-
Chương 26 : Nghệ thuật giao tiếp
Tư Đồ Hiên khẽ nhướng mày, nhìn vẻ nhàm chán trên mặt cô gái nhỏ kia, đôi mắt phượng lóe lên tia sáng, không thể không nhìn ra được ý tứ kia, “Phí chẩn bệnh Linh Nhi đưa ra rất rao sao?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt cười, lắc đầu, “Không cao.”
“Bao nhiêu?”
“Gấp đôi hôm qua.” Tia sáng vừa lóe lên trong mắt Kiều Linh Nhi chớp mắt đã nhòa dần.
Chân Vân Lam mềm nhũn, suýt chút đã cùng đất mẹ thân ái tiếp xúc, may mắn thị vệ đứng bên cạnh đã mau mắn đỡ lấy cô.
Tiểu vương phi của tôi ơi, người có nhất thiết phải vui đùa kiểu này không? Thất vương gia là người có tiền, nhưng đó cũng là chuyện của ngài ấy, chẳng phải hôm qua người vừa lấy đi một vạn lượng sao, không lẽ hôm nay còn muốn tiếp tục lấy? Nếu chọc Thất vương gia nổi giận thì biết làm thế nào đây?
Thế nhưng những lời trong lòng Vân Lam, Kiều Linh Nhi chẳng hề hay biết, cũng không hiểu được, kết quả là nàng chớp đôi mắt to đen láy chờ đợi câu trả lời của đại kim chủ.
Tư Đồ Hiên tự vấn hồi lâu mới gật gù, “Thực ra thế cũng không đắt. Nhưng bổn vương nghe nói Linh Nhi cũng chẩn bệnh cho trắc phi Hách vương phủ, không biết Linh Nhi thu phí ra sao?”
Kiều Linh Nhi trừng mắt, thu phí cái gì, đó là nàng chỉnh Phượng Mai, mua vui cho bản thân, cho nên căn bản là không thể thu phí. Chẳng lẽ nam tử lòng dạ hiểm độc này biết được sự thật kia? Hừ, muốn nàng cũng không thu phí chẩn bệnh của anh ta sao? Mơ tưởng.
Suy nghĩ xong xuôi, Kiều Linh Nhi mới thản nhiên lên tiếng, “Thất ca có chuyện không biết rồi, có những thứ là vô giá, nhưng cũng có những thứ nhất định phải định giá.”
Trong lòng Tư Đồ Hiên cảm thấy hứng thú, hình như chuyện kinh hãi hôm qua so với hôm nay cũng chưa là gì.
Tiểu cô nương này thông minh kì lạ, người bình thường chỉ bằng một góc. Chỉ tự nhiên nói vài câu mà nghệ thuật giao tế của nàng đã được sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, không thể khinh suất!
“Nếu đã vậy, bổn vương liền trả phí cho nàng, nàng xem qua thử rốt cuộc bổn vương bị bệnh gì.”
Nghe Vương gia nhà mình nói xong, thị vệ đứng bên cạnh trong lòng bất an, Vương gia sinh bệnh nên thỉnh thái y đến chẩn đoán, Bát vương phi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao hiểu được y thuật? Nếu để Thái hậu nương nương biết được, hẳn sẽ trách cứ gia nhân Thất vương phủ.
“Vương gia, có cần thuộc hạ tiến cung thỉnh thái y?” Thị vệ kia suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng vẫn chọn cách lên tiếng.
Thế nhưng Tư Đồ Hiên còn chưa mở lời, Kiều Linh Nhi đã nhanh nhẩu nói, “Có bổn vương phi ở đây, chẳng lẽ còn lo lắng cho sức khỏe của vương gia nhà ngươi?”
Kiều Linh Nhi tuy chỉ mới tám tuổi, nhưng trên người đã có một khí chất đặc biệt, có thể nói là khí phách của người trên, là quý khí chỉ hoàng gia mới có.
Cả người tên thị vệ lập tức đông cứng, vội vàng quỳ xuống, “Bát vương phi bớt giận, thuộc hạ không phải có ý này.”
“Mặc kệ ngươi có ý gì, bây giờ ngươi lui xuống cho ta.” Ai cho ngươi ngăn cản bổn tiểu thư kiếm tiền? Đại kim chủ còn đang ngồi trước mặt, nếu nàng không biểu hiện tốt, hẳn sẽ mất đi một khoản ngân lượng, chuyện gây tổn thất này Kiều Linh Nhi nàng quyết không làm!
“Lui xuống đi, cả ngươi cũng lui đi.” Tư Đồ Hiên liếc nhìn Vân Lam, bình thản nói.
Vân Lam bất an nhìn tiểu Vương phi nhà mình, thấy nàng gật đầu, lúc này cô mới lui xuống.
“Tốt lắm, bắt đầu thôi.” Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hiên đầy tự tin.
Tư Đồ Hiên khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ hứng thú, chìa tay mình ra. . . .
Kiều Linh Nhi chớp mắt cười, lắc đầu, “Không cao.”
“Bao nhiêu?”
“Gấp đôi hôm qua.” Tia sáng vừa lóe lên trong mắt Kiều Linh Nhi chớp mắt đã nhòa dần.
Chân Vân Lam mềm nhũn, suýt chút đã cùng đất mẹ thân ái tiếp xúc, may mắn thị vệ đứng bên cạnh đã mau mắn đỡ lấy cô.
Tiểu vương phi của tôi ơi, người có nhất thiết phải vui đùa kiểu này không? Thất vương gia là người có tiền, nhưng đó cũng là chuyện của ngài ấy, chẳng phải hôm qua người vừa lấy đi một vạn lượng sao, không lẽ hôm nay còn muốn tiếp tục lấy? Nếu chọc Thất vương gia nổi giận thì biết làm thế nào đây?
Thế nhưng những lời trong lòng Vân Lam, Kiều Linh Nhi chẳng hề hay biết, cũng không hiểu được, kết quả là nàng chớp đôi mắt to đen láy chờ đợi câu trả lời của đại kim chủ.
Tư Đồ Hiên tự vấn hồi lâu mới gật gù, “Thực ra thế cũng không đắt. Nhưng bổn vương nghe nói Linh Nhi cũng chẩn bệnh cho trắc phi Hách vương phủ, không biết Linh Nhi thu phí ra sao?”
Kiều Linh Nhi trừng mắt, thu phí cái gì, đó là nàng chỉnh Phượng Mai, mua vui cho bản thân, cho nên căn bản là không thể thu phí. Chẳng lẽ nam tử lòng dạ hiểm độc này biết được sự thật kia? Hừ, muốn nàng cũng không thu phí chẩn bệnh của anh ta sao? Mơ tưởng.
Suy nghĩ xong xuôi, Kiều Linh Nhi mới thản nhiên lên tiếng, “Thất ca có chuyện không biết rồi, có những thứ là vô giá, nhưng cũng có những thứ nhất định phải định giá.”
Trong lòng Tư Đồ Hiên cảm thấy hứng thú, hình như chuyện kinh hãi hôm qua so với hôm nay cũng chưa là gì.
Tiểu cô nương này thông minh kì lạ, người bình thường chỉ bằng một góc. Chỉ tự nhiên nói vài câu mà nghệ thuật giao tế của nàng đã được sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, không thể khinh suất!
“Nếu đã vậy, bổn vương liền trả phí cho nàng, nàng xem qua thử rốt cuộc bổn vương bị bệnh gì.”
Nghe Vương gia nhà mình nói xong, thị vệ đứng bên cạnh trong lòng bất an, Vương gia sinh bệnh nên thỉnh thái y đến chẩn đoán, Bát vương phi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao hiểu được y thuật? Nếu để Thái hậu nương nương biết được, hẳn sẽ trách cứ gia nhân Thất vương phủ.
“Vương gia, có cần thuộc hạ tiến cung thỉnh thái y?” Thị vệ kia suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng vẫn chọn cách lên tiếng.
Thế nhưng Tư Đồ Hiên còn chưa mở lời, Kiều Linh Nhi đã nhanh nhẩu nói, “Có bổn vương phi ở đây, chẳng lẽ còn lo lắng cho sức khỏe của vương gia nhà ngươi?”
Kiều Linh Nhi tuy chỉ mới tám tuổi, nhưng trên người đã có một khí chất đặc biệt, có thể nói là khí phách của người trên, là quý khí chỉ hoàng gia mới có.
Cả người tên thị vệ lập tức đông cứng, vội vàng quỳ xuống, “Bát vương phi bớt giận, thuộc hạ không phải có ý này.”
“Mặc kệ ngươi có ý gì, bây giờ ngươi lui xuống cho ta.” Ai cho ngươi ngăn cản bổn tiểu thư kiếm tiền? Đại kim chủ còn đang ngồi trước mặt, nếu nàng không biểu hiện tốt, hẳn sẽ mất đi một khoản ngân lượng, chuyện gây tổn thất này Kiều Linh Nhi nàng quyết không làm!
“Lui xuống đi, cả ngươi cũng lui đi.” Tư Đồ Hiên liếc nhìn Vân Lam, bình thản nói.
Vân Lam bất an nhìn tiểu Vương phi nhà mình, thấy nàng gật đầu, lúc này cô mới lui xuống.
“Tốt lắm, bắt đầu thôi.” Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hiên đầy tự tin.
Tư Đồ Hiên khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ hứng thú, chìa tay mình ra. . . .
Last edited:
Bình luận facebook