• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Theo Đuổi Lại Vợ FULL (6 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Tôi không có bạn gái​

1714 Words
Nếu mẹ không nói gì, bản thân Trương Uyển Giao cũng gần như quên mất mình đã lấy dũng khí ở đâu để tiến vào cuộc hôn nhân chớp nhoáng ba năm trước. Lúc đó tại sao cô lại tin rằng bản thân nhất định sẽ khiến Hoàng Lập Thành yêu mình?
Cô vẫn nhớ rõ, năm đó, là đêm trước Giáng sinh, đêm vọng Giáng sinh, cô ấy không về nước Anh trước mà lại đợi ở Nhật Minh.
Lúc đó cô đã là trưởng phòng của Augustus. Lý lịch đẹp, năng lực làm việc tốt, khi vào công ty đã làm nhiều dự án lớn, thăng tiến nhanh hơn tất cả mọi người, nhưng không hề có người nào cảm thấy không phục.
Vào đêm vọng Giáng sinh, nhân viên trong công ty đều ra về từ rất sớm, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trương Uyển Giao làm thêm đến tận khuya, đợi đến khi trong công ty không còn ai, cô liền chạy tới gõ cửa phòng làm việc của Hoàng Lập Thành.
“Mời vào.”
“Tổng giám đốc Thành…” Cô đó giờ là người nói nhiều, nhưng lúc đối mặt với Hoàng Lập Thành thì lại lắp bắp.
Thấy cô cả nửa ngày cũng không nói được lời nào, Hoàng Lập Thành ngẩng đầu lên nhìn cô từ sau máy tính.
“Sao vậy?”
“Tôi… Hôm nay là đêm vọng Giáng sinh” Trương Uyển Giao lấy hết can đảm. “Anh Thành, anh không đi hẹn hò với bạn gái sao?”
Sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn bình đạm như thường lệ.
“Tôi không có bạn gái, cũng chỉ là Giáng sinh thôi mà.”
Khi nghe được lời này, Trương Uyển Giao trong lòng nửa vui mừng, nửa mất mát.
Vui mừng là vì sau bao lâu hỏi han, cuối cùng cô cũng xác nhận từ chính miệng Hoàng Lập Thành rằng anh ấy còn độc thân. Còn mất mát là vì anh ấy nói rằng Giáng sinh cũng chẳng có gì to tát.
“Vậy thì… không có gì, tôi tan làm, đến nói với anh một tiếng.”
“Được.”
Khi cô đang định quay người, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Hoàng Lập Thành: “Cô cầm cái gì trong tay vậy?”
Trương Uyển Giao thầm căng thẳng: “Là bánh ngọt.”
“Bánh ngọt?”
Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Hoàng Lập Thành, cô thuận miệng nói bậy bạ vài câu: “Hôm nay là sinh nhật tôi, nên tôi tự mua cho mình một cái bánh kem. Dù sao cũng muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Thành, anh có muốn cùng tôi đón sinh nhật không? Coi như là công ty trợ cấp cho nhân viên, vì tôi đã tăng ca muộn đến thế này cơ mà.”
Thực ra, cô ấy nói xong thì liền cảm thấy hối hận.
Công ty nào mà lại dùng việc đón sinh nhật cùng ông chủ để làm quà trợ cấp cho nhân viên cơ chứ? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau vào buổi tối, mục đích rõ ràng quá rồi đó.
Nếu Hoàng Lập Thành cho rằng cô là một người phụ nữ tùy tiện, mọi chuyện chẳng phải coi như kết thúc rồi sao?
Ngay khi cô ấy còn đang thấp thỏm không yên, Hoàng Lập Thành đã “ừm” một tiếng đáp lại.
Lúc đầu cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng Hoàng Lập Thành đã đóng máy tính lại, đứng dậy hỏi cô: “Cô muốn uống gì?”
Trong chớp mắt, cô cảm thấy bản thân vui đến độ có thể nhảy cẫng lên được.
Cái bánh rất nhỏ, cô biết Hoàng Lập Thành không thích ăn đồ ngọt nên đã cố ý mua một cái bánh kem không quá ngọt, còn có hai quả dâu tây nhỏ trên đó.
Hoàng Lập Thành bưng hai ly trà tới, vừa thấy cô đã cắt xong bánh kem, liền hỏi: “Cô ăn sinh nhật mà không thổi nến sao?”
Vẻ mặt Trương Uyển Giao cứng lại, đột nhiên hoàn hồn, nhưng chiếc bánh trong tay đã bị cô tách ra làm hai.
Xấu hổ quá.
Hoàng Lập Thành cười thành tiếng: “Để tôi làm cho.”
Bật lửa Zippo đốt lên ngọn lửa xanh nhạt trong văn phòng, ngọn nến hình kẹo cầu vồng được cắm vào khe hở giữa cái bánh, một đóa pháo hoa nho nhỏ nở rộ.
Hoàng Lập Thành nói: “Giờ ước được rồi đó.”
Trương Uyển Giao vội vàng gật đầu, chắp tay, nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trong lòng âm thầm ước nguyện, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Sau khi thổi tắt nến, Hoàng Lập Thành chia bánh, thuận miệng hỏi: “Ước gì thế?”
“Không nói cho anh, nói ra thì sẽ không linh nữa.”
“Con gái đều tin chuyện này hả?”
“Không phải cứ là con gái thì sẽ tin, nhưng hầu hết đều tin. Cũng như không phải tất cả con trai đều không tin. Đừng phân biệt giới tính thế chứ.”
Hoàng Lập Thành cười cười, từ chối cho ý kiến, hết sức nhạt nhẽo. Khi anh ấy cười rộ lên, trên khóe môi có một lúm đồng tiền. Đây là lần đầu tiên Trương Uyển Giao phát hiện ra. Đến lúc này cô mới ý thức được rằng hôm nay là lần mà cô được ở gần anh ấy nhất.
Chiếc bánh đêm đó rất ngọt, cắn miếng đầu tiên là ngọt nhất, càng về sau cảm giác dường như càng mất ngon.
Trương Uyển Giao lần đầu tiên ăn đồ ngọt chậm như vậy, cô thậm chí còn hy vọng đêm nay có thể dừng lại, để cô ấy nhìn sự dịu dàng hiếm thấy này của Hoàng Lập Thành thêm chút nữa.
Giống như một giấc mơ, cô không muốn tỉnh lại.
Nhưng bánh ngọt cũng đã ăn hết rồi. Hoàng Lập Thành nhìn cô một mình ăn hết cả một hộp bánh kem lớn, trong ánh mắt xưa nay lãnh đạm cũng có chút kinh ngạc.
“Tôi ăn xong rồi.” Có một chút mất mát trong giọng nói của cô.
Hoàng Lập Thành lại nghĩ rằng cô chưa ăn no, vì vậy anh đẩy phần bánh của mình về phía cô: “Ở đây còn nữa nè.”
Trương Uyển Giao nấc lên, lập tức kinh hãi che miệng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất ngưng trệ.
