Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Hồng Hoang Thánh Giới, Hạo Nguyệt tinh vực, cực tây, một tinh cầu bình thường ở trung đông.
Bình thường người tu luyện sẽ tận lực tránh việc đi qua viên tinh cầu này, chính bởi vì sự tồn tại của viên tinh cầu này mà làm mấy cái tinh cầu chung quanh đều trở thành tinh cầu hoang vu.
Trên viên tinh cầu này, tiếng thú dữ gầm thét đã là chuyện thường như cơm bữa, những tiếng gầm thét này không chỉ là chấn vang như tiếng sấm mà hơn nữa còn ẩn chứa uy thế cực mạnh, vốn dĩ ở các tinh cầu chung quanh còn có người tu luyện cư trú, nhưng tiếng gầm thét ẩn chứa uy thế kinh khủng liên miên không dứt khiến rất nhiều người tu luyện bị ép đến hộc máu, còn có người trực tiếp hồn phi phách tán, thế nên sau đó tất cả đều đã bỏ đi.
Viên tinh cầu này tên là thú hoàng tinh, là một trong các cấm địa của tinh vực Hạo Nguyệt, tương truyền, viên tinh cầu này nối liền với một giới trong giới của Hồng Hoang Thánh Giới, mà một giới trong giới kia lại chính là một giới của thần thú, các thần thú ở nơi đây đều là từ kia một giới kia chạy đến, cũng có người nói, viên tinh cầu này là cánh cửa đi vào giới trong giới kia, muốn vào giới trong giới nọ, phải tiến vào hành tinh này.
Vô số năm qua, không ít cường giả của Hồng Hoang Thánh Giới muốn xông vào hành tinh này để kiến thức giới trong giới trong truyền thuyết, nhưng người có thể toàn thân trở lui cơ hồ không có, vô số năm qua, sau khi chôn vùi mấy vạn cường giả hỗn độn Thiên cấp thì hành tinh này cũng dần dần trở thành một đại cấm địa trong tinh vực Hạo Nguyệt.
Ngày hôm đó, hai đạo trường hồng từ phía chân trời cấp tốc tiến tới gần hành tinh này, bên trong đạo trường hồng, hai thân ảnh hiện lên, hai người chính là Lôi Cương cùng Minh Lôi.
- Hống!!
Một tiếng gầm thét chấn động hư không từ thú hoàng tinh trong bạo vang ra.
- Hống!
Lại một tiếng gầm thét vang lên.
Lôi Cương mới vừa đứng vững, sắc mặt có chút trắng bệch, nghe thấy tiếng gầm thét như thế, nội tâm không khỏi ngưng trọng, đây chính là nơi lịch lãm mà Minh Lôi đã nói đó sao? Hô hấp của Lôi Cương có phần trở nên dồn dập, hắn cảm nhận được uy hiếp mà hàn tinh này mang đến, hai tiếng gầm thét vừa rồi là của thần thú ít nhất là đã đạt tới cấp bậc hỗn độn Thiên cấp, mà hỗn độn Thiên cấp thần thú này cũng không đơn thuần như thế, khí tức mà hành tinh này truyền đến có thể nói là kinh người.
- Ngươi phải ở hành tinh này tu luyện khoảng trăm năm.
Minh Lôi mặt không chút thay đổi nói, đột nhiên, hai tay hắn bấm thủ quyết, một đạo quang mang thoáng hiện lòng bàn tay, hai tay hắn đột nhiên bao phủ Lôi Cương, quang mang dung nhập vào đỉnh đầu Lôi Cương, lại nói:
- Lão phu đem tu vi của ngươi phong ấn, phân thân của ngươi đã toàn bộ dung hợp, thực lực có thể so với cao thủ hỗn độn Địa cấp, ở nơi này trăm năm, điều ngươi cần chính là thử dung hợp cùng cốt hài.
Ánh sáng còn chưa xuyên qua đỉnh đầu của Lôi Cương mà cả người Lôi Cương đã đại chấn, thiếu chút nữa thì đã từ trên không trung rơi xuống đất rồi, hắn đột nhiên cảm nhận được cương khí, nội kình toàn thân toàn bộ đã bị phong ấn, ngay cả thần thức cũng không cách nào phát ra được, trong khoảng thời gian ngắn, Lôi Cương từ một cường giả đã biến thành một phàm nhân có sức mạnh cường đại.
- Hãy cố gắng lịch lãm đi.
Một đạo quang mang bao bọc lấy Lôi Cương, chậm rãi hạ xuống, tiến vào thú hoàng tinh, đáp xuống trên một cây đại thụ, Lôi Cương thần sắc hung hãn nhìn bóng trắng trên bầu trời, nhưng hắn phát hiện, hắn thậm chí đến cả lời nói đều không thể nói ra.
- Hãy thử dung hợp với cỗ cốt hài kia đi, nếu không, ngươi không cách nào tinh sinh tồn được ở chỗ này đâu.
Thanh âm củaMinh Lôi vang lên bên tai Lôi Cương rồi biến mất ở trên cao. Thấy Minh Lôi biến mất, Lôi Cương không nhịn được phát ra một tiếng rống giận.
- Hống!
- Hống!
Trả lời Lôi Cương chỉ có tiếng gầm thét của mấy đầu thần thú mà thôi, thanh âm điếc tai nhức óc, vài cỗ khí tức mạnh mẽ cùng cực tràn ngập tới, bao phủ Lôi Cương. Thân thể Lôi Cương run lên, thân hình tựa như một con linh hầu di chuyển trên những cành cây to lớn của cây đại thụ, cuối cùng ẩn nặc ở trong nhánh cây rậm rạp của cây đại thụ.
- Uỳnh uỳnh uỳnh!!
Lôi Cương chỉ nghe phía dưới truyền đến tiếng chấn vang như núi lở, nhưng làm Lôi Cương ngạc nhiên chính là, cây đại thụ mà hắn đang đứng lại không hề nhúc nhích lấy nửa phần, đáng tiếc là thần thức của Lôi Cương cũng không cách nào thả ra được, chỉ có thể dựa vào mắt thường mà nhìn xuống, cự nhiên, Lôi Cương thiếu chút nữa là từ trên đại thụ té xuống rồi, phía dưới một mảnh mông lung, loáng thoáng chỉ nhìn thấy được mây mù.
- Cây......... cây này rốt cuộc là cao bao nhiêu chứ?
Lôi Cương không khỏi hoảng sợ, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn đại thụ thẳng tắp to lơn phải cao đến cả trăm trượng ở dưới chân, da đầu không khỏi cảm thấy tê dại, như thế này thì làm sao mà đi xuống? Lôi Cương thử mở U Giới, Hạo Huyền Lôi Phủ ra thì lại phát hiện căn bản là không có chút phản ứng, trong khi đó lục hoàng đều ở trong Hạo Huyền Lôi Phủ.
- Không phải là đang đùa đấy chứ? Chẳng lẽ nào là lại cứ như thế này mà nhảy xuống sao?
Cho dù là lấy thực lực của Lôi Cương đang ở lúc đỉnh phong đi chăng nữa, nghĩ tới cây này không biết cao bao nhiêu, nhảy xuống cũng không khỏi gặp nguy hiểm, nếu cây này mà cao đến cả ngàn trượng thì phải làm sao bây giờ? Chắn chắn hắn sẽ tan xương nát thịt, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía cành chủ của đại thụ, lúc này, chỉ có cách từng bước từng bước đi xuống mà thôi, nhưng khi chân chính đứng trên cánh chính của cây đại thụ thì Lôi Cương không khỏi sửng sốt, cây khô trước mắt cơ hồ là thẳng tắp, cây khô này cũng thật là quá lớn, quá lớn đi thôi. Lôi Cương sắc mặt trắng bệch, nội tâm thầm mắng Minh Lôi, hít sâu vài hơi thanh khí, Lôi Cương hai tay bắt thành trảo, hung hăng chộp vào vỏ cây khô.
- Chết tiệt! Cây này sao mà còn cứng hơn cả thép thế này cơ chứ?
