Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 24 CHA CỦA ANH ẤY.
CHƯƠNG 24: CHA CỦA ANH ẤY.
Không phải nói về Tân Lam Nguyệt....vậy thì là Tân Mạc Ngôn rồi.
Chỉ là tại sao ngay từ đầu ông ấy không giới thiệu luôn mình là cha của Tân Mạc Ngôn.
“Vậy bác tìm cháu có việc gì ạ?” Thiên Hân Vũ ngồi xuống mép ghế, ánh mắt nhìn Thân Thần với vẻ thận trọng.
“Chuyện của đứa bé.” Tân Thần cầm một bức ảnh đặt trên bàn, Thiên Hân Vũ liếc nhìn qua liền hiểu ngay.
Người ở trong ảnh là Thư Nha và Tân Mạc Ngôn.
Thư Nha cười rất tươi, khuôn mặt của Tân Mạc Ngôn cũng lộ rõ sự vui sướng, cả bức ảnh là cảnh tượng vui vẻ hạnh phúc.
“Bác đã điều tra rõ ràng rồi thì việc gì phải hỏi lại cháu nữa!” lòng bàn tay của Thiên Hân Vũ ướt mồ hôi, cô không muốn đoán xem ý của đối phương là gì.
“Ra điều kiện đi.” Tân Thần rút ra một tập ngân phiếu trắng đặt bên trên tấm ảnh, lại lấy ra chiếc bút luôn mang theo bên người.
“Cái gì?” Thiên Hân Vũ có chút lúng túng, kèm theo đó là lời nói như đang cố gặng nói nghe không rõ.
Ông ta muốn dùng tiền để đổi lấy Thư Nha?
“Con số tùy cô viết,cô Mạt là người thông minh, chắc là hiểu nỗi khổ của một người làm cha như tôi.”
Tân Thần đẩy bút và ngân phiếu về phía Thiên Hân Vũ, thần thái của ông ta vẫn rất bình thản, chỉ có những nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra sự thăng trầm của một người đàn ông.
“Nó là vô giá, không ai có thể cướp Thư Nha khỏi tôi, sáu năm trước tôi quyết định sinh nó ra, vậy thì cả đời này tôi nhất định phải có trách nhiệm với nó.”
Thiên Hân Vũ đứng bật dậy, sắc mặt cô trắng bệch ra, hai mắt đỏ mọng lên như sắp khóc, bộ dạng có chút bối rối không biết xử trí thế nào, nhưng trong ánh mắt đỏ ngầu kia hiện rõ lên sự kiên định.
“Con cháu của nhà họ Tân không thể lang bạt ở bên ngoài.”
Tân Thần biết có vô số phụ nữ muốn leo lên giường của con trai cả mình, nhưng có người có thể ở đằng sau lưng ông ta mà sinh ra con cháu nhà họ Tân thì đúng là gan to hơn gan hùm.
Sự việc đã tới nước này, ông ta cũng chẳng quan tâm năm xưa ai đúng ai sai, ông ta chỉ muốn dùng phương thức nào nhanh nhất để giải quyết sự việc này.
“Ông Tân có lẽ nhầm rồi, Thư Nha họ Mạt chứ không phải họ Tân.” Đầu Thiên Hân Vũ đau như sắp vỡ ra, cô cảm thấy đứng trước người đàn ông này mọi sự kiên trì của cô đều là vô ích.
Nhưng Thư Nha, nó là cả mạng sống của cô, dù có phải chết cô cũng phải bảo vệ nó cho bằng được.
“Cô định để cả đời nó mang họ Mạt sao?” Tân Thần nheo mày lại, câu trả lời của Thiên Hân Vũ làm ông ta có chút ngạc nhiên.
“Nếu như tôi có kế hoạch kết hôn thì đương nhiên sẽ tìm cho nó một người cha, nhưng những điều đó đều không có liên quan gì tới nhà họ Tân.” Thiên Hân Vũ nói rõ từng câu từng chữ.
“Giống nòi của nhà họ Tân sao có thể để cho nó gọi người đàn ông khác là cha chứ!” Tân Thần nhếc mép cười, cảm xúc thể hiện trong ánh mắt khiến người khác thật khó đoán.
Thiên Hân Vũ đang sắp xếp lại ngôn từ sắp nói trong đầu thì cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp với khuôn mặt hốt hoảng chạy vào.
“Nam Bình, A Trạch sao rồi? sao đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh như thế?” Người vừa chạy vào là mẹ của Tân Lam Nguyệt và Tân Mạc Ngôn – Từ Thanh Thành.
Chạy phía sau Từ Thanh Thành là vị Phó Viện Trưởng đang hớt hải giải thích: “Tổng giám đốc Tân, phu nhân nhất định cứ đòi vào, tôi ngăn không được....”
Thiên Hân Vũ có chút nghi hoặc, sao Phó Viện Trưởng lại phải tỏ thái độ cung kính khác thường với người nhà bệnh nhân như vậy?
Quay đầu liếc nhìn tấm bảng treo thông tin của bệnh viện, người đại diện pháp luật được viết trên đó...
Không ngờ là Tân Mạc Ngôn!
Bệnh viện này hóa ra cũng là một đơn vị của nhà họ Tân!
“A Trạch không sao, thằng nhóc đó còn khỏe lắm.” Tân Thần chép miệng an ủi Từ Thanh Thành.
Thiên Hân Vũ nheo mày lại, khỏe lắm? nhớ lại thân phận của Tân Lam Nguyệt, lại còn thái độ cung kính của Phó Viện Trưởng đối với Tân Thần, cô đột nhiên như hiểu ra điều gì đó.
Tân Lam Nguyệt anh ta đang giả bệnh?!
“Cô chính là Thiên Hân Vũ?” sau khi bình tĩnh lại Từ Thanh Thành đi tới trước mặt Thiên Hân Vũ nhìn cô với ánh mắt thăm dò, lời nói lạnh nhạt của bà ta làm cho Thiên Hân Vũ gai hết cả người.
Thiên Hân Vũ nhìn thẳng vào mắt của Từ Thanh Thành, không hề có chút sợ hãi, càng không hề có ý định né tránh.
“Cô và A Đằng quen nhau thế nào?” Từ Thanh Thành vừa hỏi, Mạt Hân Vũ liền hiểu ra ngay sự tồn tại của mình và Thư Nha tới giờ chắc là ai cũng biết hết cả rồi.
Cũng đúng, người trong cái bệnh viện này đều làm việc cho nhà họ Tân, mọi động tĩnh gì đương nhiên không thoát khỏi con mắt của ông Tân bà Tân.
Thế nhưng cô và Tân Mạc Ngôn quen nhau thế nào nhỉ?
Thiên Hân Vũ cười cay đắng, cô không có cách nào để trả lời câu hỏi của Từ Thanh Thành.
Không phải nói về Tân Lam Nguyệt....vậy thì là Tân Mạc Ngôn rồi.
Chỉ là tại sao ngay từ đầu ông ấy không giới thiệu luôn mình là cha của Tân Mạc Ngôn.
“Vậy bác tìm cháu có việc gì ạ?” Thiên Hân Vũ ngồi xuống mép ghế, ánh mắt nhìn Thân Thần với vẻ thận trọng.
“Chuyện của đứa bé.” Tân Thần cầm một bức ảnh đặt trên bàn, Thiên Hân Vũ liếc nhìn qua liền hiểu ngay.
Người ở trong ảnh là Thư Nha và Tân Mạc Ngôn.
Thư Nha cười rất tươi, khuôn mặt của Tân Mạc Ngôn cũng lộ rõ sự vui sướng, cả bức ảnh là cảnh tượng vui vẻ hạnh phúc.
“Bác đã điều tra rõ ràng rồi thì việc gì phải hỏi lại cháu nữa!” lòng bàn tay của Thiên Hân Vũ ướt mồ hôi, cô không muốn đoán xem ý của đối phương là gì.
“Ra điều kiện đi.” Tân Thần rút ra một tập ngân phiếu trắng đặt bên trên tấm ảnh, lại lấy ra chiếc bút luôn mang theo bên người.
“Cái gì?” Thiên Hân Vũ có chút lúng túng, kèm theo đó là lời nói như đang cố gặng nói nghe không rõ.
Ông ta muốn dùng tiền để đổi lấy Thư Nha?
“Con số tùy cô viết,cô Mạt là người thông minh, chắc là hiểu nỗi khổ của một người làm cha như tôi.”
Tân Thần đẩy bút và ngân phiếu về phía Thiên Hân Vũ, thần thái của ông ta vẫn rất bình thản, chỉ có những nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra sự thăng trầm của một người đàn ông.
“Nó là vô giá, không ai có thể cướp Thư Nha khỏi tôi, sáu năm trước tôi quyết định sinh nó ra, vậy thì cả đời này tôi nhất định phải có trách nhiệm với nó.”
Thiên Hân Vũ đứng bật dậy, sắc mặt cô trắng bệch ra, hai mắt đỏ mọng lên như sắp khóc, bộ dạng có chút bối rối không biết xử trí thế nào, nhưng trong ánh mắt đỏ ngầu kia hiện rõ lên sự kiên định.
“Con cháu của nhà họ Tân không thể lang bạt ở bên ngoài.”
Tân Thần biết có vô số phụ nữ muốn leo lên giường của con trai cả mình, nhưng có người có thể ở đằng sau lưng ông ta mà sinh ra con cháu nhà họ Tân thì đúng là gan to hơn gan hùm.
Sự việc đã tới nước này, ông ta cũng chẳng quan tâm năm xưa ai đúng ai sai, ông ta chỉ muốn dùng phương thức nào nhanh nhất để giải quyết sự việc này.
“Ông Tân có lẽ nhầm rồi, Thư Nha họ Mạt chứ không phải họ Tân.” Đầu Thiên Hân Vũ đau như sắp vỡ ra, cô cảm thấy đứng trước người đàn ông này mọi sự kiên trì của cô đều là vô ích.
Nhưng Thư Nha, nó là cả mạng sống của cô, dù có phải chết cô cũng phải bảo vệ nó cho bằng được.
“Cô định để cả đời nó mang họ Mạt sao?” Tân Thần nheo mày lại, câu trả lời của Thiên Hân Vũ làm ông ta có chút ngạc nhiên.
“Nếu như tôi có kế hoạch kết hôn thì đương nhiên sẽ tìm cho nó một người cha, nhưng những điều đó đều không có liên quan gì tới nhà họ Tân.” Thiên Hân Vũ nói rõ từng câu từng chữ.
“Giống nòi của nhà họ Tân sao có thể để cho nó gọi người đàn ông khác là cha chứ!” Tân Thần nhếc mép cười, cảm xúc thể hiện trong ánh mắt khiến người khác thật khó đoán.
Thiên Hân Vũ đang sắp xếp lại ngôn từ sắp nói trong đầu thì cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp với khuôn mặt hốt hoảng chạy vào.
“Nam Bình, A Trạch sao rồi? sao đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh như thế?” Người vừa chạy vào là mẹ của Tân Lam Nguyệt và Tân Mạc Ngôn – Từ Thanh Thành.
Chạy phía sau Từ Thanh Thành là vị Phó Viện Trưởng đang hớt hải giải thích: “Tổng giám đốc Tân, phu nhân nhất định cứ đòi vào, tôi ngăn không được....”
Thiên Hân Vũ có chút nghi hoặc, sao Phó Viện Trưởng lại phải tỏ thái độ cung kính khác thường với người nhà bệnh nhân như vậy?
Quay đầu liếc nhìn tấm bảng treo thông tin của bệnh viện, người đại diện pháp luật được viết trên đó...
Không ngờ là Tân Mạc Ngôn!
Bệnh viện này hóa ra cũng là một đơn vị của nhà họ Tân!
“A Trạch không sao, thằng nhóc đó còn khỏe lắm.” Tân Thần chép miệng an ủi Từ Thanh Thành.
Thiên Hân Vũ nheo mày lại, khỏe lắm? nhớ lại thân phận của Tân Lam Nguyệt, lại còn thái độ cung kính của Phó Viện Trưởng đối với Tân Thần, cô đột nhiên như hiểu ra điều gì đó.
Tân Lam Nguyệt anh ta đang giả bệnh?!
“Cô chính là Thiên Hân Vũ?” sau khi bình tĩnh lại Từ Thanh Thành đi tới trước mặt Thiên Hân Vũ nhìn cô với ánh mắt thăm dò, lời nói lạnh nhạt của bà ta làm cho Thiên Hân Vũ gai hết cả người.
Thiên Hân Vũ nhìn thẳng vào mắt của Từ Thanh Thành, không hề có chút sợ hãi, càng không hề có ý định né tránh.
“Cô và A Đằng quen nhau thế nào?” Từ Thanh Thành vừa hỏi, Mạt Hân Vũ liền hiểu ra ngay sự tồn tại của mình và Thư Nha tới giờ chắc là ai cũng biết hết cả rồi.
Cũng đúng, người trong cái bệnh viện này đều làm việc cho nhà họ Tân, mọi động tĩnh gì đương nhiên không thoát khỏi con mắt của ông Tân bà Tân.
Thế nhưng cô và Tân Mạc Ngôn quen nhau thế nào nhỉ?
Thiên Hân Vũ cười cay đắng, cô không có cách nào để trả lời câu hỏi của Từ Thanh Thành.
Bình luận facebook