-
Chương 255
Tư Đồ Dật trầm ngâm nhìn Vân Lam thật lâu, Vân Lam vừa nhận ra liền ba chân bốn cẳng chạy ngay.
“Đợi đã Vân Lam.” Sao Tư Đồ Dật có thể buông tha cho nàng dễ dàng vậy được? Y lập tức đuổi theo nàng.
“Sư phụ, người giận sao?” Kiều Linh Nhi thấp thỏm không yên nhìn sư phụ nãy giờ chưa nói một lời.
Thiến Vân lão nhân lẳng lặng nhìn Kiều Linh Nhi, thấy vẻ mặt bất an của nàng, bà chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy khiến Linh Nhi càng thêm bất an, “Sư phụ, lẽ ra Linh Nhi nên nghe lời người, người đừng giận mà.”
“Nếu ta cho con một cơ hội, có phải có sẽ nghe theo lời ta không?” Thiến Vân lão nhân hỏi nàng.
Kiều Linh Nhi ngơ ngác, dù cho nàng một cơ hội nữa, nàng vẫn không muốn Hiên bị tổn thương. Nhưng mà…
“Con vẫn sẽ che chở cho tên tiểu tử kia?” Thiến Vân lão nhân không vui hừ lạnh một tiếng, đây là lần đầu bà không khách khí gọi Tư Đồ Hiên là tiểu quỷ.
Kiều Linh Nhi bình tĩnh nhìn vẻ mặt của sư phụ, cuối cùng không nhịn được cười, ôm châm lấy cánh tay sư phụ, làm nũng nói, “Sư phụ, chẳng lẽ người muốn sau này Linh Nhi không ai yêu sao?”
Thiến Vân lão nhân trừng mắt nhìn nàng, “Nói xằng.”
Kiều Linh Nhi nhìn sư phụ cười, không nói gì nữa. Nàng biết sư phụ lo lắng cho nàng, dù sao nàng và Tư Đồ Hiên vẫn chưa thành thân, mà nàng lại kiên quyết trao thân cho hắn. Chẳng qua sư phụ sợ nàng chịu thiệt thôi.
Lúc này thời gian vô cùng quý báu, Thiến Vân lão nhân biết Kiều Linh Nhi tự biết lo cho mình, bà tuyệt nhiên không nói gì thêm, mà chuyển chủ đề, “Linh Nhi, tối qua Thất vương gia hạ lệnh cho vây quét đội quân của Hoàng hậu.”
Hai từ vây quét khiến Kiều Linh Nhi sợ hãi, trợn mắt nhìn sư phụ, tạm thời không thể tiếp thu được.
Thiến Vân lão nhân cũng không sốt ruột, để nàng chậm rãi tiêu hoá lời của mình, đợi nàng phục hồi tinh thần.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?” Kiều Linh Nhi không nghĩ Hiên sẽ làm như vậy, đây là đại sự, liên quan đến sinh mệnh của nhiều người, sao Hiên lại kích động như vậy?
“Hoàng hậu hạ độc Thất vương gia, còn sắp sếp mấy cô gái hầu hạ vương gia, nên đã tính kế hành động từ tối qua. Nhưng bằng ý chí của mình, Thất vương gia đã về phủ, nên kế hoạch của Hoàng hậu phải tạm ngưng.”
Thiên Vân lão nhân từ tốn nói, bà nhìn Kiều Linh Nhi, đợi phản ứng của nàng.
Lần này Kiều Linh Nhi không phản ứng mạnh mẽ như trước, vì nàng đã sớm biết do Hoàng hậu phá rồi. Hoàng hậu biết nước đi này rất nguy hiểm nhưng bà ta còn mạo hiểm, không lẽ Hoàng hậu đến bước đường cùng rồi?
“Hiên muốn làm gì, nhất định sẽ làm cho được.” Kiều Linh Nhi nhẹ giọng nói, tựa như là tiếng thở dài yếu ớt.
“Ta đã bảo Thời Bố ngăn lại.” Thiến Vân lão nhân cười nhạt, “Linh Nhi, còn lại nhờ con.”
Hai mắt Linh Nhi mở to, hoá ra sư phụ đã sắp xếp cả rồi.
Cứ nghĩ tất cả là do sư phụ sắp xếp, không ngờ cuối cùng Huyền Nhâm Tử lão tiền bối bước ra. Trong lòng Kiều Linh Nhi càng hứng khởi. Thấy ánh mắt Huyền lão tiền bối nhìn sư phụ, nàng cảm thấy xúc động. Mình ở bên sư phụ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có người khác phái nào có thể ở bên cạnh người, cũng bắt gặp vẻ làm nũng này của sư phụ. Ha ha, đợi sau khi chuyện này qua đi, không chỉ tìm tin tức chuyện của Thời Thiến, mà chuyện sư phụ cũng phải có động tĩnh gì mới đúng.
“Nếu đã vậy, giờ con lập tức tiến cung.” Kiều Linh nhi đứng lên.
Huyền Nhâm tử khoát tay, “Nha đầu Linh Nhi, con tạm thời không nên nôn nóng tiến cung, Thập tam vương gia vẫn chờ con đi cứu.”
Vừa dứt lời, Vân Lam hầm hầm chạy tới, hốc mắt hồng hồng mà rằng, “Tiểu thư, tiểu thư, người mau cứu Thập tam gia đi, Thất gia muốn giết Thập tam gia.”
Chuyện này rất nghiêm trọng!
Kiều Linh Nhi trợn mắt nhìn Vân Lam, quay đầu lại nhìn sắc mặt, quay đầu nhìn hai vị lão tiền bối sắc mặt không đổi, nhất thời sự im lặng bao trùm tất thảy, không lẽ cả hai đã lường trước chuyện sẽ xảy ra? Thôi, cứu người trước hãy nói.
Vừa tới đại điện đã nghe được giọng nói kinh sợ của Tư Đồ Dật, “Thất ca, huynh ngẫm lại đi, nếu huynh làm như thế, Linh Nhi sẽ nghĩ thế nào? Thất ca, huynh yên tâm, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu, huynh ta cho ta đi.”
Kiền Linh Nhi không nhịn được phì cười, vừa bước vào, sắc mặt hai nam nhân liền biến sắc, càng khiến nàng càng buồn cười, nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt không tốt của vị vương gia kia, nụ cười ấy vụt tắt, khuôn mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bảo, “Hiên, bị sao vậy?”
Tư Đồ Dật mong sao Linh Nhi có thể thuyết phục được Thất ca.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên không được tốt, có thể hiểu được chuyện đã xảy ra. Nhưng Hoàng hậu thật quá đáng, tất nhiên phải gánh chịu trách nhiệm. Dật tự ý dùng một đạo quân, sẽ khiến sinh mạng của phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu gặp nguy hiểm.
“Linh Nhi, tẩu mau giúp ta đi chứ.” Tư Đồ Dật biết lúc này chỉ có Kiều Linh Nhi có thể cứu được y.
Kiều Linh Nhi buồn cười nhìn y, “Thập tam gia, không phải chuyện gì ta cũng có thể làm được.”
Tư Đồ Dật không cần biết có làm được hay không, việc quan trọng lúc này là y cần được cứu vớt, y chỉ muốn theo Thất ca như trước thôi, “Linh Nhi, ta biết tẩu tốt bụng mà, tẩu hãy rủ lòng từ bi…”
Còn chưa dứt lời Tư Đồ Dật đã nhận được ánh mắt sắc lẻm không gì sánh bằng khiến y chẳng thể nói tiếp.
“Hiên, ta có vài việc muốn nói riêng với chàng, còn chuyện của Thập tam gia, có thể để sau chứ?” Kiều Linh Nhi bật cười, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đang giận dữ kia.
Ánh mắt tội nghiệp kia khiến Tư Đồ Hiên phải mềm lòng, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi biết hắn nghĩ gì, cười ngọt ngào, quay đầu nháy mắt mấy cái với Tư Đồ Dật, “Thập tam gia tạm thời tránh mặt một chút, ta muốn trao đổi với Thất gia vài chuyện.”
Tư Đồ Dật như vừa nhận được xá lệnh, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới bước tới, kéo lấy tay Tư Đồ Hiên đến ngồi trên ghế, nhẹ nhàng hỏi, “Vẫn còn giận sao?”
Đó là kế của sư phụ, hắn còn tức giận được sao?
