Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 880
Tại tầng thứ nhất của tháp Tạo Hóa, Lôi Cương ngồi xếp bằng nhìn trận pháp bên dưới mà không hề biết thần hồn màu đen và thần hồn sáu màu đang có ý muốn bỏ đi. Khuôn mặt của hắn tràn ngập dấu vết của năm tháng.
Ngộ tính của Lôi Cương vốn đã hơn người nay khi hắn buông hết mọi gánh nặng trong lòng thì tốc độ lĩnh ngộ Khai Thiên tăng lên tới một mức khiến cho người ta sợ hãi.
- Con người có linh thì hỗn độn cũng có linh. Linh của con người là hồn thì linh của hỗn độn là trời. Uy danh của trời đó chính là Thiên Uy. Thiên uy cũng chính là linh của hỗn độn. Vậy để cho ta mượn oai hỗn độn mà sử dụng. - Một ngày đó, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng chợt mở mắt rồi mở miệng phát ra âm thanh hùng hậu. Âm thanh của hắn giống như hàng vạn tiếng sấm tản ra xung quanh, xuyên qua kết giới thứ nhất khiến cho cả cái kết giới rung chuyển.
Biển trận pháp bên dưới dường như nghe thấy âm thanh của Lôi Cương mà tản ra ánh sáng rực rõ. Vô số ánh sáng bảy màu phóng về phía Lôi Cương, xuyên qua kết giới tràn vào trong tầng thứ nhất. Linh khí ở đây vốn bị hai thần hồn hấp thu hết không ngờ bây giờ còn nhiều hơn cả lúc trước.
Lôi Cương vẫn chưa hề tỉnh táo lại. Sau khi hắn mở mắt nói rồi lại nhắm mắt lại. Nếu lúc này hắn còn tỉnh táo thì có thể thấy trên cái trận pháp kia có một bóng người cao ngất, bóng người đó nhìn Lôi Cương một cách chăm chú.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu, tại tầng thứ nhất của tháp Tạo Hóa lại vang lên một âm thanh.
- Căn nguyên của con người chính là hỗn độn. Mà thân thể của con người cũng là hỗn độn. Oai của Thiên Uy cũng là oai của ta. Oai của ta dung hòa oai của trời.
- Uy của Thiên Uy tuy mạnh nhưng nếu ngày khác thân thể của ta dung hòa với hỗn độn thì oai của ta cũng là uy của trời. - Môi Lôi Cương liên tục mấp máy như khẳng định lại những gì hắn hiểu ra. Âm thanh từ miệng hắn phát ra vang vọng toàn bộ tháp Tạo Hóa.
Mỗi lần âm thanh của Lôi Cương vang lên, trận pháp cự luân bên dưới lại tản ra ánh sáng rực rõ. Càng lúc càng có nhiều ánh sáng bảy màu tràn vào trong tầng thứ nhất, xuyên qua thân thể của Lôi Cương.
- Nếu thân thể của ta là hỗn độn vậy chẳng phải thân thể của mỗi người cũng là hỗn độn hay sao?
Thật lâu sau...
- Không đúng! Phải là thân thể của con người đều có thể trở thành hỗn độn. Có thể nâng thân thể tới mức cao nhất thì có thể dung hợp với hỗn độn.
- Nhưng làm thế nào mới có thể dung hợp với hỗn độn? Thân thể của Thái cổ chi hoàng đã đạt tới mức đăng phong tạo cực nhưng cuối cùng với không thể dung hợp được. Chẳng lẽ muốn dung hợp với hỗn độn còn cần phải có cái gì nữa sao?
- Lúc này, thân thể của ta vẫn chưa đạt tới mức như Thái Cổ chi hoàng, nhưng ta có thể mượn oai của ta dung hòa với uy của trời, đó chính là thức thứ Tám mươi mốt của Khai Thiên. - Lôi Cương đột nhiên mở mắt rồi thở dài mà nói. Sắc mặt của hắn cực kỳ tang thương, nhưng lĩnh ngộ đối với hỗn độn càng sâu, tâm cảnh của hắn lại càng cao lên. Lúc này, hắn chẳng khác gì một lão quái vật tồn tại bao nhiêu năm cùng với hỗn độn.
