Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 807
Lời của Cô Nguyệt làm không khí trở nên quỷ dị, Long U Nhi cùng gần bốn mươi tên thanh niên đệ tử của Hồng Hoang thánh giới nhìn nhau, bọn họ tuy là rất muốn Lôi Cương chết, nhưng nếu như Lôi Cương vừa chết, vậy bọn họ vẫn phải đánh một trận với đệ tử của Thái Cổ giới, bọn họ tất nhiên cảm giác được tu vi thanh niên đệ tử Thái Cổ giới không đơn giản, hơn nữa, tưởng truyền, thanh niên cao thủ của Thái Cổ giới đều là thân kinh bách chiến, công kích cực kì khủng bố, người tu ma tàn nhẫn, tà đạo giả giết người vô hình đều làm thanh niên cao thủ của Hồng Hoang thánh giới kiêng kỵ.
- Ngươi cũng có thể thử một lần, Cổ Nguyệt, ta cũng muốn xem ngươi tiếp thu được mấy phần chân truyền của Vạn Ma Chi Tổ!
Lôi Ma không chút sợ hãi lạnh lùng nói. Thần kiếm màu đen trong tay lóe lên quang mang màu đen, khắp nơi phát ra mùi máu tanh nồng đậm, trên thân kiếm còn có thể nhìn thấy chút vết máu.
- Ha ha ha, Ma đạo hữu, mặc dù ta rất muốn cùng ngươi đánh một trận, nhưng lúc này không phải lúc, sau này có cơ hội ta sẽ tìm ngươi tỷ thí một phen, bất quá, Ma đạo hữu, Hồng Hoang thánh giới cho tới bây giờ cũng là thuốc bổ của Thái Cổ giới chúng ta, chi bằng chúng ta cùng nhau đem những đệ tử của Hồng Hoang thánh giới nhất cử đánh chết? Để một người trong chúng ta đạt được Đạo Hoang truyền thừa, bất kể Thái Cổ giới ta ai nhận được thì cũng tốt hơn so với người của Hồng Hoang thánh giới nhận được, ngươi thấy sao?
Khóe miệng Cô Nguyệt thoáng cười, lúc này rơi vào trong mắt thanh niên cao thủ của Hồng Hoang thánh giới thì hận không được xé nát cái miệng của hắn, nhưng sự tự tin của Cô Nguyệt thì không cách nào che dấu.
Sư tôn Vạn Ma Chi Tổ của hắn thân là cường giả danh liệt thứ hai của Thái Cổ giới, thân phận kia đủ để làm những người đứng ở đây phải kiêng kỵ, hơn nữa, chưa có ai từng thấy Cô Nguyệt xuất thủ, lúc trước ở ngoài động phủ, hắn một mình có thể ở giữa hai đại bán tôn thần thú tiến vào động phủ, có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn.
- Khẩu khí thật bén nhọn, thật không biết sư tôn ngươi như thế nào dạy ngươi, Vạn Ma Chi Tổ cũng không hơn gì, bất quá, ngươi cho ngươi là Vạn Ma Chi Tổ hay là ai? Ngươi nói gì, chúng ta liền phải nghe lời ngươi sao? Ngươi muốn bọn ta chém giết lẫn nhau để một mình ngươi rảnh tay rảnh chân đi chiếm đoạt Đạo Hoang động phủ? Ngươi thật cho rằng Đạo Hoang động phủ dễ đoạt được như vậy sao, như vậy ngươi sao không lên trên thạch đài này đi? Nói vậy, phải chăng tên đệ tử bị ngươi đánh chết lúc trước, hắn tất nhiên biết được tác dụng của thạch đài này, hơn nữa, rất có thể cùng truyền thừa có liên quan?
Một tử y nam tử bộ mặt cười lạnh tiêu sái đứng ở sau lưng Long U Nhi cách đó không xa tiến lên nói, chữ chữ châu ngọc cũng là tràn ngập mùi thuốc súng dày vô cùng, thanh niên này đã sớm đối với việc Cô Nguyệt khiêu khích ly gián có chút chán ghét, rốt cục chịu đựng không nổi.
nụ cười ở khóe miệng Cô Nguyệt vẫn như cũ chậm rãi quay đầu nhìn về phía tử y thanh niên này, hai mắt hắn ngưng tụ, trong đôi mắt hiện lên hắc mang quỷ dị trực tiếp nổ bắn ra bắn về phía tử y thanh niên, chỉ nghe Cô Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thứ gì? Sư tôn ta há là người mà ngươi có thể chửi bới?
Hắc mang nhanh như tia chớp đánh úp về phía tử y thanh niên, nhưng tử y thanh niên này cũng là sớm có chuẩn bị, một đạo cương khí ba màu bao phủ toàn thân, lại lấy ra xác một con rùa đen, thúc dục một phen tạo thành bức tường cao chừng một trượng dựng thẳng trước người hắn.
- Bình!!
Khi xác con rùa đen vừa mới dựng thẳng trước người hắn thi liền truyền đến một tiếng muộn hưởng trầm thấp, tử y thanh niên đầu tiên thì mặt sắc cứng đờ, tử y hắn mặc trên người hiện lên một màn sáng rất nhỏ đến mức hầu như không thể nhìn thấy hắc mang xuất hiện trên tử y, mà hắc mang xuất hiện trên màn sáng làm màn sáng kịch liệt nổi lên sóng gió, cuối cùng, đâm rách màn sáng, bất quá, quang màn tử sắc cũng theo đó biến mất.
Tử y thanh niên quá sợ hãi, không thể tin được nhìn màn sáng tiêu tán, khiếp sợ nhìn Cô Nguyệt, chưa nói đến chuyện xác con rùa đen này là thiên giai thần khí, mà tử y phát ra màn sáng lại càng có thể ngăn cản một kích cường đại của cao thủ hỗn độn thiên giai, lúc này lại bị hắc mang này bắn thủng, như thế nào không làm tử y thanh niên kinh hãi?
- Thì ra là thật sự có tài, bất quá, ngươi đừng cho rằng chỉ cần như thế liền có tư cách chửi bới sư tôn ta. Như có lần sau, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cô Nguyệt lúc này khóe miệng như cũ treo nụ cười, nhưng phần nụ cười này cũng là làm người ta lạnh run người.
Tử y thanh niên bị Cô Nguyệt nói như thế, trong mắt thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng đã bị hắn cường hành đè nén xuống, bộ mặt âm trầm đứng ở chỗ đó. Cô Nguyệt kinh ngạc mắt nhìn tử y thanh niên này, một kích kia hắn không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người, nhưng thanh niên này có thể ngăn cản được, có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn, hơn nữa, hắn một thân đều là thiên giai thần khí, thân phận tất nhiên không tầm thường, Cô Nguyệt sở dĩ không có đánh chết thanh niên này, cũng là sợ hãi tử y thanh niên này có bài tẩy khác, Cô Nguyệt tuy là không hãi sợ, nhưng vẫn sợ bị thương, dù sao, chuyện này quan hệ đến truyền thừa của Đạo Hoang động phủ, hắn không dám khinh thường.
Lúc này, Cô Nguyệt tay phải vung lên, một đoàn tia sáng đen nhánh từ trong tay bay ra, đem những đệ tử thần sắc khác nhau vẫn đứng ở trong huyễn trận toàn bộ bao phủ, khi tia sáng đen nhánh đó được thu hồi, những đệ tử đó liền toàn bộ ngã xuống đất, không nhúc nhích. Cô Nguyệt phủi mắt nhìn Lôi Cương, cứ như việc trong nháy mắt tận sát hơn mười tên thanh niên đệ tử của các thế lực lớn chẳng hề liên quan gì với hắn cả vậy, hắn nhìn chằm chằm Lôi Cương trầm ngâm một lúc lâu sau thì quay đầu nhìn về phía thạch đài, thấp giọng nói:
- Đạo Hoang truyền thừa chính là trên bệ đá này, dĩ nhiên, đây là tin tức trong thần hồn của người nọ. Hắn không biết từ đâu mà có được tin tức kia. Lúc này, truyền thừa gần ngay trước mắt, nhưng không ai dám lên!
- Đạo Hoang truyền thừa ở trên bệ đá này?
