-
Chương 210
Lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm thì có một cơn gió thổi qua, Kiều Linh Nhi phát hiện cơ thể nàng đã nghiêng sang một bên, mũi tên nọ sượt ngang qua tai.
“Thiến…” Thời Thiến là người đầu tiên định thần lại, phát hiện ra người đứng bên cạnh tiểu thư thì không khỏi kinh ngạc. Song lời của nàng còn chưa kịp thốt ra đã bị người ta dùng khí điểm huyệt, muốn nói cũng không nói được.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, nhưng không ngoái sang người bên cạnh mà gióng mắt về phía cửa sổ, lọt vào tầm mắt nàng là một bóng hình quen thuộc, nhất là đôi mắt ấy, dù ở khoảng cách khá xa nàng vẫn nhận ra, chính là y!
“Linh Nhi.” Thiến Vân lão nhân khẽ gọi.
Kiều Linh Nhi giật mình nhìn sang, vành mắt nàng đỏ hoe, gục vào lòng lão nhân, “Sư phụ.”
Thiến Vân lão nhân vỗ vai nàng cười bảo, “Được rồi, tìm chỗ nào an toàn hơn đã.” Đây không phải là nơi tiện nói, bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn họ chằm chằm.
Kiều Linh Nhi trấn an bản thân, gật đầu khẽ nói một câu được.
Mọi người di chuyển đến gian phòng mà Thời Bố đã tìm sẵn.
“Tiểu thư, thuộc hạ và Tả Sấm ở ngoài cửa, nếu người có gì dặn dò xin cứ phân phó.” Thời Bố cung kính lui xuống.
Thấy vậy, Thời Thiến cũng theo ra ngoài.
Kiều Linh Nhi nắm tay Thiến Vân lão nhân không chịu buông, nàng nhớ người không gì sánh được, “Sư phụ, Linh Nhi rất nhớ người.”
Thiến Vân lão nhân cả cười, “Nếu đã nhớ sư phụ sao không đi tìm?”
Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ, “Chẳng phải sư phụ đã nói, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không được tìm người đó sao.”
Nói đến đây, trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy bất mãn, “Sư phụ, người thật bất công, người cho phép Doãn Hứa sư huynh đến thăm, nhưng lại không cho Linh Nhi đến.”
Trông dáng vẻ tủi thân của nàng không khỏi khiến Thiến Vân lão nhân bật cười, “Con đó, không cho con đến thăm ta chẳng phải vì nghĩ cho con đó sao? Nếu ta cho phép, có chắc con sẽ không giống một đứa ngốc suốt ngày chạy loạn? Đến khi ấy ai thèm lấy một đứa ngốc như thế chứ?”
Ấy, nói tới nói lui sao lại đề cập đến chuyện này rồi?
Mặt Kiều Linh Nhi đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Thiến Vân lão nhân, trong lòng chợt nhớ đến Hiên, trái tim nhỏ cũng u sầu, “Su phụ, hôm nay con đến tìm người là vì…”
Không đợi Kiều Linh Nhi nói hết câu, Thiến Vân lão nhân đã cắt ngang, “Ta biết con đến vì chuyện gì.”
Sư phụ biết?
Đôi mắt Kiều Linh Nhi sáng lên, phấn chấn hỏi, “Sư phụ, vậy bây giờ người theo con đến kinh thành giúp Hiên giải độc có được không?”
Bất kể vì sao sư phụ biết được, chỉ cần sư phụ chịu ra tay, nhất định có thể giúp Hiên giải độc, Hiên được cứu rồi.
Nụ cười trên khuôn mặt Thiến Vân lão nhân chợt tan biến, lão nhân lắc đầu thở dài, “Vi sư cũng bất lực.”
Chuyện này, chuyện này sao có thể? Y thuật, chẳng phải y thuật của sư phụ rất cao minh sao, sao có thể bất lực?
