-
Chương 122
Quang Minh Chính điện, trước cửa có một khoản sân rộng, lúc này trên quảng trường ngự lâm quân mặc ngân sắc giáp trụ đứng san sát, vẻ mặt đầy sát khí, tàn bạo, nhìn chằm chằm động tĩnh trên quảng trường.
Bởi vì đây là một vụ đăng cơ đại điển không quang minh chính đại, vì thế dù đăng cơ, đại hoàng tử vẫn không yên lòng, để ngừa có tình trạng đột phá xảy ra, bởi vậy hắn đã dặn thống lĩnh ngự lâm quân, nếu có người dám can đảm nhiễu loạn đăng cơ đại điển, giết trước nói sau, bất kể đó sứ thần của một quốc gia cũng không được.
Bốn phía là ngự lâm quân phân bố, toàn cảnh thật là uy nghiêm hoa lệ.
Lục quốc sứ thần phân bố ở hai bên, tiếng nhạc hồn hậu vang lên, chỉ thấy phía dưới tầng tầng thềm đá, từ khoản sân rộng đi tới hai đội cung nữ cùng thái giám mặc cung trang hoa lệ, bộ dạng phục tùng mang theo hai vật cát tường, đi thẳng đến trước Quang Minh Chính điện, hai đội người, nối đuôi nhau chia làm hai hàng đứng ở trước mặt lục quốc sứ thần.
Sau đó là đội danh dự, thanh thế lớn, có tiếng tấu nhạc vang lên, nhưng không có chút nào thấy vui mừng, ngược lại còn lộ ra một cỗ không khí tử vong hít thở không thông.
Bởi vì nơi này vừa trải qua lễ rửa tội bằng máu, tuy rằng được quét tước sạch sẽ, nhưng bốn phía trải rộng màu hồng, thật không khác gì màu hồng quỷ vị của máu.
Cuối cùng là năm trăm ngự lâm quân, chỉnh tề bộ pháp có trật tự, đạp lên tiếng vang, mặc ngân sắc giáp trụ loang loáng, trên tay ngân thương sáng quắc rực rỡ, cho thấy những người này không giống như người bình thường, năm trăm tinh binh này đã đi tới, cùng với đội cung nữ và đội danh dự như nhau, phân ra hai hàng đứng trên phía đầu hàng.
Cuối cùng xuất hiện một chiếc kiệu hoa lệ tám người khiêng, kim sắc sa mạn bao lại quang cảnh bên trong, làm nó như ẩn như hiện, nhưng mọi người đều nhìn ra bên trong đang ngồi ngay ngắn một người.
Tám tiểu thái giám bước tiến thư thả, đem nhuyễn kiệu mang tới trước, đoan đoan chính chính đứng ở khoản sân rộng lớn, tám gã cung tỳ hoa y, lập tức tiến lên một bước, nhẹ vén rèm kiệu màu vàng.
Thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên: “Hoàng thượng, mời hạ liễn kiệu.”
Một đạo thân ảnh minh hoàng cao lớn bước xuống nhuyễn kiệu, xuất hiện ở trong mắt của mọi người.
Thanh Dao lẩn trong đội ngũ của lục quốc sứ thần, lúc này xuyên thấu tầng tầng sương mù chướng ngại, lạnh lùng đánh giá nam tử cao cao tại thượng kia.
Mặc long bào bàn long dệt lụa, thắt lưng bó buộc đai ngọc cùng màu, kim quan cột tóc, cả người nhìn qua tôn quý bất phàm, chỉ là giữa trán của hắn lộ ra lệ khí, con ngươi đỏ đậm, làm người ta không hàn mà khiếp sợ, kinh hãi đảm chiến.
Người này không nên là đế mới phải, nếu Hoàng Viên quốc thực sự rơi xuống trong tay của hắn, cuối cùng cũng là bị các nước khác chia cắt.
Thanh Dao đem tầm mắt thu hồi lại, dời về phía sau cùng của đám đại thần, không biết này trong những thần tử có bao nhiêu người là thật tâm ủng hộ đại hoàng tử đăng cơ, khóe môi nàng câu ra nụ cười nhạt, quay đầu hơi nghiêng người nhìn Mạc Ưu, cũng chính là Thẩm Ngọc, lúc trước hắn dịch dung để trà trộn vào đây, hiện tại đã khôi phục diện mạo chân chính, vì sợ có người nhận ra hắn, vì thế vẫn cúi đầu, cũng may vào lúc này lực chú ý của mọi người đều ở trên người tân hoàng, nên không ai chú ý tới hắn đứng trong góc phòng …
Lễ nghi quan đứng ở giữa bạch ngọc thềm đá trước cửa quang minh đại điện cao giọng gọi: “Triều bái tân hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp trước mắt loé ra ánh sáng, đứng ở nơi vinh dự của Quang minh điện, tiếp nhận triều bái của đủ loại quan lại.
Thanh âm của lễ nghi quan rơi xuống, liền đi trước một bước quỳ xuống lạy, ngự lâm quân cũng quỳ xuống, ngân thương đặt hơi nghiêng bên người, cung nữ cùng thái giám quỳ xuống, trong tay vật biểu tượng để ở một bên, lục nước sứ thần, cũng chậm rãi cúi người xuống, thi lễ, cuối cùng chỉ còn lại văn võ bá quan cả triều, chỉ thấy bọn họ nhìn người xung quanh sân rộng đều quỳ xuống, nên hai mặt nhìn nhau, một hai, có vài người quỳ xuống.
Nhưng còn rất nhiều người thì không quỳ, họ chỉ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tân hoàng, tân hoàng đế khuôn mặt có chút âm ngao, lãnh trầm căm tức nhìn những người này, ẩn nhẫn tức giận, trải rộng ở đáy mắt, tuy vậy hắn vẫn chưa nhúc nhích.
Lúc này có thanh âm thái giám vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Theo tiếng hô vang, một đội cung tỳ vây quanh nữ tử ung dung đẹp đẽ quý giá đang đi tới, người này chính là hoàng hậu đương triều, hiện giờ là thái hậu.
Chỉ thấy sắc mặt nàng âm u khó hiểu, nổi giận đùng đùng tiêu sái tiến vào sân rộng, đứng ở bên người tân hoàng đế, một đôi hắc đồng bắn ra ánh sáng tàn bạo khiếp người, âm trầm từ trên mặt của đám đại thần đảo qua, cuối cùng giọng nói tàn bạo cất lên.
“Lớn mật, vì sao không triều bái tân hoàng.”
Nhất phẩm đại học sĩ, tiến lên phía trước một bước, chậm rãi đối hoàng hậu làm thi lễ: “Dựa theo tổ chế quy củ, tân hoàng đăng cơ, nhất định phải có thánh chỉ của hoàng thượng, hoặc là di triệu, đại hoàng tử tuy rằng là con vợ cả, nhưng là không có tiên hoàng di triệu, rất khó lệnh bọn thần tin phục.”
Tô đại học sĩ ở trong triều đức cao vọng trọng, lời vừa nói ra, quần thần ồ lên, sôi nổi gật đầu, trong lúc nhất thời những đại thần kia căn bản không thèm nhìn tới sắc mặt của hoàng hậu cùng tân hoàng, chỉ lo nghị luận sôi nổi.
Hoàng hậu giận dữ, xoay mình quát lạnh: “Tô đại học sĩ, y theo lời nói của ngươi, như vậy ai mới có thể leo lên hoàng thượng bảo tọa, phải biết rằng hoàng thượng bị bệnh hiểm nghèo, ai gia một lòng quan tâm hoàng thượng, mới không cho bất kỳ người nào tới gần bên tiên hoàng, ai gia trước đây vẫn bồi bên cạnh tiên hoàng, tiên hoàng hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mới băng hà, theo như lời Tô đại học sĩ vừa nói, như vậy Hoàng Viên quốc này tức không phải vô chủ sao?”
Hoàng hậu lời nói vừa rơi xuống, những đại thần kia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng từ trong những đại thần này đi ra một người, trầm giọng mở miệng.
“Bẩm hoàng hậu, bọn thần đã gặp qua người có di triệu, tiên hoàng trước lúc lâm chung có để lại di triệu, hơn nữa tiên hoàng đã lập thất hoàng tử Thẩm Ngọc làm thái tử tương lại, chứ không phải đại hoàng tử.”
Người vừa nói chuyện là nhị phẩm đại quan, Công bộ thị lang.
Lời nói của hắn vừa xong, giống như tảng đá chìm giữa hồ, trước Quang Minh Chính điện, thái giám cùng cung nữ còn có ngự lâm quân, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt đang thị huyết của tân hoàng , làm họ hoảng sợ đến gục đầu xuống.
Trong không gian rộng lớn như vậy mà một điểm thanh âm cũng không có.
Tân hoàng Thẩm Diệp đột nhiên gầm lên: “Người đến, lập tức đem Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang bắt lại, dám can đảm phạm thượng, yêu ngôn hoặc chúng, trảm không tha.”
Hành động này của Tân hoàng, không thể nghi ngờ làm tự làm cho nhân cách của mình càng ngày càng thấp, tất cả mọi người ở đây đều biết tân hoàng thượng là một người tàn bạo thị huyết, lục quốc sứ thần nhìn cục diện bế tắc trước mắt, trên khuôn mặt của mỗi người đều hứng thú.
Đây thật là một màn kịch mới a, thất hoàng tử Thẩm Ngọc, là người phương nào, nhân vật này vẫn không chịu xuất hiện a, làm sao có thể làm hoàng thượng đây?
Trên quảng trường ngự lâm quân, vốn chính là người của Thẩm Diệp, nên vừa nghe thấy lệnh của tân hoàng, lập tức từ hai bên vọt tới, như lang như hổ lao thẳng về phía Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang, bất quá còn không có chộp được người thì, bỗng nhiên từ trong góc phòng yên lặng, nhảy ra một người đến, thanh âm lãnh mị tiêu sát vang lên.
“Lớn mật, ai dám động đến đại học sĩ cùng Công bộ thị lang đương triều.”
Người nói chuyện chính là Thẩm Ngọc, hắn chiều cao độc lập, mặc bộ bạch sắc cẩm bào, trên đầu tóc đen dùng ngọc quan cố định lại, nhẹ nhàng như ấm ngọc, vừa nhìn thấy thất hoàng tử, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng bị ánh sáng bao phủ, nhân tâm trong nháy mắt chếch đi vài phần.
Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang, cùng những quan viên lúc trước giao hảo với Ngũ hoàng tử, rất nhanh quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Chúng thần tham kiến thất hoàng tử, tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Không nghĩ tới văn võ bá quan, lại có hơn phân nửa người ủng hộ thất hoàng tử làm hoàng đế.
Thẩm Diệp không ngờ thất hoàng tử lại tiến cung, còn ẩn thân ở trong sứ thần đoàn, sắc mặt hắn xấu xí cực kỳ, quanh thân hung tàn, ngôi vị hoàng đế đã tới tay làm sao cho đi được, lập tức rống to: “Người đến, bắt tên nghịch tặc này, chính là hắn đã hại chết phụ hoàng.”
Ngự lâm quân rất nhanh cầm vũ khí vọt tới, Thẩm Ngọc đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Ai dám, di triệu ở đây, người sinh sự, chính là kẻ mưu nghịch phản thần, xử tử.”
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng trải qua trận chiến rửa tội này, trong một đêm tựa hồ cả người trở nên thành thục ổn trọng, hơn nữa nghĩ đến việc đại hoàng huynh hại chết phụ hoàng, tim của hắn liền không thể bình tĩnh, con ngươi âm u, sắc mặt lạnh lẽo, khóe môi lộ vẻ thị huyết, hắn nhất định phải đích thân bắt được ác nhân này, lấy đầu của hắn tế vong hồn phụ hoàng.
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc tiếng nói vừa dứt, Tô đại học sĩ dẫn một đám người lập tức vây quanh thất hoàng tử để bảo hộ, cùng hoàng hậu đối mắt, đương nhiên cũng có một nhóm người ủng hộ đại hoàng tử cùng hoàng hậu, chỉ là hiện tại có di triệu xuất hiện, mọi người ai cũng không dám lộn xộn.
Hiện tại cục diện đã thay đổi, chỉ cần một sai lầm sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, nên người người đều cẩn thận cảnh giới.
Bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử có một nhóm lớn ngự lâm quân, mà thủ hạ của thất hoàng tử Thẩm Ngọc cũng chỉ có hơn phân nửa đại thần trung thành, bởi vậy tràng diện chỉ cầm cự được.
Lục nước sứ thần đều ở bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt.
Đại hoàng tử Thẩm Diệp nhìn tình trạng đột phát màu, hoảng sợ vị hoàng đế tới tay sẽ khó giữ được, nên cũng không quan tâm nhiều nữa, lập tức mệnh lệnh ngự lâm quân phía sau: “Bắt loạn thần tặc tử, ai dám ngăn cản, giết trước rồi nói.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Rất nhiều ngự lâm quân uy dũng tiến lên, thẳng đến bên người thất hoàng tử cùng những đại thần kia , mắt thấy lại có một hồi huyết chiến.
Bỗng nhiên xa xa vang lên tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự, rất nhanh, từ phía dưới sân rộng toát ra một nhóm lớn người đến, dẫn đầu người chính là Y Tư Nguyên, bị tiên hoàng cách chức làm bình dân, hắn dẫn theo binh tướng do kinh thành điều tới , chừng hơn hai ngàn người, một bên chạy một bên gọi.
“Tiểu dân cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.”
Ngự lâm quân vốn đang chuẩn bị xông lên nhất thời giật mình, cầm ngân thương chậm rãi thu lại, thối lui đến bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử.
Chương 124.2
Gương mặt duyên dáng sang trọng của hoàng hậu, lúc này bao phủ một mảnh dữ tợn, âm trầm mở miệng quý: “Y Tư Nguyên, ngươi thật to gan, nơi này chính là đăng cơ đại điển của tân hoàng, ngươi nhất giới bình dân lại dám xông vào quang minh chính điện, luận tội phải chết.”
“Chết?” trên tay Y Tư Nguyên có người, căn bản không sợ hoàng hậu, bởi vậy lạnh lùng liếc nữ nhân kia một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Đến tột cùng là ai đáng chết, thử qua mới biết được.”
Y Tư Nguyên tiếng nói vừa dứt, văn võ đại thần vẫn bảo vệ thất hoàng tử gật đầu tán thành, nghị luận sôi nổi: “Có tiên hoàng di triệu ở đây, Y Tư Nguyên đại nhân là hộ giá công thần, có tội gì.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp triệt để điên rồi, lạnh lùng mở to một đôi mắt đầy tia máu, nếu bọn họ không cho hắn dễ chịu, thì bọn họ ai cũng đừng nghĩ dễ chịu, lập tức liên thanh kêu lên: “Lên, một cũng không để lại, giết cho ta.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, ngự lâm quân lần thứ hai xông lên.
Lúc này, bên ngoài sân rộng lại vang lên tiếng bước chân, dẫn đầu đúng là huynh trưởng của Tiêu thị hoàng hậu, dẫn hai người vọt tới.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy huynh trưởng tới, lập tức cười ha hả, âm trầm nhìn những người ở trước mắt, nàng cũng hiểu rõ, lúc này chỉ có một hồi huyết chiến, người thắng làm vua, người thua làm giặc, về phần lục quốc sứ thần, kiên quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện đấu tranh nội bộ của hoàng thất Hoàng Viên quốc .
“Hoàng hậu nương nương, thần cứu giá chậm trễ.”
Huynh trưởng của Tiêu hoàng hậu, từ trước đến nay vẫn không được trọng dụng, ở trong triều chỉ đảm nhiệm một văn chức, cũng không phải chức vị quan trọng gì, tiên hoàng vẫn luôn phòng bị người của Tiêu gia, nhưng đến cuối cùng vẫn chết trên tay nữ nhân này, chỉ là Tiêu gia lấy đâu ra binh mã nhiều như vậy, cả triều văn võ đều ngạc nhiên không ngớt, bởi vì này hai ngàn người hơn, mà Ngũ hoàng tử binh bại như núi lở, chớp mắt liền bị chế trụ.
“Tốt, tốt, đến đây giết cho ai gia, giết chết Thẩm Ngọc tên nghịch tặc này.”
Hiện tại chỉ có trừ đi Thẩm Ngọc, bọn họ mới có một đường sinh cơ, bằng không chỉ có một con đường chết, Thẩm Ngọc đăng cơ làm hoàng đế, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho bọn họ, vì thế hiện tại chỉ có thể được ăn cả ngã về không, cũng may có nhiều binh tướng như vậy, rốt cuộc ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu?
Chỉ là hơn hai ngàn người kia vừa đi vào sân rộng, cũng không theo bên người Tiêu đại nhân đến bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử, mà hướng bên người thất hoàng tử đi tới.
Tiêu hoàng hậu sắc mặt đại biến, đại hoàng tử sắc mặt nhăn nhó dữ tợn, nhìn về phía cậu của mình, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu đại nhân cho rằng những người đó nhầm lẫn, rất nhanh kêu lên: “Các ngươi lầm rồi, đây mới là hoàng hậu cùng đại hoàng tử, các ngươi phải nghe lệnh y nói.”
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc từ phía mọi người đi tới phía trước, lãnh mị lên tiếng: “Lâm Tư Miểu, ngươi làm rất khá.”
Trên quảng trường không khí bỗng trở nên yên lặng chết chốc, thất hoàng tử là có ý gì? Chỉ thấy hơn hai ngàn người theo Tiêu đại nhân tiến vào chính đại quang minh điện, một người cầm đầu ôm quyền trầm giọng mở miệng: “Tạ ơn thất hoàng tử khích lệ, tại hạ phụng mệnh cung chủ, đến đây bảo hộ thất hoàng tử, chúc thất hoàng tử quang vinh đăng đại vị.”
Cung chủ?
Trên quảng trường, mọi người hai mặt nhìn nhau, văn võ đại thần của Hoàng Viên quốc, còn có lục quốc sứ thần, sự nghi ngờ không ngừng phát sinh ra, cung chủ trong miệng những người này lại là người phương nào? Hơn nữa bọn họ rốt cuộc là ai.
Thẩm Ngọc thanh âm lãnh chìm nhất thời vọt lên không trung vang vọng ở trên quảng trường, xuyên thấu trái tim mỗi người.
“Bản điện tạ ơn cung chủ Phượng Thần cung .”
Phượng Thần cung ba từ vang dội phát ra, cuối cùng có thể từ ở đây bay ra ngoài.
Vẫn đứng ở phía ngoài Thanh Dao lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, nghe bên tai, đồng thời cũng thấy ngũ quốc còn đang nói thầm.
“Phượng thần cung? sao cho tới bây giờ chưa nghe ai nói qua a?”
“Thật nhiều người a, không biết chỗ tối còn có người nữa hay không?”
“Mà cung chủ kia vừa nghe qua chắc là một kẻ vô cùng lợi hại, ngươi xem mượn tay Tiêu đại nhân trừ đi Ngũ hoàng tử, hiện tại ra mặt giúp đỡ thất hoàng tử, thật đúng là tính toán giỏi a.”
Thanh Dao nghe những lời này, lơ đễnh nhíu mày, tiếp tục chú ý động tĩnh trong sân.
Lâm Tư Miểu dẫn hai nghìn binh mã lắc mình đứng ở bên người thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Bên này vì một đội nhân mã thêm vào đã kịch liệt chiếm ưu thế, mà bên kia đại hoàng tử Thẩm Diệp sắc mặt xấu xí đến cực điểm, tóc đen dài ở trong gió bừa bãi dựng thẳng, vừa nghĩ tới tình trạng trước mắt, đều là do cậu tạo thành, hắn lập tức phẫn nộ giơ lên một cước, thẳng tắp hướng Tiêu đại nhân đá một cái, đem Tiêu đại nhân đá văng xa gần mười mét, ùm một cái rơi dưới đất, đau đớn rên lên một tiếng rồi ngất đi.
Hoàng hậu vừa đau lòng huynh trưởng, lại đau lòng nhi tử của mình, gương mặt âm trầm xấu xí, khóe môi nhếch lên hạ ra mệnh lệnh tàn bạo cho ngự lâm quân.
“Lên, giết chết bọn họ, hôm nay nếu như hoàng thượng thuận lợi đăng vị, các ngươi mỗi người đều thăng quan tiến tước.”
Hoàng hậu tiếng nói vừa dứt, ngự lâm quân liền vọt lên, mà binh tướng Y Tư Nguyên mang đến cùng người của Phượng Thần cung, trực tiếp nghênh diện, trong khoảng thời gian ngắn, trên khoản sân rộng lớn, tiếng kêu vang lên, huyết sắc một mảnh, sáng mờ đỏ bừng, yêu diễm mà đẹp đẽ.
Quỳ sát ở một bên đám cung nữ cùng thái giám sớm hoảng hốt rút lui, thét kêu lên tìm mọi nơi đển lẫn trốn.
Ngự lâm quân tuy rằng dũng mãnh phi thường, thế nhưng thủ hạ của Phượng Thần cung đều là những kẻ rất lợi hại, bởi vậy vừa xông lên lập tức hiện ra ưu thế, nhiều ngự lâm quân bị giết chết, làm những quân lính còn lại tan rã, rút lui về phía sau.
Đại hoàng tử Thẩm Diệp, triệt để điên cuồng, thân hình phóng lên, nhảy tới giữa không trung, thẳng hướng Thẩm Ngọc mà đến.
Thẩm Ngọc làm sao sợ hắn, bản thân đã sớm muốn giết người này, thay phụ hoàng của mình báo thù.
Thân hình nhảy lên, bay nghênh đón, hai đạo thân ảnh rất nhanh chém giết nhau…
Đối với võ công của Thẩm Ngọc, Thanh Dao rất có lòng tin, bởi vì hiện tại, công phu của hắn tuy rằng còn không có đạt được đăng phong tạo cực, thế nhưng đối phó đại hoàng tử Thẩm Diệp, vẫn dư sức.
Thanh Dao tâm tư vừa rơi xuống, Thẩm Ngọc đã bay lên một chưởng đánh thẳng về phía trước ngực Thẩm Diệp, đánh cho hắn rơi xuống trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Thẩm Ngọc cũng không có vì bộ dạng này mà bỏ qua cho hắn, người này lúc trước không chỉ sát hại mình, bây giờ còn giết cả phụ hoàng, mình có thể tha thứ cho những thương tổn hắn gây ình, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ sát hại phụ hoàng.
Hắn luận tội rất đáng chết.
Thẩm Ngọc ý niệm trong đầu chợt lóe, thân hình nhanh như tia chớp rút ra bảo kiếm trong tay của binh lính bên cạnh, một kiếm đâm thẳng trước ngực đại hoàng tử…
Đại hoàng tử bị giết, hoàng hậu nổi điên nhanh chóng nhào tới, ôm lấy thân thể hắn, gào thét kêu lên: “Diệp nhi, Diệp nhi.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp khóe môi mĩm cười, ánh mắt mở rất lớn, vẻ mặt không cam lòng, thế nhưng chỉ có thể ôm nỗi hận mở miệng: “Mẫu hậu, chúng ta thua.”
Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại, tắt thở.
Hoàng hậu ôm thi thể hắn cười to, đưa tay lên rút ra bảo kiếm trên người nhi tử, cũng tự vận tại chỗ.
Ngự lâm quân vừa nhìn thấy chủ tử đã chết, đâu còn dám chống lại, rất nhanh ném xuống binh khí, khủng hoảng quỳ xuống đất.
Lúc này, lễ nghi quan vừa rồi không biết trốn ở nơi nào bỗng nhiên chạy ra, đứng ở trên đài cao, lớn tiếng tung hô: “Bái tân hoàng, hoàng thượng muôn năm, muôn năm, thiên thiên tuế.”
Lễ nghi quan cúi đầu, cung nữ cùng thái giám cũng bái, trong triều văn võ đại thần cũng lạy xuống, cuối cùng ngay cả lục quốc sứ thần đều bái lạy.
Trên quảng trường hùng vĩ trang nghiêm, chỉ có Thẩm Ngọc một mình đang đứng, nhìn bốn phía đoàn người đông nghịt, trong lòng trầm trọng không gì sánh được, vì ngôi vị hoàng đế mà phải trả giá lớn như vậy, hắn tình nguyện không cần, nhưng bây giờ hắn đã là ngôi cửu ngũ, liền ngưng mi lạnh giọng: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Thanh Dao thở dài một hơi, Thẩm Ngọc rốt cuộc đã làm tân hoàng Hoàng Viên quốc, bước đầu tiên kế hoạch trong của nàng cũng đã thành công, kế tiếp mục tiêu chính là Đan Phượng quốc, nghĩ đến Đan Phượng quốc, nàng không khỏi quay đầu nhìn về bên trái ở phía trước, cách đó không xa là Cơ Tuyết, khóe môi nhất câu liền nở nụ cười lạnh lẽo.
Cơ tuyết, ta sẽ làm cho những người như các ngươi, tất cả đều không có kết cục tốt.
Thanh Dao nhủ thầm, sau đó thu hồi tầm mắt, nàng vốn chuẩn bị vận dụng năm trăm tinh binh từ Huyền Nguyệt mang đến, không nghĩ tới cuối cùng lại không có dùng đến, xem ra bọn người Lâm Tư Miểu đã thành thục, rất nhiều chuyện đều có thể làm.
Bởi vì lão hoàng đế Hoàng Viên quốc băng hà, hơn nữa trải qua trận giết chốc đẫm máu này.
Nghi thức đăng cơ của Tân hoàng tất cả đều đơn giản đi, Thẩm Ngọc thầm nghĩ xử lý tốt hậu sự cho phụ hoàng, vì mệnh lệnh này nên hai gã đại quan trong triều, liền đem lục quốc sứ thần đuổi về dịch cung…
Chương 124.3
Dịch cung.
Vài người của Huyền Nguyệt quốc đang ngồi ngay ngắn ở trong chính sảnh, nhìn hoàng hậu nương nương đang ngồi phía trên, hoàng hậu nương nương thực sự là cơ trí, tất cả đều nằm ở trong tính toán của nàng.
“Tất cả đều ở trong sự tính toán của nương nương, chúng thần bội phục.”
Lễ bộ Thị lang của Huyền Nguyệt ôm quyền thái độ kính nể mở miệng, Thanh Dao khẽ gật đầu một cái, nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Lễ bộ Thị lang một cái, lúc trước hắn không phải sợ hãi được mất hay sao, hiện tại sao lại nói ra lời như vậy, ở trong quan trường đã lâu người quả nhiên khéo đưa đẩy hơn.
“Được rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi.”
“Dạ ” hai vị đại nhân lui ra ngoài, riêng Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thì không có lui xuống, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn như có điều suy nghĩ, một đôi hắc đồng đầy ánh sáng bắn ra, nhìn chằm chằm Thanh Dao: “Cung chủ của Phượng Thần cung là Thanh Dao sao?”
Thanh Dao cau mài một chút, Lưu Chiêu quả nhiên không phải người ngu dốt vô tri, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười phiêu dật lên tiếng.
“Là người của ta.”
Nàng cũng không tính gạt hắn, dù cho hôm nay không nói, sau này hắn cũng sẽ biết, vì thế hà tất giấu giếm.
Mộ Dung Lưu Chiêu mặc dù suy đoán như thế, nhưng nghe đến câu trả lời của nàng, vẫn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn nghỉ không ra nàng sao có thể làm được, chuyện này nàng xuất cung chỉ bất quá hơn một năm, còn chưa tới hai năm, nhưng lại có được tổ chức khổng lồ như thế, hơn nữa những người đó thực lực rất phi phàm, hôm nay một trận đánh tại Hoàng Viên quốc, chỉ sợ phượng thần cung đã danh chấn thiên hạ, chỉ một mũi tên nàng đã bắn trúng ba mục tiêu, trợ giúp Thẩm Ngọc leo lên ngôi vị hoàng đế, vì Huyền Nguyệt lấy được hàng thư, còn để cho Phượng Thần cung của mình danh tiếng lan truyền rất lớn.
Kế sách tinh diệu này có thể nói giống như toàn bộ sự việc như được sắp đặt sẵn, điều này căn bản không phải người bình thường có thể nghĩ ra được.
Trong ánh mắt của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu ngoại trừ ẩn giấu sự yêu quý, còn có sự kính nể ngày càng nhiều, nữ nhân này căn bản là một thần thoại.