Lôi Cương khuôn mặt xanh mét, tay hắn lại không cách nào xuyên phá được qua lớp vỏ của cây đại thụ này, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, cành cây mà hắn đang ngồi phải rộng cỡ manh chiếu, nhìn cái cây khô cứng rắn như huyền thiết này rồi lại nhìn mây mù ở phía dưới, Lôi Cương không khỏi thở dài, ai có thể nghĩ đến Lôi Cương danh chấn Tây Tháp Tinh lúc này lại đnag bị vây ở trên một thân cây cơ chứ?
- Không đúng, cây này to lớn vượt quá sự hiểu biết của ta, cây lớn như thế này ắt phải có sinh linh.
Lôi Cương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn đại thụ này, Lôi Cương khẽ quát một tiếng, cơ bắp toàn thân cấp tốc nổi lên, song quyền của hắn đồng thời xuất ra, mặc dù không có nội kình cùng cương khí, nhưng sức mạnh của Lôi Cương cũng là cực kỳ kinh khủng, hơn nữa lúc này cốt hài cũng đã dung nhập vào trong cơ thể, tiếng xé gió tựa như tiếng sấm.
- Uỳnh!!
Song quyền ẩn chứa sức mạnh khai sơn oanh kích lên trên đại thụ, ấy thế mà đại thụ này vẫn không nhúc nhích lấy nửa phần. Mà vỏ câu cũng không tróc ra lấy một miếng nào.
- Cây này cũng thật là kinh khủng, nếu như dùng vỏ cây này dung nhập vào trong luyện khí ắt hẳn có thể khiến cho chiến giáp phòng ngự tăng lên mấy tầng thứ ấy chứ.
Lôi Cương nhìn vỏ cây, nội tâm thầm nghĩ. Lôi Cương thử nâng cao sức mạnh, nhưng không có nội kình cùng chân khí trợ giúp, căn bản không cách nào sử xuất, hắn thở ra một hơi, song quyền lần nữa đánh ra, hắn muốn đánh thức linh hồn của đại thụ này, chỉ có nhờ sự giúp đỡ của linh hồn cây thì hắn mới có thể bình an mà tiếp đất được thôi.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.........
Từng chấn kích tựa như tiếng sấm nổ vang trên bầu trời thú hoàng tinh, kinh động đến vô số thần thú trong thú hoàng tinh này.
- Graoooooo.......
- Hống.....................
- Tê.......................
Tiếng thần thú gầm thét không ngừng vang lên, điều này khiến Lôi Cương đang đứng trên đại thụ cảm nhận được uy áp lại càng tăng lên gấp bội, hắn lúc này tu vi bị phong ấn, uy thế vô số thần thú khiến hắn có chút chịu không nổi. Nhìn bị đại thụ đã bị hắn oanh kích đến mấy trăm quyền rồi mà còn chưa tổn hại chút nào, Lôi Cương thiếu chút nữa thì tức muốn ngất đi luôn. Liếc nhìn mây mù phía dưới, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, dù sao cỗ cốt hài kia cũng ở trong người, lúc này cho dù là rơi xuống chăng nữa, nhiều nhất là bị thương nặng mà thôi, lúc này, Lôi Cương khẽ quát một tiếng, đứng dậy, bước về phía trước một bước dài.
- Hư hư hư.........
Lôi Cương chỉ cảm thấy tiếng gió rít mạnh như tiếng than khóc, thân thể đạt cấp tốc rơi xuống, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn khoảng không mông lung trước mắt, trái tim Lôi Cương cứ như bị chỉ một một bàn tay bóp chặt, cơ hồ làm hắn hít thở không thông, nhìn phía dưới không biết còn cao bao nhiêu nữa, Lôi Cương thở dài, nếu như là người tu luyện bình thường mà ngã xuonsg thế này thì chắc chăn sẽ tan xương nát thịt, cho dù là hắn đi chăng nữa thì cũng không cách nào chịu được.
Càng đi xuống, Lôi Cương lại càng cảm giác được trọng lực mà thân thể hắn phải chịu, hắn không cách nào tưởng tượng được đợi đến khi hắn rơi xuống thì tình cảnh sẽ như thế nào nữa. Lôi Cương hai mắt nhắm lại, lẳng lặng chờ đợi sự thống khổ sắp đến.
