-
☆Chương 17
Buổi trưa, ngay sau khi vừa tan việc, Lục Dĩ Trạch lập tức đi xuống Thi Sắt, muốn tìm Doãn Sắt cùng ăn cơm trưa, nhưng khi xuống dưới đó lại không nhìn thấy cô đâu.
Nhân viên nhìn thấy anh tới, lập tức lấy hộp giấy Doãn Sắt dặn cô đưa cho Lục Dĩ Trạch từ trong ngăn tủ ra, đi tới: "Tổng giám đốc Lục, đây là Doãn tiểu thư nhờ tôi giao cho anh."
Lục Dĩ Trạch nhận lấy cái hộp nhân viên bán hàng đưa tới, giống như là một hộp quần áo.
Anh thuận tiện hỏi nhân viên bán hàng xem Doãn Sắt đi đâu, sau khi nghe nói Doãn Sắt về nhà thì nói tiếng cám ơn, rồi trở về phòng làm việc của mình.
Anh để cái hộp lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, mới phát hiện đây là thành phẩm của mẫu thiết kế đầu tiên Doãn Sắt đưa đi dự thi, mặt trên còn có một tấm thiệp nhỏ.
——"Lục tiểu thư, hi vọng cô sẽ thích. Doãn sắt."
Sau khi Lục Dĩ Trạch xem thiếp xong, biết là Doãn Sắt muốn nhờ anh đưa bộ trang phục này cho Liên Tiếu.
Vì là lần đầu tiên thiết kế ra tác phẩm dành riêng cho Liên Tiếu, chỉ vẽ không thôi đã mất rất nhiều ngày, cộng thêm tô màu cũng mất rất nhiều tâm tư, cũng biết nhất định là Liên Tiếu sẽ thích, cho nên, dù không còn giá trị gì nữa, nhưng cô vẫn may thành bộ trang phục hoàn chỉnh.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Liên Tiếu, là người đại diện của cô nhận, trong điện thoại nói Liên Tiếu còn đang tiến hành quay quảng cáo, tạm thời không có thời gian nghe điện thoại, bảo Lục Dĩ Trạch có thể nói cho cô ấy biết cô ấy sẽ nhắn dùm.
Suy nghĩ một chút, anh nói với người đại diện của em gái là không có chuyện gì, cúp điện thoại, cầm cái hộp để lên bàn, tính tự mình đi một chuyến đến hỗ Liên Tiếu quay quảng đưa quà tặng cho cô, thuận tiện xem xem em gái mình đóng quảng cáo thế nào.
Địa điểm quay chụp cũng không xa, lái xe cũng không mất nửa giờ đi đường, còn có thể ăn cơm trưa cùng với Liên Tiếu.
**
Quảng cáo mà Liên Tiếu nhận lần này là của một hãng mỹ phẩm nổi tiếng, khi Lục Dĩ Trạch đến nơi lập tức nhìn thấy người đang đứng trước ống kính chính là Liên Tiếu, cô đứng ở vị trí đã được chuẩn bị tốt, cầm trong tay một thỏi son tạo dáng chụp hình.
Người vây xem cũng không quá nhiều, Lục Dĩ Trạch tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn Liên Tiếu chụp hình một lúc, rồi nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lại bị một người đàn ông đeo kính râm cách đó không xa hấp dẫn.
Bóng dáng của người đàn ông kia, rất giống một người trước kia Lục Dĩ Trạch từng quen biết, nhưng mà phong cách đó lại không giống như trước kia.
Người kia đứng sau lưng những người vây xem, xuyên qua chiếc kính râm lặng lẽ nhìn Lục Liên Tiếu, cứ đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích. Ánh mắt nhìn thẳng cũng thay đổi theo vị trí Lục Liên Tiếu đứng, hình như rất là chuyên chú.
Chỉ là Lục Dĩ Trạch cách anh ta cũng đủ xa, không nhìn rõ diện mạo, cũng không thấy rõ nét mặt của anh ta.
Nếu như là người mà anh đang nghĩ tới kia, tình huống như thế cũng không phải là không có khả năng.
Khi anh vừa muốn đi qua đó nhìn người kia thì buổi chụp hình của Lục Liên Tiếu cũng kết thúc. Lúc chụp ảnh, vừa đảo mắt nhìn qua thì thấy Lục Dĩ Trạch tới, cho nên vừa kết thúc lập tức nhìn về phía Lục Dĩ Trạch hô một tiếng "Anh", khiến cho anh dừng bước nhìn về phía cô.
Đợi đến khi anh quay đầu lại nhìn sang, đã không thấy người kia đâu nữa.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Lục Liên Tiếu chạy nhanh tới, cười kéo cánh tay anh, giới thiệu Lục Dĩ Trạch với nhân viên làm việc tại phim trường một chút, nói đây là anh trai của mình.
Đạo diễn mỉm cười lên tiếng chào hỏi với Lục Dĩ Trạch, cầm ống nói lên nói về phía mọi người người ở phim trường: "Ăn cơm trước đã, hai giờ chiều tiếp tục."
Lục Dĩ Trạch đưa em gái đến phòng ăn gần đó, đưa cái hộp của Doãn Sắt cho cô: "Doãn Sắt nhờ anh đưa quà tặng cho em."
Lục Liên Tiếu lấy qua, mở ra, sau khi nhìn thấy bộ trang phục này càng cười vui vẻ hơn.
"Em rất thích." Trang phục rất đẹp mắt, đúng là kiểu dáng, cộng thêm chất liệu và màu sắc cũng là loại mình thích, nếu không phải bây giờ đang ở bên ngoài, cô thật sự muốn chạy đi thử ngay lập tức.
Lấy tay vuốt bộ trang phục, sợi tổng hợp cũng rất thoải mái, cảm giác rất quen thuộc, trong lòng vui vẻ hơn nhiều: "Nếu như dùn bộ trang phục này dự thi, có lẽ thật sự có thể lấy được hạng nhất. Không biết bộ trang phục nhà thiết kế Doãn vừa thiết kế ra sẽ như thế nào."
Tuy Lục Dĩ Trạch biết thiết kế của Doãn Sắt, nhưng vì đây là cuộc so tài công bằng, nên không nói cho Liên Tiếu biết, chỉ cười cười nhìn em gái mình, ánh mắt của cô vẫn còn dính trên bộ quần áo kia, xem ra là thật sự rất yêu thích.
**
Hà Vân Chi bị Doãn Sắt đẩy vào phòng ngủ bù, Doãn Sắt thừa dịp lúc mẹ kế vẫn còn đang nghỉ ngơi, tự mình đi một vòng quanh phòng bếp, muốn làm một ít thức ăn.
Cho dù có như thế nào, bởi vì mình sơ sót, khiến Hà Vân Chi thức trắng đêm đợi mình, lo lắng cả đêm, cảm giác mình phải làm cái gì đó để đền bù một chút.
Chỉ là trình độ nấu nướng của cô cũng không phải là cao, hoặc phải nói là rất kém cỏi, chỉ biết làm một ít mỳ Ý đơn giản.
Lúc trước ở Pháp, sau khi rời khỏi nhà họ Thi, tự sống một mình, cô thường tự làm mì Ý cho mình ăn, làm nhiều, tự nhiên sẽ biết cách, mùi vị cũng khá tốt.
Cho nên khi Hà Vân Chi tỉnh lại lần nữa, bà ngáp dài ra khỏi gian phòng, nhìn thấy có hai tô mì bày ra trên bàn, còn có Doãn Sắt đang ở trong phòng bếp lau bàn.
"Dì Hà, đang định gọi dì rời giường." Doãn Sắt nghe thấy âm thanh nên quay đầu lại.
"Sắt Sắt ——" Thấy tất cả những thứ này, Hà Vân Chi cũng không biết phải dùng ngôn ngữ gì để hình dung được cảm thụ của mình.
Doãn Sắt có chút ngượng ngùng, quay đầu lại tiếp tục lau mặt bàn: "Thật ra thì không nhất định sẽ ngon, nếm thử một chút xem đi."
Sau khi thu dọn sạch sẽ, cô chạy từ phòng bếp ra ngoài, đẩy ghế ra, ngồi đối diện với Hà Vân Chi, cầm nĩa lên sau đó cúi đầu ăn mì, không dám nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên Doãn Sắt chủ động lấy lòng bà kể từ khi Hà Vân Chi gả đến nhà họ Từ. Trước kia Doãn Sắt luôn luôn đối đầu với bà, cảm thấy cha đối xử lạnh nhạt với mình tất cả đều vì bà, còn đổ tội ba mẹ ly hôn là vì Hà Vân Chi, cho nên gây khó khăn đủ đường.
Nhưng sau khi sinh sống ở nước Pháp năm năm, Doãn Sắt ý thức được, trước kia mình vô lễ với cha như thế, cho dù là cha mẹ nhà nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, cũng không phải là lỗi của Từ Chấn Phi, càng không phải là lỗi của Hà Vân Chi.
Nhưng lại xị mặt, không nói một tiếng "Xin lỗi" với Hà Vân Chi, từ thói quen, sau khi về nước vẫn luôn chống đối mẹ kế.
Không khí bởi vì có bữa trưa đơn giản này mà trở nên có chút tế nhị, Doãn Sắt cũng không thích ứng kịp, cho nên nhanh chóng ăn xong phần của mình, đứng dậy định cầm đi rửa, bị Hà Vân Chi ngăn lại: "Đặt ở đó là được rồi, chờ dì ăn xong, dì rửa luôn."
Không từ chối, cô gật đầu một cái, cầm bát đặt ở cạnh bồn rửa, đi tới ghế sa lon cầm áo khoác ngoài lên, nhìn về chỗ Hà Vân Chi vẫn đàn từ từ ăn mì nói: "Dì Hà, con đến Thi Sắt."
"Được, đi đường cẩn thận." Hà Vân Chi mỉm cười nhẹ nhàng, nói với Doãn Sắt.
Đi ra khỏi cửa nhà, tâm tình Doãn Sắt vốn đang không tệ, lại thấy một người mà trong đời này cô không muốn nhìn thấy nhất.
Người kia đứng ở trước cửa nhà họ Từ nhìn Doãn Sắt, chỉ là trên mắt anh ta còn đeo một đôi kính râm. Tự anh ta tháo kính xuống, dáng vẻ bất cần đời trước kia hoàn toàn không còn nữa, tính tình ngược lại trầm ổn hơn nhiều.
Anh nhìn về phía Doãn Sắt nở nụ cười, nụ cười chưa thay đổi, vẫn là dáng vẻ quen thuộc.
Anh nói: "Từ Sắt Sắt, đã lâu không gặp."
Vô duyên vô cớ bởi vì phải nhịn người trước mặt này nhiều năm như vậy, rốt cuộc vào hôm nay, thời điểm gặp lại nhau lần nữa cũng bạo phát ra. Doãn Sắt bước nhanh về phía trước, một cước đá lên đầu gối người đàn ông này, lại đang tức giận nên dùng sức đá lên.
Nhìn người kia ôm đầu gối hô đau, lớn tiếng chất vấn: "Tiết Hà, anh còn dám tới tìm tôi?"
Một cước kia, Doãn Sắt đá cũng cảm thấy mũi chân mình đau, dĩ nhiên là Tiết Hà càng đau hơn, "A" một tiếng lập tức ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt đầu gối mình, không biết trả lời Doãn Sắt như thế nào.
Cô nhìn Tiết Hà hô đau, thật vất vả mới bồi dưỡng mới thay đổi được tính tình thành dịu dàng, cô khôi phục bản tính nói với anh ta: "Nghe cho kỹ, lần sau anh còn dám đến tìm tôi hoặc là người nhà họ Lục thì tôi không chỉ đá vào chỗ này đâu đấy!"
Cau mày nhìn lại anh ta một cái, sau khi nói xong, xoay người bỏ đi.
Tiết Hà thật vất vả mới đứng lên được, khom người, vẫn xoa đầu gối mình như cũ, nhìn Doãn Sắt càng chạy càng xa, cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ cười, trở lại nhà họ Tiết chỉ cách nhà họ Từ có 50m.
Là Tiết Hải Đằng mở cửa sau khi nghe được tiếng chuông. Cửa vừa mở ra, Tiết Hải Đằng đã nhìn thấy con trai đứng ở cửa, cũng trong lúc Tiết Hà muốn bước vào nhà thì đóng cửa lại.
"Đã nói rồi, đã đi thì không cần trở về nữa."
Tiết Hải Đằng nhìn về phía Tiết Hà đang đứng ngoài cửa nói, trong lòng vừa vui mừng vì đứa con trai không có chút tin tức nhiều năm qua rốt cuộc cũng trở lại, lại bởi vì mình phải lo lắng nhiều năm qua như thế mà tức giận.
Tiết Hà bị cha nhốt ngoài cửa, trở về thành phố S còn chưa được một ngày đã bị tức hai lần, cuối cùng dậm chân đi tới ngoài cửa tiểu khu, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho một người quen: "Mật mã cửa phòng cậu là bao nhiêu?"
Cất điện thoại di động đi, chặn xe, lại đi ra từ đây.
**
Nghĩ đến chuyện vừa mới nhìn thấy Tiết Hà, Doãn Sắt đi ở trên đường cũng cảm thấy tức anh ách.
Lúc này trong đầu cô rất rối loạn, tất cả đều là quá khứ về thời trung học, cảnh tượng khi Tiết Hà từ bỏ mặt mũi nịnh nọt mình, cầu xin mình giúp anh ta theo đuổi Lục Liên Tiếu một tay.
——"Tiết Sông, cho tôi hai vé xem ca nhạc, loại mà Lục Dĩ Trạch thích ấy."
——"A, hiện tại tôi đưa cho cô, cô có thể đi xem với anh ấy, nhưng mà cô phải giúp tôi một chút."
——"Tôi thật sự rất thích Liên Tiếu, nếu như cô không giúp tôi một tay thì cũng đừng chửi bới tôi trước mặt cô ấy."
——"Này, Từ Sắt Sắt, được không?"
Hoặc là:
——"Từ Sắt Sắt, rốt cuộc cô có hỏi Liên Tiếu muốn thi vào trường đại học nào không?"
——"Lần sau nhớ hỏi giúp tôi một chút xem sao nhé, tôi muốn cố gắng một lần, vì cô ấy."
Ai có thể nghĩ tới tên Tiết Hà côn đồ cắc ké tiếng xấu vang xa của thành phố S lúc ấy, chỉ vì Lục Liên Tiếu mà giống như biến thành một người khác?
Trong các kì thi khảo sát thứ hạng càng ngày càng cao hơn. Càng không ai có thể nghĩ đến, vào một ngày nào đó Lục Liên Tiếu lại thì thầm nói vào tai Doãn Sắt: "Hình như tớ.. . . . . Thật sự có chút thích Tiết Hà."
Bởi vì câu nói này của Lục Liên Tiếu mà Doãn Sắt nhìn cô khinh bỉ mấy ngày liền, sau đó cuối cùng cô cũng biết: thái độ hỗn láo trước kia của Tiết Hà, để lại ấn tượng không tốt cho tất cả mọi người, chỉ nhìn một cách đơn thuần như bây giờ thì rất tốt.
Con cái nhà quan, mặt mũi được cho là tuấn tú, tóc nhuộm cũng đã trở về màu đen quen thuộc, trông có vẻ hiền lành, chân thật hơn rất nhiều, cũng từ từ cắt đứt liên lạc với đám bạn bè không tốt trước kia.
Quan trọng nhất là, tất cả sự thay đổi của anh, đều bởi vì anh thích Lục Liên Tiếu.
Cho nên Lục Liên Tiếu ngày ngày được theo đuổi, bị Tiết Hà làm cho cảm động, mới có thể thích hắn.
Nhưng Từ Sắt Sắt lại tiếp tục thay đổi suy nghĩ, tại sao mình theo đuổi Lục Dĩ Trạch gần một năm, vậy mà Lục Dĩ Trạch không có một chút phản ứng nào?
Ngay lúc đó cô vừa bị Tiết Hà dây dưa để giúp anh ta, vừa phải tiếp thu những lời nói Lục Liên Tiếu, lại còn tự hỏi tại sao Lục Dĩ Trạch vẫn không động lòng với cô, nên cô đến tìm Lục Dĩ Trạch.
"Lục Dĩ Trạch, em theo đuổi anh cũng sắp một năm rồi, anh cảm thấy em thế nào?"
Hỏi rất thẳng thắn, ánh mắt của cô nhìn Lục Dĩ Trạch chằm chằm chờ anh trả lời.
Lục Dĩ Trạch lại đi đường vòng tránh đề tài này, nhìn lên cô nữ sinh tóc ngắn trước mặt hỏi "Nghe Liên Tiếu nói, gần đây em rất thân với Tiết Hà, lại còn rất thân mật?"
Cô gật đầu một cái: "Đúng vậy, là bởi vì Liên Tiếu, anh cũng không phải không biết —"
Lục Dĩ Trạch đứng trước mặt cô, nhíu mày một cái, dáng vẻ cũng không giống như là rất vui vẻ: "Cách xa cậu ta một chút."
"Hả?"
Bảo Liên Tiếu cách xa cậu ta một chút sao? Nhưng mới đồng ý giúp Tiết Hà một lần.
Hết cách rồi, bởi vì một câu nói của Lục Dĩ Trạch mà mình thích, cô chỉ có thể cúi đầu theo lệnh mà làm: "Được, anh yên tâm, em sẽ bảo Liên Tiếu cách xa cậu ta một chút ."
Nhưng Lục Dĩ Trạch lại đặt tay lên trên vai cô, nhướn lông mày lên.
"Không, ý của anh là —— em, cách xa cậu ta một chút."
Nhân viên nhìn thấy anh tới, lập tức lấy hộp giấy Doãn Sắt dặn cô đưa cho Lục Dĩ Trạch từ trong ngăn tủ ra, đi tới: "Tổng giám đốc Lục, đây là Doãn tiểu thư nhờ tôi giao cho anh."
Lục Dĩ Trạch nhận lấy cái hộp nhân viên bán hàng đưa tới, giống như là một hộp quần áo.
Anh thuận tiện hỏi nhân viên bán hàng xem Doãn Sắt đi đâu, sau khi nghe nói Doãn Sắt về nhà thì nói tiếng cám ơn, rồi trở về phòng làm việc của mình.
Anh để cái hộp lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, mới phát hiện đây là thành phẩm của mẫu thiết kế đầu tiên Doãn Sắt đưa đi dự thi, mặt trên còn có một tấm thiệp nhỏ.
——"Lục tiểu thư, hi vọng cô sẽ thích. Doãn sắt."
Sau khi Lục Dĩ Trạch xem thiếp xong, biết là Doãn Sắt muốn nhờ anh đưa bộ trang phục này cho Liên Tiếu.
Vì là lần đầu tiên thiết kế ra tác phẩm dành riêng cho Liên Tiếu, chỉ vẽ không thôi đã mất rất nhiều ngày, cộng thêm tô màu cũng mất rất nhiều tâm tư, cũng biết nhất định là Liên Tiếu sẽ thích, cho nên, dù không còn giá trị gì nữa, nhưng cô vẫn may thành bộ trang phục hoàn chỉnh.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Liên Tiếu, là người đại diện của cô nhận, trong điện thoại nói Liên Tiếu còn đang tiến hành quay quảng cáo, tạm thời không có thời gian nghe điện thoại, bảo Lục Dĩ Trạch có thể nói cho cô ấy biết cô ấy sẽ nhắn dùm.
Suy nghĩ một chút, anh nói với người đại diện của em gái là không có chuyện gì, cúp điện thoại, cầm cái hộp để lên bàn, tính tự mình đi một chuyến đến hỗ Liên Tiếu quay quảng đưa quà tặng cho cô, thuận tiện xem xem em gái mình đóng quảng cáo thế nào.
Địa điểm quay chụp cũng không xa, lái xe cũng không mất nửa giờ đi đường, còn có thể ăn cơm trưa cùng với Liên Tiếu.
**
Quảng cáo mà Liên Tiếu nhận lần này là của một hãng mỹ phẩm nổi tiếng, khi Lục Dĩ Trạch đến nơi lập tức nhìn thấy người đang đứng trước ống kính chính là Liên Tiếu, cô đứng ở vị trí đã được chuẩn bị tốt, cầm trong tay một thỏi son tạo dáng chụp hình.
Người vây xem cũng không quá nhiều, Lục Dĩ Trạch tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn Liên Tiếu chụp hình một lúc, rồi nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lại bị một người đàn ông đeo kính râm cách đó không xa hấp dẫn.
Bóng dáng của người đàn ông kia, rất giống một người trước kia Lục Dĩ Trạch từng quen biết, nhưng mà phong cách đó lại không giống như trước kia.
Người kia đứng sau lưng những người vây xem, xuyên qua chiếc kính râm lặng lẽ nhìn Lục Liên Tiếu, cứ đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích. Ánh mắt nhìn thẳng cũng thay đổi theo vị trí Lục Liên Tiếu đứng, hình như rất là chuyên chú.
Chỉ là Lục Dĩ Trạch cách anh ta cũng đủ xa, không nhìn rõ diện mạo, cũng không thấy rõ nét mặt của anh ta.
Nếu như là người mà anh đang nghĩ tới kia, tình huống như thế cũng không phải là không có khả năng.
Khi anh vừa muốn đi qua đó nhìn người kia thì buổi chụp hình của Lục Liên Tiếu cũng kết thúc. Lúc chụp ảnh, vừa đảo mắt nhìn qua thì thấy Lục Dĩ Trạch tới, cho nên vừa kết thúc lập tức nhìn về phía Lục Dĩ Trạch hô một tiếng "Anh", khiến cho anh dừng bước nhìn về phía cô.
Đợi đến khi anh quay đầu lại nhìn sang, đã không thấy người kia đâu nữa.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Lục Liên Tiếu chạy nhanh tới, cười kéo cánh tay anh, giới thiệu Lục Dĩ Trạch với nhân viên làm việc tại phim trường một chút, nói đây là anh trai của mình.
Đạo diễn mỉm cười lên tiếng chào hỏi với Lục Dĩ Trạch, cầm ống nói lên nói về phía mọi người người ở phim trường: "Ăn cơm trước đã, hai giờ chiều tiếp tục."
Lục Dĩ Trạch đưa em gái đến phòng ăn gần đó, đưa cái hộp của Doãn Sắt cho cô: "Doãn Sắt nhờ anh đưa quà tặng cho em."
Lục Liên Tiếu lấy qua, mở ra, sau khi nhìn thấy bộ trang phục này càng cười vui vẻ hơn.
"Em rất thích." Trang phục rất đẹp mắt, đúng là kiểu dáng, cộng thêm chất liệu và màu sắc cũng là loại mình thích, nếu không phải bây giờ đang ở bên ngoài, cô thật sự muốn chạy đi thử ngay lập tức.
Lấy tay vuốt bộ trang phục, sợi tổng hợp cũng rất thoải mái, cảm giác rất quen thuộc, trong lòng vui vẻ hơn nhiều: "Nếu như dùn bộ trang phục này dự thi, có lẽ thật sự có thể lấy được hạng nhất. Không biết bộ trang phục nhà thiết kế Doãn vừa thiết kế ra sẽ như thế nào."
Tuy Lục Dĩ Trạch biết thiết kế của Doãn Sắt, nhưng vì đây là cuộc so tài công bằng, nên không nói cho Liên Tiếu biết, chỉ cười cười nhìn em gái mình, ánh mắt của cô vẫn còn dính trên bộ quần áo kia, xem ra là thật sự rất yêu thích.
**
Hà Vân Chi bị Doãn Sắt đẩy vào phòng ngủ bù, Doãn Sắt thừa dịp lúc mẹ kế vẫn còn đang nghỉ ngơi, tự mình đi một vòng quanh phòng bếp, muốn làm một ít thức ăn.
Cho dù có như thế nào, bởi vì mình sơ sót, khiến Hà Vân Chi thức trắng đêm đợi mình, lo lắng cả đêm, cảm giác mình phải làm cái gì đó để đền bù một chút.
Chỉ là trình độ nấu nướng của cô cũng không phải là cao, hoặc phải nói là rất kém cỏi, chỉ biết làm một ít mỳ Ý đơn giản.
Lúc trước ở Pháp, sau khi rời khỏi nhà họ Thi, tự sống một mình, cô thường tự làm mì Ý cho mình ăn, làm nhiều, tự nhiên sẽ biết cách, mùi vị cũng khá tốt.
Cho nên khi Hà Vân Chi tỉnh lại lần nữa, bà ngáp dài ra khỏi gian phòng, nhìn thấy có hai tô mì bày ra trên bàn, còn có Doãn Sắt đang ở trong phòng bếp lau bàn.
"Dì Hà, đang định gọi dì rời giường." Doãn Sắt nghe thấy âm thanh nên quay đầu lại.
"Sắt Sắt ——" Thấy tất cả những thứ này, Hà Vân Chi cũng không biết phải dùng ngôn ngữ gì để hình dung được cảm thụ của mình.
Doãn Sắt có chút ngượng ngùng, quay đầu lại tiếp tục lau mặt bàn: "Thật ra thì không nhất định sẽ ngon, nếm thử một chút xem đi."
Sau khi thu dọn sạch sẽ, cô chạy từ phòng bếp ra ngoài, đẩy ghế ra, ngồi đối diện với Hà Vân Chi, cầm nĩa lên sau đó cúi đầu ăn mì, không dám nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên Doãn Sắt chủ động lấy lòng bà kể từ khi Hà Vân Chi gả đến nhà họ Từ. Trước kia Doãn Sắt luôn luôn đối đầu với bà, cảm thấy cha đối xử lạnh nhạt với mình tất cả đều vì bà, còn đổ tội ba mẹ ly hôn là vì Hà Vân Chi, cho nên gây khó khăn đủ đường.
Nhưng sau khi sinh sống ở nước Pháp năm năm, Doãn Sắt ý thức được, trước kia mình vô lễ với cha như thế, cho dù là cha mẹ nhà nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, cũng không phải là lỗi của Từ Chấn Phi, càng không phải là lỗi của Hà Vân Chi.
Nhưng lại xị mặt, không nói một tiếng "Xin lỗi" với Hà Vân Chi, từ thói quen, sau khi về nước vẫn luôn chống đối mẹ kế.
Không khí bởi vì có bữa trưa đơn giản này mà trở nên có chút tế nhị, Doãn Sắt cũng không thích ứng kịp, cho nên nhanh chóng ăn xong phần của mình, đứng dậy định cầm đi rửa, bị Hà Vân Chi ngăn lại: "Đặt ở đó là được rồi, chờ dì ăn xong, dì rửa luôn."
Không từ chối, cô gật đầu một cái, cầm bát đặt ở cạnh bồn rửa, đi tới ghế sa lon cầm áo khoác ngoài lên, nhìn về chỗ Hà Vân Chi vẫn đàn từ từ ăn mì nói: "Dì Hà, con đến Thi Sắt."
"Được, đi đường cẩn thận." Hà Vân Chi mỉm cười nhẹ nhàng, nói với Doãn Sắt.
Đi ra khỏi cửa nhà, tâm tình Doãn Sắt vốn đang không tệ, lại thấy một người mà trong đời này cô không muốn nhìn thấy nhất.
Người kia đứng ở trước cửa nhà họ Từ nhìn Doãn Sắt, chỉ là trên mắt anh ta còn đeo một đôi kính râm. Tự anh ta tháo kính xuống, dáng vẻ bất cần đời trước kia hoàn toàn không còn nữa, tính tình ngược lại trầm ổn hơn nhiều.
Anh nhìn về phía Doãn Sắt nở nụ cười, nụ cười chưa thay đổi, vẫn là dáng vẻ quen thuộc.
Anh nói: "Từ Sắt Sắt, đã lâu không gặp."
Vô duyên vô cớ bởi vì phải nhịn người trước mặt này nhiều năm như vậy, rốt cuộc vào hôm nay, thời điểm gặp lại nhau lần nữa cũng bạo phát ra. Doãn Sắt bước nhanh về phía trước, một cước đá lên đầu gối người đàn ông này, lại đang tức giận nên dùng sức đá lên.
Nhìn người kia ôm đầu gối hô đau, lớn tiếng chất vấn: "Tiết Hà, anh còn dám tới tìm tôi?"
Một cước kia, Doãn Sắt đá cũng cảm thấy mũi chân mình đau, dĩ nhiên là Tiết Hà càng đau hơn, "A" một tiếng lập tức ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt đầu gối mình, không biết trả lời Doãn Sắt như thế nào.
Cô nhìn Tiết Hà hô đau, thật vất vả mới bồi dưỡng mới thay đổi được tính tình thành dịu dàng, cô khôi phục bản tính nói với anh ta: "Nghe cho kỹ, lần sau anh còn dám đến tìm tôi hoặc là người nhà họ Lục thì tôi không chỉ đá vào chỗ này đâu đấy!"
Cau mày nhìn lại anh ta một cái, sau khi nói xong, xoay người bỏ đi.
Tiết Hà thật vất vả mới đứng lên được, khom người, vẫn xoa đầu gối mình như cũ, nhìn Doãn Sắt càng chạy càng xa, cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ cười, trở lại nhà họ Tiết chỉ cách nhà họ Từ có 50m.
Là Tiết Hải Đằng mở cửa sau khi nghe được tiếng chuông. Cửa vừa mở ra, Tiết Hải Đằng đã nhìn thấy con trai đứng ở cửa, cũng trong lúc Tiết Hà muốn bước vào nhà thì đóng cửa lại.
"Đã nói rồi, đã đi thì không cần trở về nữa."
Tiết Hải Đằng nhìn về phía Tiết Hà đang đứng ngoài cửa nói, trong lòng vừa vui mừng vì đứa con trai không có chút tin tức nhiều năm qua rốt cuộc cũng trở lại, lại bởi vì mình phải lo lắng nhiều năm qua như thế mà tức giận.
Tiết Hà bị cha nhốt ngoài cửa, trở về thành phố S còn chưa được một ngày đã bị tức hai lần, cuối cùng dậm chân đi tới ngoài cửa tiểu khu, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho một người quen: "Mật mã cửa phòng cậu là bao nhiêu?"
Cất điện thoại di động đi, chặn xe, lại đi ra từ đây.
**
Nghĩ đến chuyện vừa mới nhìn thấy Tiết Hà, Doãn Sắt đi ở trên đường cũng cảm thấy tức anh ách.
Lúc này trong đầu cô rất rối loạn, tất cả đều là quá khứ về thời trung học, cảnh tượng khi Tiết Hà từ bỏ mặt mũi nịnh nọt mình, cầu xin mình giúp anh ta theo đuổi Lục Liên Tiếu một tay.
——"Tiết Sông, cho tôi hai vé xem ca nhạc, loại mà Lục Dĩ Trạch thích ấy."
——"A, hiện tại tôi đưa cho cô, cô có thể đi xem với anh ấy, nhưng mà cô phải giúp tôi một chút."
——"Tôi thật sự rất thích Liên Tiếu, nếu như cô không giúp tôi một tay thì cũng đừng chửi bới tôi trước mặt cô ấy."
——"Này, Từ Sắt Sắt, được không?"
Hoặc là:
——"Từ Sắt Sắt, rốt cuộc cô có hỏi Liên Tiếu muốn thi vào trường đại học nào không?"
——"Lần sau nhớ hỏi giúp tôi một chút xem sao nhé, tôi muốn cố gắng một lần, vì cô ấy."
Ai có thể nghĩ tới tên Tiết Hà côn đồ cắc ké tiếng xấu vang xa của thành phố S lúc ấy, chỉ vì Lục Liên Tiếu mà giống như biến thành một người khác?
Trong các kì thi khảo sát thứ hạng càng ngày càng cao hơn. Càng không ai có thể nghĩ đến, vào một ngày nào đó Lục Liên Tiếu lại thì thầm nói vào tai Doãn Sắt: "Hình như tớ.. . . . . Thật sự có chút thích Tiết Hà."
Bởi vì câu nói này của Lục Liên Tiếu mà Doãn Sắt nhìn cô khinh bỉ mấy ngày liền, sau đó cuối cùng cô cũng biết: thái độ hỗn láo trước kia của Tiết Hà, để lại ấn tượng không tốt cho tất cả mọi người, chỉ nhìn một cách đơn thuần như bây giờ thì rất tốt.
Con cái nhà quan, mặt mũi được cho là tuấn tú, tóc nhuộm cũng đã trở về màu đen quen thuộc, trông có vẻ hiền lành, chân thật hơn rất nhiều, cũng từ từ cắt đứt liên lạc với đám bạn bè không tốt trước kia.
Quan trọng nhất là, tất cả sự thay đổi của anh, đều bởi vì anh thích Lục Liên Tiếu.
Cho nên Lục Liên Tiếu ngày ngày được theo đuổi, bị Tiết Hà làm cho cảm động, mới có thể thích hắn.
Nhưng Từ Sắt Sắt lại tiếp tục thay đổi suy nghĩ, tại sao mình theo đuổi Lục Dĩ Trạch gần một năm, vậy mà Lục Dĩ Trạch không có một chút phản ứng nào?
Ngay lúc đó cô vừa bị Tiết Hà dây dưa để giúp anh ta, vừa phải tiếp thu những lời nói Lục Liên Tiếu, lại còn tự hỏi tại sao Lục Dĩ Trạch vẫn không động lòng với cô, nên cô đến tìm Lục Dĩ Trạch.
"Lục Dĩ Trạch, em theo đuổi anh cũng sắp một năm rồi, anh cảm thấy em thế nào?"
Hỏi rất thẳng thắn, ánh mắt của cô nhìn Lục Dĩ Trạch chằm chằm chờ anh trả lời.
Lục Dĩ Trạch lại đi đường vòng tránh đề tài này, nhìn lên cô nữ sinh tóc ngắn trước mặt hỏi "Nghe Liên Tiếu nói, gần đây em rất thân với Tiết Hà, lại còn rất thân mật?"
Cô gật đầu một cái: "Đúng vậy, là bởi vì Liên Tiếu, anh cũng không phải không biết —"
Lục Dĩ Trạch đứng trước mặt cô, nhíu mày một cái, dáng vẻ cũng không giống như là rất vui vẻ: "Cách xa cậu ta một chút."
"Hả?"
Bảo Liên Tiếu cách xa cậu ta một chút sao? Nhưng mới đồng ý giúp Tiết Hà một lần.
Hết cách rồi, bởi vì một câu nói của Lục Dĩ Trạch mà mình thích, cô chỉ có thể cúi đầu theo lệnh mà làm: "Được, anh yên tâm, em sẽ bảo Liên Tiếu cách xa cậu ta một chút ."
Nhưng Lục Dĩ Trạch lại đặt tay lên trên vai cô, nhướn lông mày lên.
"Không, ý của anh là —— em, cách xa cậu ta một chút."
Bình luận facebook