Thảo nào một nam nhi hiếm thấy trong thiên hạ như hoàng thượng, lại vì nàng, mà mấy lần rời cung trốn ra ngoài, nàng rất đáng giá để được đối đãi như vậy
Thanh Dao nhìn thấy ánh mắt của Lưu Chiêu, không khỏi buồn cười mở miệng: “Ánh mắt của ngươi như vậy là ý gì, ta chỉ là lợi dụng lòng tham lam của người khác thôi, nếu như đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử không tham lam như vậy, thì kế hoạch này không thuận lợi như thế.”
“Thế nhưng Thanh Dao đã đoán được tất cả đường lui của bọn họ.”
Lưu Chiêu tiếp lời, Thanh Dao chậm rãi xua xua tay, mệt mỏi rã rời mở miệng: “Ta đi nghỉ ngơi trước.”
Tiếng nói vừa dứt người đã đứng dậy đi về phía nội điện, Mạc Sầu cũng bước tới, theo phía sau của nàng vào bên trong.
Mộ Dung Lưu Chiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng Thanh Dao rời đi, trong lòng hiện lên vẻ nghi hoặc, Thanh Dao vì sao vẫn che mặt lại, bởi vì sợ bị người ta nhận ra, hay vẫn có duyên cớ khác?
Thanh Dao không biết những khúc mắc trong lòng Nam An vương, lúc này mạch suy nghĩ của nàng đã bay trở lại đám người Lâm Tư Miểu, nghĩ đến bọn họ, liền nhớ tới Vô Tình, nếu như không có Vô Tình, sẽ không có tất cả mọi chuyện nàng làm hôm nay , mặc dù nàng có năng lực hơn nữa, cũng vô kế khả thi.
Vô tình?
Nghĩ đến người đàn ông này, trong lòng nàng lại khó chịu, hắn ở cái thế giới kia có khỏe không? Hắn thà chết cũng không chịu giết nam nhân ghê tởm kia, kỳ thực hắn không giống như tên của hắn, vô tình, bản chất chân chính của hắn phải là đa tình, chính bởi vì đa tình mới có thể chịu sự khống chết của Hoa Văn Bác, mà tên nam nhân chết tiệt kia, biết rằng Vô Tình không xuống tay với hắn, cho nên mới muốn làm gì thì làm.
Hoa Văn Bác, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, ta sẽ làm cho ngươi hai bàn tay trắng.
Thanh Dao vẫn không nói lời nào, nhưng thần thái lành lạnh, một đường đi vào nội điện, Mạc Sầu ở phía sau cũng không dám lên tiếng.
Hai người đi vào bên trong rồi Thanh Dao mới khôi phục thái độ bình thường, nàng lấy làm kỳ quái quay đầu nhìn Mạc Sầu ở phía sau, nha đầu kia sao nãy giờ không nói gì thế?
“Mạc Sầu, làm sao vậy?”
Mạc Sầu trong lòng rất khó chịu, bởi vì Mạc Ưu đã không còn nữa, hiện tại người đứng ở trong hoàng cung là Thẩm Ngọc, là tân hoàng của Hoàng Viên quốc , nghĩ đến đây trong lòng của nàng liền rất đau, sắc mặt uể oải.
“Chủ tử, không có gì, chỉ mệt chút thôi.”
Lúc trước nàng vẫn lo lắng an nguy của Thẩm Ngọc, còn có vấn đề hắn phải đối mặt gần đây, nên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều đến việc khác, nhưng khi hắn đăng cơ làm đế, thì sẽ không bao giờ còn là Mạc Ưu mà nàng quen thuộc, chỉ còn tân hoàng đế của Hoàng Viên quốc.
Đợi đến lúc tất cả mây mù cùng bụi bậm tan đi, nàng mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng mất đi đâu chỉ là một người thân, còn có một phần tình cảm sâu đậm trong lòng nữa.
Mặc dù nàng không nói, nhưng Thanh Dao cũng biết nàng chuyện lo lắng nên không nhanh không chậm tiêu sái đến bên cạnh bàn khắc hoa ngồi xuống, Mạc Sầu liền rót một chén trà cho nàng , yên tĩnh đứng ở một bên.
“Mạc Sầu, nếu như ngươi lo lắng hắn, ta đem ngươi ở lại cùng hắn nhé.”
Nàng chỉ có thể làm được điều này thôi, còn tương lai sau này thế nào, thì phải xem tạo hóa của hai người bọn họ.
Thế nhưng Mạc Sầu có sự kiên trì của Mạc Sầu, nàng chỉ là một hạ nhân, lúc trước đã bán mình cho chủ tử, sao có thể ở lại một chỗ cùng Thẩm Ngọc được, hơn nữa người trong lòng nàng là Mạc Ưu, không phải Thẩm Ngọc.
“Chủ tử, ta sẽ không ở lại, ta sẽ ở cùng chủ tử.”
Mạc Sầu cự tuyệt kiến nghị của Thanh Dao, nhưng trên mặt sự cô đơn vẫn tồn tại như cũ, trên tư tưởng đã được giải khai, thế nhưng trong lòng vẫn muôn nghìn mối, cần phải có một thời gian dài mới buông xuống được.
“Ngươi cần gì phải khổ như thế chứ?”
“Quên đi, không nghĩ nữa, chủ tử không phải mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi một chút đi.”
Mạc Sầu cung kính mở miệng, nàng không muốn tiếp tục cái đề tài này, nếu nàng đã không muốn nói, Thanh Dao cũng không miễn cưỡng, hai người nói thêm một chút chuyện, sau đó Thanh Dao liền lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Bên trong nội điện, yên tĩnh không tiếng động, Mạc Sầu thấy chủ tử đã ngủ, nàng mới đến ngồi yên ở phía trước cửa sổ, nhìn những cánh hoa bay ngoài cửa sổ tựa như giấc mộng, thật lâu vẫn không nhúc nhích, giống như một tượng đá điêu khắc vậy.
Buổi tối, Thẩm Ngọc phái người đưa tới hàng thư, bởi vì chuyện của tiên hoàng , hắn không có biện pháp tự mình qua đây, vì thế phái một thái giám đưa tới, mà thái giám này không biết chữ nên chỉ cho là thư tín bình thường, bởi vậy mới đưa tới.
Thanh Dao lấy được hàng thư xong thật cao hứng, buổi trưa nàng ngủ một chút, nên tinh thần sung túc, tâm tình vô cùng tốt, đem hàng thư giao cho Lưu Chiêu, chuyện này chỉ có nàng cùng Lưu Chiêu và hoàng đế là biết, ngay cả hai đại thần kia cũng không biết chi tiết bên trong, để tránh khỏi lộ ra tin tức, sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho Thẩm Ngọc.
Sau ữa tối.
Vài người tản bộ ở trong sân, tiểu kiều nước chảy, ngọc đình lầu các, ánh trăng như nước bao phủ tất cả mọi thứ, dùng từ mỹ cảnh để hình dung cũng không quá.
Ánh trăng như vậy, Thanh Dao bỗng nhiên hưng trí, dừng lại thân thể, đỡ lấy tay vịn chạm khắc của lan can, nhìn về phía Mạc Sầu: “Đi đem đàn của ta lấy đến đây, ta muốn đàn một bản từ khúc.”
“Dạ, chủ tử.”
Mạc Sầu rất nhanh ly khai, xoay người đi đến gian phòng lấy cầm.
Lưu Chiêu cùng nàng một đường đi đến tiểu đình phía trước mặt.
Gió đêm thổi nhẹ, mang theo cái lạnh phơ phất, làm mặt hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, phong cảnh vô cùng thu hút
Tình cảnh này, làm cho lòng người không nhịn được mà ấm áp hẳn lên, con ngươi sâu thẳm của Lưu Chiêu lóe lên si niệm, đêm nay hãy để hắn ích kỷ bồi nàng một hồi, hai ngày nữa bọn họ phải trở về kinh rồi.
“Thanh Dao, lạnh không?”
Người luôn luôn lạnh lùng như băng, hiếm khi có được ngữ khí nhu hòa như vậy, làm Thanh Dao vô cùng kinh ngạc, bất quá đêm nay tâm tình nàng rất tốt, nên cũng không quá lưu ý biến đổi của hắn, chậm rãi gật đầu: “Không lạnh, bây giờ là đầu hạ, gió này thổi vào người mặc dù có chút lạnh, nhưng rất thoải mái.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiểu đình.
Mạc Sầu cũng đem cầm lấy qua đây, bày xong cầm, ý bảo chủ tử có thể bắt đầu rồi.
Gió nhẹ thổi rèm lụa mỏng, phiêu phiêu dật dật, tóc đen như như mây bới cao lên, cờ tua nhẹ lay động, vừa ôn nhu vừa mềm mại, trên mặt còn bịt khăn che mỏng, chỉ lộ ra một ánh mắt động lòng người, giống như câu hồn, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, liền thật sâu chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra được.
Bàn tay trắng nõn lướt trên cầm, tiếng đàn động lòng người vang lên.
Trong đầu nàng, không khỏi hiện lên một thân ảnh đơn chiếc, còn có nụ cười cuối cùng của hắn tuyệt đẹp như hoa đào ấm áp như ánh sáng, lòng không khỏi nhói đau, trong mắt nàng có chút sương mù, thoáng chốc bị gió thổi tan đi.
Tiếng đàn như mạch suy nghĩ của người đánh, trở nên đau thương cô độc, trầm thấp mà uyển chuyển, như nữ tử khóc nức nở, đau đớn tê tâm liệt phế, như vết thương lòng không ngừng rỉ máu.
Người đàn tâm đau, nghe được người cũng thương tâm một cách khó hiểu.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tim nhói đau một chút, nàng vì ai mà hao tổn tinh thần, ai đã tác động đến tiếng đàn của nàng như thế…
Mạc Sầu biết chủ tử nhất định lại nhớ đến Vô Tình công tử, nàng cúi đầu thở dài, thế sự vô thường, nhưng cuối cùng người bị thương tổn luôn luôn là nữ tử.
Chương 124.4
Đêm càng ngày càng khuya, tiếng đàn của Thanh Dao lay động rất xa, ngón tay ngọc xanh nhạt xoay quanh không dừng, chậm rãi mang theo đau thương lan toả, rồi đột ngột cất cao âm tiết, một khúc tri âm tri kỷ tấu ra, du dương êm tai.
Bỗng nhiên, ngoài đình có người nói chuyện.
“Là ai ở đây đánh đàn?”
Thanh âm cực kỳ lợi hại, kiêu ngạo hơn người.
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, năm ngón bấu chặt ở trên huyền cầm, bởi vì dùng sức quá lớn, nên dây đàn cắt vào ngón tay của nàng, một giọt máu rơi xuống.
Mạc Sầu kêu một tiếng, khẩn trương đi tới nâng tay nàng lên: “Chủ tử, người bị thương?”
Thanh Dao kéo tay lại, động tác tao nhã từ trong tay áo lấy ra một khăn gấm cầm máu, mâu quang xuyên thấu rèm mỏng nhìn phía ngoài đình, nơi đó đang đứng vài người, dẫn đầu chính là Cơ Tuyết, đi theo phía sau còn có mấy người cận vệ.
Ngoài tiểu đình có tỳ nữ đứng thẳng, lúc này họ cung kính mở miệng: “Là Nam An vương gia cùng tỳ nữ ở đây đánh đàn.”
Trên danh nghĩa, Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều là tỳ nữcủa Nam An vương Lưu Chiêu, trên mặt Thanh Dao che bằng khăn lụa mỏng, Mạc Sầu sẽ dịch dung đơn giản, hơn nữa chuyến đi này các nàng vẫn chưa cùng Đan Phượng quốc chính diện tiếp xúc, vì thế không ai hoài nghi cả.
Quả nhiên, Cơ Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Hầu gái nho nhỏ thôi, mà có nhã hứng lớn như vậy.”
Nói xong liền dẫn người xoay mình rời đi, đi được vài bước, như chợt nhớ tới một việc gì, tiếng đàn này dễ nghe êm tai như vậy, một hầu gái sao có thể bắn ra tiếng đàn êm tai thế sao? Hơn nữa tiếng đàn này gây cho nàng cảm giác thật quen thuộc, là ai?
Cơ Tuyết dùng sức nghĩ, cuối cùng nhớ tới Vô Tình, đúng vậy, tiếng đàn của Vô Tình là thiên hạ nhất tuyệt, thế nhưng Vô Tình đã chết, như vậy ngoại trừ?
Sắc mặt nàng đột nhiên bao phủ hàn khí, chẳng lẽ là nữ nhân kia.
Mộc Thanh Dao, thì ra nàng ta ẩn thân ở trong sứ thần đoàn, như vậy một trong hai tỳ nữ của Nam An vương chính là nàng, là nữ tử che mặt sao?
Xem ra Hoàng Viên quốc thay đổi phong vân, đều là nữ nhân này giở trò, chỉ cần nàng ta ở nơi nào, thì nơi đó sẽ không được an bình.
Cơ tuyết oán hận nghĩ, xoay mình quay lại đầu, phẫn hận kêu lên: “Mộc Thanh Dao, nguyên lai là ngươi, không nghĩ tới ngươi lại trốn ở phía sau Nam An vương, không dám ra nhìn người, lén lén lút lút, có phải sợ hãi người khác biết ngươi bây giờ dung mạo xấu xí , nên không có mặt mũi gặp người khác hay không, mới phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”
Dứt lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong đình Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang định phát tác, thì người bên cạnh đột nhiên tung người, đầu ngón chân nhẹ điểm lên ghế đá, người đã bay ra khỏi đình, trực tiếp rơi xuống trước mặt Cơ Tuyết, sắc mặt âm hàn lãnh trừng mắt nàng ta, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.
Chỉ là một đôi mắt hình như nhuộm máu, lộ ra yếu ớt hồng quang.
Cơ tuyết hoảng hốt, nị hù đến rút lui một bước, chỉ thấy cô gái trước mắt cho dù che mặt, thế nhưng hào quang quanh thân cũng che giấu không được, thân hình tinh tế mềm mại, quần áo giản đơn, nhưng lộ ra sự tao nhã tuyển mỹ như trúc, tóc đen xoã dài như mây, kéo theo tua cờ chuyển động, đại mi (lông mài)như nguyệt, một đôi mắt đen kịt giống như hàn đầm ngàn năm, lạnh lẽo làm cho người ta phát run, nhưng lại mang theo cường đại ma lực, nhìn vào một cái liền hãm sâu ở trong đó.
Quả nhiên là nàng, trên đời này ngoại trừ nàng, còn cho tới bây giờ, không có ai ở ánh mắt đầu tiên, liền làm cho nàng tâm sinh khiếp đảm đâu?
