Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125: Mạc huệ linh bị đuổi đi
Du Mẫn Mẫn lạnh lùng nói với trợ lý:
-Tốt nhất đừng nói những chuyện xằng bậy nữa.
Rồi cô quay sang nói với Lâm Triệt:
- Tôi có làm như thế nào thì cũng chỉ là muốn có được một chút kĩ năng sinh tồn thôi, kỳ thật cũng không quá lợi hại như vậy.
Trợ lý nói:
- Dù sao tôi cũng đã sớm biết chị Du từ lâu, quả thực chị Du là một nhân vật trong truyền thuyết. Lúc trước cũng vì tôi biết đến chị ấy nên mới vào cái giới này. Sau này, tôi cũng muốn được như chị ấy. Với phong cách làm việc đó, không ai là không muốn bật ngón cái ra cả.
- Cũng phải, chỉ cần phẩy tay một cái là thiên hậu nhanh chóng đến tay. Do đó nên mới có người cảm thấy cô ấy thực sự rất tốt. Còn tôi như thế này, cho dù có cố gắng làm tốt thế nào đều trở nên vô dụng cả. Mà cái giới này nổi tiếng hàng đầu, muốn làm tốt chúng ta phải làm cùng nhau, phải cùng nỗ lực. Bây giờ như thế này cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Lâm Triệt cảm thấy Du Mẫn Mẫn là một người rất có ý chí cầu tiến. Lúc này nghe cô ấy nói như vậy liền cảm thấy có động lực.
Trong lúc này…
Mạc Huệ Linh đang ở nhà và xem tin tức của Lâm Triệt được phát trên ti vi.
- Hình tượng ngốc nghếch của Lâm Triệt dường như rất phổ biến. Dạo gần đây, Lâm Triệt có tham gia rất nhiều hoạt động. Đáng chú ý hơn cả là chương trình truyền hình thực tế trò chuyện với bạn bè trên sóng truyền hình. Trong một tình huống bất ngờ, có phóng viên đã đột nhập vào căn phòng quay trước lúc trang điểm. Cô thừa nhận, lúc đó bản thân cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn có phần hơi sợ hãi. Vì đó là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt công chúng với bộ mặt cô tự cho là xấu xí. Cô cảm thấy rằng sự nghiệp diễn xuất của mình thế là đã kết thúc.
- Quả thật là hết sức giả tạo.
Mạc Huệ Linh thở dài, quăng điều khiển sang một bên.
Nhất định cô ta đã phô diễn cái tài năng diễn xuất này ra ở trước mặt Cố Tĩnh Trạch. Nếu không thì tại sao lúc đầu Cố Tĩnh Trạch có thành kiến với cô ta như vậy mà bây giờ lại đối xử tốt với cô ta như thế.
Lúc này, ở bên ngoài lại có người tiến vào thúc giục.
- Tiểu thư, mảnh đất này đã bị thu mua. Ông chủ nói, cô mà không dọn về nhà thì thực sự là không ổn.
- Tôi… Tôi không muốn dọn đi. Ai muốn thu mua thì chỉ cần chia đôi với tôi là được rồi.
Cô ta muốn ở chỗ này, quan sát Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch mỗi ngày. Phòng ngừa trường hợp hai người họ thực sự phát sinh tình cảm.
Mạc Huệ Linh càng muốn ở lại, họ sẽ càng muốn cô dọn đi. Trong một số trường hợp bất ngờ, người ta sẽ trưng dụng khu này mà không báo trước. Cái gì mà “tiền trảm hậu tấu” (1), cô ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Chuyện này nhất định là do Lâm Triệt đứng đằng sau dở trò quỷ quái, vì muốn đuổi cô đi nên mới sử dụng cách này.
Mạc Huệ Linh nghe thấy bên ngoài có người thúc giục, muốn trực tiếp đuổi cô đi, nhưng cuối cùng lại chạy đến Cố gia.
Người hầu của Mạc gia muốn đuổi theo nhưng dường như không dám, nhìn Mạc Huệ Linh một cái rồi đi tới trước cửa Cố gia thì bị chặn lại ngay lập tức.
Mạc Huệ Linh tức giận kêu to:
- Các người là ai mà dám cản đường tôi? Các người biết tôi là ai không? Tôi muốn gặp Tĩnh Trạch. Tôi phải gặp anh ấy. Nhất định là Lâm Triệt đang dở trò xấu để đuổi tôi đi.
Bảo vệ vẫn kiên quyết giữ cô ta ở bên ngoài, không cho vào.
Cô ta càng làm ầm lên:
- Tĩnh Trạch, vì cái gì mà anh lại không thấy tâm tư xấu xa của con quỷ Lâm Triệt chứ? Cô ta nhất định là cái loại gian xảo, tiểu nhân. Cô là hồ ly tinh đi mê hoặc lòng người. Làm phá vỡ quan hệ tốt của hai chúng ta. Tại sao anh lại không gặp em? Anh sai lầm rồi.
Trong phòng.
Người ở dưới nhanh chóng báo cáo chuyện của Mạc Huệ Linh lên bên trên.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, lúc này anh đang làm việc ở thư phòng, bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại, xoa xoa ấn đường.
- Các cậu tiễn cô ấy đi đi. Hôm nay tôi không muốn phải nhìn thấy cô ấy.
Nhân nhượng chỉ khiến cho cô ta càng làm loạn lấn tới. Anh đã nhiều lần để lại mặt mũi cho cô ta nhưng cô ta lại càng điên cuồng. Vì vậy anh chỉ có thể làm một lần cho xong. Chứ cứ kéo dài mãi như vậy thì việc gì cũng không xong, cô ta lại càng mất thêm thể diện.
Trong cái vòng tròn này, người phụ nữ tốt nhất là nên giữ lại thể diện cho mình. Như lời của anh, các bảo vệ ở bên ngoài lập tức tiễn Mạc Huệ Linh đi.
Cho dù Mạc Huệ Linh có không cam lòng đi chăng nữa vẫn phải chấp nhận đi về chỗ ở của mình.
Mạc gia đối với cô ta cũng không còn gì để nói, chỉ đành tạm thời nhốt cô ta lại.
Mạc Huệ Linh tức giận nói:
- Các người đang làm cái gì vậy? Không phải là vẫn muốn gả tôi cho Cố gia sao? Các người làm như vậy, tôi còn có thể gả cho Cố Tĩnh Trạch sao?
Mạc lão gia chỉ có thể lắc đầu nhìn Mạc Huệ Linh:
- Càng dễ dàng có được thì đàn ông càng không hứng thú. Đàn ông không phải để con cứ mặt dày theo đuổi là có được. Đến điều này mà con cũng không biết sao? Thật là ngu xuẩn! Con lại còn muốn qua đó làm loạn? Cứ như vậy mà con đắc tội với Cố gia? Mạc gia chúng ta còn đường sống sao? Đúng là ngu ngốc! Ta cũng không thể để cả cái Mạc gia này bị con hại chết được.
Cố gia.
Ở dưới ngay lập tức có người lên phía bên trên báo cáo với Cố Tĩnh Trạch về chuyện của Mạc Huệ Linh.
Biết được Mạc Huệ Linh đã được đưa về Mạc gia, trong lòng Cố Tĩnh Trạch cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Gần đây Lâm Triệt bận rộn với công việc, không thèm để ý đến anh, nhiều khi khiến anh cảm thấy chán nản.
Lúc này nghe thấy người ta nói Lâm Triệt cuối cùng cũng đã trở lại, Cố Tĩnh Trạch vội vàng đi ra ngoài đã thấy Lâm Triệt cả người mệt mỏi tiến vào trong nhà. Khi thấy Cố Tĩnh Trạch vừa đi ra, cô chào hỏi qua loa, chỉ muốn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói:
- Lâm Triệt, em chạy cái gì? Tôi còn có việc muốn nói với em.
Lâm Triệt nghe xong, lúc này mới quay lại chỗ anh.
- Chuyện gì vậy?
Cố Tĩnh Trạch nhất thời cũng không nghĩ ra được là chuyện gì, chỉ có thể căng da đầu hỏi cô một câu:
- Gần đây em bận lắm à?
- Đúng vậy.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày:
- Nhưng chúng ta đã nói một khi kết hôn là em phải cùng sinh hoạt, lo lắng cho tôi. Bây giờ em lại chỉ quan tâm tới công việc. Không lẽ cô quên rằng mình đã kết hôn rồi sao?
Lâm Triệt nghi hoặc nói:
- Có chuyện gì vậy? Gần đây có sự kiện nào cần tôi xuất hiện với thân phận Cố phu nhân sao?
- Đương nhiên là có. Cố gia muốn tổ chức tiệc gia đình cho ngày Tết Trung Thu. Em không thể không chuẩn bị một chút. Hay là em muốn để tôi làm một mình sao?
- Hả? Bữa tiệc gia đình? Cái gì mà bữa tiệc gia đình chứ? Tôi thực sự không biết.
- Chúng ta sẽ đi đảo Phuket, em chuẩn bị một chút đi.
- Hả? Đi xa như vậy sao? Tôi thật sự không hề biết. Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cố Tĩnh Trạch có thể nhìn ra thành ý của cô, hài lòng gật đầu.
Thấy Lâm Triệt đi vào, quản gia đứng ở bên cạnh mới kì quái hỏi:
- Cố tiên sinh, trong nhà có chuẩn bị tiệc Trung Thu sao? Tại sao tôi lại không biết?
Cô Tĩnh Trạch quay lại, liếc người quản gia lắm lời kia một cái.
Quản gia cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia đang dừng trên người mình, lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
Cố Tĩnh Trạch lập tức cầm điện thoại lên, gọi về cho Cố gia.
- Mẹ, chẳng phải đã sắp tới Trung Thu sao? Trong nhà có sắp xếp gì không?
Mộ Vãn Tĩnh nói:
- Ồ, còn không phải sợ các con quá bận sao? Anh trai của con thì bận rộn khỏi nói. Em trai của con cũng chẳng biết chết ở đâu rồi. Thế nên mẹ không có chuẩn bị gì hết.
- Mẹ, sao như vậy được. Gia đình là một tập thể gắn bó khăng khít với nhau, chúng ta cần phải duy trì các mối quan hệ gia đình. Làm như vậy không phải khiến cho mọi người trong nhà dần dần xa cách sao?
- Thế… giờ mẹ phải làm sao bây giờ?
- Khụ… con đã xem qua rồi. Gần đây thời tiết ở đảo Phuket quả thực không tồi. Không bằng chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chuyến đi.
- Vây sao? Được thôi. Vậy con chuẩn bị một chút đi.
Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, nghĩ đến đảo Phổ Cát, lại nghĩ tới nơi đó có khí hậu nhiệt đới hải dương. Lại không khỏi nghĩ đến dáng người của Lâm Triệt mặc bikini vào thì sẽ rất đẹp.
***
(1) Tiền trảm hậu tấu: chém trước tâu sau.
-Tốt nhất đừng nói những chuyện xằng bậy nữa.
Rồi cô quay sang nói với Lâm Triệt:
- Tôi có làm như thế nào thì cũng chỉ là muốn có được một chút kĩ năng sinh tồn thôi, kỳ thật cũng không quá lợi hại như vậy.
Trợ lý nói:
- Dù sao tôi cũng đã sớm biết chị Du từ lâu, quả thực chị Du là một nhân vật trong truyền thuyết. Lúc trước cũng vì tôi biết đến chị ấy nên mới vào cái giới này. Sau này, tôi cũng muốn được như chị ấy. Với phong cách làm việc đó, không ai là không muốn bật ngón cái ra cả.
- Cũng phải, chỉ cần phẩy tay một cái là thiên hậu nhanh chóng đến tay. Do đó nên mới có người cảm thấy cô ấy thực sự rất tốt. Còn tôi như thế này, cho dù có cố gắng làm tốt thế nào đều trở nên vô dụng cả. Mà cái giới này nổi tiếng hàng đầu, muốn làm tốt chúng ta phải làm cùng nhau, phải cùng nỗ lực. Bây giờ như thế này cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Lâm Triệt cảm thấy Du Mẫn Mẫn là một người rất có ý chí cầu tiến. Lúc này nghe cô ấy nói như vậy liền cảm thấy có động lực.
Trong lúc này…
Mạc Huệ Linh đang ở nhà và xem tin tức của Lâm Triệt được phát trên ti vi.
- Hình tượng ngốc nghếch của Lâm Triệt dường như rất phổ biến. Dạo gần đây, Lâm Triệt có tham gia rất nhiều hoạt động. Đáng chú ý hơn cả là chương trình truyền hình thực tế trò chuyện với bạn bè trên sóng truyền hình. Trong một tình huống bất ngờ, có phóng viên đã đột nhập vào căn phòng quay trước lúc trang điểm. Cô thừa nhận, lúc đó bản thân cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn có phần hơi sợ hãi. Vì đó là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt công chúng với bộ mặt cô tự cho là xấu xí. Cô cảm thấy rằng sự nghiệp diễn xuất của mình thế là đã kết thúc.
- Quả thật là hết sức giả tạo.
Mạc Huệ Linh thở dài, quăng điều khiển sang một bên.
Nhất định cô ta đã phô diễn cái tài năng diễn xuất này ra ở trước mặt Cố Tĩnh Trạch. Nếu không thì tại sao lúc đầu Cố Tĩnh Trạch có thành kiến với cô ta như vậy mà bây giờ lại đối xử tốt với cô ta như thế.
Lúc này, ở bên ngoài lại có người tiến vào thúc giục.
- Tiểu thư, mảnh đất này đã bị thu mua. Ông chủ nói, cô mà không dọn về nhà thì thực sự là không ổn.
- Tôi… Tôi không muốn dọn đi. Ai muốn thu mua thì chỉ cần chia đôi với tôi là được rồi.
Cô ta muốn ở chỗ này, quan sát Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch mỗi ngày. Phòng ngừa trường hợp hai người họ thực sự phát sinh tình cảm.
Mạc Huệ Linh càng muốn ở lại, họ sẽ càng muốn cô dọn đi. Trong một số trường hợp bất ngờ, người ta sẽ trưng dụng khu này mà không báo trước. Cái gì mà “tiền trảm hậu tấu” (1), cô ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Chuyện này nhất định là do Lâm Triệt đứng đằng sau dở trò quỷ quái, vì muốn đuổi cô đi nên mới sử dụng cách này.
Mạc Huệ Linh nghe thấy bên ngoài có người thúc giục, muốn trực tiếp đuổi cô đi, nhưng cuối cùng lại chạy đến Cố gia.
Người hầu của Mạc gia muốn đuổi theo nhưng dường như không dám, nhìn Mạc Huệ Linh một cái rồi đi tới trước cửa Cố gia thì bị chặn lại ngay lập tức.
Mạc Huệ Linh tức giận kêu to:
- Các người là ai mà dám cản đường tôi? Các người biết tôi là ai không? Tôi muốn gặp Tĩnh Trạch. Tôi phải gặp anh ấy. Nhất định là Lâm Triệt đang dở trò xấu để đuổi tôi đi.
Bảo vệ vẫn kiên quyết giữ cô ta ở bên ngoài, không cho vào.
Cô ta càng làm ầm lên:
- Tĩnh Trạch, vì cái gì mà anh lại không thấy tâm tư xấu xa của con quỷ Lâm Triệt chứ? Cô ta nhất định là cái loại gian xảo, tiểu nhân. Cô là hồ ly tinh đi mê hoặc lòng người. Làm phá vỡ quan hệ tốt của hai chúng ta. Tại sao anh lại không gặp em? Anh sai lầm rồi.
Trong phòng.
Người ở dưới nhanh chóng báo cáo chuyện của Mạc Huệ Linh lên bên trên.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, lúc này anh đang làm việc ở thư phòng, bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại, xoa xoa ấn đường.
- Các cậu tiễn cô ấy đi đi. Hôm nay tôi không muốn phải nhìn thấy cô ấy.
Nhân nhượng chỉ khiến cho cô ta càng làm loạn lấn tới. Anh đã nhiều lần để lại mặt mũi cho cô ta nhưng cô ta lại càng điên cuồng. Vì vậy anh chỉ có thể làm một lần cho xong. Chứ cứ kéo dài mãi như vậy thì việc gì cũng không xong, cô ta lại càng mất thêm thể diện.
Trong cái vòng tròn này, người phụ nữ tốt nhất là nên giữ lại thể diện cho mình. Như lời của anh, các bảo vệ ở bên ngoài lập tức tiễn Mạc Huệ Linh đi.
Cho dù Mạc Huệ Linh có không cam lòng đi chăng nữa vẫn phải chấp nhận đi về chỗ ở của mình.
Mạc gia đối với cô ta cũng không còn gì để nói, chỉ đành tạm thời nhốt cô ta lại.
Mạc Huệ Linh tức giận nói:
- Các người đang làm cái gì vậy? Không phải là vẫn muốn gả tôi cho Cố gia sao? Các người làm như vậy, tôi còn có thể gả cho Cố Tĩnh Trạch sao?
Mạc lão gia chỉ có thể lắc đầu nhìn Mạc Huệ Linh:
- Càng dễ dàng có được thì đàn ông càng không hứng thú. Đàn ông không phải để con cứ mặt dày theo đuổi là có được. Đến điều này mà con cũng không biết sao? Thật là ngu xuẩn! Con lại còn muốn qua đó làm loạn? Cứ như vậy mà con đắc tội với Cố gia? Mạc gia chúng ta còn đường sống sao? Đúng là ngu ngốc! Ta cũng không thể để cả cái Mạc gia này bị con hại chết được.
Cố gia.
Ở dưới ngay lập tức có người lên phía bên trên báo cáo với Cố Tĩnh Trạch về chuyện của Mạc Huệ Linh.
Biết được Mạc Huệ Linh đã được đưa về Mạc gia, trong lòng Cố Tĩnh Trạch cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Gần đây Lâm Triệt bận rộn với công việc, không thèm để ý đến anh, nhiều khi khiến anh cảm thấy chán nản.
Lúc này nghe thấy người ta nói Lâm Triệt cuối cùng cũng đã trở lại, Cố Tĩnh Trạch vội vàng đi ra ngoài đã thấy Lâm Triệt cả người mệt mỏi tiến vào trong nhà. Khi thấy Cố Tĩnh Trạch vừa đi ra, cô chào hỏi qua loa, chỉ muốn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói:
- Lâm Triệt, em chạy cái gì? Tôi còn có việc muốn nói với em.
Lâm Triệt nghe xong, lúc này mới quay lại chỗ anh.
- Chuyện gì vậy?
Cố Tĩnh Trạch nhất thời cũng không nghĩ ra được là chuyện gì, chỉ có thể căng da đầu hỏi cô một câu:
- Gần đây em bận lắm à?
- Đúng vậy.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày:
- Nhưng chúng ta đã nói một khi kết hôn là em phải cùng sinh hoạt, lo lắng cho tôi. Bây giờ em lại chỉ quan tâm tới công việc. Không lẽ cô quên rằng mình đã kết hôn rồi sao?
Lâm Triệt nghi hoặc nói:
- Có chuyện gì vậy? Gần đây có sự kiện nào cần tôi xuất hiện với thân phận Cố phu nhân sao?
- Đương nhiên là có. Cố gia muốn tổ chức tiệc gia đình cho ngày Tết Trung Thu. Em không thể không chuẩn bị một chút. Hay là em muốn để tôi làm một mình sao?
- Hả? Bữa tiệc gia đình? Cái gì mà bữa tiệc gia đình chứ? Tôi thực sự không biết.
- Chúng ta sẽ đi đảo Phuket, em chuẩn bị một chút đi.
- Hả? Đi xa như vậy sao? Tôi thật sự không hề biết. Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cố Tĩnh Trạch có thể nhìn ra thành ý của cô, hài lòng gật đầu.
Thấy Lâm Triệt đi vào, quản gia đứng ở bên cạnh mới kì quái hỏi:
- Cố tiên sinh, trong nhà có chuẩn bị tiệc Trung Thu sao? Tại sao tôi lại không biết?
Cô Tĩnh Trạch quay lại, liếc người quản gia lắm lời kia một cái.
Quản gia cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia đang dừng trên người mình, lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
Cố Tĩnh Trạch lập tức cầm điện thoại lên, gọi về cho Cố gia.
- Mẹ, chẳng phải đã sắp tới Trung Thu sao? Trong nhà có sắp xếp gì không?
Mộ Vãn Tĩnh nói:
- Ồ, còn không phải sợ các con quá bận sao? Anh trai của con thì bận rộn khỏi nói. Em trai của con cũng chẳng biết chết ở đâu rồi. Thế nên mẹ không có chuẩn bị gì hết.
- Mẹ, sao như vậy được. Gia đình là một tập thể gắn bó khăng khít với nhau, chúng ta cần phải duy trì các mối quan hệ gia đình. Làm như vậy không phải khiến cho mọi người trong nhà dần dần xa cách sao?
- Thế… giờ mẹ phải làm sao bây giờ?
- Khụ… con đã xem qua rồi. Gần đây thời tiết ở đảo Phuket quả thực không tồi. Không bằng chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chuyến đi.
- Vây sao? Được thôi. Vậy con chuẩn bị một chút đi.
Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, nghĩ đến đảo Phổ Cát, lại nghĩ tới nơi đó có khí hậu nhiệt đới hải dương. Lại không khỏi nghĩ đến dáng người của Lâm Triệt mặc bikini vào thì sẽ rất đẹp.
***
(1) Tiền trảm hậu tấu: chém trước tâu sau.
Bình luận facebook