Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Đây là câu trả lời của cô cho lời anh nhắn trong giấy tối hôm qua.
Vì thế, anh và cô bây giờ được coi là... quen biết nhau?
Giang Túc mân mê băng cá nhân, cứ nhìn chăm chú không chán mắt.
Vài phút sau, anh le lưỡi liếm cánh môi dưới, rồi cúi đầu che giấu cảm giác hoan hỉ trong lòng.
Anh mím môi, cố gắng nhịn cười.
Nhưng không kiềm chế nổi.
Khóe môi nhẹ nhàng rướn lên cong cong.
Anh vùi đầu vào khuỷu tay, cười thỏa thích.
Ở dưới lầu, Hứa Thuật cãi nhau chí chóe với Trình Trúc mãi cũng chưa thấy bóng dáng Giang Túc.
Cậu phanh áo đồng phục, đi vào bằng cửa sau, khi thấy Giang Túc đang nằm úp mặt lên bàn, tưởng anh còn ngủ chưa dậy, chạy tới vỗ vai Giang Túc: “Túc ca, vẫn còn ngủ à?”
Lưng Giang Túc run run, giật mình suýt nữa nhảy dựng lên.
Anh nhắm mắt lại, ngửi mùi hương phảng phất từ quần áo, rồi mới hít sâu một hơi, anh cố gắng dập tắt nụ cười trên môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh thoáng vẻ lạnh lẽo, lúc ngồi thẳng, sự lạnh lùng và xa cách càng thể hiện rõ ràng.
Anh cuộn bài thi trên bàn lại, nhét vào túi quần, không thèm quan tâm tới Hứa Thuật, cứ thế đứng lên rời khỏi phòng học.
Hứa Thuật lật đật theo sau: “Túc Túc, vừa nãy tôi không nhìn nhầm đấy chứ. Cậu nhét bài thi vào túi à? Có ý gì đấy? Hăng hái chuẩn bị nỗ lực phấn đấu?”
“Nỗ lực phấn đấu cái mông.”
“Vậy trong túi cậu là bài thi gì? Cậu cho tôi xem rốt cuộc nó ẩn chứa câu chuyện như thế nào.”
Giang Túc đá văng Hứa Thuật: “Cút xa ra, đừng chạm vào tôi.”
“Túc ca, vụ gì đây, cậu càng như thế tôi càng hứng thú với bài thi của cậu. Tôi không cần biết, cậu lấy ra ngay cho tôi xem, nếu cậu không lấy, tôi sẽ rình ở hành lang lớp mười một của các cậu...”
"Mẹ kiếp cậu có cút không.”
Giang Túc nói rồi đút tay vào túi quần sờ hai cái, nhét băng cá nhân vào sâu bên trong, sau đó anh ném bài thi trắng tinh bị 0 điểm vào người Hứa Thuật.
Hứa Thuật cầm lấy bài thi, nhìn trái ngó phải, lật trước lật sau, soi thật cẩn thận, còn hơn cả những khi cậu làm bài: "Chỉ là bài thi 0 điểm bình thường thôi, có gì đặc biệt đâu. Tôi đây có nhiều lắm.”
“Túc ca, cậu đem cái này về làm gì, chẳng lẽ đây không phải bài thi bình thường mà nó còn ẩn giấu tình ý?”
Nhiều khi Giang Túc tò mò không biết trong não Hứa Thuật chứa những gì. Chỉ trừ việc học hành bết bát ra, những chuyện khác cái gì cậu ta cũng vô cùng nhạy bén.
Giống như ngay lúc này, anh không hiểu nổi vì sao chỉ có một tờ bài thi, Hứa Thuật lại suy diễn ra được đủ loại tình huống như thế.
“Không lẽ bài thi này có liên quan đến cô bạn nhỏ bàn trên?” Hứa Thuật vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều làm gì” Giang Túc mặt không biểu cảm lấy lại bài thi, gấp hai lần rồi bỏ vào túi quần. Sau đó anh ngẩng đầu lên, buông một câu làm nghẹn chết Hứa Thuật: “Toilet nhà tôi hết giấy.”
Không chờ tới khi Hứa Thuật lên tiếng, Giang Túc đã đi đến gần Trình Trúc. Cậu đang dựa vào lan can cầu thang, đeo tai nghe, nghe nhạc. Anh giơ tay gỡ một bên tai nghe xuống.
"Tên sau lưng tôi cần cậu dạy dỗ lại.”
Trình Trúc gỡ nốt bên còn lại, bỏ cả điện thoại và tai nghe vào balo: “Tôi quyết định từ bỏ quyền nuôi dưỡng nó.”
Hứa Thuật đứng hình trong hai giây, mãi mới phản ứng kịp, cầm cặp đập vào lưng Trình Trúc: “....... Đ*, Thành Chủ, cậu lại muốn ăn đòn à.”
Hai tên chân dài, người trước người sau bước đi, ba bậc thang gộp thành một.
Rất nhanh, tiếng Hứa Thuật mắng Trình Trúc càng lúc càng xa, loáng thoáng anh nghe được tiếng Hứa Thuật vọng tới: “Túc ca hôm nay kì lạ thật, nói hơi nhiều đấy.”
Bước chân Giang Túc chợt dừng lại.
Hôm nay quả thật anh nói nhiều hơn bình thường.
Vừa rồi anh còn lảm nhảm cùng Hứa Thuật, kẻ xướng người tùy đi ngoài hành lang.
Nếu là trước đây, mỗi khi Hứa Thuật hỏi này hỏi nọ, một là anh im lặng không nói năng gì, hai là thẳng tay xách cổ áo cậu ta, đánh cho một trận.
Chậc chậc.
Hôm nay tốt tính lạ thường.
***
Chín giờ rưỡi, chuông tan học vang lên, Lâm Vy thu dọn sách vở, chờ khi các bạn lục tục rời đi cô mới đeo balo ra khỏi lớp.
Ra ngoài cổng trường, cô không đến trạm xe bus mà rẽ vào một con ngõ bán đồ ăn vặt, đi vòng ra cửa sau trường học.
Cổng sau hàng năm vẫn luôn đóng, cửa sắt rỉ sét. Lâm Vy ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cô ném cặp vào trước, rồi thoăn thoắt leo lên cửa sắt, nhảy vào trong trường.
Trong giờ tự học buổi tối, cô vô tình nghe được Hồ Tiếu nói học xong sẽ chạy ở sân thể dục của trường.
Cô cũng không hi vọng quá lớn, chỉ muốn thử xem vận may tới đâu, ngồi ôm cặp ở một góc sân tập chờ đợi.
Sự thật là vận may của cô khá tốt, cô thật sự ngồi chờ được Hồ Tiếu.
Nam sinh chạy ba vòng có vẻ mệt, tốc độ chậm lại, sau đó chuyển thành đi bộ... chờ lúc cậu ta bước ngang qua nơi tối tăm mà cô ngồi, Lâm Vy đột ngột đứng dậy, nhảy đến sau lưng Hồ Tiếu, thong thả vỗ bả vai cậu ta.
Có người thình lình xuất hiện làm Hồ Tiếu giật nảy mình. Cậu ta chưa kịp quay lại nhìn đã bị Lâm Vy nhanh chóng chụp túi đen lên đầu, tóm lấy cánh tay, trực tiếp thúc cậu ta quỳ rạp trên mặt đất.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Vì thế, anh và cô bây giờ được coi là... quen biết nhau?
Giang Túc mân mê băng cá nhân, cứ nhìn chăm chú không chán mắt.
Vài phút sau, anh le lưỡi liếm cánh môi dưới, rồi cúi đầu che giấu cảm giác hoan hỉ trong lòng.
Anh mím môi, cố gắng nhịn cười.
Nhưng không kiềm chế nổi.
Khóe môi nhẹ nhàng rướn lên cong cong.
Anh vùi đầu vào khuỷu tay, cười thỏa thích.
Ở dưới lầu, Hứa Thuật cãi nhau chí chóe với Trình Trúc mãi cũng chưa thấy bóng dáng Giang Túc.
Cậu phanh áo đồng phục, đi vào bằng cửa sau, khi thấy Giang Túc đang nằm úp mặt lên bàn, tưởng anh còn ngủ chưa dậy, chạy tới vỗ vai Giang Túc: “Túc ca, vẫn còn ngủ à?”
Lưng Giang Túc run run, giật mình suýt nữa nhảy dựng lên.
Anh nhắm mắt lại, ngửi mùi hương phảng phất từ quần áo, rồi mới hít sâu một hơi, anh cố gắng dập tắt nụ cười trên môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh thoáng vẻ lạnh lẽo, lúc ngồi thẳng, sự lạnh lùng và xa cách càng thể hiện rõ ràng.
Anh cuộn bài thi trên bàn lại, nhét vào túi quần, không thèm quan tâm tới Hứa Thuật, cứ thế đứng lên rời khỏi phòng học.
Hứa Thuật lật đật theo sau: “Túc Túc, vừa nãy tôi không nhìn nhầm đấy chứ. Cậu nhét bài thi vào túi à? Có ý gì đấy? Hăng hái chuẩn bị nỗ lực phấn đấu?”
“Nỗ lực phấn đấu cái mông.”
“Vậy trong túi cậu là bài thi gì? Cậu cho tôi xem rốt cuộc nó ẩn chứa câu chuyện như thế nào.”
Giang Túc đá văng Hứa Thuật: “Cút xa ra, đừng chạm vào tôi.”
“Túc ca, vụ gì đây, cậu càng như thế tôi càng hứng thú với bài thi của cậu. Tôi không cần biết, cậu lấy ra ngay cho tôi xem, nếu cậu không lấy, tôi sẽ rình ở hành lang lớp mười một của các cậu...”
"Mẹ kiếp cậu có cút không.”
Giang Túc nói rồi đút tay vào túi quần sờ hai cái, nhét băng cá nhân vào sâu bên trong, sau đó anh ném bài thi trắng tinh bị 0 điểm vào người Hứa Thuật.
Hứa Thuật cầm lấy bài thi, nhìn trái ngó phải, lật trước lật sau, soi thật cẩn thận, còn hơn cả những khi cậu làm bài: "Chỉ là bài thi 0 điểm bình thường thôi, có gì đặc biệt đâu. Tôi đây có nhiều lắm.”
“Túc ca, cậu đem cái này về làm gì, chẳng lẽ đây không phải bài thi bình thường mà nó còn ẩn giấu tình ý?”
Nhiều khi Giang Túc tò mò không biết trong não Hứa Thuật chứa những gì. Chỉ trừ việc học hành bết bát ra, những chuyện khác cái gì cậu ta cũng vô cùng nhạy bén.
Giống như ngay lúc này, anh không hiểu nổi vì sao chỉ có một tờ bài thi, Hứa Thuật lại suy diễn ra được đủ loại tình huống như thế.
“Không lẽ bài thi này có liên quan đến cô bạn nhỏ bàn trên?” Hứa Thuật vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều làm gì” Giang Túc mặt không biểu cảm lấy lại bài thi, gấp hai lần rồi bỏ vào túi quần. Sau đó anh ngẩng đầu lên, buông một câu làm nghẹn chết Hứa Thuật: “Toilet nhà tôi hết giấy.”
Không chờ tới khi Hứa Thuật lên tiếng, Giang Túc đã đi đến gần Trình Trúc. Cậu đang dựa vào lan can cầu thang, đeo tai nghe, nghe nhạc. Anh giơ tay gỡ một bên tai nghe xuống.
"Tên sau lưng tôi cần cậu dạy dỗ lại.”
Trình Trúc gỡ nốt bên còn lại, bỏ cả điện thoại và tai nghe vào balo: “Tôi quyết định từ bỏ quyền nuôi dưỡng nó.”
Hứa Thuật đứng hình trong hai giây, mãi mới phản ứng kịp, cầm cặp đập vào lưng Trình Trúc: “....... Đ*, Thành Chủ, cậu lại muốn ăn đòn à.”
Hai tên chân dài, người trước người sau bước đi, ba bậc thang gộp thành một.
Rất nhanh, tiếng Hứa Thuật mắng Trình Trúc càng lúc càng xa, loáng thoáng anh nghe được tiếng Hứa Thuật vọng tới: “Túc ca hôm nay kì lạ thật, nói hơi nhiều đấy.”
Bước chân Giang Túc chợt dừng lại.
Hôm nay quả thật anh nói nhiều hơn bình thường.
Vừa rồi anh còn lảm nhảm cùng Hứa Thuật, kẻ xướng người tùy đi ngoài hành lang.
Nếu là trước đây, mỗi khi Hứa Thuật hỏi này hỏi nọ, một là anh im lặng không nói năng gì, hai là thẳng tay xách cổ áo cậu ta, đánh cho một trận.
Chậc chậc.
Hôm nay tốt tính lạ thường.
***
Chín giờ rưỡi, chuông tan học vang lên, Lâm Vy thu dọn sách vở, chờ khi các bạn lục tục rời đi cô mới đeo balo ra khỏi lớp.
Ra ngoài cổng trường, cô không đến trạm xe bus mà rẽ vào một con ngõ bán đồ ăn vặt, đi vòng ra cửa sau trường học.
Cổng sau hàng năm vẫn luôn đóng, cửa sắt rỉ sét. Lâm Vy ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cô ném cặp vào trước, rồi thoăn thoắt leo lên cửa sắt, nhảy vào trong trường.
Trong giờ tự học buổi tối, cô vô tình nghe được Hồ Tiếu nói học xong sẽ chạy ở sân thể dục của trường.
Cô cũng không hi vọng quá lớn, chỉ muốn thử xem vận may tới đâu, ngồi ôm cặp ở một góc sân tập chờ đợi.
Sự thật là vận may của cô khá tốt, cô thật sự ngồi chờ được Hồ Tiếu.
Nam sinh chạy ba vòng có vẻ mệt, tốc độ chậm lại, sau đó chuyển thành đi bộ... chờ lúc cậu ta bước ngang qua nơi tối tăm mà cô ngồi, Lâm Vy đột ngột đứng dậy, nhảy đến sau lưng Hồ Tiếu, thong thả vỗ bả vai cậu ta.
Có người thình lình xuất hiện làm Hồ Tiếu giật nảy mình. Cậu ta chưa kịp quay lại nhìn đã bị Lâm Vy nhanh chóng chụp túi đen lên đầu, tóm lấy cánh tay, trực tiếp thúc cậu ta quỳ rạp trên mặt đất.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Bình luận facebook