“Sư phụ, có phải người không muốn cứu Hiên không?” Kiều Linh Nhi mở lời một cách khó khăn, sư phụ không muốn đến kinh thành Nam Hạ nhất định có liên quan đến hoàng thất, không biết người của hoàng gia đã gây ra chuyện gì cho sư phụ nhỉ?
Thiến Vân lão nhân rút tay về, xoa xoa mái tóc nàng, lão nhân lắc đầu, “Linh Nhi, chỉ cần là điều con muốn nhất định phải dũng cảm theo đuổi. Những lời này trước khi xuống núi ta đã từng dặn dò con. Nếu năm xưa ta đã khuyến khích con theo đuổi, đương nhiên không lý nào lại làm người cản trở.”
Kiều Linh Nhi nóng ruột, “Sư phụ, vậy vì sao người lại…”
“Có những việc ngay đến vi sư cũng bất lực.” Chuyện này liên quan đến nhiều mặt, thậm chí có thể phá vỡ cả một đất nước, một người như bà sao có thể làm được?
“Sư phụ, con biết người có thể cứu Hiên, Linh Nhi xin người, người mau cứu chàng đi.” Kiều Linh Nhi đứng dậy rồi quỳ sụp xuống trước mặt Thiến Vân lão nhân.
“Linh Nhi, con làm gì vậy? Mau đứng lên đi.” Sắc mặt Thiến Vân lão nhân khẽ biến.
Bà thở dài bất đắc dĩ, “Chất độc mà hắn trúng phải ta không giải được, muốn giải độc này nhất định phải đích thân người này động thủ.”
Sư phụ không thể giải? Mà người khác lại có thể giải? Người nọ là ai?
“Người ấy là ai ạ?”
“Vị sư phụ già trên đỉnh Huyết sơn.” Ánh mắt Thiến Vân lão nhân ánh lên tia u ám, trông lại như bất đắc dĩ.
“Sư phụ, sao người cũng biết vị sư phụ già kia?” Kiều Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.
Thiến Vân lão nhân nâng Kiều Linh Nhi dậy, để nàng ngồi xuống bên cạnh rồi mới chậm rãi nói, “Vị sư phụ ấy tên là Độc Cô Phi, người Hiên Viên, năm xưa sau khi Hiên Viên quốc bị diệt vong, ông ta bèn xuất gia, đến huyết sơn, không ngờ mới đây thôi mà mấy chục năm đã qua. Thất vương gia trúng độc là do ông ta hạ, cốt là để con đích thân đến Huyết sơn một chuyến.”
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn sư phụ, có phần không hiểu hết ý tứ bên trong. Độc Cô Phi? Cái tên này nàng chưa từng nghe, càng chưa từng nghe sư phụ nhắc đến chuyện của Hiên Viên quốc, vì sao sư phụ lại biết rõ như thế?
“Cơ duyên xảo hợp, ta mới biết đến Độc Cô Phi, mục tiêu cả đời duy nhất của ông ta là phục quốc. Linh Nhi, ông ta muốn gặp con nên đã làm ra chuyện điên cuồng như thế, ông ta sẽ không làm tổn thương con, chỉ biết tìm cách ép con làm chuyện mà con không muốn làm.” Ánh mắt Thiến Vân lão nhân lộ vẻ sầu lo.
Đứa trẻ này luôn điềm tĩnh, lòng luôn an ổn, chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường. Nếu như con bé bị cuốn vào giữa trận tinh phong huyết vũ này, chỉ e ngày sau sẽ càng khó sống hơn. Vật đổi sao dời, liệu sau chuyện này con bé có còn giữ được vẻ hồn nhiên như bây giờ không?
Kiều Linh Nhi lắc đầu tỏ vẻ không tin, “Sư phụ, chuyện này không thể xảy ra.”
“Linh Nhi, không ít người, không ít chuyện mà mắt mình không thấy rõ, chỉ có theo dấu trái tim chỉ lối mới là chính xác nhất. Đoạn đường con chọn đi rất gian nan, thế nhưng chỉ có con mới có thể cứu được con dân thiên hạ. Quyết định của con sẽ kéo theo sự thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người.”
Đây là lần đầu tiên sư phụ nói những lời kỳ quặc thế này, trong thoáng chốc Kiều Linh Nhi khó lòng tiếp nhận, nàng vẫn luôn lắc đầu, “Sư phụ, người nói với Linh Nhi là người đang nói mơ đi, có phải vậy không?”
Trong lòng nàng đang sợ hãi tột cùng. Nhất định là sư phụ đang nói mơ, nếu không sao lại kinh khủng như thế được? Chuyện này sao có thể như vậy… Thật sự không thể tin được.
“Linh Nhi, con phải thật kiên cường.” Giọng Thiến Vân lão nhân bỗng trở nên nghiêm túc, nét mặt cũng đanh lại.
Kiều Linh Nhi lại khóc, “Thế nhưng sư phụ à, đây đều không phải điều con mong muốn, con chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, thật giản dị mà thôi. Cái gì mà ngôi vị hoàng đế, cái gì quyền lực con đều không cần, con thật sự không cần.”
Nhìn tiểu cô nương nức nở trước mặt, Thiến Vân lão nhân cũng không đành lòng. Thế nhưng bà còn cách nào khác đây? Bà có thể đưa con bé đi, mang con bé rời khỏi nơi này, nhưng con bé có chịu buông tay Tư Đồ Hiên không? Tư Đồ Hiên trở thành mục tiêu tất phải hứng chịu vài thứ. Nếu Linh Nhi theo hắn nhất định phải gánh chịu gấp đôi, bản thân Linh Nhi còn gánh vác một sứ mệnh quan trọng, hai người có khúc mắc sau sẽ càng thêm khổ cực. Không phải khổ vì tình cảm, mà trong cuộc sống có những điều vốn không tránh được.
“Sư phụ, con thật sự không muốn, con không hề có ý định phục quốc.” Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng thốt lên một câu này.
Thiến Vân lão nhân kinh hãi, không ngờ suy đoán của bà là đúng, Linh Nhi đã…
Một lúc sau, Kiều Linh Nhi mới thôi khóc, nàng nói ra thân thế của mình, “Con vốn nghĩ người kia chỉ gạt con, thế nhưng sau khi điều tra ra, con phát hiện tất cả những lời y nói đều là thật. Hơn nữa dưới bàn chân con còn có một hình phượng, là tử phượng. Khi còn nhỏ con đã biết, nhưng cho đến nay chưa từng nói với ai. Người kia muốn con đi tìm ngọc Cửu Phượng, nói rằng đó là sứ mệnh của con, nhất định phải hoàn thành.”
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi cười nhẹ, “Con chưa từng nghĩ đến chuyện phục quốc, nếu trước đây hoàng đế không hèn nhát như thế, quốc gia đã chẳng suy tàn. Chuyện đã rồi, chúng ta cũng nên thuận theo dòng nước trôi, cuộc sống của bách tính mới là điều quan trọng nhất. Sư phụ, con biết vị sư phụ già kia muốn làm thế, thế nhưng con không thể đáp ứng, thật sự không thể.”
Nếu vì cứu Hiên mà nàng phải chọn cách thông đồng làm chuyện trái lương tâm với Độc Cô Phi, khiến bách tính rơi vào thế nước sôi lửa bỏng, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu Hiên không qua khỏi, nàng sẽ theo chàng đến cuối con đường, chẳng qua là thay đổi cách thức mà thôi.
Thiến Vân lão nhân nhìn nàng không nói một lời, qua một lúc lâu mới cất tiếng, “Linh Nhi, con đã thay đổi rồi.”
Kiều Linh Nhi lại cười, một nụ cười rất đẹp, “Sư phụ, người phải nói là Linh Nhi trưởng thành rồi.”
Thiến Vân lão nhân bật cười, “Con đó, vẫn cứ nghịch ngợm như thế.”
