Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Hành lang càng yên lặng hơn.
Cảm giác được cô gái nhỏ có gì đó bất thường, Giang Túc hững hờ cúi đầu xuống.
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn theo tầm mắt của cô.
Khi thấy vết sẹo dài xấu xí trên cổ tay mình, anh khép mắt lại, sau đó buông cô ra, đút tay vào túi quần.
Theo động tác của anh, Lâm Vy cũng hoàn hồn, đồng thời cô quên sạch những gì muốn nói.
Giang Túc thấy Lâm Vy không có ý định lên tiếng, miễn cưỡng động đậy môi dưới: “Còn có việc gì à?”
Lâm Vy “A” lên một tiếng, lắc đầu: “Không.”
Giang Túc không nói thêm gì nữa, lùi về sau hai bước, tư thế như muốn đóng cửa.
Vừa lúc anh định đóng cửa, chợt như nhớ ra điều gì, anh sờ soạng túi quần hai cái rồi tiến lên phía trước, lấy ra một chiếc hộp đỏ, đặt ở trên đĩa của Lâm Vy.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Quà tặng đáp lễ.”
Cửa bị đóng lại.
Lâm Vy chớp mắt, vừa bỏ dưa Hami vào miệng vừa cúi đầu nhìn xuống đĩa.
...Kẹo cầu vồng.
Hàng xóm mới dọn đến tặng cho cô một hộp kẹo cầu vồng, xem như quà đáp lại đĩa trái cây.
***
“Túc ca! Túc gia! Túc đại lão! Ông chủ Túc! Túc Túc!!!”
Còn cách máy tính một khoảng mà Giang Túc đã nghe được tiếng kêu gào của Hứa Thuật truyền ra từ tai nghe.
Hứa Thuật, nam, là bạn học suốt ba năm cấp hai của Giang Túc.
Hai người cùng thi vào Tứ Trung.
Kì thi đó Giang Túc đạt thủ khoa, học lớp ban nhất, còn Hứa Thuật dựa vào thành tích đếm từ dưới lên và mối quan hệ của gia đình, vào được lớp thứ mười của khối.
Đến nay, hai năm rưỡi trôi qua, Giang Túc vẫn học ở ban nhất, Hứa Thuật vẫn như cũ ngồi ở lớp thứ mười, điều khác biệt duy nhất là Giang Túc trở thành đàn em của Hứa Thuật.
Giang Túc kéo ghế ngồi xuống, anh cầm tai nghe lên, chưa vội nhét vào tai mà nói câu: “Câm miệng” trước.
Hứa Thuật ngay lập tức câm nín.
Lúc này Giang Túc mới từ từ đeo tai nghe, bắt đầu di chuyển chuột, thao tác nhân vật trong game, tiến về phía Hứa Thuật.
“Túc ca, cậu làm gì mà out cả nửa ngày trời thế hả?”
Hứa Thuật là kiểu người không chịu ngồi im, yên lặng chưa được một phút đã lên tiếng.
Giang Túc ngáp dài: “Có người đến.”
“Hả? Ai đến cơ?”, Hứa Thuật hỏi xong, “Ế?” một tiếng.
“Không phải chứ, cậu vừa chuyển nhà mà? Đến tôi với Thành Chủ còn không biết địa chỉ, sao lại có người biết trước tụi này rồi?”
Thành Chủ tên thật là Trình Trúc, cũng như Hứa Thuật, đều là bạn thời cấp hai của Giang Túc.
Chỉ khác ở chỗ Trình Trúc học âm nhạc, theo đuổi nghệ thuật nên cũng coi như ở một đẳng cấp khác.
Vốn dĩ chiều nay ba người họ hẹn nhau cùng chơi game, cuối cùng gần sát giờ Trình Trúc có lớp học nên đành bỏ lại Giang Túc và Hứa Thuật.
“Túc ca, cậu phải nói cho tôi biết người đến là ai. Cậu có thể bí mật với Thành Chủ, nhưng không thể giấu giếm tôi...”
Giang Túc lại ngáp dài, anh đặt hết lực chú ý vào game, không thèm quan tâm, chép chép miệng: “....”
Vài giây sau, anh lại chép miệng: “....”
Bạn nhỏ sát vách tên là gì ấy nhỉ?
Ngón tay ấn chuột của Giang Túc dừng lại, trong đầu vẫn không cách nào nhớ ra bạn nhỏ nhà bên tên gì, nhưng lại nhớ được hình dáng.
Đồng phục Tứ Trung được mặc nghiêm túc trên người, kéo kín khóa áo. Quần áo sạch sẽ gọn gàng, từ đầu đến chân không hề dính bụi. Cô mang loại giày vải đơn giản, trông hơi cũ, chỉ đã có chỗ bong ra, nhưng trên giày không một vết bẩn.
Mỗi ngày đều bị ép mặc đồng phục nhà trường nên nữ sinh ở độ tuổi này thường làm điệu, muốn để lộ áo bên trong. Một là không kéo khóa, hai là để hở, nói chung sẽ làm sao cho bản thân trở nên đẹp nhất.
Một số nữ sinh còn sơn móng tay mình thật đẹp, đeo dây chuyền nhỏ hoặc dây thun trên cổ tay.
Nhưng bạn nhỏ sát vách không như thế. Cô vô cùng nghiêm trang, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt khi nhìn mang theo sự e dè, làn da trắng hồng, đôi mắt tròn đen long lanh khiến người ta cảm thấy hiền lành vô hại.
Vừa nhìn qua đã biết là người nhát gan, vâng lời cha mẹ, chưa rành sự đời.
Có điều người con gái ngoan ngoãn kia khi cố nhồi nhét trái cây vào miệng, má phồng lên trông thật...đáng yêu.
“Túc ca, cậu nói cho tôi nghe với, chứ cứ ấp a ấp úng như thế, tôi bứt rứt không tài nào chơi game được, tôi...”
Giang Túc tiếp tục nhấn chuột, trong lúc Hứa Thuật đang nói bô bô, anh trả lời với tâm trạng không quá tốt: “Rất dễ thương*.”
“Cái gì?”
“Người đến rất dễ thương.”
Lớp phó kỷ luật kia thật dễ thương.
“Hả?” Hứa Thuật có chút thất vọng: “Hóa ra là người giao hàng. Cậu vốn không thích ăn đồ ngọt mà? Sao mùa đông rồi còn ăn kem KeAiDuo? Cậu không sợ ngấy à?”
Giang Túc không muốn trả lời câu hỏi của Hứa Thuật, anh vặn nhỏ âm lượng tai nghe lại, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Hứa Thuật tự biên tự diễn một hồi, sau đó phát hiện ra Giang Túc có điểm kì lạ: “Này, Túc ca, tối qua cậu có ngủ không thế? Sao cứ ngáp hoài vậy.”
Giang Túc “Ừ” một tiếng.
“Đúng là không ngủ thật...”
Hứa Thuật nhỏ giọng, vài giây sau lại nói: “Túc ca, đừng nói là mấy hôm nay đêm nào cậu cũng ở ngoài quán net, chưa từng về nhà đấy?”
Giang Túc không mấy quan tâm “Ừ” một tiếng.
“Túc ca, sau này cậu định sẽ không về nhà nữa thật à?”
Lần này Giang Túc không đáp lại.
Sắc trời dần chuyển tối, trong phòng không mở đèn, duy chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên mặt anh.
Ánh mắt anh hơi sụp đổ, khuôn mặt lại càng trở nên lạnh lẽo.
Hứa Thuật cũng kịp nhận ra mình vừa đề cập đến chuyện không nên nói, anh ta trầm mặc một lúc rồi chuyển đề tài: “Đúng rồi, Túc ca, biết Hàn Dư Mạt lớp tôi chứ?”
Giang Túc nhìn màn hình, biểu cảm lạnh nhạt: “Tôi không biết.”
“...”
Người khác sẽ nghĩ Giang Túc đang nói dối, nhưng Hứa Thuật lại biết anh nói thật: “Bạn cùng bàn của tôi, cô ấy thích cậu, ngày nào cũng bám theo tôi xin cách thức liên lạc với cậu, còn dặn tôi khi nào rủ cậu ra ngoài chơi thì báo với cô ấy một tiếng.”
“Con người cậu ấy khá tốt, tính cách cũng ổn, đối tốt với tôi lắm, còn cho tôi mượn bài tập để chép, lúc kiểm tra hay thi cử, lần nào cũng ném kết quả sang cho tôi.”
“Cái chính là Hàn Dư Mạt lớn lên trông rất xinh đẹp, phát triển tốt, đặc biệt là ngực cậu ấy, tôi đoán ít nhất cũng phải cỡ D....Túc ca, nếu như là tôi, tôi sẽ thử một chút...”
Giang Túc nhấn chuột và gõ phím như bay, ấn giết boss xong, anh lắc lắc cổ tay, ngồi tựa lưng vào ghế, cầm chai nước khoáng uống hai ngụm, lười nhác nói:
“Tôi đau ngực.”
Chú thích: Ở đây thánh chơi chữ Giang Túc nói "可爱多", đó cũng là tên của một loại kem bên Trung Quốc (kem KeAiDuo). Vậy nên có thể hiểu theo hai nghĩa là "Người đến rất dễ thương", hoặc "Người đến giao kem KeAiDuo".