Quá xấu hổ, vậy mà lại nấc trước mặt Hoàng Lập Thành!
“Vậy thì, tôi… tôi đi trước đây, muộn rồi.”
Cô vội vàng đứng dậy, bộ dạng trông như đang định chạy trốn.
“Trương Uyển Giao." giọng nói của Hoàng Lập Thành từ phía sau truyền đến: “Túi xách của cô.”
“Ồ.” Cô ngơ ngác duỗi tay ra nhận lấy, vô tình chạm vào ngón tay anh. Người ta nói nhiệt độ cơ thể của đàn ông cao hơn phụ nữ nửa độ. Lúc đó cô lập tức cảm thấy nóng hơn nửa độ, thật nóng.
Trương Uyển Giao là một người chỉ cần thỏa mãn là đã thấy hạnh phúc, sau đêm đó thì luôn cảm thấy thật ra phát triển từ từ cũng không tồi. Nhưng không biết là ai đã tung tin. Sáng sớm hôm sau, toàn bộ công ty đã lan truyền khắp nơi là Hoàng Lập Thành và một nữ nhân viên đã trải qua một đêm vui vẻ trong văn phòng.
Nguyên nhân là do trợ lý sinh hoạt của anh ấy đến văn phòng dọn dẹp vào buổi sáng thì phát hiện thấy hai chiếc cốc, một hộp bánh, mà trong đó có một chiếc cốc có vết son.
Giữa những lời đồn bay đầy trời, Trương Uyển Giao như ngồi trên đống lửa. Ngày nào cũng nghe các nhân viên nữ trong văn phòng bày mưu giết chết yêu tinh nhỏ nào dám động đến nam thần của bọn họ.
Theo sự hiểu biết của cô về Hoàng Lập Thành, chuyện xảy ra đêm hôm đó chẳng có gì đáng lo ngại, và anh cũng sẽ không để tâm.
Không có gì ngạc nhiên khi tin đồn dần lắng xuống, cô và Hoàng Lập Thành nối lại mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thông thường nhất trong công việc. Họ gặp nhau mỗi tháng một lần trong cuộc họp định kỳ, và thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Mãi đến cuộc họp thường niên vào cuối năm của công ty, Hoàng Lập Thành thế mà lại chủ động mời cô nhảy mở màn.
Ai nấy chấn kinh, “ồ” lên một trận.
Khuôn mặt của Trương Uyển Giao đỏ bừng suốt cả quá trình, lúc nhảy còn sai nhịp nhiều lần. May mắn là Hoàng Lập Thành xoay sở tốt, không để cô tự xấu hổ trước mặt mọi người.
Sau khi nhảy xong, cô vội vàng bỏ chạy nhưng bị Hoàng Lập Thành chặn lại ngay cửa phòng tiệc.
Trương Uyển Giao nói: “tổng giám đốc Thành, bây giờ tôi thấy hơi không thoải mái, tôi muốn về nhà trước.”
Hoàng Lập Thành nói: “Tôi sẽ tiễn cô.”
Đêm đó, Hoàng Lập Thành mặc một bộ đồ tây màu đen, có thêu những đám mây nhỏ bằng chỉ vàng trên cổ tay áo, giống với bộ váy dạ hội màu đen trên người cô. Trùng hợp như vậy khiến cô hoang mang, liền tin giữa mình và Hoàng Lập Thành có một loại số phận đã định.
Về sau thì quyết định yêu, chưa đầy một tháng thì cưới.
Khi cô nói rằng mình sẽ kết hôn, bố mẹ cô vẫn đang ở nước ngoài. Trong video, người mẹ đã quen với sóng gió của cô phun cả ngụm nước ra ngoài, vẻ mặt khó tin: “Uyển Giao, con nói lại đi, con định làm gì?”

Chương 37: Tình yêu mới​

1860 Words
Trong phòng khách, bố của Trương Uyển Giao pha trà nóng cho hai mẹ con, im lặng tiếp tục đọc báo.
Mẹ Trương Uyển Giao ôm lấy cô, giống như lúc xưa khi cô còn nhỏ, cười nói: “Lúc đó con đột nhiên nói với mẹ rằng con sẽ kết hôn, mẹ đã rất sửng sốt, thầm nghĩ không biết là ai, nhanh như vậy đã cướp cục cưng của mẹ đi.”
Trương Uyển Giao hỏi như một đứa trẻ: “Lúc đó có phải con đã quá bốc đồng không?”
“Không sao đâu.” Mẹ của Trương Uyển Giao vuốt tóc con gái và nhẹ nhàng nói: “Ai cũng có quyền đấu tranh vì tình yêu. Mẹ rất hạnh phúc khi con có thể dũng cảm yêu một ai đó. Và mẹ cũng tin khi con quyết định một điều gì, con đều có khả năng chịu trách nhiệm về điều đó.”
Thực ra, điều quan trọng nhất vẫn là bởi vì người đó là Hoàng Lập Thành.
Mẹ của Trương Uyển Giao và mẹ của Hoàng Lập Thành là bạn thân của nhau. Họ đã quen biết nhau rất nhiều năm, cũng coi như là hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. Mặc dù mẹ của Trương Uyển Giao không thích cái tính quy củ thái quá của Hoàng Lập Thành lắm, nhưng cậu ta được một người mẹ rất tốt dạy dỗ thì không thể nào trở thành một kẻ lập dị. Nếu chỉ nhìn vào mặt tốt thôi thì xem như cũng ổn.
Hơn nữa, lúc đó, mẹ của Hoàng Lập Thành đã bay đến nước Anh để gặp gỡ vợ chồng họ, bà nhiều lần cam đoan rằng một khi Trương Uyển Giao kết hôn, cô nhất định sẽ được chiều chuộng như con gái ruột. Lời bà ấy nói như thể vẽ ra được một bức tranh tuyệt đẹp.
Mẹ Trương Uyển Giao lúc đó không có lý do gì để từ chối cuộc hôn nhân này nên đã nhanh chóng đồng ý.
“Uyển Giao, khi đó kết hôn là vì con yêu cậu ta rất nhiều, còn ly hôn thì sao?”
“Thì là không còn yêu nữa.”
“Con nói dối mẹ.” Bà thở dài một hơi: “Cái con bé này, nhìn thì có vẻ lý trí, nhưng thật sự khi gặp chuyện tình cảm thì hoàn toàn tùy thuộc vào cảm xúc. Kết hôn là vì yêu cậu ta, ly hôn vẫn là vì yêu cậu ta. Làm sao mẹ và ba con có thể không nhìn ra cơ chứ?”
Tuy rằng thái độ của bà là mặc kệ, nhưng dù sao con bé cũng là con gái ruột của bà, vẫn muốn điều tra một phen xem nguyên nhân ly hôn thật sự là gì. Một khi đã điều tra thì không khó để tìm ra Hoàng Lập Thành đã làm gì trong khoảng thời gian này.
