Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Lâm Vy lẽo đẽo theo sau Giang Túc. Nhìn bóng dáng người con trai vai đeo balo của mình, lòng cô thầm nghĩ, phải chăng do vào vai nữ sinh ngoan ngoãn quá lâu khiến cô bị nhập.
Nếu chiếu theo tính cách của cô khi trước, gặp ai dám dùng giọng hổ báo mà trêu chọc thì cô đã đánh cho quỳ lạy gọi ba rồi.
Còn bây giờ, chẳng những không ra tay mà cô còn nhìn anh ta vài giây, sau đó đứng lên đi theo.
Suốt cả quãng đường hai người đều im lặng, Giang Túc mải mê cầm điện thoại nhấn tanh tách, không biết đang nhắn tin với ai.
Lâm Vy cách anh khoảng nửa thước*, đi được tầm mười phút, sau khi qua đường, cô mới nhận ra là... anh dẫn cô bỏ trốn về tiểu khu họ ở.
Họ đi thang máy lên tầng, khi dừng lại, Giang Túc ra ngoài trước.
Hành lang rất yên tĩnh nên khi ngang qua nhà Trần Nam Châu, có thể loáng thoáng nghe được tiếng đánh bài ầm ĩ bên trong.
Giang Túc nhập mật mã rồi đẩy ra. Anh không vào nhà mà lười biếng dựa lưng vào cánh cửa, nhìn cô bạn nhỏ hàng xóm đang chậm chạp theo sau, anh hất cằm về phía nhà mình: "Vào đi."
Lâm Vy hơi do dự, sau đó sải bước vào nhà Giang Túc.
Giang Túc: "Balo."
Lâm Vy quay đầu, thấy Giang Túc cởi balo ra đưa cho cô.
Cô nhanh chóng vươn tay nhận lấy rồi ôm gọn balo vào lòng.
"Ngủ ngon." Giang Túc lại nói.
Không cho Lâm Vy thời gian phản ứng, anh lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
"Ấy." Lâm Vy giơ tay giữ cửa.
"Hử" Giang Túc đóng được một nửa cánh cửa, bèn nâng mí mắt nhìn Lâm Vy.
"Cậu không vào nhà sao?"
Giang Túc định gật đầu, rồi giống như nghĩ đến chuyện gì đó, anh dừng lại, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cậu tin tôi đến thế à?"
Lâm Vy bị câu hỏi của anh khiến cho sửng sốt, cô cân nhắc một chút mới ý thức được hành động của mình hơi bạo dạn rồi.
Hai người không phải quá thân thiết, cô lại mơ màng vào nhà anh, còn mời anh cùng vào.
Lâm Vy nhấp môi, lúng túng không biết nói sao cho phải.
Giang Túc nhẹ nhàng cong môi: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi sang nhà Hứa Thuật."
Lâm Vy "Ồ" một tiếng, ôm cặp lùi lại phía sau nửa bước.
Giang Túc không nói gì thêm, đứng bên ngoài đóng cửa lại.
Nhìn qua mắt mèo, Lâm Vy thấy Giang Túc bước vào thang máy.
Mặc dù tên Trần Triển tính toán để đẩy cô ra khỏi nhà, ngay cả khi lẻ loi một thân một mình ngoài quán KFC suốt mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn cảm thấy bình thường. Nhưng chỉ một hành động đóng cửa chạy lấy người của anh lại gợi cho cô thật nhiều cảm xúc xa lạ, có chua xót, cũng có mềm mại, ngọt ngào.
Chàng trai ấy mang vẻ ngoài lạnh lùng, nhạt nhẽo, xa cách, cớ sao bên trong lại ấm áp như thế?
Nói đi nói lại, dù sao cũng là nhà Giang Túc, anh không ở đây, Lâm Vy chẳng dám làm càn.
Cô nhìn bao quát nhà của Giang Túc.
Căn nhà ba phòng bị Giang Túc phá đi một bức tường, phòng khách có vẻ khá lớn, phòng ngủ phụ dùng làm thư phòng, riêng phòng ngủ chính chỉ có độc một chiếc giường.
Vậy tức là Giang Túc ở một mình?
Lâm Vy không dám ngủ trên giường Giang Túc, cô đi thẳng đến ghế sofa, đặt balo xuống, nằm chơi điện thoại. Khi cơn buồn ngủ ập đến, cô vừa định lật người chợp mắt thì thấy trên bàn trà đặt một chiếc cốc giấy, có dán một mẩu ghi chú: Giang Túc.
Gì thế nhỉ?
Vì tò mò nên Lâm Vy cầm chiếc cốc giấy lên, sau đó cô nhìn thấy một cuộn tiền đặt trên bàn trà.
Dưới đáy chiếc cốc giấy dùng một lần còn ghi chữ: Lợn đất.
Lâm Vy chớp mắt vài lần mới hiểu ra vấn đề. Cô cầm số tiền trên bàn trà lên đếm, vừa đúng bằng số tiền cô đưa cho anh.
Cô nhìn tờ giấy ghi chú, rồi chăm chăm nhìn hai chữ Giang Túc, lát sau ôm gối nằm trên sofa cười bò lăn bò toài.
Người mà ai cũng kinh sợ, bị đồn thổi mắc bệnh tâm thần, cũng là cậu con trai nói sẽ dẫn cô bỏ nhà đi... sao lại trẻ con như vậy.
***
Vào buổi tự học tối Chủ nhật, điểm thi của học sinh được dán lên bảng đen.
Đứng đầu là Lâm Vy, đối với mọi người đã là chuyện như cơm bữa, nhưng môn Toán của cô được 150 điểm vẫn làm người khác kinh ngạc một phen.
Người thứ hai là Lương Tư Thần, kém Lâm Vy gần mười điểm.
***
Thành tích tệ nhất là Giang Túc. Điểm của anh vừa bằng tổng số điểm mà Lâm Vy bị trừ.
Nhất ban không có học sinh tệ. Cứ cho là Lâm Hưởng đứng bét lớp, dù đẩy sang lớp hai cũng tha hồ mà làm mưa làm gió.
Chỉ riêng thành tích của Giang Túc khiến cho toàn bộ học sinh trong lớp chấn động. Có thể thi được kết quả thế này là điều không ai tưởng tượng nổi.
Vì thế, Khương Chương Vân chiếm nguyên tiết đầu của buổi tự học.
Cô ấy vào lớp, rút ra hai bài thi trước, sau đó những bài thi khác để cho lớp trưởng Lương Tư Thần phát.
Trong lúc Lương Tư Thần phát bài, Khương Chương Vân gọi tên hai học sinh: "Lâm Vy, Giang Túc."
Lâm Vy và Giang Túc một trước một sau đi lên bục giảng.
Khương Chương Vân phát cho mỗi người một tờ.
Lâm Vy cúi đầu, nhìn thấy con "0" đỏ chói, lại nhìn sang họ tên Giang Túc, cô cạn lời: "..."
Giang Túc nhận lấy, lướt qua bài thi 143 điểm, họ và tên Lâm Vy được viết ngay ngắn, hờ hững nhìn vào ánh mắt của Khương Chương Vân.
Không để hai người lên tiếng, Khương Chương Vân nói: "Không cần ngạc nhiên, tôi cố ý phát như thế để hai người tỏ sự đời, đặc biệt là em đấy Giang Túc, nhìn kĩ xem bài thi Văn thì nên làm như thế nào."
"Nếu có thể, tôi rất muốn photo ra 37 bài, để mỗi bạn trong lớp giữ một bản, thưởng thức điểm 0."
Vương Vỹ thích đế lời giáo viên, buột miệng thốt ra: "Cô ơi, chỉ cần photo 36 tờ thôi, vẫn còn một tờ gốc mà."
Nói xong, Vương Vỹ sực nhớ ra người mình đang nhắc tới là Giang Túc. Cậu liếc nhìn nam sinh đang đứng trên bục giảng, Giang Túc mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn lại làm cậu ta chỉ biết dựng bài thi lên che mặt.
Khương Chương Vân cười, "Đúng, bạn Vương Vỹ nói chí phải, nên photo 36 tờ."
Vương Vỹ càng thêm vùi đầu vào bài thi, cô chủ nhiệm đang muốn hại cậu ta sao? Còn lặp lại tên rõ ràng như thế.
"Lâm Vy, Giang Túc, hai em về chỗ trước đi."
Khương Chương Vân nói xong, nhìn bóng lưng Giang Túc, cô lại thêm một câu: "Giang Túc, sau khi về chỗ, em đứng cho tôi, Lâm Vy có thể ngồi xuống."
Lương Tư Thần phát gần xong tập bài thi, đợi tới khi cậu về chỗ, Khương Chương Vân lên tiếng: "Đa số các bạn trong lớp đều làm tốt, chỉ có mình bạn Giang Túc khác người, những chỗ trống trong bài thi bạn đều điền lời bài hát, lúc chấm suýt nữa tôi cũng hát theo."
Chú thích:
1. Một thước Trung Quốc hay còn gọi là một xích hoặc tchi bằng 10 tấc, tức 1 thước bằng 33 cm hay 0,33m.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
P/s: Hiện tại Wat bị lỗi rất nặng và việc đăng chương trục trặc tốn rất nhiều thời gian, vậy nên chúng mình đang nghĩ tới việc sẽ lập một nhóm trên Facebook trực thuộc Fanpage và update chương, cũng có thể thêm ngoại truyện Phòng Anh mà Dạ up trên Weibo, cũng tạo một góc nhỏ cho mọi người xôm tụ bàn về Lá, các tác phẩm của Lá. Ai có thể tham gia thì cmt ở dưới để tụi mình tính tiếp nhé. (Lá Con VNFC)
Nếu chiếu theo tính cách của cô khi trước, gặp ai dám dùng giọng hổ báo mà trêu chọc thì cô đã đánh cho quỳ lạy gọi ba rồi.
Còn bây giờ, chẳng những không ra tay mà cô còn nhìn anh ta vài giây, sau đó đứng lên đi theo.
Suốt cả quãng đường hai người đều im lặng, Giang Túc mải mê cầm điện thoại nhấn tanh tách, không biết đang nhắn tin với ai.
Lâm Vy cách anh khoảng nửa thước*, đi được tầm mười phút, sau khi qua đường, cô mới nhận ra là... anh dẫn cô bỏ trốn về tiểu khu họ ở.
Họ đi thang máy lên tầng, khi dừng lại, Giang Túc ra ngoài trước.
Hành lang rất yên tĩnh nên khi ngang qua nhà Trần Nam Châu, có thể loáng thoáng nghe được tiếng đánh bài ầm ĩ bên trong.
Giang Túc nhập mật mã rồi đẩy ra. Anh không vào nhà mà lười biếng dựa lưng vào cánh cửa, nhìn cô bạn nhỏ hàng xóm đang chậm chạp theo sau, anh hất cằm về phía nhà mình: "Vào đi."
Lâm Vy hơi do dự, sau đó sải bước vào nhà Giang Túc.
Giang Túc: "Balo."
Lâm Vy quay đầu, thấy Giang Túc cởi balo ra đưa cho cô.
Cô nhanh chóng vươn tay nhận lấy rồi ôm gọn balo vào lòng.
"Ngủ ngon." Giang Túc lại nói.
Không cho Lâm Vy thời gian phản ứng, anh lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
"Ấy." Lâm Vy giơ tay giữ cửa.
"Hử" Giang Túc đóng được một nửa cánh cửa, bèn nâng mí mắt nhìn Lâm Vy.
"Cậu không vào nhà sao?"
Giang Túc định gật đầu, rồi giống như nghĩ đến chuyện gì đó, anh dừng lại, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cậu tin tôi đến thế à?"
Lâm Vy bị câu hỏi của anh khiến cho sửng sốt, cô cân nhắc một chút mới ý thức được hành động của mình hơi bạo dạn rồi.
Hai người không phải quá thân thiết, cô lại mơ màng vào nhà anh, còn mời anh cùng vào.
Lâm Vy nhấp môi, lúng túng không biết nói sao cho phải.
Giang Túc nhẹ nhàng cong môi: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi sang nhà Hứa Thuật."
Lâm Vy "Ồ" một tiếng, ôm cặp lùi lại phía sau nửa bước.
Giang Túc không nói gì thêm, đứng bên ngoài đóng cửa lại.
Nhìn qua mắt mèo, Lâm Vy thấy Giang Túc bước vào thang máy.
Mặc dù tên Trần Triển tính toán để đẩy cô ra khỏi nhà, ngay cả khi lẻ loi một thân một mình ngoài quán KFC suốt mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn cảm thấy bình thường. Nhưng chỉ một hành động đóng cửa chạy lấy người của anh lại gợi cho cô thật nhiều cảm xúc xa lạ, có chua xót, cũng có mềm mại, ngọt ngào.
Chàng trai ấy mang vẻ ngoài lạnh lùng, nhạt nhẽo, xa cách, cớ sao bên trong lại ấm áp như thế?
Nói đi nói lại, dù sao cũng là nhà Giang Túc, anh không ở đây, Lâm Vy chẳng dám làm càn.
Cô nhìn bao quát nhà của Giang Túc.
Căn nhà ba phòng bị Giang Túc phá đi một bức tường, phòng khách có vẻ khá lớn, phòng ngủ phụ dùng làm thư phòng, riêng phòng ngủ chính chỉ có độc một chiếc giường.
Vậy tức là Giang Túc ở một mình?
Lâm Vy không dám ngủ trên giường Giang Túc, cô đi thẳng đến ghế sofa, đặt balo xuống, nằm chơi điện thoại. Khi cơn buồn ngủ ập đến, cô vừa định lật người chợp mắt thì thấy trên bàn trà đặt một chiếc cốc giấy, có dán một mẩu ghi chú: Giang Túc.
Gì thế nhỉ?
Vì tò mò nên Lâm Vy cầm chiếc cốc giấy lên, sau đó cô nhìn thấy một cuộn tiền đặt trên bàn trà.
Dưới đáy chiếc cốc giấy dùng một lần còn ghi chữ: Lợn đất.
Lâm Vy chớp mắt vài lần mới hiểu ra vấn đề. Cô cầm số tiền trên bàn trà lên đếm, vừa đúng bằng số tiền cô đưa cho anh.
Cô nhìn tờ giấy ghi chú, rồi chăm chăm nhìn hai chữ Giang Túc, lát sau ôm gối nằm trên sofa cười bò lăn bò toài.
Người mà ai cũng kinh sợ, bị đồn thổi mắc bệnh tâm thần, cũng là cậu con trai nói sẽ dẫn cô bỏ nhà đi... sao lại trẻ con như vậy.
***
Vào buổi tự học tối Chủ nhật, điểm thi của học sinh được dán lên bảng đen.
Đứng đầu là Lâm Vy, đối với mọi người đã là chuyện như cơm bữa, nhưng môn Toán của cô được 150 điểm vẫn làm người khác kinh ngạc một phen.
Người thứ hai là Lương Tư Thần, kém Lâm Vy gần mười điểm.
***
Thành tích tệ nhất là Giang Túc. Điểm của anh vừa bằng tổng số điểm mà Lâm Vy bị trừ.
Nhất ban không có học sinh tệ. Cứ cho là Lâm Hưởng đứng bét lớp, dù đẩy sang lớp hai cũng tha hồ mà làm mưa làm gió.
Chỉ riêng thành tích của Giang Túc khiến cho toàn bộ học sinh trong lớp chấn động. Có thể thi được kết quả thế này là điều không ai tưởng tượng nổi.
Vì thế, Khương Chương Vân chiếm nguyên tiết đầu của buổi tự học.
Cô ấy vào lớp, rút ra hai bài thi trước, sau đó những bài thi khác để cho lớp trưởng Lương Tư Thần phát.
Trong lúc Lương Tư Thần phát bài, Khương Chương Vân gọi tên hai học sinh: "Lâm Vy, Giang Túc."
Lâm Vy và Giang Túc một trước một sau đi lên bục giảng.
Khương Chương Vân phát cho mỗi người một tờ.
Lâm Vy cúi đầu, nhìn thấy con "0" đỏ chói, lại nhìn sang họ tên Giang Túc, cô cạn lời: "..."
Giang Túc nhận lấy, lướt qua bài thi 143 điểm, họ và tên Lâm Vy được viết ngay ngắn, hờ hững nhìn vào ánh mắt của Khương Chương Vân.
Không để hai người lên tiếng, Khương Chương Vân nói: "Không cần ngạc nhiên, tôi cố ý phát như thế để hai người tỏ sự đời, đặc biệt là em đấy Giang Túc, nhìn kĩ xem bài thi Văn thì nên làm như thế nào."
"Nếu có thể, tôi rất muốn photo ra 37 bài, để mỗi bạn trong lớp giữ một bản, thưởng thức điểm 0."
Vương Vỹ thích đế lời giáo viên, buột miệng thốt ra: "Cô ơi, chỉ cần photo 36 tờ thôi, vẫn còn một tờ gốc mà."
Nói xong, Vương Vỹ sực nhớ ra người mình đang nhắc tới là Giang Túc. Cậu liếc nhìn nam sinh đang đứng trên bục giảng, Giang Túc mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn lại làm cậu ta chỉ biết dựng bài thi lên che mặt.
Khương Chương Vân cười, "Đúng, bạn Vương Vỹ nói chí phải, nên photo 36 tờ."
Vương Vỹ càng thêm vùi đầu vào bài thi, cô chủ nhiệm đang muốn hại cậu ta sao? Còn lặp lại tên rõ ràng như thế.
"Lâm Vy, Giang Túc, hai em về chỗ trước đi."
Khương Chương Vân nói xong, nhìn bóng lưng Giang Túc, cô lại thêm một câu: "Giang Túc, sau khi về chỗ, em đứng cho tôi, Lâm Vy có thể ngồi xuống."
Lương Tư Thần phát gần xong tập bài thi, đợi tới khi cậu về chỗ, Khương Chương Vân lên tiếng: "Đa số các bạn trong lớp đều làm tốt, chỉ có mình bạn Giang Túc khác người, những chỗ trống trong bài thi bạn đều điền lời bài hát, lúc chấm suýt nữa tôi cũng hát theo."
Chú thích:
1. Một thước Trung Quốc hay còn gọi là một xích hoặc tchi bằng 10 tấc, tức 1 thước bằng 33 cm hay 0,33m.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
P/s: Hiện tại Wat bị lỗi rất nặng và việc đăng chương trục trặc tốn rất nhiều thời gian, vậy nên chúng mình đang nghĩ tới việc sẽ lập một nhóm trên Facebook trực thuộc Fanpage và update chương, cũng có thể thêm ngoại truyện Phòng Anh mà Dạ up trên Weibo, cũng tạo một góc nhỏ cho mọi người xôm tụ bàn về Lá, các tác phẩm của Lá. Ai có thể tham gia thì cmt ở dưới để tụi mình tính tiếp nhé. (Lá Con VNFC)
Bình luận facebook