-
Chương 6 : Sự trừng phạt đầu tiên
Trong lòng Phượng Mai lo lắng, nghĩ bụng nếu Vương gia có thể hồi phủ sớm một chút thì thật may mắn, nếu để Kiều Linh Nhi bẩm với Thái hậu, nàng ta nhất định không có kết cục tốt. Nhưng nàng ta chẳng ngờ, dù Vương gia đã tiến cung, nàng ta cũng chạy không thoát.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.” Khi Phượng Mai nhận ra sự hiện diện của Tư Đồ Hách, trong lòng nàng ta bỗng thấy vui vẻ hơn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Thái hậu, tim nàng ta lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thái hậu không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn Kiều Linh Nhi bên cạnh, thấy con bé vẫn cúi đầu lặng thinh, trong lòng bà rất xót xa, “Linh Nhi, đến ngồi cạnh Hoàng tổ mẫu.”
Nói xong, Thái hậu nhích qua một chút, chừa một khoảng trống trên tọa.
Lục Nhu nở nụ cười, lão tổ tông đúng là rất sủng ái Vương phi.
Mọi người vừa nghe Thái hậu nói, vừa thấy người làm vậy thì ngây ra, dù là Hoàng thượng cũng chưa từng được ngồi chung ghế với Thái hậu. Ấy thế mà bây giờ, Thái hậu lại để Kiều Linh Nhi chung tọa, việc này chẳng phải hơi trái khuôn phép sao?
Thái hậu thấy Linh Nhi ngẩng đầu, khẽ chớp đôi mắt long lanh, cảm thấy trong lòng đứa nhỏ này có chút dao động liền kéo bàn tay nhỏ bé, muốn Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh mình.
Kiều Linh Nhi lại lắc đầu, nhìn Tư Đồ Hách đang ngồi một bên, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói, “Lão tổ tông, để Linh Nhi đứng vẫn tốt hơn.”
Thái hậu liền nhíu mày, xem ra thời gian qua đứa nhỏ này ở Hách vương phủ chịu không ít thiệt thòi, bằng không sẽ không sợ Hách nhi đến vậy.
Đứa nhỏ này còn quá nhỏ, làm sao hiểu được cuộc sống lục đục là như thế nào. Hơn nữa lại còn bị tổn thương bởi những cô gái có dã tâm bên cạnh. Lúc trước bà đã muốn gả Linh Nhi cho Hiên nhi, nhưng cha mẹ Linh Nhi đều chọn trúng Hách nhi.
“Linh Nhi không nghe lời ai gia sao?” Thái hậu xuống giọng.
Kiều Linh Nhi vội vàng lắc đầu, đôi mắt long lanh như đã nói hộ lòng nàng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, “Linh Nhi rất nghe lời mà, nếu lão tổ tông không tin có thể hỏi Lục Nhu.”
Trông dáng vẻ khẩn trương của Vương phi, Lục Nhu nhịn không được nở nụ cười, nụ cười rất thản nhiên nhẹ nhàng, “Vương phi hiển nhiên là nghe theo lời Thái hậu nương nương.”
Linh Nhi đưa mắt nhìn Lục Nhu hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Thái hậu, “Tạ lão tổ tông sủng ái.”
Nói xong, nàng được Lục Nhu đỡ đến ngồi bên cạnh Thái hậu.
Những người bên dưới đã ngây dại hết cả, bọn họ đều biết Thái hậu sủng ái Kiều Linh Nhi, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại cưng chiều đến mức này!
Trong mắt Tư Đồ Hách lộ vẻ trầm tư, nhìn đứa bé ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt lạnh như băng.
Phượng Mai từ lúc tiến vào Trường Thọ cung vẫn còn quỳ trên mặt đất, không có sự cho phép của Thái hậu, nàng ta không dám đứng lên, cũng không thể mở miệng. Nghe được Thái hậu để Kiều Linh Nhi ngồi bên cạnh, trong lòng rất ghen tị nhưng cũng đành chịu, chỉ còn cách hy vọng Tư Đồ Hách sẽ nói giúp đôi lời để nàng ta có thể mau chóng đứng dậy.
Thế nhưng sự chú ý của Tư Đồ Hách tất cả đều tập trung trên người Kiều Linh Nhi, nhất thời quên hẳn sự tồn tại của Phượng Mai.
Kiều Linh Nhi thấy vậy nhưng chỉ lặng thinh đứng bên cạnh lão tổ tông.
Đây coi như là sự trừng phạt đầu tiên dành cho Phượng Mai.
“Mai trắc phi sao còn quỳ thế kia? Trong tẩm cung của ai gia, trên sàn không có hoàng kim, không cần vồn vã như thế. Đứng dậy đi!” Giọng nói của Thái hậu bỗng vang lên, dường như lúc này mới phát hiện Phượng Mai vẫn còn quỳ dưới dất.
Phượng Mai tức giận thiếu điều hộc máu, thế nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính nói, “Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
Tư Đồ Dật không nhịn được nữa, bật cười ha hả.
Thật sự rất thú vị! Hắn thật muốn chạy đi tìm Thất ca cùng đến xem một màn này!
Kiều Linh Nhi trông thấy liền ngờ vực hỏi, “Mai trắc phi bị quỳ, Thập tam đệ cho rằng rất vui sao?”
Tư Đồ Dật toàn thân đông cứng, tiếng cười khi nãy giờ nghẽn lại nơi yết hầu, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng đỏ bừng lên.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.” Khi Phượng Mai nhận ra sự hiện diện của Tư Đồ Hách, trong lòng nàng ta bỗng thấy vui vẻ hơn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Thái hậu, tim nàng ta lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thái hậu không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn Kiều Linh Nhi bên cạnh, thấy con bé vẫn cúi đầu lặng thinh, trong lòng bà rất xót xa, “Linh Nhi, đến ngồi cạnh Hoàng tổ mẫu.”
Nói xong, Thái hậu nhích qua một chút, chừa một khoảng trống trên tọa.
Lục Nhu nở nụ cười, lão tổ tông đúng là rất sủng ái Vương phi.
Mọi người vừa nghe Thái hậu nói, vừa thấy người làm vậy thì ngây ra, dù là Hoàng thượng cũng chưa từng được ngồi chung ghế với Thái hậu. Ấy thế mà bây giờ, Thái hậu lại để Kiều Linh Nhi chung tọa, việc này chẳng phải hơi trái khuôn phép sao?
Thái hậu thấy Linh Nhi ngẩng đầu, khẽ chớp đôi mắt long lanh, cảm thấy trong lòng đứa nhỏ này có chút dao động liền kéo bàn tay nhỏ bé, muốn Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh mình.
Kiều Linh Nhi lại lắc đầu, nhìn Tư Đồ Hách đang ngồi một bên, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói, “Lão tổ tông, để Linh Nhi đứng vẫn tốt hơn.”
Thái hậu liền nhíu mày, xem ra thời gian qua đứa nhỏ này ở Hách vương phủ chịu không ít thiệt thòi, bằng không sẽ không sợ Hách nhi đến vậy.
Đứa nhỏ này còn quá nhỏ, làm sao hiểu được cuộc sống lục đục là như thế nào. Hơn nữa lại còn bị tổn thương bởi những cô gái có dã tâm bên cạnh. Lúc trước bà đã muốn gả Linh Nhi cho Hiên nhi, nhưng cha mẹ Linh Nhi đều chọn trúng Hách nhi.
“Linh Nhi không nghe lời ai gia sao?” Thái hậu xuống giọng.
Kiều Linh Nhi vội vàng lắc đầu, đôi mắt long lanh như đã nói hộ lòng nàng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, “Linh Nhi rất nghe lời mà, nếu lão tổ tông không tin có thể hỏi Lục Nhu.”
Trông dáng vẻ khẩn trương của Vương phi, Lục Nhu nhịn không được nở nụ cười, nụ cười rất thản nhiên nhẹ nhàng, “Vương phi hiển nhiên là nghe theo lời Thái hậu nương nương.”
Linh Nhi đưa mắt nhìn Lục Nhu hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Thái hậu, “Tạ lão tổ tông sủng ái.”
Nói xong, nàng được Lục Nhu đỡ đến ngồi bên cạnh Thái hậu.
Những người bên dưới đã ngây dại hết cả, bọn họ đều biết Thái hậu sủng ái Kiều Linh Nhi, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại cưng chiều đến mức này!
Trong mắt Tư Đồ Hách lộ vẻ trầm tư, nhìn đứa bé ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt lạnh như băng.
Phượng Mai từ lúc tiến vào Trường Thọ cung vẫn còn quỳ trên mặt đất, không có sự cho phép của Thái hậu, nàng ta không dám đứng lên, cũng không thể mở miệng. Nghe được Thái hậu để Kiều Linh Nhi ngồi bên cạnh, trong lòng rất ghen tị nhưng cũng đành chịu, chỉ còn cách hy vọng Tư Đồ Hách sẽ nói giúp đôi lời để nàng ta có thể mau chóng đứng dậy.
Thế nhưng sự chú ý của Tư Đồ Hách tất cả đều tập trung trên người Kiều Linh Nhi, nhất thời quên hẳn sự tồn tại của Phượng Mai.
Kiều Linh Nhi thấy vậy nhưng chỉ lặng thinh đứng bên cạnh lão tổ tông.
Đây coi như là sự trừng phạt đầu tiên dành cho Phượng Mai.
“Mai trắc phi sao còn quỳ thế kia? Trong tẩm cung của ai gia, trên sàn không có hoàng kim, không cần vồn vã như thế. Đứng dậy đi!” Giọng nói của Thái hậu bỗng vang lên, dường như lúc này mới phát hiện Phượng Mai vẫn còn quỳ dưới dất.
Phượng Mai tức giận thiếu điều hộc máu, thế nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính nói, “Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
Tư Đồ Dật không nhịn được nữa, bật cười ha hả.
Thật sự rất thú vị! Hắn thật muốn chạy đi tìm Thất ca cùng đến xem một màn này!
Kiều Linh Nhi trông thấy liền ngờ vực hỏi, “Mai trắc phi bị quỳ, Thập tam đệ cho rằng rất vui sao?”
Tư Đồ Dật toàn thân đông cứng, tiếng cười khi nãy giờ nghẽn lại nơi yết hầu, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng đỏ bừng lên.
Last edited:
Bình luận facebook