“Thôi được rồi, em ra phòng khách ngồi đi.”
Thấy được sự ghét bỏ trong giọng điệu của Tần Thư, tất nhiên tôi cũng không khách sáo với anh.
Hi hi.
Muội Muội, mẹ đến đây.
Cuối cùng tôi cũng được vuốt ve Muội Muội như mong muốn rồi.
8
Lúc Tần Thư đi từ phòng bếp ra, trên bàn ăn đã có sẵn ba món mặn và một món canh.
“Tô Điềm, lại rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Đến đây.”
Đến khi phản ứng lại tôi mới nhận ra khi nãy mình đã trả lời tự nhiên nhường nào.
Đồ ăn Tần Thư nấu ngon hơn tôi nghĩ rất nhiều, với cả anh còn nấu luôn một phần cho Muội Muội.
Nhìn Muội Muội ăn ngon lành bên cạnh Tần Thư, tôi lại có trăm thứ cảm xúc lẫn lộn.
Bữa cơm này rất yên tĩnh, hiếm khi tôi và Tần Thư hài hòa đến vậy.
Sau khi ăn xong, tôi đã chủ động đứng dậy chuẩn bị rửa bát nhưng lại bị Tần Thư giành trước một bước: “Để tôi làm cho.”
Hừ.
Hôm nay Tần Thư rất đảm đang.
Thời gian dần trôi, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ cũng đã tối đen như mực, trai đơn gái chiếc ở chung nhà cũng không hay lắm.
Tôi bế Muội Muội, đang định lên tiếng thì điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của chị ấy.
“Làm phiền em rồi, Muội Muội sống ở nhà em thế nào?”
“Tốt lắm ạ, em ấy rất ngoan cũng rất đáng yêu.”
“Em chụp một bức ảnh của Muội Muội và hai đứa cho chị xem được không, phiền em quá.”
Chị gái vẫn chưa yên tâm lắm.
Tôi mím môi nhìn Tần Thư.
“Chị ấy bảo em chụp ảnh chúng ta cho chị ấy xem.”
“Nên thế.”
Nói rồi, Tần Thư bỏ chiếc máy tính đang để trên chân lên bàn trà, sau đó anh bế Muội Muội ngồi sang cạnh tôi.
Rõ ràng, Tần Thư chuyên nghiệp hơn tôi nhiều.
Tôi cầm điện thoại, sáp mặt lại gần mặt của Muội Muội. Lúc chụp ảnh, cằm của Tần Thư lại gác lên đầu tôi…
Dáng vẻ này trông quá đỗi thân mật.
Tôi muốn chụp lại nhưng Tần Thư đã ngồi về chỗ cũ rồi.
Hết cách tôi chỉ đành gửi bức ảnh toát lên sự yêu thương, ấm áp giữa một nhà ba người của chúng tôi cho chị gái xem.
Mấy giây sau, chị ấy nhắn lại bằng một meme “rất tốt”.
Tôi thở phào.
Trước đây, việc tôi nhất định phải làm mỗi ngày chính là vào trang cá nhân của chị ấy xem Muội Muội nhưng nay lại thành qua nhà Tần Thư thăm Muội Muội.
Hừ, hình như tôi đang nuôi cô đơn.
…
9
Ba hôm sau tôi lại nhận được tin nhắn từ chị ấy, đại ý là chị ấy đã đi công tác về và tối nay muốn đến thăm Muội Muội.
Lúc nhận được tin nhắn ấy tôi đang ngồi ăn cơm tối với Tần Thư.
Ăn đồ anh nấu.
Tính ra tôi đã ăn cơm Tần Thư nấu suốt ba ngày liền. Bữa nào cũng rất hợp khẩu vị của tôi, đến nỗi khi thấy đồ ăn đặt bên ngoài tôi cũng thấy nó không còn ngon nữa.
Hu hu, cái dạ dày này của tôi thật không có tiền đồ.
“Sao vậy?” Giọng Tần Thư đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Mấy ngày ở cạnh nhau, thỉnh thoảng tôi lại thấy hoảng hốt.
Bố mẹ tôi cũng thế này. Bố tôi nấu cơm, bố tôi rửa bát, bố tôi kiếm t.iền, bố tôi làm việc nhà… còn mẹ tôi, lần nào ăn cơm xong bà cũng nằm trên sô pha.
Giờ đến lượt tôi, lần nào ăn xong tôi cũng nằm ườn trên sô pha rồi vui vẻ vuốt ve mèo.
Thế này… có cảm giác giống như đôi vợ chồng già vậy.
Nghe thấy tiếng của Tần Thư, tôi lập tức bỏ ngay suy nghĩ hoang đường trong đầu mình.
“Chị ấy bảo, tối nay muốn đến nhà thăm Muội Muội.”
Tần Thư đặt bát đũa xuống, anh nhìn tôi rồi hỏi: “Em ăn no chưa?”
Tôi vô thức gật đầu.
“Không còn kịp nữa, em ra ngoài đợi tôi một lát, tôi thu dọn xong sẽ đi luôn.”
Đi đâu cơ?
Tôi ngơ ngác nhìn Tần Thư nhưng anh lại rất bình tĩnh nói: “Thu dọn đồ đạc của em rồi chuyển đến đây.”
“...”
“Không lẽ em định để Muội Muội bị đón đi sao.”
Hu hu.
Tôi không muốn.
Ý của Tần Thư là, nhà anh không có hơi thở cuộc sống của tôi, rất dễ bị người ta nhận ra nên anh muốn tôi mang một ít đồ của mình đến nhà anh.
Dù gì cũng chỉ ở một tối thôi mà.
Ngẫm lại, cũng phải.
Về đến nhà, nhờ có Tần Thư nhắc nhở tôi đã thu dọn một ít đồ đạc mang hơi thở đặc trưng của mình rồi mang đi.
Trước khi rời đi, tôi chợt nhớ tới một chuyện: “Anh đợi em chút.”
Tôi chạy vào phòng làm việc, rồi cầm cái gối ôm có in hình Tần Thư ra ngoài dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của anh.
Hu hu.
Tôi cũng có muốn đâu nhưng ai bảo khi đó tôi đã chụp nó cho chị ấy xem chứ.
Ánh mắt Tần Thư nhìn tôi cũng dần thay đổi.
Tôi hơi chột dạ, cúi đầu nói: “Đi thôi.”
…
Cả đi lẫn về mất gần một tiếng đồng hồ.
Về đến nhà Tần Thư, tôi nhanh chóng bày biện đồ đạc của mình. Còn về cái gối ôm, tôi để nó trên chiếc sô pha, nơi bắt mắt nhất trong phòng khách.
Để đồ dùng cá nhân của mình vào phòng tắm xong, lúc đi ra tôi trông thấy Tần Thư đang đứng ở đó, anh nhìn chằm chằm chiếc gối ôm.
Chắc Tần Thư không biết tôi dùng nó để xả giận đâu nhỉ.
Mọi thứ đều được chuẩn bị xong, giờ chỉ cần đợi chị ấy đến nhà thôi.
Lần này, chị ấy đến hơi trễ.
Tần Thư đang giải quyết email trong phòng làm việc, còn tôi thì bế Muội Muội ngồi trong phòng khách, đợi đến mười hai giờ mà vẫn không thấy bóng dáng chị ấy đâu.
Muội Muội nằm trong lòng tôi đã say giấc nồng, còn tôi thì ngáp liên tục.
Tôi đưa mắt nhìn về phía phòng làm việc, không chịu nổi nữa mà cầm điện thoại nhắn tin cho chị ấy.
“Chị ơi, bao lâu nữa chị đến ạ.”
“Sắp rồi…”
“...”
Tôi nhìn cuộc trò chuyện rồi chìm vào im lặng.
Một tiếng trước, chị ấy cũng nhắn với tôi hai chữ đơn giản ấy.
Hết cách, tôi chỉ đành đợi tiếp.
Sau khi bế Muội Muội về cái ổ nhỏ của nó, tôi mở dy ra, tính xem cho tỉnh táo.
Tôi thề, những video ban đầu đều rất bình thường nhưng dần dần phong cách lại thay đổi.
Tôi cũng không hiểu tại sao mấy em trai nhảy nhót trên đường phố, nhảy thì nhảy cớ sao cứ phải vén áo lên vậy.
Tôi nhìn mà ngơ luôn.
10
“Hay không?” Giọng nói trầm trầm từ phía sau vọng tới.
Tôi ngẩn người, trượt tay, chạm vào phần cơ bụng của mấy anh trai đó rồi thả tim
“...”
“Tô Điềm, gu của em đây à?”
Ngay sau đó, Tần Thư chậm rãi tháo gọng kính trên sống mũi mình xuống, ánh mắt s.ắc bén giống như muốn nhìn thấu tôi vậy.
Tôi giật mình, Tần Thư có cái gì đó rất lạ.
Đúng lúc này chuông cửa bỗng vang lên.
Tôi bật dậy giống như đang chạy trốn, chạy ra ngoài mở cửa.
Hu hu.
Chị đúng là người tốt.
Cánh cửa vừa được mở ra, chị ấy đi thẳng vào trong nhà.
“Khát quá khát quá.” Vừa mới nói xong, chị ấy quen đường quen nẻo đi vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh trong đó ra rồi uống ừng ực hết nửa chai.
Tôi?
Tần Thư cũng đã chú ý đến hành động ấy, anh nhìn chị ấy rồi nhướng mày.
“Ôi chao ngại quá, chị vừa mới xuống máy bay, lệch múi giờ nên đầu óc hơi choáng váng, thiết kế ở đây giống nhà chị quá.”
Lý do này, cũng không phải không thể.
“Muội Muội đâu rồi.” Chị ấy hỏi.
Nghe thế tôi lập tức đưa chị ấy đi gặp Muội Muội.
Muội Muội đang ngủ rất say giấc trong chiếc ổ nhỏ của mình.
Chị ấy rất hài lòng, ngồi trong phòng khách rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt: “Không tồi, xem ra hai đứa chăm sóc Muội Muội rất tốt, cuối cùng chị cũng yên tâm được rồi.”
“Cảm phiền, lần sau chị có tới thăm thì đến sớm hơn một chút.” Tần Thư thốt lên câu nói tôi rất ngại nói ra.
Chị ấy ngẩn người, sau đó lập tức nhìn chúng tôi xin lỗi: “Chị thật sự xin lỗi, ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của hai đứa rồi, lần sau chị sẽ cố gắng đến vào buổi sáng.”
“...”
Tôi còn chưa kịp giải thích thì chị ấy đã quay người đi ra cửa rồi.
Tất nhiên tôi và Tần Thư cũng phải đứng dậy ra tiễn.
Đến cửa tự dưng chị ấy lại quay đầu lại rồi nói: “Phải rồi, sắp tới chị sẽ phải ra nước ngoài định cư. Trong thời gian ấy thỉnh thoảng chị sẽ đến thăm Muội Muội, dù sao thì sau này cũng ít có cơ hội gặp lại nhau, hai người thấy tiện không?”
“Được.”
“...”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì chị ấy đã
đi vào trong thang máy rồi.
Tôi chỉ nuôi một bé mèo thôi mà, sao lại rắc rối thế chứ?
…
11
Khi tôi và hành lý được đưa vào trong phòng khách, tôi cứ như người trên mây ấy.
Câu nói “không lẽ em định để Muội Muội bị đưa đi sao” đã đ.ánh tan sự không muốn của tôi.
Cứ thế, tự dưng tôi và Tần Thư lại chung sống dưới một mái nhà.
Nhìn phòng khách với phong cách đơn giản, sạch sẽ, tôi chỉ thấy chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Hu hu.
Đáng sợ quá.
Tôi phải tìm người tâm sự mới được.
Cô bạn Miểu Miểu nghiễm nhiên trở thành đối tượng để tôi trút hết nỗi lòng.
Tôi call video cho cô ấy. Không hổ là bạn thân của tôi, dù có bận cỡ nào thì cô ấy vẫn nhanh chóng nghe máy của tôi.
“Bé yêu, muộn thế này rồi cậu vẫn chưa sinh hoạt về đêm à?”
“...”
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ thấy vẻ mặt của tôi quá mức đáng sợ, Miểu Miểu giật mình che cam lại, màn hình tối đen, sau đó là những tiếng sột soạt.
Lúc hình ảnh lại xuất hiện, cô bạn thân đã đổi vị trí từ giường sang sô pha.
Tôi không cầm lòng được mà trêu chọc một câu: “Cậu cưa được em trai năm ấy rồi hả?”
“Vớ vẩn, người ta đâu còn nhỏ nữa.”
“...”
Tạo nghiệp mà.
Hồi đại học cô bạn thân này của tôi luôn rất truyền thống, yêu đương cũng rất trong sáng nhưng không hiểu tại sao sau khi tốt nghiệp phong cách lại thay đổi một trăm tám mươi độ, giống như được bung lụa vậy, bạn trai người này còn nhỏ hơn cả người trước.
“Điềm Điềm, cậu có muốn tớ giới thiệu cho một em trai không, hương vị đó…”
Hừ.
Tớ cảm ơn nhé.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu đây.”
“Ừ, tớ nghe này.”
“Ờ thì…”
Lời nói đến đầu môi rồi nhưng tự dưng tôi lại không biết mở lời thế nào.
Tôi thấy hơi xấu hổ.
Bạn thân ngáp một cái: “Cậu có nói không, không tớ cúp máy đây.”
Không hổ là bạn thân.
“Tớ với Tần Thư sống chung rồi.”
Hình ảnh bên kia đứng im, tôi cứ nghĩ là do mạng bên đấy có vấn đề.
“Điềm Điềm, cậu mơ ngủ à?”
“...” Tôi tức giận..
“Giang Miểu, giờ tớ đang ở nhà Tần Thư thật cho cậu xem.”
Đổi sang cam sau, tôi cầm điện thoại quay phòng khách một vòng cho Giang Miểu xem.
Giang Miểu im bặt.
Mãi lâu sau, cô ấy mới thốt lên một tiếng: “Má.”
“Tô Điềm, cậu đỉnh thật đấy, ngay cả Tần Thư mà cậu cũng cưa đổ. Bạn à, sau này giàu sang rồi nhớ phải gọi tớ đấy.”
Tôi?
Đồ ngốc này.
Nể mặt tình bạn suốt nhiều năm qua của chúng tôi, tôi không những không cúp máy mà còn rất kiên nhẫn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho cô ấy nghe.
“Thế đó, tớ và Tần Thư cũng chẳng có quan hệ gì.”
Giang Miểu nghe xong, cô ấy xoa cằm ra vẻ trầm tư: “Điềm Điềm à, với kinh nghiệm tình trường bao năm qua thì tớ thấy loại người như Tần Thư sao anh ta có thể giúp cậu một cách vô cớ như thế được chứ.”
Hẫng mất một nhịp: “Ý cậu là sao.”
“Tớ thấy, có thể Tần Thư đã thích cậu rồi”
“...”
Tôi rất muốn cúp máy.
_________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.
Bình luận facebook