Chỉ riêng hồ sơ đánh nhau và bị giam trong đồn cảnh sát đã khiến hai vợ chồng không khỏi ngỡ ngàng.
Sau đó lại phát hiện thêm người phụ nữ tên Lý Mạn Trương. Tìm hiểu hết ngọn ngành chuyện cũ, lý do ly hôn cũng hiểu được bảy, tám phần.
Trương Uyển Giao cứng họng, cúi đầu không nói gì.
Mẹ Trương Uyển Giao lại đau lòng con gái, vỗ vai cô: “Con đã quyết định rồi thì chúng ta sẽ không can thiệp vào. Về sau sống tốt là được rồi. Chúng ta chỉ mong con sống vui vẻ.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, mẹ nghe nói Kiến Đông đã trở về.”
“Ừm, về cũng được một khoảng thời gian rồi, đang ở viện kiểm sát.”
“Thằng bé này từ nhỏ đã là người ngay thẳng, làm công tố viên là đúng rồi.”
Nhắc đến Lâm Kiến Đông, mẹ Trương Uyển Giao mặt mày hớn hở: “Đã nhiều năm không gặp rồi. Mẹ và ba con đi trước, đến gọi cậu ấy cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.”
“Suýt nữa thì con quên mất. Anh Kiến Đông cũng có nói qua chuyện này, con đang định hỏi hai người xem thời gian thế nào.”
Hai ngày trước, sau khi Lâm Kiến Đông biết ba mẹ cô về, cứ nói muốn cùng nhau đi ăn cơm. Mấy lần cô về đều quên không hỏi, hôm nay Lâm Kiến Đông có gọi điện bảo cô nhớ hỏi thăm, suýt chút nữa lại quên.
Mẹ Trương Uyển Giao quay đầu liếc nhìn chồng mình: “Anh hẹn với lão Lâm khi nào? Ngày mai có rảnh đi gặp Kiến Đông không?”
Ôn cha ngẩng mặt lên từ sau tờ báo, trầm ngâm nói: “Hẹn với mấy người lão Lâm là vào tối mai.”
Nghe được những lời này, mẹ Trương Uyển Giao tiếc nuối nói: “Chúng ta ngày mốt là lên máy bay rồi, ngày mai cũng không phải cuối tuần. Buổi trưa cũng không rảnh sao?”
“Chắc vậy.”
“Vậy thì không có cách nào khác, nói với cậu ấy một tiếng, hẹn lại lần sau.”
“Vâng ạ.”
“Con đừng có đồng ý qua loa, quay đi quay lại là đã quên mất rồi. Bây giờ gọi điện thoại nói với người ta một tiếng đi.”
Mẹ Trương Uyển Giao biết cô thật ra là một người tính tình bừa bãi, đặc biệt là trước mặt người thân cận. Có nhiều chuyện thật sự là bà không yên tâm nổi.
Trương Uyển Giao không còn cách nào khác, chỉ có thể ngay lập tức gọi cho Lâm Kiến Đông.
Điện thoại đổ chuông hai lần là đã kết nối được.
“Này, anh Kiến Đông.”
“...”
“Em vừa hỏi bố mẹ em về chuyện ăn cơm. Máy bay của họ sẽ rời đi vào ngày mốt, cho nên chỉ sợ là không có cách nào đi ăn.”
“...”
“Tối mai không được đâu. Bố em đã hẹn với mấy người bạn cũ, đã hẹn từ lâu rồi.”
“...”
“Buổi trưa sao? Anh không đi làm sao à? Anh đâu có rảnh rỗi thế, không cần miễn cưỡng.”
Mẹ Trương Uyển Giao vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe lén, vừa nghe đến đây thì lập tức bước đến, trực tiếp rút điện trong tay Trương Uyển Giao ra: “Alo? Kiến Đông à, dì là mẹ của Uyển Giao.”
“Mẹ!” Trương Uyển Giao cố gắng giật lấy điện thoại, nhưng mẹ cô quá mạnh mẽ, ấn vào vai cô, không cho cô chạm vào điện thoại.
Không biết Lâm Kiến Đông ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì, Mẹ Trương Uyển Giao hài lòng nói: “Được rồi, cứ vậy nhé, ngày mai gặp.”
Cái gì mà ngày mai gặp? Không phải ngày mai không gặp được à?
Mẹ Trương Uyển Giao cúp máy, ném điện thoại qua cho cô, trong mắt hiện lên sự đắc ý, cười nói: “Được rồi, Kiến Đông nói ngày mai rảnh, buổi trưa ăn cơm cùng chúng ta.”
“Hả?” Vẻ mặt Trương Uyển Giao cứng lại “Anh Lâm Kiến Đông công việc rất bận, khó có thể xin nghỉ phép. Ngày mai làm sao có thể rảnh?”
“Không sao đâu. Chúng ta sẽ không chậm trễ thời gian của cậu ấy, đã sắp xếp một nhà hàng gần viện kiểm sát nơi cậu ấy làm việc. Buổi trưa, cậu ấy có thời gian nghỉ ngơi một tiếng rưỡi, đủ để ăn cơm rồi.”
Đã đến độ này rồi thì Trương Uyển Giao cũng không còn gì để nói.
Nhưng điều này hoàn toàn khác với ý định ban đầu của mẹ khi yêu cầu cô gọi điện cho Lâm Kiến Đông.
Trời đã khuya, bởi vì không muốn bố mẹ biết mình bị bệnh, phải uống thuốc, nên Trương Uyển Giao trong khoảng thời gian này không ở cùng bố mẹ, ngồi lại một lúc rồi rời đi.
Mẹ Trương Uyển Giao thu dọn chén trà đi vào bếp, vừa rửa vừa nói chuyện với bố cô.
Đang nói đến chuyện ăn trưa ngày mai, bố Trương Uyển Giao đột nhiên hỏi: “Sao em đột nhiên lại muốn ăn cơm với thằng bé Kiến Đông? Không phải em nói trưa mai muốn đi làm tóc sao?”
“Anh không nhìn ra hay sao?” Mẹ Trương Uyển Giao rửa xong tách trà, vén lại tóc mai hai bên thái dương: “Anh có biết cách tốt nhất để thoát khỏi một chuyện tình buồn là gì không?”
“Là gì?”
“Tình yêu mới.”
Bố Trương Uyển Giao cau mày suy tư một chút: “Nhưng Uyển Giao có muốn không?”
“Tất nhiên là con bé không muốn rồi. Lúc này là lúc đau lòng nhất, nhưng cũng là lúc thích hợp nhất để vào cuộc.”
“Thừa lúc vắng vẻ mà vào?” Lời nói này khiến bố Trương Uyển Giao nhíu chặt mày hơn.
Đây là đang nói đến con gái ruột của mình?
“Đừng so đo mấy cái tiểu tiết như thế.” Mẹ Trương Uyển Giao một tay chống eo, hùng hồn đầy lý lẽ mà nói: “Chồng à, anh không muốn có ai đó đối xử tốt với con gái chúng ta hay sao? Em nhìn thấy Kiến Đông lớn lên. Từ khi còn bé, cậu ấy đã rất quan tâm Uyển Giao rồi. Tuy rằng so với Hoàng Lập Thành thì hơi khập khiễng, nhưng Kiến Đông đối xử với mọi người nhiệt tình hơn.”
Bố Trương Uyển Giao tỏ ra hoài nghi: “Em có chắc là để cho người đàn ông khác tiếp cận Uyển Giao trong lúc này là tốt?”
“Kiến Đông cũng đâu phải người ngoài. Em tin vào nhân phẩm của thằng bé. Nếu anh không tin, ngày mai gặp mặt là biết rồi chứ gì?”
Về vấn đề lý luận, mấy chục năm nay, chưa lần nào bố Trương Uyển Giao thắng nổi vợ mình. Vậy nên ông quyết định từ bỏ.
Trong ấn tượng của ông, Lâm Kiến Đông thật sự không tồi, rất kiên định và nhiệt tình. Nếu Uyển Giao kết hôn với Lâm Kiến Đông, ông sẽ yên tâm hơn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, nếu muốn bắt đầu lại từ đầu, chưa chắc đã được như xưa.
Ông là người từng trải, tóm lại là ông hiểu rõ hơn.
Khi còn trẻ, ai mà không có lúc tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một điều gì đó, nhưng trong nhiều trường hợp, tiếc nuối mới là điều đẹp đẽ.
Nghĩ đến đây, lông mày của Trương Uyển Giao khẽ nhăn lại, từ khóe mắt thoáng thấy vợ đang bận rộn trong bếp, trong lòng có chút áy náy.

Chương 38: Ăn cơm​

1731 Words
Ngày hôm sau, bởi vì buổi trưa phải đi ăn cơm với Lâm Kiến Đông nên Trương Uyển Giao không mang Tiểu Vũ Tử đi làm cùng mình. Sau khi dặn dò Dì Bảy chăm sóc đứa nhỏ, cô tự mình lái xe đi.
Bố mẹ không biết chuyện cô nhận nuôi Tiểu Vũ Tử. Vừa mới nói xong chuyện ly hôn, thêm một chuyện chẳng thà bớt một chuyện, sau này nói chuyện nhận nuôi Tiểu Vũ Tử sẽ tốt hơn.
Đã là cuối tháng, buổi sáng công ty họp quản lý định kỳ, vì tắc đường nên Trương Uyển Giao đến muộn một chút, khi đến nơi thì mọi người trong phòng họp đã đông đủ.
Trương Uyển Giao vừa xin lỗi mọi người vừa ngồi xuống: “Xin lỗi mọi người, tôi bị kẹt xe.”
Ở Augustus, Trương Uyển Giao từ trước đến nay rất được lòng mọi người, đồng nghiệp rất hòa thuận nên không ai trách móc nặng nề cô, phần lớn đều gật đầu chào hỏi một cách thân thiện, rất thông cảm.
“Không sao, chúng tôi cũng vừa mới bắt đầu thôi.”
Chỉ trễ năm phút mà thôi, cũng không tính là chuyện gì to tát.
Nhưng sắc mặt của Hoàng Lập Thành không được tốt cho lắm, lạnh lùng nói: “Là phó giám đốc công ty, em nên làm gương tốt. Hôm nay em đến muộn năm phút, không chỉ là năm phút của riêng em, em đang làm chậm mất năm phút của mọi người.”
Không khí đột ngột đóng băng, mọi người nhìn nhau.
Trương Uyển Giao cũng giật mình, vừa lật xem tài liệu thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Lập Thành.
Cô đang ngồi bên tay trái của Hoàng Lập Thành, rất gần anh, có thể nhìn thấy sự bất ngờ rõ ràng trong mắt anh, bất ngờ nhắm vào cô, tựa hồ như muốn giải thích gì đó.
Sau vài giây giằng co, Trương Uyển Giao đóng tài liệu lại, chậm rãi đứng lên. “Xin lỗi tổng giám đốc Thành, hôm nay đến muộn là lỗi của tôi. Thể theo quy định của công ty, nên phạt như thế nào thì phạt như thế đấy.”
Hoàng Lập Thành nhìn cô, ngoại trừ sự bình tĩnh trong mắt cô thì không còn thấy được gì khác nữa.
Cô ấy không tức giận cũng không tự ái, thậm chí không có một chút bứt rứt, bất an.
Giữa thế sự giằng co, trợ lý Lưu nhìn không nổi nữa, vội vàng nói: “tổng giám đốc Thành, báo cáo tài chính quý trước đều ở đây. Phòng tài chính có nên báo cáo trước không?”
Hoàng Lập Thành “ừm” một tiếng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong làn khói thuốc súng lúc ẩn lúc hiện, cuộc họp bắt đầu. Trưởng phòng tài chính đang nói về vấn đề tài chính của quý trước. Sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn luôn rất nặng nề. Phía dưới, không ai dám nói chuyện, tất cả đều nín thở.
Trương Uyển Giao vẫn còn đang đứng, Hoàng Lập Thành cũng một mực không để cô ngồi xuống.
Mãi cho đến khi buổi họp kết thúc, Hoàng Lập Thành cũng không thèm nhìn tới Trương Uyển Giao, lập tức rời đi. Mọi người phía sau cũng tản ra hết. Fiona vội vàng chạy tới: “Phó giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”
Sắc mặt Trương Uyển Giao nhàn nhạt: “Đi thôi, trở lại văn phòng.”
Ngay sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, việc Hoàng Lập Thành để Trương Uyển Giao đứng họp cả buổi sáng đã lan truyền khắp công ty.
“Tôi đã nói giữa tổng giám đốc Thành và phó giám đốc Lâm xảy ra vấn đề mà các người không tin.”
“Chuyện này cũng không nói lên được gì đâu? tổng giám đốc Thành từ trước đến nay công tư phân minh, do phó giám đốc Lâm sáng nay đến trễ thật mà.”
“Chỉ là đến trễ thôi mà, đến độ bị phạt đứng sao? Cũng đâu phải là học sinh tiểu học.”
“Hai ngày trước tôi thấy một người đàn ông đến đón phó giám đốc Lâm.”
“...”
Tin đồn bay khắp trời, gần như chuyện sáng nay đã trở thành đề tài cho nhân viên Augustus uống trà đàm đạo.
Trước khi ăn trưa, Fiona đem hợp đồng đến cho Trương Uyển Giao ký.
Sau khi ký xong, cô đóng dấu và đưa lại cho Fiona: “Được rồi đó.”
“Phó giám đốc Lâm.” Fiona ngập ngừng.
Trương Uyển Giao liếc cô một cái: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, cô biết tôi không thích người khác ấp úng mà.”
Fiona cau mày: “Phó giám đốc Lâm, cô biết tôi muốn nói gì mà. Công ty bây giờ cái gì cũng nói được, cô thật sự mặc kệ à? Tin tức lan truyền bây giờ thật sự đã rất khó nghe rồi.”
“Đang lan truyền cái gì? Nói cho tôi nghe thử?”
“Đều là…” Fiona cau mày: “Nói cô và tổng giám đốc Thành bất hòa chuyện tình cảm.”
Thấy Trương Uyển Giao thờ ơ, Fiona lấy hết can đảm: “Còn nói là do cô đơn phương đi ngoại tình, cắm sừng tổng giám đốc Thành, còn nhắc đến cậu bé Quốc Anh nữa.”
Nhắc đến Quốc Anh, sắc mặt của Trương Uyển Giao rốt cuộc có chút thay đổi, cau mày đứng dậy khỏi máy tính.
“Thấy chưa, tôi đã nói là quá đáng lắm mà. Cô phải ra mặt cho bọn họ thấy, để họ biết cô không phải người dễ động vào.”
Trương Uyển Giao lại chỉ cầm lấy túi xách, nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Có thể là buổi chiều tôi sẽ đến muộn. Nếu có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại trực tiếp cho tôi, tôi ở gần đây thôi.”
Fiona trợn mắt, há hốc miệng: “Phó giám đốc Lâm… Cô không định giải quyết chuyện này sao?"
Trương Uyển Giao nói: “Cô xem làm được gì thì làm đi.”
Bỏ lại câu nói này, Trương Uyển Giao lập tức rời khỏi văn phòng.
Một lúc lâu sau, Fiona vẫn chưa hồi phục nổi tinh thần.
Trương Uyển Giao tuy rằng tính tình tốt, nhưng trong công ty xưa nay cũng là người hô mưa gọi gió. Lúc trước, cô ghét nhất là việc cấp dưới khua môi múa mép. Nếu mà gặp phải chuyện này, nhất định sẽ tra rõ ngọn ngành.
Sao bây giờ bệnh nặng một trận xong thì mất hết nhuệ khí rồi?
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Lưu vừa mới đưa biên bản cuộc họp cho Hoàng Lập Thành ký tên.
Ngặt nỗi, Hoàng Lập Thành từ sáng sớm mặt mũi đã hầm hầm. Mà nói chính xác là trong khoảng thời gian này, mặt mũi anh lúc nào cũng hầm hầm, nhìn ai cũng thấy không vừa lòng, mấy người giám đốc bộ phận ngày nào cũng bị mắng.
Nhưng không ai ngờ rằng anh sẽ mắng cả Trương Uyển Giao, chuyện này cứ như là từ mặt cả người nhà vậy.
Đứng trước nguy cơ mất việc, trợ lý Lưu căng thẳng nói: “tổng giám đốc Thành, chuyện giữa anh và phó giám đốc Lâm trong cuộc họp định kỳ sáng nay đã bị truyền ra ngoài. Bây giờ cả công ty đều đang thảo luận chuyện này. Anh xem, có muốn làm rõ chuyện này một chút không?”
“Thảo luận?” Hoàng Lập Thành liếc anh ta một cái: “Thảo luận thế nào?”
“Thảo luận… Nói anh và phó giám đốc Lâm mâu thuẫn với nhau, nói là do phó giám đốc Lâm đã làm chuyện sai lầm, cho nên mới khiến anh rất không vui. Lúc sáng anh cố tình không cho cô ấy mặt mũi. Mặc dù hai người đã ly hôn rồi, nhưng trước đây anh cũng có nói là muốn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Dù sao cũng không thể để ai nhìn vào cũng nhận ra vấn đề chứ.”
“Thật không?” Anh rất bình tĩnh, trên máy tính gõ cái gì đó, thờ ơ hỏi: “Vậy anh nghĩ tôi nên làm gì để làm sáng tỏ?”
Trợ lý Lưu thận trọng nói: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi. Tôi nghĩ anh có thể đi dùng bữa với phó giám đốc Lâm, vậy thì tin đồn liền tự sụp đổ thôi.”
“Vậy thì cậu còn đứng nhây ở đây làm gì?”
“Hả?”
Trợ lý Lưu nhất thời không phản ứng kịp.
Đợi đến khi Hoàng Lập Thành nói: “Đã gần mười hai giờ, cậu định đợi phó giám đốc Lâm cơm nước xong xuôi rồi mới rủ cô ấy dùng bữa thứ hai với tôi sao?”
Giờ phút này, trên mặt Hoàng Lập Thành chẳng còn thấy chút tức giận nào, thật sự rất bình tĩnh.
Trợ lý Lưu đứng ngây ra vài giây, sau đó đột nhiên có phản ứng.
Chiêu này thành công ngoài sức tưởng tượng, không có cơ hội thì tự mình tạo ra cơ hội. Trước đánh một gậy, sau lại đuổi theo cho trái táo. Vì lợi ích của công ty, phó giám đốc Lâm cũng không thể không nhận trái táo này. Tuyệt.
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ đây.”
Trợ lý Lưu vội vàng đóng tập tài liệu lại, bước tới cửa chợt nhớ ra điều gì đó. “tổng giám đốc Thành, anh muốn cùng phó giám đốc Lâm ăn cái gì? Tôi phải xem bây giờ có đặt được không đã.”
Một giọng nói bình tĩnh truyền ra từ văn phòng, lời ít mà ý nhiều: “Tôi tự mua.”
Trợ lý Lưu hít sâu một hơi. Cao, thật sự quá cao tay.
Ông chủ bình thường cực kỳ ẩn mình, đến thời khắc mấu chốt lại chơi chiêu thâm sâu như vậy sao?

Chương 39: Hài lòng​

1818 Words
Khi trợ lý Lưu đến văn phòng của Trương Uyển Giao, Trương Uyển Giao cũng vừa mới rời đi.
Fiona tức giận nhìn anh: “Anh còn dám đến gặp phó giám đốc Lâm sao. Tổng giám đốc Thành sáng sớm nay làm xấu mặt phó giám đốc Lâm trước mặt nhiều người như vậy. Giờ còn đến đây làm gì? Mắng chưa đủ hả?”
Trợ lý Lưu chỉ có thể mỉm cười làm lành: “Buổi sáng là công việc, nhưng bây giờ là chuyện riêng. tổng giám đốc Thành muốn hẹn phó giám đốc Lâm đi ăn một bữa, cô có thể mau nói cho tôi biết phó giám đốc Lâm đã đi đâu rồi không?”
“Cái gì mà việc riêng việc chung? Tôi và anh đều biết rõ, tổng giám đốc Thành và phó giám đốc Lâm đã không còn là…”
“Khụ khụ.” Trợ lý Lưu sợ bị người khác nghe thấy, lập tức cắt ngang Fiona bằng một tiếng ho khan.
Fiona biết mình đã nói hớ, cô hoảng hốt mím môi.
Cũng may nhìn xung quanh không có ai cả, hai chữ kia cũng chưa có nói ra.
