-
Chương 225
Ngẫm lại thì thấy cũng chưa hẳn, thế nhưng khuôn mặt hắn nghiêm túc như vậy, không giống như đang đùa, nàng rối bời nói, “Hiên, bây giờ là lúc tốt nhất sao?”
Hoàng tổ mẫu vẫn chưa biết tung tích, Hoàng thượng vẫn bị Hoàng hậu khống chế, hơn nữa bây giờ còn xuất hiện thêm một Độc Cô Phi, thế lực thù địch nhiều như thế chân vạc, sao hắn lại muốn thành thân vào lúc này?
Tư Đồ Hiên lặng lẽ nhìn nàng, một lát sau mới vươn tay vuốt ve những sợi tóc mềm, “Nếu nàng không muốn cũng không sao, ta có thể chờ.”
Thấy ánh mắt cô đơn của hắn, trái tim Kiều Linh Nhi đông cứng, không phải nàng không muốn, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
“Hiên, ta đồng ý với chàng, sau khi chuyện này qua đi ta sẽ nói với chàng một chuyện, nếu chàng bằng lòng, chúng ta lập tức thành hôn, được không?”
Đôi mắt ngọc lóe lên tia sáng, như hai ngôi sao nhỏ giữa bầu trời tối tăm, tuy chói mắt nhưng chẳng thể rời mắt. Trái tim đập mạnh mẽ, Tư Đồ Hiên muốn đưa tay lên giữ lấy, có vậy mới ngăn được dòng cảm xúc đang tuôn trào lúc này.
“Được.” Nàng nói sao cũng đều được cả.
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, dịu dàng nói, “Để Vân Lam giúp ta thay y phục, ta còn vài chuyện phải giải quyết, sau đó còn muốn may mấy bộ xiêm y thật đẹp, khi ấy sẽ mặc cho chàng xem.”
Nụ cười ngọt ngào, dịu dàng hiện trên khuôn mặt nàng, khiến tim Tư Đồ Hiên tan chảy, khẽ vươn tay vuốt má nàng, cảm nhận sự mềm mại của làn da, đôi mắt thâm sau như cổ đàm, chất chứa thâm tình.
Chao ôi, đừng như thế chứ, ánh mắt như vậy nàng không thể cưỡng lại được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Kiều Linh Nhi yếu ớt nói, “Chàng ra ngoài trước đi, ta phải thay y phục.”
Lúc này Tư Đồ Hiên mới đứng lên, ừ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Vân Lam đã xuất hiện, cười híp mắt giúp tiểu thư thay y phục, miệng còn liến thoắng, “Tiểu thư, hôm nay Thất gia rất vui thì phải, nô tỳ nghe Thời Thiến nói hôm qua Thất gia để Thời Thiến đi nghỉ ngơi sớm, đích thân ở lại trông chừng tiểu thư. Nô tỳ biết người Thất gia quan tâm nhất là tiểu thư người đấy.”
Đêm qua, hắn trông chừng nàng suốt đêm?
“Nhất định là Thất gia rất yêu thương tiểu thư, người đã vất vả bao ngày, hôm qua còn mệt đến ngất xỉu khiến ngài vô cùng lo lắng. Nếu sau này thành thân, chắc chắn Thất gia sẽ đối xử với tiểu thư rất tốt.” Nghĩ vậy, Vân Lam bỗng thấy vui trong lòng, chỉ cần tiểu thư sống tốt, chỉ cần Thất gia yêu thương tiểu thư, chỉ cần tiểu thư vui vẻ, nàng ta cũng vui vẻ.
“Vân Lam, ngươi cũng không còn nhỏ, đợi ta giải quyết xong mọi việc sẽ chọn cho ngươi một đức lang quân ưng ý, để ngươi hưởng hạnh phúc cả đời.” Được lắm nha đầu kia, dám trêu chọc cả tiểu thư nhà ngươi à?
