-
☆Chương 25
Khi Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt đến bệnh viện, Liên Ngọc Thanh đang đi ra từ trong phòng bệnh.
Thấy con trai và Doãn Sắt tới, nhíu mày đưa bọn họ vào phòng.
Sau buổi trưa, bởi vì Lục Dật Phàm bị cao huyết áp hơn nữa bị tức giận, nhất thời khí huyết công tâm (nhồi máu cơ tim), khi đứng dậy tối sầm mắt lại, ngất đi. Lúc ấy Liên Ngọc Thanh hoàn toàn hoảng sợ, lập tức gọi 120 đưa Lục Dật Phàm đến bệnh viện.
Cũng may sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói là chỉ cần điều dưỡng một thời gia thì sẽ không sao cả.
Nhưng mà vẫn khiến Liên Ngọc Thanh không ngừng kinh sợ, giọng nói cũng có chút run rẩy. Sau khi chuyển lời nói mà bác sĩ nói với bà cho Lục Dĩ Trạch xong, Liên Ngọc Thanh ra khỏi gian phòng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Dật Phàm vẫn còn đang ngủ mê man, còn có Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch.
Hai người tay cầm tay, nhìn Lục Dật Phàm ngủ say, Doãn Sắt xoay người, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, mở miệng hỏi trước "Lục Dĩ Trạch, gần đây có phải anh rất bận hay không?"
Không biết Doãn Sắt hỏi cái này làm cái gì, Lục Dĩ Trạch vẫn gật đầu một cái.
"Gần đây công việc tương đối nhiều, lần trước đi công tác nói chuyện một thương vụ lớn, có lẽ trong khoảng thời gian này còn phải thường xuyên ra nước ngoài."
Nói tới chỗ này, nhìn cha anh nằm trên giường bệnh, nghĩ tới em gái đang giận dỗi cha không có ở đây, mình cũng sẽ ba ngày hai bữa đi công tác nước ngoài, để lại một mình mẹ chăm sóc ——
Nghĩ tới đây, có lẽ là anh đã hiểu ý của Doãn Sắt, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Doãn Sắt nhàn nhạt cười vòng tay lên cánh tay Lục Dĩ Trạch: "Không cần lo lắng, em sẽ tới chăm sóc ba anh."
Ánh mắt tỏ vẻ hơi nghi ngờ nhìn Doãn Sắt, liệu cô có thể chăm sóc người khác hay không? Nhìn chằm chằm Doãn Sắt đang tràn đầy lòng tin, Lục Dĩ Trạch hỏi "Em chắc chắn muốn chăm sóc ba anh?"
Chỉ thấy Doãn Sắt gật đầu một cái, vỗ vỗ Lục Dĩ Trạch nói: "Xác định, anh yên tâm đi."
Hai người thăm, cuối cùng biến thành hai người Doãn Sắt và Liên Ngọc Thanh ngồi ở trong phòng bệnh chờ đợi Lục Dật Phàm tỉnh lại. Còn Lục Dĩ Trạch bởi vì công ty có chuyện phải trở về, nên chào tạm biệt mẹ và Doãn Sắt.
Lục Dật Phàm tỉnh lại vào buổi tối, ngủ một giấc dậy tinh thần tốt hơn rất nhiều, khi mở mắt ra thấy Doãn Sắt lại xụ mặt xuống một lần nữa.
"Cô đến đây làm cái gì?" Nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cô.
Lần này Doãn Sắt không mạnh miệng, mà nói với Liên Ngọc Thanh: "Dì Liên, chú Lục tỉnh rồi, con cũng cần phải trở về, ngày mai con lại tới."
Dứt lời đứng dậy, vẫn không quên bướng bỉnh với Lục Dật Phàm một lần: "Chú Lục, mặc dù cháu biết chú không muốn nhìn thấy mặt cháu, nhưng mà mấy ngày kế tiếp, chỉ sợ mỗi ngày chú đều phải nhìn thấy cháu rồi."
Lục Dật Phàm vẫn nhắm mắt như cũ, không trả lời lại Doãn Sắt.
Chờ ở cửa bệnh viện, nhiệt độ bên ngoài cũng hơi cao, gió thổi mang theo hơi nóng, mặc dù mới vừa rồi Doãn Sắt tỏ ra vui sướng, nhưng trên thực tế vẫn bởi vì cha Lục đột nhiên nằm viện mà kinh sợ.