Lôi Cương nhìn xuống trận pháp cự luân bên dưới mà trầm tư. Hắn phát hiện ra thức cuối cùng của Khai Thiên có lên quan tới thân thể. Hắn đã thử nhiều lần chỉ có thể lĩnh ngộ thức thứ tám mươi, còn thức thứ tám mươi mốt hết sức khó khăn. Thậm chí Lôi Cương cho rằng, nếu thân thể đạt tới trình độ của Thái Cổ chi hoàng thì mới có thể phát huy được nó. Hơn nữa, thân thể càng mạnh thì Khai Thiên càng mạnh. Nhưng điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy buồn đó là thức thứ tám mươiốt của Khai Thiên cho dù thế nào cũng không thể lĩnh ngộ. Cho dù hắn có tiếp cận với bản chất của hỗn độn tới đâu thì cũng không thể lĩnh ngộ? Chẳng lẽ ngộ tính của bản thân có vấn đề?
Có lẽ vấn đề ở đây là thời gian. Lôi Cương nhíu mày mà trầm tư.
Sau một lát, Lôi Cương lại nhắm mắt chìm vào trong sự lĩnh ngộ thử tìm ra thức thứ tám mươi mốt.
Sau khi hắn mở mắt ra lần nữa thì trong mắt chỉ có một sự nghi hoặc và khó hiểu. Hắn vẫn không thể lĩnh ngộ được như trước. Ngay cả thứ thứ nhất cũng không có đầu mối. Hắn diễn luyện Khai Thiên vô số lần cũng không thể nào lĩnh ngộ ra. Điều này khiến cho Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Đáng nhẽ đối mặt với bản chất của hỗn độn là có thể lĩnh ngộ như tại sao lại không?
Trầm tư một lúc, Lôi Cương dự định sẽ đi hỏi sư tôn. Nghĩ tới đây, Lôi Cương không hề nghĩ tới việc lĩnh ngộ thức thứ tám mươi mốt mà quay sang nhìn xung quanh. Hắn chợt sửng sốt khi phát hiện ra không thấy hai cái thần hồn của mình.
- A? Chẳng lẽ chúng đã rời khỏi? - Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều. Bọn chúng có đi thì hắn cũng không tể giữ được. Nghĩ tới hai cái thần hồn biến dị, Lôi Cương chỉ biết cười khổ. Hắn trầm ngâm một lúc rồi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện thần hồn.
Nhưng cũng không lâu sau, Lôi Cương lại mở mắt ra. Hắn nhìn không gian bảy màu mà trong lòng xuất hiện một suy nghĩ. Nếu thử lĩnh ngộ hệ Hư ở đây chẳng phải là một nơi tuyệt hảo hay sao? Hắn đã lĩnh ngộ được sáu hệ, điều đó nói thần hồn của hắn có thể hấp thu được lực sáu hệ trong không gian. Còn nếu lĩnh ngộ hệ Hư thì bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu. Nơi này, cả bảy hệ đã đạt tới một mức khủng bố, nếu không hấp thu thì đúng là điên.
Lúc này, Lôi Cương nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hệ Hư trong không gian. Mặc dù hắn không biết hệ Hư như thế nào nhưng sáu hệ trong không gian thì hắn biết rõ, chỉ có hệ Hư là không biết. Hắn chỉ có không ngừng cảm nhận mới có thể lĩnh ngộ được nó.
Trong lúc Lôi Cương đang thử lĩnh ngộ hệ Hư thì ở Thú Hoàng tinh...
Ngày hôm đó, Thú Hoàng tinh luôn có tiếng thú gầm rít chợt hoàn toàn yên tĩnh. Đám thần thú ở nơi đây nằm rạp trên mặt đất mà run rẩy. Một nam tử trung niên khôi ngôi xuất hiện tại trên không của Thú Hoàng tinh rồi sau đó biến mất. Khi xuất hiện lại thì hắn đã có mặt ở cửa vàng Huyền Độn giới. Hắn liền mở cửa rồi đi vào bên trong, sau đó nhanh chóng bay tới phía Tây, cuối cùng khi tới một tinh cầu nhỏ thì dừng lại.
Trên tinh cầu đó có một lão già với mái tóc sáu màu và một thanh niên áo đen với mái tóc bảy màu ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt không giấu được sự khiếp sợ. Không để cho cả hai kịp phản ứng, nam tử khôi ngô đã đứng trước mặt lão già. Nam tử đó có đôi mày kiếm, gương mặt tản ra một sự uy nghiêm và cảm giác lạnh lùng. Y nhìn người thanh niên áo đen với ánh mắt có chút phức tạp. Đột nhiên trong tay phải của y xuất hiện một hạt châu màu đen.
Hạt châu đó đen thui, nhưng bên trên thấp thoáng có chín con thần long bay lượn. Người thanh niên áo đen nhìn thấy hạt châu đó thì gương mặt uy nghiêm kiêu ngạo không giấu được sự vui mừng và sợ hãi. Không để cho y kịp mở miệng, người nam tử đã đưa hạt châu đó cho thanh niên áo đen.
Thanh niên áo đen sửng sốt nhưng không hề do dự, nhận lấy hạt châu, chỉ có điều ánh mắt y như có sự thắc mắc nhìn nam tử khôi ngô.
- Hoàn thành việc kế thừa của ngươi đi. - Thanh âm còn chưa dứt thì nam tử đã hóa thành một cái bóng rồi biến mất.
Thanh niên áo đen kinh ngạc nhìn nam tử khôi ngô biến mất. Còn lão già bên cạnh thì trong mắt chợt lóe lên một tia sáng. Người thanh niên liền cất tiếng nói:
- Hắn là ai? Tại sao lại đưa Hỗn Hư châu cho ta?
- Rõ ràng hắn có hơi thở của Lôi Cương nhưng không phải tất cả. Tại sao lại vây? Chẳng lẽ Lôi Cương ra ngoài có việc gì rồi sao? - Rất lâu sau, lão già có mái tóc sáu màu đột nhiên mở miệng nói.
Người thanh niên kia nghe nói vậy thì sắc mặt cứng đờ. Gương mặt cao ngạo của y có chút thay đổi, hơi giật giật một chút nhưng trong ánh mắt thì có một sự lo lắng.
-o0o-
Ngộ tính của Lôi Cương vốn đã hơn người nay khi hắn buông hết mọi gánh nặng trong lòng thì tốc độ lĩnh ngộ Khai Thiên tăng lên tới một mức khiến cho người ta sợ hãi.
- Con người có linh thì hỗn độn cũng có linh. Linh của con người là hồn thì linh của hỗn độn là trời. Uy danh của trời đó chính là Thiên Uy. Thiên uy cũng chính là linh của hỗn độn. Vậy để cho ta mượn oai hỗn độn mà sử dụng. - Một ngày đó, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng chợt mở mắt rồi mở miệng phát ra âm thanh hùng hậu. Âm thanh của hắn giống như hàng vạn tiếng sấm tản ra xung quanh, xuyên qua kết giới thứ nhất khiến cho cả cái kết giới rung chuyển.
Biển trận pháp bên dưới dường như nghe thấy âm thanh của Lôi Cương mà tản ra ánh sáng rực rõ. Vô số ánh sáng bảy màu phóng về phía Lôi Cương, xuyên qua kết giới tràn vào trong tầng thứ nhất. Linh khí ở đây vốn bị hai thần hồn hấp thu hết không ngờ bây giờ còn nhiều hơn cả lúc trước.
Lôi Cương vẫn chưa hề tỉnh táo lại. Sau khi hắn mở mắt nói rồi lại nhắm mắt lại. Nếu lúc này hắn còn tỉnh táo thì có thể thấy trên cái trận pháp kia có một bóng người cao ngất, bóng người đó nhìn Lôi Cương một cách chăm chú.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu, tại tầng thứ nhất của tháp Tạo Hóa lại vang lên một âm thanh.
- Căn nguyên của con người chính là hỗn độn. Mà thân thể của con người cũng là hỗn độn. Oai của Thiên Uy cũng là oai của ta. Oai của ta dung hòa oai của trời.
