-
Chương 2 : Tiến cung gặp lão tổ tông
Thái hậu trước nay vốn rất yêu thương Kiều Linh Nhi, nếu để nàng ta tiến cung bẩm báo, chẳng phải Phượng Mai nàng sẽ bị Thái hậu ghét bỏ sao.
Không được, tuyệt đối không thể để nàng ta vào cung tố cáo mình.
“Vương phi xưa nay đại nhân đại lượng, chuyện nhỏ như vậy cũng cần bẩm với Thái hậu sao?” Phượng Mai ôn hòa nói, vẻ mặt lấy lòng trông thật chướng mắt.
Vốn dĩ Kiều Linh Nhi cũng không định thưa chuyện này với Thái hậu, nàng chỉ muốn dọa cô gái kiêu ngạo này thôi. Không ngờ nàng ta lại không biết tốt xấu như thế, vậy thì cứ theo ý nàng ta mà làm.
“Mai trắc phi thật biết nói đùa, dù gì ta cũng chỉ mới tám tuổi, sao có thể là đại nhân. Hơn nữa, nói đến chuyện thị tẩm, thân thể tám tuổi của ta sao có thể so sánh được với vóc dáng nở nang của Mai trắc phi chứ. Đã chiếm được sự sủng ái của Vương gia, hiển nhiên cũng có thể khiến Thái hậu yêu thích, ta tin tưởng chuyện này không thể làm khó Mai trắc phi.”
Nghe từng lời của Kiều Linh Nhi, Mai trắc phi quả nhiên ngây dại, không ngờ miệng lưỡi của Kiều Linh Nhi lại sắc bén đến thế.
Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm, xoay người đi ra ngoài.
Cả người Mai trắc phi run lên, vội vàng đi đến đại điện. Nàng ta phải ngăn cản Kiều Linh Nhi, không thể để Kiều Linh Nhi kia bẩm báo với Thái hậu.
“Tỷ tỷ? Làm gì mà khẩn trương vậy?” Lê trắc phi ngạc nhiên hỏi.
Hai người là tỷ muội kết nghĩa, Mai trắc phi rất hiểu Lê trắc phi, hơn nữa chuyện gì cũng giúp Lê trắc phi, có thể nói là có ân với nàng ta.
Mai trắc phi tỉnh táo lại, kéo Lê trắc phi vào phòng kể chuyện vừa xảy ra.
Lê trắc phi nhướng mày, “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, Vương phi tuy rất được lòng Thái hậu, nhưng nàng ta trước giờ nhát như chuột, hẳn sẽ không nói lung tung. Cho dù nàng ta có lên tiếng, tỷ cũng không cần lo lắng, tỷ còn có Vương gia mà, cứ yên tâm đi.”
Nếu là trước kia, Mai trắc phi sẽ không lo lắng, thế nhưng dạo gần đây, nàng ta không thể không lo. Kẻ vốn bị mù lại không hề mù, hơn nữa hôm ấy khi nàng ta và Vương gia đang bên nhau, con bé mù kia còn dám nói, kỹ thuật như vậy còn dám biểu diễn trước mặt người khác…
Nha đầu bây giờ và con bé mù nhát như chuột trước kia hoàn toàn không giống nhau!
“Nhưng…” Mai trắc phi nhíu mày.
“Tỷ tỷ, đừng lo lắng, Vương gia sắp về rồi. Tỷ cứ hoài phí tâm tư vào nha đầu kia, chi bằng đem tâm tư đặt lên người Vương gia đi.” Lê trắc phi ý nhị nói.
Lòng Mai trắc phi lúc này mới an tĩnh lại, than phiền với Lê trắc phi vài câu, rồi trở về phòng.
Về phần Kiều Linh Nhi, khi nàng vào cung, Thái hậu đang cùng nha hoàn Lục Nhu trò chuyện. Thấy nàng đến, Thái hậu cười nói: “Linh Nhi, cuối cùng con cũng nhớ mình phải vào cung thăm ai gia sao?”
