Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 810
Sắc mặt lão già xanh mét, gương mặt biểu lộ một sự uy nghiêm vô thượng và tự tin. Lão già đó chính là đại tôn Vẫn Thiên của Thái cổ giới. Lão thong dong bước từng bước một xuống dưới, còn không gian xuất hiện những gợn sóng tản ra xung quanh với uy thế hùng mạnh khiến cho đám người Long U Nhi sợ hãi. Đại tôn thực sự tới đây. Đại tôn kinh khủng thế này sao? Mặc dù bọn họ là đệ tử của các thế lực lớn nhưng phần lớn chưa hề gặp được cường giả cấp bậc Đại tôn.
Lôi Cương đứng phía sau Minh Lôi, vẫn nhìn chằm chằm đại tôn Vẫn Thiên mà trong lòng vô vàn suy nghĩ phức tạp. Có lẽ không chỉ đại tôn Vẫn Thiên mà mười ba vị Đại tôn cũng đều đã đến. Những Đại Tôn đó và cả Minh Lôi đều bị Đạo Hoang lừa. Tuy rằng không biết Đạo Hoang như thế nào nhưng cũng có thể thấy là không đơn giản. Thậm chí Lôi Cương còn có một suy nghĩ tất cả những hành vi này một là để báo cho mình biết, hai là Đạo Hoang muốn châm ngòi trận chiến giữa Đại Tôn hai giới và Minh Lôi.
Sắc mặt Minh Lôi không hề thay đổi, nhìn đại tôn Vẫn Thiên trước mặt đang dạt dào ý chiến đầu mà lên tiếng:
- Việc này vốn không phải việc các ngươi có thể nhúng tay vào. Như thế sẽ càng dẫn tới thêm nhiều lão quái vật. Các ngươi đi thôi. Lão phu không muốn ra tay, bao gồm cả mấy người các ngươi. - Minh Lôi nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên trên. Không gian phía trên lập tức xuất hiện cái khe, hơn mười âm thanh mãnh liệt vang lên trong động đá vôi với khí thế khủng bố khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng áp lực. Còn mười người Long U Nhi thì gần như chực ngất đi. Nhưng bọn họ cố gắng không để cho bản thân bị ngất, chỉ biết mở to mắt mà nhìn mười người tới.
- Đại Tôn! Tất cả đều là Đại Tôn. Tại sao có thể như vậy? Chẳng phải nói chỉ có dưới Hỗn độn thiên giai mới vào được hay sao? - Cả đám chỉ biết gào thét trong lòng. Bọn họ không biết rằng trong chốc lát khi Lôi Cương phá được trận pháp thì cái động đã trở lại bình thường, không tể ngăn cản Đại tôn, lại càng không thể ngăn cản Minh Lôi.
- Lão phu bế quan lâu năm, không ngờ thế gian lại xuất hiện một cường giả mảnh như vậy. - Một đại hán mặc áo bố, thân thể cường tráng với đôi mắt hổ nhìn Minh Lôi chằm chằm. Người này chính là đại tôn Phá Thiên.
- Các vị! Tu vi của người này sâu không thể lường được. Ta thấy trước tiên đánh chết y trước có được không? - Vạn Ma chi tổ mặc áo đen, sát khí hóa thành từng con tiểu long quấn quanh người, tản ra khí thế phi phàm. Lão nhìn Minh Lôi chằm chằm, trong mắt không giấu được sự e ngại.
- Với tu vi của đạo hữu đúng là chưa bao giờ được thấy qua. Mà bản tôn thấy Đạo hữu và Lôi Long có chút tương tự. Chẳng lẽ ngươi là Lôi Long? - Nam tử mặc áo trăng lên tiếng khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái như tắm gió xuân. Có điều khiến cho người ta khiếp sợ đó là nam tử áo trắng và Vạn Ma chi tổ giống hệt nhau. Không phải nói là cũng một khuôn đúc ra. Có điều hai mắt y cũng giống như người thường, hết sức sáng. Hai người ngoại trừ đôi mắt ra, còn lại hơi thở đều hết sức giống nhau.
Minh Lôi đối mặt với mười ba cường giả, nét mặt vẫn thản nhiên, không hề sợ hãi hay lùi bước. Ánh mắt y như vô tình liếc lên trên cao khiến cho Lôi Cương hết sức kinh ngạc "chẳng lẽ còn có người tới?..." Lôi Cương đột nhiên giật mình, nhớ lại lời nói của Đạo hoang là Lục vương cùng nhau phản bội. Mà lúc này, bọn họ đều đang tìm kiếm thi thể của Tiên hoàng, như vậy ngũ vương còn lại tất nhiên sẽ tới. Chẳng lẽ Minh Lôi lo lắng họ tới đây?
Nghĩ tới đây, Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Sự tình càng lúc càng vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Lúc này, hắn như một con thuyền nho trong phong ba, lúc nào cũng có thể bị sóng biển nuốt chửng. Điều này khiến cho Lôi Cương vô cùng áp lực. Nhưng hắn không cam lòng, và sự tuyệt vọng lại hóa thành động lực vô tận. Cả cuộc đời này Lôi Cương đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện khiến cho trái tim của hắn trở nên bất khuất. Vô số lần đối diện với sinh tử khiến cho Lôi Cương trưởng thành lên. Cho dù người ta có thể đánh chết hắn nhưng không thể đập nát sự kiên cường của hắn. Đối diện với vô số sự đau khổ, dưới mắt người khác, Lôi Cương chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đạt tới độ cao những người cùng trang lứa không thể với tới. Nhưng điều đó có thể nói là do sự bất khuất không buông tha và không khuất phục của hắn.
Minh Lôi hít một hơi thật sâu, trong lòng lão có một dự cảm không yên. Mười ba người trước mắt, nếu như bình thường, lão cũng chẳng ngại đánh với họ một trận. Nhưng lúc này thì không thể, lão phải giữ thực lực, chuẩn bị cho mấy người kia đến. Lão nhìn Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ mà nói:
- Nếu không sợ Ma Tiên tới nuốt hai ngươi thì lập tức đi ngay. Nếu còn chần chừ, muốn chạy cũng không được. Đừng tưởng Ma Tiên đang bế quan thì hai ngươi có thể tiêu diêu tự tại. Nếu như không có trận chiến trước đây, hai người các ngươi sao có thể tung hoành hai giới lâu như vậy? Lão phu có thể khẳng định cho các ngươi biết Ma Tiên đang tới.
Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ còn đang cười, nghe Minh Lôi nói vậy mà mặt trắng bệch. Tuy bọn họ không biết Minh Lôi là ai nhưng hai chữ Ma Tiên là từ cấm trong lòng họ. Nếu trong hỗn độn có ai làm cho họ e ngại thì đó chính là Ma Tiên.
Trong nháy mắt, trong động xuất hiện hai cái khe, Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ nhanh chóng biến mất. Cả hai chẳng còn chút ý tưởng với chuyện kế thừa Đạo Hoang. Mười một vị Đại tôn còn lại đều khiếp sợ. Ma Tiên là ai mà chỉ cần một cái tên cũng khiến cho Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ phải bỏ chạy hốt hoảng như vậy.
Các vị Đại Tôn hít một hơi thật sâu. Sắc mặt của họ trở nên khó coi vì tình hình đã vượt quá sự tưởng tượng của họ.
Minh Lôi vẫn nhìn lên phía trên. Nét mặt lão chợt thay đổi nhìn đại tôn Phá Thiên rồi nói:
- Phá Thiên! Thâm Uyên ngày xưa suýt nữa luyện hóa ngươi sắp tới.
Đại tôn Phá Thiên giật mình, sắc mặt trở nên dữ tợn nhưng không hề do dự bay lên, xé rách hư không mà bỏ chạy.
