-
Chương 90 : Bị sắc dụ lần thứ hai
~
~
Kiều Linh Nhi theo Lục Nhu đến Trường Thọ cung, dọc đường không nói câu nói.
Lục Nhu thấy nàng không mấy vui vẻ nên cũng chẳng dám lên tiếng. Trong lòng Lục Nhu mà nói, bất kể hiện tại Kiều Linh Nhi không còn là vương phi thì vẫn là chủ tử của cô. Tâm tư của chủ tử không phải thứ hạ nhân có thể dò đoán, tự nhiên cũng không dám tùy tiện hỏi đến.
Vào đến Trường Thọ cung, Kiều Linh Nhi lập tức nhìn thấy Thái hậu ngồi trên tháp thưởng trà.
Đôi chân mày nhỏ khẽ nhíu lại, Kiều Linh Nhi quên cả thỉnh an tiến lên nói, “Hoàng tổ mẫu, chẳng phải người nói buổi tối uống trà sẽ khó ngủ sao? Sao người vẫn uống vậy?”
Lục Nhu cả kinh, tiểu chủ tử quá to gan làm càn rồi. Dẫu vậy nhưng Thái hậu nương nương rất sủng ái nàng nên tiểu chủ chẳng chút ngượng ngùng.
Lục Nhu nghĩ vậy bèn lặng lẽ lui xuống.
Thái hậu nghe được tiếng trách cứ rất dịu dàng, đáy lòng liền dao động. Người ở trong cung, đời này chẳng thể nghe được mấy câu thật lòng, còn tiểu hài này luôn thẳng thắn, thành thực như vậy. Dù trong mắt kẻ khác, tiểu hài luôn bị coi là đứa trẻ không hiểu lễ nghĩa, nhưng bà biết con bé là thật tâm.
“Sao? Vừa tiến cung đã trách cứ ai gia?” Thái hậu đặt chén trà trong tay xuống, khẽ đưa mắt liếc nhìn Kiều Linh Nhi.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng dẩu ra, tựa hồ nhớ ra điều gì, lập tức lui về phía sau nghiêng mình quỳ xuống, “Linh Nhi thỉnh an Thái hậu nương nương.”
Một tiếng “Thái hậu nương nương” này cũng là để Thái hậu nhớ rõ, tiểu nữ oa trước mặt hiện tại không còn là cháu dâu của bà.
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
“Lại đây, bồi ai gia trò chuyện một chút.” Thái hậu vẫy tay gọi nàng đến.
Trước kia nàng là Bát vương phi cũng đã không nên cùng tọa với Thái hậu, hiện tại ngay đến thân phận Bát vương phi cũng bị tước mất, nào có tư cách ngồi cạnh người.
“Thái hậu nương nương, Linh Nhi đứng đây là được rồi.”
Vẫn là giọng nói trong trẻo ấy nhưng lại khiến Thái hậu nghe mà khó chịu. Bà bèn nghiêm mặt nói, “Sao? Bây giờ không nghe lời ai gia nữa sao?”
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn Thái hậu rồi lắc đầu, “Nào có, Linh Nhi rất ngoan mà.”
Thái hậu nghe vậy thì bật cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, sau mới lên tiếng, “Còn đang giận Hoàng tổ mẫu sao?”
“Không có.” Giọng Kiều Linh Nhi trùng xuống, đầu nhỏ cũng cúi gằm.
Thái hậu chẳng quan tâm nàng có nguyện ý ngồi xuống hay không, dùng lực kéo nàng đến bên cạnh, “Còn đang giận ai gia để Hách nhi hưu con sao?”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời Thái hậu.
Nàng nào có thể oán giận việc Thái hậu để Tư Đồ Hách hưu nàng chứ. Nam nhân Tư Đồ Hách kia rốt cuộc là loại người gì nàng cũng không hiểu nổi. Hơn nữa nàng mới tám tuổi, thanh xuân tươi đẹp còn đợi nàng hưởng thụ, nếu Thái hậu không đồng ý chuyện Tư Đồ Hách cầu hưu thê, không chừng nàng đã sớm tự mình thỉnh chỉ hưu phu. Nàng sao có thể trách cứ Thái hậu!
Nhưng ngẫm đến lúc rời xa Thái hậu sau này, không còn ở bên cạnh phụng bồi người, nàng bỗng cảm thấy có phần mất mát.
Có lẽ khi ấy còn khiến Thái hậu thương tâm.
Vị lão nhân này thật khiến nàng thấy thương cảm. Dù là tôn nhi mãn đường, dù là quyền cao chức trọng, nhưng chung quy vẫn chỉ là một lão nhân bình thường, thứ bà muốn có nhất chính là con cháu gần gũi lúc tuổi già. Thế nhưng giữa chốn thâm cung này, có nơi nào còn hiện diện tình thân ấm áp?
“Thái hậu nương nương chớ tự trách mình, Linh Nhi không phải có ý này, chỉ là luyến tiếc Thái hậu nương nương.”
Nàng cúi đầu khẽ nói, khiến lòng Thái hậu xúc động không thôi, “Đứa nhỏ ngốc, ai gia có còn là Hoàng tổ mẫu của con không?”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Thái hậu.
Thái hậu thấy bộ dạng này của tiểu hài thì cả cười, “Sao nào? Không muốn gọi mấy tiếng Hoàng tổ mẫu nữa sao?”
Kiều Linh Nhi như bừng tỉnh, vui sướng gọi khẽ một tiếng, “Hoàng tổ mẫu.” Nàng nắm chặt lấy tay Thái hậu.
Cuối cùng bầu không khí lãnh lẽo cũng chuyển thành ấm áp, một già một trẻ bắt đầu trò chuyện huyên thuyên.
Sau cùng Thái hậu hạ lệnh giữ Kiều Linh Nhi lại phụng bồi Thái hậu đi ngủ.
Khi yến hội tan, Tư Đồ Hiên đến cung Trường Thọ thì được bẩm báo rằng Thái hậu và Kiều tiểu thư đã ngủ, anh đành một mình cô đơn quay về Thất vương phủ.
Cũng tốt, dù sao vẫn còn hơn nàng một mình chống chọi với màn đêm, không có ai ngủ cùng.
Ngày tiếp theo, Kiều Linh Nhi ở trong cung bầu bạn với Thái hậu đến xế chiều rồi cáo từ hồi Thất vương phủ.
Thái hậu tuy không muốn để nàng đi nhưng cũng đành đáp ứng.
Bước đến cửa Trường Thọ cung, Kiều Linh Nhi bỗng dừng bước, xoay người lại chớp mắt nhìn Lục Nhu nhưng chẳng nói lời nào.
Ánh mắt thuần lương kia khiến Lục Nhu chột dạ, cúi đầu lên tiếng, “Tiểu tổ tông, người có gì căn dặn?”
“Lục Nhu, tối qua vì sao Hoàng tổ mẫu gọi ta tiến cung?”
Tư Đồ Hiên nói Hoàng tổ mẫu nhớ nàng nên đưa nàng vào cung. Nhưng khi ấy hẳn hai người đang dự yến hội nha, sao khi nàng tiến cung Thái hậu đã ở Trường Thọ cung rồi?
Ánh mắt Lục Nhu hơi né tránh, sau vội nở nụ cười, “Tiểu tổ tông, người lại nghĩ lung tung gì vậy? Lão tổ tông rất nhớ thương người nên mới khiến Thất vương gia đưa người tiến cung.”
Có lẽ thật là vậy nhưng trong lòng Kiều Linh Nhi vẫn có phần mơ hồ.
“Tiểu tổ tông, Thất vương gia đến đón người.”
Kiều Linh Nhi quay đầu lại đã thấy từ phía xa, Tư Đồ Hiên một thân bạch sắc tựa tuyết đi đến, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, nam nhân này đúng là rất đẹp nha.
“Muốn về rồi sao?” Tư Đồ Hiên bước đến lập tức cất tiếng hỏi, cũng không đợi Lục Nhu thỉnh an.
Kiều Linh Nhi còn đang đắm chìm trong mỹ sắc, nhất thời chưa thể bình tĩnh lại.
Lục Nhu vội vàng thỉnh an, “Nô tỳ tham kiến Thất vương gia.”
Tư Đồ Hiên liền khoát tay, tỏ ý bảo Lục Nhu đứng dậy, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người mỗ hài.
“Thất vương gia, Thái hậu nương nương sai nô tỳ đưa Kiều tiểu thư xuất cung, nếu Thất vương gia đã đến vậy nô tỳ xin lui trước, về bẩm báo với Thái hậu nương nương.”
Tư Đồ Hiên gật đầu, Lục Nhu nghiêng mình thi lễ sau mới xoay người rời đi.
“Thế nào? Định đứng đây một ngày một đêm sao?” Tư Đồ Hiên nhíu đôi mày kiến, trong ánh mắt mang theo ý cười nhạo.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ ửng, phát hiện bản thân lại bị sắc dụ, không khỏi khinh bỉ một hồi, “Ai định đứng một ngày chứ?”
Nàng đã thanh toán bạc, mướn vương phủ của anh ta một tuần, nào có thể lãng phí ngân lượng?
“Đi thôi.”
Kiều Linh Nhi bước từng bước nhỏ, bộ dáng như tiểu tức phụ bị ủy khuất, cúi đầu bước theo người ta.
“Không ngờ hôm nay lại gặp được Thất ca trong cung.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến tai Kiều Linh Nhi, nàng lập tức ngẩng đầu lên.
Người trước mặt kia chẳng phải là Tư Đồ Mâu sao?
Sắc mặt Tư Đồ Hiên lạnh như băng, “Thập đệ có việc gì sao?”
“Ha ha ha, không không. Đây chẳng phải là Bát hoàng tẩu sao? À, sai rồi sai rồi, hiện tại là Kiều tiểu thư mới đúng.”
Giọng chế giễu của Tư Đồ Mâu khiến Kiều Linh Nhi buồn bực đến độ muốn bước lên đá cho tên đó mấy cái. Nói vậy là muốn nhắc nhở nàng phải thỉnh an sao? Kiều Linh Nhi thân phận nhỏ bé, có thể không khuất phục sao?
“Thỉnh an Thập vương gia.” Kiều Linh Nhi tiến lên một bước, nghiêng mình thi lễ.
Đáy mắt Tư Đồ Mâu lóe ra tia lãnh ý, sau mới chịu phất tay nói, “Miễn lễ.”
Khi nhìn về phía Tư Đồ Mâu, lãnh ý trong mắt Tư Đồ Hiên càng thâm sâu, anh không nhịn được lên tiếng, “Dạo gần đây Thập đệ cũng thật siêng năng lui tới Vĩnh Ninh cung.”
Sắc mặt Tư Đồ Mâu đại biến, hừ lạnh một tiếng, “Thất ca cũng thật tinh tường.”
Nói xong, Tư Đồ Mau quay sang nhìn Kiều Linh Nhi, “Không ngờ Kiều tiểu như lại nhanh chóng ngụ lại Thất vương phủ. Những tưởng rằng Thất ca sẽ đưa cô đến yến hội đêm qua biểu diễn cho mọi người thưởng lãm, nào ngờ không ai có diễm phúc chiêm ngưỡng, thật đáng tiếc.”
Đáy mắt nàng tóe lửa giận, nàng thật sự không thích tên Tư Đồ Mâu này, hóa ra đêm qua bọn họ đã mưu tính cả, chẳng lẽ Tư Đồ Hiên cũng có suy nghĩ này? Anh ta cũng định để nàng biểu diễn tại yến hội nên mới đưa nàng tiến cung?
Suy nghĩ này khiến nàng thấy không thoải mái, trong lòng vô cùng khó chịu. Người khác có thể, nhưng Tư Đồ Hiên thì không. Người khác có thể phán xét nàng, nhưng Tư Đồ Hiên thì không.
“Ha ha ha, xem ra đã khiến Thập vương gia thất vọng rồi. Thực ra ta không những không thể hát cũng chẳng biết múa, giả như có đến yến hội e cũng không thể giúp Thập vương gia tiêu khiển. Nếu Thập vương gia muốn xem múa hay nghe đàn tranh thì nên đến Hách vương phủ. Bất kể là Mai trắc phi hay Lê trắc phi đều rất tinh thông cầm kỳ thi họa. Thập vương gia không ngại thì nên thử một lần xem sao.”
Lửa giận bùng lên trong lòng Tư Đồ Mâu, nhưng thấy Tư Đồ Hiên lạnh lùng lại không dám phát tiết, chỉ có thể cười lạnh, “Bổn vương còn có việc, không quấy rầy. Cáo từ.”
Nói xong, hắn ta phất tay áo rời đi.
Kiều Linh Nhi nhìn theo bóng lưng tên kia dần khuất, sau mới xoay người tiếp tục tiến bước, cũng chẳng bắt chuyện với nam nhân bên cạnh.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên càng bội phần lạnh lùng, nhấc chân bước tiếp.
Sau khi lên xe ngựa, dọc đường đi hai người cũng không nói với nhau một lời.
Trở lại Thất vương phủ, sau khi xuống xe ngựa Kiều Linh Nhi lập tức trở về phòng, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ căng thẳng, nghiêm nghị.
Vân Lam thấy tiểu thư trở về trong lòng vui vẻ hẳn, nhưng nhìn nét mặt tiểu thư xong thì chẳng dám mở lời.
Ngẩng đầu lên thì bắt gặp Thất vương gia sắc mặt cũng thập phần băng lãnh, toàn thân Vân Lam không khỏi run rẩy.
“Vân Lam, thế này là thế nào?” Sau là đến Tư Đồ Dật phát hiện ra tình cảnh hiện tại, không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
Vân Lam nào biết được đã xảy ra chuyện gì chứ, “Nô tỳ cũng không rõ, tiểu thư trông có vẻ rất tức giận, Thất vương gia… hình như cũng rất tức giận.”
Tư Đồ Dật chau mày, “Cô vào pha trà trước, sau đó mang đến.”
Vân Lam nghe vậy liền vội vã đi làm ngay.
Trong phòng, hai người chỉ ngồi lặng yên không nói gì.
Tư Đồ Dật vừa tiến vào còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tư Đồ Hiên cướp lời, “Chuyện giao cho đệ đã làm xong chưa?”
Cơ thể Tư Đồ Dật không nhịn được run lên, nét mặt Thất ca lạnh như băng, vẻ mặt này đã lâu rồi không có xuất hiện, chẳng lẽ tiểu oa nhi này khiến huynh ấy nổi giận? Mỗ tiểu hài này thế nhưng có bản lĩnh đến vậy sao?
Lục Nhu thấy nàng không mấy vui vẻ nên cũng chẳng dám lên tiếng. Trong lòng Lục Nhu mà nói, bất kể hiện tại Kiều Linh Nhi không còn là vương phi thì vẫn là chủ tử của cô. Tâm tư của chủ tử không phải thứ hạ nhân có thể dò đoán, tự nhiên cũng không dám tùy tiện hỏi đến.
Vào đến Trường Thọ cung, Kiều Linh Nhi lập tức nhìn thấy Thái hậu ngồi trên tháp thưởng trà.
Đôi chân mày nhỏ khẽ nhíu lại, Kiều Linh Nhi quên cả thỉnh an tiến lên nói, “Hoàng tổ mẫu, chẳng phải người nói buổi tối uống trà sẽ khó ngủ sao? Sao người vẫn uống vậy?”
Lục Nhu cả kinh, tiểu chủ tử quá to gan làm càn rồi. Dẫu vậy nhưng Thái hậu nương nương rất sủng ái nàng nên tiểu chủ chẳng chút ngượng ngùng.
Lục Nhu nghĩ vậy bèn lặng lẽ lui xuống.
Thái hậu nghe được tiếng trách cứ rất dịu dàng, đáy lòng liền dao động. Người ở trong cung, đời này chẳng thể nghe được mấy câu thật lòng, còn tiểu hài này luôn thẳng thắn, thành thực như vậy. Dù trong mắt kẻ khác, tiểu hài luôn bị coi là đứa trẻ không hiểu lễ nghĩa, nhưng bà biết con bé là thật tâm.
“Sao? Vừa tiến cung đã trách cứ ai gia?” Thái hậu đặt chén trà trong tay xuống, khẽ đưa mắt liếc nhìn Kiều Linh Nhi.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng dẩu ra, tựa hồ nhớ ra điều gì, lập tức lui về phía sau nghiêng mình quỳ xuống, “Linh Nhi thỉnh an Thái hậu nương nương.”
Một tiếng “Thái hậu nương nương” này cũng là để Thái hậu nhớ rõ, tiểu nữ oa trước mặt hiện tại không còn là cháu dâu của bà.
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
“Lại đây, bồi ai gia trò chuyện một chút.” Thái hậu vẫy tay gọi nàng đến.
Trước kia nàng là Bát vương phi cũng đã không nên cùng tọa với Thái hậu, hiện tại ngay đến thân phận Bát vương phi cũng bị tước mất, nào có tư cách ngồi cạnh người.
“Thái hậu nương nương, Linh Nhi đứng đây là được rồi.”
Vẫn là giọng nói trong trẻo ấy nhưng lại khiến Thái hậu nghe mà khó chịu. Bà bèn nghiêm mặt nói, “Sao? Bây giờ không nghe lời ai gia nữa sao?”
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn Thái hậu rồi lắc đầu, “Nào có, Linh Nhi rất ngoan mà.”
Thái hậu nghe vậy thì bật cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, sau mới lên tiếng, “Còn đang giận Hoàng tổ mẫu sao?”
“Không có.” Giọng Kiều Linh Nhi trùng xuống, đầu nhỏ cũng cúi gằm.
Thái hậu chẳng quan tâm nàng có nguyện ý ngồi xuống hay không, dùng lực kéo nàng đến bên cạnh, “Còn đang giận ai gia để Hách nhi hưu con sao?”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời Thái hậu.
Nàng nào có thể oán giận việc Thái hậu để Tư Đồ Hách hưu nàng chứ. Nam nhân Tư Đồ Hách kia rốt cuộc là loại người gì nàng cũng không hiểu nổi. Hơn nữa nàng mới tám tuổi, thanh xuân tươi đẹp còn đợi nàng hưởng thụ, nếu Thái hậu không đồng ý chuyện Tư Đồ Hách cầu hưu thê, không chừng nàng đã sớm tự mình thỉnh chỉ hưu phu. Nàng sao có thể trách cứ Thái hậu!
Nhưng ngẫm đến lúc rời xa Thái hậu sau này, không còn ở bên cạnh phụng bồi người, nàng bỗng cảm thấy có phần mất mát.
Có lẽ khi ấy còn khiến Thái hậu thương tâm.
Vị lão nhân này thật khiến nàng thấy thương cảm. Dù là tôn nhi mãn đường, dù là quyền cao chức trọng, nhưng chung quy vẫn chỉ là một lão nhân bình thường, thứ bà muốn có nhất chính là con cháu gần gũi lúc tuổi già. Thế nhưng giữa chốn thâm cung này, có nơi nào còn hiện diện tình thân ấm áp?
“Thái hậu nương nương chớ tự trách mình, Linh Nhi không phải có ý này, chỉ là luyến tiếc Thái hậu nương nương.”
Nàng cúi đầu khẽ nói, khiến lòng Thái hậu xúc động không thôi, “Đứa nhỏ ngốc, ai gia có còn là Hoàng tổ mẫu của con không?”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Thái hậu.
Thái hậu thấy bộ dạng này của tiểu hài thì cả cười, “Sao nào? Không muốn gọi mấy tiếng Hoàng tổ mẫu nữa sao?”
Kiều Linh Nhi như bừng tỉnh, vui sướng gọi khẽ một tiếng, “Hoàng tổ mẫu.” Nàng nắm chặt lấy tay Thái hậu.
Cuối cùng bầu không khí lãnh lẽo cũng chuyển thành ấm áp, một già một trẻ bắt đầu trò chuyện huyên thuyên.
Sau cùng Thái hậu hạ lệnh giữ Kiều Linh Nhi lại phụng bồi Thái hậu đi ngủ.
Khi yến hội tan, Tư Đồ Hiên đến cung Trường Thọ thì được bẩm báo rằng Thái hậu và Kiều tiểu thư đã ngủ, anh đành một mình cô đơn quay về Thất vương phủ.
Cũng tốt, dù sao vẫn còn hơn nàng một mình chống chọi với màn đêm, không có ai ngủ cùng.
Ngày tiếp theo, Kiều Linh Nhi ở trong cung bầu bạn với Thái hậu đến xế chiều rồi cáo từ hồi Thất vương phủ.
Thái hậu tuy không muốn để nàng đi nhưng cũng đành đáp ứng.
Bước đến cửa Trường Thọ cung, Kiều Linh Nhi bỗng dừng bước, xoay người lại chớp mắt nhìn Lục Nhu nhưng chẳng nói lời nào.
Ánh mắt thuần lương kia khiến Lục Nhu chột dạ, cúi đầu lên tiếng, “Tiểu tổ tông, người có gì căn dặn?”
“Lục Nhu, tối qua vì sao Hoàng tổ mẫu gọi ta tiến cung?”
Tư Đồ Hiên nói Hoàng tổ mẫu nhớ nàng nên đưa nàng vào cung. Nhưng khi ấy hẳn hai người đang dự yến hội nha, sao khi nàng tiến cung Thái hậu đã ở Trường Thọ cung rồi?
Ánh mắt Lục Nhu hơi né tránh, sau vội nở nụ cười, “Tiểu tổ tông, người lại nghĩ lung tung gì vậy? Lão tổ tông rất nhớ thương người nên mới khiến Thất vương gia đưa người tiến cung.”
Có lẽ thật là vậy nhưng trong lòng Kiều Linh Nhi vẫn có phần mơ hồ.
“Tiểu tổ tông, Thất vương gia đến đón người.”
Kiều Linh Nhi quay đầu lại đã thấy từ phía xa, Tư Đồ Hiên một thân bạch sắc tựa tuyết đi đến, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, nam nhân này đúng là rất đẹp nha.
“Muốn về rồi sao?” Tư Đồ Hiên bước đến lập tức cất tiếng hỏi, cũng không đợi Lục Nhu thỉnh an.
Kiều Linh Nhi còn đang đắm chìm trong mỹ sắc, nhất thời chưa thể bình tĩnh lại.
Lục Nhu vội vàng thỉnh an, “Nô tỳ tham kiến Thất vương gia.”
Tư Đồ Hiên liền khoát tay, tỏ ý bảo Lục Nhu đứng dậy, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người mỗ hài.
“Thất vương gia, Thái hậu nương nương sai nô tỳ đưa Kiều tiểu thư xuất cung, nếu Thất vương gia đã đến vậy nô tỳ xin lui trước, về bẩm báo với Thái hậu nương nương.”
Tư Đồ Hiên gật đầu, Lục Nhu nghiêng mình thi lễ sau mới xoay người rời đi.
“Thế nào? Định đứng đây một ngày một đêm sao?” Tư Đồ Hiên nhíu đôi mày kiến, trong ánh mắt mang theo ý cười nhạo.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ ửng, phát hiện bản thân lại bị sắc dụ, không khỏi khinh bỉ một hồi, “Ai định đứng một ngày chứ?”
Nàng đã thanh toán bạc, mướn vương phủ của anh ta một tuần, nào có thể lãng phí ngân lượng?
“Đi thôi.”
Kiều Linh Nhi bước từng bước nhỏ, bộ dáng như tiểu tức phụ bị ủy khuất, cúi đầu bước theo người ta.
“Không ngờ hôm nay lại gặp được Thất ca trong cung.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến tai Kiều Linh Nhi, nàng lập tức ngẩng đầu lên.
Người trước mặt kia chẳng phải là Tư Đồ Mâu sao?
Sắc mặt Tư Đồ Hiên lạnh như băng, “Thập đệ có việc gì sao?”
“Ha ha ha, không không. Đây chẳng phải là Bát hoàng tẩu sao? À, sai rồi sai rồi, hiện tại là Kiều tiểu thư mới đúng.”
Giọng chế giễu của Tư Đồ Mâu khiến Kiều Linh Nhi buồn bực đến độ muốn bước lên đá cho tên đó mấy cái. Nói vậy là muốn nhắc nhở nàng phải thỉnh an sao? Kiều Linh Nhi thân phận nhỏ bé, có thể không khuất phục sao?
“Thỉnh an Thập vương gia.” Kiều Linh Nhi tiến lên một bước, nghiêng mình thi lễ.
Đáy mắt Tư Đồ Mâu lóe ra tia lãnh ý, sau mới chịu phất tay nói, “Miễn lễ.”
Khi nhìn về phía Tư Đồ Mâu, lãnh ý trong mắt Tư Đồ Hiên càng thâm sâu, anh không nhịn được lên tiếng, “Dạo gần đây Thập đệ cũng thật siêng năng lui tới Vĩnh Ninh cung.”
Sắc mặt Tư Đồ Mâu đại biến, hừ lạnh một tiếng, “Thất ca cũng thật tinh tường.”
Nói xong, Tư Đồ Mau quay sang nhìn Kiều Linh Nhi, “Không ngờ Kiều tiểu như lại nhanh chóng ngụ lại Thất vương phủ. Những tưởng rằng Thất ca sẽ đưa cô đến yến hội đêm qua biểu diễn cho mọi người thưởng lãm, nào ngờ không ai có diễm phúc chiêm ngưỡng, thật đáng tiếc.”
Đáy mắt nàng tóe lửa giận, nàng thật sự không thích tên Tư Đồ Mâu này, hóa ra đêm qua bọn họ đã mưu tính cả, chẳng lẽ Tư Đồ Hiên cũng có suy nghĩ này? Anh ta cũng định để nàng biểu diễn tại yến hội nên mới đưa nàng tiến cung?
Suy nghĩ này khiến nàng thấy không thoải mái, trong lòng vô cùng khó chịu. Người khác có thể, nhưng Tư Đồ Hiên thì không. Người khác có thể phán xét nàng, nhưng Tư Đồ Hiên thì không.
“Ha ha ha, xem ra đã khiến Thập vương gia thất vọng rồi. Thực ra ta không những không thể hát cũng chẳng biết múa, giả như có đến yến hội e cũng không thể giúp Thập vương gia tiêu khiển. Nếu Thập vương gia muốn xem múa hay nghe đàn tranh thì nên đến Hách vương phủ. Bất kể là Mai trắc phi hay Lê trắc phi đều rất tinh thông cầm kỳ thi họa. Thập vương gia không ngại thì nên thử một lần xem sao.”
Lửa giận bùng lên trong lòng Tư Đồ Mâu, nhưng thấy Tư Đồ Hiên lạnh lùng lại không dám phát tiết, chỉ có thể cười lạnh, “Bổn vương còn có việc, không quấy rầy. Cáo từ.”
Nói xong, hắn ta phất tay áo rời đi.
Kiều Linh Nhi nhìn theo bóng lưng tên kia dần khuất, sau mới xoay người tiếp tục tiến bước, cũng chẳng bắt chuyện với nam nhân bên cạnh.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên càng bội phần lạnh lùng, nhấc chân bước tiếp.
Sau khi lên xe ngựa, dọc đường đi hai người cũng không nói với nhau một lời.
Trở lại Thất vương phủ, sau khi xuống xe ngựa Kiều Linh Nhi lập tức trở về phòng, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ căng thẳng, nghiêm nghị.
Vân Lam thấy tiểu thư trở về trong lòng vui vẻ hẳn, nhưng nhìn nét mặt tiểu thư xong thì chẳng dám mở lời.
Ngẩng đầu lên thì bắt gặp Thất vương gia sắc mặt cũng thập phần băng lãnh, toàn thân Vân Lam không khỏi run rẩy.
“Vân Lam, thế này là thế nào?” Sau là đến Tư Đồ Dật phát hiện ra tình cảnh hiện tại, không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
Vân Lam nào biết được đã xảy ra chuyện gì chứ, “Nô tỳ cũng không rõ, tiểu thư trông có vẻ rất tức giận, Thất vương gia… hình như cũng rất tức giận.”
Tư Đồ Dật chau mày, “Cô vào pha trà trước, sau đó mang đến.”
Vân Lam nghe vậy liền vội vã đi làm ngay.
Trong phòng, hai người chỉ ngồi lặng yên không nói gì.
Tư Đồ Dật vừa tiến vào còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tư Đồ Hiên cướp lời, “Chuyện giao cho đệ đã làm xong chưa?”
Cơ thể Tư Đồ Dật không nhịn được run lên, nét mặt Thất ca lạnh như băng, vẻ mặt này đã lâu rồi không có xuất hiện, chẳng lẽ tiểu oa nhi này khiến huynh ấy nổi giận? Mỗ tiểu hài này thế nhưng có bản lĩnh đến vậy sao?
Last edited:
Bình luận facebook