Kiều Linh Nhi ngoan ngoãn nở nụ cười, nàng hành lễ rồi lại gần bên Thái hậu, nắm tay người làm nũng. “Lão tổ tông quên lời Linh Nhi đã nói với người rồi. Nếu người nhớ con, nhất định đã bảo Lục Nhu đến Hách vương phủ đón Linh Nhi vào cung. Là lão tổ tông không thương Linh Nhi.”
Từng câu từng lời oán trách như đánh vào lòng Thái hậu.
“Vương phi không biết đấy thôi, lão tổ tông lúc nào cũng nhớ thương người. Nếu không đã không luôn nhắc đến người khi nói chuyện với nô tỳ.” Lục Nhu dâng trà, tươi cười nói.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi mở to, long lanh phiếm nước. “Lục Nhu, ra là lão tổ tông đang trách Linh Nhi không nghe lời sao?”
Lục Nhu đau lòng, nàng ta không chịu được nước mắt của tiểu tổ tông, lão tổ tông hẳn cũng không nỡ nhìn thấy.
Thái hậu dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, “Linh Nhi lanh lợi như vậy, sao ai gia nỡ trách con.”
Trong nháy mắt, nước mắt ban nãy đã bay đâu mất, chỉ còn lại nụ cười gian của cô nhỏ tám tuổi.
“Con đó nha, chỉ biết dọa Hoàng tổ mẫu, con nói Hoàng tổ mẫu phải làm sao đây?” Thái hậu biết nàng chỉ làm bộ đáng thương, nhưng lại không nỡ trách phạt.
“Vân Lam? Cô làm sao vậy?” Lục Nhu nhìn Vân Lam đang đứng bên cạnh mặt đầy nước mắt, khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt của Thái hậu cũng nghiêm lại. “Vân Lam, có chuyện gì?”
Vân Lam vội quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa đem mọi chuyện xảy ra ở vương phủ bẩm báo.
Sắc mặt Thái hậu đại biến, nộ khí đằng đằng….
Không được, tuyệt đối không thể để nàng ta vào cung tố cáo mình.
“Vương phi xưa nay đại nhân đại lượng, chuyện nhỏ như vậy cũng cần bẩm với Thái hậu sao?” Phượng Mai ôn hòa nói, vẻ mặt lấy lòng trông thật chướng mắt.
Vốn dĩ Kiều Linh Nhi cũng không định thưa chuyện này với Thái hậu, nàng chỉ muốn dọa cô gái kiêu ngạo này thôi. Không ngờ nàng ta lại không biết tốt xấu như thế, vậy thì cứ theo ý nàng ta mà làm.
“Mai trắc phi thật biết nói đùa, dù gì ta cũng chỉ mới tám tuổi, sao có thể là đại nhân. Hơn nữa, nói đến chuyện thị tẩm, thân thể tám tuổi của ta sao có thể so sánh được với vóc dáng nở nang của Mai trắc phi chứ. Đã chiếm được sự sủng ái của Vương gia, hiển nhiên cũng có thể khiến Thái hậu yêu thích, ta tin tưởng chuyện này không thể làm khó Mai trắc phi.”
Nghe từng lời của Kiều Linh Nhi, Mai trắc phi quả nhiên ngây dại, không ngờ miệng lưỡi của Kiều Linh Nhi lại sắc bén đến thế.
Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm, xoay người đi ra ngoài.
Cả người Mai trắc phi run lên, vội vàng đi đến đại điện. Nàng ta phải ngăn cản Kiều Linh Nhi, không thể để Kiều Linh Nhi kia bẩm báo với Thái hậu.
“Tỷ tỷ? Làm gì mà khẩn trương vậy?” Lê trắc phi ngạc nhiên hỏi.
