• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên giới hoàng hậu (1 Viewer)

  • Chương 112

Văn Ngọc, không bao giờ còn là tiền Sở Thiển Dực trước kia nữa, hoặc là cho tới bây giờ nàng cũng không thự sự hiểu được người này, nhớ tới chuyện hắn chỉ là một đứa bé nho nhỏ lại có thể lén lút giấu đi thân phận của mình hơn hai mươi năm, có thể thấy được lòng của hắn toan tính so với bất luận kẻ nào cũng không thua kém, trước đây nàng chỉ nhìn thấy một mặt bất cần đời của hắn, mà không thấy được mặt tâm kế thâm sâu ẩn giấu bên trong hắn.
Nghĩ đến đây nàng biết hắc bạch Song Sát kia thật sự là hắn mangvào, như vậy mục tiêu của hắn là cái gì?
Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh nghĩ ngợi, vượt lên đầu đi ở phía trước, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu theo sát phía sau nàng, tăng thêm cự ly giữa mẫu thân cùng Văn Ngọc tam hoàng tử.
Mâu quang của Văn ngọc rơi vào trên người một đạo thân hình nho nhỏ, ánh mắt mang ý cười, là người thì đều có điểm uy hiếp a, nếu như hắn mang đi Tiểu Ngư nhi, như vậy Thanh Dao còn có thể trấn định được sao? Còn có thể không hoảng không sợ nữa sao? Hắn không muốn khó xử nàng, nhưng hắn thực sự muốn đem nàng giữ ở bên người, nhưng lại không muốn bỏ mặc quốc gia không để ý đến, vì thế chỉ có thể ra hạ sách nầy.
Văn Ngọc một phen quyết định mưu kế, dễ dàng không gì sánh được đi theo thân ảnh phía trước, một đường trở về chỗ cũ.
Lúc Thanh Dao trở về, Vô Tình đang trong gian phòng chờ nàng, vẻ mặt ôn hòa tiếu ý, như ánh nắng xán lạn rực rỡ, bình tĩnh nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút không vui, liền ôn nhu hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên lai hắn thật sự không phải là Ngân Hiên, ” nàng nói xong, đi tới ghế bên người Vô Tình ngồi xuống, Vô Tình vươn tay nắm tay nàng.
“Phải, hắn không có phong phạm của Ngân Hiên, cũng không có cái loại cảm giác khắc cốt ghi xương, ” Vô Tình thản nhiên nói, bởi vì người với hắn giống như anh hùng tiếc anh hùng, hai người trong nháy mắt, ít nhất đã tâm ý tương thông, mà không giống Văn Ngọc, hắn vừa nhìn thấy tên này, liền không có hảo cảm, người nam nhân này tâm kế quá sâu.
Hắn để cho Văn Ngọc vào cốc, chính là muốn Thanh Dao hiểu rõ, hắn không phải Ngân Hiên, đỡ phải sau này nàng lại trúng kế sách của tên đó, hơn nữa e là Văn Ngọc còn hành động khác, đến lúc đó, Thanh Dao sẽ gặp triệt để hiểu rõ người này tâm kế lợi hại đến đâu.
“Được rồi, đừng nghĩ hắn nữa, hôm nay ta đến, là muốn tặng cho ngươi một lễ vật.”
Khuôn mặt hắn vui sướng, mặt mày như bức hoạ, khóe môi mang ý cười càng sâu.
Thanh Dao bị tâm tình của hắn lây nhiễm, cũng thả sự trầm trọng trong lòng xuống: “Lễ vật gì ?”
Vô tình không nói lời nào, có vẻ rất thần bí, nhẹ giọng mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
Thanh Dao lập tức nghe theo lời nhắm mắt lại, đối với Vô Tình, nàng là tín nhiệm vô điều kiện , bởi vì tất cả những thứ hiện tại của nàng đều là hắn ban tặng, nếu như không có hắn, cũng không có Mộc Thanh Dao của ngày hôm nay, nếu như hắn đối với nàng có một chút xíu tâm tư không tốt, thì nàng cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
Thanh Dao trong lòng không khỏi suy đoán, Vô Tình muốn tặng vật gì cho nàng, đoán đến đoán lui, cuối cùng cũng đoán không ra, bất quá rất nhanh nàng cảm giác được lòng bàn tay mát lạnh, nàng vẫn chưa mở mắt ra, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như là một vật bằng kim loại, còn có hình, chỉ là cảm giác không được đây là vật gì, nàng thấy buồn cười nên nhẹ giọng hỏi.
“Ta có thể mở mắt ra sao?”
Nàng chưa bao giờ biết Vô Tình còn có một mặt gian xảo như thế, điều này nói rõ gần đây tâm tình của hắn thực sự rất tốt, nhìn thấy hắn hài lòng, Thanh Dao tâm tình cũng tốt theo.
Vô tình nhẹ giọng mở miệng: “Được rồi.”
Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, nhìn món đồ ở trên tay, đó là một vật có hình đầu hổ được đúc bằng đồng, ngoài ra còn có một tấm bản đồ, ngây ngốc nhìn hơn nửa ngày, nàng chậm rãi mới cảm nhận được tim của mình đập, thật lâu mới lắp bắp mở miệng.
“Đây là hổ phù, còn vật này là gì?”
Thanh Dao mở bức họa đồ kia ra, tuy rằng nhất thời xem không hiểu, bất quá mơ hồ có chút minh bạch, đây là một nơi chứa thế lực bí mật được vẻ thành hoạ đồ, hắn cho nàng cái này làm gì? Vừa hắn nói tặng cho nàng một món lễ vật, không phải là chỉ cái này chứ.
“Vô tình, ngươi ở đâu có mấy thứ này, hổ phù cùng bản đồ.” Thanh Dao thật sự rất rung động, hơn nữa trong đầu mơ hồ bao phủ sự bất an, vì sao một quỷ y như Vô Tình lại có được mấy thứ này, hắn đến tột cùng là ai? Muốn làm chuyện gì? Trong đầu liên tiếp hiện ra câu hỏi, bất quá vật quý trọng như vậy, nàng không thể nhận, lập tức đem hai món đồ đó một lần nữa bỏ vào trong tay vô tình.
“Vô tình, vật này ta không thể nhận, ngươi đã dạy ta võ công, thu lưu ta ở vô tình cốc, từ đáy lòng ta đã rất cảm động, nhưng thứ này nhất định là đồ mà ngươi rất cần, ta sẽ không lấy.”
Sóng mắt của Vô tình như nước không chớp không nháy nhìn chằm chằm nàng, khóe môi chậm rãi câu ra nụ cười ấm áp.
“Trong loạn thế , nếu muốn bo bo giữ mình, tất nhiên phải nuôi binh, chỉ có năng lực mạnh mẽ, mới có thể bảo toàn chính mình an bình.”
Vô tình nói lời này cũng chính là tâm ý của Thanh Dao, thế nhưng hổ phù cùng bản đồ, vô luận như thế nào nàng cũng không thể nhận.
“Được rồi, chính ngươi đã rất vất vả mới bồi dưỡng ra được thế lực của chính mình thì hãy giữ đi, ta không phải cũng bắt đầu chuẩn bị sao? Những tiểu hài tử này, tốn thêm chút thời gian là có thể bồi dưỡng thành công, sau đó lập một tổ chức tình báo, thứ nhất có thể tham lấy các loại tin tức, thứ hai có thể kiếm tiền.”
Thanh Dao nói ra kế hoạch của mình, sau đó đem hổ phù cùng bản đồ mạnh mẽ đặt ở trong tay Vô Tình.
Thế nhưng Vô Tình rất kiên trì, lần thứ hai đem hổ phù cùng bản đồ bỏ vào trong tay Thanh Dao, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ, toàn bộ trở nên đen kịt nhìn không thấy đế: “Thanh Dao, cái này là ta tặng cho ngươi, bởi vì ta chán ghét nhìn thấy nó, ngươi có thể giúp ta xử lý không?”
Vô tình lúc nói lời này, giọng điệu mang vẻ cô đơn sâu nặng, đáy mắt nồng đậm phiền muộn, tựa hồ đang bị chuyện gì đó vây khốn, khônggiải thoát được.
Thanh Dao đáy lòng cứng lại, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nàng vẫn có cảm giác được Vô Tình có rất nhiều chuyện đã gạt nàng.
“Vô tình, có chuyện gì, có thể nói cho ta biết không? Điều thương tâm cùng bất an của ngươi toàn bộ nói cho ta biết, ta đã nhận sự giúp đỡ lớn như vậy của ngươi, ta thật rất muốn giúp ngươi làm chút gì đó, chỉ có như vậy, trong lòng ta mới an tâm.”
Vô tình vừa nhìn thấy hình dạng nghiêm túc của Thanh Dao, lại nở nụ cười.
“Ngươi a, đừng để ý chuyện này nữa thì ta liền an tâm, về phần chuyện khác, có thể có chuyện gì làm khó được quỷ y Vô Tình, trong thiên hạ này giữa chỉ sợ là không có đâu.”
Câu nói cuối cùng rất cuồng vọng, thật phù hợp với cá tính lạnh lùng cao ngạo của hắn.
Thanh Dao nhịn không được bật cười lên, bất quá mâu quang vừa chạm vào bản đồ cùng hổ phù, thì trong lòng vẫn cảm thấy trầm trọng, chẳng lẽ Vô Tình xây dựng tổ chức này, thực sự chỉ vì muốn bo bo giữ mình sao? Lấy thân thủ của hắn, dù cho không có thế lực này, chỉ sợ cũng không phải người bình thường có thể đối phó được.
Chương 114.2

Nhìn bản đồ trong tay, tựa hồ như miêu tả một chỗ huấn luyện tổ chức, có nơi diễn tập, có phòng nghĩ, còn có phòng với đủ loại binh khí, thực sự là cái gì cần có đều có, cơ cấu khổng lồ như vậy, chỉ sợ hao tốn không ít tinh lực, chẳng lẽ thật là vì bo bo giữ mình sao?
Lời giải thích này vô luận như thế nào, nàng chắc là sẽ không phải là thật, nhưng Vô Tình đã không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi, nếu hắn vẫn kiên trì tặng, nàng cứ nhận trước, chờ điều tra xong chân tướng sự tình, lại giao trả cho hắn là được.
Thanh Dao hạ quyết tâm, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, gật đầu.”Tốt, vậy ta trước tiên thay ngươi xử lý, chờ lúc ngươi cần, nói cho ta biết, ta giao trả lại cho ngươi.”
Nàng đem hổ phù cùng bản đồ cất vào, Vô Tình chậm rãi mở miệng: “Nơi trên bản đồ kỳ thực cũng không ở địa phương khác, mà ở phía sau núi bên dưới ruộng dược thảo , người ngoài không ai biết, khi có thời gian ta dẫn ngươi đi xem.”
“Được.”
Thanh Dao gật đầu, nhớ tới chuyện Văn Ngọc, sắc mặt hơi có chút lạnh, nhàn nhạt mở miệng: “Nguyên lai suy đoán của ngươi đúng, Văn Ngọc xác thực không phải Ngân Hiên, xem ra là ta suy nghĩ nhiều.”
“Ngươi có thể nhận rõ là tốt nhất, ta sở dĩ để cho hắn vào cốc, chính muốn cho ngươi thấy rõ ràng bộ mặt thật của hắn, mà không phải đến lúc nào đó bởi vì nghĩ hắn là Ngân Hiên, mà chịu thiệt thòi, người nam nhân này tâm kế rất sâu, không giống Ngân Hiên làm việc quang minh lỗi lạc, vì thế chúng ta nhất định phải cẩn thận, buổi tối hôm qua, Hắc Bạch Song Sát vào cốc, chỉ sợ là hắn ở phía sau gây nên, bởi vì Hắc Bạch Song Sát không phải người bình thường có thể điều động được, cho dù có tiền, chỉ sợ cần phải có thiên đại nhân tình, mới có thể làm cho hai người kia xuất thủ.”
“Ân, nếu như tối hôm qua thực sự là hắn ở sau lưng động tay động chân, kế hoạch không có thành công, kế tiếp hắn nhất định có thể hành động nữa.”
Thanh Dao quanh thân lãnh ý, nếu để cho nàng biết Hắc Bạch Song Sát, thật sự là hắn gọi vào cốc, như vậy từ nay về sau, hắn đi đường hắn, nàng đi đường nàng, nàng cũng không có bằng hữu như vậy.
Trong phòng, Vô Tình cùng Thanh Dao vừa nói chuyện, trên mặt bắt đầu vui vẻ, hắn đang kệ một truyện cười.
“Ngươi biết không? Minh Nguyệt hiện tại đặc biệt sợ Tiểu Ngư nhi, nếu như hắn có một chút xíu hành động không tốt, ta vừa nhắc tới Tiểu Ngư nhi, tên kia lập tức ngoan ngoãn làm theo.”
Vô Tình vừa nói xong, Thanh Dao không ngừng được cười rộ lên.
Tiểu Ngư nhi độc lập độc hành, xác thực đã doạ rất nhiều người, không nói Minh Nguyệt, ngay cả Văn Ngọc, cũng bị nàng dọa, Thanh Dao cười cười, trong đầu chợt lóe lên ý niệm, rất nhanh mở miệng: “Nếu như Văn Ngọc thực sự dụng tâm kín đáo , hắn có thể đem ma trảo động đến trên người Tiểu Ngư nhi hay không, trên người Tiểu Ngư nhi từng có từng có vật kỳ lạ, hắn là tận mắt thấy rồi.”
“Rất có thể.”
Vô tình sắc mặt cũng có chút lạnh, toàn bộ gian phòng hàn khí lan toả.
Đúng lúc này, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu kẻ trước người sau đi tới, thân thể nho nhỏ trực tiếp tiêu sái đến trước mặt Thanh Dao, nhìn sang nàng, lại nhìn sang Vô Tình, kỳ quái nhíu mày.
“Đây là thế nào? Sao lại giống một con bạch tuộc vậy.”
Vừa nhìn thấy nàng bộ dạng như một tiểu quỷ, ánh mắt rất lớn, làn da phấn nộn, môi đỏ au, mặc y phục hồng nhạt váy dài, búi tóc công chúa, cả người miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu, giống như một tượng tiểu oa nhi được điêu khắc vậy, ngay cả Vô Tình, cũng rất thích nhìn nàng.
“Bạch tuộc?”
Vô Tình mang khuôn mặt nghi hoặc, Tiểu Ngư nhi lập tức cười khanh khách: “Vẻ mặt đen a.”
Thanh Dao vừa nhìn Tiểu Ngư nhi kiêu ngạo, lập tức hừ lạnh một tiếng, tiểu bé lập tức quy củ đứng ở một bên, mềm mại kêu một tiếng: “Nương.”
Trong phòng Mạc Sầu cùng Vô Tình, đồng thời thở dài một tiếng, vạn vật trên đời, thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn Tiểu Ngư nhi xem, toàn bộ vô tình cốc, tất cả mọi người nàng đều không để vào mắt, duy nhất chỉ sợ hãi mẹ nàng tức giận, nếu Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, nàng lập tức ngoan ngoãn giống như con chó nhỏ, thỉnh thoảng hướng về phía mẹ nàng vẫy đuôi, mang vẻ mặt nịnh nọt.
“Mạc di đem Mai di an táng ở trong rừng hoa đào, nương hãy mau chân đến xem.”
Tiểu Ngư nhi đảo tròng mắt một chút, lập tức chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.
Bên cạnh Mạc Sầu lập tức nói theo nàng: “Đúng vậy, tiểu thư, ta đem hài cốt của Mai Tâm chôn ở đào hoa lâm, người nên nhanh chân đến xem.”
“Được, chúng ta cùng đi xem một chút đi, ” Thanh Dao cúi đầu hỏi Vô Tình, Vô Tình mỉm cười gật đầu, mặc kệ nàng muốn đi đâu, hắn đều nguyện ý đi cùng nàng, nhưng những ngày bình thường này rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu đâu?
Đáy mắt của Vô tình trở nên sâu thẳm vô biên…
Một góc của rừng đào, thêm một ngôi mộ, mặt trên bia mộ bằng gỗ có khắc, tỳ nữ trung thành nhất Mai Tâm chi mộ.
Thanh Dao buông Vô Tình ra, lẳng lặng nhìn ngôi mộ, khóe môi lộ ra ý cười: “Mai Tâm, ngươi ngủ yên đi, ta đã thay ngươi báo thù, ở đây bốn mùa như xuân, điểu ngữ mùi hoa, là một nơi yên nghĩ rất tốt.”
Rừng đáo, gió bắt đầu nổi lên, cánh hoa tung bay, Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn hoa đào ùn ùn bay múa, vì sao hoa đào quanh năm không tàn vậy, nàng quay đầu nhìn phía vô tình: “Vì sao ở đây hoa đào quanh năm không tàn thế?”
Vô tình cũng theo động tác của nàng ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp như trích tiên, ở giữa cơn mưa hoa đào, càng trắng trẻo mịn màng như phủ thêm lớp tuyết.
“Bốn phía của cốc toàn là ao đầm, trong ao đầm nhiệt độ thiên về ấm, vì thế sư phụ lúc trước mới quyết định ở trong cốc trồng hoa đào, bởi vì nơi này nhiệt độ đất thích hợp để cây đào sinh trưởng, ấm áp như tháng ba xuân phong, hơn nữa những cây đào này đã trãi qua đặc thù gieo trồng, vì thế một năm bốn mùa không tàn, chỉ nở hoa mà không có kết quả, hoa tàn rồi lại nở.”
“Thì ra là như vậy a.”
Thanh Dao cảm thán, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đều rất thích đào hoa lâm, thật là đẹp a. Chắc hẳn Mai Tâm cũng thích, mâu quang của Thanh Dao lại rơi vào trên mộ.
Vài người ở lại trong rừng đào đến buổi trưa, một lúc thì Tiểu Ngư nhi kiến nghị ở trong rừng uống xong buổi trà trưa đã, Mạc Sầu liền chuẩn bị một ít nước trà cùng điểm tâm, vừa uống vừa tán gẫu rất vui vẻ, chỉ trong nháy mắt trời liền tối xuống.
Hai cây cột chạm trổ ở hành lang, đã treo lên hai ngọn đèn lồng thật cao, ngọn đèn dầu mơ hồ truyền đi rất xa.
Tối nay không trăng, trên trời rậm rạp các vì sao, phát ra ánh sáng yếu ớt, gió đêm vù vù thổi ra tiếng.
Thanh Dao đem Vô Tình đưa về phòng của hắn. Phân phó Mạc Sầu đem Tiểu Ngư nhi trở về phòng đừng để nàng chạy loạn khắp nơi.
Tuy rằng suy đoán Văn Ngọc có thể sẽ mang Tiểu Ngư nhi đi, nhưng ai cũng không nghĩ lại nhanh như vậy, có thể Văn Ngọc là sợ đêm dài nhiều mộng, Thanh Dao vừa mới đưa Vô Tình trở về, hai người vừa nói mấy câu, Mạc Sầu liền thở hổn hển vọt vào.
“Chủ tử, không xong, Tiểu Ngư nhi không thấy!”
Chương 114.3

“Cái gì?” Thanh Dao cùng Vô Tình đồng thời kêu lên, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, không ngờ Văn Ngọc lại thực sự động thủ, tốt, Thanh Dao quanh thân đầy sát khí, thân hình vừa chuyển, liền lao ra ngoài, mà Thanh Phong khi nghe được động tĩnh, cũng từ bên ngoài lắc mình tiến vào, đẩy chủ tử theo sát bên cạnh Thanh Dao ra ngoài.
Thanh Dao phân một tiếng: “Mạc Sầu, lập tức thông tri xuống, làm cho Mạc Ưu mang theo những hài tử kia, giơ lên cao đèn lồng, nhất định phải tìm được Tiểu Ngư nhi.”
Vô Tình theo phía sau của nàng, ôn nhu mở miệng: “Ngươi đừng vội, bọn họ không ra được, ta đã cải biến trận pháp của đào hoa lâm, nếu muốn giải trận không phải chuyện dễ.”
“Nha, vậy là tốt rồi.”
Thanh Dao gật đầu, hiện tại nàng rất cực thích Tiểu Ngư nhi, có nàng ấy ở đây, trong cốc này trở nên rất náo nhiệt, mọi người đối với nàng ấy e dè kinh sợ, nhưng đồng thời cũng chống cự không được mị lực nho nhỏ của nàng ta.
Trong rừng đào, có thanh âm phá trận.
Vô tình cùng Thanh Dao biến sắc, thân hình nhúng một cái, đầu ngón chân nhẹ điểm, hai người đồng thời nhảy tới giữa không trung, tháo xuống đèn lồng treo trên cột, một người đi trước, một người ngồi ở xe lăn, rất nhanh vào đào hoa lâm, vừa nhìn liền thấy Văn Ngọc cùng thủ hạ của hắn, đang bị vây ở bên trong.
Trên vai Tam hoàng tử Văn Ngọc, quả nhiên khiêng Tiểu Ngư nhi, nhìn nàng ấy mang bộ dạng đang ngủ say, nhất định là bị bỏ thuốc.
Thanh Dao sắc mặt xấu xí âm lãnh, khóe môi nhếch lên, quanh thân tàn bạo, mắt đầy mũi nhọn khiếp người bắn xuyên qua đó.
“Văn ngọc, không nghĩ tới ngươi lại làm ra loại chuyện này, ngươi muốn làm gì?”
Văn Ngọc ngẩn ra, cứ như vậy mặt đối mặt bị nàng chất vấn, hắn cảm thấy rất xấu hổ, hơn nửa ngày không lên tiếng được, hơn nữa hai người bọn họ căn bản không giải được trận pháp, Vô Tình sợ thương tổn được Tiểu Ngư nhi, lập tức vung tay lên, trong tay áo bào rộng thùng thình mang theo cuồng phong rất mạnh, đánh rơi hoa đào đầy đất, trận pháp thối lui.
Mấy người bọn hắn nhân thân hình chợt lóe lên bao quanh vây Văn Ngọc cùng thủ hạ của hắn.
Thanh Dao lạnh lùng trong trẻo mở miệng: “Văn Ngọc, lập tức buông nữ nhi ta xuống, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Trên mặt yêu nghiệt của Văn ngọc dường như chợt lóe lên đau đớn rồi biến mất , kỳ thực hắn rất thích Thanh Dao, lúc ban đầu hắn thậm chí đã nghĩ tới cùng nàng tìm nơi ẩn cư, từ nay về sau lại không để ý tới sự tranh đấu gay gắt này, nhưng bây giờ lại không thể có tâm nguyện như trước nữa, bởi vì hắn vẫn chưa quên mình là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, thiên hạ không lâu sau tất loạn, chẳng lẽ hắn có thể cùng một nữ nhân ẩn thân mà đi, hoàn toàn bỏ mặc quốc gia không để ý, như vậy hắn căn bản không xứng vì một người nam nhân. (TT: cho dù ngươi muốn cũng xem người ta có đồng ý hay không)
“Thanh Dao, theo ta đi, hắn căn bản không xứng với ngươi.”
Văn Ngọc đưa tay chỉ về phía Vô Tình, thanh âm ám chìm, quanh thân liền bao phủ sắc bén nhợt nhạt, ánh mắt hiện lên vẻ mê hoặc lòng người.
Văn Ngọc tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao còn không có lên tiếng, thì tiểu nha đầu vẫn đang ngủ say kia giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt, nàng chỉ cảm thấy dạ dày một trận khó chịu, nguyên lai là bị người khiêng trên vai, thật là một giận a, trong đôi mắt đen kịch lửa giận như bài giang đảo hải, xuất khẩu mà mắng.
“Dựa vào, ngươi tiện nam, nhìn ngươi một bộ hình người dạng chó mà cũng dám bắt cóc ta, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa nhà của ngươi, nguyền rủa tổ tông mười tám đời của ngươi, có nương sinh không có nương dạy gì đó, chuyện người không làm, đi làm chuyện chó, uổng công sinh ra một bộ dạng tốt, ông trời a, nếu như ngươi có mắt, nhất định phải trừng phạt người này, làm cho hắn ngày mai bị bệnh đậu mùa, ngày kia bị bệnh hoa liễu, còn ngày kia nữa thì bị bệnh bất trị.” (TT: ta cào tường haha)
Dưới bóng đêm, chỉ thấy thân hình nhỏ bé kia thật giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng, đem Văn Ngọc mắng đến phun máu chó, cộng thêm tức giận đến sôi lên, chỉ có thể hồng hộc thở hổn hển, giận dữ trừng tiểu nha đầu trên tay, hận không thể một cái tát đập chết nàng.
Mà đứng ở đối diện Thanh Dao càng đổ mồ hôi, rất sợ Tiểu Ngư nhi chọc giận Văn Ngọc, sơ sẩy một cái sẽ tự rước họa vào thân, vội vàng mở miệng ngăn cản.
“Tiểu Ngư nhi.”
Tiếng kêu của nàng làm Tiểu Ngư nhi ngẩng đầu lên, lập tức nhớ tới đã đồng ý với Thanh Dao, không cho phép mắng thô tục, cho nên nàng lập tức thay đổi sắc mặt, nha, nàng hẳn là phải thục nữ một chút, người này lập tức bày ra một bộ dạng với khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.
“Công tử, ngươi đem người ta trói lại, muốn mang đến chỗ nào a? người ta nhỏ như vậy, một… không… Có thể bán nhập thanh lâu, hai không thể nấu hầm thành món súp, chớ không phải công tử thật sự là một sắc lang biến thái, bại hoại, mà còn tên vô sỉ nữa?” (TT: ta chịu hết nổi kaka)
Tiểu Ngư nhi tiếng nói vừa dứt, trên mặt mỗi người ở trong đào hoa lâm đều co quắp vài cái, cái khuôn mặt vừa muốn cười, nhưng phải cực lực nhịn xuống , tiểu nha đầu này quá trâu bò rồi, rốt cuộc trong đầu nàng chứa thứ gì đây, mỗi người trong đầu chỉ có mỗi ý niệm này.
Chỉ có văn ngọc là thiếu chút nữa bị tức đến ngất xỉu, hắn liều mạng đè nén lửa giận, điều chỉnh hơi thở của mình, nhắc nhở chính mình không nên vọng động, không nên mất đi lý trí, tiểu nha đầu này còn là một tiểu tiểu hài tử, ngàn vạn lần đừng vì xung động mà giết nàng, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng không dám nghe tiểu nha đầu này nói thêm nữa chữ, bằng không một giây sau hắn xác định vững chắc sẽ bị tức hộc máu.
Văn ngọc đưa tay lên điểm á huyệt của Tiểu Ngư nhi.
Làm cho nàng có miệng mà không thể nói, một chữ cũng không nói ra được, bất quá miệng nói không nên lời, liền lấy ánh mắt mắng, ánh mắt ngập lửa cho thấy nàng rất tức giận, mà nàng nếu giận quá sẽ có người trả giá thật nhiều, vì thế một giây sau, trong đào hoa lâm phát ra một tiếng kêu thét, Văn Ngọc không nhịn được dùng sức vung tay một cái, đem thân hình của Tiểu Ngư nhi quăng ra ngoài, Vô Tình nhấc lên Thiên tàm ti, liền cuốn lấy thân hình của Tiểu Ngư nhi rất nhanh thu trở về.
Nàng cuối cùng cũng bình an vô sự, mọi người một lòng buông xuống, người này vừa rơi xuống đất, đã đi đến trước mặt Vô Tình, nóng ruột chỉ chỉ miệng, ý bảo Vô Tình giúp nàng giải á huyệt, Vô Tình buồn cười đưa tay lên giải huyệt cho nàng.
Hiện tại hắn càng ngày càng thích tiểu nha đầu này, đủ trò.
Không chỉ biết dùng mắt mắng người, mà còn biết cắn người, đúng lúc Văn Ngọc bị đau nên quăng nàng, cũng là vì nha đầu kia dùng sức hung hăng cắn một ngụm vào tay hắn, hắn nhất thời không chú ý bị nàng cắn được, không nghĩ tới một đứa bé, mà răng nanh bén nhọn, cắn đến tay Văn Ngọc máu chảy đầm đìa.
Nhưng như vậy Tiểu Ngư nhi vẫn còn không giải hận, thân thể nhỏ bé chống lên xen của Vô Tình, từ dưới đấy bò lên, đứng cao, hai tay chống nạnh giận trừng mắt đối diện với Văn Ngọc.
“Biết cô nãi nãi nhà ngươi lợi hại chưa, hôm nay chúng ta sẽ đánh cho ngươi hoa rơi nước chảy, mặt mũi bầm dập, ngươi cho vô tình cốc là nơi nào? Ngươi muốn ra vào tự nhiên sao? Ngươi cũng không đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ai mà không biết công tử chúng ta lợi hại a.”
Nàng vừa nói chuyện còn tiện thể đem Vô Tình khoa trương ra, sở dĩ khoa trương vô tình, bởi vì Vô Tình vừa mới cứu nàng một lần, cho nên liền nhân tiện khen một tí.
Thanh Dao thực sự chịu không nổi tạp âm của nha đầu kia nữa, đưa tay lên đem thân thể nho nhỏ của nàng từ xe lăn của Vô Tình mang xuống, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, chuyện của người lớn, tiểu hài tử chớ xen mồm.”
“Dạ, nương, ta mắng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu Ngư nhi tự động co rụt lại, Văn Ngọc ở đối diện chỉ cảm thấy trong lòng trở nên khó chịu, một hơi thở đều thở không thuận, hơn nữa nhìn chăm chú nhìn Thanh Dao, sắc mặt của nàng rất lạnh, con ngươi lóe ra hỏa hoa, quanh thân tiêu sát.
“Văn Ngọc, ngươi không bao giờ còn là ngươi trước kia, ngươi bây giờ, thật làm cho lòng người thấy lạnh.”
Nói xong, liều lui về sau một bước, nếu hắn dám ở vô tình cốc làm chuyện xấu, Vô Tình tuyệt không thể không thu thập hắn.
Bởi vậy Thanh Dao vừa lui về sau, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu liền tung người nhảy lên, Thanh Phong cũng theo sát phía sau, gia nhập trận đấu.
Vô tình cùng Thanh Dao cũng không có xuất thủ, mà chỉ ở một bên quan sát, thân thủ của Văn Ngọc hết sức lợi hại, mặc dù cùng Mạc Sầu Mạc Ưu Thanh Phong ba người bọn họ so chiêu, cũng không thấy hắn có chút hoảng loạn, ngược lại càng có vẻ trấn định, chiêu thức khoan khoái như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ưu nhã, không có một tia không cẩn thận nào, ngược lại nàng nhìn ba người của Mạc Sầu, lúc trước còn có thể bất phân thắng bại, nhưng bởi vì tuổi còn quá trẻ, lòng háo thắng cao, thật có chút trước hăng hái có thừa từ từ xuất hiện trở ngại, chậm rãi có chút tốn sức.
Vô tình cười, thanh âm lành lạnh vang lên: “Ta đến tiếp ngươi.”
Thanh âm rơi xuống, người đã từ xe lăn nạm vàng khảm ngọc nhảy lên, phượng vĩ cầm vung lên, mang theo sức mạnh cường đại, trầm bổng đi ra ngoài, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu vội nhảy ra, chỉ thấy Văn Ngọc cũng không để khe hở, bàn tay trầm xuống, nội lực tản ra, hai cổ lực chạm vào nhau, gan bàn tay tê rần, thân thể lui ra sau hai bước, sắc mặt lập tức xấu xí, không nghĩ tới công phu của Vô Tình lại co như thế, xem ra chính mình không thể xem nhẹ, bằng không hôm nay chỉ sợ đi không ra khỏi được vô tình cốc.
Vô tình một kích đánh qua, cả người nhảy lên cao, Thiên Tàm ti gào thét lướt qua, mang theo sát khi sắc bén, Văn Ngọc bay vọt lên, tránh khỏi thiên tàm ti công kích, thiên tàm ti là binh khí mềm dẻo trân quý, trong các loại binh khí thì nó cực kỳ chiếm ưu thế, vì thế kiếm của hắn căn bản không phải đối thủ, Văn Ngọc không ngừng tránh né.
Vô tình dùng thiên tàm ti chỉ để tung ra hư chiêu, mắt thấy Văn Ngọc rơi vào quái chiêu của thiên tàm ti, thân hình đột nhiên biến hóa, đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, bàn tay theo sát thiên tàm ti lúc nó đánh đến, hắn liền giương tay lên đánh thẳng vào ngực Văn Ngọc, một chưởng hạ xuống.
Văn ngọc chỉ cảm thấy trong lòng bắt đầu quằn quại, cả người dường như chịu không nổi rút lui hai bước rồi đứng lại, ánh mắt âm ngao, chẳng lẽ hôm nay hắn thực sự phải chết nơi này.
Thế nhưng Vô Tình lại đột nhiên thu hồi thiên tàm ti, lạnh lùng từ giữa không trung hạ xuống, ngồi ngay ngắn trên xe đẩy, trầm giọng mệnh lệnh Thanh Phong: “Đem tam hoàng tử đưa đi.”
Văn Ngọc sửng sốt, không nghĩ tới vô tình dĩ nhiên thả hắn một con ngựa, lập tức ôm quyền: “Cám ơn.”
“Bởi vì ngươi là khách nhân ta mời vào, nhưng ngày khác lại gặp lại, ta và ngươi sẽ là cừu nhân.”

Chương 114.4

Văn ngọc không nói cái gì nữa, chỉ là đem tầm mắt vội vã quét về phía Thanh Dao, chỉ thấy Thanh Dao nhàn nhạt nhìn hắn, nhưng cái gì cũng chưa nói, thần sắc cực kỳ lạnh lùng.
Văn ngọc lại không chịu đựng lâu được, bởi vì trúng của Vô Tình một chưởng, vốn đã bị thương, hiện tại lại nhìn thấy mâu quang Thanh Dao lạnh lùng băng hàn như vậy, rốt cuộc chịu khôngnổi phun ra một búng máu, mà thủ hạ phía sau hắn, sợ hãi tiến lên một bước đỡ lấy chủ tử, ngước mắt căm tức nhìn vài người đối diện, bất quá hắn cũng không dám nói thêm cái gì.
Thanh Phong thân hình di chuyển, chủ tớ Văn Ngọc theo sát phía sau hắn ra ngoài cốc.
Đào hoa lâm quy về vắng vẻ, Thanh Dao cùng Vô Tình lấy đèn lồng trên cây đào, chậm rãi đi ra ngoài.
Minh Nguyệt tiếp nhận đèn lồng trong tay Thanh Dao cùng Vô Tình, thân hình nhúng một cái như linh động chim tước, đem đèn lồng treo ở trên cây cột hành lang như trước, làm nó nhè nhẹ lay động, hắn đẩy xe cho công tử chuẩn bị rời đi.
“Công tử, đi thôi.”
“Được ” vô tình quay đầu lại liếc mắt nhìn Thanh Dao một cái, hai người bèn cười, xoay người đều tự trở về phòng mình.
Trong phòng Thanh Dao.
Mạc Sầu lôi kéo Tiểu Ngư nhi trên dưới kiểm tra một chút, lòng còn sợ hãi mở miệng: “Ngươi a, lá gan quá lớn rồi, tối hôm nay thiếu chút nữa đã hù chết chúng ta.”
“Đúng vậy, ở trong tình trạng đó còn chọc tức hắn, cũng không phải biện pháp tốt, đêm nay hành vi của Văn Ngọc tuy rằng đê tiện, nhưng tốt xấu gì hắn cũng không cái loại người thủ đoạn độc ác, bằng không ngươi xác định vững chắc không may.”
Thanh Dao lạnh lùng cảnh cáo nha đầu ở bên cạnh, lúc trước nàng đúng là tim bị treo ngược lên, nha đầu này thật biết hù dọa người.
Tiểu Ngư nhi nhìn Thanh Dao cùng Mạc Sầu dáng vẻ vì nàng mà lo lắng, trong lòng thấy ấm áp, rất nhanh chạy đến bên cạnh Thanh Dao, vươn tay ôm cổ của nàng, từng chữ từng hồi mở miệng: “Các ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cẩn thận, không giống khuya hôm nay lớn gan như vậy.”
“Ân, ” Thanh Dao gật đầu, dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Mạc Sầu.
“Mạc Sầu, bắt đầu từ ngày mai , ngươi dạy Tiểu Ngư nhi tập võ công, bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.”
“Dạ, tiểu thư, ” Mạc Sầu gật đầu, Tiểu Ngư nhi đôi mi dài nhỏ cau lại một chút, có điểm không vui, nàng không thích học võ công: “Nương, người ta không muốn học.”
Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, không cho thương lượng: “Nếu như ngươi không học, đến lúc đó chúng ta ra ngoài cốc, ngươi cũng đừng có đòi theo chúng ta.”
Tiểu Ngư nhi cũng không cảm nhiều lời thêm một chữ, nàng vẫn tính toán phải ra khỏi cốc đi chơi mà, nếu đã như vậy thì học thôi, tuy rằng nghĩ đến việc này, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất mất hứng, bởi vì học võ là một việc khổ cở nào a, còn phải quanh năm suốt tháng kiên trì luyện tập mới được.
“Được rồi.”
Giọng nói mang vẻ “cố mà làm”, nhưng Thanh Dao cũng không để ý tới nàng nữa, một bên Mạc Sầu nhìn một chút bóng đêm ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhắc nhở các nàng: “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ân ” mẹ con hai người song song gật đầu, Tiểu Ngư nhi cười tủm tỉm hướng trên giường bò lên, Thanh Dao vẫn không nhúc nhích nhìn nàng: “Tiểu Ngư nhi, phòng ngươi ở đâu?”
“Đêm nay ngủ với nương a ” nha đầu kia nói xong, còn quay lại… Chớp đôi mắt to ngập nước, giọng nói giả vờ như hao tổn tinh thần: “Trong lòng tịch mịch hai nữ nhân hãy làm bạn đi.”
“Ngươi a, ” Thanh Dao biết nàng chơi xấu, cũng không thèm cùng nàng tính toán: “Chỉ đêm nay, không cho phép mỗi ngày đều kiếm cớ.”
“Dạ, ” Tiểu Ngư nhi cười rộ lên, yên tâm thoải mái bò lên giường nghỉ ngơi, Thanh Dao cũng rửa mặt một phen rồi đi ngủ.
Ngày thứ hai, Tiểu Ngư nhi bắt đầu theo Mạc Sầu tập võ, bởi vì người nhỏ, tư thái mềm mại, học cái gì cũng đều rất dễ, quan trọng nhất làMạc Sầu cũng không dám khó xử nàng, vì thế chương trình học mỗi ngày cũng không phải quá mệt.
Trong cốc lần thứ hai an tĩnh lại, bởi vì có thêm mười mấy tiểu khất cái, cùng Tiểu Ngư nhi kiêu ngạo nên mỗi ngày đều vô cùng – náo nhiệt.
Vô tình rất vui vẻ, đây mới là cuộc sống bình thường mà trong lòng hắn nghĩ tới.
Trong những ngày yên ổn bình thường này, mọi người nghênh đón sinh nhật một tuổi của Tiểu Ngư nhi.
Hôm nay, sáng sớm vô tình cốc liền bao phủ bầu không khí vui vẻ, thọ tinh Tiểu Ngư nhi ăn mặc thật xinh đẹp giống như một con bướm, nghênh đón rất nhiều người chúc mừng, còn nhận được rất nhiều lễ vật. Mở hai hai buổi tiệc luôn, bắt đầu từ buổi trưa vẫn náo nhiệt đến tối, ngay cả mười mấy đứa nhỏ càng hài lòng.
Tiếng cười bay cao, thổi qua trong thanh sơn lục thủy.
Buổi tối, bọn nhỏ đều đi trở về, Tiểu Ngư nhi cũng mệt mỏi, Thanh Dao phân phó Mạc Sầu mang nàng đi ngủ, trên mảnh đất trống rộng lớn, chỉ có Thanh Dao cùng vô tình ngồi ở một chỗ, hai người bèn nhìn nhau cười, lúc này, Vô Tình chậm rãi mở miệng.
“Thanh Dao, ta dẫn ngươi đi xem nhìn trụ sở bí mật kia, thuận tiện nhận biết một ít người trong tổ chức.”
Tuy rằng trụ sở bí mật này ở phía sau núi, nhưng cái tổ chức kia vốn ở trong góc phòng âm u không bóng dáng, bởi vậy có rất ít người từng gặp bọn họ, buổi tối diễn tập, ban ngày đi ngủ, hơn nữa cách chỗ ở bọn họ có chút xa, vì thế xưa nay không ai biết, trong vô tình cốc, kỳ thực còn ẩn dấu bí mật khác, thậm chí có một nhóm người ở đây thao diễn tập luyện, để ngừa thỉnh thoảng có lúc dùng đến
“Tốt, ta cũng đang muốn xem đây?”
Thanh Dao khóe môi nhất câu cười nhạt, ánh mắt một mảnh tiêu sát, những người đó chỉ sợ không phải là một kẻ đơn giản nhận chủ, cho nên e rằng nàng cần phải phí một phen công phu, Thanh Dao đang nghĩ ngợi, thì Vô Tình ở một bên, nhẹ giọng mở miệng.
“Hôm nay ngươi cần phải xuất ra thực lực để làm cho những người đó tin phục, hơn nữa không cần mềm lòng, càng mạnh tay thì càng làm cho bọn họ tin phục.”
“Ừ”, Thanh Dao gật đầu, quay đầu nhìn trời cao trong bóng đêm, trên gương mặt thanh tươi xinh đẹp bức người, lóe ra sát khí thị huyết, sau đó cúi đầu, đẩy Vô Tình đi về hướng phía sau núi, Vô Tình nhàn nhạt đối diện với Thanh Phong mở miệng.
“Ngươi không cần phải đi.”
“Dạ, công tử, ” hắn trả lời Vô Tình có chút run rẩy, mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn sẽ phát sinh, nhưng khi chân chính đối mặt với cục diện như thế, tim của hắn vẫn nhịn không mà đau, nếu như người kia biết chủ tử trực tiếp kháng cự mệnh lệnh của hắn, không biết sẽ nổi trận lôi đình thế nào đây, đến lúc đó sẽ không làm thương tổn đến Mộc cô nương chứ?
Thanh Phong ánh mắt âm ngao, ngẩng đầu nhìn trời, đây thực sự là một hồi nghiệt duyên a, bắt đầu từ khi các nàng xông vào vô tình cốc, số phận đã chuyển động, hết thảy tất cả đã không còn ở quỹ đạo của nó…
Gió mát lạnh lùng, phơ phất quất vào mặt mà đến.
Bên ngoài hiện tại đã là mùa đông, nhưng trong cốc vẫn ấm áp như xuân, bởi vì dưới ao đầm nhiệt độ cao hơn nơi khác, mà vô tình cốc chính là một mãnh đất tốt nhất trong ao đầm có nhiệt độ ấm áp, vì thế ở đây bốn mùa hoa nở chim hót.
Phía sau núi, Vô Tình chỉ huy Thanh Dao một đường đẩy hắn đi qua ruộng dược thảo, vòng qua một rừng cây nhỏ, lại nhìn thấy trong rừng cây, có một cánh cửa sắt chạm khắc đầu sư tử, bên cạnh hòn đá khảm nạm một bộ phận cơ quang, đưa tay xoay trái hai cái, xoay phải hai cái, sau đó sẽ quẹo trái hai cái nữa, thì cửa đá phát ra ầm một tiếng mở ra.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một con đường đá kéo dài xuống phía dưới, chờ bọn họ đi vào, cửa đá kia tự động đóng lại, hai bên tường cắm rất nhiều cây đuốc, đem đường hầm chiếu sáng rất rõ ràng.
Thanh Dao một bên đẩy vô tình, một bên quan sát nơi này, trong lòng vừa nhìn vừa suy tư, chỉ thấy hai bên trên vách tường của đường hầm, không chỉ là bùn đất, mà còn có đó chuyên kiến tạo, trên những tảng đá trơn truột còn khắc nhiều bức hoạ miêu tả rất tinh xảo, trên đỉnh đầu là nữa hình tròn bằng thạch. Đồng dạng cũng có khắc biểu đồ hoa văn, chỉ riêng đường hầm này đã to lớn như vậy, thật không biết bên trong còn rộng rãi to lớn đến cỡ nào.
Hai người một đường đi xuống dưới, rất xa đã nghe được có tiếng người nói chuyện, còn có thanh âm binh khí va chạm khi đánh nhau, bọn họ quả nhiên đang thao luyện.
Bất quá cửa đá vừa vang lên đã kinh động người ở bên trong, có một người nam tử cao lớn lãnh mị dẫn hai người đi ra, vừa nhìn thấy Vô Tình, lập tức cung kính cúi đầu kêu một tiếng: “Chủ tử.”
Vô tình cũng không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, hơi nghiêng người về phía Thanh Dao, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là Thanh Dao, hổ phù hiện tại do nàng chưởng quản, sau này mọi người các ngươi cần phải nghe lệnh của nàng điều động.”
Nam tử kia ngây ngẩn cả người, trên gương mặt lãnh khốc chợt lóe lên vẻ khó tin rồi biến mất, ngước mắt nhìn về phía nữ tử ở bên người chủ tử, lớn lên một thân thanh tuyệt lãnh diễm, gầy nhỏ mềm mại, tuy rằng thần thái bễ nghễ phóng đãng, nhưng dù thế nào cũng làm cho người ta không cách nào tin được, một nữ tử bức người như vậy, lại muốn chưởng quản một đám nam nhân bọn họ, đừng nói là hắn, ngay cả một đống người phía dưới kia chỉ sợ cũng sẽ không tin phục.
“Chủ tử, này?”
Vô tình giơ tay ngăn cản nam tử kia định mở miệng nói, hắn biết tên này muốn nói cái gì, nên căn bản không cần nhìn mặt hắn ta, mà quay đầu nhìn về phía Thanh Dao, sắc mặt ấm áp giới thiệu cùng nàng
“Đây là Lâm Tư Miểu, hổ phù bên đó ở ngay trên tay hắn, sau này ngươi muốn thuyên chuyển bọn họ, đưa ra hổ phù để cho hắn làm việc, hai người phía sau hắn cũng người có có khả năng cao trong tổ chức, là thủ hạ trực tiếp của hắn, người bên trái gọi là Triệu Hoằng Văn, người bên phải tên Lý Trí Thần, tất cả mọi chuyện bên trong tổ chức, đều do ba người bọn họ quản lý.”
“Ân, ” Thanh Dao khẽ gật đầu, lạnh lùng ngước mắt đảo qua một cái.
Ba tên này, tuy rằng bên ngoài không dám nói thêm cái gì, nhưng đáy mắt lại khinh thường, rõ ràng là coi thường nữ nhân, Thanh Dao đem tầm mắt bức người nghênh đón, đáy mắt dày đặc sát khí thị huyết, còn mang theo thái độ cuồng vọng độc tôn nhất trong thiên địa, khóe môi nhất câu, khẽ nhìn phía dưới.
“Hạnh ngộ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom