• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thể Tôn (1 Viewer)

  • Chương 920

Lôi Cương nhìn quanh bốn phía. Hắn phát hiện toàn bộ các tinh cầu lẫn hư không đều đang bị bao phủ bởi một cái lồng đen, chẳng khác nào không gian đang bị thiêu đốt vậy. Hắn thờ ơ theo dõi sự việc nhưng các tu luyện giả nhìn thấy cảnh đấy thì hết sức kinh hoảng. Ngay đến bọn Sát Cức cũng như vậy, bọn họ đều sợ hãi nhìn hắc hỏa ở phía xa xa. Mặc dù bọn họ đứng cách đó rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sự uy hiếp kinh khủng này. Bọn họ không thể nhìn thấy rõ mọi chuyện đang xảy ra ở phía trước, mà chỉ có thể thấy được một thế giới đen sì đang thiêu đốt vạn vật.


Gương mặt Chỉ San tái nhợt nhìn chăm chú về phía trước. Nàng hết sức lo lắng. Bọn Vạn ngây người, há hốc mồm, thầm lạnh gáy. Trận chiến của Lôi Cương và Hách Vô Cực đã khiến bọn họ hoàn toàn khiếp sợ.


Mỗi một ngóc ngách trong cơ thể của Lôi Cương đều cảm nhận được sự uy hiếp không hề nhỏ. Song quyền của Lôi Cương nắm chặt, khẽ đánh ra một quyền. Một tiếng chấn động rền vang như sấm. Ánh mắt Lôi Cương chợt sáng rực, hắn thấp giọng quát lên một tiếng, bước lên trước. Mỗi một bước chân trên không của hắn đều làm hư không vỡ vụn. Hắc hỏa hừng hực dường như không hề tồn tại với hắn, chẳng hề làm tổn thương đến da thịt của hắn một chút nào.


-Diệt!


Một tiếng rít gào phẫn nộ vang lên, hắc hỏa đang thiêu đốt trong không gian nháy mắt đã tập trung lại trước mặt, tạo thành một dòng suối khổng lồ, đen sì. Dòng suối này nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn rộng chừng mười trượng. Ở trung tâm của dòng suối do hắc hỏa tạo thành này dĩ nhiên là khuôn mặt méo mó dị thường của Hách Vô Cực.


-Thái Cổ, khi xưa ta không thể sử dụng chiêu này. Hôm nay, ta thật muốn xem ngươi có thể tiếp được chiêu này hay không?


Tiếng cười như điên dại của Hách Vô Cực chút chút lại vang lên. Dòng suối màu đen này nhanh chóng bay về phía Lôi Cương. Lôi Cương đang chạy tới chợt ánh mắt sáng rực. Đối mặt với dòng suối này, hắn cảm nhận được sự uy hiếp. Hắn thấp giọng quát lên, như tiếng mãnh thú rít lên, làm cả mặt đất rung chuyển. Hữu quyền của hắn nắm chặt, vung ra sau, dồn lực trong một quyền đập tới dòng suối màu đen đang ập tới.


-Ầm ầm rầm!


Cả trời đất rung chuyển, tiếng chấn động đinh tai nhức óc cùng tiếng không gian bị nghiền nát không ngừng vang lên. Một quyền này của Lôi Cương đã làm hư không nứt ra một khe hở thật lớn. Sức mạnh có trong quyền này cũng tuôn trào mãnh liệt, ập đến dòng suối màu đen.


Cảnh tượng tiếp sau đó khiến Lôi Cương phải sững người. Một quyền ẩn chứa sức mạnh của hắn khi tấn công lên dòng suối màu đen này lại không có bất cứ chuyển biến gì, mà hoàn toàn bị hút vào trong dòng suối, biến mất. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn dòng suối màu đen đang bay tới. Hắn lùi lại một bước, rít lên tiếng gào như của mãnh thú. Sức mạnh ẩn chứa trong mỗi một ngóc ngách trong cơ thể hắn ầm ầm phát ra, song quyền đập mạnh vào nhau.


-Ầm ầm rầm.


Một tiếng nổ như tiếng sấm sét vang lên. Tiếng song quyền của Lôi Cương va chạm nhau tạo ra chấn động lan đi bốn phương tám hướng. Cũng mau không gian xung quanh đó đã trống trải, không còn bất cứ vật gì, nếu không, chỉ cần có một tinh cầu nào ở gần đó thôi chắc chắn sẽ bị nghiền nát vụn. Bọn Sát Cức liên tục rút lui, càng lúc càng có nhiều cường giả cảm nhận được trận chiến đấu kinh khủng này. Để tránh khỏi bị tai họa, tất cả đều rời khỏi nơi này.


Trận chiến này chẳng biết đã gây ra bao nhiêu thương vong cho các tu luyện giả.


Nhưng điều khiến người khác càng khiếp sợ chính là cơn chấn động kinh khủng này khi tấn công dòng suối lại một lần nữa bị nó nuốt mất.


-Đây là thần hồn bản mạng của ta ngưng tụ lại mà thành, gần như đã đạt được sức mạnh toàn diện. Thái Cổ, đừng nói những năm gần đây ngươi không hề tiến bộ được chút nào chứ? Ha ha, năm xưa ngươi có thể đánh bại ta, nhưng ngày hôm nay, liệu ngươi có thể đánh bại ta hay không?


Tiếng cười to điên dại của Hách Vô Cực vang lên. Khi xưa, bị Thái Cổ đánh bại đã trở thành nỗi nhục lớn nhất trong đời lão. Những năm gần đây, lão đã tự phong ấn bản thân để gia tăng sức mạnh, hiển nhiên là vì lão muốn đánh bại Thái Cổ, rửa mối nhục. Lúc này, lão đã đạt được đệ tam trọng nhân cách, lòng tin của lão cũng tăng mạnh, mối thù hận trong lòng cũng dâng lên. Lão của bây giờ chỉ hận năm xưa không thể đánh bại Thái Cổ mà thôi.


Trước không nói đến Thái Cổ bây giờ đã là Lôi Cương, mà cho dù là Thái Cổ khi xưa, Lôi Cương cũng không biết liệu Hách Vô Cực có thể đánh bại được y hay không. Tuy cảm nhận được sự uy hiếp nhưng Lôi Cương không hề lo lắng, chỉ khẽ niệm, rồi thấp giọng nói:


-Thất Hoàng, mau phát ra sức mạnh thực sự của bảy hành đi.


Lôi Cương vừa dứt lời, từ thân thể hắn chợt bắn ra những luồng sáng bảy màu. Những luồng sáng này hợp lại, tạo nên một khung cảnh hết sức thánh khiết, tráng lệ. Nhìn dáng người cao lớn của Lôi Cương lúc này chẳng khác nào một thiên thần giáng thế. Một luồng rung động dữ dội từ cơ thể hắn truyền đi, tạo thành một tiếng động trầm thấp, như thể tiếng đất trời rung chuyển vậy.


-Ngao ngao…


Như tiếng mấy con thần long của rít gào, luồng ánh sáng bảy màu phát ra từ cơ thể Lôi Cương như ánh mặt trời chói chang soi sáng cả hư không, đẩy lui màu đen tăm tối trong hư không. Hư không được bao phủ bởi luồng sáng bảy màu. Lúc trước, xung quanh nơi này có không ít tinh cầu giờ chỉ còn lại là một khoảng không tĩnh mịch. Vừa tiếp cận Lôi Cương, dòng suối đen sì kia đã nhanh chóng hóa lớn, dường như muốn nuốt luôn Lôi Cương vào trong nhưng luồng sáng do hắn phải ra khiến hắc hỏa của dòng suối này chợt sững lại. Không phải dòng suối sững lại để thiêu đốt mà là vì nó đã bị áp chế, hắc hỏa như sắp tắt tới nơi. Khuôn mặt của Hách Vô Cực ngưng tụ lại đầy vẻ không cam lòng. Lão nhanh chóng tới gần Lôi Cương.


-Diệt!


-Diệt!


Mỗi một tiếng “Diệt” từ miệng Lôi Cương thoát ra như tạo thành một làn sóng âm vĩnh viễn không tiêu tan điên cuồng lan đi. Nơi nơi người người đều có thể nghe thấy chữ “Diệt” này.


-Ầm!!


Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, song quyền của Lôi Cương như con thần long xuất động, ầm ầm đánh ra. Sức mạnh của không gian ẩn chứa trong cơ thể hắn nhanh chóng phát ra, gần như đánh nát toàn bộ hư không. Lôi Cương không chút e ngại đánh một quyền, tấn công dòng suối màu đen này.


-Ầm ầm rầm!


Một tiếng chấn động trầm thấp vang lên. Dòng suối đã sắp chạm đến Lôi Cương chợt dừng sững lại. Gương mặt của Hách Vô Cực nháy mắt ngây dại, ánh lên vẻ sợ hãi. Lão đờ đẫn, trừng mắt nhìn hai quyền kình bảy màu đánh đánh lên cơ thể mình.


Hai quyền kình này không chỉ ẩn chứa sức mạnh bảy hành có trong không gian cơ thể của Lôi Cương mà còn ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh khủng của chính cơ thể hắn. Người có thể chịu nổi một đòn này của Lôi Cương trong hỗn độn chắc chắn không hơn ba người.


Rồi gương mặt của Hách Vô Cực chợt lộ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt lão bất ngờ ánh lên sung sướng. Lão cười to điên dại, ngọn hắc hỏa thiêu đốt càng dữ dội hơn. Lại nghe Hách Vô Cực nói:


-Ha ha, Thái Cổ, ngươi chẳng qua cũng chỉ thế thôi!!! Ngươi không thể đánh bại Hách Vô Cực ta!


Lôi Cương lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, khẽ nhếch miệng cười châm chọc. Không đợi hắn kịp nói gì, khuôn mặt của Hách Vô Cực lần nữa lại biến đổi hoàn toàn, vừa sợ hãi vừa không dám tin vào mắt lão.


-Làm sao có thể….


Hách Vô Cực sợ hãi kêu la thảm thiết. Tiếng kêu của lão còn chưa dứt đã nhỏ dần rồi biến mất. Khuôn mặt và dòng suối khổng lồ nổ tung. Một người chỉ trong nháy mắt đã hôi phi yên diệt.


-o0o-


:73::73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom