Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Ánh mắt của Lâm Đinh ngưng trọng. Y biết nếu như mình không đuổi theo thì không hay. Trên đường đi, Lâm Đinh phát hiện đã tới gần phạm vi thế lực của Kiếm Cương môn. Nếu để cho hắn đi vào thì cho dù y có gan tới mấy cũng không dám đuổi. Ngay lập tức, linh kiếm dưới chân liền tỏa ra hào quang màu xanh rực rỡ, tốc độ tăng lên cực nhanh giống như một ngôi sao bắn về phía Lôi Cương.
Cảm nhận hơi thở sau lưng, Lôi Cương cảm thấy hết sức lo lắng, hơi thở có chút dồn dập. Tuy nhiên trong mắt hắn lại lóe lên hào quang đầy cơ trí. Hắn thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ. Sau đó, Cương khí và Nội kình đã hổi phục được một chút trong kinh mạch lại tập trung vào đôi chân. Từ từ, tốc độ của Lôi Cương lại trở nên nhanh hơn. Nếu lúc này hắn để ý sẽ phải kinh ngạc bởi vì bản thân như đang phi hành trên không. Hắn gần như rời khỏi mặt đất mà bay lên tới mấy chục thước.
Lâm Đinh và Lâm Kiếm có thể phi hành đó là do ngự kiếm. Nếu không muốn nhờ linh kiếm thì chỉ có cường giả Cương Thể mới có thể làm cho cương khí bao phủ toàn thân khiến cho phòng ngự hay các mặt khác đều tăng lên. Nếu như nói Cương Tu giả được chia ra làm năm khoảng thì từ Ngộ Cương tới Cương sư là khoảng thứ nhất. Mà Cương Sư và Cương Thể là khoảng thứ hai. Từ sau tới Cương vương, mỗi tầng là một khoảng cách. Mà một khoảng cách đó cũng đủ khiến cho vô số người phải thất vọng.
Lâm Đinh đuổi theo phía sau Lôi Cương mà trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Lâm Đinh có thể thấy được Lôi Cương chưa đạt tới cảnh giới Cương Thể, không biết hắn mượn thứ lực nào? Lâm Đinh nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có khả năng mượn ngoại lực là chính xác nhất.
Nhìn Lôi Cương tăng tốc, Lâm Đinh thở dài rồi đột nhiên dừng lại. Y đứng nhìn bóng người phía trước càng lúc càng nhỏ nhưng cũng không đuổi theo. Y quay sang nhìn về phía bên trái có một tảng đá lớn, bên trên có viết ba chữ Kiếm Cương môn. Ba chữ to đó, đừng nói là Lâm Đinh, cho dù tông chủ của Kiếm Trảm môn có tới đây cũng phải hạ mình, không dám bước vào phạm vi của một trong bảy thế lực lớn.
Lâm Đinh đang định quay lại thì thấy phía sau có hai bóng người lao tới khiến cho y rùng mình.
- Lâm Đinh! Tên đó chạy đâu?
Âm thanh của gã thanh niên anh tuấn vang lên trong không trung. Lâm Đinh sửng sốt nhìn vị lão nhân bên cạnh người thanh niên, ánh mắt y xuất hiện một sự kính sợ, vội vàng nói:
- Thiếu chủ! Thất trưởng lão. Tên tiểu tử đó đã đi vào trong phạm vi của Kiếm Cương môn. Lâm đinh...
Trong mấy hơi thở, người thanh niên anh tuấn và vị lão nhân có nét mặt âm độc đã tới bên cạnh Lâm Đinh. Gã thanh niên anh tuấn nhìn chằm chằm về phía trước mà trong mắt đầy sát khí.
- Ừm! Lâm Đinh! Không thể trách ngươi. Nơi đây là phạm vi của Kiếm Cương môn, không được tiến vào. Chẳng biết tên tiểu tử đó tiến vào trong Kiếm Cương môn có thể sống hay là chết.
Ánh mắt của lão nhân hơi nhíu lại nhìn về phía trước mà nói với giọng âm trầm.
- Lâm Đinh! Lâm Kiếm đâu?
Gã thanh niên anh tuấn chợt nhân ra không có Lâm Kiếm liền ngạc nhiên hỏi.
- Lâm Kiếm! Gã...gã đã chết.
Lâm Đinh thở dài, nét mặt có chút gì đó cô đơn.
- Đã chết? Sao lại như vậy? Lâm Kiếm là cường giả Cương Sư Huyền cấp, làm sao mà để cho tên tiểu tử đó chém chết?