Vân Lam đang chải đầu cho nàng, nghe nói vậy chợt dừng tay lại, thoáng chốc tóc tơ cũng dựng đứng, “Tiểu thư, người không cần nô tỳ nữa sao?”
Thời Thiến cũng vừa bước đến cửa, nghe tiểu thư nói thế, lại thấy Vân Lam bị dọa đến sợ hãi, nàng ta cả cười, sau khi thỉnh an xong mới hùa theo chòng ghẹo, “Tiểu thư cũng vì muốn tốt cho cô thôi, Vân Lam à, nói gì thì nói cô cũng không còn nhỏ, cô chưa sốt ruột nhưng có người nóng lòng lắm rồi.”
Hôm nay Thời Thiến đã khá hơn, tuy vẫn trầm mặc ít nói, nhưng đôi lúc vẫn để lộ tài trêu chọc.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, ngắm Vân Lam ngơ ngác, nói không nên lời.
Vân Lam sợ đến phát khóc, “Tiểu thư, người từng nói sẽ không bỏ rơi nô tỳ mà.”
“Phải, ta đã từng nói thế.”
“vậy vì sao người còn bắt nô tỳ thành thân?”
“Ta cần ngươi nhưng không có nghĩa ngươi không được lập gia đình, tìm cho ngươi một đức lang quân như ý, giúp ngươi có một cuộc sống hạnh phúc là điều ta luôn mong đợi.” Kiều Linh Nhi nghiêm túc nói.
Quả thật hai nha đầu này giống như tỷ tỷ của nàng vậy, sao nàng có thể để bọn họ chịu thiệt thòi chứ? Giúp bọn họ tìm một nhà tốt, tìm một lang quân tốt, là điều nàng phải làm. Đương nhiên nàng tìm kiếm, nhưng lựa chọn ai là ở bọn họ, nếu bằng lòng thì gả, nếu không ưng thì lại tiếp tục tìm!
“Thế nhưng, tiểu thư à…” Vân Lam sốt ruột muốn nói với lời, nhưng đầu óc luẩn quẩn nghĩ mãi không ra, cuối cùng thấy nụ cười trên mặt Thời Thiến, trong đầu lóe lên một ý, “Tiểu thư, Thời Thiến còn lớn hơn nô tỳ, có phải tiểu thư nên chọn lang quân cho Thời Thiến trước rồi mới đến nô tỳ không?”
Giỏi lắm nha đầu kia, còn biết đưa người khác ra làm bia chắn!
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Thời Thiến đã định xong, chẳng qua là chưa đến lúc nên tạm thời chưa hành động thôi. Đợi khoảng thời gian này qua đi, hai người các ngươi cùng xuất giá, có vậy ta mới yên tâm.”
Vân Lam tròn mắt, nhìn Thời Thiến với vẻ không dám tin, kinh ngạc kêu lên, “Thời Thiến, tỷ tự định chung thân đại sự từ khi nào vậy?”
Nàng ta chưa từng nghe tiểu thư nhắc đến chuyện Thời Thiến đã có nhà ướm hỏi, hôm nay nghe vậy xem ra là Thời Thiến tự chọn lựa rồi.
Mặt Thời Thiến đen thui nhìn về phía Vân Lam, đôi mắt tỏ ý không vui, “Đừng nói nhảm.”
Vân Lam chẳng quan tâm tiểu thư gả nàng cho ai, tiếp tục đeo đuổi câu hỏi về Thời Thiến với sự hứng thú, “Tiểu thư, Thời Thiến thật sự tự định chung thân sao.”
Kiều Linh Nhi không biết nói sao, nhìn nha đầu kia vui vẻ đến lạ, lại còn vẻ chờ mong nữa chứ, nàng không khỏi lắc đầu, “Vân Lam, đây không phải ngươi đang muốn nói với ta rằng ngươi cũng muốn tự định chung thân đấy chứ?”
Sau khi chải xong búi tóc, Thời Thiến thả cây lược trong tay xuống, bối rối nhìn tiểu thư nhà mình. Tiểu thư nói vậy tức đã khẳng định Thời Thiến đã tự mình quyết định, nếu không vì sao còn dùng chữ “cũng” chứ?
Vân Lam vội lắc đầu, “Tiểu thư, nô tỳ thế sống chết theo người cả đời, tuyệt đối không muốn nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.”
“Thật sao?” Kiều Linh Nhi liếc nhìn, “Chỉ e đã bị người ta chiếm tiện nghi mất rồi ấy chứ.”
Vân Lam chột dạ, lắc đầu phủ nhận, “Tiểu thư, làm gì có chuyện ấy, người đừng nói lung tung.”
Dáng vẻ này đúng là của người có chuyện mờ ám.
Không nói gì, Kiều Linh Nhi chỉ cười rồi ra ngoài.
Thời Thiến liếc nhìn Vân Lam, “Vân Lam, có những chuyện không gạt được tiểu thư đâu.”
Vân Lam bi ai ngẩng đầu, nhìn theo thân ảnh vừa ra khỏi cửa, trong lòng bỗng thấy rầu rĩ, nàng ta vẫn biết mình không thể gạt được tiểu thư. Nhưng, nhưng tiểu thư không thể nói khéo một chút sao, nàng ta thật mất hết cả thể diện.
Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm đến thể diện của Vân Lam, sau khi dùng điểm tâm, nghe tin người của tiệm vải đã đến đại điện, bèn dẫn hai người Thời Thiến đến đấy. Nếu Hiên đã gọi người đến, nàng sẽ chọn vài miếng vải tốt, may xiêm y thật đẹp, chọn vài món trang sức đẹp mắt. Nữ nhân ai chẳng thích ăn mặc, thỉnh thoảng trang điểm phục sức một chút để vương gia thưởng thức.
Nàng thích màu trắng, chọn vải vóc đương nhiên cũng là màu trắng.
“Tiểu thư, người chỉ thích mấy kiểu này thôi sao? Nô tỳ thấy trang sức cũng không tệ đâu, Thất gia quả là hào phóng, sai người đưa đến nhiều trang sức như thế để tiểu thư chọn lựa.” Vân Lam tròn mắt nhìn mấy món đồ trang sức, miệng cảm khái nói.
Kiều Linh Nhi nhấp ngụm trà, nghe từng câu nhưng không nói một lời.
Không biết vì tâm trạng Thời Thiến tốt, hay vì sao mà hôm nay đột nhiên lên tiếng, “Vân Lam, nếu thích thì chọn vài món đi, đến khi thành thân thì lấy ra dùng.”
Khóe mắt Kiều Linh Nhi liếc nhìn Thời Thiến, trong mắt chất chứa suy nghĩ sâu xa nhưng không nói một câu.
Thời Thiến cũng hiểu, hôm này mình nói nhiều hơn mọi ngày, nên im lặng không nhắc lại.
Vân Lam bất mãn, miệng lưỡi Thời Thiến quá lợi hại, luôn khiến nàng ta á khẩu, “Thời Thiến, tỷ ức hiếp người ta.”
Nói xong còn quay sang mách với tiểu thư, “Tiểu thư, người thấy không, Thời Thiến lúc nào cũng bắt nạt nô tỳ.”
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Vậy ngươi để nàng ức hiếp hay sao? Hai người các ngươi thành thân, xuất giá cùng một ngày không chừng, cả hai cùng chọn vài món đi. Coi như chọn trước cho các ngươi, khi ấy có thiếu sẽ… bổ sung sau.”
Dứt lời, giọng Tư Đồ Hiên vang lên, “Linh Nhi, đã chọn xong chưa?”
Kiều Linh Nhi mỉm cười, ánh mắt vừa lướt qua đã thấy cả Tư Đồ Dật, Thời Bố và Tả Sấm, “Đã chọn xong rồi, tiện thể để Thời Thiến và Vân Lam chọn mấy thứ, đến khi ấy cả hai cùng xuất giá.”
Tư Đồ Hiên là ai, ẩn ý của tiểu cô nương là gì chẳng lẽ hắn lại không hiểu. Hơn nữa khi nhìn theo ánh mắt nàng, sắc mặt đám người kia cũng biến đổi, trong lòng lập tức có đáp án, bèn gật đầu phụ họa cùng nàng, “Ừm, vậy cũng tốt. Chọn nhiều nhiều một chút, nếu không thích thì theo ông chủ đến cửa hàng chọn, nhất định sẽ có thứ ưng ý.”
Thời Thiến và Vân Lam đều sợ ngây người, không ngờ Thất gia và đám người Thập tam gia cùng đến, càng không ngờ Thất gia lại nói vậy. Bọn họ đều biết Thất gia yêu thương tiểu thư, nhất định sẽ thuận theo ý người. Hôm nay biết làm sao cho phải?
Sắc mặt Tư Đồ Dật tối sầm lại, “Linh Nhi, bọn họ đã chọn xong chưa?”
Giọng nói trầm lắng, ánh mắt hung dữ, khiến Vân Lam sợ hãi, nhưng không dám mở miệng cãi lại nên đành cúi đầu.
Kiều Linh Nhi cả cười, nàng gật đầu, “Ừm, đã chọn xong cả rồi, nhưng không biết bọn họ có đồng ý không. Để bọn họ chọn lựa sau vậy.”
Sắc mặt Tư Đồ Dật càng khó coi hơn, y hừ lạnh một tiếng, “Thất ca, đệ có việc, cáo từ trước.”
Y phất tay áo bỏ đi.
Vân Lam trợn tròn mắt, miệng há hốc dõi theo người đi xa, không biết vì sao đột nhiên những dòng lệ tuôn trào, trong lòng bỗng thấy tủi thân.
Kiều Linh Nhi nhìn bóng dáng dần xa như có điều suy nghĩ, “Ừm, coi như cũng còn được.”
Hoàng tổ mẫu vẫn chưa biết tung tích, Hoàng thượng vẫn bị Hoàng hậu khống chế, hơn nữa bây giờ còn xuất hiện thêm một Độc Cô Phi, thế lực thù địch nhiều như thế chân vạc, sao hắn lại muốn thành thân vào lúc này?
Tư Đồ Hiên lặng lẽ nhìn nàng, một lát sau mới vươn tay vuốt ve những sợi tóc mềm, “Nếu nàng không muốn cũng không sao, ta có thể chờ.”
Thấy ánh mắt cô đơn của hắn, trái tim Kiều Linh Nhi đông cứng, không phải nàng không muốn, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
“Hiên, ta đồng ý với chàng, sau khi chuyện này qua đi ta sẽ nói với chàng một chuyện, nếu chàng bằng lòng, chúng ta lập tức thành hôn, được không?”
Đôi mắt ngọc lóe lên tia sáng, như hai ngôi sao nhỏ giữa bầu trời tối tăm, tuy chói mắt nhưng chẳng thể rời mắt. Trái tim đập mạnh mẽ, Tư Đồ Hiên muốn đưa tay lên giữ lấy, có vậy mới ngăn được dòng cảm xúc đang tuôn trào lúc này.
“Được.” Nàng nói sao cũng đều được cả.
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, dịu dàng nói, “Để Vân Lam giúp ta thay y phục, ta còn vài chuyện phải giải quyết, sau đó còn muốn may mấy bộ xiêm y thật đẹp, khi ấy sẽ mặc cho chàng xem.”
Nụ cười ngọt ngào, dịu dàng hiện trên khuôn mặt nàng, khiến tim Tư Đồ Hiên tan chảy, khẽ vươn tay vuốt má nàng, cảm nhận sự mềm mại của làn da, đôi mắt thâm sau như cổ đàm, chất chứa thâm tình.