Kiều Linh Nhi cười khổ.
Một lúc sau, Thiến Vân lão nhân mở lời phá tan sự yên lặng, “Con thật sự không muốn đến Huyết sơn?”
Đến Huyết sơn là có ý tứ gì, nàng hiểu rất rõ, thế nhưng nếu không đến Huyết sơn, Tư Đồ Hiên nắm chắc phần tử, Nam Hạ cũng sẽ rơi vào tay kẻ xấu.
Kiều Linh Nhi kiên định gật đầu, “Con sẽ dùng tất cả mọi cách để giải độc cho Hiên, nếu Hiên không qua được, cùng lắm thì con theo cùng chàng.”
Vẫn là suy nghĩ trẻ con năm xưa! Ngây ngô, quá ngây ngô.
Thiến Vân lão nhân thở dài, “Nhưng Linh Nhi à, con có nghĩ đến kết cục của Nam Hạ không?”
Hoàng hậu thì sao? Bát vương gia thì sao? Hoàng đế ra sao? Thái hậu sẽ như thế nào?
Kiều Linh Nhi không giải thích được, nàng há hốc mồm lặng thinh.
“Hoàng đế thần trí bất minh, mọi quyền hành đều nằm trong tay Hoàng hậu, Thất vương bình an ắt sẽ có người đối kháng với bà ta, thế nhưng nếu Thất vương gia không còn, có nghĩa từ nay về sau Hoàng hậu có thể xưng bá thiên hạ. Đến khi ấy người chịu khổ lại là bách tính mà thôi.”
PHải, còn có Hoàng tổ mẫu, còn có ngàn ngàn vạn vạn người dân vô tội.
Lòng Kiều Linh Nhi đau đớn, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một chuyện, “Sư phụ, có phải Hoàng hậu cũng là người Hiên Viên?”
Trước đây Hiên cũng từng nghi ngờ Hoàng hậu là người Hiên Viên, nếu thật vậy, có khi nào bà ta có liên quan đến Độc Cô Phi? Liệu hai người bọn họ có đang mưu mô, toan tính điều gì?
“Thiến…” Thời Thiến là người đầu tiên định thần lại, phát hiện ra người đứng bên cạnh tiểu thư thì không khỏi kinh ngạc. Song lời của nàng còn chưa kịp thốt ra đã bị người ta dùng khí điểm huyệt, muốn nói cũng không nói được.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, nhưng không ngoái sang người bên cạnh mà gióng mắt về phía cửa sổ, lọt vào tầm mắt nàng là một bóng hình quen thuộc, nhất là đôi mắt ấy, dù ở khoảng cách khá xa nàng vẫn nhận ra, chính là y!
“Linh Nhi.” Thiến Vân lão nhân khẽ gọi.
Kiều Linh Nhi giật mình nhìn sang, vành mắt nàng đỏ hoe, gục vào lòng lão nhân, “Sư phụ.”
Thiến Vân lão nhân vỗ vai nàng cười bảo, “Được rồi, tìm chỗ nào an toàn hơn đã.” Đây không phải là nơi tiện nói, bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn họ chằm chằm.
Kiều Linh Nhi trấn an bản thân, gật đầu khẽ nói một câu được.
Mọi người di chuyển đến gian phòng mà Thời Bố đã tìm sẵn.
“Tiểu thư, thuộc hạ và Tả Sấm ở ngoài cửa, nếu người có gì dặn dò xin cứ phân phó.” Thời Bố cung kính lui xuống.
Thấy vậy, Thời Thiến cũng theo ra ngoài.
Kiều Linh Nhi nắm tay Thiến Vân lão nhân không chịu buông, nàng nhớ người không gì sánh được, “Sư phụ, Linh Nhi rất nhớ người.”
Thiến Vân lão nhân cả cười, “Nếu đã nhớ sư phụ sao không đi tìm?”
Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ, “Chẳng phải sư phụ đã nói, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không được tìm người đó sao.”
