-
Chương 22 : Mùi xú uế trên người
Kiều Linh Nhi nhăn mày, nàng lúc này đã đói bụng, nhất định phải ăn no rồi mới có đủ khí lực đọ sức với người khác.
“Vân Lam, ngươi đi nói với người kia, nếu muốn chơi thì đợi ta dùng xong cơm tối đã, còn không thì lập tức lăn đi.”
Vân Lam hơi run lên, lo lắng quan sát nét mặt của tiểu Vương phi. Nhìn cũng đủ biết Vương phi đang tức giận, nên cô đành lui xuống.
Trắc vương phi cũng đâu phải không biết tính tình của Vương phi, nếu Vương phi đang đói bụng nhất định không ai có thể làm phiền. Ấy vậy mà cô ta còn tìm đến cửa ngay lúc này, nói không chừng lại ầm ĩ một phen.
Sau khi nghe Vân Lam bẩm báo lại, Phượng Mai giận tím mặt, “Cút, gọi Kiều Linh Nhi ra đây gặp ta, bằng không ta khiến cho nàng ta đẹp mặt.”
Đầu Phượng Mai đã đau nhức đến không thể chịu được, nhưng thứ Phượng Mai càng không thể chịu đựng chính là mùi hương khó ngửi bốc ra từ đầu ả ta. Vốn dĩ đêm qua đến lượt ả thị tẩm, nhưng vì Vương gia ngửi được mùi hương gớm ghiếc kia liền vứt bỏ cô ta lại, bỏ đi tìm nữ nhân khác thị tẩm.
Nhất định là Kiều Linh Nhi kia đã giở trò!
Vân Lam lập tức nhíu mày, bịt mũi theo bản năng, “Trắc vương phi, Vương phi dặn rằng lúc này người đang dùng vãn thiện, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. Nô tỳ sẽ bẩm báo lại.”
Chi Giai, nha đầu thân cận của Phượng Mai ngay tức thì bước lên, hung hăng lớn tiếng, “Cô còn không mau đi bẩm báo?”
Cố ma ma bên cạnh liếc mắt nhìn Chi Giai, “Nơi đây là Linh Tiêu điện, không phải Mai Tâm điện, hi vọng Trắc vương phi có thể phân biệt rõ ràng một chút.”
Nghe thấy Cố ma ma lên tiếng, sắc mặt Phượng Mai lạnh như băng, cô nổi giận, cô hiểu rõ bản thân không thể tùy tiện hành xử trước mặt Cố ma ma. Cố ma ma được Thái hậu phái đến Hách vương phủ, trước mắt bà ta sẽ nghe theo Kiều Linh Nhi, nếu cô và nàng ta ầm ĩ mâu thuẫn, khi chuyện đến tai Thái hậu thì lại hóa thành cô không đúng.
“Cố ma ma, bổn cung đương nhiên biết nơi này là Linh Tiêu điện, nhưng sự tình nguy cấp nên bổn cung mới đến cầu kiến Vương phi.” Phượng Mai tuy không nổi giận, nhưng giọng điệu lạnh như băng của cô đã chứng tỏ tất cả.
Cố ma ma hướng Mai trắc phi cung kính cúi đầu, “Trắc vương phi, hiện tại là giờ dùng thiện, tại Trường Thọ cung Vương phi cũng dùng bữa vào thời điểm này. Vậy nên không cần biết Trắc vương phi có chuyện gì cũng xin hãy đợi Vương phi dùng thiện xong đã.”
Nghe những lời lẽ quy củ kia của Cố ma ma, lửa giận trong lòng Phượng Mai bốc lên, phất tay áo ngồi xuống ghế.
Nhưng cô ta chỉ vừa ngồi xuống, giọng Cố ma ma đã lại vang lên, “Trắc vương phi, người hầu hạ bên cạnh Vương gia hẳn cũng hiểu rõ trước tiên xiêm y phải sạch sẽ, nhưng hiện tại trên người Trắc vương phi lại có mùi hương thật khác thường, điều này không chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của Vương gia mà còn ảnh hưởng đến hình tượng của hoàng thất. Hi vọng Trắc vương phi lập tức hồi cung chỉnh trang trước rồi sau hãy đến bái kiến Vương phi.”
Phượng Mai không thể ngờ Cố ma ma lại đem chuyện này nói thẳng ra, nhất thời cô không kiềm chế được tức giận. “Cố ma ma, bà nói vậy là có ý gì?”
Cố ma ma vẫn giữ nguyên thái độ, lặp lại những lời vừa nói một lần nữa, cuối cùng còn thêm một câu, “Nô tỳ mỗi ngày đều tiến cung bẩm báo mọi sự với Thái hậu nương nương, mong rằng Trắc vương phi có thể làm tốt bổn phận của bản thân.”
Phượng Mai cười lạnh, “Cố ma ma, đừng quên nơi này là đâu. Bổn cung nói cho bà biết, nơi này là Hách vương phủ. . . .”
Nhưng Phượng Mai còn chưa dứt lời, Cố ma ma đã tiếp lời, “Nô tỳ đương nhiên biết nơi này là Hách vương phủ, hơn nữa nô tỳ còn biết nơi đây vẫn là kinh thành. Trắc vương phi yên tâm, Thái hậu nương nương phái nô tỳ đến để giúp Vương gia chỉnh đốn Hách vương phủ thôi. Chỉ cần Trắc vương phi làm tốt bổn phận của mình, Vương phi hiển nhiên sẽ không trách tội Trắc vương phi. Bây giờ thỉnh Trắc vương phi hồi cung rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y rồi hẵng đến gặp Vương phi.”
Rốt cuộc Phượng Mai đành hậm hực phất tay bỏ đi.
“Vân Lam, ngươi đi nói với người kia, nếu muốn chơi thì đợi ta dùng xong cơm tối đã, còn không thì lập tức lăn đi.”
Vân Lam hơi run lên, lo lắng quan sát nét mặt của tiểu Vương phi. Nhìn cũng đủ biết Vương phi đang tức giận, nên cô đành lui xuống.
Trắc vương phi cũng đâu phải không biết tính tình của Vương phi, nếu Vương phi đang đói bụng nhất định không ai có thể làm phiền. Ấy vậy mà cô ta còn tìm đến cửa ngay lúc này, nói không chừng lại ầm ĩ một phen.
Sau khi nghe Vân Lam bẩm báo lại, Phượng Mai giận tím mặt, “Cút, gọi Kiều Linh Nhi ra đây gặp ta, bằng không ta khiến cho nàng ta đẹp mặt.”
Đầu Phượng Mai đã đau nhức đến không thể chịu được, nhưng thứ Phượng Mai càng không thể chịu đựng chính là mùi hương khó ngửi bốc ra từ đầu ả ta. Vốn dĩ đêm qua đến lượt ả thị tẩm, nhưng vì Vương gia ngửi được mùi hương gớm ghiếc kia liền vứt bỏ cô ta lại, bỏ đi tìm nữ nhân khác thị tẩm.
Nhất định là Kiều Linh Nhi kia đã giở trò!
Vân Lam lập tức nhíu mày, bịt mũi theo bản năng, “Trắc vương phi, Vương phi dặn rằng lúc này người đang dùng vãn thiện, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. Nô tỳ sẽ bẩm báo lại.”
Chi Giai, nha đầu thân cận của Phượng Mai ngay tức thì bước lên, hung hăng lớn tiếng, “Cô còn không mau đi bẩm báo?”
Cố ma ma bên cạnh liếc mắt nhìn Chi Giai, “Nơi đây là Linh Tiêu điện, không phải Mai Tâm điện, hi vọng Trắc vương phi có thể phân biệt rõ ràng một chút.”
Nghe thấy Cố ma ma lên tiếng, sắc mặt Phượng Mai lạnh như băng, cô nổi giận, cô hiểu rõ bản thân không thể tùy tiện hành xử trước mặt Cố ma ma. Cố ma ma được Thái hậu phái đến Hách vương phủ, trước mắt bà ta sẽ nghe theo Kiều Linh Nhi, nếu cô và nàng ta ầm ĩ mâu thuẫn, khi chuyện đến tai Thái hậu thì lại hóa thành cô không đúng.
“Cố ma ma, bổn cung đương nhiên biết nơi này là Linh Tiêu điện, nhưng sự tình nguy cấp nên bổn cung mới đến cầu kiến Vương phi.” Phượng Mai tuy không nổi giận, nhưng giọng điệu lạnh như băng của cô đã chứng tỏ tất cả.
Cố ma ma hướng Mai trắc phi cung kính cúi đầu, “Trắc vương phi, hiện tại là giờ dùng thiện, tại Trường Thọ cung Vương phi cũng dùng bữa vào thời điểm này. Vậy nên không cần biết Trắc vương phi có chuyện gì cũng xin hãy đợi Vương phi dùng thiện xong đã.”
Nghe những lời lẽ quy củ kia của Cố ma ma, lửa giận trong lòng Phượng Mai bốc lên, phất tay áo ngồi xuống ghế.
Nhưng cô ta chỉ vừa ngồi xuống, giọng Cố ma ma đã lại vang lên, “Trắc vương phi, người hầu hạ bên cạnh Vương gia hẳn cũng hiểu rõ trước tiên xiêm y phải sạch sẽ, nhưng hiện tại trên người Trắc vương phi lại có mùi hương thật khác thường, điều này không chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của Vương gia mà còn ảnh hưởng đến hình tượng của hoàng thất. Hi vọng Trắc vương phi lập tức hồi cung chỉnh trang trước rồi sau hãy đến bái kiến Vương phi.”
Phượng Mai không thể ngờ Cố ma ma lại đem chuyện này nói thẳng ra, nhất thời cô không kiềm chế được tức giận. “Cố ma ma, bà nói vậy là có ý gì?”
Cố ma ma vẫn giữ nguyên thái độ, lặp lại những lời vừa nói một lần nữa, cuối cùng còn thêm một câu, “Nô tỳ mỗi ngày đều tiến cung bẩm báo mọi sự với Thái hậu nương nương, mong rằng Trắc vương phi có thể làm tốt bổn phận của bản thân.”
Phượng Mai cười lạnh, “Cố ma ma, đừng quên nơi này là đâu. Bổn cung nói cho bà biết, nơi này là Hách vương phủ. . . .”
Nhưng Phượng Mai còn chưa dứt lời, Cố ma ma đã tiếp lời, “Nô tỳ đương nhiên biết nơi này là Hách vương phủ, hơn nữa nô tỳ còn biết nơi đây vẫn là kinh thành. Trắc vương phi yên tâm, Thái hậu nương nương phái nô tỳ đến để giúp Vương gia chỉnh đốn Hách vương phủ thôi. Chỉ cần Trắc vương phi làm tốt bổn phận của mình, Vương phi hiển nhiên sẽ không trách tội Trắc vương phi. Bây giờ thỉnh Trắc vương phi hồi cung rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y rồi hẵng đến gặp Vương phi.”
Rốt cuộc Phượng Mai đành hậm hực phất tay bỏ đi.
Last edited:
Bình luận facebook