Người thanh niên anh tuấn không tin được vào tai mình, nhìn Lâm Đinh chằm chằm mà hỏi.
- Thiếu chủ! Trong tay tên tiểu tử đó có một thanh kiếm quái dị. Hơn nữa, tốc độ của hắn cũng không tầm thường, so với ta dốc hết sức còn nhanh hơn.
Lâm Đinh trả lời một cách thành thực.
Sắc mặt người thanh niên trầm xuống, như đang nghĩ điều gì đó.
- Được rồi! Lâm Vân! Ngươi về tông trước đi. Cuốn sắt kia chẳng qua có chất liệu đặc biệt, không đáng phải gây chiến.
Lão nhân âm độc nhìn người thanh niên mà nói.
- Nhưng... Lâm Kiếm...
Lâm Vân không cam lòng nhìn lão nhân mà nói.
- Hừ! Ở Kiếm Châu, người dám đắc tội với Kiếm Trảm tông chúng ta chỉ có vài thế lực lớn. Mà tên tiểu tử đó chắc chắn phải chết. Lão phu sẽ cho người ở quanh khu vực của Kiếm Cương môn chờ đợi, chỉ cần hắn xuất hiện sẽ giết chết.
Âm thanh của lão nhân mặc dù bình thản nhưng lại khiến cho Lâm Đinh lạnh tóc gáy. Trong Kiếm Trảm tông, lão nhân đó cũng nổi danh là người độc ác, cho dù ngay cả thiếu thủ Lâm Vân bình thường vẫn tự cao tự đại nhưng cũng không dám làm càn.
Lâm Vân gật đầu, nhìn về phía trước rồi nói:
- Đi thôi.
Ba người nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lôi Cương đang đắm chìm trong sự hưng phấn không để ý tới mình phi hành đã lâu. Sau khi nhận ra bản thân có thể phi hành, Lôi Cương không giữ được sự bình tĩnh. Chẳng lẽ nội kình và cương khí cùng dồn vào hai chân lại khiến cho hắn có thể ngự không? Lôi Cương vẫn ngự không mà lao đi như điên, đồng thời cương khí và nội kình trong kinh mạch cũng nhanh chóng tiêu hao.
Chưa tới nửa khắc, một tiếng thét chợt vang lên trong núi sâu, vang vọng mãi không thôi.
Lôi Cương mất hết sức nằm trên mặt đất, gương mặt điểm nụ cười khổ. Bản thân hắn không ngờ được cương khí và nội kình trong kinh mạch lại bị tiêu hao hết. Đột nhiên, ánh mắt của Lôi Cương thay đổi nhìn xung quanh thì thấy bản thân đang ở trong một cái sơn cốc.
- Đây là đâu? Chẳng lẽ người đó không đuổi kịp?
Lôi Cương ngẩn người nhìn quanh, rồi thở phào nhẹ nhõm. Lấy một viên Hồi Phục đan từ trong giới chỉ ra, Lôi Cương ngồi xuống xếp bằng điều tức.
Chưa tới nửa canh giờ, dưới sự giúp đỡ của Hồi Phục đan, nội kình và cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương đã hồi phục hoàn toàn. Lôi Cương đứng dậy, nhìn xung quanh mà không biết bản thân đang ở đâu. Cuối cùng, ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng nhìn về phía cuối sơn cốc, ở nơi đó được bao phủ bởi cây cối nhưng lại lóe lên một ánh hào quang. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương liền đi tới đó.
Xuyên qua rặng cây, Lôi Cương phát hiện nơi này chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Nếu Lôi Cương để ý tới bên phải chắc chắn sẽ phát hiện ra có một tảng đá, bên trên có khắc ba chữ to Thiên Hoàn Trì.
Lôi Cương từ từ đi vào thì thấy nơi này là một cái khe núi. Không ngờ bên trong sơn cốc lại có một cái khe như vậy. Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi đột nhiên sắc mặt hắn cứng lại. Khuôn mặt với làn da màu đồng chợt đỏ lên, hết sức quái dị. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước. Trong cái khe đó không ngờ lại có một cái ao đang bốc lên những làn sương trắng. Nhưng điều khiến cho Lôi Cương như vậy không phải là làn sương mà không ngờ, bên trong ao lại có một nữ nhân đang ngồi nhắm mắt. Nữ nhân ngồi đó hoàn toàn không có một mảnh vải che thân. Hai cái gò cao chót vót đập thẳng vào mắt Lôi Cương. Mặc dù hai mắt của thiếu nữ đang nhắm lại, gương mặt có chút tái nhợt nhưng Lôi Cương vẫn cảm thấy đó là một người rất đẹp. Thậm chí so với nữ tử Tiểu Vân ở trung tâm giao dịch còn đẹp hơn vài phần. Sau khi nuốt vài ngụm nước bọt, Lôi Cương thầm cấu một cái vào eo, ánh mắt nhìn sang chỗ khác có đặt một bộ xiêm y.
Mặc dù Lôi Cương mới ra ngoài chưa lâu, cũng chỉ mới có mười lăm tuổi nhưng cũng hiểu rõ chuyện nam nữ. Vì vậy mà bây giờ nhìn thấy một thiếu nữ trong tình trạng như vậy khiến cho Lôi Cương tự trách mình là đồ vô sỉ. Sau khi nhìn chằm chằm thiếu nữ một lúc, Lôi Cương chuẩn bị rời khỏi.
- Hự...
Đúng lúc này, Lôi Cương chợt nghe thấy một tiếng động vang lên. Quay đầu lại, hắn liền thấy thiếu nữ phun ra một ngụm máu tươi khiến cho nước ao trong vắt bị nhuộm đỏ. Trong lúc Lôi Cương đang cảm thấy kinh ngạc thì thiếu nữ từ từ ngã xuống ao.
Lôi Cương sửng sốt rồi sững sờ. Hắn đang định bỏ đi thì thấy thiếu nữ như vậy. Nếu trong khoảng thời gian dài mà không hô hấp thì chỉ sợ.... Lôi Cương cân nhắc một chút rồi cắn răng vọt tới cái áo.
Đứng trước ao, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi sau đó bước xuống nước. Vừa mới chạm vào nước, trong nháy mắt Lôi Cương cảm thấy bản thân như mất hết tri giác. Hơi lạnh kinh người từ lòng bàn chân nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến cho đôi lông mi của hắn phủ kín bởi một lớp sương. Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ mà than thầm. Cũng may cái ao này không sâu, nếu không.... Hắn vội vàng vận nội kình, cắn chặt răng rồi nhanh chóng đi tới chỗ thiếu nữ bị ngất. Tới bên cạnh, đập vào mắt hắn là những khe ngòi uốn lượn khiến cho trong lòng hắn bốc lên một ngọn lửa, máu nóng trong người sôi sùng sục. Hắn liền nhắm mắt, ôm lấy thiếu nữ rồi đi vào trong bờ.
Lên tới bờ, Lôi Cương vội vàng đặt thiếu nữ lên một tảng đá lớn rồi hơi hé mắt nhặt lấy bộ xiêm y mà phủ lên người nàng.
- Không được nhìn. Không được nhìn... Tuyệt đối không thể nhìn.
Lôi Cương liên tục nhắc nhở trong lòng, hai tay hắn cấu hẳn vào thị. Đột nhiên Lôi Cương giật mình bởi hơi lạnh thẩm thấu khiến cho hắn có cảm giác rất lạnh giống như ngồi trong một tảng băng. Lôi Cương vội vàng ngồi xuống mà vận hành Ngũ Hành thể tu.
Ước chừng sau nửa canh giờ, thân thể của Lôi Cương mới từ từ hồi phục lại cảm giác. Sau khi hồi phục, hắn sợ hãi nhìn cái ao với làn hơi lạnh khủng bố mà thiếu nữ vừa mới ngồi.
Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là trên trán của thiếu nữ lại có một cái ấn ký màu tím, giống như là một giọt nước lại vừa giống một ngọn lửa. Đôi mắt của thiếu nữ nhắm chặt nhưng hai hàng lông mi cong vút rất đẹp. Cái mũi nhỏ hơi nhếch nhẹ cộng với đôi môi tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy xinh xắn, giống như một bức tranh tiên nữ. Chẳng biết tại sao nhìn thiếu nữ đang hôn mê, Lôi Cương lại cảm thấy một sự cao quý, lạnh như băng, thậm chí là có cả sự uy nghiêm như ngồi địa vị rất cao nhiều năm mà có được.
"Thiếu nữ này không tầm thường" Lôi Cương nói thầm. "Không biết tại sao lại ở đây tu luyện?" Lôi Cương cảm thấy hết sức khó hiểu. Nhìn vết máu trên môi thiếu nữ, Lôi Cương chậm rãi đưa tay phải mà lau. Đột nhiên, Lôi Cương run người, suýt chút nữa thì không thở nổi, nhanh chóng rút tay lại mà vội vàng nói:
- Đạo...đạo hữu. Ta...ta không có ác ý....
Cảm nhận hơi thở sau lưng, Lôi Cương cảm thấy hết sức lo lắng, hơi thở có chút dồn dập. Tuy nhiên trong mắt hắn lại lóe lên hào quang đầy cơ trí. Hắn thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ. Sau đó, Cương khí và Nội kình đã hổi phục được một chút trong kinh mạch lại tập trung vào đôi chân. Từ từ, tốc độ của Lôi Cương lại trở nên nhanh hơn. Nếu lúc này hắn để ý sẽ phải kinh ngạc bởi vì bản thân như đang phi hành trên không. Hắn gần như rời khỏi mặt đất mà bay lên tới mấy chục thước.
Lâm Đinh và Lâm Kiếm có thể phi hành đó là do ngự kiếm. Nếu không muốn nhờ linh kiếm thì chỉ có cường giả Cương Thể mới có thể làm cho cương khí bao phủ toàn thân khiến cho phòng ngự hay các mặt khác đều tăng lên. Nếu như nói Cương Tu giả được chia ra làm năm khoảng thì từ Ngộ Cương tới Cương sư là khoảng thứ nhất. Mà Cương Sư và Cương Thể là khoảng thứ hai. Từ sau tới Cương vương, mỗi tầng là một khoảng cách. Mà một khoảng cách đó cũng đủ khiến cho vô số người phải thất vọng.
Lâm Đinh đuổi theo phía sau Lôi Cương mà trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Lâm Đinh có thể thấy được Lôi Cương chưa đạt tới cảnh giới Cương Thể, không biết hắn mượn thứ lực nào? Lâm Đinh nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có khả năng mượn ngoại lực là chính xác nhất.
Nhìn Lôi Cương tăng tốc, Lâm Đinh thở dài rồi đột nhiên dừng lại. Y đứng nhìn bóng người phía trước càng lúc càng nhỏ nhưng cũng không đuổi theo. Y quay sang nhìn về phía bên trái có một tảng đá lớn, bên trên có viết ba chữ Kiếm Cương môn. Ba chữ to đó, đừng nói là Lâm Đinh, cho dù tông chủ của Kiếm Trảm môn có tới đây cũng phải hạ mình, không dám bước vào phạm vi của một trong bảy thế lực lớn.
Lâm Đinh đang định quay lại thì thấy phía sau có hai bóng người lao tới khiến cho y rùng mình.
- Lâm Đinh! Tên đó chạy đâu?
Âm thanh của gã thanh niên anh tuấn vang lên trong không trung. Lâm Đinh sửng sốt nhìn vị lão nhân bên cạnh người thanh niên, ánh mắt y xuất hiện một sự kính sợ, vội vàng nói:
- Thiếu chủ! Thất trưởng lão. Tên tiểu tử đó đã đi vào trong phạm vi của Kiếm Cương môn. Lâm đinh...
Trong mấy hơi thở, người thanh niên anh tuấn và vị lão nhân có nét mặt âm độc đã tới bên cạnh Lâm Đinh. Gã thanh niên anh tuấn nhìn chằm chằm về phía trước mà trong mắt đầy sát khí.
- Ừm! Lâm Đinh! Không thể trách ngươi. Nơi đây là phạm vi của Kiếm Cương môn, không được tiến vào. Chẳng biết tên tiểu tử đó tiến vào trong Kiếm Cương môn có thể sống hay là chết.
Ánh mắt của lão nhân hơi nhíu lại nhìn về phía trước mà nói với giọng âm trầm.
- Lâm Đinh! Lâm Kiếm đâu?
Gã thanh niên anh tuấn chợt nhân ra không có Lâm Kiếm liền ngạc nhiên hỏi.
- Lâm Kiếm! Gã...gã đã chết.
Lâm Đinh thở dài, nét mặt có chút gì đó cô đơn.
- Đã chết? Sao lại như vậy? Lâm Kiếm là cường giả Cương Sư Huyền cấp, làm sao mà để cho tên tiểu tử đó chém chết?
Người thanh niên anh tuấn không tin được vào tai mình, nhìn Lâm Đinh chằm chằm mà hỏi.
- Thiếu chủ! Trong tay tên tiểu tử đó có một thanh kiếm quái dị. Hơn nữa, tốc độ của hắn cũng không tầm thường, so với ta dốc hết sức còn nhanh hơn.
Lâm Đinh trả lời một cách thành thực.
Sắc mặt người thanh niên trầm xuống, như đang nghĩ điều gì đó.
- Được rồi! Lâm Vân! Ngươi về tông trước đi. Cuốn sắt kia chẳng qua có chất liệu đặc biệt, không đáng phải gây chiến.
Lão nhân âm độc nhìn người thanh niên mà nói.
- Nhưng... Lâm Kiếm...
Lâm Vân không cam lòng nhìn lão nhân mà nói.
- Hừ! Ở Kiếm Châu, người dám đắc tội với Kiếm Trảm tông chúng ta chỉ có vài thế lực lớn. Mà tên tiểu tử đó chắc chắn phải chết. Lão phu sẽ cho người ở quanh khu vực của Kiếm Cương môn chờ đợi, chỉ cần hắn xuất hiện sẽ giết chết.
Âm thanh của lão nhân mặc dù bình thản nhưng lại khiến cho Lâm Đinh lạnh tóc gáy. Trong Kiếm Trảm tông, lão nhân đó cũng nổi danh là người độc ác, cho dù ngay cả thiếu thủ Lâm Vân bình thường vẫn tự cao tự đại nhưng cũng không dám làm càn.
Lâm Vân gật đầu, nhìn về phía trước rồi nói:
- Đi thôi.
Ba người nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lôi Cương đang đắm chìm trong sự hưng phấn không để ý tới mình phi hành đã lâu. Sau khi nhận ra bản thân có thể phi hành, Lôi Cương không giữ được sự bình tĩnh. Chẳng lẽ nội kình và cương khí cùng dồn vào hai chân lại khiến cho hắn có thể ngự không? Lôi Cương vẫn ngự không mà lao đi như điên, đồng thời cương khí và nội kình trong kinh mạch cũng nhanh chóng tiêu hao.
Chưa tới nửa khắc, một tiếng thét chợt vang lên trong núi sâu, vang vọng mãi không thôi.
Lôi Cương mất hết sức nằm trên mặt đất, gương mặt điểm nụ cười khổ. Bản thân hắn không ngờ được cương khí và nội kình trong kinh mạch lại bị tiêu hao hết. Đột nhiên, ánh mắt của Lôi Cương thay đổi nhìn xung quanh thì thấy bản thân đang ở trong một cái sơn cốc.
- Đây là đâu? Chẳng lẽ người đó không đuổi kịp?
Lôi Cương ngẩn người nhìn quanh, rồi thở phào nhẹ nhõm. Lấy một viên Hồi Phục đan từ trong giới chỉ ra, Lôi Cương ngồi xuống xếp bằng điều tức.
Chưa tới nửa canh giờ, dưới sự giúp đỡ của Hồi Phục đan, nội kình và cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương đã hồi phục hoàn toàn. Lôi Cương đứng dậy, nhìn xung quanh mà không biết bản thân đang ở đâu. Cuối cùng, ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng nhìn về phía cuối sơn cốc, ở nơi đó được bao phủ bởi cây cối nhưng lại lóe lên một ánh hào quang. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương liền đi tới đó.
Xuyên qua rặng cây, Lôi Cương phát hiện nơi này chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Nếu Lôi Cương để ý tới bên phải chắc chắn sẽ phát hiện ra có một tảng đá, bên trên có khắc ba chữ to Thiên Hoàn Trì.
Lôi Cương từ từ đi vào thì thấy nơi này là một cái khe núi. Không ngờ bên trong sơn cốc lại có một cái khe như vậy. Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi đột nhiên sắc mặt hắn cứng lại. Khuôn mặt với làn da màu đồng chợt đỏ lên, hết sức quái dị. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước. Trong cái khe đó không ngờ lại có một cái ao đang bốc lên những làn sương trắng. Nhưng điều khiến cho Lôi Cương như vậy không phải là làn sương mà không ngờ, bên trong ao lại có một nữ nhân đang ngồi nhắm mắt. Nữ nhân ngồi đó hoàn toàn không có một mảnh vải che thân. Hai cái gò cao chót vót đập thẳng vào mắt Lôi Cương. Mặc dù hai mắt của thiếu nữ đang nhắm lại, gương mặt có chút tái nhợt nhưng Lôi Cương vẫn cảm thấy đó là một người rất đẹp. Thậm chí so với nữ tử Tiểu Vân ở trung tâm giao dịch còn đẹp hơn vài phần. Sau khi nuốt vài ngụm nước bọt, Lôi Cương thầm cấu một cái vào eo, ánh mắt nhìn sang chỗ khác có đặt một bộ xiêm y.
Mặc dù Lôi Cương mới ra ngoài chưa lâu, cũng chỉ mới có mười lăm tuổi nhưng cũng hiểu rõ chuyện nam nữ. Vì vậy mà bây giờ nhìn thấy một thiếu nữ trong tình trạng như vậy khiến cho Lôi Cương tự trách mình là đồ vô sỉ. Sau khi nhìn chằm chằm thiếu nữ một lúc, Lôi Cương chuẩn bị rời khỏi.
- Hự...
Đúng lúc này, Lôi Cương chợt nghe thấy một tiếng động vang lên. Quay đầu lại, hắn liền thấy thiếu nữ phun ra một ngụm máu tươi khiến cho nước ao trong vắt bị nhuộm đỏ. Trong lúc Lôi Cương đang cảm thấy kinh ngạc thì thiếu nữ từ từ ngã xuống ao.
Lôi Cương sửng sốt rồi sững sờ. Hắn đang định bỏ đi thì thấy thiếu nữ như vậy. Nếu trong khoảng thời gian dài mà không hô hấp thì chỉ sợ.... Lôi Cương cân nhắc một chút rồi cắn răng vọt tới cái áo.
Đứng trước ao, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi sau đó bước xuống nước. Vừa mới chạm vào nước, trong nháy mắt Lôi Cương cảm thấy bản thân như mất hết tri giác. Hơi lạnh kinh người từ lòng bàn chân nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến cho đôi lông mi của hắn phủ kín bởi một lớp sương. Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ mà than thầm. Cũng may cái ao này không sâu, nếu không.... Hắn vội vàng vận nội kình, cắn chặt răng rồi nhanh chóng đi tới chỗ thiếu nữ bị ngất. Tới bên cạnh, đập vào mắt hắn là những khe ngòi uốn lượn khiến cho trong lòng hắn bốc lên một ngọn lửa, máu nóng trong người sôi sùng sục. Hắn liền nhắm mắt, ôm lấy thiếu nữ rồi đi vào trong bờ.
Lên tới bờ, Lôi Cương vội vàng đặt thiếu nữ lên một tảng đá lớn rồi hơi hé mắt nhặt lấy bộ xiêm y mà phủ lên người nàng.
- Không được nhìn. Không được nhìn... Tuyệt đối không thể nhìn.
Lôi Cương liên tục nhắc nhở trong lòng, hai tay hắn cấu hẳn vào thị. Đột nhiên Lôi Cương giật mình bởi hơi lạnh thẩm thấu khiến cho hắn có cảm giác rất lạnh giống như ngồi trong một tảng băng. Lôi Cương vội vàng ngồi xuống mà vận hành Ngũ Hành thể tu.
Ước chừng sau nửa canh giờ, thân thể của Lôi Cương mới từ từ hồi phục lại cảm giác. Sau khi hồi phục, hắn sợ hãi nhìn cái ao với làn hơi lạnh khủng bố mà thiếu nữ vừa mới ngồi.
Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là trên trán của thiếu nữ lại có một cái ấn ký màu tím, giống như là một giọt nước lại vừa giống một ngọn lửa. Đôi mắt của thiếu nữ nhắm chặt nhưng hai hàng lông mi cong vút rất đẹp. Cái mũi nhỏ hơi nhếch nhẹ cộng với đôi môi tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy xinh xắn, giống như một bức tranh tiên nữ. Chẳng biết tại sao nhìn thiếu nữ đang hôn mê, Lôi Cương lại cảm thấy một sự cao quý, lạnh như băng, thậm chí là có cả sự uy nghiêm như ngồi địa vị rất cao nhiều năm mà có được.
"Thiếu nữ này không tầm thường" Lôi Cương nói thầm. "Không biết tại sao lại ở đây tu luyện?" Lôi Cương cảm thấy hết sức khó hiểu. Nhìn vết máu trên môi thiếu nữ, Lôi Cương chậm rãi đưa tay phải mà lau. Đột nhiên, Lôi Cương run người, suýt chút nữa thì không thở nổi, nhanh chóng rút tay lại mà vội vàng nói:
- Đạo...đạo hữu. Ta...ta không có ác ý....
Bình luận facebook