Sắc mặt mười vị Đại tôn còn lại trắng bệch, trong mắt không thể tin nổi. Hai cái tên khiến cho ba vị Đại tôn có thực lực khủng bố bỏ chạy? Điều này đã vượt quá sự tưởng tượng của họ. Là ai có thể làm cho ba vị Đại tôn chạy trối chết như thế? Bọn họ khẽ nhúc nhích quay sang nhìn nhau đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
- Các ngươi còn nhớ ngày xưa người đuổi thần thú vào trong giới trong giới không? Hắn cũng sắp tới đây. - Câu nói cuối cùng của Minh Lôi khiến cho mười vị Đại Tôn biến sắc, bay lên xé rách hư không mà bỏ chạy. Bọn họ tuy mạnh nhưng thực sự không phải là vô địch. Trong lòng họ cũng có người khiến cho bản thân sợ hãi, có điều những người đó quá ít.
Ngày xưa, thần thú tung hoành hai giới, nhưng có một người đẩy họ vào giới trong giới. Đây là chuyện từ rất xưa, không có nhiều người nhớ rõ, nhưng đối với mấy vị Đại Tôn mà nói thì đó là việc không thể nào quân.
Minh Lôi thở ra, nhìn đám người Long U Nhi đang nằm trong động rồi phất tay. Bọn họ lập tức biến mất. Việc tiếp theo, bọn họ không có tư cách được biết.
Lúc này, trong động chỉ còn lại hai người Minh Lôi và Lôi Cương. Minh Lôi đứng đó nhìn lên không trung cũng không để cho Lôi Cương bước lên bậc đá mà như đang đợi điều gì đó.
- Đã bao nhiêu năm rồi? Minh Lôi! Chúng ta lại gặp lại nhau. Ngày xưa khi Tiên Hoàng vẫn còn, có lẽ lão phu cũng không rơi vào cảnh phản đồ. Thân thể của tiên hoàng lão phu không cần nhưng Giới hồn chiến cổ thì lão phu phải có. - Một âm thanh tang thương vang lên. Âm thanh đó ẩn chứa lực lượng kỳ dị khiến cho Lôi Cương như thấy mình già đi một chút, chẳng khác nào một lão nhân đang vào lúc xế bóng.
Một lão già lòng khòng cầm long trượng từ phía trên động bước xuống. Mỗi bước đi của lão chẳng hề có gì chấn động, chẳng khác nào bước đi trên mặt đất. Lão mặc một bộ áo xanh, gương mặt hằn in dấu vết của năm tháng. Đôi mắt đục ngầu như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian.
Ánh mắt Minh Lôi đầy sự e ngại, gằn từng chữ một:
- Tà đạo! Cuối cùng thì ngươi cũng tới.
Lôi Cương đứng phía sau Minh Lôi, vẫn nhìn chằm chằm đại tôn Vẫn Thiên mà trong lòng vô vàn suy nghĩ phức tạp. Có lẽ không chỉ đại tôn Vẫn Thiên mà mười ba vị Đại tôn cũng đều đã đến. Những Đại Tôn đó và cả Minh Lôi đều bị Đạo Hoang lừa. Tuy rằng không biết Đạo Hoang như thế nào nhưng cũng có thể thấy là không đơn giản. Thậm chí Lôi Cương còn có một suy nghĩ tất cả những hành vi này một là để báo cho mình biết, hai là Đạo Hoang muốn châm ngòi trận chiến giữa Đại Tôn hai giới và Minh Lôi.
Sắc mặt Minh Lôi không hề thay đổi, nhìn đại tôn Vẫn Thiên trước mặt đang dạt dào ý chiến đầu mà lên tiếng:
- Việc này vốn không phải việc các ngươi có thể nhúng tay vào. Như thế sẽ càng dẫn tới thêm nhiều lão quái vật. Các ngươi đi thôi. Lão phu không muốn ra tay, bao gồm cả mấy người các ngươi. - Minh Lôi nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên trên. Không gian phía trên lập tức xuất hiện cái khe, hơn mười âm thanh mãnh liệt vang lên trong động đá vôi với khí thế khủng bố khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng áp lực. Còn mười người Long U Nhi thì gần như chực ngất đi. Nhưng bọn họ cố gắng không để cho bản thân bị ngất, chỉ biết mở to mắt mà nhìn mười người tới.
- Đại Tôn! Tất cả đều là Đại Tôn. Tại sao có thể như vậy? Chẳng phải nói chỉ có dưới Hỗn độn thiên giai mới vào được hay sao? - Cả đám chỉ biết gào thét trong lòng. Bọn họ không biết rằng trong chốc lát khi Lôi Cương phá được trận pháp thì cái động đã trở lại bình thường, không tể ngăn cản Đại tôn, lại càng không thể ngăn cản Minh Lôi.
- Lão phu bế quan lâu năm, không ngờ thế gian lại xuất hiện một cường giả mảnh như vậy. - Một đại hán mặc áo bố, thân thể cường tráng với đôi mắt hổ nhìn Minh Lôi chằm chằm. Người này chính là đại tôn Phá Thiên.
- Các vị! Tu vi của người này sâu không thể lường được. Ta thấy trước tiên đánh chết y trước có được không? - Vạn Ma chi tổ mặc áo đen, sát khí hóa thành từng con tiểu long quấn quanh người, tản ra khí thế phi phàm. Lão nhìn Minh Lôi chằm chằm, trong mắt không giấu được sự e ngại.
- Với tu vi của đạo hữu đúng là chưa bao giờ được thấy qua. Mà bản tôn thấy Đạo hữu và Lôi Long có chút tương tự. Chẳng lẽ ngươi là Lôi Long? - Nam tử mặc áo trăng lên tiếng khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái như tắm gió xuân. Có điều khiến cho người ta khiếp sợ đó là nam tử áo trắng và Vạn Ma chi tổ giống hệt nhau. Không phải nói là cũng một khuôn đúc ra. Có điều hai mắt y cũng giống như người thường, hết sức sáng. Hai người ngoại trừ đôi mắt ra, còn lại hơi thở đều hết sức giống nhau.
Minh Lôi đối mặt với mười ba cường giả, nét mặt vẫn thản nhiên, không hề sợ hãi hay lùi bước. Ánh mắt y như vô tình liếc lên trên cao khiến cho Lôi Cương hết sức kinh ngạc "chẳng lẽ còn có người tới?..." Lôi Cương đột nhiên giật mình, nhớ lại lời nói của Đạo hoang là Lục vương cùng nhau phản bội. Mà lúc này, bọn họ đều đang tìm kiếm thi thể của Tiên hoàng, như vậy ngũ vương còn lại tất nhiên sẽ tới. Chẳng lẽ Minh Lôi lo lắng họ tới đây?
Nghĩ tới đây, Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Sự tình càng lúc càng vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Lúc này, hắn như một con thuyền nho trong phong ba, lúc nào cũng có thể bị sóng biển nuốt chửng. Điều này khiến cho Lôi Cương vô cùng áp lực. Nhưng hắn không cam lòng, và sự tuyệt vọng lại hóa thành động lực vô tận. Cả cuộc đời này Lôi Cương đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện khiến cho trái tim của hắn trở nên bất khuất. Vô số lần đối diện với sinh tử khiến cho Lôi Cương trưởng thành lên. Cho dù người ta có thể đánh chết hắn nhưng không thể đập nát sự kiên cường của hắn. Đối diện với vô số sự đau khổ, dưới mắt người khác, Lôi Cương chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đạt tới độ cao những người cùng trang lứa không thể với tới. Nhưng điều đó có thể nói là do sự bất khuất không buông tha và không khuất phục của hắn.
Minh Lôi hít một hơi thật sâu, trong lòng lão có một dự cảm không yên. Mười ba người trước mắt, nếu như bình thường, lão cũng chẳng ngại đánh với họ một trận. Nhưng lúc này thì không thể, lão phải giữ thực lực, chuẩn bị cho mấy người kia đến. Lão nhìn Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ mà nói:
- Nếu không sợ Ma Tiên tới nuốt hai ngươi thì lập tức đi ngay. Nếu còn chần chừ, muốn chạy cũng không được. Đừng tưởng Ma Tiên đang bế quan thì hai ngươi có thể tiêu diêu tự tại. Nếu như không có trận chiến trước đây, hai người các ngươi sao có thể tung hoành hai giới lâu như vậy? Lão phu có thể khẳng định cho các ngươi biết Ma Tiên đang tới.
Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ còn đang cười, nghe Minh Lôi nói vậy mà mặt trắng bệch. Tuy bọn họ không biết Minh Lôi là ai nhưng hai chữ Ma Tiên là từ cấm trong lòng họ. Nếu trong hỗn độn có ai làm cho họ e ngại thì đó chính là Ma Tiên.
Trong nháy mắt, trong động xuất hiện hai cái khe, Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ nhanh chóng biến mất. Cả hai chẳng còn chút ý tưởng với chuyện kế thừa Đạo Hoang. Mười một vị Đại tôn còn lại đều khiếp sợ. Ma Tiên là ai mà chỉ cần một cái tên cũng khiến cho Vạn Ma chi tổ và Vạn Tiên chi tổ phải bỏ chạy hốt hoảng như vậy.
Các vị Đại Tôn hít một hơi thật sâu. Sắc mặt của họ trở nên khó coi vì tình hình đã vượt quá sự tưởng tượng của họ.
Minh Lôi vẫn nhìn lên phía trên. Nét mặt lão chợt thay đổi nhìn đại tôn Phá Thiên rồi nói:
- Phá Thiên! Thâm Uyên ngày xưa suýt nữa luyện hóa ngươi sắp tới.
Đại tôn Phá Thiên giật mình, sắc mặt trở nên dữ tợn nhưng không hề do dự bay lên, xé rách hư không mà bỏ chạy.
Sắc mặt mười vị Đại tôn còn lại trắng bệch, trong mắt không thể tin nổi. Hai cái tên khiến cho ba vị Đại tôn có thực lực khủng bố bỏ chạy? Điều này đã vượt quá sự tưởng tượng của họ. Là ai có thể làm cho ba vị Đại tôn chạy trối chết như thế? Bọn họ khẽ nhúc nhích quay sang nhìn nhau đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
- Các ngươi còn nhớ ngày xưa người đuổi thần thú vào trong giới trong giới không? Hắn cũng sắp tới đây. - Câu nói cuối cùng của Minh Lôi khiến cho mười vị Đại Tôn biến sắc, bay lên xé rách hư không mà bỏ chạy. Bọn họ tuy mạnh nhưng thực sự không phải là vô địch. Trong lòng họ cũng có người khiến cho bản thân sợ hãi, có điều những người đó quá ít.
Ngày xưa, thần thú tung hoành hai giới, nhưng có một người đẩy họ vào giới trong giới. Đây là chuyện từ rất xưa, không có nhiều người nhớ rõ, nhưng đối với mấy vị Đại Tôn mà nói thì đó là việc không thể nào quân.
Minh Lôi thở ra, nhìn đám người Long U Nhi đang nằm trong động rồi phất tay. Bọn họ lập tức biến mất. Việc tiếp theo, bọn họ không có tư cách được biết.
Lúc này, trong động chỉ còn lại hai người Minh Lôi và Lôi Cương. Minh Lôi đứng đó nhìn lên không trung cũng không để cho Lôi Cương bước lên bậc đá mà như đang đợi điều gì đó.
- Đã bao nhiêu năm rồi? Minh Lôi! Chúng ta lại gặp lại nhau. Ngày xưa khi Tiên Hoàng vẫn còn, có lẽ lão phu cũng không rơi vào cảnh phản đồ. Thân thể của tiên hoàng lão phu không cần nhưng Giới hồn chiến cổ thì lão phu phải có. - Một âm thanh tang thương vang lên. Âm thanh đó ẩn chứa lực lượng kỳ dị khiến cho Lôi Cương như thấy mình già đi một chút, chẳng khác nào một lão nhân đang vào lúc xế bóng.
Một lão già lòng khòng cầm long trượng từ phía trên động bước xuống. Mỗi bước đi của lão chẳng hề có gì chấn động, chẳng khác nào bước đi trên mặt đất. Lão mặc một bộ áo xanh, gương mặt hằn in dấu vết của năm tháng. Đôi mắt đục ngầu như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian.
Ánh mắt Minh Lôi đầy sự e ngại, gằn từng chữ một:
- Tà đạo! Cuối cùng thì ngươi cũng tới.
Bình luận facebook