-
Chương 86 : Nhiệm vụ biến sắc
~
~
Vân Lam bị Cam Hoài hù họa bèn trừng mắt nhìn anh ta, “Huynh đi đường nào mà không tiếng không hình vậy? Hù sợ tiểu thư thì biết làm sao?”
Sắc mặt Cam Hoài không chút biến đổi, chỉ cung kính đứng một bên.
Kiều Linh Nhi nhìn tiểu nha đầu bá đạo kia nhưng chẳng nói gì, ra vẻ người ta hù dọa kẻ khác là nàng ta thì có.
“Là ai tới?” Kiều Linh Nhi đứng dậy, thản nhiên hỏi.
“Dạ là quản gia của Hách vương phủ.” Cam Hoài tuần tự đáp.
Kiều Linh Nhi lập tức bước ra ngoài còn Vân Lam thì đi trả tiền trà.
Vì còn đang đàm luận chuyện khi nãy nên mọi người chung quanh cũng chẳng chú ý tới tiểu nữ oa đang rời đi với dáng vẻ lo âu kia.
Trở lại Thất vương phủ, Kiều Linh Nhi đã nhìn thấy Tông Minh đang đứng chờ ở cửa đại điện.
“Kiều tiểu thư.” Tông Minh khẩn trương bước đến, chắp tay nói.
Đôi mày nàng khẽ nhíu lại, liếc mắt nhìn ông ta, sau liền bước vào đại điện. An tọa xong mới lên tiếng nói, “Sao Tông quản gia còn không bước vào?”
Tông Minh cả giận, dù gì ông cũng là quản gia của Hách vương phủ, thân phận địa vị so với quan lại có phần kém hơn nhưng ở Hách vương phủ cũng coi là có thể diện. Ấy thế mà bước vào Thất vương phủ ông lại bị người ta cản lại, còn bị bắt đứng đợi nửa ngày ngoài cửa mới gặp được Kiều Linh Nhi.
Hiện tại Kiều Linh Nhi đã quay về, lại còn đức hạnh quá thể làm ra bộ dáng cao cao tại thượng, chẳng lẽ con nhóc kia cho rằng nó còn là Bát vương phi sao? Bất quá chỉ là một tiểu nữ oa bị hưu mà thôi.
Sau khi vào cửa, thái độ của Tông Minh không còn vẻ cung kính như trước, “Kiều tiểu thư, Vương phi mời cô đến Hách vương phủ một chuyến.”
Trong lòng không vui, Kiều Linh Nhi nàng hừ lạnh một tiếng, nàng mời rời khỏi vương phủ ngày hôm qua đây thôi thế mà hiện tại đã có nữ nhân trong phủ xưng làm vương phi? Cũng thật là quá nhanh chân nhỉ.
“Hóa ra Bát vương gia đã đưa trắc phi trong phủ lên làm chánh thất rồi đấy cơ à. Chuyện này ta chưa hề nghe Thất gia nhắc đến.”
Nàng lẩm bẩm một câu, nghe như tiếng thở dài khiến kẻ khác chột dạ.
“Xin Kiều tiểu thư chớ có nói bậy.” Sắc mặt Tông Minh đại biến.
Đôi mắt nàng trừng lớn, “Sao lại là ta nói bậy? Rõ ràng chính miệng Tông quản gia ngươi vừa nói Bát vương phi mời ta đến vương phủ một chuyến. Tông quản gia chớ khinh ta lớn tuổi, trí nhớ của ta vẫn còn tốt lắm.”
Vân Lam vốn đang tức giận thì nghe được câu này của chủ tử, nhất thời nhịn không được bèn bật cười. Lời này của chủ tử thật khiến người ta phiền não, người mới tám tuổi thôi mà, thế nào gọi là lớn tuổi?
Mặt Tông Minh lại biến sắc, rõ ràng tiểu nữ oa này chính là đang cười nhạo tuổi tác ông đã cao. Nhưng cũng chính ông nói ra hai chữ “vương phi”, cái sai đều ở phía ông.
“Tông quản gia?” Kiều Linh Nhi nghi vấn hỏi.
Lúc này Tông Minh mới hơi cúi đầu, nhưng trong giọng nói nghe không ra thái độ cung kính, “Kiều tiểu thư, Mai trắc phi mời cô đến vương phủ một chuyến, còn mong Kiều tiểu thư lập tức theo lão hồi phủ.”
Vân Lam có phần nóng nảy, Thất gia và Thập tam gia đều đã tiến cung, hôm nay Tông quản gia tới là muốn đưa tiểu thư đến Hách vương phủ, chuyện này tiểu thư không thể cự tuyệt. Thế nhưng từ trước đến nay Mai trắc phi vốn không thích tiểu thư, nếu lúc này tiểu thư nhận lời e sẽ gặp nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi ngoảnh lại nhìn Vân Lam, trong ánh mắt nàng mang theo hàm ý cảnh cáo, Vân Lam không còn dám tùy tiện hành động.
“Phiền Tông quản gia hồi phủ bẩm lại với Mai trắc phi, hôm nay Thất vương phủ có chuyện cần xử lý, nếu muốn mời ta đến Hách vương phi, phiền Mai trắc phi báo trước với Thất vương gia. Bằng không, ta không thể rời khỏi Thất vương phủ.”
Kiều Linh Nhi chẳng phải kẻ ngốc, nàng đã đắc tội hai nữ nhân kia ở Hách vương phủ, nếu hiện tại một thân một mình đến đấy e rằng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng mất. Nàng không có ngu ngốc đến mức giao mạng mình vào tay bọn họ.
“Nhưng Mai trắc phi đã căn dặn, Kiều tiểu thư cô không thể không tuân theo.” Tông Minh có phần tức giận.
Vừa vặn lúc này Thời Bố cũng có việc cần bẩm báo, trùng hợp nghe được những lời kia của Tông Minh, anh ta lạnh lùng nói, “Tông quản gia nói vậy là ý muốn uy hiếp Kiều tiểu thư?”
Thời Bố là thị vệ đắc lực bên cạnh Tư Đồ Hiên, Tông Minh không phải là không biết điều này, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi. Thế nhưng lời Phượng Mai đã nói, ông không thể không làm.
“Xin Thời thị vệ đừng trách lão. Đây là lời Mai trắc phi căn dặn, mong Kiều tiểu thư lập tức theo lão đi gặp Mai trắc phi thì hơn. Đến khi Bát vương gia trách tội xuống chỉ e Kiều tiểu thư cũng khó ăn nói, hơn nữa lúc ấy còn liên lụy đến Thất vương gia thì cũng không hay.”
Những lới này của Tông Minh quả thật cao minh, nhưng đối tượng mà ông phải đối đầu lại là Kiều Linh Nhi, khẳng định không tránh khỏi chịu thiệt.
“Tông quản gia chớ nói vậy khiến ta sợ hãi. Ta đi hay không là chuyện của ta, nào có quan hệ gì đến Thất vương gia.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đanh lại, đôi mắt đen láy tóe lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tông Minh.
Vốn dĩ chỉ là một tiểu hài tử, Tông Minh ông hà tất phải sợ? Thế nhưng ngay lúc này, trong lòng ông lại lộ ra vài phần hoảng loạn.
Kiều Linh Nhi nhìn ra được nỗi sợ hãi trong ánh mắt ông ta thì thầm hài lòng trong bụng, liền cúi đầu thở dài một tiếng, “Bỏ đi, ta theo ông vào phủ.”
Thời Bộ lập tức nhíu mày, “Tiểu thư, gia dặn người ở lại trong phủ, bất kể phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi, gia sẽ nhanh chóng quay về.”
Lời này của Thời Bố giống như tấm bùa cứu mạng, trong lòng Vân Lam nhịn không được bèn bước đến, “Tiểu thư, người ở lại phủ đợi Thất gia đi, bằng không Thất gia quay về không tìm thấy người lại nổi giận.”
Nếu là ngày thường thì có cho Vân Lam một trăm lá gan cô cũng không dám đem Thất vương gia ra viện cớ, nhưng hiện tại thì khác, cô có thể dùng ngài làm cớ, còn thấy rất hài lòng.
Kiều Linh Nhi nhìn về phía Tông Minh với vẻ khó xử, “Tông quản chi, chi bằng như vậy, Thất vương gia hiện đang ở trong cung, ông trước hãy tiến cung bẩm với Thất vương gia một tiếng, sau đó ta sẽ theo ông đến Hách phủ gặp Mai trắc phi. Thế nào?”
Giọng nói mềm mỏng đưa ra kiến nghị, thật đúng là khiến lòng người rung động.
Vân Lam cố nhịn cười, đề nghị này của tiểu thư quả lợi hại.
Chân mày Thời Bố nhíu chặt, khóe miệng dường như co lại, thế nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ băng lãnh thường ngày.
Tông Minh trừng mắt nhìn Kiều Linh Nhi, ông không dám tin vào tai mình, sau cũng đành khuất phục, “Nếu Thất vương gia đã có lệnh, lão cũng đành hồi phủ bẩm báo lại với Mai trắc phi.”
Khi Tông Minh đi khỏi, Kiều Linh Nhi lập tức đứng dậy, “Thời Bồ, ngân phiếu chủ tử ngươi giao ta đâu?”
Thời Bố lập tức lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, giao cho nàng xong mới nói tiếp, “Gia nói tiểu thư phải ở trong phủ chơi, không được đi ra ngoài. Lát nữa người về sẽ dẫn tiểu thư đi một nơi rất vui.”
Kiều Linh Nhi vốn đang vui vẻ đếm ngân phiếu, nghe Thời Bố nói vậy liền ngạc nhiên hỏi, “Lời này thật là do chủ tử nhà ngươi nói?”
Ạch, nàng còn tưởng Thời Bố chỉ nói vậy để lừa Tông Minh thôi, không ngờ đúng thật là Tư Đồ Hiên đã căn dặn như vậy.
“Phải, tiểu thư.”
“À, vậy chủ tử nhà ngươi có nói sẽ dẫn ta đến đâu không?”
“Gia vẫn chưa nói, chỉ dặn thuộc hạ trở về báo cho tiểu thư biết.”
Vân Lam rất không thích kiểu trả lời này của Thời Bố, bản thân cô nhịn không được trừng mắt với anh ta. Thế nhưng nhân gia người ta nào có để ý, bẩm báo xong đã xoay người bước ra ngoài.
Kiều Linh Nhi nhìn thần tinh nha đầu Vân Lam kia không khỏi cảm thấy buồn cười, “Vân Lam, sao vậy? Nhìn đến nghiện rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lam đỏ lựng, có phần ủy khuất nói, “Tiểu thư, người ta nào có.”
Kiều Linh Nhi đung đưa đôi chân củ cải, bộ dáng ra chiều tự đắc, “Nếu như ngày nào đó ngươi nhìn trúng công tử nhà nào thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ thay ngươi làm chủ. Nếu không làm chủ được, ta sẽ nhờ Thất gia làm chủ cho ngươi.”
Vân Lam chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình.
Hồi lâu sau khi bình tĩnh lại rồi cô mới trừng mắt, “Tiểu thư, người nói vậy là muốn gạt nô tỳ sang một bên?”
“Ngươi rất phiền phức?” Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Vân Lam rồi hỏi vặn lại.
Vân Lam lắc đầu, “Không có không có, nô tỳ…”
Rồi tiểu nha đầu nọ bắt đầu ba hoa chích chòe tự tưởng thưởng bản thân, nào là trên thế gian này có một không hai, không tìm được nha hoàn nào như cô, nào là cô là nha hoàn tốt nhất, nào có ai lại không thích,…
Kiều Linh Nhi bất chợt tắt nụ cười, lắng nghe, nhìn ngóng.
“Chà, Linh Nhi. Hóa ra cô có nha hoàn có năng lực đến vậy sao?” Từ phía cửa truyền đến giọng nói của Tư Đồ Dật.
Vân Lam trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, “Thập tam gia? Sao người lại đến đây?”
Vừa dứt lời, bóng dáng Tư Đồ Hiên đã xuất hiện ở cửa.
Kiều Linh Nhi tiếp tục đung đưa đôi chân nhỏ, háo hứng ngắm nhìn dáng vẻ há hốc của Vân Lam.
Rốt cuộc nàng không nhịn được mà cười phá lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh ửng hồng, đôi mắt linh hoạt vì kích động mà long lanh vài phần.
Vân Lam cúi thấp đầu, không dám nhìn cũng chẳng dám nói, chỉ muốn khóc. Nếu biết hai vị vương gia đều đã hồi phủ, cô nào dám tự mình khoa trương. Cô làm vậy cốt là muốn chủ tử giữ cô lại.
Sau khi bước vào điện, Tư Đồ Dật nhìn chằm chằm Vân Lam hồi lâu mới cười hì hì nói, “Hóa ra nha đầu này cũng thật biết đùa. Linh Nhi, khi nào có thể thì cho ta mượn nha hoàn của cô vài ngày.”
Nghe xong lời này, nụ cười trên khuôn mặt nàng vụt tắt, bởi thu hồi gấp rút nên suýt chút nữa nghẹn họng, không khỏi ho khan vài tiếng.
Đôi mày Tư Đồ Hiên lập tức nhíu chặt lại, bước đến vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt không hài lòng lập tức xỉa thẳng về phía Tư Đồ Dập.
Tư Đồ Dật vội vàng tiến lại, “Linh Nhi, cô không sao chứ? Ta chỉ đùa một chút thôi, không cần kích động như thế.”
Hồi lâu sau Kiều Linh Nhi nàng mới bình ổn lại, đôi mặt long lanh đầy sát ý nhìn Tư Đồ Dật, sau lại ủy khuất hướng về phía Tư Đồ Hiên, “Thất vương gia là muốn gả Vân Lam cho Thập tam gia sao?”
Tư Đồ Hiên sẽ dễ dàng tha thứ chuyện mỗ tiểu hài bị người ta khi dễ?
Nực cười, dù là khi dễ trên đầu môi anh cũng tuyệt không cho phép.
“Dật, nhiệm vụ ngoài thành ngày mai giao cho đệ hoàn thành.”
Tư Đồ Hiên vừa nói xong thì sắc mặt Tư Đồ Dật cũng thay đổi, hai mắt anh ta trợn tròn, sau mới hét lớn, “Thất ca, huynh có cần đối xử với đệ như vậy chứ?”
Kiều Linh Nhi hiếu kỳ chớp mắt mấy cái, “Nhiệm vụ gì cơ?”
Đây là đang nói đến nhiệm vụ gì mà anh ta biến sắc đến vậy?
Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà kinh khủng đến vậy?
Sắc mặt Cam Hoài không chút biến đổi, chỉ cung kính đứng một bên.
Kiều Linh Nhi nhìn tiểu nha đầu bá đạo kia nhưng chẳng nói gì, ra vẻ người ta hù dọa kẻ khác là nàng ta thì có.
“Là ai tới?” Kiều Linh Nhi đứng dậy, thản nhiên hỏi.
“Dạ là quản gia của Hách vương phủ.” Cam Hoài tuần tự đáp.
Kiều Linh Nhi lập tức bước ra ngoài còn Vân Lam thì đi trả tiền trà.
Vì còn đang đàm luận chuyện khi nãy nên mọi người chung quanh cũng chẳng chú ý tới tiểu nữ oa đang rời đi với dáng vẻ lo âu kia.
Trở lại Thất vương phủ, Kiều Linh Nhi đã nhìn thấy Tông Minh đang đứng chờ ở cửa đại điện.
“Kiều tiểu thư.” Tông Minh khẩn trương bước đến, chắp tay nói.
Đôi mày nàng khẽ nhíu lại, liếc mắt nhìn ông ta, sau liền bước vào đại điện. An tọa xong mới lên tiếng nói, “Sao Tông quản gia còn không bước vào?”
Tông Minh cả giận, dù gì ông cũng là quản gia của Hách vương phủ, thân phận địa vị so với quan lại có phần kém hơn nhưng ở Hách vương phủ cũng coi là có thể diện. Ấy thế mà bước vào Thất vương phủ ông lại bị người ta cản lại, còn bị bắt đứng đợi nửa ngày ngoài cửa mới gặp được Kiều Linh Nhi.
Hiện tại Kiều Linh Nhi đã quay về, lại còn đức hạnh quá thể làm ra bộ dáng cao cao tại thượng, chẳng lẽ con nhóc kia cho rằng nó còn là Bát vương phi sao? Bất quá chỉ là một tiểu nữ oa bị hưu mà thôi.
Sau khi vào cửa, thái độ của Tông Minh không còn vẻ cung kính như trước, “Kiều tiểu thư, Vương phi mời cô đến Hách vương phủ một chuyến.”
Trong lòng không vui, Kiều Linh Nhi nàng hừ lạnh một tiếng, nàng mời rời khỏi vương phủ ngày hôm qua đây thôi thế mà hiện tại đã có nữ nhân trong phủ xưng làm vương phi? Cũng thật là quá nhanh chân nhỉ.
“Hóa ra Bát vương gia đã đưa trắc phi trong phủ lên làm chánh thất rồi đấy cơ à. Chuyện này ta chưa hề nghe Thất gia nhắc đến.”
Nàng lẩm bẩm một câu, nghe như tiếng thở dài khiến kẻ khác chột dạ.
“Xin Kiều tiểu thư chớ có nói bậy.” Sắc mặt Tông Minh đại biến.
Đôi mắt nàng trừng lớn, “Sao lại là ta nói bậy? Rõ ràng chính miệng Tông quản gia ngươi vừa nói Bát vương phi mời ta đến vương phủ một chuyến. Tông quản gia chớ khinh ta lớn tuổi, trí nhớ của ta vẫn còn tốt lắm.”
Vân Lam vốn đang tức giận thì nghe được câu này của chủ tử, nhất thời nhịn không được bèn bật cười. Lời này của chủ tử thật khiến người ta phiền não, người mới tám tuổi thôi mà, thế nào gọi là lớn tuổi?
Mặt Tông Minh lại biến sắc, rõ ràng tiểu nữ oa này chính là đang cười nhạo tuổi tác ông đã cao. Nhưng cũng chính ông nói ra hai chữ “vương phi”, cái sai đều ở phía ông.
“Tông quản gia?” Kiều Linh Nhi nghi vấn hỏi.
Lúc này Tông Minh mới hơi cúi đầu, nhưng trong giọng nói nghe không ra thái độ cung kính, “Kiều tiểu thư, Mai trắc phi mời cô đến vương phủ một chuyến, còn mong Kiều tiểu thư lập tức theo lão hồi phủ.”
Vân Lam có phần nóng nảy, Thất gia và Thập tam gia đều đã tiến cung, hôm nay Tông quản gia tới là muốn đưa tiểu thư đến Hách vương phủ, chuyện này tiểu thư không thể cự tuyệt. Thế nhưng từ trước đến nay Mai trắc phi vốn không thích tiểu thư, nếu lúc này tiểu thư nhận lời e sẽ gặp nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi ngoảnh lại nhìn Vân Lam, trong ánh mắt nàng mang theo hàm ý cảnh cáo, Vân Lam không còn dám tùy tiện hành động.
“Phiền Tông quản gia hồi phủ bẩm lại với Mai trắc phi, hôm nay Thất vương phủ có chuyện cần xử lý, nếu muốn mời ta đến Hách vương phi, phiền Mai trắc phi báo trước với Thất vương gia. Bằng không, ta không thể rời khỏi Thất vương phủ.”
Kiều Linh Nhi chẳng phải kẻ ngốc, nàng đã đắc tội hai nữ nhân kia ở Hách vương phủ, nếu hiện tại một thân một mình đến đấy e rằng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng mất. Nàng không có ngu ngốc đến mức giao mạng mình vào tay bọn họ.
“Nhưng Mai trắc phi đã căn dặn, Kiều tiểu thư cô không thể không tuân theo.” Tông Minh có phần tức giận.
Vừa vặn lúc này Thời Bố cũng có việc cần bẩm báo, trùng hợp nghe được những lời kia của Tông Minh, anh ta lạnh lùng nói, “Tông quản gia nói vậy là ý muốn uy hiếp Kiều tiểu thư?”
Thời Bố là thị vệ đắc lực bên cạnh Tư Đồ Hiên, Tông Minh không phải là không biết điều này, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi. Thế nhưng lời Phượng Mai đã nói, ông không thể không làm.
“Xin Thời thị vệ đừng trách lão. Đây là lời Mai trắc phi căn dặn, mong Kiều tiểu thư lập tức theo lão đi gặp Mai trắc phi thì hơn. Đến khi Bát vương gia trách tội xuống chỉ e Kiều tiểu thư cũng khó ăn nói, hơn nữa lúc ấy còn liên lụy đến Thất vương gia thì cũng không hay.”
Những lới này của Tông Minh quả thật cao minh, nhưng đối tượng mà ông phải đối đầu lại là Kiều Linh Nhi, khẳng định không tránh khỏi chịu thiệt.
“Tông quản gia chớ nói vậy khiến ta sợ hãi. Ta đi hay không là chuyện của ta, nào có quan hệ gì đến Thất vương gia.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đanh lại, đôi mắt đen láy tóe lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tông Minh.
Vốn dĩ chỉ là một tiểu hài tử, Tông Minh ông hà tất phải sợ? Thế nhưng ngay lúc này, trong lòng ông lại lộ ra vài phần hoảng loạn.
Kiều Linh Nhi nhìn ra được nỗi sợ hãi trong ánh mắt ông ta thì thầm hài lòng trong bụng, liền cúi đầu thở dài một tiếng, “Bỏ đi, ta theo ông vào phủ.”
Thời Bộ lập tức nhíu mày, “Tiểu thư, gia dặn người ở lại trong phủ, bất kể phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi, gia sẽ nhanh chóng quay về.”
Lời này của Thời Bố giống như tấm bùa cứu mạng, trong lòng Vân Lam nhịn không được bèn bước đến, “Tiểu thư, người ở lại phủ đợi Thất gia đi, bằng không Thất gia quay về không tìm thấy người lại nổi giận.”
Nếu là ngày thường thì có cho Vân Lam một trăm lá gan cô cũng không dám đem Thất vương gia ra viện cớ, nhưng hiện tại thì khác, cô có thể dùng ngài làm cớ, còn thấy rất hài lòng.
Kiều Linh Nhi nhìn về phía Tông Minh với vẻ khó xử, “Tông quản chi, chi bằng như vậy, Thất vương gia hiện đang ở trong cung, ông trước hãy tiến cung bẩm với Thất vương gia một tiếng, sau đó ta sẽ theo ông đến Hách phủ gặp Mai trắc phi. Thế nào?”
Giọng nói mềm mỏng đưa ra kiến nghị, thật đúng là khiến lòng người rung động.
Vân Lam cố nhịn cười, đề nghị này của tiểu thư quả lợi hại.
Chân mày Thời Bố nhíu chặt, khóe miệng dường như co lại, thế nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ băng lãnh thường ngày.
Tông Minh trừng mắt nhìn Kiều Linh Nhi, ông không dám tin vào tai mình, sau cũng đành khuất phục, “Nếu Thất vương gia đã có lệnh, lão cũng đành hồi phủ bẩm báo lại với Mai trắc phi.”
Khi Tông Minh đi khỏi, Kiều Linh Nhi lập tức đứng dậy, “Thời Bồ, ngân phiếu chủ tử ngươi giao ta đâu?”
Thời Bố lập tức lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, giao cho nàng xong mới nói tiếp, “Gia nói tiểu thư phải ở trong phủ chơi, không được đi ra ngoài. Lát nữa người về sẽ dẫn tiểu thư đi một nơi rất vui.”
Kiều Linh Nhi vốn đang vui vẻ đếm ngân phiếu, nghe Thời Bố nói vậy liền ngạc nhiên hỏi, “Lời này thật là do chủ tử nhà ngươi nói?”
Ạch, nàng còn tưởng Thời Bố chỉ nói vậy để lừa Tông Minh thôi, không ngờ đúng thật là Tư Đồ Hiên đã căn dặn như vậy.
“Phải, tiểu thư.”
“À, vậy chủ tử nhà ngươi có nói sẽ dẫn ta đến đâu không?”
“Gia vẫn chưa nói, chỉ dặn thuộc hạ trở về báo cho tiểu thư biết.”
Vân Lam rất không thích kiểu trả lời này của Thời Bố, bản thân cô nhịn không được trừng mắt với anh ta. Thế nhưng nhân gia người ta nào có để ý, bẩm báo xong đã xoay người bước ra ngoài.
Kiều Linh Nhi nhìn thần tinh nha đầu Vân Lam kia không khỏi cảm thấy buồn cười, “Vân Lam, sao vậy? Nhìn đến nghiện rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lam đỏ lựng, có phần ủy khuất nói, “Tiểu thư, người ta nào có.”
Kiều Linh Nhi đung đưa đôi chân củ cải, bộ dáng ra chiều tự đắc, “Nếu như ngày nào đó ngươi nhìn trúng công tử nhà nào thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ thay ngươi làm chủ. Nếu không làm chủ được, ta sẽ nhờ Thất gia làm chủ cho ngươi.”
Vân Lam chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình.
Hồi lâu sau khi bình tĩnh lại rồi cô mới trừng mắt, “Tiểu thư, người nói vậy là muốn gạt nô tỳ sang một bên?”
“Ngươi rất phiền phức?” Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Vân Lam rồi hỏi vặn lại.
Vân Lam lắc đầu, “Không có không có, nô tỳ…”
Rồi tiểu nha đầu nọ bắt đầu ba hoa chích chòe tự tưởng thưởng bản thân, nào là trên thế gian này có một không hai, không tìm được nha hoàn nào như cô, nào là cô là nha hoàn tốt nhất, nào có ai lại không thích,…
Kiều Linh Nhi bất chợt tắt nụ cười, lắng nghe, nhìn ngóng.
“Chà, Linh Nhi. Hóa ra cô có nha hoàn có năng lực đến vậy sao?” Từ phía cửa truyền đến giọng nói của Tư Đồ Dật.
Vân Lam trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, “Thập tam gia? Sao người lại đến đây?”
Vừa dứt lời, bóng dáng Tư Đồ Hiên đã xuất hiện ở cửa.
Kiều Linh Nhi tiếp tục đung đưa đôi chân nhỏ, háo hứng ngắm nhìn dáng vẻ há hốc của Vân Lam.
Rốt cuộc nàng không nhịn được mà cười phá lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh ửng hồng, đôi mắt linh hoạt vì kích động mà long lanh vài phần.
Vân Lam cúi thấp đầu, không dám nhìn cũng chẳng dám nói, chỉ muốn khóc. Nếu biết hai vị vương gia đều đã hồi phủ, cô nào dám tự mình khoa trương. Cô làm vậy cốt là muốn chủ tử giữ cô lại.
Sau khi bước vào điện, Tư Đồ Dật nhìn chằm chằm Vân Lam hồi lâu mới cười hì hì nói, “Hóa ra nha đầu này cũng thật biết đùa. Linh Nhi, khi nào có thể thì cho ta mượn nha hoàn của cô vài ngày.”
Nghe xong lời này, nụ cười trên khuôn mặt nàng vụt tắt, bởi thu hồi gấp rút nên suýt chút nữa nghẹn họng, không khỏi ho khan vài tiếng.
Đôi mày Tư Đồ Hiên lập tức nhíu chặt lại, bước đến vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt không hài lòng lập tức xỉa thẳng về phía Tư Đồ Dập.
Tư Đồ Dật vội vàng tiến lại, “Linh Nhi, cô không sao chứ? Ta chỉ đùa một chút thôi, không cần kích động như thế.”
Hồi lâu sau Kiều Linh Nhi nàng mới bình ổn lại, đôi mặt long lanh đầy sát ý nhìn Tư Đồ Dật, sau lại ủy khuất hướng về phía Tư Đồ Hiên, “Thất vương gia là muốn gả Vân Lam cho Thập tam gia sao?”
Tư Đồ Hiên sẽ dễ dàng tha thứ chuyện mỗ tiểu hài bị người ta khi dễ?
Nực cười, dù là khi dễ trên đầu môi anh cũng tuyệt không cho phép.
“Dật, nhiệm vụ ngoài thành ngày mai giao cho đệ hoàn thành.”
Tư Đồ Hiên vừa nói xong thì sắc mặt Tư Đồ Dật cũng thay đổi, hai mắt anh ta trợn tròn, sau mới hét lớn, “Thất ca, huynh có cần đối xử với đệ như vậy chứ?”
Kiều Linh Nhi hiếu kỳ chớp mắt mấy cái, “Nhiệm vụ gì cơ?”
Đây là đang nói đến nhiệm vụ gì mà anh ta biến sắc đến vậy?
Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà kinh khủng đến vậy?
Last edited:
Bình luận facebook