“Tôi không biết phó giám đốc Lâm đã đi đâu. Tóm lại là ở gần đây, đi ăn cơm trưa.”
Vậy thì đau đầu rồi.
Trợ lý Lưu vò đầu bứt tóc: “Có cách nào liên lạc được không? Tốt nhất là biết được phó giám đốc Lâm đi ăn ở đâu, địa chỉ chính xác.”
Fiona cau mày: “Có thật là tổng giám đốc Thành muốn đi ăn cùng phó giám đốc Lâm không?”
Trợ lý Lưu nói: “Tôi nói dối cô chuyện này có ích lợi gì? Có được thưởng cuối năm không?”
Fiona lúc này mới chịu tin: “Vậy thì tôi đi xem thử.”
Trương Uyển Giao vừa đến nhà hàng, Lâm Kiến Đông và cha mẹ cô đã tới rồi, vừa mới nói được đôi ba câu, đang chuẩn bị gọi món thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy trợ lý Fiona đang gọi đến, cô liền đứng dậy, nói: “Con đi nghe điện thoại đã, mọi người cứ gọi món đi.”
Lâm Kiến Đông gật đầu: “Không sao, em đi đi, anh biết khẩu vị của em mà.”
Trương Uyển Giao khẽ gật đầu, vừa bấm nút trả lời vừa đi về phía nhà vệ sinh.
“Alo? Fiona, có chuyện gì vậy?”
“...”
“Gửi tài liệu đến đây? Gấp như vậy sao? Bây giờ phải ký ngay?”
“...”
“Được, vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”
“...”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Uyển Giao cảm thấy có chút nghi ngờ. Tài liệu gì mà quan trọng đến như vậy, vội vàng bảo cô ký tên. Thấy mẹ cô đang cùng Lâm Kiến Đông nói chuyện, cô không có thời gian suy nghĩ nữa, vì sợ mẹ cô nhiệt tình như vậy sẽ khiến Lâm Kiến Đông sợ hãi, vội vã quay trở lại.
Mẹ Trương Uyển Giao nói: “Cháu biết rõ Uyển Giao thích ăn cái gì. Bình thường cũng hay cùng con bé đi ăn cơm sao?”
Lâm Kiến Đông ngượng ngùng cười: “Dù sao thì, tụi cháu đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Mấy năm nay, khẩu vị của Uyển Giao cũng không thay đổi quá nhiều. Bây giờ cô ấy ăn hơi nhạt một chút, đồ cay nóng cô ấy ăn không ngon miệng lắm.”
Thực tế là không phải không thích ăn, mà là không thể ăn được.
Trong việc giúp Trương Uyển Giao che giấu bệnh bạch cầu, Lâm Kiến Đông đã làm rất tốt công tác bảo mật, còn nhẹ nhàng lấy cớ rằng trước đó Trương Uyển Giao bị cảm lạnh, vẫn chưa khỏi hoàn toàn, trốn tránh câu hỏi tại sao khẩu vị của cô lại trở nên thanh đạm như vậy.
“Ngày mai cô chú sẽ đi. Sau khi cô chú đi, muốn làm phiền cháu chăm sóc cho Uyển Giao.”
“Vâng, tất nhiên rồi, Uyển Giao cũng như em gái của cháu vậy.”
Những lời này khiến mẹ Trương Uyển Giao có chút bất mãn, đang định nói gì đó thì Trương Uyển Giao đã trở lại.
Trương Uyển Giao hỏi: “Nói gì vậy? Sao mọi người vui vẻ thế?”
Vừa nói, cô vừa nhìn người mẹ đang ngồi đối diện, trong ánh mắt có chút cảnh cáo.
Cô biết mẹ đang nghĩ gì, muốn ghép đôi lộn xộn cho cô, điều này tuyệt đối không thể nào.
Cô và Lâm Kiến Đông quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô thật sự không muốn làm phức tạp thêm mối quan hệ này, không muốn chỉ vì loại chuyện này mà giữa hai người trở nên xấu hổ.
“Sao lại trừng mắt nhìn mẹ?” Mẹ Trương Uyển Giao làm ra vẻ không biết gì, vô tội chớp chớp mắt: “Chỉ là đang tán gẫu chút thôi. Không phải mẹ vừa trở về sao? Mẹ không quen thuộc các trung tâm mua sắm ở đây, muốn mua một chiếc khăn lụa, đang hỏi Kiến Đông xem chỗ nào có bán khăn lụa, đúng không, Kiến Đông?”
Lâm Kiến Đông sửng sốt một chút rồi mỉm cười: “Vâng, đúng vậy, chắc là có ở trung tâm thương mại này. Cơm nước xong cháu sẽ dẫn cô chú đi dạo một vòng.”
Lâm Kiến Đông vừa dứt lời, Trương Uyển Giao liền nói: “Không cần đâu, công việc của anh bận rộn như vậy, làm sao có thời gian? Sau khi ăn cơm thì trở về đi làm đi, không cần phí thời gian đi với mẹ em đâu.”
Lâm Kiến Đông nói: "Không sao, anh xin nghỉ đến chiều mà.”
Lời này vừa nói ra, hai vợ chồng già liền quay sang liếc nhìn nhau.
Bố Trương Uyển Giao vốn có cảm tình đối với Lâm Kiến Đông, nhưng sau lần tiếp xúc này, ông ta cảm thấy cậu ấy quả thực là một đứa trẻ kiên định, rất không tồi, cũng rất biết chăm sóc cho Trương Uyển Giao, ít nhất cậu ấy chủ động hơn so với Hoàng Lập Thành.
Trương Uyển Giao băn khoăn trong lòng, muốn nói gì đó. Lâm Kiến Đông đưa thực đơn cho cô xem: “Đồ ăn bọn anh vừa gọi xong rồi. Em nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không. Hiếm có dịp cô chú về nước. Nhà hàng này làm đồ Việt khá ngon, anh nghĩ cô chú sẽ thích.”
Mẹ Trương Uyển Giao lập tức nói: “Cô thích. Cô chú ở nước ngoài cái gì cũng tốt, mỗi tội không được ăn đồ Việt, hôm nay có lộc ăn rồi.”
Phía bên kia, trợ lý Lưu lấy được địa chỉ nhà hàng mà Trương Uyển Giao đang ăn từ Fiona, nhắn luôn cho Hoàng Lập Thành mà không cần suy nghĩ.
Trợ lý Lưu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là xong. Mong rằng lúc tổng giám đốc Thành đến, phó giám đốc Lâm vẫn chưa ăn xong. Tốt nhất là chị ấy còn chưa bắt đầu ăn, đồ ăn chưa dọn lên.”
Fiona nói: “Khả năng không cao đâu. Phó giám đốc Lâm ăn cơm với bố mẹ mà. Có thể bố mẹ cô ấy đã đến từ lâu rồi, đặt món trước, chỉ đợi cô ấy đến thôi.”