Cơ Tuyết có chút hối hận, hiện tại các nàng thế đơn lực bạc, nàng lại xung động, xem ra phải cẩn thận cảnh giác, nữ nhân này mà giận lên, chuyện gì cũng dám làm.
“Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
Thanh Dao thanh âm lộ thanh âm lạnh lẽo, như từ trong địa ngục vọng ra, người đã tiến lên phía trước một bước, trong tay hoàng vĩ cầm xanh ngọc đang để ở trên vai thượng, tư thế cuồng ngạo, thị huyết.
Cơ tuyết dùng sức nuốt một chút nước miếng, quả nhiên không dám lập lại, trực tiếp rút lui về phía sau một bước.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thanh Dao phát ra một tiếng cười nhạt: “Không phải ngươi vừa nói ta trốn trốn tránh tránh sao? Ta đây đi ra cho ngươi thấy, bây giờ sao lại hỏi ta muốn làm gì?”
Thanh Dao vừa nói vừa bước lên một bước, phía sau Cơ Tuyết chính là lan can, bởi vậy nên không còn cách nào khác để lui về phía sau, nàng chỉ phải ngửa thân thể ra sau, mấp mái môi mở miệng.
“Ta chỉ muốn nhìn một chút có phải ngươi hay không thôi?”
“Là ta thì thế nào?” Thanh Dao mang bộ dạng của người gây sự áp sát lên, cũng không cho nàng ta có chút không gian nào để thở dốc.
Cơ tuyết không nói chuyện, nhưng mấy người hộ vệ bên cạnh nàng đã nổi giận, một người trong đám xoay mình đưa tay lên đẩy thân thể của Thanh Dao ra, nhưng còn không có đụng tới Thanh Dao, thì thấy nàng, vung hoàng vĩ cầm lên trực tiếp đánh về phía hộ vệ này, hộ vệ không nghĩ tới nữ nhân này không nói một lời nào liền đánh người, một lần không đề phòng, thì cả người đã bị hoàng vĩ cầm hất văng qua lan can, ùm một tiếng rơi vào bích hồ phía sau.
Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, đánh mạnh cho ta.”
Mạc Sầu tuân lệnh, lập tức nhảy tới đón đầu hai ba hộ vệ còn lại, đêm nay nàng vốn có tâm tình không tốt, bởi vậy ra chiêu sắc bén, hoàn toàn là đấu pháp liều mạng, mấy hộ vệ này rất nhanh bị buộc đến góc chết.
Mà Cơ Tuyết vừa thấy hộ vệ rơi xuống nước đã phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng.
Nàng dù sao cũng là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc, nữ nhân này có cái gì đáng sợ, nếu như nàng ta thực sự lợi hại, sao lại bị hoàng phu nương nương hạ cổ chứ? Vì thế là người thì đều có khuyết điểm, nàng có cái gì phải sợ hãi nàng ta, hơn nữa võ công của nàng cũng không phải chỉ được hư danh, bởi vậy Cơ Tuyết xoay mình nhảy ra, thoát ly lan can biên nhảy đến giữa không trung thì kêu lên.
“Mộc Thanh Dao, ngươi cho là mỗi người đều sợ ngươi sao? Tối nay ta sẽ cho ngươi biết tay, nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại, nếu quả thật lợi hại, ngươi làm sao lại trúng xấu nhan cổ chứ?”
Cơ tuyết nhắc tới chuyện này, làm Thanh Dao cả người lạnh như băng sơn, nàng không phải là bởi vì chuyện bị hạ cổ, mà là nghĩ tới Hoa Văn Bác.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này, nàng liền hận không thể lập tức thiên đao vạn quả hắn, tên nam nhân cầm thú cũng không bằng này, dám hại chết nhi tử của mình
Bởi vì nghĩ đến Hoa Văn Bác, nên Cơ Tuyết cũng bị liên quan trong đó, nếu như một khắc đồng hồ trước, nàng chỉ muốn giáo huấn Cơ Tuyết một chút, nhưng hiện tại chính là hận không thể giết nàng ta, bởi vì người Đan Phượng quốc đều không phải là thứ tốt lành gì.
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, thì người đã theo sát Cơ Tuyết mà nhảy lên, bay vọt đến giữa không trung, hoàng vĩ cầm không chút khách khí đánh ra ngoài, hoàng vĩ cầm là một thanh linh khí, cùng nàng chung đụng lâu, nên rất ăn ý, người cùng đàn hoà quyện vào nhau, liền có khí phách sắc bén quét ngang, Cơ Tuyết kinh hãi, nhanh chóng né tránh, hoàng vĩ cầm bắn về phía mặt hồ, chỉ thấy nước hồ nổ tung vài đạo hoa ánh sáng.
Bên ngoài đánh nhau, trong đình Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu dẫn Cảnh Hàn phi thân ra.
“Thanh Dao, lui ra, để ta.”
Vừa rồi là hắn quá chấn kinh nên mới không có động tĩnh.
Thanh Dao bao khăn che mặt là bởi vì trúng xấu nhan cổ, dung mạo trở nên xấu xí, nghĩ đến đây thôi hắn liền rất đau lòng, nàng là nữ tử ngang tàng ngạo nghễ, sao có thể chịu được việc này, trong lòng nàng nhất định rất đau.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao xoay mình bứt ra để cho hắn tham chiến, làm một nữ nhân, đương nhiên hẳn để cho nam nhân ra mặt trước.
Có người cống hiến sức lực, tội gì tự mình động thủ.
Cơ tuyết vừa nhìn nàng lui xuống, lại thay đổi một người cùng nàng đánh nhau, không khỏi tức giận kêu lên: “Mộc Thanh Dao, ngươi là tiểu nhân.”
“Tiểu nhân, ta chính là tiểu nhân, ngươi có thể làm gì được ta, ” Thanh Dao khinh thường hừ lạnh, trong bóng đêm, chỉ thấy vẻ mặt nàng vừa ý tựa vào lan can nhìn bọn họ tranh đấu.
Mà bên kia Cảnh Hàn cũng phi thân đi giúp Mạc Sầu.
Thanh Dao lạnh lùng mở miệng: “Lưu Chiêu, đánh, đánh nặng tay cho ta, đánh cho nàng thức thỉnh sự thông mình của mình, nhưng chớ đem nàng ta đánh chết, chừa một hơi thở là được.”
Hiện tại thân phận các nàng đều là sứ thần, còn đang ở địa giới của Hoàng Viên quốc, Thẩm Ngọc vừa mới đăng cơ, nàng không muốn cho hắn rước lấy phiền phức không cần thiết, hơn nữa nàng phải về kinh chỉnh đốn binh mã, một lần nữa xuất phát, đợi đến lúc chân chính đối mặt ở Đan Phượng quốc chính là ngày chết của Cơ Tuyết.
“Được.”
Mộ Dung Lưu Chiêu lên tiếng trả lời, công phu của hắn lợi hại không gì sánh được, Cơ Tuyết đâu phải đối thủ của hắn, trong vòng mười chiêu liền chiếm ưu thế, cuối cùng một chưởng đem Cơ Tuyết đánh rớt vào giữa hồ.
Lúc này Cơ Tuyết đại bại cả người ướt sũng, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình thu tay lại, từ trên không trung rơi xuống bên bờ, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết đang giằng co giữa hồ, thân hình nàng xoay mình nhảy một cái, chuẩn bị lên bờ, nhưng Thanh Dao cũng không tính buông tha nàng ta.
Không đợi nàng ta ngoi lên cao, thân hình nàng nhúng một cái, người đã nhảy tới giữa không trung, hai chân ngưng lực, đột ngột trầm xuống, đầu ngón chân giẫm trên đầu Cơ Tuyết, làm nàng cảm thấy thân thể bỗng nặng, lại tiếp tục chìm vào giữa hồ.
Liên tiếp uống mấy ngụm nước.
Đợi cho thân thể nổi lên, xoay mình phóng ra, Thanh Dao lần thứ hai giẫm tiếp, tàn ác không cho nàng có chút cơ hội ngẩng đầu, cứ tiếp tục như vậy, Cơ Tuyết liên tiếp uống không biết bao nhiêu nước, thân thể chậm rãi chìm xuống, tựa hồ đã không còn khí lực ngoi lên, Thanh Dao xoay mình thu tay lại nhảy đến bên bờ.
Trên bờ, mấy người hộ vệ cơ tuyết mang đến, sớm bị Mạc Sầu cùng Cảnh Hàn thu thập, lúc này vừa nhìn thấy chủ tử không nổi lên, lập tức khóc lên, ùm ùm dập đầu với Thanh Dao : “Xin ngươi bỏ qua cho chủ tử chúng ta một lần đi, van cầu ngươi.”
Thanh Dao tà tà liếc nhìn mặt hồ đang rung động, không nhanh không chậm mở miệng: “Đi cứu lên đây đi.”
Nói xong liền dẫn Mạc Sầu rời đi, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu theo sát phía sau của nàng, hướng gian phòng đi đến, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.
Chương 124.5
Ở phía sau nữ hộ vệ kia của Đan Phượng quốc đã đem Cơ Tuyết cứu lên, có người áp dụng phương pháp cấp cứu, có người kinh sợ khóc lên.
“Thái nữ, thái nữ.”
Nhưng rất nhanh liền nghe được một tiếng nôn mửa, nữ nhân này thật đúng là mạng lớn.
Thanh Dao trong lòng hừ lạnh, đoàn người liền ly khai bờ hồ…
Ngày thứ hai, đoàn người của lục quốc sứ thần đều biết, nữ nhân Mộc Thanh Dao kia đang ẩn thân ở trong sứ thần đoàn Huyền Nguyệt, chuyện này đã làm mọi người hiểu ra vì sao thất hoàng tử Thẩm Ngọc lại thắng được, nhất định là vì nữ nhân này ở phía sau hành động.
Sáng sớm, Thanh Dao còn chưa rời giường, liền có người qua đây bái phỏng nàng.
Thanh La quốc Trưởng Tôn Trúc cùng Vân Thương quốc Văn Ngọc.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cùng hai người ngồi ở chính sảnh uống trà, Mạc Sầu từ trong điện đi ra, cung kính thi lễ, chậm rãi mở miệng: “Chủ tử còn không có thức dậy đâu? Nô tỳ không dám gọi nàng.”
Kỳ thực nàng vốn không muốn gọi, chủ tử có muốn gặp bọn họ hay không, nàng không biết sao? Huống chi hiện tại chủ tử đang ngủ, nàng cũng lười đánh thức nàng ấy.
Nam An vương cau mài một chút, lạnh nhạt nhìn Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.
“Hai vị trở về đi, hoàng hậu còn không có thức dậy đâu? Đợi khi tỉnh lại hãy qua đi.”
Ai ngờ Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc một lòng muốn gặp Thanh Dao, vì thế căn bản không muốn đi, Trưởng Tôn Trúc chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu quá mệt mỏi, thì để cho nàng ngủ nhiều một chút đi, bản thái tử đúng lúc không có việc gì, liền ở tại chỗ này chờ nàng vậy.”
“Đúng vậy, chúng ta có việc muốn cùng nàng thương nghị mà?”
Văn Ngọc tà tà liếc nhìn Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang ngồi ở phía trên một cái, thảo nào lúc trước nam nhân này không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy, mặc dù về sau có cùng lục quốc liên mình, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì, nguyên lai tất cả mọi chuyện họ đã tính toán rồi, mà bọn họ thì trở thành tiểu nhân.
Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt bao phủ tầng sương lạnh, hai nam nhân này da mặt thật dầy, lớn lên hình người dạng chó, còn nói cái gì mà thân phận cao quý, không ngờ lại vô sĩ như vậy.
Nhưng mà bọn hắn không đi, hắn cũng không có biện pháp, có khách đến cửa, hắn cũng không đến mức xua đuổi người ta, mắc công cùng họ gây xích mích, mà xích mích, sẽ gây nên hậu quả lớn.
Nội điện.
Trên giường gỗ tử đàn hương khắc hoa, một thân ảnh vừa giật mình, thân thể mềm mại lười nhác giãn người ra một chút, cuối cùng cũng mở mắt, tuy rằng trên gò má ở nửa bên mặt có hồng ban dọa người, nhưng lại chưa ảnh hưởng đến chút khí chất xuất trần nào của nàng, trong phòng tràn ngập sự sự yên lặng, an bình.
Khi nàng yên tĩnh nhìn người khác, đôi mắt kia trở nên thật lớn, cất giấu mị lực cường đại , làm cho người ta hãm sâu vào trong đó.
“Mạc Sầu.”
Nàng khẽ gọi, thanh âm như chim hoàng oanh đang hót, dễ nghe và nhẹ nhàng.
Mạc Sầu rất nhanh từ sau tấm bình phong đi ra, cung kính mở miệng: “Chủ tử người cuối cùng cũng tỉnh?”
Nàng vừa mở lời, Thanh Dao liền nháy mắt một cái, hàng lông mi thật dài như cây quạt nhỏ như, bình tĩnh nhìn nàng, Mạc Sầu thở dài, chủ tử thực sự là càng ngày càng mê hoặc nhân tâm, thiếu vẻ lạnh lùng trước đây, nhưng càng nhiều sự an bình yên lặng, đương nhiên, đó là chỉ nàng ấy lúc thối lui lệ khí, nếu như thêm vào đó chút ánh sáng lạnh, thì đó là một thanh lợi khí làm cho người ta sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
“Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cùng Vân Thương quốc Văn tam hoàng tử, sáng sớm liền qua đây cầu kiến chủ tử, bởi vì chủ tử chưa tỉnh, nêu bọn họ liền ở chính sảnh chờ, Nam An vương gia đã bồi bọn họ uống hết vài chén trà.”
Tội nghiệp Nam An vương gia, Mạc Sầu ở trong lòng oán thầm.
Thanh Dao khẽ gật, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đi ra ngoài, bảo bọn họ trở về đi, bảo họ biết là người nào ta cũng không gặp.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu chần chờ một chút, hai người kia đợi nửa ngày, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị đuổi đi như thế, bất quá chủ tử đã nói vậy, nàng cũng không dám nói thêm cái gì, nên quay lại người bước ra ngoài, lúc đi tới cạnh bình phong, Thanh Dao lười nhác mở miệng.
“Nói là khi nào ta muốn gặp bọn họ tự nhiên sẽ gặp thôi.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu rời đi, bên trong gian phòng, Thanh Dao đem bàn tay trắng nõn, xoa nhẹ trán, nàng biết là Cơ Tuyết sẽ không để yên mà, bất quá nếu Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc đều biết nàng ở đây, như vậy người khác nhất định cũng sẽ biết, tỷ như Thượng Quan Hạo, tên kia vẫn rắp tâm hại người, nếu như biết có nàng ẩn thân ở trong Huyền Nguyệt sứ thần, dựa vào đầu óc của hắn, sẽ không khó đoán ra tiền căn hậu quả của chuyện vừa rồi, người nam nhân này, e là sẽ đối với nàng động sát tâm.
Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt một mảnh hàn khí, khóe môi nở nụ cười thị huyết…
Chính sảnh, Nam An vương sắc mặt càng ngày càng mờ, quanh thân bao phủ lãnh khí, con ngươi âm ngao căm tức nhìn hai nam tử bên dưới.
Trưởng Tôn Trúc, một thân cẩm bào màu vàng, tóc đen dùng dây băng dài nhẹ nhàng buộc lại, cao quý nho nhã, lúc này hắn đang lười nhác tựa ở ghế trên, không chút nào có ý rời đi, hai mắt khẽ nhắm, tựa hồ đang muốn ngủ, rồi lại tựa như không ngủ.
Bên kia Văn Ngọc, lông mi thật dài thấp thoáng che dấu đôi mắt động lòng người của hắn, tóc đen thật dài trượt rơi xuống, tự động chia làm hai bên, tự nhiên phân tán ra một phải một trái, mà thằng nhãi này thì trực tiếp ngủ.
Mạc Sầu từ trong điện đi tới, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Nam An vương sắc mặt lạnh như băng, đáng tiếc hai khách nhân này coi như không biết, không chỉ không biết, mà còn tự nhiên nghiên người tựa ở ghế trên, như đang ngủ, nói bọn họ đang ngủ thì không đúng, vì vừa nghe đến tiếng bước chân của Mạc Sầu, toàn bộ đều mở mắt ra.
“Thế nào? Nàng tỉnh.”
Câu hỏi này là của Văn Ngọc, từ khi từ biệt ở Vô Tình cốc, không nghĩ tới chỗ này hắn còn có thể nhìn thấy nàng, ngày ấy chuyện hắn làm, xác thực đã nợ nàng một lời xin lỗi, vì thế vẫn muốn cùng nàng nói tiếng xin lỗi.
Mạc Sầu thi lễ xong, cung kính mở miệng: “Chủ tử nói, nàng người nào cũng không muốn gặp, nếu như nàng muốn gặp, tự nhiên sẽ đến gặp hai vị.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn cùng nhau đứng lên, ôn nhuận mở miệng.
“Vậy nói nàng an tâm nghỉ ngơi đi.”
Hai người nhất tề đi ra khỏi chính sảnh, trên phòng khách Nam An vương thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy cùng hắn đấu chịu đựng chỉ vì chờ Thanh Dao nói một câu thôi, hiện tại cuối cùng cũng hết hy vọng, nhưng hắn tốt xấu vì cũng bồi bọn họ ngồi thời gian dài như vậy, ngay cả một tiếng từ giả cũng không có thì liền đi… (TT: Tội nghiệp cho Ca ^.^)
Bởi vì đây là một vụ đăng cơ đại điển không quang minh chính đại, vì thế dù đăng cơ, đại hoàng tử vẫn không yên lòng, để ngừa có tình trạng đột phá xảy ra, bởi vậy hắn đã dặn thống lĩnh ngự lâm quân, nếu có người dám can đảm nhiễu loạn đăng cơ đại điển, giết trước nói sau, bất kể đó sứ thần của một quốc gia cũng không được.
Bốn phía là ngự lâm quân phân bố, toàn cảnh thật là uy nghiêm hoa lệ.
Lục quốc sứ thần phân bố ở hai bên, tiếng nhạc hồn hậu vang lên, chỉ thấy phía dưới tầng tầng thềm đá, từ khoản sân rộng đi tới hai đội cung nữ cùng thái giám mặc cung trang hoa lệ, bộ dạng phục tùng mang theo hai vật cát tường, đi thẳng đến trước Quang Minh Chính điện, hai đội người, nối đuôi nhau chia làm hai hàng đứng ở trước mặt lục quốc sứ thần.
Sau đó là đội danh dự, thanh thế lớn, có tiếng tấu nhạc vang lên, nhưng không có chút nào thấy vui mừng, ngược lại còn lộ ra một cỗ không khí tử vong hít thở không thông.
Bởi vì nơi này vừa trải qua lễ rửa tội bằng máu, tuy rằng được quét tước sạch sẽ, nhưng bốn phía trải rộng màu hồng, thật không khác gì màu hồng quỷ vị của máu.
Cuối cùng là năm trăm ngự lâm quân, chỉnh tề bộ pháp có trật tự, đạp lên tiếng vang, mặc ngân sắc giáp trụ loang loáng, trên tay ngân thương sáng quắc rực rỡ, cho thấy những người này không giống như người bình thường, năm trăm tinh binh này đã đi tới, cùng với đội cung nữ và đội danh dự như nhau, phân ra hai hàng đứng trên phía đầu hàng.
Cuối cùng xuất hiện một chiếc kiệu hoa lệ tám người khiêng, kim sắc sa mạn bao lại quang cảnh bên trong, làm nó như ẩn như hiện, nhưng mọi người đều nhìn ra bên trong đang ngồi ngay ngắn một người.
Tám tiểu thái giám bước tiến thư thả, đem nhuyễn kiệu mang tới trước, đoan đoan chính chính đứng ở khoản sân rộng lớn, tám gã cung tỳ hoa y, lập tức tiến lên một bước, nhẹ vén rèm kiệu màu vàng.
Thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên: “Hoàng thượng, mời hạ liễn kiệu.”
Một đạo thân ảnh minh hoàng cao lớn bước xuống nhuyễn kiệu, xuất hiện ở trong mắt của mọi người.
Thanh Dao lẩn trong đội ngũ của lục quốc sứ thần, lúc này xuyên thấu tầng tầng sương mù chướng ngại, lạnh lùng đánh giá nam tử cao cao tại thượng kia.
Mặc long bào bàn long dệt lụa, thắt lưng bó buộc đai ngọc cùng màu, kim quan cột tóc, cả người nhìn qua tôn quý bất phàm, chỉ là giữa trán của hắn lộ ra lệ khí, con ngươi đỏ đậm, làm người ta không hàn mà khiếp sợ, kinh hãi đảm chiến.
Người này không nên là đế mới phải, nếu Hoàng Viên quốc thực sự rơi xuống trong tay của hắn, cuối cùng cũng là bị các nước khác chia cắt.
Thanh Dao đem tầm mắt thu hồi lại, dời về phía sau cùng của đám đại thần, không biết này trong những thần tử có bao nhiêu người là thật tâm ủng hộ đại hoàng tử đăng cơ, khóe môi nàng câu ra nụ cười nhạt, quay đầu hơi nghiêng người nhìn Mạc Ưu, cũng chính là Thẩm Ngọc, lúc trước hắn dịch dung để trà trộn vào đây, hiện tại đã khôi phục diện mạo chân chính, vì sợ có người nhận ra hắn, vì thế vẫn cúi đầu, cũng may vào lúc này lực chú ý của mọi người đều ở trên người tân hoàng, nên không ai chú ý tới hắn đứng trong góc phòng …
Lễ nghi quan đứng ở giữa bạch ngọc thềm đá trước cửa quang minh đại điện cao giọng gọi: “Triều bái tân hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp trước mắt loé ra ánh sáng, đứng ở nơi vinh dự của Quang minh điện, tiếp nhận triều bái của đủ loại quan lại.
Thanh âm của lễ nghi quan rơi xuống, liền đi trước một bước quỳ xuống lạy, ngự lâm quân cũng quỳ xuống, ngân thương đặt hơi nghiêng bên người, cung nữ cùng thái giám quỳ xuống, trong tay vật biểu tượng để ở một bên, lục nước sứ thần, cũng chậm rãi cúi người xuống, thi lễ, cuối cùng chỉ còn lại văn võ bá quan cả triều, chỉ thấy bọn họ nhìn người xung quanh sân rộng đều quỳ xuống, nên hai mặt nhìn nhau, một hai, có vài người quỳ xuống.
Nhưng còn rất nhiều người thì không quỳ, họ chỉ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tân hoàng, tân hoàng đế khuôn mặt có chút âm ngao, lãnh trầm căm tức nhìn những người này, ẩn nhẫn tức giận, trải rộng ở đáy mắt, tuy vậy hắn vẫn chưa nhúc nhích.
Lúc này có thanh âm thái giám vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Theo tiếng hô vang, một đội cung tỳ vây quanh nữ tử ung dung đẹp đẽ quý giá đang đi tới, người này chính là hoàng hậu đương triều, hiện giờ là thái hậu.
Chỉ thấy sắc mặt nàng âm u khó hiểu, nổi giận đùng đùng tiêu sái tiến vào sân rộng, đứng ở bên người tân hoàng đế, một đôi hắc đồng bắn ra ánh sáng tàn bạo khiếp người, âm trầm từ trên mặt của đám đại thần đảo qua, cuối cùng giọng nói tàn bạo cất lên.
“Lớn mật, vì sao không triều bái tân hoàng.”
Nhất phẩm đại học sĩ, tiến lên phía trước một bước, chậm rãi đối hoàng hậu làm thi lễ: “Dựa theo tổ chế quy củ, tân hoàng đăng cơ, nhất định phải có thánh chỉ của hoàng thượng, hoặc là di triệu, đại hoàng tử tuy rằng là con vợ cả, nhưng là không có tiên hoàng di triệu, rất khó lệnh bọn thần tin phục.”
Tô đại học sĩ ở trong triều đức cao vọng trọng, lời vừa nói ra, quần thần ồ lên, sôi nổi gật đầu, trong lúc nhất thời những đại thần kia căn bản không thèm nhìn tới sắc mặt của hoàng hậu cùng tân hoàng, chỉ lo nghị luận sôi nổi.
Hoàng hậu giận dữ, xoay mình quát lạnh: “Tô đại học sĩ, y theo lời nói của ngươi, như vậy ai mới có thể leo lên hoàng thượng bảo tọa, phải biết rằng hoàng thượng bị bệnh hiểm nghèo, ai gia một lòng quan tâm hoàng thượng, mới không cho bất kỳ người nào tới gần bên tiên hoàng, ai gia trước đây vẫn bồi bên cạnh tiên hoàng, tiên hoàng hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mới băng hà, theo như lời Tô đại học sĩ vừa nói, như vậy Hoàng Viên quốc này tức không phải vô chủ sao?”
Hoàng hậu lời nói vừa rơi xuống, những đại thần kia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng từ trong những đại thần này đi ra một người, trầm giọng mở miệng.
“Bẩm hoàng hậu, bọn thần đã gặp qua người có di triệu, tiên hoàng trước lúc lâm chung có để lại di triệu, hơn nữa tiên hoàng đã lập thất hoàng tử Thẩm Ngọc làm thái tử tương lại, chứ không phải đại hoàng tử.”
Người vừa nói chuyện là nhị phẩm đại quan, Công bộ thị lang.
Lời nói của hắn vừa xong, giống như tảng đá chìm giữa hồ, trước Quang Minh Chính điện, thái giám cùng cung nữ còn có ngự lâm quân, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt đang thị huyết của tân hoàng , làm họ hoảng sợ đến gục đầu xuống.
Trong không gian rộng lớn như vậy mà một điểm thanh âm cũng không có.
Tân hoàng Thẩm Diệp đột nhiên gầm lên: “Người đến, lập tức đem Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang bắt lại, dám can đảm phạm thượng, yêu ngôn hoặc chúng, trảm không tha.”
Hành động này của Tân hoàng, không thể nghi ngờ làm tự làm cho nhân cách của mình càng ngày càng thấp, tất cả mọi người ở đây đều biết tân hoàng thượng là một người tàn bạo thị huyết, lục quốc sứ thần nhìn cục diện bế tắc trước mắt, trên khuôn mặt của mỗi người đều hứng thú.
Đây thật là một màn kịch mới a, thất hoàng tử Thẩm Ngọc, là người phương nào, nhân vật này vẫn không chịu xuất hiện a, làm sao có thể làm hoàng thượng đây?
Trên quảng trường ngự lâm quân, vốn chính là người của Thẩm Diệp, nên vừa nghe thấy lệnh của tân hoàng, lập tức từ hai bên vọt tới, như lang như hổ lao thẳng về phía Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang, bất quá còn không có chộp được người thì, bỗng nhiên từ trong góc phòng yên lặng, nhảy ra một người đến, thanh âm lãnh mị tiêu sát vang lên.
“Lớn mật, ai dám động đến đại học sĩ cùng Công bộ thị lang đương triều.”
Người nói chuyện chính là Thẩm Ngọc, hắn chiều cao độc lập, mặc bộ bạch sắc cẩm bào, trên đầu tóc đen dùng ngọc quan cố định lại, nhẹ nhàng như ấm ngọc, vừa nhìn thấy thất hoàng tử, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng bị ánh sáng bao phủ, nhân tâm trong nháy mắt chếch đi vài phần.
Tô đại học sĩ cùng Công bộ thị lang, cùng những quan viên lúc trước giao hảo với Ngũ hoàng tử, rất nhanh quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: “Chúng thần tham kiến thất hoàng tử, tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Không nghĩ tới văn võ bá quan, lại có hơn phân nửa người ủng hộ thất hoàng tử làm hoàng đế.
Thẩm Diệp không ngờ thất hoàng tử lại tiến cung, còn ẩn thân ở trong sứ thần đoàn, sắc mặt hắn xấu xí cực kỳ, quanh thân hung tàn, ngôi vị hoàng đế đã tới tay làm sao cho đi được, lập tức rống to: “Người đến, bắt tên nghịch tặc này, chính là hắn đã hại chết phụ hoàng.”
Ngự lâm quân rất nhanh cầm vũ khí vọt tới, Thẩm Ngọc đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Ai dám, di triệu ở đây, người sinh sự, chính là kẻ mưu nghịch phản thần, xử tử.”
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng trải qua trận chiến rửa tội này, trong một đêm tựa hồ cả người trở nên thành thục ổn trọng, hơn nữa nghĩ đến việc đại hoàng huynh hại chết phụ hoàng, tim của hắn liền không thể bình tĩnh, con ngươi âm u, sắc mặt lạnh lẽo, khóe môi lộ vẻ thị huyết, hắn nhất định phải đích thân bắt được ác nhân này, lấy đầu của hắn tế vong hồn phụ hoàng.