Chao ôi, đừng như thế chứ, ánh mắt như vậy nàng không thể cưỡng lại được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Kiều Linh Nhi yếu ớt nói, “Chàng ra ngoài trước đi, ta phải thay y phục.”
Lúc này Tư Đồ Hiên mới đứng lên, ừ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Vân Lam đã xuất hiện, cười híp mắt giúp tiểu thư thay y phục, miệng còn liến thoắng, “Tiểu thư, hôm nay Thất gia rất vui thì phải, nô tỳ nghe Thời Thiến nói hôm qua Thất gia để Thời Thiến đi nghỉ ngơi sớm, đích thân ở lại trông chừng tiểu thư. Nô tỳ biết người Thất gia quan tâm nhất là tiểu thư người đấy.”
Đêm qua, hắn trông chừng nàng suốt đêm?
“Nhất định là Thất gia rất yêu thương tiểu thư, người đã vất vả bao ngày, hôm qua còn mệt đến ngất xỉu khiến ngài vô cùng lo lắng. Nếu sau này thành thân, chắc chắn Thất gia sẽ đối xử với tiểu thư rất tốt.” Nghĩ vậy, Vân Lam bỗng thấy vui trong lòng, chỉ cần tiểu thư sống tốt, chỉ cần Thất gia yêu thương tiểu thư, chỉ cần tiểu thư vui vẻ, nàng ta cũng vui vẻ.
“Vân Lam, ngươi cũng không còn nhỏ, đợi ta giải quyết xong mọi việc sẽ chọn cho ngươi một đức lang quân ưng ý, để ngươi hưởng hạnh phúc cả đời.” Được lắm nha đầu kia, dám trêu chọc cả tiểu thư nhà ngươi à?
Vân Lam đang chải đầu cho nàng, nghe nói vậy chợt dừng tay lại, thoáng chốc tóc tơ cũng dựng đứng, “Tiểu thư, người không cần nô tỳ nữa sao?”
Thời Thiến cũng vừa bước đến cửa, nghe tiểu thư nói thế, lại thấy Vân Lam bị dọa đến sợ hãi, nàng ta cả cười, sau khi thỉnh an xong mới hùa theo chòng ghẹo, “Tiểu thư cũng vì muốn tốt cho cô thôi, Vân Lam à, nói gì thì nói cô cũng không còn nhỏ, cô chưa sốt ruột nhưng có người nóng lòng lắm rồi.”
Hôm nay Thời Thiến đã khá hơn, tuy vẫn trầm mặc ít nói, nhưng đôi lúc vẫn để lộ tài trêu chọc.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, ngắm Vân Lam ngơ ngác, nói không nên lời.
Vân Lam sợ đến phát khóc, “Tiểu thư, người từng nói sẽ không bỏ rơi nô tỳ mà.”
“Phải, ta đã từng nói thế.”
“vậy vì sao người còn bắt nô tỳ thành thân?”
“Ta cần ngươi nhưng không có nghĩa ngươi không được lập gia đình, tìm cho ngươi một đức lang quân như ý, giúp ngươi có một cuộc sống hạnh phúc là điều ta luôn mong đợi.” Kiều Linh Nhi nghiêm túc nói.
Quả thật hai nha đầu này giống như tỷ tỷ của nàng vậy, sao nàng có thể để bọn họ chịu thiệt thòi chứ? Giúp bọn họ tìm một nhà tốt, tìm một lang quân tốt, là điều nàng phải làm. Đương nhiên nàng tìm kiếm, nhưng lựa chọn ai là ở bọn họ, nếu bằng lòng thì gả, nếu không ưng thì lại tiếp tục tìm!
“Thế nhưng, tiểu thư à…” Vân Lam sốt ruột muốn nói với lời, nhưng đầu óc luẩn quẩn nghĩ mãi không ra, cuối cùng thấy nụ cười trên mặt Thời Thiến, trong đầu lóe lên một ý, “Tiểu thư, Thời Thiến còn lớn hơn nô tỳ, có phải tiểu thư nên chọn lang quân cho Thời Thiến trước rồi mới đến nô tỳ không?”
Giỏi lắm nha đầu kia, còn biết đưa người khác ra làm bia chắn!
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Thời Thiến đã định xong, chẳng qua là chưa đến lúc nên tạm thời chưa hành động thôi. Đợi khoảng thời gian này qua đi, hai người các ngươi cùng xuất giá, có vậy ta mới yên tâm.”
Vân Lam tròn mắt, nhìn Thời Thiến với vẻ không dám tin, kinh ngạc kêu lên, “Thời Thiến, tỷ tự định chung thân đại sự từ khi nào vậy?”
Nàng ta chưa từng nghe tiểu thư nhắc đến chuyện Thời Thiến đã có nhà ướm hỏi, hôm nay nghe vậy xem ra là Thời Thiến tự chọn lựa rồi.
Mặt Thời Thiến đen thui nhìn về phía Vân Lam, đôi mắt tỏ ý không vui, “Đừng nói nhảm.”
Vân Lam chẳng quan tâm tiểu thư gả nàng cho ai, tiếp tục đeo đuổi câu hỏi về Thời Thiến với sự hứng thú, “Tiểu thư, Thời Thiến thật sự tự định chung thân sao.”
Kiều Linh Nhi không biết nói sao, nhìn nha đầu kia vui vẻ đến lạ, lại còn vẻ chờ mong nữa chứ, nàng không khỏi lắc đầu, “Vân Lam, đây không phải ngươi đang muốn nói với ta rằng ngươi cũng muốn tự định chung thân đấy chứ?”
Sau khi chải xong búi tóc, Thời Thiến thả cây lược trong tay xuống, bối rối nhìn tiểu thư nhà mình. Tiểu thư nói vậy tức đã khẳng định Thời Thiến đã tự mình quyết định, nếu không vì sao còn dùng chữ “cũng” chứ?
Vân Lam vội lắc đầu, “Tiểu thư, nô tỳ thế sống chết theo người cả đời, tuyệt đối không muốn nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.”
“Thật sao?” Kiều Linh Nhi liếc nhìn, “Chỉ e đã bị người ta chiếm tiện nghi mất rồi ấy chứ.”
Vân Lam chột dạ, lắc đầu phủ nhận, “Tiểu thư, làm gì có chuyện ấy, người đừng nói lung tung.”
Dáng vẻ này đúng là của người có chuyện mờ ám.
Không nói gì, Kiều Linh Nhi chỉ cười rồi ra ngoài.
Thời Thiến liếc nhìn Vân Lam, “Vân Lam, có những chuyện không gạt được tiểu thư đâu.”
Vân Lam bi ai ngẩng đầu, nhìn theo thân ảnh vừa ra khỏi cửa, trong lòng bỗng thấy rầu rĩ, nàng ta vẫn biết mình không thể gạt được tiểu thư. Nhưng, nhưng tiểu thư không thể nói khéo một chút sao, nàng ta thật mất hết cả thể diện.
Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm đến thể diện của Vân Lam, sau khi dùng điểm tâm, nghe tin người của tiệm vải đã đến đại điện, bèn dẫn hai người Thời Thiến đến đấy. Nếu Hiên đã gọi người đến, nàng sẽ chọn vài miếng vải tốt, may xiêm y thật đẹp, chọn vài món trang sức đẹp mắt. Nữ nhân ai chẳng thích ăn mặc, thỉnh thoảng trang điểm phục sức một chút để vương gia thưởng thức.
Nàng thích màu trắng, chọn vải vóc đương nhiên cũng là màu trắng.
“Tiểu thư, người chỉ thích mấy kiểu này thôi sao? Nô tỳ thấy trang sức cũng không tệ đâu, Thất gia quả là hào phóng, sai người đưa đến nhiều trang sức như thế để tiểu thư chọn lựa.” Vân Lam tròn mắt nhìn mấy món đồ trang sức, miệng cảm khái nói.
Kiều Linh Nhi nhấp ngụm trà, nghe từng câu nhưng không nói một lời.
Không biết vì tâm trạng Thời Thiến tốt, hay vì sao mà hôm nay đột nhiên lên tiếng, “Vân Lam, nếu thích thì chọn vài món đi, đến khi thành thân thì lấy ra dùng.”
Khóe mắt Kiều Linh Nhi liếc nhìn Thời Thiến, trong mắt chất chứa suy nghĩ sâu xa nhưng không nói một câu.
Thời Thiến cũng hiểu, hôm này mình nói nhiều hơn mọi ngày, nên im lặng không nhắc lại.
Vân Lam bất mãn, miệng lưỡi Thời Thiến quá lợi hại, luôn khiến nàng ta á khẩu, “Thời Thiến, tỷ ức hiếp người ta.”
Nói xong còn quay sang mách với tiểu thư, “Tiểu thư, người thấy không, Thời Thiến lúc nào cũng bắt nạt nô tỳ.”
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Vậy ngươi để nàng ức hiếp hay sao? Hai người các ngươi thành thân, xuất giá cùng một ngày không chừng, cả hai cùng chọn vài món đi. Coi như chọn trước cho các ngươi, khi ấy có thiếu sẽ… bổ sung sau.”
Dứt lời, giọng Tư Đồ Hiên vang lên, “Linh Nhi, đã chọn xong chưa?”
Kiều Linh Nhi mỉm cười, ánh mắt vừa lướt qua đã thấy cả Tư Đồ Dật, Thời Bố và Tả Sấm, “Đã chọn xong rồi, tiện thể để Thời Thiến và Vân Lam chọn mấy thứ, đến khi ấy cả hai cùng xuất giá.”
Tư Đồ Hiên là ai, ẩn ý của tiểu cô nương là gì chẳng lẽ hắn lại không hiểu. Hơn nữa khi nhìn theo ánh mắt nàng, sắc mặt đám người kia cũng biến đổi, trong lòng lập tức có đáp án, bèn gật đầu phụ họa cùng nàng, “Ừm, vậy cũng tốt. Chọn nhiều nhiều một chút, nếu không thích thì theo ông chủ đến cửa hàng chọn, nhất định sẽ có thứ ưng ý.”
Thời Thiến và Vân Lam đều sợ ngây người, không ngờ Thất gia và đám người Thập tam gia cùng đến, càng không ngờ Thất gia lại nói vậy. Bọn họ đều biết Thất gia yêu thương tiểu thư, nhất định sẽ thuận theo ý người. Hôm nay biết làm sao cho phải?
Sắc mặt Tư Đồ Dật tối sầm lại, “Linh Nhi, bọn họ đã chọn xong chưa?”
Giọng nói trầm lắng, ánh mắt hung dữ, khiến Vân Lam sợ hãi, nhưng không dám mở miệng cãi lại nên đành cúi đầu.
Kiều Linh Nhi cả cười, nàng gật đầu, “Ừm, đã chọn xong cả rồi, nhưng không biết bọn họ có đồng ý không. Để bọn họ chọn lựa sau vậy.”
Sắc mặt Tư Đồ Dật càng khó coi hơn, y hừ lạnh một tiếng, “Thất ca, đệ có việc, cáo từ trước.”
Y phất tay áo bỏ đi.
Vân Lam trợn tròn mắt, miệng há hốc dõi theo người đi xa, không biết vì sao đột nhiên những dòng lệ tuôn trào, trong lòng bỗng thấy tủi thân.
Kiều Linh Nhi nhìn bóng dáng dần xa như có điều suy nghĩ, “Ừm, coi như cũng còn được.”
Bình luận facebook