Trừ lần Lục Liên Tiếu và Tiết Hà nằm viện ra, đây là lần thứ hai cô tới nơi này, trên đường tới đây, trong lòng cô dĩ nhiên là sợ hãi, cũng may được cho biết là không có gì đáng ngại.
Nghĩ tới đây, Lục Dĩ Trạch lái xe đi qua, lại không thấy Lục Dĩ Trạch ở trong xe, chỉ có Phương Thành.
"Doãn tiểu thư, buổi chiều tổng giám đốc Lục tạm thời đi công tác, dặn tôi đưa cô về."
Gật đầu một cái, vừa bước lên xe trong đầu vừa nghĩ ngày mai nên chuẩn bị thứ gì để mang đến đây.
**
Ngày thứ hai, Doãn Sắt dậy thật sớm, sau khi dặn dò nhân viên ở Thi Sắt một số chuyện thì đi đến siêu thị một chuyến.
Cô muốn mua một chút đồ mang đến, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mua cái gì, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hà Vân Chi, hỏi ý kiến của bà xong mới mua trái cây.
Khi đến bệnh viện, trong phòng bệnh rất an tĩnh, Lục Dật Phàm đang truyền nước biển, Liên Ngọc Thanh ngồi bên cạnh xem tạp chí.
Doãn Sắt đặt trái cây ở đầu giường Lục Dật Phàm, cầm lấy một quả táo, định gọt cho Lục Dật Phàm.
Tìm nửa ngày, cũng không tìm được dao gọt trái cây, lại nghe thấy Lục Dật Phàm ở bên cạnh"Hừ" một tiếng: "Trước kia không phải cô luôn mang theo bên mình một cái dao gọt trái cây sao?"
Trong lời nói còn có cảm giác nhớ lại chuyện quá khứ, ông nhớ lúc ấy Doãn Sắt tự nhận là cô không cẩn thận đã dùng dao gọt trái cây đâm Tiết Hà, cô còn nói ngày nào cô cũng mang dao gọt trái cây theo.
Dĩ nhiên là Lục Dật Phàm không biết chân tướng sự việc lúc ấy, vì Doãn Sắt nhận tội thay Lục Liên Tiếu cho nên mới khiến Lục Dật Phàm vẫn luôn hiểu lầm mình, nhưng mà cô cũng không muốn nói rõ ràng.
Cho nên Lục Dật Phàm vừa nói như thế, Doãn Sắt nghẹn lời cũng không giải thích nhiều, ra khỏi cửa phòng, mua một con dao ở bên ngoài.
Gọt trái táo mất một lúc lâu mới xong, Lục Dật Phàm cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho Doãn Sắt, ăn một chút.
Doãn Sắt cười ha hả rửa đĩa đựng trái cây, đặt lại chỗ cũ, sau đó tậm biệt, trở về Thiên Trạch.
Buổi tối sẽ lại đến nữa.
**
Mấy ngày liên tiếp Doãn Sắt đều đi từ nhà đến Thiên Trạch, rồi đến bệnh viện, tới tới lui lui vài chuyến. Có lúc Lục Dật Phàm hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô, nhưng đuổi thế nào cô cũng không đi.
Ngày thứ ba, lúc Lục Dĩ Trạch đi công tác trở lại, đã là hơn chín giờ tối. Bởi vì nhiều ngày Liên Ngọc Thanh chưa trở về nhà, cho nên hôm nay trở về thu dọn đồ đạc, để một mình Doãn Sắt ở lại đây.
Mấy ngày nay cô đã sử dụng hết mọi phương thức để nịnh nọt Lục Dật Phàm nhưng Lục Dật Phàm chẳng tiếp nhận cô chút nào, Doãn Sắt mệt mỏi dựa vào ghế salon nhỏ bé ở bệnh viện ngủ thiếp đi.
Khi Lục Dĩ Trạch đến lập tức nhìn thấy Doãn Sắt đang ngủ an tĩnh trên ghế salon, còn cha anh thì đang nằm trên giường hình như cũng đã ngủ say.