Hai người là tỷ muội kết nghĩa, Mai trắc phi rất hiểu Lê trắc phi, hơn nữa chuyện gì cũng giúp Lê trắc phi, có thể nói là có ân với nàng ta.
Mai trắc phi tỉnh táo lại, kéo Lê trắc phi vào phòng kể chuyện vừa xảy ra.
Lê trắc phi nhướng mày, “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, Vương phi tuy rất được lòng Thái hậu, nhưng nàng ta trước giờ nhát như chuột, hẳn sẽ không nói lung tung. Cho dù nàng ta có lên tiếng, tỷ cũng không cần lo lắng, tỷ còn có Vương gia mà, cứ yên tâm đi.”
Nếu là trước kia, Mai trắc phi sẽ không lo lắng, thế nhưng dạo gần đây, nàng ta không thể không lo. Kẻ vốn bị mù lại không hề mù, hơn nữa hôm ấy khi nàng ta và Vương gia đang bên nhau, con bé mù kia còn dám nói, kỹ thuật như vậy còn dám biểu diễn trước mặt người khác…
Nha đầu bây giờ và con bé mù nhát như chuột trước kia hoàn toàn không giống nhau!
“Nhưng…” Mai trắc phi nhíu mày.
“Tỷ tỷ, đừng lo lắng, Vương gia sắp về rồi. Tỷ cứ hoài phí tâm tư vào nha đầu kia, chi bằng đem tâm tư đặt lên người Vương gia đi.” Lê trắc phi ý nhị nói.
Lòng Mai trắc phi lúc này mới an tĩnh lại, than phiền với Lê trắc phi vài câu, rồi trở về phòng.
Về phần Kiều Linh Nhi, khi nàng vào cung, Thái hậu đang cùng nha hoàn Lục Nhu trò chuyện. Thấy nàng đến, Thái hậu cười nói: “Linh Nhi, cuối cùng con cũng nhớ mình phải vào cung thăm ai gia sao?”
Kiều Linh Nhi ngoan ngoãn nở nụ cười, nàng hành lễ rồi lại gần bên Thái hậu, nắm tay người làm nũng. “Lão tổ tông quên lời Linh Nhi đã nói với người rồi. Nếu người nhớ con, nhất định đã bảo Lục Nhu đến Hách vương phủ đón Linh Nhi vào cung. Là lão tổ tông không thương Linh Nhi.”
Từng câu từng lời oán trách như đánh vào lòng Thái hậu.
“Vương phi không biết đấy thôi, lão tổ tông lúc nào cũng nhớ thương người. Nếu không đã không luôn nhắc đến người khi nói chuyện với nô tỳ.” Lục Nhu dâng trà, tươi cười nói.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi mở to, long lanh phiếm nước. “Lục Nhu, ra là lão tổ tông đang trách Linh Nhi không nghe lời sao?”
Lục Nhu đau lòng, nàng ta không chịu được nước mắt của tiểu tổ tông, lão tổ tông hẳn cũng không nỡ nhìn thấy.
Thái hậu dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, “Linh Nhi lanh lợi như vậy, sao ai gia nỡ trách con.”
Trong nháy mắt, nước mắt ban nãy đã bay đâu mất, chỉ còn lại nụ cười gian của cô nhỏ tám tuổi.
“Con đó nha, chỉ biết dọa Hoàng tổ mẫu, con nói Hoàng tổ mẫu phải làm sao đây?” Thái hậu biết nàng chỉ làm bộ đáng thương, nhưng lại không nỡ trách phạt.
“Vân Lam? Cô làm sao vậy?” Lục Nhu nhìn Vân Lam đang đứng bên cạnh mặt đầy nước mắt, khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt của Thái hậu cũng nghiêm lại. “Vân Lam, có chuyện gì?”
Vân Lam vội quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa đem mọi chuyện xảy ra ở vương phủ bẩm báo.
Sắc mặt Thái hậu đại biến, nộ khí đằng đằng….
Last edited:
Bình luận facebook