Nói đến đây, trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy bất mãn, “Sư phụ, người thật bất công, người cho phép Doãn Hứa sư huynh đến thăm, nhưng lại không cho Linh Nhi đến.”
Trông dáng vẻ tủi thân của nàng không khỏi khiến Thiến Vân lão nhân bật cười, “Con đó, không cho con đến thăm ta chẳng phải vì nghĩ cho con đó sao? Nếu ta cho phép, có chắc con sẽ không giống một đứa ngốc suốt ngày chạy loạn? Đến khi ấy ai thèm lấy một đứa ngốc như thế chứ?”
Ấy, nói tới nói lui sao lại đề cập đến chuyện này rồi?
Mặt Kiều Linh Nhi đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Thiến Vân lão nhân, trong lòng chợt nhớ đến Hiên, trái tim nhỏ cũng u sầu, “Su phụ, hôm nay con đến tìm người là vì…”
Không đợi Kiều Linh Nhi nói hết câu, Thiến Vân lão nhân đã cắt ngang, “Ta biết con đến vì chuyện gì.”
Sư phụ biết?
Đôi mắt Kiều Linh Nhi sáng lên, phấn chấn hỏi, “Sư phụ, vậy bây giờ người theo con đến kinh thành giúp Hiên giải độc có được không?”
Bất kể vì sao sư phụ biết được, chỉ cần sư phụ chịu ra tay, nhất định có thể giúp Hiên giải độc, Hiên được cứu rồi.
Nụ cười trên khuôn mặt Thiến Vân lão nhân chợt tan biến, lão nhân lắc đầu thở dài, “Vi sư cũng bất lực.”
Chuyện này, chuyện này sao có thể? Y thuật, chẳng phải y thuật của sư phụ rất cao minh sao, sao có thể bất lực?
“Sư phụ, có phải người không muốn cứu Hiên không?” Kiều Linh Nhi mở lời một cách khó khăn, sư phụ không muốn đến kinh thành Nam Hạ nhất định có liên quan đến hoàng thất, không biết người của hoàng gia đã gây ra chuyện gì cho sư phụ nhỉ?
Thiến Vân lão nhân rút tay về, xoa xoa mái tóc nàng, lão nhân lắc đầu, “Linh Nhi, chỉ cần là điều con muốn nhất định phải dũng cảm theo đuổi. Những lời này trước khi xuống núi ta đã từng dặn dò con. Nếu năm xưa ta đã khuyến khích con theo đuổi, đương nhiên không lý nào lại làm người cản trở.”
Kiều Linh Nhi nóng ruột, “Sư phụ, vậy vì sao người lại…”
“Có những việc ngay đến vi sư cũng bất lực.” Chuyện này liên quan đến nhiều mặt, thậm chí có thể phá vỡ cả một đất nước, một người như bà sao có thể làm được?
“Sư phụ, con biết người có thể cứu Hiên, Linh Nhi xin người, người mau cứu chàng đi.” Kiều Linh Nhi đứng dậy rồi quỳ sụp xuống trước mặt Thiến Vân lão nhân.
“Linh Nhi, con làm gì vậy? Mau đứng lên đi.” Sắc mặt Thiến Vân lão nhân khẽ biến.
Bà thở dài bất đắc dĩ, “Chất độc mà hắn trúng phải ta không giải được, muốn giải độc này nhất định phải đích thân người này động thủ.”
Sư phụ không thể giải? Mà người khác lại có thể giải? Người nọ là ai?
“Người ấy là ai ạ?”
“Vị sư phụ già trên đỉnh Huyết sơn.” Ánh mắt Thiến Vân lão nhân ánh lên tia u ám, trông lại như bất đắc dĩ.
“Sư phụ, sao người cũng biết vị sư phụ già kia?” Kiều Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.