Đi tới bên cạnh Doãn Sắt, vài ngày không gặp càng thấy nhớ. Gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, cũng không sánh bằng lập tức trở về nhìn thấy cô, như vậy tốt hơn. Tay nâng bả vai cô lên, kéo qua, để cho đầu cô tựa lên trên vai mình.
Đèn hơi tối, Lục Dĩ Trạch vẫn có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của Doãn Sắt, nhiều hơn, là quầng thâm ở mắt, bởi vì mệt mỏi mà rõ ràng hơn.
Nhẹ nhàng hôn một cái lên trên trán cô, anh nở nụ cười thản nhiên, quay đầu lại lại phát hiện Lục Dật Phàm đang hơi hí mắt ra nhìn bọn họ.
Trong lúc cha con trao đổi ánh mắt, Lục Dĩ Trạch thấy hình như cha đang nói cái gì đó, đặt ngón trỏ lên môi, ‘Xuỵt’ một tiếng, Lục Dật Phàm biết con trai không muốn đánh thức Doãn Sắt còn đang ngủ.
Không để ý tới Lục Dĩ Trạch nữa, lật người nhắm mắt lại ngủ.
**
Buổi sáng trước hôm Lục Dật Phàm kết thúc đợt điều dưỡng chuẩn bị ra viện, không thấy Doãn Sắt tới.
Mãi cho đến ba giờ chiều, trong phòng bệnh vẫn không thấy bóng dáng Doãn Sắt đâu.
Một người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số lần, đột nhiên biến mất tăm, Liên Ngọc Thanh ngồi ở bên cạnh Lục Dật Phầm gọt lấy trái cây cũng nhắc đến chuyện này: "Tại sao hôm nay đến giờ này rồi mà Sắt Sắt vẫn chưa tới ——"
"Không đến cũng tốt, đỡ phải phiền lòng."
Ăn ở hai lòng, khẩu thị tâm phi.
Doãn sắt không đến, Lục Dật Phàm cũng có chút hoảng hốt, cả buổi sáng đều nghĩ không biết có phải con bé nhà họ Từ kia đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, vẫn luôn miệng nói là sẽ kiên trì đến cùng, tại sao lại bỏ dở giữa chừng như vậy chứ.
Một người có tính tình cương quyết, rốt cuộc cũng có một ngày bị mài mòn, cho nên lúc này Lục Dật Phàm rốt cuộc có thể hiểu tại sao con trai mình lại thích Doãn Sắt rồi.
Bởi vì ít nhất cô đã kiên trì với Lục Dĩ Trạch tới cùng, theo đuổi ba năm, sau đó trở về nước một lần nữa, Doãn Sắt vẫn không từ bỏ.
Ông nằm viện mấy ngày nay, ngày nào Doãn Sắt cũng lượn quanh bên cạnh ông, nói Lục Dĩ Trạch chỗ này tốt chỗ kia tốt, đều là Lục Dật Phàm ông đã dạy được một người con trai tốt như vậy.
Mới đầu ông vô cùng không thích, biết là đang nịnh nọt mình, nhưng mà một ngày không nhìn thấy cô, rõ ràng là ông cũng có chút hoảng loạn.
Thở dài một hơi, Lục Dật Phàm để tờ báo trong tay xuống, muốn xuống giường tản bộ.
Liên Ngọc Thanh vốn định đi cùng nhưng bị Lục Dật Phàm từ chối.
Khi đi ngang qua khoa da liễu, lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, ông lập tức dừng bước, nhìn vào bên trong, thấy Lục Dĩ Trạch đang ôm Doãn Sắt, tay vỗ vỗ đầu cô an ủi, còn bác sĩ thì đang bôi thuốc lên vết thương trên đùi cô.
Trên đùi cô có một mảng đỏ, hình như là bị phỏng, cũng bởi vì quá đau mà nước mắt chảy ròng.
Thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của Lục Dật Phàm là —— cười.
Nhưng mà trong nụ cười kia lại bao hàm quá nhiều cảm xúc: lại một lần nữa phát hiện thì ra là con trai của mình thương yêu cô gái kia như vậy, phát hiện nhiều năm đeo bám dai dẳng như vậy cuối cùng mình lại thua trận.
Nhẹ nhõm cộng thêm tự giễu, ông cúi đầu mỉm cười, ngồi trên ghế dài ngoài cửa nhìn người trong phòng, cũng không lại gần.
Cuối cùng Doãn Sắt ở lại trong phòng xức thuốc, Lục Dĩ Trạch đi ra lập tức nhìn thấy Lục Dật Phàm ngồi ở chỗ đó: "Cha, tại sao cha ——"
Lục Dật phàm chỉ chỉ vào trong phòng bệnh: "Đi ra ngoài tản bộ, con bé nhà họ Từ kia làm sao vậy?"
Lục Dĩ Trạch lắc đầu một cái, nhớ tới chuyện đã xảy ra sáng sớm hôm nay cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ và buồn cười.
Doãn Sắt vốn không biết nấu nướng lại cố gắng chịu đựng vào bếp nấu một nồi canh mang đến cho Lục Dật Phàm, kết quả dùng nồi áp suất ninh một nồi xương hầm, nhưng bởi vì không biết dùng nồi áp suất, khi hơi chưa thoát hết đã trực tiếp mở nắp ra.
Sau một tiếng "Oành” nặng nề, nước nóng văng lên trên đùi cô, lúc này tiếng thét cộng với tiếng gào khóc hù dọa đến Lục Dĩ Trạch đang ở bên trong phòng ngủ xem văn kiện chạy ra khỏi phòng.
Sau khi chườm nước đá, da vẫn bị phỏng, cũng có chút nghiêm trọng, nên anh ôm cô đến bệnh viện.
Lục Dĩ Trạch nghĩ tới điều gì, trở về phòng một chuyến, lấy bình giữ nhiệt mà Doãn Sắt cố gắng chuẩn bị trước khi tới bệnh viện.
"Canh vẫn có thể uống." Đổ canh ra một cái chén nhỏ, đưa cho Lục Dật Phàm.
Uống một hớp xuống bụng, Lục Dật Phàm nhíu mày một cái, cuối cùng uống hết cả chén.
Cầm chén đặt ở trên ghế dài, đứng lên, vỗ vỗ bả vai con trai: "Về sau cũng tùy các con thôi, ba đã già, cũng không quản được các con nữa."
Nghĩ đến con gái Lục Liên Tiếu đã sớm đến thành phố A, mình ngã bệnh cũng không nói cho nó biết.
Lục Liền Tiếu đã muốn đối mặt với quá khứ mà mình đã trải qua, ông bởi vì Lục Liên Tiếu mà phản đối Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch thì có ích lợi gì chứ, chỉ khiến người bên cạnh dần dần rời xa mà thôi.
Rốt cuộc cũng nộp vũ khí đầu hàng, uyển chuyển nói với Lục Dĩ Trạch rằng mình sẽ không phản đối nữa.
. . . . . .
Lục Dĩ Trạch chẳng qua chỉ cảm thấy quá mức đột ngột, không ngờ chỉ vì cha bị ốm một trận mà lại đồng ý cho anh và cô nhanh như thế.
Nhìn bóng lưng cha rời đi, phản ứng đầu tiên chính là lấy điện thoại ra gọi cho Từ Chấn Phi.
"Bác Từ, con sẽ tới thực hiện cái cam kết kia."
Nhiều ngày trước ở nhà họ Từ, anh đã từng lấy ra một cái hộp hình lập phương nhỏ đưa cho Từ Chấn Phi: "Cháu và bác lập một cam kết, đợi đến khi cha cháu đồng ý, cháu sẽ đến đòi nó về."
Hiện tại, cuối cùng đã tới lúc này.
Từ Chấn Phi nhanh chóng đồng ý: "Tôi đang ở nhà, tới đây lấy đi."
Lục Dĩ Trạch buông điện thoại xuống, tâm tình cực tốt, trong tay đang bưng bình canh loãng còn dư chút, anh cầm chén lên, uống nốt chỗ canh còn lại.
Ngửi mùi vị cũng không tệ, bởi vì đặt trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn nóng.
Anh thổi thổi, uống một hớp.
Thiếu chút nữa phun ra.
Lúc ấy có thể là quá mức vội vàng, Doãn Sắt đã nhầm đường thành muối cho vào trong canh, đây là chén canh xương ngọt mà Lục DĨ Trạch chưa bao giờ thử qua.
Mà mới vừa rồi Lục Dật Phàm lại uống hết toàn bộ.
Anh cười cười, cũng bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Tác giả có lời muốn nói: Cha Lục đồng ý rồi!
Thấy con trai và Doãn Sắt tới, nhíu mày đưa bọn họ vào phòng.
Sau buổi trưa, bởi vì Lục Dật Phàm bị cao huyết áp hơn nữa bị tức giận, nhất thời khí huyết công tâm (nhồi máu cơ tim), khi đứng dậy tối sầm mắt lại, ngất đi. Lúc ấy Liên Ngọc Thanh hoàn toàn hoảng sợ, lập tức gọi 120 đưa Lục Dật Phàm đến bệnh viện.
Cũng may sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói là chỉ cần điều dưỡng một thời gia thì sẽ không sao cả.
Nhưng mà vẫn khiến Liên Ngọc Thanh không ngừng kinh sợ, giọng nói cũng có chút run rẩy. Sau khi chuyển lời nói mà bác sĩ nói với bà cho Lục Dĩ Trạch xong, Liên Ngọc Thanh ra khỏi gian phòng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Dật Phàm vẫn còn đang ngủ mê man, còn có Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch.
Hai người tay cầm tay, nhìn Lục Dật Phàm ngủ say, Doãn Sắt xoay người, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, mở miệng hỏi trước "Lục Dĩ Trạch, gần đây có phải anh rất bận hay không?"
Không biết Doãn Sắt hỏi cái này làm cái gì, Lục Dĩ Trạch vẫn gật đầu một cái.
"Gần đây công việc tương đối nhiều, lần trước đi công tác nói chuyện một thương vụ lớn, có lẽ trong khoảng thời gian này còn phải thường xuyên ra nước ngoài."
Nói tới chỗ này, nhìn cha anh nằm trên giường bệnh, nghĩ tới em gái đang giận dỗi cha không có ở đây, mình cũng sẽ ba ngày hai bữa đi công tác nước ngoài, để lại một mình mẹ chăm sóc ——
Nghĩ tới đây, có lẽ là anh đã hiểu ý của Doãn Sắt, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Doãn Sắt nhàn nhạt cười vòng tay lên cánh tay Lục Dĩ Trạch: "Không cần lo lắng, em sẽ tới chăm sóc ba anh."
Ánh mắt tỏ vẻ hơi nghi ngờ nhìn Doãn Sắt, liệu cô có thể chăm sóc người khác hay không? Nhìn chằm chằm Doãn Sắt đang tràn đầy lòng tin, Lục Dĩ Trạch hỏi "Em chắc chắn muốn chăm sóc ba anh?"
Chỉ thấy Doãn Sắt gật đầu một cái, vỗ vỗ Lục Dĩ Trạch nói: "Xác định, anh yên tâm đi."
Hai người thăm, cuối cùng biến thành hai người Doãn Sắt và Liên Ngọc Thanh ngồi ở trong phòng bệnh chờ đợi Lục Dật Phàm tỉnh lại. Còn Lục Dĩ Trạch bởi vì công ty có chuyện phải trở về, nên chào tạm biệt mẹ và Doãn Sắt.
Lục Dật Phàm tỉnh lại vào buổi tối, ngủ một giấc dậy tinh thần tốt hơn rất nhiều, khi mở mắt ra thấy Doãn Sắt lại xụ mặt xuống một lần nữa.
"Cô đến đây làm cái gì?" Nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cô.
Lần này Doãn Sắt không mạnh miệng, mà nói với Liên Ngọc Thanh: "Dì Liên, chú Lục tỉnh rồi, con cũng cần phải trở về, ngày mai con lại tới."
Dứt lời đứng dậy, vẫn không quên bướng bỉnh với Lục Dật Phàm một lần: "Chú Lục, mặc dù cháu biết chú không muốn nhìn thấy mặt cháu, nhưng mà mấy ngày kế tiếp, chỉ sợ mỗi ngày chú đều phải nhìn thấy cháu rồi."
Lục Dật Phàm vẫn nhắm mắt như cũ, không trả lời lại Doãn Sắt.
Chờ ở cửa bệnh viện, nhiệt độ bên ngoài cũng hơi cao, gió thổi mang theo hơi nóng, mặc dù mới vừa rồi Doãn Sắt tỏ ra vui sướng, nhưng trên thực tế vẫn bởi vì cha Lục đột nhiên nằm viện mà kinh sợ.
Trừ lần Lục Liên Tiếu và Tiết Hà nằm viện ra, đây là lần thứ hai cô tới nơi này, trên đường tới đây, trong lòng cô dĩ nhiên là sợ hãi, cũng may được cho biết là không có gì đáng ngại.
Nghĩ tới đây, Lục Dĩ Trạch lái xe đi qua, lại không thấy Lục Dĩ Trạch ở trong xe, chỉ có Phương Thành.
"Doãn tiểu thư, buổi chiều tổng giám đốc Lục tạm thời đi công tác, dặn tôi đưa cô về."
Gật đầu một cái, vừa bước lên xe trong đầu vừa nghĩ ngày mai nên chuẩn bị thứ gì để mang đến đây.
**
Ngày thứ hai, Doãn Sắt dậy thật sớm, sau khi dặn dò nhân viên ở Thi Sắt một số chuyện thì đi đến siêu thị một chuyến.
Cô muốn mua một chút đồ mang đến, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mua cái gì, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hà Vân Chi, hỏi ý kiến của bà xong mới mua trái cây.
Khi đến bệnh viện, trong phòng bệnh rất an tĩnh, Lục Dật Phàm đang truyền nước biển, Liên Ngọc Thanh ngồi bên cạnh xem tạp chí.
Doãn Sắt đặt trái cây ở đầu giường Lục Dật Phàm, cầm lấy một quả táo, định gọt cho Lục Dật Phàm.
Tìm nửa ngày, cũng không tìm được dao gọt trái cây, lại nghe thấy Lục Dật Phàm ở bên cạnh"Hừ" một tiếng: "Trước kia không phải cô luôn mang theo bên mình một cái dao gọt trái cây sao?"
Trong lời nói còn có cảm giác nhớ lại chuyện quá khứ, ông nhớ lúc ấy Doãn Sắt tự nhận là cô không cẩn thận đã dùng dao gọt trái cây đâm Tiết Hà, cô còn nói ngày nào cô cũng mang dao gọt trái cây theo.
Dĩ nhiên là Lục Dật Phàm không biết chân tướng sự việc lúc ấy, vì Doãn Sắt nhận tội thay Lục Liên Tiếu cho nên mới khiến Lục Dật Phàm vẫn luôn hiểu lầm mình, nhưng mà cô cũng không muốn nói rõ ràng.
Cho nên Lục Dật Phàm vừa nói như thế, Doãn Sắt nghẹn lời cũng không giải thích nhiều, ra khỏi cửa phòng, mua một con dao ở bên ngoài.
Gọt trái táo mất một lúc lâu mới xong, Lục Dật Phàm cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho Doãn Sắt, ăn một chút.
Doãn Sắt cười ha hả rửa đĩa đựng trái cây, đặt lại chỗ cũ, sau đó tậm biệt, trở về Thiên Trạch.
Buổi tối sẽ lại đến nữa.
**
Mấy ngày liên tiếp Doãn Sắt đều đi từ nhà đến Thiên Trạch, rồi đến bệnh viện, tới tới lui lui vài chuyến. Có lúc Lục Dật Phàm hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô, nhưng đuổi thế nào cô cũng không đi.
Ngày thứ ba, lúc Lục Dĩ Trạch đi công tác trở lại, đã là hơn chín giờ tối. Bởi vì nhiều ngày Liên Ngọc Thanh chưa trở về nhà, cho nên hôm nay trở về thu dọn đồ đạc, để một mình Doãn Sắt ở lại đây.
Mấy ngày nay cô đã sử dụng hết mọi phương thức để nịnh nọt Lục Dật Phàm nhưng Lục Dật Phàm chẳng tiếp nhận cô chút nào, Doãn Sắt mệt mỏi dựa vào ghế salon nhỏ bé ở bệnh viện ngủ thiếp đi.
Khi Lục Dĩ Trạch đến lập tức nhìn thấy Doãn Sắt đang ngủ an tĩnh trên ghế salon, còn cha anh thì đang nằm trên giường hình như cũng đã ngủ say.
Đi tới bên cạnh Doãn Sắt, vài ngày không gặp càng thấy nhớ. Gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, cũng không sánh bằng lập tức trở về nhìn thấy cô, như vậy tốt hơn. Tay nâng bả vai cô lên, kéo qua, để cho đầu cô tựa lên trên vai mình.
Đèn hơi tối, Lục Dĩ Trạch vẫn có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của Doãn Sắt, nhiều hơn, là quầng thâm ở mắt, bởi vì mệt mỏi mà rõ ràng hơn.
Nhẹ nhàng hôn một cái lên trên trán cô, anh nở nụ cười thản nhiên, quay đầu lại lại phát hiện Lục Dật Phàm đang hơi hí mắt ra nhìn bọn họ.
Trong lúc cha con trao đổi ánh mắt, Lục Dĩ Trạch thấy hình như cha đang nói cái gì đó, đặt ngón trỏ lên môi, ‘Xuỵt’ một tiếng, Lục Dật Phàm biết con trai không muốn đánh thức Doãn Sắt còn đang ngủ.
Không để ý tới Lục Dĩ Trạch nữa, lật người nhắm mắt lại ngủ.
**
Buổi sáng trước hôm Lục Dật Phàm kết thúc đợt điều dưỡng chuẩn bị ra viện, không thấy Doãn Sắt tới.
Mãi cho đến ba giờ chiều, trong phòng bệnh vẫn không thấy bóng dáng Doãn Sắt đâu.
Một người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số lần, đột nhiên biến mất tăm, Liên Ngọc Thanh ngồi ở bên cạnh Lục Dật Phầm gọt lấy trái cây cũng nhắc đến chuyện này: "Tại sao hôm nay đến giờ này rồi mà Sắt Sắt vẫn chưa tới ——"
"Không đến cũng tốt, đỡ phải phiền lòng."
Ăn ở hai lòng, khẩu thị tâm phi.
Doãn sắt không đến, Lục Dật Phàm cũng có chút hoảng hốt, cả buổi sáng đều nghĩ không biết có phải con bé nhà họ Từ kia đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, vẫn luôn miệng nói là sẽ kiên trì đến cùng, tại sao lại bỏ dở giữa chừng như vậy chứ.
Một người có tính tình cương quyết, rốt cuộc cũng có một ngày bị mài mòn, cho nên lúc này Lục Dật Phàm rốt cuộc có thể hiểu tại sao con trai mình lại thích Doãn Sắt rồi.
Bởi vì ít nhất cô đã kiên trì với Lục Dĩ Trạch tới cùng, theo đuổi ba năm, sau đó trở về nước một lần nữa, Doãn Sắt vẫn không từ bỏ.
Ông nằm viện mấy ngày nay, ngày nào Doãn Sắt cũng lượn quanh bên cạnh ông, nói Lục Dĩ Trạch chỗ này tốt chỗ kia tốt, đều là Lục Dật Phàm ông đã dạy được một người con trai tốt như vậy.
Mới đầu ông vô cùng không thích, biết là đang nịnh nọt mình, nhưng mà một ngày không nhìn thấy cô, rõ ràng là ông cũng có chút hoảng loạn.
Thở dài một hơi, Lục Dật Phàm để tờ báo trong tay xuống, muốn xuống giường tản bộ.
Liên Ngọc Thanh vốn định đi cùng nhưng bị Lục Dật Phàm từ chối.
Khi đi ngang qua khoa da liễu, lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, ông lập tức dừng bước, nhìn vào bên trong, thấy Lục Dĩ Trạch đang ôm Doãn Sắt, tay vỗ vỗ đầu cô an ủi, còn bác sĩ thì đang bôi thuốc lên vết thương trên đùi cô.
Trên đùi cô có một mảng đỏ, hình như là bị phỏng, cũng bởi vì quá đau mà nước mắt chảy ròng.
Thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của Lục Dật Phàm là —— cười.
Nhưng mà trong nụ cười kia lại bao hàm quá nhiều cảm xúc: lại một lần nữa phát hiện thì ra là con trai của mình thương yêu cô gái kia như vậy, phát hiện nhiều năm đeo bám dai dẳng như vậy cuối cùng mình lại thua trận.
Nhẹ nhõm cộng thêm tự giễu, ông cúi đầu mỉm cười, ngồi trên ghế dài ngoài cửa nhìn người trong phòng, cũng không lại gần.
Cuối cùng Doãn Sắt ở lại trong phòng xức thuốc, Lục Dĩ Trạch đi ra lập tức nhìn thấy Lục Dật Phàm ngồi ở chỗ đó: "Cha, tại sao cha ——"
Lục Dật phàm chỉ chỉ vào trong phòng bệnh: "Đi ra ngoài tản bộ, con bé nhà họ Từ kia làm sao vậy?"
Lục Dĩ Trạch lắc đầu một cái, nhớ tới chuyện đã xảy ra sáng sớm hôm nay cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ và buồn cười.
Doãn Sắt vốn không biết nấu nướng lại cố gắng chịu đựng vào bếp nấu một nồi canh mang đến cho Lục Dật Phàm, kết quả dùng nồi áp suất ninh một nồi xương hầm, nhưng bởi vì không biết dùng nồi áp suất, khi hơi chưa thoát hết đã trực tiếp mở nắp ra.
Sau một tiếng "Oành” nặng nề, nước nóng văng lên trên đùi cô, lúc này tiếng thét cộng với tiếng gào khóc hù dọa đến Lục Dĩ Trạch đang ở bên trong phòng ngủ xem văn kiện chạy ra khỏi phòng.
Sau khi chườm nước đá, da vẫn bị phỏng, cũng có chút nghiêm trọng, nên anh ôm cô đến bệnh viện.
Lục Dĩ Trạch nghĩ tới điều gì, trở về phòng một chuyến, lấy bình giữ nhiệt mà Doãn Sắt cố gắng chuẩn bị trước khi tới bệnh viện.
"Canh vẫn có thể uống." Đổ canh ra một cái chén nhỏ, đưa cho Lục Dật Phàm.
Uống một hớp xuống bụng, Lục Dật Phàm nhíu mày một cái, cuối cùng uống hết cả chén.
Cầm chén đặt ở trên ghế dài, đứng lên, vỗ vỗ bả vai con trai: "Về sau cũng tùy các con thôi, ba đã già, cũng không quản được các con nữa."
Nghĩ đến con gái Lục Liên Tiếu đã sớm đến thành phố A, mình ngã bệnh cũng không nói cho nó biết.
Lục Liền Tiếu đã muốn đối mặt với quá khứ mà mình đã trải qua, ông bởi vì Lục Liên Tiếu mà phản đối Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch thì có ích lợi gì chứ, chỉ khiến người bên cạnh dần dần rời xa mà thôi.
Rốt cuộc cũng nộp vũ khí đầu hàng, uyển chuyển nói với Lục Dĩ Trạch rằng mình sẽ không phản đối nữa.
. . . . . .
Lục Dĩ Trạch chẳng qua chỉ cảm thấy quá mức đột ngột, không ngờ chỉ vì cha bị ốm một trận mà lại đồng ý cho anh và cô nhanh như thế.
Nhìn bóng lưng cha rời đi, phản ứng đầu tiên chính là lấy điện thoại ra gọi cho Từ Chấn Phi.
"Bác Từ, con sẽ tới thực hiện cái cam kết kia."
Nhiều ngày trước ở nhà họ Từ, anh đã từng lấy ra một cái hộp hình lập phương nhỏ đưa cho Từ Chấn Phi: "Cháu và bác lập một cam kết, đợi đến khi cha cháu đồng ý, cháu sẽ đến đòi nó về."
Hiện tại, cuối cùng đã tới lúc này.
Từ Chấn Phi nhanh chóng đồng ý: "Tôi đang ở nhà, tới đây lấy đi."
Lục Dĩ Trạch buông điện thoại xuống, tâm tình cực tốt, trong tay đang bưng bình canh loãng còn dư chút, anh cầm chén lên, uống nốt chỗ canh còn lại.
Ngửi mùi vị cũng không tệ, bởi vì đặt trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn nóng.
Anh thổi thổi, uống một hớp.
Thiếu chút nữa phun ra.
Lúc ấy có thể là quá mức vội vàng, Doãn Sắt đã nhầm đường thành muối cho vào trong canh, đây là chén canh xương ngọt mà Lục DĨ Trạch chưa bao giờ thử qua.
Mà mới vừa rồi Lục Dật Phàm lại uống hết toàn bộ.
Anh cười cười, cũng bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Tác giả có lời muốn nói: Cha Lục đồng ý rồi!
Bình luận facebook