Lúc này hơn mười vị thanh niên đệ tử nghe vậy rối rít chấn động, nhìn về phía thạch đài chỉ có chín bậc thang, mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, nhưng ai cũng không nhúc nhích, khuôn mặt bọn họ rối rít hiện lên vẻ kinh nghi bất định, nhìn về phía Cô Nguyệt, nội tâm suy đoán Cô Nguyệt rốt cuộc là ý gì.
- Không nên nhìn ta, ta cũng không biết thạch đài này rốt cuộc là có dấu diếm huyền cơ hay không.
Cô Nguyệt cười nói.
Lôi Ma cũng là phủi mắt qua thạch đài, trong mắt như cũ không hề bận tâm, phảng phất truyền thừa này đối với hắn không có chút sức hấp dẫn nào cả, vẫn bảo vệ Lôi Cương ở bên cạnh, không để cho người động tới Lôi Cương.
- Thạch đài này trừ điêu văn kỳ dị ra, khó có thể còn có cái gì khác quỷ dị nữa cả? Hay là ảo cảnh, nếu ta có thể thoát khỏi ảo cảnh lần đầu tiên, thì cũng có thể thoát được lần thứ hai.
Một gã nam tử của Hồng Hoang thánh giới lạnh nhạt nói, hắn bước mấy bước về phía thạch đài, ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm tên nam tử, thân thể của bọn hắn khẽ nghiêng về phía trước, sợ rằng một khi nam tử này thật sự tường an vô sự, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên.
Rất nhanh, thanh niên này đứng ở trên bậc thang, hắn cũng không có lập tức đi tới, mà là do dự một phen, gọi ra một đạo cương khí, lại mặc vào một bộ chiến giáp, hít một hơi thật sâu, chân phải hắn lại đạp lên bậc thang thứ hai.
- Rầm rầm!!
Trong động đá vôi nổ vang rền như sấm nổ, tiếng vọng trải qua hồi lâu không tiêu tan, ánh sáng như sóng gợn tràn ngập ở trong động đá vôi trong nháy mắt tụ tập ở trên bậc thang, thân thể của thanh niên vừa mới rơi xuống đất trong nháy mắt nổ tung, huyết vụ tràn ngập, ngay cả huyết nhục cũng hóa thành mê vụ, rơi xuống, làm người ta khiếp sợ chính là, trong thạch đài này phảng phất có một đầu mãnh thú, huyết vụ phát ra toàn bộ bị hút vào trong đó, mà ánh sáng như sóng gợn toàn bộ lại trở về vị trí cũ.
Mọi người hít vào một hơi lãnh khí, khiếp sợ nhìn thạch đài như cũ phát ra khí tức tang thương, cổ xưa, phảng phất chuyện vừa xảy ra căn bản là không tồn tại.
Bọn họ rối rít lâm vào trong trầm tư, thanh niên này tu vi là hỗn độn địa giai đỉnh, hơn nữa mặc vào chiến giáp lại càng không tầm thường, vậy mà lập tức đã hóa thành phấn vụn, đây là lực lượng gì mà lại kinh khủng như thế?
Cùng lúc đó, Lôi Cương như cũ vẫn bị vây trong huyễn trận, hắn lúc này đã nhớ kỹ vị trí của toàn bộ tinh điểm, cũng đã đoán ra được tác dụng của từng điểm sáng, nhưng làm hắn không giải thích được chính là, trận pháp này như cũ không cách nào tìm ra sơ hở, tựa như bức tường trời cao vậy.
- Không đúng, bất kỳ một trận pháp nào cũng đều sẽ có sơ hở, chẳng lẽ là bởi vì mình đối với nghiên cứu trận pháp còn chưa đủ sâu?
Lôi Cương tiếp tục lâm vào trong trầm tư.
Không biết ở trong huyễn trận qua bao lâu, đột nhiên, một ngày nọ, hai mắt Lôi Cương đột nhiên lóe ra tinh mang, chăm chú nhìn chằm chằm vào một viên tinh điểm trong đó, lẩm bẩm nói:
- Viên tinh điểm này mặc dù không phải là trung tâm điểm của trận pháp, nhưng nếu như không có điểm sáng này, trận pháp này căn bản không tồn tại.
Lôi Cương vươn tay hướng về phía tinh điểm này, chậm rãi kích thích điểm sáng.
Bỗng nhiên, Lôi Cương phát hiện trước mắt biến đổi, phát hiện hắn đã bị vây trong một không gian mông lung, nội tâm của hắn kinh nghi, chẳng lẽ ảo trận này là trận trong trận?
- Ngươi đã tới rồi, ta là thái cổ chi hoàng!
Ngay khi Lôi Cương đang nghĩ xem đây rốt cuộc là trận pháp hay là cái gì thì một âm thanh tang thương đột nhiên vang lên.
- Ngươi cũng có thể thử một lần, Cổ Nguyệt, ta cũng muốn xem ngươi tiếp thu được mấy phần chân truyền của Vạn Ma Chi Tổ!
Lôi Ma không chút sợ hãi lạnh lùng nói. Thần kiếm màu đen trong tay lóe lên quang mang màu đen, khắp nơi phát ra mùi máu tanh nồng đậm, trên thân kiếm còn có thể nhìn thấy chút vết máu.
- Ha ha ha, Ma đạo hữu, mặc dù ta rất muốn cùng ngươi đánh một trận, nhưng lúc này không phải lúc, sau này có cơ hội ta sẽ tìm ngươi tỷ thí một phen, bất quá, Ma đạo hữu, Hồng Hoang thánh giới cho tới bây giờ cũng là thuốc bổ của Thái Cổ giới chúng ta, chi bằng chúng ta cùng nhau đem những đệ tử của Hồng Hoang thánh giới nhất cử đánh chết? Để một người trong chúng ta đạt được Đạo Hoang truyền thừa, bất kể Thái Cổ giới ta ai nhận được thì cũng tốt hơn so với người của Hồng Hoang thánh giới nhận được, ngươi thấy sao?
Khóe miệng Cô Nguyệt thoáng cười, lúc này rơi vào trong mắt thanh niên cao thủ của Hồng Hoang thánh giới thì hận không được xé nát cái miệng của hắn, nhưng sự tự tin của Cô Nguyệt thì không cách nào che dấu.
Sư tôn Vạn Ma Chi Tổ của hắn thân là cường giả danh liệt thứ hai của Thái Cổ giới, thân phận kia đủ để làm những người đứng ở đây phải kiêng kỵ, hơn nữa, chưa có ai từng thấy Cô Nguyệt xuất thủ, lúc trước ở ngoài động phủ, hắn một mình có thể ở giữa hai đại bán tôn thần thú tiến vào động phủ, có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn.
- Khẩu khí thật bén nhọn, thật không biết sư tôn ngươi như thế nào dạy ngươi, Vạn Ma Chi Tổ cũng không hơn gì, bất quá, ngươi cho ngươi là Vạn Ma Chi Tổ hay là ai? Ngươi nói gì, chúng ta liền phải nghe lời ngươi sao? Ngươi muốn bọn ta chém giết lẫn nhau để một mình ngươi rảnh tay rảnh chân đi chiếm đoạt Đạo Hoang động phủ? Ngươi thật cho rằng Đạo Hoang động phủ dễ đoạt được như vậy sao, như vậy ngươi sao không lên trên thạch đài này đi? Nói vậy, phải chăng tên đệ tử bị ngươi đánh chết lúc trước, hắn tất nhiên biết được tác dụng của thạch đài này, hơn nữa, rất có thể cùng truyền thừa có liên quan?
Một tử y nam tử bộ mặt cười lạnh tiêu sái đứng ở sau lưng Long U Nhi cách đó không xa tiến lên nói, chữ chữ châu ngọc cũng là tràn ngập mùi thuốc súng dày vô cùng, thanh niên này đã sớm đối với việc Cô Nguyệt khiêu khích ly gián có chút chán ghét, rốt cục chịu đựng không nổi.
nụ cười ở khóe miệng Cô Nguyệt vẫn như cũ chậm rãi quay đầu nhìn về phía tử y thanh niên này, hai mắt hắn ngưng tụ, trong đôi mắt hiện lên hắc mang quỷ dị trực tiếp nổ bắn ra bắn về phía tử y thanh niên, chỉ nghe Cô Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thứ gì? Sư tôn ta há là người mà ngươi có thể chửi bới?
Hắc mang nhanh như tia chớp đánh úp về phía tử y thanh niên, nhưng tử y thanh niên này cũng là sớm có chuẩn bị, một đạo cương khí ba màu bao phủ toàn thân, lại lấy ra xác một con rùa đen, thúc dục một phen tạo thành bức tường cao chừng một trượng dựng thẳng trước người hắn.
- Bình!!
Khi xác con rùa đen vừa mới dựng thẳng trước người hắn thi liền truyền đến một tiếng muộn hưởng trầm thấp, tử y thanh niên đầu tiên thì mặt sắc cứng đờ, tử y hắn mặc trên người hiện lên một màn sáng rất nhỏ đến mức hầu như không thể nhìn thấy hắc mang xuất hiện trên tử y, mà hắc mang xuất hiện trên màn sáng làm màn sáng kịch liệt nổi lên sóng gió, cuối cùng, đâm rách màn sáng, bất quá, quang màn tử sắc cũng theo đó biến mất.
Tử y thanh niên quá sợ hãi, không thể tin được nhìn màn sáng tiêu tán, khiếp sợ nhìn Cô Nguyệt, chưa nói đến chuyện xác con rùa đen này là thiên giai thần khí, mà tử y phát ra màn sáng lại càng có thể ngăn cản một kích cường đại của cao thủ hỗn độn thiên giai, lúc này lại bị hắc mang này bắn thủng, như thế nào không làm tử y thanh niên kinh hãi?
- Thì ra là thật sự có tài, bất quá, ngươi đừng cho rằng chỉ cần như thế liền có tư cách chửi bới sư tôn ta. Như có lần sau, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cô Nguyệt lúc này khóe miệng như cũ treo nụ cười, nhưng phần nụ cười này cũng là làm người ta lạnh run người.
Tử y thanh niên bị Cô Nguyệt nói như thế, trong mắt thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng đã bị hắn cường hành đè nén xuống, bộ mặt âm trầm đứng ở chỗ đó. Cô Nguyệt kinh ngạc mắt nhìn tử y thanh niên này, một kích kia hắn không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người, nhưng thanh niên này có thể ngăn cản được, có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn, hơn nữa, hắn một thân đều là thiên giai thần khí, thân phận tất nhiên không tầm thường, Cô Nguyệt sở dĩ không có đánh chết thanh niên này, cũng là sợ hãi tử y thanh niên này có bài tẩy khác, Cô Nguyệt tuy là không hãi sợ, nhưng vẫn sợ bị thương, dù sao, chuyện này quan hệ đến truyền thừa của Đạo Hoang động phủ, hắn không dám khinh thường.
Lúc này, Cô Nguyệt tay phải vung lên, một đoàn tia sáng đen nhánh từ trong tay bay ra, đem những đệ tử thần sắc khác nhau vẫn đứng ở trong huyễn trận toàn bộ bao phủ, khi tia sáng đen nhánh đó được thu hồi, những đệ tử đó liền toàn bộ ngã xuống đất, không nhúc nhích. Cô Nguyệt phủi mắt nhìn Lôi Cương, cứ như việc trong nháy mắt tận sát hơn mười tên thanh niên đệ tử của các thế lực lớn chẳng hề liên quan gì với hắn cả vậy, hắn nhìn chằm chằm Lôi Cương trầm ngâm một lúc lâu sau thì quay đầu nhìn về phía thạch đài, thấp giọng nói:
- Đạo Hoang truyền thừa chính là trên bệ đá này, dĩ nhiên, đây là tin tức trong thần hồn của người nọ. Hắn không biết từ đâu mà có được tin tức kia. Lúc này, truyền thừa gần ngay trước mắt, nhưng không ai dám lên!
- Đạo Hoang truyền thừa ở trên bệ đá này?
Lúc này hơn mười vị thanh niên đệ tử nghe vậy rối rít chấn động, nhìn về phía thạch đài chỉ có chín bậc thang, mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, nhưng ai cũng không nhúc nhích, khuôn mặt bọn họ rối rít hiện lên vẻ kinh nghi bất định, nhìn về phía Cô Nguyệt, nội tâm suy đoán Cô Nguyệt rốt cuộc là ý gì.
- Không nên nhìn ta, ta cũng không biết thạch đài này rốt cuộc là có dấu diếm huyền cơ hay không.
Cô Nguyệt cười nói.
Lôi Ma cũng là phủi mắt qua thạch đài, trong mắt như cũ không hề bận tâm, phảng phất truyền thừa này đối với hắn không có chút sức hấp dẫn nào cả, vẫn bảo vệ Lôi Cương ở bên cạnh, không để cho người động tới Lôi Cương.
- Thạch đài này trừ điêu văn kỳ dị ra, khó có thể còn có cái gì khác quỷ dị nữa cả? Hay là ảo cảnh, nếu ta có thể thoát khỏi ảo cảnh lần đầu tiên, thì cũng có thể thoát được lần thứ hai.
Một gã nam tử của Hồng Hoang thánh giới lạnh nhạt nói, hắn bước mấy bước về phía thạch đài, ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm tên nam tử, thân thể của bọn hắn khẽ nghiêng về phía trước, sợ rằng một khi nam tử này thật sự tường an vô sự, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên.
Rất nhanh, thanh niên này đứng ở trên bậc thang, hắn cũng không có lập tức đi tới, mà là do dự một phen, gọi ra một đạo cương khí, lại mặc vào một bộ chiến giáp, hít một hơi thật sâu, chân phải hắn lại đạp lên bậc thang thứ hai.
- Rầm rầm!!
Trong động đá vôi nổ vang rền như sấm nổ, tiếng vọng trải qua hồi lâu không tiêu tan, ánh sáng như sóng gợn tràn ngập ở trong động đá vôi trong nháy mắt tụ tập ở trên bậc thang, thân thể của thanh niên vừa mới rơi xuống đất trong nháy mắt nổ tung, huyết vụ tràn ngập, ngay cả huyết nhục cũng hóa thành mê vụ, rơi xuống, làm người ta khiếp sợ chính là, trong thạch đài này phảng phất có một đầu mãnh thú, huyết vụ phát ra toàn bộ bị hút vào trong đó, mà ánh sáng như sóng gợn toàn bộ lại trở về vị trí cũ.
Mọi người hít vào một hơi lãnh khí, khiếp sợ nhìn thạch đài như cũ phát ra khí tức tang thương, cổ xưa, phảng phất chuyện vừa xảy ra căn bản là không tồn tại.
Bọn họ rối rít lâm vào trong trầm tư, thanh niên này tu vi là hỗn độn địa giai đỉnh, hơn nữa mặc vào chiến giáp lại càng không tầm thường, vậy mà lập tức đã hóa thành phấn vụn, đây là lực lượng gì mà lại kinh khủng như thế?
Cùng lúc đó, Lôi Cương như cũ vẫn bị vây trong huyễn trận, hắn lúc này đã nhớ kỹ vị trí của toàn bộ tinh điểm, cũng đã đoán ra được tác dụng của từng điểm sáng, nhưng làm hắn không giải thích được chính là, trận pháp này như cũ không cách nào tìm ra sơ hở, tựa như bức tường trời cao vậy.
- Không đúng, bất kỳ một trận pháp nào cũng đều sẽ có sơ hở, chẳng lẽ là bởi vì mình đối với nghiên cứu trận pháp còn chưa đủ sâu?
Lôi Cương tiếp tục lâm vào trong trầm tư.
Không biết ở trong huyễn trận qua bao lâu, đột nhiên, một ngày nọ, hai mắt Lôi Cương đột nhiên lóe ra tinh mang, chăm chú nhìn chằm chằm vào một viên tinh điểm trong đó, lẩm bẩm nói:
- Viên tinh điểm này mặc dù không phải là trung tâm điểm của trận pháp, nhưng nếu như không có điểm sáng này, trận pháp này căn bản không tồn tại.
Lôi Cương vươn tay hướng về phía tinh điểm này, chậm rãi kích thích điểm sáng.
Bỗng nhiên, Lôi Cương phát hiện trước mắt biến đổi, phát hiện hắn đã bị vây trong một không gian mông lung, nội tâm của hắn kinh nghi, chẳng lẽ ảo trận này là trận trong trận?
- Ngươi đã tới rồi, ta là thái cổ chi hoàng!
Ngay khi Lôi Cương đang nghĩ xem đây rốt cuộc là trận pháp hay là cái gì thì một âm thanh tang thương đột nhiên vang lên.
Bình luận facebook