Thiến Vân lão nhân nâng Kiều Linh Nhi dậy, để nàng ngồi xuống bên cạnh rồi mới chậm rãi nói, “Vị sư phụ ấy tên là Độc Cô Phi, người Hiên Viên, năm xưa sau khi Hiên Viên quốc bị diệt vong, ông ta bèn xuất gia, đến huyết sơn, không ngờ mới đây thôi mà mấy chục năm đã qua. Thất vương gia trúng độc là do ông ta hạ, cốt là để con đích thân đến Huyết sơn một chuyến.”
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn sư phụ, có phần không hiểu hết ý tứ bên trong. Độc Cô Phi? Cái tên này nàng chưa từng nghe, càng chưa từng nghe sư phụ nhắc đến chuyện của Hiên Viên quốc, vì sao sư phụ lại biết rõ như thế?
“Cơ duyên xảo hợp, ta mới biết đến Độc Cô Phi, mục tiêu cả đời duy nhất của ông ta là phục quốc. Linh Nhi, ông ta muốn gặp con nên đã làm ra chuyện điên cuồng như thế, ông ta sẽ không làm tổn thương con, chỉ biết tìm cách ép con làm chuyện mà con không muốn làm.” Ánh mắt Thiến Vân lão nhân lộ vẻ sầu lo.
Đứa trẻ này luôn điềm tĩnh, lòng luôn an ổn, chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường. Nếu như con bé bị cuốn vào giữa trận tinh phong huyết vũ này, chỉ e ngày sau sẽ càng khó sống hơn. Vật đổi sao dời, liệu sau chuyện này con bé có còn giữ được vẻ hồn nhiên như bây giờ không?
Kiều Linh Nhi lắc đầu tỏ vẻ không tin, “Sư phụ, chuyện này không thể xảy ra.”
“Linh Nhi, không ít người, không ít chuyện mà mắt mình không thấy rõ, chỉ có theo dấu trái tim chỉ lối mới là chính xác nhất. Đoạn đường con chọn đi rất gian nan, thế nhưng chỉ có con mới có thể cứu được con dân thiên hạ. Quyết định của con sẽ kéo theo sự thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người.”
Đây là lần đầu tiên sư phụ nói những lời kỳ quặc thế này, trong thoáng chốc Kiều Linh Nhi khó lòng tiếp nhận, nàng vẫn luôn lắc đầu, “Sư phụ, người nói với Linh Nhi là người đang nói mơ đi, có phải vậy không?”
Trong lòng nàng đang sợ hãi tột cùng. Nhất định là sư phụ đang nói mơ, nếu không sao lại kinh khủng như thế được? Chuyện này sao có thể như vậy… Thật sự không thể tin được.
“Linh Nhi, con phải thật kiên cường.” Giọng Thiến Vân lão nhân bỗng trở nên nghiêm túc, nét mặt cũng đanh lại.
Kiều Linh Nhi lại khóc, “Thế nhưng sư phụ à, đây đều không phải điều con mong muốn, con chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, thật giản dị mà thôi. Cái gì mà ngôi vị hoàng đế, cái gì quyền lực con đều không cần, con thật sự không cần.”
Nhìn tiểu cô nương nức nở trước mặt, Thiến Vân lão nhân cũng không đành lòng. Thế nhưng bà còn cách nào khác đây? Bà có thể đưa con bé đi, mang con bé rời khỏi nơi này, nhưng con bé có chịu buông tay Tư Đồ Hiên không? Tư Đồ Hiên trở thành mục tiêu tất phải hứng chịu vài thứ. Nếu Linh Nhi theo hắn nhất định phải gánh chịu gấp đôi, bản thân Linh Nhi còn gánh vác một sứ mệnh quan trọng, hai người có khúc mắc sau sẽ càng thêm khổ cực. Không phải khổ vì tình cảm, mà trong cuộc sống có những điều vốn không tránh được.
“Sư phụ, con thật sự không muốn, con không hề có ý định phục quốc.” Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng thốt lên một câu này.
Thiến Vân lão nhân kinh hãi, không ngờ suy đoán của bà là đúng, Linh Nhi đã…
Một lúc sau, Kiều Linh Nhi mới thôi khóc, nàng nói ra thân thế của mình, “Con vốn nghĩ người kia chỉ gạt con, thế nhưng sau khi điều tra ra, con phát hiện tất cả những lời y nói đều là thật. Hơn nữa dưới bàn chân con còn có một hình phượng, là tử phượng. Khi còn nhỏ con đã biết, nhưng cho đến nay chưa từng nói với ai. Người kia muốn con đi tìm ngọc Cửu Phượng, nói rằng đó là sứ mệnh của con, nhất định phải hoàn thành.”
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi cười nhẹ, “Con chưa từng nghĩ đến chuyện phục quốc, nếu trước đây hoàng đế không hèn nhát như thế, quốc gia đã chẳng suy tàn. Chuyện đã rồi, chúng ta cũng nên thuận theo dòng nước trôi, cuộc sống của bách tính mới là điều quan trọng nhất. Sư phụ, con biết vị sư phụ già kia muốn làm thế, thế nhưng con không thể đáp ứng, thật sự không thể.”
Nếu vì cứu Hiên mà nàng phải chọn cách thông đồng làm chuyện trái lương tâm với Độc Cô Phi, khiến bách tính rơi vào thế nước sôi lửa bỏng, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu Hiên không qua khỏi, nàng sẽ theo chàng đến cuối con đường, chẳng qua là thay đổi cách thức mà thôi.
Thiến Vân lão nhân nhìn nàng không nói một lời, qua một lúc lâu mới cất tiếng, “Linh Nhi, con đã thay đổi rồi.”
Kiều Linh Nhi lại cười, một nụ cười rất đẹp, “Sư phụ, người phải nói là Linh Nhi trưởng thành rồi.”
Thiến Vân lão nhân bật cười, “Con đó, vẫn cứ nghịch ngợm như thế.”
Kiều Linh Nhi cười khổ.
Một lúc sau, Thiến Vân lão nhân mở lời phá tan sự yên lặng, “Con thật sự không muốn đến Huyết sơn?”
Đến Huyết sơn là có ý tứ gì, nàng hiểu rất rõ, thế nhưng nếu không đến Huyết sơn, Tư Đồ Hiên nắm chắc phần tử, Nam Hạ cũng sẽ rơi vào tay kẻ xấu.
Kiều Linh Nhi kiên định gật đầu, “Con sẽ dùng tất cả mọi cách để giải độc cho Hiên, nếu Hiên không qua được, cùng lắm thì con theo cùng chàng.”
Vẫn là suy nghĩ trẻ con năm xưa! Ngây ngô, quá ngây ngô.
Thiến Vân lão nhân thở dài, “Nhưng Linh Nhi à, con có nghĩ đến kết cục của Nam Hạ không?”
Hoàng hậu thì sao? Bát vương gia thì sao? Hoàng đế ra sao? Thái hậu sẽ như thế nào?
Kiều Linh Nhi không giải thích được, nàng há hốc mồm lặng thinh.
“Hoàng đế thần trí bất minh, mọi quyền hành đều nằm trong tay Hoàng hậu, Thất vương bình an ắt sẽ có người đối kháng với bà ta, thế nhưng nếu Thất vương gia không còn, có nghĩa từ nay về sau Hoàng hậu có thể xưng bá thiên hạ. Đến khi ấy người chịu khổ lại là bách tính mà thôi.”
PHải, còn có Hoàng tổ mẫu, còn có ngàn ngàn vạn vạn người dân vô tội.
Lòng Kiều Linh Nhi đau đớn, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một chuyện, “Sư phụ, có phải Hoàng hậu cũng là người Hiên Viên?”
Trước đây Hiên cũng từng nghi ngờ Hoàng hậu là người Hiên Viên, nếu thật vậy, có khi nào bà ta có liên quan đến Độc Cô Phi? Liệu hai người bọn họ có đang mưu mô, toan tính điều gì?
Bình luận facebook