Kem KeAiDuo:
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Cảm giác được cô gái nhỏ có gì đó bất thường, Giang Túc hững hờ cúi đầu xuống.
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn theo tầm mắt của cô.
Khi thấy vết sẹo dài xấu xí trên cổ tay mình, anh khép mắt lại, sau đó buông cô ra, đút tay vào túi quần.
Theo động tác của anh, Lâm Vy cũng hoàn hồn, đồng thời cô quên sạch những gì muốn nói.
Giang Túc thấy Lâm Vy không có ý định lên tiếng, miễn cưỡng động đậy môi dưới: “Còn có việc gì à?”
Lâm Vy “A” lên một tiếng, lắc đầu: “Không.”
Giang Túc không nói thêm gì nữa, lùi về sau hai bước, tư thế như muốn đóng cửa.
Vừa lúc anh định đóng cửa, chợt như nhớ ra điều gì, anh sờ soạng túi quần hai cái rồi tiến lên phía trước, lấy ra một chiếc hộp đỏ, đặt ở trên đĩa của Lâm Vy.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Quà tặng đáp lễ.”
Cửa bị đóng lại.
Lâm Vy chớp mắt, vừa bỏ dưa Hami vào miệng vừa cúi đầu nhìn xuống đĩa.
...Kẹo cầu vồng.
Hàng xóm mới dọn đến tặng cho cô một hộp kẹo cầu vồng, xem như quà đáp lại đĩa trái cây.
***
“Túc ca! Túc gia! Túc đại lão! Ông chủ Túc! Túc Túc!!!”
Còn cách máy tính một khoảng mà Giang Túc đã nghe được tiếng kêu gào của Hứa Thuật truyền ra từ tai nghe.
Hứa Thuật, nam, là bạn học suốt ba năm cấp hai của Giang Túc.
Hai người cùng thi vào Tứ Trung.
Kì thi đó Giang Túc đạt thủ khoa, học lớp ban nhất, còn Hứa Thuật dựa vào thành tích đếm từ dưới lên và mối quan hệ của gia đình, vào được lớp thứ mười của khối.
Đến nay, hai năm rưỡi trôi qua, Giang Túc vẫn học ở ban nhất, Hứa Thuật vẫn như cũ ngồi ở lớp thứ mười, điều khác biệt duy nhất là Giang Túc trở thành đàn em của Hứa Thuật.
Giang Túc kéo ghế ngồi xuống, anh cầm tai nghe lên, chưa vội nhét vào tai mà nói câu: “Câm miệng” trước.
Hứa Thuật ngay lập tức câm nín.
Lúc này Giang Túc mới từ từ đeo tai nghe, bắt đầu di chuyển chuột, thao tác nhân vật trong game, tiến về phía Hứa Thuật.
“Túc ca, cậu làm gì mà out cả nửa ngày trời thế hả?”
Hứa Thuật là kiểu người không chịu ngồi im, yên lặng chưa được một phút đã lên tiếng.
Giang Túc ngáp dài: “Có người đến.”
“Hả? Ai đến cơ?”, Hứa Thuật hỏi xong, “Ế?” một tiếng.
“Không phải chứ, cậu vừa chuyển nhà mà? Đến tôi với Thành Chủ còn không biết địa chỉ, sao lại có người biết trước tụi này rồi?”
Thành Chủ tên thật là Trình Trúc, cũng như Hứa Thuật, đều là bạn thời cấp hai của Giang Túc.
Chỉ khác ở chỗ Trình Trúc học âm nhạc, theo đuổi nghệ thuật nên cũng coi như ở một đẳng cấp khác.
Vốn dĩ chiều nay ba người họ hẹn nhau cùng chơi game, cuối cùng gần sát giờ Trình Trúc có lớp học nên đành bỏ lại Giang Túc và Hứa Thuật.
“Túc ca, cậu phải nói cho tôi biết người đến là ai. Cậu có thể bí mật với Thành Chủ, nhưng không thể giấu giếm tôi...”
Giang Túc lại ngáp dài, anh đặt hết lực chú ý vào game, không thèm quan tâm, chép chép miệng: “....”
Vài giây sau, anh lại chép miệng: “....”
Bạn nhỏ sát vách tên là gì ấy nhỉ?
Ngón tay ấn chuột của Giang Túc dừng lại, trong đầu vẫn không cách nào nhớ ra bạn nhỏ nhà bên tên gì, nhưng lại nhớ được hình dáng.
Đồng phục Tứ Trung được mặc nghiêm túc trên người, kéo kín khóa áo. Quần áo sạch sẽ gọn gàng, từ đầu đến chân không hề dính bụi. Cô mang loại giày vải đơn giản, trông hơi cũ, chỉ đã có chỗ bong ra, nhưng trên giày không một vết bẩn.
Mỗi ngày đều bị ép mặc đồng phục nhà trường nên nữ sinh ở độ tuổi này thường làm điệu, muốn để lộ áo bên trong. Một là không kéo khóa, hai là để hở, nói chung sẽ làm sao cho bản thân trở nên đẹp nhất.
Một số nữ sinh còn sơn móng tay mình thật đẹp, đeo dây chuyền nhỏ hoặc dây thun trên cổ tay.
Nhưng bạn nhỏ sát vách không như thế. Cô vô cùng nghiêm trang, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt khi nhìn mang theo sự e dè, làn da trắng hồng, đôi mắt tròn đen long lanh khiến người ta cảm thấy hiền lành vô hại.
Vừa nhìn qua đã biết là người nhát gan, vâng lời cha mẹ, chưa rành sự đời.
Có điều người con gái ngoan ngoãn kia khi cố nhồi nhét trái cây vào miệng, má phồng lên trông thật...đáng yêu.
“Túc ca, cậu nói cho tôi nghe với, chứ cứ ấp a ấp úng như thế, tôi bứt rứt không tài nào chơi game được, tôi...”
Giang Túc tiếp tục nhấn chuột, trong lúc Hứa Thuật đang nói bô bô, anh trả lời với tâm trạng không quá tốt: “Rất dễ thương*.”
“Cái gì?”
“Người đến rất dễ thương.”
Lớp phó kỷ luật kia thật dễ thương.
“Hả?” Hứa Thuật có chút thất vọng: “Hóa ra là người giao hàng. Cậu vốn không thích ăn đồ ngọt mà? Sao mùa đông rồi còn ăn kem KeAiDuo? Cậu không sợ ngấy à?”
Giang Túc không muốn trả lời câu hỏi của Hứa Thuật, anh vặn nhỏ âm lượng tai nghe lại, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Hứa Thuật tự biên tự diễn một hồi, sau đó phát hiện ra Giang Túc có điểm kì lạ: “Này, Túc ca, tối qua cậu có ngủ không thế? Sao cứ ngáp hoài vậy.”
Giang Túc “Ừ” một tiếng.
“Đúng là không ngủ thật...”
Hứa Thuật nhỏ giọng, vài giây sau lại nói: “Túc ca, đừng nói là mấy hôm nay đêm nào cậu cũng ở ngoài quán net, chưa từng về nhà đấy?”
Giang Túc không mấy quan tâm “Ừ” một tiếng.
“Túc ca, sau này cậu định sẽ không về nhà nữa thật à?”
Lần này Giang Túc không đáp lại.
Sắc trời dần chuyển tối, trong phòng không mở đèn, duy chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên mặt anh.
Ánh mắt anh hơi sụp đổ, khuôn mặt lại càng trở nên lạnh lẽo.
Hứa Thuật cũng kịp nhận ra mình vừa đề cập đến chuyện không nên nói, anh ta trầm mặc một lúc rồi chuyển đề tài: “Đúng rồi, Túc ca, biết Hàn Dư Mạt lớp tôi chứ?”
Giang Túc nhìn màn hình, biểu cảm lạnh nhạt: “Tôi không biết.”
“...”
Người khác sẽ nghĩ Giang Túc đang nói dối, nhưng Hứa Thuật lại biết anh nói thật: “Bạn cùng bàn của tôi, cô ấy thích cậu, ngày nào cũng bám theo tôi xin cách thức liên lạc với cậu, còn dặn tôi khi nào rủ cậu ra ngoài chơi thì báo với cô ấy một tiếng.”
“Con người cậu ấy khá tốt, tính cách cũng ổn, đối tốt với tôi lắm, còn cho tôi mượn bài tập để chép, lúc kiểm tra hay thi cử, lần nào cũng ném kết quả sang cho tôi.”
“Cái chính là Hàn Dư Mạt lớn lên trông rất xinh đẹp, phát triển tốt, đặc biệt là ngực cậu ấy, tôi đoán ít nhất cũng phải cỡ D....Túc ca, nếu như là tôi, tôi sẽ thử một chút...”
Giang Túc nhấn chuột và gõ phím như bay, ấn giết boss xong, anh lắc lắc cổ tay, ngồi tựa lưng vào ghế, cầm chai nước khoáng uống hai ngụm, lười nhác nói:
“Tôi đau ngực.”
Chú thích: Ở đây thánh chơi chữ Giang Túc nói "可爱多", đó cũng là tên của một loại kem bên Trung Quốc (kem KeAiDuo). Vậy nên có thể hiểu theo hai nghĩa là "Người đến rất dễ thương", hoặc "Người đến giao kem KeAiDuo".
Kem KeAiDuo:
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Bình luận facebook