Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 796
Tây Vẫn Tinh, thành Vẫn Tinh.
Thành Vẫn Tinh, cửa vào của Tây Tháp Tinh, giờ đã chật kín người với rất nhiều cường giả trên cấp hỗn độn địa giai. Những tu luyện giả có tu vi không cao lắm chỉ biết cúi đầu bước đi, chỉ sợ vô ý nhìn phải bọn họ, mà rước phải họa sát thân.
Lúc này, khí thế toàn thân của bọn họ lúc ẩn lúc hiện, tựa như con ngân xà bám quanh người. Tất cả đều đi thành đoàn, đứng trên khoảng không rộng lớn bên ngoài thành Vẫn Tinh. Ánh mắt bọn họ đều sắc bén, có thần, khuôn mặt nửa vui mừng nửa không. Bọn họ dường như đều đang chờ đợi điều gì đó. Thời gian càng trôi qua, càng lúc càng có nhiều cường giả đứng vào hàng ngũ chỉnh tề đó, xen lẫn với các tu luyện giả khác. Bọn họ thường xuyên thấp giọng bàn tán chuyện gì đó, đại loại như đội này có thêm mấy cao thủ trên bảng Hồng Hoang...
-Bọn họ là đệ tử tinh nhuệ của liên minh Hạo Huyền khi xưa sao? Gần một vạn người, hơn nữa tu vi đều trên hỗn độn huyền giai. Đội ngũ như vậy thật sự đáng sợ a.
-Túc Oán xếp thứ mười một trên bảng Hồng Hoang, Mạc Tề Thiên xếp thứ hai mươi chín, Vân Phong xếp thứ bảy mươi tám…Những cao thủ bình thường vẫn hết sức thần bí này đều xuất hiện cả. Lẽ nào bọn họ đều là đệ tử của liên minh Hạo Huyền khi xưa? Nếu quả thật là như vậy, thì uy vọng của đại tôn Hạo Huyền cũng thực quá khiếp người rồi. Chỉ một câu nói đầu tiên thôi mà đã tập trung nhiều cường giả như vậy sao?
Tại một nơi nào đó trong thành Vẫn Tinh, trong một tòa phủ đệ xa hoa, Lôi Cương và Vân lão đang đứng trong sân viện.
Vân lão nhìn Lôi Cương đang ngẩng mặt nhìn trời, há miệng, nói:
-Thiếu chủ, thật không ngờ kể từ khi lão từ biệt ngài ở Thánh giới Hồng Hoang này, ngài đã đạt đến trình độ này rồi. Vốn dĩ nghe đến cái tên Lôi Cương ở Tây Tháp Tinh, lão phu cứ tưởng chỉ là người cùng tên thôi.
Lôi Cương thoáng sửng sốt, quay đầu lại. Hắn chân thành cười, nói:
-Vân lão, người cứ coi là ta con, cứ gọi thẳng tên ta đi. Mấy năm nay ở Thánh giới HồngHoang, ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy lúc này tu vi đã đạt cấp trên hỗn độn thiên giai, ta có thể đánh một trận với đại tôn, nhưng sức mạnh này vẫn không thể khiến ta yên tâm a.
-Thiếu chủ, thực lực của ngài đã vượt qua lão phu rồi, cũng đã đạt được yêu cầu của chủ nhân khi người rời đi. Ngài là thiếu chủ của liên minh Hạo Huyền, cũng là tân chủ nhân của Vân Ngục ta, có điều, thiếu chủ nói đến chuyện yên tâm là sao?
Vân lão hết sức nghiêm nghị nói. Nói đến câu cuối, vẻ mặt lão càng thêm nghiêm túc hơn. Lão rất hiểu Lôi Cương, hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Lôi Cương thở dài, nhìn bầu trời, thầm do dự. Vân lão đã theo hắn gần như nửa đời người. Nếu như không có Vân lão sẽ không có hắn, mà Vân lão lại là nô bộc của sư tôn Hạo Huyền. Lúc này, Vân lão đã coi hắn là thiếu chủ của sư tôn Hạo Huyền, chứng tỏ lão rất trung thành và tận tâm với sư tôn. Nhưng chuyện của Minh Lôi nói quá sức đáng sợ, khiến hắn không thể không đề phòng được, càng không thể thoải mái nổi. Một lúc sau, Lôi Cương vẫn hết sức do dự.
Vân lão lẳng lặng nhìn Lôi Cương, không hề giục hắn. Lão nhìn ra Lôi Cương đang do dự, nên vẫn chờ đợi hắn.
-Vân lão, người có nghe nói đến Minh Lôi không?
Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới hạ quyết tâm, trầm giọng nói.
-Minh Lôi?
Vân lão sửng sốt, đôi mắt ánh lên vẻ suy nghĩ. Một lúc lâu sau, lão mới nói:
-Minh Lôi? Lão phu chưa từng nghe đến người này. Thiếu chủ, người này là ai?
-Vân lão, lão rất đáng sợ, người có biết đại tôn Chiến Long chứ?
Lôi Cương quay đầu lại, hỏi.
-Đại tôn Chiến Long? Gã không phải đã bị đại tôn Phá Thiên đánh cho hồn phi phách tán hay sao?
Vân lão nghiêm nghị, trầm giọng hỏi.
-Gã chưa chết. Lúc trước, ta thiếu chút nữa thì chết trong tay gã, nhưng cuối cùng lại được Minh Lôi cứu thoát. Hơn nữa, lần đó còn có Vạn Ma Chi Tổ của Thái Cổ giới xuất hiện, nhưng y cũng bị một quyền của Minh Lôi đánh bay.
Lôi Cương nặng nề nói. Sức mạnh đáng sợ của Minh Lôi chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Lôi Cương. Hắn tuy mạnh nhưng vẫn chưa thể vượt qua nổi Minh Lôi.
-Một quyền đánh bay Vạn Ma Chi Tổ?
Vân lão hít một hơi thật sâu, hết sức kinh hãi. Lão thấp giọng nói:
-Minh Lôi chắc chắn không phải tên thật của lão. Người cường đại như vậy, lão phu không thể nào lại chưa từng nghe nói đến bao giờ!
-Lúc trước, hắn có nói một câu: Lôi Long là ta, ta cũng không phải là Lôi Long.
Lôi Cương đột nhiên nhớ ra, vội nói.
-Lôi Long là ta, ta cũng không phải là Lôi Long?
Đôi mắt Vân lão ánh lên vẻ trầm tư, lão nhẹ giọng lẩm bẩm nói. Lôi Cương đứng một bên, hồi hộp nhìn Vân lão. Nếu như Vân lão có thể từ đó nghĩ ra được điều gì, thì thật quá tốt cho hắn. Minh Lôi này quá mức thần bí, khiến Lôi Cương không thể không e ngại được.
Bỗng nhiên, Vân lão như nghĩ ra chuyện gì đó, biến sắc. Lão thất kinh hô lên:
-Lẽ nào, chuyện lão chủ nhân nói lúc trước là thật?
-Sư tôn lúc trước đã nói gì?
Lôi Cương vội vã hỏi.
-Ta nhớ rõ, lúc trước, khi người đánh một trận với đại tôn Phá Thiên, người có nghe đại tôn Phá Thiên nói, Lôi Long chỉ là phân thân của một người hết sức cường đại. Mà người kia đã đạt đến trình độ kỳ diệu, rất có thể đã vượt qua cả Đạo Hoang, thần của Hồng Hoang. Có điều, nếu người đó cường đại như vậy thì vì sao lại tới tìm ngài? Lão có ý đồ gì với ngài?
Vân lão nghiêm nghị nói. Lôi Cương giờ đã là tân chủ nhân của lão, dĩ nhiên lão phải toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn.
-Lão vẫn chưa hề nói gì, mà chỉ muốn ta gia tăng thực lực, và dung hợp cốt hài trong cơ thể ta mà thôi.
Lôi Cương suy nghĩ một chút, nói.
-Cốt hài?
Vân lão nghe vậy, khẽ run lên. Lão nhìn chằm chằm Lôi Cương, ánh mắt sáng như điện dường như có thể nhìn thấu cơ thể hắn. Một lúc lâu sau, lão mới nói:
-Vốn dĩ lão phu cho rằng bộ cốt hài của phân thân của ngài là do cường giả bộ tộc Cổ Tu để lại, xem ra, nó cũng không đơn giản như vậy. Bộ cốt hài này rất khó lường, lẽ nào Minh Lôi muốn đoạt được bộ cốt hài này sao? Nhưng bằng vào thực lực của lão thừa sức giết ngài, phá tan thần hồn, đoạt cốt hài, vì sao lão lại không làm thế? Hơn nữa, lão lại còn đốc thúc ngài dung hợp cốt hài, gia tăng thực lực?
-Chuyện này cũng làm ta hết sức nghi hoặc. Nếu lão thực sự muốn gây chuyện bất lợi cho ta, thì vì sao phải làm như vậy?
Lôi Cương cau mày, nói.
-Giá mà lão chủ nhân còn thì có thể biết được rồi. Đáng tiếc, lúc này người không rõ tung tích. Nhưng lão phu có thể chắc chắn một chuyện, người vẫn chưa chết!
Vân lão trầm giọng nói.
-Vẫn chưa chết ư? Vân lão, lúc trước sư tôn đi có nói là đi làm gì không?
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hỏi.
-Lão phu chỉ biết khi người lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ tám mươi xong, liền nói muốn đến Hư giới, là giới trong giới. Trước khi đi, người đích thân giải tán liên minh Hạo Huyền, bắt ta vào trong không gian cấm bế, đợi truyền nhân của người xuất hiện. Người nói với lão phu, khi nào truyền nhân của người vượt qua lão phu thì lại một lần nữa triệu tập liên minh Hạo Huyền.
Vân lão nhìn bầu trời, thở dài nói. Những chuyện xưa từ lâu đã không còn nữa, sự đời bể dâu, thế sự khó đoán a.
Hai người đứng đó, trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Vân lão đột nhiên nói:
-Mà thôi, thiếu chủ, chuyện này để sau nói. Giờ ngài hãy toàn tâm toàn ý đoạt lấy truyền thừa của động phủ của tiền bối Đạo Hoang. Có như vậy, thực lực của người nhất định sẽ tăng vọt. Những năm gần đây, lão phu đã thu gom được hai mươi ba khối thiết quyển rồi.
-Hai mươi ba khối thiết quyển?
Lôi Cương mừng rỡ. Khai Thiên của hắn đã lĩnh ngộ đến thức thứ bốn mươi tám. Nếu như có thể hiểu hết được Khai Thiên, hắn chắc chắn sẽ càng lĩnh ngộ được nhiều. Nhẩm tính một hồi, Lôi Cương nhận ra giờ hắn đã có được thiết quyển Khai Thiên bốn mươi chín thức. Lần trước, La Thiên Minh lại đưa thêm cho hắn hai khối thiết quyển, cộng thêm giờ hai mươi ba khối nữa, nếu như các cuốn này liên tiếp với nhau, như vậy, Khai Thiên đã đạt đến thức bảy mươi tư. Trong đó ý cảnh lĩnh ngộ Khai Thiên của Hạo Huyền đã đạt đến trình độ như thế nào? Lôi Cương thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhận lấy giới chỉ Vân lão đưa cho, thần thức tiến vào trong đó. Hai mươi ba khối thiết quyển có màu ngăm đen cũ kỹ xuất hiện. Lôi Cương gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, cất giới chỉ vào trong U giới. Hắn dự định chờ xong chuyện của động phủ Đạo Hoang rồi sẽ dung hợp thiết quyển Khai Thiên, mượn ý cảnh trong đó để lĩnh ngộ Khai Thiên của chính hắn.
-Thiếu chủ, mấy ngày này, chắc hẳn có không ít đệ tử đã tới thành Vẫn Tinh rồi. Ngài có định đi thăm dò trước, chuẩn bị đến động phủ Đạo Hoang không?
Vân lão hỏi.
-Thời gian động phủ Đạo Hoang mở ra chẳng còn bao lâu nữa, ta cũng phải chuẩn bị một phen. Chờ đến lúc nào ra rồi, sẽ đi xem các đệ tử của thủ hạ của sư tôn khi xưa.
Lôi Cương trầm ngâm chốc lát. Hắn dự định trong nửa năm này sẽ nhờ La Thiên Minh luyện hóa chiến giáp Long Hoàng, chuẩn bị cho hành trình vào động phủ.
-Cũng tốt!
Vân lão nói. Đôi mắt lão ánh lên vẻ mong chờ. Lão rất mong chờ xem sau mười năm nữa, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu đệ tử của liên minh Hạo Huyền khi xưa đến thành Vẫn Tinh. Lúc xưa liên minh có đến gần trăm vạn đệ tử, ngày hôm nay biết còn bao nhiêu? Vân lão khá hồi hộp muốn biết.
Thành Vẫn Tinh, cửa vào của Tây Tháp Tinh, giờ đã chật kín người với rất nhiều cường giả trên cấp hỗn độn địa giai. Những tu luyện giả có tu vi không cao lắm chỉ biết cúi đầu bước đi, chỉ sợ vô ý nhìn phải bọn họ, mà rước phải họa sát thân.
Lúc này, khí thế toàn thân của bọn họ lúc ẩn lúc hiện, tựa như con ngân xà bám quanh người. Tất cả đều đi thành đoàn, đứng trên khoảng không rộng lớn bên ngoài thành Vẫn Tinh. Ánh mắt bọn họ đều sắc bén, có thần, khuôn mặt nửa vui mừng nửa không. Bọn họ dường như đều đang chờ đợi điều gì đó. Thời gian càng trôi qua, càng lúc càng có nhiều cường giả đứng vào hàng ngũ chỉnh tề đó, xen lẫn với các tu luyện giả khác. Bọn họ thường xuyên thấp giọng bàn tán chuyện gì đó, đại loại như đội này có thêm mấy cao thủ trên bảng Hồng Hoang...
-Bọn họ là đệ tử tinh nhuệ của liên minh Hạo Huyền khi xưa sao? Gần một vạn người, hơn nữa tu vi đều trên hỗn độn huyền giai. Đội ngũ như vậy thật sự đáng sợ a.
-Túc Oán xếp thứ mười một trên bảng Hồng Hoang, Mạc Tề Thiên xếp thứ hai mươi chín, Vân Phong xếp thứ bảy mươi tám…Những cao thủ bình thường vẫn hết sức thần bí này đều xuất hiện cả. Lẽ nào bọn họ đều là đệ tử của liên minh Hạo Huyền khi xưa? Nếu quả thật là như vậy, thì uy vọng của đại tôn Hạo Huyền cũng thực quá khiếp người rồi. Chỉ một câu nói đầu tiên thôi mà đã tập trung nhiều cường giả như vậy sao?
Tại một nơi nào đó trong thành Vẫn Tinh, trong một tòa phủ đệ xa hoa, Lôi Cương và Vân lão đang đứng trong sân viện.
Vân lão nhìn Lôi Cương đang ngẩng mặt nhìn trời, há miệng, nói:
-Thiếu chủ, thật không ngờ kể từ khi lão từ biệt ngài ở Thánh giới Hồng Hoang này, ngài đã đạt đến trình độ này rồi. Vốn dĩ nghe đến cái tên Lôi Cương ở Tây Tháp Tinh, lão phu cứ tưởng chỉ là người cùng tên thôi.
Lôi Cương thoáng sửng sốt, quay đầu lại. Hắn chân thành cười, nói:
-Vân lão, người cứ coi là ta con, cứ gọi thẳng tên ta đi. Mấy năm nay ở Thánh giới HồngHoang, ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy lúc này tu vi đã đạt cấp trên hỗn độn thiên giai, ta có thể đánh một trận với đại tôn, nhưng sức mạnh này vẫn không thể khiến ta yên tâm a.
-Thiếu chủ, thực lực của ngài đã vượt qua lão phu rồi, cũng đã đạt được yêu cầu của chủ nhân khi người rời đi. Ngài là thiếu chủ của liên minh Hạo Huyền, cũng là tân chủ nhân của Vân Ngục ta, có điều, thiếu chủ nói đến chuyện yên tâm là sao?
Vân lão hết sức nghiêm nghị nói. Nói đến câu cuối, vẻ mặt lão càng thêm nghiêm túc hơn. Lão rất hiểu Lôi Cương, hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Lôi Cương thở dài, nhìn bầu trời, thầm do dự. Vân lão đã theo hắn gần như nửa đời người. Nếu như không có Vân lão sẽ không có hắn, mà Vân lão lại là nô bộc của sư tôn Hạo Huyền. Lúc này, Vân lão đã coi hắn là thiếu chủ của sư tôn Hạo Huyền, chứng tỏ lão rất trung thành và tận tâm với sư tôn. Nhưng chuyện của Minh Lôi nói quá sức đáng sợ, khiến hắn không thể không đề phòng được, càng không thể thoải mái nổi. Một lúc sau, Lôi Cương vẫn hết sức do dự.
Vân lão lẳng lặng nhìn Lôi Cương, không hề giục hắn. Lão nhìn ra Lôi Cương đang do dự, nên vẫn chờ đợi hắn.
-Vân lão, người có nghe nói đến Minh Lôi không?
Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới hạ quyết tâm, trầm giọng nói.
-Minh Lôi?
Vân lão sửng sốt, đôi mắt ánh lên vẻ suy nghĩ. Một lúc lâu sau, lão mới nói:
-Minh Lôi? Lão phu chưa từng nghe đến người này. Thiếu chủ, người này là ai?
-Vân lão, lão rất đáng sợ, người có biết đại tôn Chiến Long chứ?
Lôi Cương quay đầu lại, hỏi.
-Đại tôn Chiến Long? Gã không phải đã bị đại tôn Phá Thiên đánh cho hồn phi phách tán hay sao?
Vân lão nghiêm nghị, trầm giọng hỏi.
-Gã chưa chết. Lúc trước, ta thiếu chút nữa thì chết trong tay gã, nhưng cuối cùng lại được Minh Lôi cứu thoát. Hơn nữa, lần đó còn có Vạn Ma Chi Tổ của Thái Cổ giới xuất hiện, nhưng y cũng bị một quyền của Minh Lôi đánh bay.
Lôi Cương nặng nề nói. Sức mạnh đáng sợ của Minh Lôi chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Lôi Cương. Hắn tuy mạnh nhưng vẫn chưa thể vượt qua nổi Minh Lôi.
-Một quyền đánh bay Vạn Ma Chi Tổ?
Vân lão hít một hơi thật sâu, hết sức kinh hãi. Lão thấp giọng nói:
-Minh Lôi chắc chắn không phải tên thật của lão. Người cường đại như vậy, lão phu không thể nào lại chưa từng nghe nói đến bao giờ!
-Lúc trước, hắn có nói một câu: Lôi Long là ta, ta cũng không phải là Lôi Long.
Lôi Cương đột nhiên nhớ ra, vội nói.
-Lôi Long là ta, ta cũng không phải là Lôi Long?
Đôi mắt Vân lão ánh lên vẻ trầm tư, lão nhẹ giọng lẩm bẩm nói. Lôi Cương đứng một bên, hồi hộp nhìn Vân lão. Nếu như Vân lão có thể từ đó nghĩ ra được điều gì, thì thật quá tốt cho hắn. Minh Lôi này quá mức thần bí, khiến Lôi Cương không thể không e ngại được.
Bỗng nhiên, Vân lão như nghĩ ra chuyện gì đó, biến sắc. Lão thất kinh hô lên:
-Lẽ nào, chuyện lão chủ nhân nói lúc trước là thật?
-Sư tôn lúc trước đã nói gì?
Lôi Cương vội vã hỏi.
-Ta nhớ rõ, lúc trước, khi người đánh một trận với đại tôn Phá Thiên, người có nghe đại tôn Phá Thiên nói, Lôi Long chỉ là phân thân của một người hết sức cường đại. Mà người kia đã đạt đến trình độ kỳ diệu, rất có thể đã vượt qua cả Đạo Hoang, thần của Hồng Hoang. Có điều, nếu người đó cường đại như vậy thì vì sao lại tới tìm ngài? Lão có ý đồ gì với ngài?
Vân lão nghiêm nghị nói. Lôi Cương giờ đã là tân chủ nhân của lão, dĩ nhiên lão phải toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn.
-Lão vẫn chưa hề nói gì, mà chỉ muốn ta gia tăng thực lực, và dung hợp cốt hài trong cơ thể ta mà thôi.
Lôi Cương suy nghĩ một chút, nói.
-Cốt hài?
Vân lão nghe vậy, khẽ run lên. Lão nhìn chằm chằm Lôi Cương, ánh mắt sáng như điện dường như có thể nhìn thấu cơ thể hắn. Một lúc lâu sau, lão mới nói:
-Vốn dĩ lão phu cho rằng bộ cốt hài của phân thân của ngài là do cường giả bộ tộc Cổ Tu để lại, xem ra, nó cũng không đơn giản như vậy. Bộ cốt hài này rất khó lường, lẽ nào Minh Lôi muốn đoạt được bộ cốt hài này sao? Nhưng bằng vào thực lực của lão thừa sức giết ngài, phá tan thần hồn, đoạt cốt hài, vì sao lão lại không làm thế? Hơn nữa, lão lại còn đốc thúc ngài dung hợp cốt hài, gia tăng thực lực?
-Chuyện này cũng làm ta hết sức nghi hoặc. Nếu lão thực sự muốn gây chuyện bất lợi cho ta, thì vì sao phải làm như vậy?
Lôi Cương cau mày, nói.
-Giá mà lão chủ nhân còn thì có thể biết được rồi. Đáng tiếc, lúc này người không rõ tung tích. Nhưng lão phu có thể chắc chắn một chuyện, người vẫn chưa chết!
Vân lão trầm giọng nói.
-Vẫn chưa chết ư? Vân lão, lúc trước sư tôn đi có nói là đi làm gì không?
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hỏi.
-Lão phu chỉ biết khi người lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ tám mươi xong, liền nói muốn đến Hư giới, là giới trong giới. Trước khi đi, người đích thân giải tán liên minh Hạo Huyền, bắt ta vào trong không gian cấm bế, đợi truyền nhân của người xuất hiện. Người nói với lão phu, khi nào truyền nhân của người vượt qua lão phu thì lại một lần nữa triệu tập liên minh Hạo Huyền.
Vân lão nhìn bầu trời, thở dài nói. Những chuyện xưa từ lâu đã không còn nữa, sự đời bể dâu, thế sự khó đoán a.
Hai người đứng đó, trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Vân lão đột nhiên nói:
-Mà thôi, thiếu chủ, chuyện này để sau nói. Giờ ngài hãy toàn tâm toàn ý đoạt lấy truyền thừa của động phủ của tiền bối Đạo Hoang. Có như vậy, thực lực của người nhất định sẽ tăng vọt. Những năm gần đây, lão phu đã thu gom được hai mươi ba khối thiết quyển rồi.
-Hai mươi ba khối thiết quyển?
Lôi Cương mừng rỡ. Khai Thiên của hắn đã lĩnh ngộ đến thức thứ bốn mươi tám. Nếu như có thể hiểu hết được Khai Thiên, hắn chắc chắn sẽ càng lĩnh ngộ được nhiều. Nhẩm tính một hồi, Lôi Cương nhận ra giờ hắn đã có được thiết quyển Khai Thiên bốn mươi chín thức. Lần trước, La Thiên Minh lại đưa thêm cho hắn hai khối thiết quyển, cộng thêm giờ hai mươi ba khối nữa, nếu như các cuốn này liên tiếp với nhau, như vậy, Khai Thiên đã đạt đến thức bảy mươi tư. Trong đó ý cảnh lĩnh ngộ Khai Thiên của Hạo Huyền đã đạt đến trình độ như thế nào? Lôi Cương thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhận lấy giới chỉ Vân lão đưa cho, thần thức tiến vào trong đó. Hai mươi ba khối thiết quyển có màu ngăm đen cũ kỹ xuất hiện. Lôi Cương gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, cất giới chỉ vào trong U giới. Hắn dự định chờ xong chuyện của động phủ Đạo Hoang rồi sẽ dung hợp thiết quyển Khai Thiên, mượn ý cảnh trong đó để lĩnh ngộ Khai Thiên của chính hắn.
-Thiếu chủ, mấy ngày này, chắc hẳn có không ít đệ tử đã tới thành Vẫn Tinh rồi. Ngài có định đi thăm dò trước, chuẩn bị đến động phủ Đạo Hoang không?
Vân lão hỏi.
-Thời gian động phủ Đạo Hoang mở ra chẳng còn bao lâu nữa, ta cũng phải chuẩn bị một phen. Chờ đến lúc nào ra rồi, sẽ đi xem các đệ tử của thủ hạ của sư tôn khi xưa.
Lôi Cương trầm ngâm chốc lát. Hắn dự định trong nửa năm này sẽ nhờ La Thiên Minh luyện hóa chiến giáp Long Hoàng, chuẩn bị cho hành trình vào động phủ.
-Cũng tốt!
Vân lão nói. Đôi mắt lão ánh lên vẻ mong chờ. Lão rất mong chờ xem sau mười năm nữa, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu đệ tử của liên minh Hạo Huyền khi xưa đến thành Vẫn Tinh. Lúc xưa liên minh có đến gần trăm vạn đệ tử, ngày hôm nay biết còn bao nhiêu? Vân lão khá hồi hộp muốn biết.
Bình luận facebook