“Phó giám đốc Lâm ăn cơm với bố mẹ?” Trợ lý Lưu sửng sốt một chút: “Cô ấy không ở một mình sao?”
“Dĩ nhiên là không.”
Sắc mặt trợ lý Lưu thay đổi.
Nếu không phải ăn một mình thì bữa cơm này không mang ý nghĩa kia rồi.
Trong đầu anh bây giờ cảm thấy tiêu rồi, bà chủ ra lệnh rằng nhất định phải nghĩ cách để tổng giám đốc Thành và phó giám đốc Lâm được ở riêng với nhau, nhưng hôm nay thất bại mất rồi.
Trợ lý Lưu không ngờ là lại càng thất bại hơn nữa.
Không chỉ có bố mẹ ăn cùng Trương Uyển Giao, mà còn có cả Lâm Kiến Đông, người Hoàng Lập Thành không thích nhìn thấy nhất.
Vừa bước vào nhà hàng, Hoàng Lập Thành lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang dùng bữa ở đằng xa.
Mẹ Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông nói chuyện rất hợp nhau, hai người họ vừa nói vừa cười.
“Thưa anh, anh đi bao nhiêu người?” Lời nói của người phục vụ như một cơn gió thoảng qua tai anh, không để lại dấu vết gì.
Mặt anh căng thẳng: “Một.”

Mẹ Trương Uyển Giao nói: “Đúng vậy, cháu có còn nhớ chuyện này không. Khi còn nhỏ, Uyển Giao rất nghịch ngợm, mùa hè đi câu cá, suýt chút nữa là chết đuối. May mắn là có cháu tới cứu nó.”
“Mẹ.” Trương Uyển Giao xấu hổ, trừng mắt liếc nhìn mẹ mình.
Những chuyện tai nạn lúc bé luôn khiến cho người lớn xấu hổ mỗi khi nhắc lại.
Lâm Kiến Đông không quan tâm lắm, nhẹ nhàng cười.
Bố Trương Uyển Giao nãy giờ không chen vào được, khi nghe được đến đây, liền nói: "Uyển Giao, nói đến chuyện này, nếu con không bận gì thì nên đi học bơi đi. Có khả năng tự cứu lấy mình, tốt hơn nhiều so với việc chờ người đến cứu.”
Trương Uyển Giao lập tức cự tuyệt. “Quên đi, con không muốn học”
Cô ấy là con vịt cạn, khi còn nhỏ dám câu cá dưới nước, nhưng bây giờ vũng nước cạn cũng không dám đi qua. Lần trước suýt chết đuối ở công viên nước, lúc đó cô thề sẽ không bao giờ đi bơi nữa. Các thể loại công viên nước, tốt nhất là không nên đi.
Mẹ của Trương Uyển Giao không quan tâm đến cô, hỏi theo: “Kiến Đông có bơi lội không?”
“Có ạ.”
“Vậy chi bằng chuyện dạy Uyển Giao bơi giao cho cháu đi. Mùa hè năm sau chúng ta có thể cùng nhau đi biển nghỉ mát.”
Lâm Kiến Đông hơi sửng sốt, có cảm giác được ưu ái mà khiếp sợ.
Một người mẹ, đi mời một người bạn khác giới của con gái mình tham gia chuyến du lịch cùng với gia đình của họ, ý tứ thực ra rất rõ ràng.
Ở bàn ăn bên cạnh, sau bức bình phong chạm khắc, khuôn mặt ai đó đang dần dần lạnh đi.

Chương 40: Tan làm​

1683 Words
“Mẹ, anh Kiến Đông ngày thường rất bận, mẹ nhờ người ta bậy bạ cái gì vậy?”
Trương Uyển Giao xấu hổ gần chết, không ngừng nháy mắt với mẹ mình.
Không biết mẹ Trương Uyển Giao không hiểu hay cố tình lờ đi, chớp mắt mấy cái rồi hỏi: “Kiến Đông, bình thường cháu bận rất nhiều việc sao? Không có thời gian dạy bơi cho Uyển Giao?”
Lâm Kiến Đông lập tức tỉnh táo lại, nói: “Thứ bảy, chủ nhật cháu không đi làm.”
“Thấy chưa, không phải là mẹ yêu cầu bậy bạ. Rõ ràng Kiến Đông có rảnh mà.” Mẹ Trương Uyển Giao liếc mắt nhìn con gái: “Con đó, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc. Cuối tuần không nên cứ ru rú trong nhà, ra ngoài đi chơi với Kiến Đông nhiều một chút.”
Bố Trương Uyển Giao ở bên cạnh dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Lâm Kiến Đông: “Tiện thể, trước đây có nghe chú cháu nói, cháu thích lướt sóng phải không?”
Lâm Kiến Đông gật đầu: “Vâng ạ, cháu rất thích mấy môn thể thao dưới nước.”
Đôi mắt của bố Trương Uyển Giao sáng lên: “Chú cũng rất thích lướt sóng, đến lúc đó, chúng ta có thể bàn luận một chút. Cô chú có một căn nhà nghỉ dưỡng cạnh bờ biển ở nước M, đến lúc đó cháu cứ đến chơi.”
“Nhất định rồi ạ.”
Nhìn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, Trương Uyển Giao không còn chen vào được câu nào, đành phải bất lực ngồi đó, chống cằm nhấp một ngụm nước trái cây.
Lâm Kiến Đông xin nghỉ nửa buổi chiều, cùng bố mẹ Trương Uyển Giao đi dạo ở trung tâm mua sắm gần đó, mẹ Trương Uyển Giao rất hài lòng với mắt chọn khăn lụa của Lâm Kiến Đông.
Lúc thanh toán, Trương Uyển Giao vốn định thanh toán hóa đơn, nhưng đã bị Lâm Kiến Đông cướp trước, lý do đưa cũng rất được lòng người: “Nếu anh nhớ không lầm, hai ngày nữa là sinh nhật của cô, cái này coi như là quà sinh nhật sớm của anh.”
Trương Uyển Giao đâu phải người không biết xấu hổ: “Cái này không được đâu, để em.”
Mẹ Trương Uyển Giao là nhà thiết kế, có ánh mắt tinh tường, chọn một chiếc khăn lụa, giá cả cũng phải tính bằng chục triệu. Để người khác mua cho mình món đồ vài chục triệu, thật sự không thích hợp. Gia giáo của Trương Uyển Giao không cho phép cô làm chuyện như vậy.
Lâm Kiến Đông đương nhiên không chịu, nói: “Khăn lụa là do anh chọn, em đừng có ý định cướp quà sinh nhật của anh nha. Em muốn mua cho cô thì tự đi mà chọn.”
“Ý em không phải vậy…” Lợi dụng lúc Trương Uyển Giao đang nghẹn lời, Lâm Kiến Đông dứt khoát tính tiền, đi tới nói chuyện thân mật với cha mẹ Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao thầm thở dài, chỉ có thể nghĩ đến ngày nào đó sẽ tặng Lâm Kiến Đông một ít quà.
Dạo xong trung tâm thương mại đã là bốn giờ chiều. Bố của Trương Uyển Giao hẹn bạn cũ ở Nhật Minh tổ chức tiệc, mẹ cô cũng muốn đi gặp hội chị em, họ tách nhau ra ở cổng trung tâm thương mại.
Bố của Trương Uyển Giao chở vợ đến gặp hội chị em trước. Công ty của Trương Uyển Giao ở gần đây nên cô không lái xe.
Sau khi nhìn thấy xe của cô chú rời đi, Lâm Kiến Đông liếc nhìn đồng hồ: “Giờ này lưng chừng quá, bây giờ mà ăn tối có phải sớm quá rồi không?”
Trương Uyển Giao mỉm cười: “Được rồi, lãng phí cả buổi chiều của anh, ăn cái gì nữa. Em về công ty đây, nếu anh có việc gì thì đi nhanh lên đi, điện thoại đã rung không bao nhiêu lần rồi.”
Lâm Kiến Đông làm việc trong viện kiểm sát, nếu không có vụ gì thì anh rất nhàn rỗi. Nhưng một khi có vụ án, bất kể thứ bảy, chủ nhật, nghỉ phép, anh đều phải tức tốc chạy đến hiện trường.
Lâm Kiến Đông không vội: “Không sao, anh đưa em về công ty trước. Anh đang rảnh, không gấp lắm.”
“Anh có chắc không?”
“Tất nhiên, anh không tùy tiện đem bát cơm của mình ra giỡn đâu. Một người đàn ông cần sự nghiệp mới có thể bảo vệ gia đình đó nha.”
“Đúng vậy, cho nên anh Kiến Đông mau tìm chị dâu về cho em đi.”
Nụ cười trên mặt Lâm Kiến Đông hơi cứng lại, nhìn về phía Trương Uyển Giao, muốn nói gì đó, nhưng anh vẫn cố kìm lại.
Anh ta có thể cảm giác được Trương Uyển Giao nói như vậy là có chủ ý.
Trương Uyển Giao trở lại công ty, đã gần đến giờ tan ca.
Hầu hết nhân viên của Augustus đều tan tầm trong khoảng thời gian từ 5 giờ đến 5 giờ 30 phút. Bộ phận kỹ thuật cần luân phiên nhau vào ban đêm để ngăn chặn mọi sự cố trên trang web. Thời gian còn lại, nếu không phải là thời điểm đặc biệt thì chủ yếu là đi làm bình thường. Vào lúc này, không khí làm việc trong công ty đã thoải mái hơn.
Trương Uyển Giao nói cô quay lại công ty có chuyện, thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là cô không muốn ăn tối một mình với Lâm Kiến Đông, dù sao thì hành động của bố mẹ cô trưa nay rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Cô chắc chắn rằng tình cảm của mình dành cho Lâm Kiến Đông chỉ là tình cảm gia đình mà thôi.
Trên đường trở lại văn phòng, Trương Uyển Giao nhìn thấy Fiona, trực tiếp gọi cô ấy lại: “Fiona, không phải cô nói có văn kiện cần ký tên sao? Tại sao lại không đến?”
Nhắc đến điều này, Fiona cảm thấy có chút áy náy: “Chuyện là... phó giám đốc Lâm, lúc sau tôi mới biết rằng tài liệu đó không cần phải ký tên. Tôi không làm phiền bữa trưa của cô chứ?”
“Không có.” Trương Uyển Giao không nghi ngờ gì.
“Vậy thì cô ăn trưa với ba mẹ thôi hả? Còn ai nữa không?”
“Sao vậy?” Trương Uyển Giao cau mày: “Có ai nói gì sao?
Vậy có nghĩa là còn có người khác? Đôi mắt của Fiona sáng lên một chút.
“Tôi chưa nghe ai nói, nhưng nếu ở gần công ty thì có lẽ sẽ có người nhìn thấy. Có thể cùng đi ăn cũng tốt cho công ty.”
“Tốt cho công ty?” Trương Uyển Giao lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tại sao bữa cơm của tôi với Lâm Kiến Đông lại tốt cho công ty?”
“Lâm Kiến Đông?”
Mặt Fiona đột nhiên thay đổi.
Trước đây, khi Trương Uyển Giao làm việc ở nhà, cô thường chạy qua chạy lại, gặp Lâm Kiến Đông rất nhiều lần.
Trương Uyển Giao không ăn cơm với Hoàng Lập Thành mà là Lâm Kiến Đông?
Trương Uyển Giao nhíu mày chặt hơn: “Fiona, sao tôi lại cảm thấy cô có chuyện giấu gì tôi? Nói thật đi, buổi trưa hôm nay cô thật sự định đi gửi tài liệu cho tôi sao?”
“Cái đó… tất nhiên rồi.” Fiona căng thẳng, khẳng định bản thân vừa nãy đúng là muốn đi gửi tài liệu.
“Tài liệu gì, đưa tôi xem.”
“Hả?” Fiona cũng đã đi theo Trương Uyển Giao mấy năm rồi, chút tâm tư kín đáo này vẫn phải có: “Ồ, là tài liệu lưu trữ, tôi sẽ đến phòng lưu trữ lấy.”
"Được rồi, lát nữa mang đến phòng làm việc của tôi."
Nói xong, Trương Uyển Giao đi thẳng vào trong phòng.
Đã đến giờ tan sở nhưng tất cả các nhân viên trong bộ phận vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chưa có ý định thu dọn đồ đạc ra về.
Trương Uyển Giao liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao hôm nay không chủ động tan làm? Định ở đây làm thêm giờ sao?”
Nữ nhân viên cách Trương Uyển Giao gần nhất lúc này mới phản ứng lại: “Hả? Tan làm sao?”
“Năm giờ năm rồi.” Trương Uyển Giao đưa cổ tay cho cô ấy xem, buồn cười nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ nhìn vào kết quả làm việc của mọi người. Chuyện đi làm, tan sở không cần phải làm cho ai xem, tan làm cả đi.”
Sau khi Trương Uyển Giao lên tiếng, mọi người đều xúm lại thu dọn đồ đạc.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có chút không tình nguyện, có vài người còn liếc mắt nhìn theo bóng lưng Trương Uyển Giao đi vào văn phòng.
Ngay khi Trương Uyển Giao mở cửa đi vào, cánh tay của cô đột nhiên chùng xuống.
“Á…”
Tiếng hét vẫn chưa kịp thốt ra hết, phần âm tiết còn lại đã phong ấn trong miệng cô. Lưng cô đập mạnh vào tường, sau ót cũng bị đập một cái, như bị chấn động não vậy, mất hết sức vùng vẫy.
Cô chưa kịp hoàn hồn thì tên “côn đồ” hung bạo đã cúi gằm mặt xuống, những đường nét trên gương mặt ngày càng mờ đi dưới ánh đèn của buổi chiều tà.
“Á…” Trương Uyển Giao đột nhiên bừng tỉnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom