể chứa được ngàn người. Nhưng hắn cũng không rảnh mà quan sát xung quanh, ánh mắt chỉ nhanh chóng đảo qua trong động.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một quả trứng đen to bằng cái đầu. Lôi Cương nhanh chóng đi tới bên cạnh quả trứng thì cảm nhận được bên trong đang có một sinh mạng dao động. Hang động hoàn toàn im ắng. Âm thanh của trận chiến không vọng vào được tới đây. Lôi Cương nghe thấy tiếng đập thình thịch bên trong quả trứng giống hệt như tiếng tim đập mà kinh ngạc. Tuy nhiên hắn cũng không cầm lấy quả trứng mà nhìn xung quanh rồi thở dài. Nơi đây đúng là động của thú vương, xung quanh vô số linh bảo chồng chất như núi. Tuy nhiên Lôi Cương lại không thể nhận ra một cái nào. Hắn có chút hối hận nếu như bản thân có một cái giới chỉ thì có lẽ thu hết được toàn bộ những thứ ở đây vào bên trong thì giàu to rồi. Có điều, suy nghĩ đó chỉ xuất hiện một chút trong đầu mà thôi.
Trong khoảng khắc sinh tử, không ngờ Lôi Cương lại làm một hành động. Nếu Đan Thần đang ở bên ngoài ngóng cổ đợi mà nhìn thấy được chắc chắn sẽ chửi ầm lên. Lôi Cương lại chậm rãi nhắm hai mắt... Chưa tới một phút, Lôi Cương chợt mở mắt nhìn vào đống linh bảo. Hắn nhanh chóng gạt hết linh bảo sang một bên, trong lòng như có một mục tiêu hoàn toàn xác định. Sau khi gạt hết linh bảo sang một bên liền lộ ra một tấm sắt to. Nhìn trên tấm sắt có bóng người di động mà Lôi Cương kinh ngạc. Nhưng lúc này, Lôi Cương cũng không còn thời gian xem xét kỹ liền nhanh chóng bỏ vào trong túi quần. Lần này Lôi Cương vào trong động chủ yếu là vì nó. hắn phát hiện có cái cảm giác quen thuộc trong lòng thực sự là từ thứ này tạo ra. Còn với thứ mà hai gã cường giả tranh đoạt, Lôi Cương cũng không có hứng thú. Hắn thở phào một cái rồi tùy tiện cầm lấy một thứ trong đống linh bảo mà nhét vào người. Sau đó, hắn nhanh chóng bỏ chạy.
"Thịch...thịch...thịch..." Lôi Cương đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn quả trứng. Hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi hít một hơi thật sâu nhanh chóng chạy tới cầm quả trứng rồi bỏ chạy.
"Cạch..." Một tiếng động thanh thúy vang lên từ vị trí mà hắn mới nhấc quả trứng. Lôi Cương suýt chút nữa thì hộc máu, quay đầu thì thấy một cái hộp ngăm đen từ dưới đáy chồi lên. Lôi Cương quay đầu lại nhìn cửa động mà đi, nhưng chưa được mấy bước hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn cái hộp. Đi tới đi lui vài lần, trong lòng Lôi Cương vừa tò mò lại vừa lo lắng.
- Mẹ kiếp! Liều mạng.
Lôi Cương mắng thầm một tiếng rồi nhanh chóng chạy tới cái hộp đen, tay trái cầm quả trứng, tay phải cầm cái hộp chạy như điên về phía cửa động. Phải nói rằng ở một tháng với Đan Thần, Lôi Cương cũng học được tính nói tục.
Lúc này trận chiến đấu bên ngoài đã bước vào giai đoạn quyết liệt. Nhưng Đan Thần và Luyện Hư cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan sát trận chiến. Cả hai nhìn chăm chú về phía cửa động.
- Lôi Cương đang làm gì trong đó. Thời gian của Liễm Tức đan sắp hết rồi.
Sắc mặt Đan Thần trắng bệnh, toàn thân run rẩy.
Mà khuôn mặt lạnh lùng của Luyện Hư cũng tái nhợt, trừng mắt nhìn Đan Thần hừ lạnh:
- Chẳng phải là do ngươi?
Đan Thần ngượng ngùng nhìn về phía cửa động.
- Tấn Thiên! Ngươi đừng bức ta.
Nam tử trung niên nhìn Thú Vương đang giằng co với mình mà ánh mắt đầy sát khí.
- Khặc khặc... Có phải thời gian sắp đến rồi? Hừ ngươi làm gì được Tấn Thiên ta?
Tấn Thiên nhìn chằm chằm về phía nam tử trung niên.
Đúng lúc này, một bóng đen từ cửa động lóe lên rồi chạy vào trong núi rừng.
Bất chợt, ánh mắt của người trung niên nhướng lên mà quát:
- Có người từ trong động chạy ra. Chết tiệt.
Nói xong, gã vội vàng cầm thanh kiếm chạy về phía cửa động. Nhưng lúc này, Thú Vương lại quay lưng về phía cửa động. Vì vậy mà nó mở miệng phát ra một câu nói khiến cho nam tử trung niên suýt chút nữa thì tức hộc máu.
- U Thiên! Có phải do tu vi của ngươi bị áp chế hay không mà đầu cũng ngu như vậy? Thủ đoạn như vậy mà cũng đi dùng lần thứ hai hay sao?
Thú Vương hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngọn lửa màu đen về phía nam tử áo đen. Cái chân của nó cũng nhanh chóng chộp về phía nam tử.
Bình luận facebook