Thấy Tư Đồ Hiên không trả lời, Kiều Linh Nhi thấy không yên lòng, liền giải thích, “Hiên, ta biết chuyện này khiến chàng rất tức giận, nhưng dù có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của bách tính vô tội, chàng xem có đúng không? Nếu bọn họ chết, lương tâm chàng sẽ cảm thấy bất an, còn ta thì không muốn chàng như thế.”
Trong mắt người ngoài, hắn là một ma vương lạnh lùng vô tình. Nhưng nàng biết hắn đối với ai cũng tốt, hắn rất thích những ai lương thiện. Hắn không lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn.
“Hiên, chúng ta dù có tức giận, nhưng có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề, không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của dân chúng, có đúng không?” Thấy hắn vẫn không lên tiếng, Kiều Linh Nhi càng phải mềm mại. Hắn kiêu ngạo như vậy, người khác lại dùng thủ đoạn hèn hạ lại đối phó như thế, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy không dễ chịu, nàng hiểu chứ.
Tư Đồ Hiên khẽ thở dài, đưa tay kéo nàng về phía mình để cảm nhận hương thơm ngọt ngào ấy, giọng nói trầm trầm vang lên, “Ta biết sư phụ sẽ cho người ngăn lại.”
Hắn biết? Vậy có sao còn phải…
Kiều Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, muốn nhìn hắn một chút để hỏi rõ, nhưng lại bị ôm không nhúc nhích được, chỉ có thể cúi đầu hỏi.
“Ta vốn không có ý giết những người vô tội, chỉ muốn tin tức này truyền vào cung, khiến bà ta mau chóng ra tay thôi.” Tư Đồ Hiên giải thích, “Nếu tin tức này truyền vào cung, bà ta tất nhiên sẽ tiên hạ thủ vi cường, lúc đó ta sẽ có đầy đủ lý do chống lại. Nhưng, Linh Nhi, sư phủ để Dật điều động một đạo quân ta sử dụng để âm thầm bảo vệ phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu.”
Âm thầm bảo vệ Hoàng đế và Hoàng tổ mẫu?
Đây là vấn đề Kiều Linh Nhi chưa từng nghĩ tới.
“Chuyện này là thế nào?” Kiều Linh Nhi cố sức đẩy hắn ra, kinh ngạc hỏi.
Cũng vì tin Hoàng tổ mẫu qua đời được truyền ra khiến kinh thành bắt đầu hoảng loạn, mà Hiên nói như vậy, có nghĩa là…
“Hiên, chàng mau nói ta biết, có phải chàng đã tìm được Hoàng tổ mẫu?” Kiều Linh Nhi kích động hỏi.
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Ta cũng mới biết Hoàng tổ mẫu ở đâu, đã phái người đưa Hoàng tổ mẫu rời khỏi rồi. Hai ngày nay ta vẫn điều tra Hoàng hậu giấu giải dược Thương vũ ở nơi nào, chỉ cần tìm được nó là có thể phơi bày âm mưu quỷ kế của bà ta.”
Kiều Linh Nhi mở to hai mắt nhìn Tư Đồ Hiên, sự phấn khích từ từ dâng lên, trong đầu nàng chỉ còn lại một câu, tìm được Hoàng tổ mẫu!
Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm được Hoàng tổ mẫu!
“Ta muốn đi gặp Hoàng tổ mẫu.” Hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, khiến Kiều Linh Nhi quên mất chuyện tình hình lúc này rất nhạy cảm.
Tư Đồ Hiên thở dài, y muốn nói thật với nàng dẫu biết nàng sẽ không kìm nén được, “Linh Nhi, hiện tại nàng không thể đi gặp Hoàng tổ mẫu, nàng yên tâm, Hoàng tổ mẫu tạm thời không sao.”
“Chàng nói chỉ điều động một đạo quân, Hoàng tổ mẫu sẽ gặp nguy hiểm.” Kiều Linh Nhi lo lắng.
“Nàng đừng gấp, tạm thời không có chuyện gì, ta đã phái người khác đi bảo vệ Hoàng tổ mẫu, kế tiếp là đến lượt nàng.”
Kiều Linh Nhi sững sờ, tới nàng sao?
Tư Đồ Hiên cười, nói nhỏ bên tai nàng, rồi nàng cũng cười, đôi mắt loé lên tia sáng, khẽ gật đầu.
“Đợi đã Vân Lam.” Sao Tư Đồ Dật có thể buông tha cho nàng dễ dàng vậy được? Y lập tức đuổi theo nàng.
“Sư phụ, người giận sao?” Kiều Linh Nhi thấp thỏm không yên nhìn sư phụ nãy giờ chưa nói một lời.
Thiến Vân lão nhân lẳng lặng nhìn Kiều Linh Nhi, thấy vẻ mặt bất an của nàng, bà chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy khiến Linh Nhi càng thêm bất an, “Sư phụ, lẽ ra Linh Nhi nên nghe lời người, người đừng giận mà.”
“Nếu ta cho con một cơ hội, có phải có sẽ nghe theo lời ta không?” Thiến Vân lão nhân hỏi nàng.
Kiều Linh Nhi ngơ ngác, dù cho nàng một cơ hội nữa, nàng vẫn không muốn Hiên bị tổn thương. Nhưng mà…
“Con vẫn sẽ che chở cho tên tiểu tử kia?” Thiến Vân lão nhân không vui hừ lạnh một tiếng, đây là lần đầu bà không khách khí gọi Tư Đồ Hiên là tiểu quỷ.
Kiều Linh Nhi bình tĩnh nhìn vẻ mặt của sư phụ, cuối cùng không nhịn được cười, ôm châm lấy cánh tay sư phụ, làm nũng nói, “Sư phụ, chẳng lẽ người muốn sau này Linh Nhi không ai yêu sao?”
Thiến Vân lão nhân trừng mắt nhìn nàng, “Nói xằng.”
Kiều Linh Nhi nhìn sư phụ cười, không nói gì nữa. Nàng biết sư phụ lo lắng cho nàng, dù sao nàng và Tư Đồ Hiên vẫn chưa thành thân, mà nàng lại kiên quyết trao thân cho hắn. Chẳng qua sư phụ sợ nàng chịu thiệt thôi.
Lúc này thời gian vô cùng quý báu, Thiến Vân lão nhân biết Kiều Linh Nhi tự biết lo cho mình, bà tuyệt nhiên không nói gì thêm, mà chuyển chủ đề, “Linh Nhi, tối qua Thất vương gia hạ lệnh cho vây quét đội quân của Hoàng hậu.”
Hai từ vây quét khiến Kiều Linh Nhi sợ hãi, trợn mắt nhìn sư phụ, tạm thời không thể tiếp thu được.
Thiến Vân lão nhân cũng không sốt ruột, để nàng chậm rãi tiêu hoá lời của mình, đợi nàng phục hồi tinh thần.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?” Kiều Linh Nhi không nghĩ Hiên sẽ làm như vậy, đây là đại sự, liên quan đến sinh mệnh của nhiều người, sao Hiên lại kích động như vậy?
“Hoàng hậu hạ độc Thất vương gia, còn sắp sếp mấy cô gái hầu hạ vương gia, nên đã tính kế hành động từ tối qua. Nhưng bằng ý chí của mình, Thất vương gia đã về phủ, nên kế hoạch của Hoàng hậu phải tạm ngưng.”
Thiên Vân lão nhân từ tốn nói, bà nhìn Kiều Linh Nhi, đợi phản ứng của nàng.
Lần này Kiều Linh Nhi không phản ứng mạnh mẽ như trước, vì nàng đã sớm biết do Hoàng hậu phá rồi. Hoàng hậu biết nước đi này rất nguy hiểm nhưng bà ta còn mạo hiểm, không lẽ Hoàng hậu đến bước đường cùng rồi?
“Hiên muốn làm gì, nhất định sẽ làm cho được.” Kiều Linh Nhi nhẹ giọng nói, tựa như là tiếng thở dài yếu ớt.
“Ta đã bảo Thời Bố ngăn lại.” Thiến Vân lão nhân cười nhạt, “Linh Nhi, còn lại nhờ con.”
Hai mắt Linh Nhi mở to, hoá ra sư phụ đã sắp xếp cả rồi.
Cứ nghĩ tất cả là do sư phụ sắp xếp, không ngờ cuối cùng Huyền Nhâm Tử lão tiền bối bước ra. Trong lòng Kiều Linh Nhi càng hứng khởi. Thấy ánh mắt Huyền lão tiền bối nhìn sư phụ, nàng cảm thấy xúc động. Mình ở bên sư phụ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có người khác phái nào có thể ở bên cạnh người, cũng bắt gặp vẻ làm nũng này của sư phụ. Ha ha, đợi sau khi chuyện này qua đi, không chỉ tìm tin tức chuyện của Thời Thiến, mà chuyện sư phụ cũng phải có động tĩnh gì mới đúng.
“Nếu đã vậy, giờ con lập tức tiến cung.” Kiều Linh nhi đứng lên.
Huyền Nhâm tử khoát tay, “Nha đầu Linh Nhi, con tạm thời không nên nôn nóng tiến cung, Thập tam vương gia vẫn chờ con đi cứu.”
Vừa dứt lời, Vân Lam hầm hầm chạy tới, hốc mắt hồng hồng mà rằng, “Tiểu thư, tiểu thư, người mau cứu Thập tam gia đi, Thất gia muốn giết Thập tam gia.”
Chuyện này rất nghiêm trọng!
Kiều Linh Nhi trợn mắt nhìn Vân Lam, quay đầu lại nhìn sắc mặt, quay đầu nhìn hai vị lão tiền bối sắc mặt không đổi, nhất thời sự im lặng bao trùm tất thảy, không lẽ cả hai đã lường trước chuyện sẽ xảy ra? Thôi, cứu người trước hãy nói.
Vừa tới đại điện đã nghe được giọng nói kinh sợ của Tư Đồ Dật, “Thất ca, huynh ngẫm lại đi, nếu huynh làm như thế, Linh Nhi sẽ nghĩ thế nào? Thất ca, huynh yên tâm, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu, huynh ta cho ta đi.”
Kiền Linh Nhi không nhịn được phì cười, vừa bước vào, sắc mặt hai nam nhân liền biến sắc, càng khiến nàng càng buồn cười, nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt không tốt của vị vương gia kia, nụ cười ấy vụt tắt, khuôn mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bảo, “Hiên, bị sao vậy?”
Tư Đồ Dật mong sao Linh Nhi có thể thuyết phục được Thất ca.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên không được tốt, có thể hiểu được chuyện đã xảy ra. Nhưng Hoàng hậu thật quá đáng, tất nhiên phải gánh chịu trách nhiệm. Dật tự ý dùng một đạo quân, sẽ khiến sinh mạng của phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu gặp nguy hiểm.
“Linh Nhi, tẩu mau giúp ta đi chứ.” Tư Đồ Dật biết lúc này chỉ có Kiều Linh Nhi có thể cứu được y.
Kiều Linh Nhi buồn cười nhìn y, “Thập tam gia, không phải chuyện gì ta cũng có thể làm được.”
Tư Đồ Dật không cần biết có làm được hay không, việc quan trọng lúc này là y cần được cứu vớt, y chỉ muốn theo Thất ca như trước thôi, “Linh Nhi, ta biết tẩu tốt bụng mà, tẩu hãy rủ lòng từ bi…”
Còn chưa dứt lời Tư Đồ Dật đã nhận được ánh mắt sắc lẻm không gì sánh bằng khiến y chẳng thể nói tiếp.
“Hiên, ta có vài việc muốn nói riêng với chàng, còn chuyện của Thập tam gia, có thể để sau chứ?” Kiều Linh Nhi bật cười, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đang giận dữ kia.
Ánh mắt tội nghiệp kia khiến Tư Đồ Hiên phải mềm lòng, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi biết hắn nghĩ gì, cười ngọt ngào, quay đầu nháy mắt mấy cái với Tư Đồ Dật, “Thập tam gia tạm thời tránh mặt một chút, ta muốn trao đổi với Thất gia vài chuyện.”
Tư Đồ Dật như vừa nhận được xá lệnh, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới bước tới, kéo lấy tay Tư Đồ Hiên đến ngồi trên ghế, nhẹ nhàng hỏi, “Vẫn còn giận sao?”
Đó là kế của sư phụ, hắn còn tức giận được sao?
Thấy Tư Đồ Hiên không trả lời, Kiều Linh Nhi thấy không yên lòng, liền giải thích, “Hiên, ta biết chuyện này khiến chàng rất tức giận, nhưng dù có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của bách tính vô tội, chàng xem có đúng không? Nếu bọn họ chết, lương tâm chàng sẽ cảm thấy bất an, còn ta thì không muốn chàng như thế.”
Trong mắt người ngoài, hắn là một ma vương lạnh lùng vô tình. Nhưng nàng biết hắn đối với ai cũng tốt, hắn rất thích những ai lương thiện. Hắn không lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn.
“Hiên, chúng ta dù có tức giận, nhưng có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề, không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của dân chúng, có đúng không?” Thấy hắn vẫn không lên tiếng, Kiều Linh Nhi càng phải mềm mại. Hắn kiêu ngạo như vậy, người khác lại dùng thủ đoạn hèn hạ lại đối phó như thế, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy không dễ chịu, nàng hiểu chứ.
Tư Đồ Hiên khẽ thở dài, đưa tay kéo nàng về phía mình để cảm nhận hương thơm ngọt ngào ấy, giọng nói trầm trầm vang lên, “Ta biết sư phụ sẽ cho người ngăn lại.”
Hắn biết? Vậy có sao còn phải…
Kiều Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, muốn nhìn hắn một chút để hỏi rõ, nhưng lại bị ôm không nhúc nhích được, chỉ có thể cúi đầu hỏi.
“Ta vốn không có ý giết những người vô tội, chỉ muốn tin tức này truyền vào cung, khiến bà ta mau chóng ra tay thôi.” Tư Đồ Hiên giải thích, “Nếu tin tức này truyền vào cung, bà ta tất nhiên sẽ tiên hạ thủ vi cường, lúc đó ta sẽ có đầy đủ lý do chống lại. Nhưng, Linh Nhi, sư phủ để Dật điều động một đạo quân ta sử dụng để âm thầm bảo vệ phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu.”
Âm thầm bảo vệ Hoàng đế và Hoàng tổ mẫu?
Đây là vấn đề Kiều Linh Nhi chưa từng nghĩ tới.
“Chuyện này là thế nào?” Kiều Linh Nhi cố sức đẩy hắn ra, kinh ngạc hỏi.
Cũng vì tin Hoàng tổ mẫu qua đời được truyền ra khiến kinh thành bắt đầu hoảng loạn, mà Hiên nói như vậy, có nghĩa là…
“Hiên, chàng mau nói ta biết, có phải chàng đã tìm được Hoàng tổ mẫu?” Kiều Linh Nhi kích động hỏi.
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Ta cũng mới biết Hoàng tổ mẫu ở đâu, đã phái người đưa Hoàng tổ mẫu rời khỏi rồi. Hai ngày nay ta vẫn điều tra Hoàng hậu giấu giải dược Thương vũ ở nơi nào, chỉ cần tìm được nó là có thể phơi bày âm mưu quỷ kế của bà ta.”
Kiều Linh Nhi mở to hai mắt nhìn Tư Đồ Hiên, sự phấn khích từ từ dâng lên, trong đầu nàng chỉ còn lại một câu, tìm được Hoàng tổ mẫu!
Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm được Hoàng tổ mẫu!
“Ta muốn đi gặp Hoàng tổ mẫu.” Hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, khiến Kiều Linh Nhi quên mất chuyện tình hình lúc này rất nhạy cảm.
Tư Đồ Hiên thở dài, y muốn nói thật với nàng dẫu biết nàng sẽ không kìm nén được, “Linh Nhi, hiện tại nàng không thể đi gặp Hoàng tổ mẫu, nàng yên tâm, Hoàng tổ mẫu tạm thời không sao.”
“Chàng nói chỉ điều động một đạo quân, Hoàng tổ mẫu sẽ gặp nguy hiểm.” Kiều Linh Nhi lo lắng.
“Nàng đừng gấp, tạm thời không có chuyện gì, ta đã phái người khác đi bảo vệ Hoàng tổ mẫu, kế tiếp là đến lượt nàng.”
Kiều Linh Nhi sững sờ, tới nàng sao?
Tư Đồ Hiên cười, nói nhỏ bên tai nàng, rồi nàng cũng cười, đôi mắt loé lên tia sáng, khẽ gật đầu.
Bình luận facebook