Một khắc đồng hồ................
Một nén nhang............
Một canh giờ........................
Lôi Cương vẫn đang rơi xuống, nội tâm hắn lúc này đã đạt đến trạng thái tê dại, cây này rốt cuộc cao bao nhiêu chứ?? Thế gian làm sao lại có cái cây cao như thế cho được?
- Đợi đã, không đúng, ta đã rơi xuống một canh giờ rồi? Làm sao có thể, làm sao có thể có cây cao như thế, đây........... đây chẳng lẽ là ảo cảnh?
Lôi Cương chợt thức tỉnh, hai mắt hắn nhìn không gian mông lung trước mặt, tập trung tinh lực, nạt nhỏ:
- Phá cho ta!
thanh âm Lôi Cương vang vọng ở bốn phía, quang cảnh chung quanh hắn cấp tốc biến hóa, cuối cùng, lọt vào trong tầm mắt Lôi Cương chính là rừng sâu vô tận, mấy chục đầu thần thú hình thể khổng lồ tựa như từng ngọn cự sơn bò lổm ngổm ở bốn phương tám hướng, tiếng gầm thét, rống giận từ phía trước truyền đến, còn hắn lúc này hẳn là đang vắt mình trên một nhánh cây, cho dù là với tâm cảnh của Lôi Cương đi chăng nữa thì thấy bộ dạng của chính hắn lúc này cũng không khỏi thấy đỏ mặt, đồng thời, điều này cũng làm Lôi Cương đối với hành tinh này cực kỳ kiêng kỵ, chỉ một mình cành cây này là ẩn chứa ảo cảnh? Cũng thật bất khả tư nghị.
Chợt, hai mắt Lôi Cương nhanh như tia chớp nhìn xuống phía dưới, chẳng biết lúc nào, phía dưới Lôi Cương đã hiện lên một đứa trẻ ba tuổi, đầu to như đầu hổ, khuôn mặt béo mập, hai mắt đen nhánh sáng ngời nhìn Lôi Cương, khóe miệng khẽ nhấc lên, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.
- Ca ca........ chơi như vậy có vui không? Huyễn Huyễn cũng muốn chơi.
Bình thường người tu luyện sẽ tận lực tránh việc đi qua viên tinh cầu này, chính bởi vì sự tồn tại của viên tinh cầu này mà làm mấy cái tinh cầu chung quanh đều trở thành tinh cầu hoang vu.
Trên viên tinh cầu này, tiếng thú dữ gầm thét đã là chuyện thường như cơm bữa, những tiếng gầm thét này không chỉ là chấn vang như tiếng sấm mà hơn nữa còn ẩn chứa uy thế cực mạnh, vốn dĩ ở các tinh cầu chung quanh còn có người tu luyện cư trú, nhưng tiếng gầm thét ẩn chứa uy thế kinh khủng liên miên không dứt khiến rất nhiều người tu luyện bị ép đến hộc máu, còn có người trực tiếp hồn phi phách tán, thế nên sau đó tất cả đều đã bỏ đi.
Viên tinh cầu này tên là thú hoàng tinh, là một trong các cấm địa của tinh vực Hạo Nguyệt, tương truyền, viên tinh cầu này nối liền với một giới trong giới của Hồng Hoang Thánh Giới, mà một giới trong giới kia lại chính là một giới của thần thú, các thần thú ở nơi đây đều là từ kia một giới kia chạy đến, cũng có người nói, viên tinh cầu này là cánh cửa đi vào giới trong giới kia, muốn vào giới trong giới nọ, phải tiến vào hành tinh này.
Vô số năm qua, không ít cường giả của Hồng Hoang Thánh Giới muốn xông vào hành tinh này để kiến thức giới trong giới trong truyền thuyết, nhưng người có thể toàn thân trở lui cơ hồ không có, vô số năm qua, sau khi chôn vùi mấy vạn cường giả hỗn độn Thiên cấp thì hành tinh này cũng dần dần trở thành một đại cấm địa trong tinh vực Hạo Nguyệt.
Ngày hôm đó, hai đạo trường hồng từ phía chân trời cấp tốc tiến tới gần hành tinh này, bên trong đạo trường hồng, hai thân ảnh hiện lên, hai người chính là Lôi Cương cùng Minh Lôi.
- Hống!!
Một tiếng gầm thét chấn động hư không từ thú hoàng tinh trong bạo vang ra.
- Hống!
Lại một tiếng gầm thét vang lên.
Lôi Cương mới vừa đứng vững, sắc mặt có chút trắng bệch, nghe thấy tiếng gầm thét như thế, nội tâm không khỏi ngưng trọng, đây chính là nơi lịch lãm mà Minh Lôi đã nói đó sao? Hô hấp của Lôi Cương có phần trở nên dồn dập, hắn cảm nhận được uy hiếp mà hàn tinh này mang đến, hai tiếng gầm thét vừa rồi là của thần thú ít nhất là đã đạt tới cấp bậc hỗn độn Thiên cấp, mà hỗn độn Thiên cấp thần thú này cũng không đơn thuần như thế, khí tức mà hành tinh này truyền đến có thể nói là kinh người.
- Ngươi phải ở hành tinh này tu luyện khoảng trăm năm.
Minh Lôi mặt không chút thay đổi nói, đột nhiên, hai tay hắn bấm thủ quyết, một đạo quang mang thoáng hiện lòng bàn tay, hai tay hắn đột nhiên bao phủ Lôi Cương, quang mang dung nhập vào đỉnh đầu Lôi Cương, lại nói:
- Lão phu đem tu vi của ngươi phong ấn, phân thân của ngươi đã toàn bộ dung hợp, thực lực có thể so với cao thủ hỗn độn Địa cấp, ở nơi này trăm năm, điều ngươi cần chính là thử dung hợp cùng cốt hài.
Ánh sáng còn chưa xuyên qua đỉnh đầu của Lôi Cương mà cả người Lôi Cương đã đại chấn, thiếu chút nữa thì đã từ trên không trung rơi xuống đất rồi, hắn đột nhiên cảm nhận được cương khí, nội kình toàn thân toàn bộ đã bị phong ấn, ngay cả thần thức cũng không cách nào phát ra được, trong khoảng thời gian ngắn, Lôi Cương từ một cường giả đã biến thành một phàm nhân có sức mạnh cường đại.
- Hãy cố gắng lịch lãm đi.
Một đạo quang mang bao bọc lấy Lôi Cương, chậm rãi hạ xuống, tiến vào thú hoàng tinh, đáp xuống trên một cây đại thụ, Lôi Cương thần sắc hung hãn nhìn bóng trắng trên bầu trời, nhưng hắn phát hiện, hắn thậm chí đến cả lời nói đều không thể nói ra.
- Hãy thử dung hợp với cỗ cốt hài kia đi, nếu không, ngươi không cách nào tinh sinh tồn được ở chỗ này đâu.
Thanh âm củaMinh Lôi vang lên bên tai Lôi Cương rồi biến mất ở trên cao. Thấy Minh Lôi biến mất, Lôi Cương không nhịn được phát ra một tiếng rống giận.
- Hống!
- Hống!
Trả lời Lôi Cương chỉ có tiếng gầm thét của mấy đầu thần thú mà thôi, thanh âm điếc tai nhức óc, vài cỗ khí tức mạnh mẽ cùng cực tràn ngập tới, bao phủ Lôi Cương. Thân thể Lôi Cương run lên, thân hình tựa như một con linh hầu di chuyển trên những cành cây to lớn của cây đại thụ, cuối cùng ẩn nặc ở trong nhánh cây rậm rạp của cây đại thụ.
- Uỳnh uỳnh uỳnh!!
Lôi Cương chỉ nghe phía dưới truyền đến tiếng chấn vang như núi lở, nhưng làm Lôi Cương ngạc nhiên chính là, cây đại thụ mà hắn đang đứng lại không hề nhúc nhích lấy nửa phần, đáng tiếc là thần thức của Lôi Cương cũng không cách nào thả ra được, chỉ có thể dựa vào mắt thường mà nhìn xuống, cự nhiên, Lôi Cương thiếu chút nữa là từ trên đại thụ té xuống rồi, phía dưới một mảnh mông lung, loáng thoáng chỉ nhìn thấy được mây mù.
- Cây......... cây này rốt cuộc là cao bao nhiêu chứ?
Lôi Cương không khỏi hoảng sợ, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn đại thụ thẳng tắp to lơn phải cao đến cả trăm trượng ở dưới chân, da đầu không khỏi cảm thấy tê dại, như thế này thì làm sao mà đi xuống? Lôi Cương thử mở U Giới, Hạo Huyền Lôi Phủ ra thì lại phát hiện căn bản là không có chút phản ứng, trong khi đó lục hoàng đều ở trong Hạo Huyền Lôi Phủ.
- Không phải là đang đùa đấy chứ? Chẳng lẽ nào là lại cứ như thế này mà nhảy xuống sao?
Cho dù là lấy thực lực của Lôi Cương đang ở lúc đỉnh phong đi chăng nữa, nghĩ tới cây này không biết cao bao nhiêu, nhảy xuống cũng không khỏi gặp nguy hiểm, nếu cây này mà cao đến cả ngàn trượng thì phải làm sao bây giờ? Chắn chắn hắn sẽ tan xương nát thịt, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía cành chủ của đại thụ, lúc này, chỉ có cách từng bước từng bước đi xuống mà thôi, nhưng khi chân chính đứng trên cánh chính của cây đại thụ thì Lôi Cương không khỏi sửng sốt, cây khô trước mắt cơ hồ là thẳng tắp, cây khô này cũng thật là quá lớn, quá lớn đi thôi. Lôi Cương sắc mặt trắng bệch, nội tâm thầm mắng Minh Lôi, hít sâu vài hơi thanh khí, Lôi Cương hai tay bắt thành trảo, hung hăng chộp vào vỏ cây khô.
- Chết tiệt! Cây này sao mà còn cứng hơn cả thép thế này cơ chứ?
Lôi Cương khuôn mặt xanh mét, tay hắn lại không cách nào xuyên phá được qua lớp vỏ của cây đại thụ này, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, cành cây mà hắn đang ngồi phải rộng cỡ manh chiếu, nhìn cái cây khô cứng rắn như huyền thiết này rồi lại nhìn mây mù ở phía dưới, Lôi Cương không khỏi thở dài, ai có thể nghĩ đến Lôi Cương danh chấn Tây Tháp Tinh lúc này lại đnag bị vây ở trên một thân cây cơ chứ?
- Không đúng, cây này to lớn vượt quá sự hiểu biết của ta, cây lớn như thế này ắt phải có sinh linh.
Lôi Cương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn đại thụ này, Lôi Cương khẽ quát một tiếng, cơ bắp toàn thân cấp tốc nổi lên, song quyền của hắn đồng thời xuất ra, mặc dù không có nội kình cùng cương khí, nhưng sức mạnh của Lôi Cương cũng là cực kỳ kinh khủng, hơn nữa lúc này cốt hài cũng đã dung nhập vào trong cơ thể, tiếng xé gió tựa như tiếng sấm.
- Uỳnh!!
Song quyền ẩn chứa sức mạnh khai sơn oanh kích lên trên đại thụ, ấy thế mà đại thụ này vẫn không nhúc nhích lấy nửa phần. Mà vỏ câu cũng không tróc ra lấy một miếng nào.
- Cây này cũng thật là kinh khủng, nếu như dùng vỏ cây này dung nhập vào trong luyện khí ắt hẳn có thể khiến cho chiến giáp phòng ngự tăng lên mấy tầng thứ ấy chứ.
Lôi Cương nhìn vỏ cây, nội tâm thầm nghĩ. Lôi Cương thử nâng cao sức mạnh, nhưng không có nội kình cùng chân khí trợ giúp, căn bản không cách nào sử xuất, hắn thở ra một hơi, song quyền lần nữa đánh ra, hắn muốn đánh thức linh hồn của đại thụ này, chỉ có nhờ sự giúp đỡ của linh hồn cây thì hắn mới có thể bình an mà tiếp đất được thôi.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.........
Từng chấn kích tựa như tiếng sấm nổ vang trên bầu trời thú hoàng tinh, kinh động đến vô số thần thú trong thú hoàng tinh này.
- Graoooooo.......
- Hống.....................
- Tê.......................
Tiếng thần thú gầm thét không ngừng vang lên, điều này khiến Lôi Cương đang đứng trên đại thụ cảm nhận được uy áp lại càng tăng lên gấp bội, hắn lúc này tu vi bị phong ấn, uy thế vô số thần thú khiến hắn có chút chịu không nổi. Nhìn bị đại thụ đã bị hắn oanh kích đến mấy trăm quyền rồi mà còn chưa tổn hại chút nào, Lôi Cương thiếu chút nữa thì tức muốn ngất đi luôn. Liếc nhìn mây mù phía dưới, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, dù sao cỗ cốt hài kia cũng ở trong người, lúc này cho dù là rơi xuống chăng nữa, nhiều nhất là bị thương nặng mà thôi, lúc này, Lôi Cương khẽ quát một tiếng, đứng dậy, bước về phía trước một bước dài.
- Hư hư hư.........
Lôi Cương chỉ cảm thấy tiếng gió rít mạnh như tiếng than khóc, thân thể đạt cấp tốc rơi xuống, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn khoảng không mông lung trước mắt, trái tim Lôi Cương cứ như bị chỉ một một bàn tay bóp chặt, cơ hồ làm hắn hít thở không thông, nhìn phía dưới không biết còn cao bao nhiêu nữa, Lôi Cương thở dài, nếu như là người tu luyện bình thường mà ngã xuonsg thế này thì chắc chăn sẽ tan xương nát thịt, cho dù là hắn đi chăng nữa thì cũng không cách nào chịu được.
Càng đi xuống, Lôi Cương lại càng cảm giác được trọng lực mà thân thể hắn phải chịu, hắn không cách nào tưởng tượng được đợi đến khi hắn rơi xuống thì tình cảnh sẽ như thế nào nữa. Lôi Cương hai mắt nhắm lại, lẳng lặng chờ đợi sự thống khổ sắp đến.
Một khắc đồng hồ................
Một nén nhang............
Một canh giờ........................
Lôi Cương vẫn đang rơi xuống, nội tâm hắn lúc này đã đạt đến trạng thái tê dại, cây này rốt cuộc cao bao nhiêu chứ?? Thế gian làm sao lại có cái cây cao như thế cho được?
- Đợi đã, không đúng, ta đã rơi xuống một canh giờ rồi? Làm sao có thể, làm sao có thể có cây cao như thế, đây........... đây chẳng lẽ là ảo cảnh?
Lôi Cương chợt thức tỉnh, hai mắt hắn nhìn không gian mông lung trước mặt, tập trung tinh lực, nạt nhỏ:
- Phá cho ta!
thanh âm Lôi Cương vang vọng ở bốn phía, quang cảnh chung quanh hắn cấp tốc biến hóa, cuối cùng, lọt vào trong tầm mắt Lôi Cương chính là rừng sâu vô tận, mấy chục đầu thần thú hình thể khổng lồ tựa như từng ngọn cự sơn bò lổm ngổm ở bốn phương tám hướng, tiếng gầm thét, rống giận từ phía trước truyền đến, còn hắn lúc này hẳn là đang vắt mình trên một nhánh cây, cho dù là với tâm cảnh của Lôi Cương đi chăng nữa thì thấy bộ dạng của chính hắn lúc này cũng không khỏi thấy đỏ mặt, đồng thời, điều này cũng làm Lôi Cương đối với hành tinh này cực kỳ kiêng kỵ, chỉ một mình cành cây này là ẩn chứa ảo cảnh? Cũng thật bất khả tư nghị.
Chợt, hai mắt Lôi Cương nhanh như tia chớp nhìn xuống phía dưới, chẳng biết lúc nào, phía dưới Lôi Cương đã hiện lên một đứa trẻ ba tuổi, đầu to như đầu hổ, khuôn mặt béo mập, hai mắt đen nhánh sáng ngời nhìn Lôi Cương, khóe miệng khẽ nhấc lên, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.
- Ca ca........ chơi như vậy có vui không? Huyễn Huyễn cũng muốn chơi.
Bình luận facebook