- Uy của Thiên Uy tuy mạnh nhưng nếu ngày khác thân thể của ta dung hòa với hỗn độn thì oai của ta cũng là uy của trời. - Môi Lôi Cương liên tục mấp máy như khẳng định lại những gì hắn hiểu ra. Âm thanh từ miệng hắn phát ra vang vọng toàn bộ tháp Tạo Hóa.
Mỗi lần âm thanh của Lôi Cương vang lên, trận pháp cự luân bên dưới lại tản ra ánh sáng rực rõ. Càng lúc càng có nhiều ánh sáng bảy màu tràn vào trong tầng thứ nhất, xuyên qua thân thể của Lôi Cương.
- Nếu thân thể của ta là hỗn độn vậy chẳng phải thân thể của mỗi người cũng là hỗn độn hay sao?
Thật lâu sau...
- Không đúng! Phải là thân thể của con người đều có thể trở thành hỗn độn. Có thể nâng thân thể tới mức cao nhất thì có thể dung hợp với hỗn độn.
- Nhưng làm thế nào mới có thể dung hợp với hỗn độn? Thân thể của Thái cổ chi hoàng đã đạt tới mức đăng phong tạo cực nhưng cuối cùng với không thể dung hợp được. Chẳng lẽ muốn dung hợp với hỗn độn còn cần phải có cái gì nữa sao?
- Lúc này, thân thể của ta vẫn chưa đạt tới mức như Thái Cổ chi hoàng, nhưng ta có thể mượn oai của ta dung hòa với uy của trời, đó chính là thức thứ Tám mươi mốt của Khai Thiên. - Lôi Cương đột nhiên mở mắt rồi thở dài mà nói. Sắc mặt của hắn cực kỳ tang thương, nhưng lĩnh ngộ đối với hỗn độn càng sâu, tâm cảnh của hắn lại càng cao lên. Lúc này, hắn chẳng khác gì một lão quái vật tồn tại bao nhiêu năm cùng với hỗn độn.
Lôi Cương nhìn xuống trận pháp cự luân bên dưới mà trầm tư. Hắn phát hiện ra thức cuối cùng của Khai Thiên có lên quan tới thân thể. Hắn đã thử nhiều lần chỉ có thể lĩnh ngộ thức thứ tám mươi, còn thức thứ tám mươi mốt hết sức khó khăn. Thậm chí Lôi Cương cho rằng, nếu thân thể đạt tới trình độ của Thái Cổ chi hoàng thì mới có thể phát huy được nó. Hơn nữa, thân thể càng mạnh thì Khai Thiên càng mạnh. Nhưng điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy buồn đó là thức thứ tám mươiốt của Khai Thiên cho dù thế nào cũng không thể lĩnh ngộ. Cho dù hắn có tiếp cận với bản chất của hỗn độn tới đâu thì cũng không thể lĩnh ngộ? Chẳng lẽ ngộ tính của bản thân có vấn đề?
Có lẽ vấn đề ở đây là thời gian. Lôi Cương nhíu mày mà trầm tư.
Sau một lát, Lôi Cương lại nhắm mắt chìm vào trong sự lĩnh ngộ thử tìm ra thức thứ tám mươi mốt.
Sau khi hắn mở mắt ra lần nữa thì trong mắt chỉ có một sự nghi hoặc và khó hiểu. Hắn vẫn không thể lĩnh ngộ được như trước. Ngay cả thứ thứ nhất cũng không có đầu mối. Hắn diễn luyện Khai Thiên vô số lần cũng không thể nào lĩnh ngộ ra. Điều này khiến cho Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Đáng nhẽ đối mặt với bản chất của hỗn độn là có thể lĩnh ngộ như tại sao lại không?
Trầm tư một lúc, Lôi Cương dự định sẽ đi hỏi sư tôn. Nghĩ tới đây, Lôi Cương không hề nghĩ tới việc lĩnh ngộ thức thứ tám mươi mốt mà quay sang nhìn xung quanh. Hắn chợt sửng sốt khi phát hiện ra không thấy hai cái thần hồn của mình.
- A? Chẳng lẽ chúng đã rời khỏi? - Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều. Bọn chúng có đi thì hắn cũng không tể giữ được. Nghĩ tới hai cái thần hồn biến dị, Lôi Cương chỉ biết cười khổ. Hắn trầm ngâm một lúc rồi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện thần hồn.
Nhưng cũng không lâu sau, Lôi Cương lại mở mắt ra. Hắn nhìn không gian bảy màu mà trong lòng xuất hiện một suy nghĩ. Nếu thử lĩnh ngộ hệ Hư ở đây chẳng phải là một nơi tuyệt hảo hay sao? Hắn đã lĩnh ngộ được sáu hệ, điều đó nói thần hồn của hắn có thể hấp thu được lực sáu hệ trong không gian. Còn nếu lĩnh ngộ hệ Hư thì bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu. Nơi này, cả bảy hệ đã đạt tới một mức khủng bố, nếu không hấp thu thì đúng là điên.
Lúc này, Lôi Cương nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hệ Hư trong không gian. Mặc dù hắn không biết hệ Hư như thế nào nhưng sáu hệ trong không gian thì hắn biết rõ, chỉ có hệ Hư là không biết. Hắn chỉ có không ngừng cảm nhận mới có thể lĩnh ngộ được nó.
Trong lúc Lôi Cương đang thử lĩnh ngộ hệ Hư thì ở Thú Hoàng tinh...
Ngày hôm đó, Thú Hoàng tinh luôn có tiếng thú gầm rít chợt hoàn toàn yên tĩnh. Đám thần thú ở nơi đây nằm rạp trên mặt đất mà run rẩy. Một nam tử trung niên khôi ngôi xuất hiện tại trên không của Thú Hoàng tinh rồi sau đó biến mất. Khi xuất hiện lại thì hắn đã có mặt ở cửa vàng Huyền Độn giới. Hắn liền mở cửa rồi đi vào bên trong, sau đó nhanh chóng bay tới phía Tây, cuối cùng khi tới một tinh cầu nhỏ thì dừng lại.
Trên tinh cầu đó có một lão già với mái tóc sáu màu và một thanh niên áo đen với mái tóc bảy màu ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt không giấu được sự khiếp sợ. Không để cho cả hai kịp phản ứng, nam tử khôi ngô đã đứng trước mặt lão già. Nam tử đó có đôi mày kiếm, gương mặt tản ra một sự uy nghiêm và cảm giác lạnh lùng. Y nhìn người thanh niên áo đen với ánh mắt có chút phức tạp. Đột nhiên trong tay phải của y xuất hiện một hạt châu màu đen.
Hạt châu đó đen thui, nhưng bên trên thấp thoáng có chín con thần long bay lượn. Người thanh niên áo đen nhìn thấy hạt châu đó thì gương mặt uy nghiêm kiêu ngạo không giấu được sự vui mừng và sợ hãi. Không để cho y kịp mở miệng, người nam tử đã đưa hạt châu đó cho thanh niên áo đen.
Thanh niên áo đen sửng sốt nhưng không hề do dự, nhận lấy hạt châu, chỉ có điều ánh mắt y như có sự thắc mắc nhìn nam tử khôi ngô.
- Hoàn thành việc kế thừa của ngươi đi. - Thanh âm còn chưa dứt thì nam tử đã hóa thành một cái bóng rồi biến mất.
Thanh niên áo đen kinh ngạc nhìn nam tử khôi ngô biến mất. Còn lão già bên cạnh thì trong mắt chợt lóe lên một tia sáng. Người thanh niên liền cất tiếng nói:
- Hắn là ai? Tại sao lại đưa Hỗn Hư châu cho ta?
- Rõ ràng hắn có hơi thở của Lôi Cương nhưng không phải tất cả. Tại sao lại vây? Chẳng lẽ Lôi Cương ra ngoài có việc gì rồi sao? - Rất lâu sau, lão già có mái tóc sáu màu đột nhiên mở miệng nói.
Người thanh niên kia nghe nói vậy thì sắc mặt cứng đờ. Gương mặt cao ngạo của y có chút thay đổi, hơi giật giật một chút nhưng trong ánh mắt thì có một sự lo lắng.
-o0o-
Bình luận facebook