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc tiếng nói vừa dứt, Tô đại học sĩ dẫn một đám người lập tức vây quanh thất hoàng tử để bảo hộ, cùng hoàng hậu đối mắt, đương nhiên cũng có một nhóm người ủng hộ đại hoàng tử cùng hoàng hậu, chỉ là hiện tại có di triệu xuất hiện, mọi người ai cũng không dám lộn xộn.
Hiện tại cục diện đã thay đổi, chỉ cần một sai lầm sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, nên người người đều cẩn thận cảnh giới.
Bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử có một nhóm lớn ngự lâm quân, mà thủ hạ của thất hoàng tử Thẩm Ngọc cũng chỉ có hơn phân nửa đại thần trung thành, bởi vậy tràng diện chỉ cầm cự được.
Lục nước sứ thần đều ở bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt.
Đại hoàng tử Thẩm Diệp nhìn tình trạng đột phát màu, hoảng sợ vị hoàng đế tới tay sẽ khó giữ được, nên cũng không quan tâm nhiều nữa, lập tức mệnh lệnh ngự lâm quân phía sau: “Bắt loạn thần tặc tử, ai dám ngăn cản, giết trước rồi nói.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Rất nhiều ngự lâm quân uy dũng tiến lên, thẳng đến bên người thất hoàng tử cùng những đại thần kia , mắt thấy lại có một hồi huyết chiến.
Bỗng nhiên xa xa vang lên tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự, rất nhanh, từ phía dưới sân rộng toát ra một nhóm lớn người đến, dẫn đầu người chính là Y Tư Nguyên, bị tiên hoàng cách chức làm bình dân, hắn dẫn theo binh tướng do kinh thành điều tới , chừng hơn hai ngàn người, một bên chạy một bên gọi.
“Tiểu dân cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.”
Ngự lâm quân vốn đang chuẩn bị xông lên nhất thời giật mình, cầm ngân thương chậm rãi thu lại, thối lui đến bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử.
Chương 124.2
Gương mặt duyên dáng sang trọng của hoàng hậu, lúc này bao phủ một mảnh dữ tợn, âm trầm mở miệng quý: “Y Tư Nguyên, ngươi thật to gan, nơi này chính là đăng cơ đại điển của tân hoàng, ngươi nhất giới bình dân lại dám xông vào quang minh chính điện, luận tội phải chết.”
“Chết?” trên tay Y Tư Nguyên có người, căn bản không sợ hoàng hậu, bởi vậy lạnh lùng liếc nữ nhân kia một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Đến tột cùng là ai đáng chết, thử qua mới biết được.”
Y Tư Nguyên tiếng nói vừa dứt, văn võ đại thần vẫn bảo vệ thất hoàng tử gật đầu tán thành, nghị luận sôi nổi: “Có tiên hoàng di triệu ở đây, Y Tư Nguyên đại nhân là hộ giá công thần, có tội gì.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp triệt để điên rồi, lạnh lùng mở to một đôi mắt đầy tia máu, nếu bọn họ không cho hắn dễ chịu, thì bọn họ ai cũng đừng nghĩ dễ chịu, lập tức liên thanh kêu lên: “Lên, một cũng không để lại, giết cho ta.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, ngự lâm quân lần thứ hai xông lên.
Lúc này, bên ngoài sân rộng lại vang lên tiếng bước chân, dẫn đầu đúng là huynh trưởng của Tiêu thị hoàng hậu, dẫn hai người vọt tới.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy huynh trưởng tới, lập tức cười ha hả, âm trầm nhìn những người ở trước mắt, nàng cũng hiểu rõ, lúc này chỉ có một hồi huyết chiến, người thắng làm vua, người thua làm giặc, về phần lục quốc sứ thần, kiên quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện đấu tranh nội bộ của hoàng thất Hoàng Viên quốc .
“Hoàng hậu nương nương, thần cứu giá chậm trễ.”
Huynh trưởng của Tiêu hoàng hậu, từ trước đến nay vẫn không được trọng dụng, ở trong triều chỉ đảm nhiệm một văn chức, cũng không phải chức vị quan trọng gì, tiên hoàng vẫn luôn phòng bị người của Tiêu gia, nhưng đến cuối cùng vẫn chết trên tay nữ nhân này, chỉ là Tiêu gia lấy đâu ra binh mã nhiều như vậy, cả triều văn võ đều ngạc nhiên không ngớt, bởi vì này hai ngàn người hơn, mà Ngũ hoàng tử binh bại như núi lở, chớp mắt liền bị chế trụ.
“Tốt, tốt, đến đây giết cho ai gia, giết chết Thẩm Ngọc tên nghịch tặc này.”
Hiện tại chỉ có trừ đi Thẩm Ngọc, bọn họ mới có một đường sinh cơ, bằng không chỉ có một con đường chết, Thẩm Ngọc đăng cơ làm hoàng đế, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho bọn họ, vì thế hiện tại chỉ có thể được ăn cả ngã về không, cũng may có nhiều binh tướng như vậy, rốt cuộc ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu?
Chỉ là hơn hai ngàn người kia vừa đi vào sân rộng, cũng không theo bên người Tiêu đại nhân đến bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử, mà hướng bên người thất hoàng tử đi tới.
Tiêu hoàng hậu sắc mặt đại biến, đại hoàng tử sắc mặt nhăn nhó dữ tợn, nhìn về phía cậu của mình, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu đại nhân cho rằng những người đó nhầm lẫn, rất nhanh kêu lên: “Các ngươi lầm rồi, đây mới là hoàng hậu cùng đại hoàng tử, các ngươi phải nghe lệnh y nói.”
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc từ phía mọi người đi tới phía trước, lãnh mị lên tiếng: “Lâm Tư Miểu, ngươi làm rất khá.”
Trên quảng trường không khí bỗng trở nên yên lặng chết chốc, thất hoàng tử là có ý gì? Chỉ thấy hơn hai ngàn người theo Tiêu đại nhân tiến vào chính đại quang minh điện, một người cầm đầu ôm quyền trầm giọng mở miệng: “Tạ ơn thất hoàng tử khích lệ, tại hạ phụng mệnh cung chủ, đến đây bảo hộ thất hoàng tử, chúc thất hoàng tử quang vinh đăng đại vị.”
Cung chủ?
Trên quảng trường, mọi người hai mặt nhìn nhau, văn võ đại thần của Hoàng Viên quốc, còn có lục quốc sứ thần, sự nghi ngờ không ngừng phát sinh ra, cung chủ trong miệng những người này lại là người phương nào? Hơn nữa bọn họ rốt cuộc là ai.
Thẩm Ngọc thanh âm lãnh chìm nhất thời vọt lên không trung vang vọng ở trên quảng trường, xuyên thấu trái tim mỗi người.
“Bản điện tạ ơn cung chủ Phượng Thần cung .”
Phượng Thần cung ba từ vang dội phát ra, cuối cùng có thể từ ở đây bay ra ngoài.
Vẫn đứng ở phía ngoài Thanh Dao lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, nghe bên tai, đồng thời cũng thấy ngũ quốc còn đang nói thầm.
“Phượng thần cung? sao cho tới bây giờ chưa nghe ai nói qua a?”
“Thật nhiều người a, không biết chỗ tối còn có người nữa hay không?”
“Mà cung chủ kia vừa nghe qua chắc là một kẻ vô cùng lợi hại, ngươi xem mượn tay Tiêu đại nhân trừ đi Ngũ hoàng tử, hiện tại ra mặt giúp đỡ thất hoàng tử, thật đúng là tính toán giỏi a.”
Thanh Dao nghe những lời này, lơ đễnh nhíu mày, tiếp tục chú ý động tĩnh trong sân.
Lâm Tư Miểu dẫn hai nghìn binh mã lắc mình đứng ở bên người thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Bên này vì một đội nhân mã thêm vào đã kịch liệt chiếm ưu thế, mà bên kia đại hoàng tử Thẩm Diệp sắc mặt xấu xí đến cực điểm, tóc đen dài ở trong gió bừa bãi dựng thẳng, vừa nghĩ tới tình trạng trước mắt, đều là do cậu tạo thành, hắn lập tức phẫn nộ giơ lên một cước, thẳng tắp hướng Tiêu đại nhân đá một cái, đem Tiêu đại nhân đá văng xa gần mười mét, ùm một cái rơi dưới đất, đau đớn rên lên một tiếng rồi ngất đi.
Hoàng hậu vừa đau lòng huynh trưởng, lại đau lòng nhi tử của mình, gương mặt âm trầm xấu xí, khóe môi nhếch lên hạ ra mệnh lệnh tàn bạo cho ngự lâm quân.
“Lên, giết chết bọn họ, hôm nay nếu như hoàng thượng thuận lợi đăng vị, các ngươi mỗi người đều thăng quan tiến tước.”
Hoàng hậu tiếng nói vừa dứt, ngự lâm quân liền vọt lên, mà binh tướng Y Tư Nguyên mang đến cùng người của Phượng Thần cung, trực tiếp nghênh diện, trong khoảng thời gian ngắn, trên khoản sân rộng lớn, tiếng kêu vang lên, huyết sắc một mảnh, sáng mờ đỏ bừng, yêu diễm mà đẹp đẽ.
Quỳ sát ở một bên đám cung nữ cùng thái giám sớm hoảng hốt rút lui, thét kêu lên tìm mọi nơi đển lẫn trốn.
Ngự lâm quân tuy rằng dũng mãnh phi thường, thế nhưng thủ hạ của Phượng Thần cung đều là những kẻ rất lợi hại, bởi vậy vừa xông lên lập tức hiện ra ưu thế, nhiều ngự lâm quân bị giết chết, làm những quân lính còn lại tan rã, rút lui về phía sau.
Đại hoàng tử Thẩm Diệp, triệt để điên cuồng, thân hình phóng lên, nhảy tới giữa không trung, thẳng hướng Thẩm Ngọc mà đến.
Thẩm Ngọc làm sao sợ hắn, bản thân đã sớm muốn giết người này, thay phụ hoàng của mình báo thù.
Thân hình nhảy lên, bay nghênh đón, hai đạo thân ảnh rất nhanh chém giết nhau…
Đối với võ công của Thẩm Ngọc, Thanh Dao rất có lòng tin, bởi vì hiện tại, công phu của hắn tuy rằng còn không có đạt được đăng phong tạo cực, thế nhưng đối phó đại hoàng tử Thẩm Diệp, vẫn dư sức.
Thanh Dao tâm tư vừa rơi xuống, Thẩm Ngọc đã bay lên một chưởng đánh thẳng về phía trước ngực Thẩm Diệp, đánh cho hắn rơi xuống trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Thẩm Ngọc cũng không có vì bộ dạng này mà bỏ qua cho hắn, người này lúc trước không chỉ sát hại mình, bây giờ còn giết cả phụ hoàng, mình có thể tha thứ cho những thương tổn hắn gây ình, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ sát hại phụ hoàng.
Hắn luận tội rất đáng chết.
Thẩm Ngọc ý niệm trong đầu chợt lóe, thân hình nhanh như tia chớp rút ra bảo kiếm trong tay của binh lính bên cạnh, một kiếm đâm thẳng trước ngực đại hoàng tử…
Đại hoàng tử bị giết, hoàng hậu nổi điên nhanh chóng nhào tới, ôm lấy thân thể hắn, gào thét kêu lên: “Diệp nhi, Diệp nhi.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp khóe môi mĩm cười, ánh mắt mở rất lớn, vẻ mặt không cam lòng, thế nhưng chỉ có thể ôm nỗi hận mở miệng: “Mẫu hậu, chúng ta thua.”
Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại, tắt thở.
Hoàng hậu ôm thi thể hắn cười to, đưa tay lên rút ra bảo kiếm trên người nhi tử, cũng tự vận tại chỗ.
Ngự lâm quân vừa nhìn thấy chủ tử đã chết, đâu còn dám chống lại, rất nhanh ném xuống binh khí, khủng hoảng quỳ xuống đất.
Lúc này, lễ nghi quan vừa rồi không biết trốn ở nơi nào bỗng nhiên chạy ra, đứng ở trên đài cao, lớn tiếng tung hô: “Bái tân hoàng, hoàng thượng muôn năm, muôn năm, thiên thiên tuế.”
Lễ nghi quan cúi đầu, cung nữ cùng thái giám cũng bái, trong triều văn võ đại thần cũng lạy xuống, cuối cùng ngay cả lục quốc sứ thần đều bái lạy.
Trên quảng trường hùng vĩ trang nghiêm, chỉ có Thẩm Ngọc một mình đang đứng, nhìn bốn phía đoàn người đông nghịt, trong lòng trầm trọng không gì sánh được, vì ngôi vị hoàng đế mà phải trả giá lớn như vậy, hắn tình nguyện không cần, nhưng bây giờ hắn đã là ngôi cửu ngũ, liền ngưng mi lạnh giọng: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Thanh Dao thở dài một hơi, Thẩm Ngọc rốt cuộc đã làm tân hoàng Hoàng Viên quốc, bước đầu tiên kế hoạch trong của nàng cũng đã thành công, kế tiếp mục tiêu chính là Đan Phượng quốc, nghĩ đến Đan Phượng quốc, nàng không khỏi quay đầu nhìn về bên trái ở phía trước, cách đó không xa là Cơ Tuyết, khóe môi nhất câu liền nở nụ cười lạnh lẽo.
Cơ tuyết, ta sẽ làm cho những người như các ngươi, tất cả đều không có kết cục tốt.
Thanh Dao nhủ thầm, sau đó thu hồi tầm mắt, nàng vốn chuẩn bị vận dụng năm trăm tinh binh từ Huyền Nguyệt mang đến, không nghĩ tới cuối cùng lại không có dùng đến, xem ra bọn người Lâm Tư Miểu đã thành thục, rất nhiều chuyện đều có thể làm.
Bởi vì lão hoàng đế Hoàng Viên quốc băng hà, hơn nữa trải qua trận giết chốc đẫm máu này.
Nghi thức đăng cơ của Tân hoàng tất cả đều đơn giản đi, Thẩm Ngọc thầm nghĩ xử lý tốt hậu sự cho phụ hoàng, vì mệnh lệnh này nên hai gã đại quan trong triều, liền đem lục quốc sứ thần đuổi về dịch cung…
Chương 124.3
Dịch cung.
Vài người của Huyền Nguyệt quốc đang ngồi ngay ngắn ở trong chính sảnh, nhìn hoàng hậu nương nương đang ngồi phía trên, hoàng hậu nương nương thực sự là cơ trí, tất cả đều nằm ở trong tính toán của nàng.
“Tất cả đều ở trong sự tính toán của nương nương, chúng thần bội phục.”
Lễ bộ Thị lang của Huyền Nguyệt ôm quyền thái độ kính nể mở miệng, Thanh Dao khẽ gật đầu một cái, nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Lễ bộ Thị lang một cái, lúc trước hắn không phải sợ hãi được mất hay sao, hiện tại sao lại nói ra lời như vậy, ở trong quan trường đã lâu người quả nhiên khéo đưa đẩy hơn.
“Được rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi.”
“Dạ ” hai vị đại nhân lui ra ngoài, riêng Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thì không có lui xuống, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn như có điều suy nghĩ, một đôi hắc đồng đầy ánh sáng bắn ra, nhìn chằm chằm Thanh Dao: “Cung chủ của Phượng Thần cung là Thanh Dao sao?”
Thanh Dao cau mài một chút, Lưu Chiêu quả nhiên không phải người ngu dốt vô tri, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười phiêu dật lên tiếng.
“Là người của ta.”
Nàng cũng không tính gạt hắn, dù cho hôm nay không nói, sau này hắn cũng sẽ biết, vì thế hà tất giấu giếm.
Mộ Dung Lưu Chiêu mặc dù suy đoán như thế, nhưng nghe đến câu trả lời của nàng, vẫn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn nghỉ không ra nàng sao có thể làm được, chuyện này nàng xuất cung chỉ bất quá hơn một năm, còn chưa tới hai năm, nhưng lại có được tổ chức khổng lồ như thế, hơn nữa những người đó thực lực rất phi phàm, hôm nay một trận đánh tại Hoàng Viên quốc, chỉ sợ phượng thần cung đã danh chấn thiên hạ, chỉ một mũi tên nàng đã bắn trúng ba mục tiêu, trợ giúp Thẩm Ngọc leo lên ngôi vị hoàng đế, vì Huyền Nguyệt lấy được hàng thư, còn để cho Phượng Thần cung của mình danh tiếng lan truyền rất lớn.
Kế sách tinh diệu này có thể nói giống như toàn bộ sự việc như được sắp đặt sẵn, điều này căn bản không phải người bình thường có thể nghĩ ra được.
Trong ánh mắt của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu ngoại trừ ẩn giấu sự yêu quý, còn có sự kính nể ngày càng nhiều, nữ nhân này căn bản là một thần thoại.
Thảo nào một nam nhi hiếm thấy trong thiên hạ như hoàng thượng, lại vì nàng, mà mấy lần rời cung trốn ra ngoài, nàng rất đáng giá để được đối đãi như vậy
Thanh Dao nhìn thấy ánh mắt của Lưu Chiêu, không khỏi buồn cười mở miệng: “Ánh mắt của ngươi như vậy là ý gì, ta chỉ là lợi dụng lòng tham lam của người khác thôi, nếu như đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử không tham lam như vậy, thì kế hoạch này không thuận lợi như thế.”
“Thế nhưng Thanh Dao đã đoán được tất cả đường lui của bọn họ.”
Lưu Chiêu tiếp lời, Thanh Dao chậm rãi xua xua tay, mệt mỏi rã rời mở miệng: “Ta đi nghỉ ngơi trước.”
Tiếng nói vừa dứt người đã đứng dậy đi về phía nội điện, Mạc Sầu cũng bước tới, theo phía sau của nàng vào bên trong.
Mộ Dung Lưu Chiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng Thanh Dao rời đi, trong lòng hiện lên vẻ nghi hoặc, Thanh Dao vì sao vẫn che mặt lại, bởi vì sợ bị người ta nhận ra, hay vẫn có duyên cớ khác?
Thanh Dao không biết những khúc mắc trong lòng Nam An vương, lúc này mạch suy nghĩ của nàng đã bay trở lại đám người Lâm Tư Miểu, nghĩ đến bọn họ, liền nhớ tới Vô Tình, nếu như không có Vô Tình, sẽ không có tất cả mọi chuyện nàng làm hôm nay , mặc dù nàng có năng lực hơn nữa, cũng vô kế khả thi.
Vô tình?
Nghĩ đến người đàn ông này, trong lòng nàng lại khó chịu, hắn ở cái thế giới kia có khỏe không? Hắn thà chết cũng không chịu giết nam nhân ghê tởm kia, kỳ thực hắn không giống như tên của hắn, vô tình, bản chất chân chính của hắn phải là đa tình, chính bởi vì đa tình mới có thể chịu sự khống chết của Hoa Văn Bác, mà tên nam nhân chết tiệt kia, biết rằng Vô Tình không xuống tay với hắn, cho nên mới muốn làm gì thì làm.
Hoa Văn Bác, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, ta sẽ làm cho ngươi hai bàn tay trắng.
Thanh Dao vẫn không nói lời nào, nhưng thần thái lành lạnh, một đường đi vào nội điện, Mạc Sầu ở phía sau cũng không dám lên tiếng.
Hai người đi vào bên trong rồi Thanh Dao mới khôi phục thái độ bình thường, nàng lấy làm kỳ quái quay đầu nhìn Mạc Sầu ở phía sau, nha đầu kia sao nãy giờ không nói gì thế?
“Mạc Sầu, làm sao vậy?”
Mạc Sầu trong lòng rất khó chịu, bởi vì Mạc Ưu đã không còn nữa, hiện tại người đứng ở trong hoàng cung là Thẩm Ngọc, là tân hoàng của Hoàng Viên quốc , nghĩ đến đây trong lòng của nàng liền rất đau, sắc mặt uể oải.
“Chủ tử, không có gì, chỉ mệt chút thôi.”
Lúc trước nàng vẫn lo lắng an nguy của Thẩm Ngọc, còn có vấn đề hắn phải đối mặt gần đây, nên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều đến việc khác, nhưng khi hắn đăng cơ làm đế, thì sẽ không bao giờ còn là Mạc Ưu mà nàng quen thuộc, chỉ còn tân hoàng đế của Hoàng Viên quốc.
Đợi đến lúc tất cả mây mù cùng bụi bậm tan đi, nàng mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng mất đi đâu chỉ là một người thân, còn có một phần tình cảm sâu đậm trong lòng nữa.
Mặc dù nàng không nói, nhưng Thanh Dao cũng biết nàng chuyện lo lắng nên không nhanh không chậm tiêu sái đến bên cạnh bàn khắc hoa ngồi xuống, Mạc Sầu liền rót một chén trà cho nàng , yên tĩnh đứng ở một bên.
“Mạc Sầu, nếu như ngươi lo lắng hắn, ta đem ngươi ở lại cùng hắn nhé.”
Nàng chỉ có thể làm được điều này thôi, còn tương lai sau này thế nào, thì phải xem tạo hóa của hai người bọn họ.
Thế nhưng Mạc Sầu có sự kiên trì của Mạc Sầu, nàng chỉ là một hạ nhân, lúc trước đã bán mình cho chủ tử, sao có thể ở lại một chỗ cùng Thẩm Ngọc được, hơn nữa người trong lòng nàng là Mạc Ưu, không phải Thẩm Ngọc.
“Chủ tử, ta sẽ không ở lại, ta sẽ ở cùng chủ tử.”
Mạc Sầu cự tuyệt kiến nghị của Thanh Dao, nhưng trên mặt sự cô đơn vẫn tồn tại như cũ, trên tư tưởng đã được giải khai, thế nhưng trong lòng vẫn muôn nghìn mối, cần phải có một thời gian dài mới buông xuống được.
“Ngươi cần gì phải khổ như thế chứ?”
“Quên đi, không nghĩ nữa, chủ tử không phải mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi một chút đi.”
Mạc Sầu cung kính mở miệng, nàng không muốn tiếp tục cái đề tài này, nếu nàng đã không muốn nói, Thanh Dao cũng không miễn cưỡng, hai người nói thêm một chút chuyện, sau đó Thanh Dao liền lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Bên trong nội điện, yên tĩnh không tiếng động, Mạc Sầu thấy chủ tử đã ngủ, nàng mới đến ngồi yên ở phía trước cửa sổ, nhìn những cánh hoa bay ngoài cửa sổ tựa như giấc mộng, thật lâu vẫn không nhúc nhích, giống như một tượng đá điêu khắc vậy.
Buổi tối, Thẩm Ngọc phái người đưa tới hàng thư, bởi vì chuyện của tiên hoàng , hắn không có biện pháp tự mình qua đây, vì thế phái một thái giám đưa tới, mà thái giám này không biết chữ nên chỉ cho là thư tín bình thường, bởi vậy mới đưa tới.
Thanh Dao lấy được hàng thư xong thật cao hứng, buổi trưa nàng ngủ một chút, nên tinh thần sung túc, tâm tình vô cùng tốt, đem hàng thư giao cho Lưu Chiêu, chuyện này chỉ có nàng cùng Lưu Chiêu và hoàng đế là biết, ngay cả hai đại thần kia cũng không biết chi tiết bên trong, để tránh khỏi lộ ra tin tức, sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho Thẩm Ngọc.
Sau ữa tối.
Vài người tản bộ ở trong sân, tiểu kiều nước chảy, ngọc đình lầu các, ánh trăng như nước bao phủ tất cả mọi thứ, dùng từ mỹ cảnh để hình dung cũng không quá.
Ánh trăng như vậy, Thanh Dao bỗng nhiên hưng trí, dừng lại thân thể, đỡ lấy tay vịn chạm khắc của lan can, nhìn về phía Mạc Sầu: “Đi đem đàn của ta lấy đến đây, ta muốn đàn một bản từ khúc.”
“Dạ, chủ tử.”
Mạc Sầu rất nhanh ly khai, xoay người đi đến gian phòng lấy cầm.
Lưu Chiêu cùng nàng một đường đi đến tiểu đình phía trước mặt.
Gió đêm thổi nhẹ, mang theo cái lạnh phơ phất, làm mặt hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, phong cảnh vô cùng thu hút
Tình cảnh này, làm cho lòng người không nhịn được mà ấm áp hẳn lên, con ngươi sâu thẳm của Lưu Chiêu lóe lên si niệm, đêm nay hãy để hắn ích kỷ bồi nàng một hồi, hai ngày nữa bọn họ phải trở về kinh rồi.
“Thanh Dao, lạnh không?”
Người luôn luôn lạnh lùng như băng, hiếm khi có được ngữ khí nhu hòa như vậy, làm Thanh Dao vô cùng kinh ngạc, bất quá đêm nay tâm tình nàng rất tốt, nên cũng không quá lưu ý biến đổi của hắn, chậm rãi gật đầu: “Không lạnh, bây giờ là đầu hạ, gió này thổi vào người mặc dù có chút lạnh, nhưng rất thoải mái.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiểu đình.
Mạc Sầu cũng đem cầm lấy qua đây, bày xong cầm, ý bảo chủ tử có thể bắt đầu rồi.
Gió nhẹ thổi rèm lụa mỏng, phiêu phiêu dật dật, tóc đen như như mây bới cao lên, cờ tua nhẹ lay động, vừa ôn nhu vừa mềm mại, trên mặt còn bịt khăn che mỏng, chỉ lộ ra một ánh mắt động lòng người, giống như câu hồn, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, liền thật sâu chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra được.
Bàn tay trắng nõn lướt trên cầm, tiếng đàn động lòng người vang lên.
Trong đầu nàng, không khỏi hiện lên một thân ảnh đơn chiếc, còn có nụ cười cuối cùng của hắn tuyệt đẹp như hoa đào ấm áp như ánh sáng, lòng không khỏi nhói đau, trong mắt nàng có chút sương mù, thoáng chốc bị gió thổi tan đi.
Tiếng đàn như mạch suy nghĩ của người đánh, trở nên đau thương cô độc, trầm thấp mà uyển chuyển, như nữ tử khóc nức nở, đau đớn tê tâm liệt phế, như vết thương lòng không ngừng rỉ máu.
Người đàn tâm đau, nghe được người cũng thương tâm một cách khó hiểu.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tim nhói đau một chút, nàng vì ai mà hao tổn tinh thần, ai đã tác động đến tiếng đàn của nàng như thế…
Mạc Sầu biết chủ tử nhất định lại nhớ đến Vô Tình công tử, nàng cúi đầu thở dài, thế sự vô thường, nhưng cuối cùng người bị thương tổn luôn luôn là nữ tử.
Chương 124.4
Đêm càng ngày càng khuya, tiếng đàn của Thanh Dao lay động rất xa, ngón tay ngọc xanh nhạt xoay quanh không dừng, chậm rãi mang theo đau thương lan toả, rồi đột ngột cất cao âm tiết, một khúc tri âm tri kỷ tấu ra, du dương êm tai.
Bỗng nhiên, ngoài đình có người nói chuyện.
“Là ai ở đây đánh đàn?”
Thanh âm cực kỳ lợi hại, kiêu ngạo hơn người.
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, năm ngón bấu chặt ở trên huyền cầm, bởi vì dùng sức quá lớn, nên dây đàn cắt vào ngón tay của nàng, một giọt máu rơi xuống.
Mạc Sầu kêu một tiếng, khẩn trương đi tới nâng tay nàng lên: “Chủ tử, người bị thương?”
Thanh Dao kéo tay lại, động tác tao nhã từ trong tay áo lấy ra một khăn gấm cầm máu, mâu quang xuyên thấu rèm mỏng nhìn phía ngoài đình, nơi đó đang đứng vài người, dẫn đầu chính là Cơ Tuyết, đi theo phía sau còn có mấy người cận vệ.
Ngoài tiểu đình có tỳ nữ đứng thẳng, lúc này họ cung kính mở miệng: “Là Nam An vương gia cùng tỳ nữ ở đây đánh đàn.”
Trên danh nghĩa, Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều là tỳ nữcủa Nam An vương Lưu Chiêu, trên mặt Thanh Dao che bằng khăn lụa mỏng, Mạc Sầu sẽ dịch dung đơn giản, hơn nữa chuyến đi này các nàng vẫn chưa cùng Đan Phượng quốc chính diện tiếp xúc, vì thế không ai hoài nghi cả.
Quả nhiên, Cơ Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Hầu gái nho nhỏ thôi, mà có nhã hứng lớn như vậy.”
Nói xong liền dẫn người xoay mình rời đi, đi được vài bước, như chợt nhớ tới một việc gì, tiếng đàn này dễ nghe êm tai như vậy, một hầu gái sao có thể bắn ra tiếng đàn êm tai thế sao? Hơn nữa tiếng đàn này gây cho nàng cảm giác thật quen thuộc, là ai?
Cơ Tuyết dùng sức nghĩ, cuối cùng nhớ tới Vô Tình, đúng vậy, tiếng đàn của Vô Tình là thiên hạ nhất tuyệt, thế nhưng Vô Tình đã chết, như vậy ngoại trừ?
Sắc mặt nàng đột nhiên bao phủ hàn khí, chẳng lẽ là nữ nhân kia.
Mộc Thanh Dao, thì ra nàng ta ẩn thân ở trong sứ thần đoàn, như vậy một trong hai tỳ nữ của Nam An vương chính là nàng, là nữ tử che mặt sao?
Xem ra Hoàng Viên quốc thay đổi phong vân, đều là nữ nhân này giở trò, chỉ cần nàng ta ở nơi nào, thì nơi đó sẽ không được an bình.
Cơ tuyết oán hận nghĩ, xoay mình quay lại đầu, phẫn hận kêu lên: “Mộc Thanh Dao, nguyên lai là ngươi, không nghĩ tới ngươi lại trốn ở phía sau Nam An vương, không dám ra nhìn người, lén lén lút lút, có phải sợ hãi người khác biết ngươi bây giờ dung mạo xấu xí , nên không có mặt mũi gặp người khác hay không, mới phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”
Dứt lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong đình Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang định phát tác, thì người bên cạnh đột nhiên tung người, đầu ngón chân nhẹ điểm lên ghế đá, người đã bay ra khỏi đình, trực tiếp rơi xuống trước mặt Cơ Tuyết, sắc mặt âm hàn lãnh trừng mắt nàng ta, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.
Chỉ là một đôi mắt hình như nhuộm máu, lộ ra yếu ớt hồng quang.
Cơ tuyết hoảng hốt, nị hù đến rút lui một bước, chỉ thấy cô gái trước mắt cho dù che mặt, thế nhưng hào quang quanh thân cũng che giấu không được, thân hình tinh tế mềm mại, quần áo giản đơn, nhưng lộ ra sự tao nhã tuyển mỹ như trúc, tóc đen xoã dài như mây, kéo theo tua cờ chuyển động, đại mi (lông mài)như nguyệt, một đôi mắt đen kịt giống như hàn đầm ngàn năm, lạnh lẽo làm cho người ta phát run, nhưng lại mang theo cường đại ma lực, nhìn vào một cái liền hãm sâu ở trong đó.
Quả nhiên là nàng, trên đời này ngoại trừ nàng, còn cho tới bây giờ, không có ai ở ánh mắt đầu tiên, liền làm cho nàng tâm sinh khiếp đảm đâu?
Cơ Tuyết có chút hối hận, hiện tại các nàng thế đơn lực bạc, nàng lại xung động, xem ra phải cẩn thận cảnh giác, nữ nhân này mà giận lên, chuyện gì cũng dám làm.
“Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
Thanh Dao thanh âm lộ thanh âm lạnh lẽo, như từ trong địa ngục vọng ra, người đã tiến lên phía trước một bước, trong tay hoàng vĩ cầm xanh ngọc đang để ở trên vai thượng, tư thế cuồng ngạo, thị huyết.
Cơ tuyết dùng sức nuốt một chút nước miếng, quả nhiên không dám lập lại, trực tiếp rút lui về phía sau một bước.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thanh Dao phát ra một tiếng cười nhạt: “Không phải ngươi vừa nói ta trốn trốn tránh tránh sao? Ta đây đi ra cho ngươi thấy, bây giờ sao lại hỏi ta muốn làm gì?”
Thanh Dao vừa nói vừa bước lên một bước, phía sau Cơ Tuyết chính là lan can, bởi vậy nên không còn cách nào khác để lui về phía sau, nàng chỉ phải ngửa thân thể ra sau, mấp mái môi mở miệng.
“Ta chỉ muốn nhìn một chút có phải ngươi hay không thôi?”
“Là ta thì thế nào?” Thanh Dao mang bộ dạng của người gây sự áp sát lên, cũng không cho nàng ta có chút không gian nào để thở dốc.
Cơ tuyết không nói chuyện, nhưng mấy người hộ vệ bên cạnh nàng đã nổi giận, một người trong đám xoay mình đưa tay lên đẩy thân thể của Thanh Dao ra, nhưng còn không có đụng tới Thanh Dao, thì thấy nàng, vung hoàng vĩ cầm lên trực tiếp đánh về phía hộ vệ này, hộ vệ không nghĩ tới nữ nhân này không nói một lời nào liền đánh người, một lần không đề phòng, thì cả người đã bị hoàng vĩ cầm hất văng qua lan can, ùm một tiếng rơi vào bích hồ phía sau.
Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, đánh mạnh cho ta.”
Mạc Sầu tuân lệnh, lập tức nhảy tới đón đầu hai ba hộ vệ còn lại, đêm nay nàng vốn có tâm tình không tốt, bởi vậy ra chiêu sắc bén, hoàn toàn là đấu pháp liều mạng, mấy hộ vệ này rất nhanh bị buộc đến góc chết.
Mà Cơ Tuyết vừa thấy hộ vệ rơi xuống nước đã phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng.
Nàng dù sao cũng là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc, nữ nhân này có cái gì đáng sợ, nếu như nàng ta thực sự lợi hại, sao lại bị hoàng phu nương nương hạ cổ chứ? Vì thế là người thì đều có khuyết điểm, nàng có cái gì phải sợ hãi nàng ta, hơn nữa võ công của nàng cũng không phải chỉ được hư danh, bởi vậy Cơ Tuyết xoay mình nhảy ra, thoát ly lan can biên nhảy đến giữa không trung thì kêu lên.
“Mộc Thanh Dao, ngươi cho là mỗi người đều sợ ngươi sao? Tối nay ta sẽ cho ngươi biết tay, nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại, nếu quả thật lợi hại, ngươi làm sao lại trúng xấu nhan cổ chứ?”
Cơ tuyết nhắc tới chuyện này, làm Thanh Dao cả người lạnh như băng sơn, nàng không phải là bởi vì chuyện bị hạ cổ, mà là nghĩ tới Hoa Văn Bác.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này, nàng liền hận không thể lập tức thiên đao vạn quả hắn, tên nam nhân cầm thú cũng không bằng này, dám hại chết nhi tử của mình
Bởi vì nghĩ đến Hoa Văn Bác, nên Cơ Tuyết cũng bị liên quan trong đó, nếu như một khắc đồng hồ trước, nàng chỉ muốn giáo huấn Cơ Tuyết một chút, nhưng hiện tại chính là hận không thể giết nàng ta, bởi vì người Đan Phượng quốc đều không phải là thứ tốt lành gì.
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, thì người đã theo sát Cơ Tuyết mà nhảy lên, bay vọt đến giữa không trung, hoàng vĩ cầm không chút khách khí đánh ra ngoài, hoàng vĩ cầm là một thanh linh khí, cùng nàng chung đụng lâu, nên rất ăn ý, người cùng đàn hoà quyện vào nhau, liền có khí phách sắc bén quét ngang, Cơ Tuyết kinh hãi, nhanh chóng né tránh, hoàng vĩ cầm bắn về phía mặt hồ, chỉ thấy nước hồ nổ tung vài đạo hoa ánh sáng.
Bên ngoài đánh nhau, trong đình Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu dẫn Cảnh Hàn phi thân ra.
“Thanh Dao, lui ra, để ta.”
Vừa rồi là hắn quá chấn kinh nên mới không có động tĩnh.
Thanh Dao bao khăn che mặt là bởi vì trúng xấu nhan cổ, dung mạo trở nên xấu xí, nghĩ đến đây thôi hắn liền rất đau lòng, nàng là nữ tử ngang tàng ngạo nghễ, sao có thể chịu được việc này, trong lòng nàng nhất định rất đau.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao xoay mình bứt ra để cho hắn tham chiến, làm một nữ nhân, đương nhiên hẳn để cho nam nhân ra mặt trước.
Có người cống hiến sức lực, tội gì tự mình động thủ.
Cơ tuyết vừa nhìn nàng lui xuống, lại thay đổi một người cùng nàng đánh nhau, không khỏi tức giận kêu lên: “Mộc Thanh Dao, ngươi là tiểu nhân.”
“Tiểu nhân, ta chính là tiểu nhân, ngươi có thể làm gì được ta, ” Thanh Dao khinh thường hừ lạnh, trong bóng đêm, chỉ thấy vẻ mặt nàng vừa ý tựa vào lan can nhìn bọn họ tranh đấu.
Mà bên kia Cảnh Hàn cũng phi thân đi giúp Mạc Sầu.
Thanh Dao lạnh lùng mở miệng: “Lưu Chiêu, đánh, đánh nặng tay cho ta, đánh cho nàng thức thỉnh sự thông mình của mình, nhưng chớ đem nàng ta đánh chết, chừa một hơi thở là được.”
Hiện tại thân phận các nàng đều là sứ thần, còn đang ở địa giới của Hoàng Viên quốc, Thẩm Ngọc vừa mới đăng cơ, nàng không muốn cho hắn rước lấy phiền phức không cần thiết, hơn nữa nàng phải về kinh chỉnh đốn binh mã, một lần nữa xuất phát, đợi đến lúc chân chính đối mặt ở Đan Phượng quốc chính là ngày chết của Cơ Tuyết.
“Được.”
Mộ Dung Lưu Chiêu lên tiếng trả lời, công phu của hắn lợi hại không gì sánh được, Cơ Tuyết đâu phải đối thủ của hắn, trong vòng mười chiêu liền chiếm ưu thế, cuối cùng một chưởng đem Cơ Tuyết đánh rớt vào giữa hồ.
Lúc này Cơ Tuyết đại bại cả người ướt sũng, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình thu tay lại, từ trên không trung rơi xuống bên bờ, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết đang giằng co giữa hồ, thân hình nàng xoay mình nhảy một cái, chuẩn bị lên bờ, nhưng Thanh Dao cũng không tính buông tha nàng ta.
Không đợi nàng ta ngoi lên cao, thân hình nàng nhúng một cái, người đã nhảy tới giữa không trung, hai chân ngưng lực, đột ngột trầm xuống, đầu ngón chân giẫm trên đầu Cơ Tuyết, làm nàng cảm thấy thân thể bỗng nặng, lại tiếp tục chìm vào giữa hồ.
Liên tiếp uống mấy ngụm nước.
Đợi cho thân thể nổi lên, xoay mình phóng ra, Thanh Dao lần thứ hai giẫm tiếp, tàn ác không cho nàng có chút cơ hội ngẩng đầu, cứ tiếp tục như vậy, Cơ Tuyết liên tiếp uống không biết bao nhiêu nước, thân thể chậm rãi chìm xuống, tựa hồ đã không còn khí lực ngoi lên, Thanh Dao xoay mình thu tay lại nhảy đến bên bờ.
Trên bờ, mấy người hộ vệ cơ tuyết mang đến, sớm bị Mạc Sầu cùng Cảnh Hàn thu thập, lúc này vừa nhìn thấy chủ tử không nổi lên, lập tức khóc lên, ùm ùm dập đầu với Thanh Dao : “Xin ngươi bỏ qua cho chủ tử chúng ta một lần đi, van cầu ngươi.”
Thanh Dao tà tà liếc nhìn mặt hồ đang rung động, không nhanh không chậm mở miệng: “Đi cứu lên đây đi.”
Nói xong liền dẫn Mạc Sầu rời đi, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu theo sát phía sau của nàng, hướng gian phòng đi đến, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.
Chương 124.5
Ở phía sau nữ hộ vệ kia của Đan Phượng quốc đã đem Cơ Tuyết cứu lên, có người áp dụng phương pháp cấp cứu, có người kinh sợ khóc lên.
“Thái nữ, thái nữ.”
Nhưng rất nhanh liền nghe được một tiếng nôn mửa, nữ nhân này thật đúng là mạng lớn.
Thanh Dao trong lòng hừ lạnh, đoàn người liền ly khai bờ hồ…
Ngày thứ hai, đoàn người của lục quốc sứ thần đều biết, nữ nhân Mộc Thanh Dao kia đang ẩn thân ở trong sứ thần đoàn Huyền Nguyệt, chuyện này đã làm mọi người hiểu ra vì sao thất hoàng tử Thẩm Ngọc lại thắng được, nhất định là vì nữ nhân này ở phía sau hành động.
Sáng sớm, Thanh Dao còn chưa rời giường, liền có người qua đây bái phỏng nàng.
Thanh La quốc Trưởng Tôn Trúc cùng Vân Thương quốc Văn Ngọc.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cùng hai người ngồi ở chính sảnh uống trà, Mạc Sầu từ trong điện đi ra, cung kính thi lễ, chậm rãi mở miệng: “Chủ tử còn không có thức dậy đâu? Nô tỳ không dám gọi nàng.”
Kỳ thực nàng vốn không muốn gọi, chủ tử có muốn gặp bọn họ hay không, nàng không biết sao? Huống chi hiện tại chủ tử đang ngủ, nàng cũng lười đánh thức nàng ấy.
Nam An vương cau mài một chút, lạnh nhạt nhìn Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.
“Hai vị trở về đi, hoàng hậu còn không có thức dậy đâu? Đợi khi tỉnh lại hãy qua đi.”
Ai ngờ Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc một lòng muốn gặp Thanh Dao, vì thế căn bản không muốn đi, Trưởng Tôn Trúc chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu quá mệt mỏi, thì để cho nàng ngủ nhiều một chút đi, bản thái tử đúng lúc không có việc gì, liền ở tại chỗ này chờ nàng vậy.”
“Đúng vậy, chúng ta có việc muốn cùng nàng thương nghị mà?”
Văn Ngọc tà tà liếc nhìn Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang ngồi ở phía trên một cái, thảo nào lúc trước nam nhân này không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy, mặc dù về sau có cùng lục quốc liên mình, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì, nguyên lai tất cả mọi chuyện họ đã tính toán rồi, mà bọn họ thì trở thành tiểu nhân.
Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt bao phủ tầng sương lạnh, hai nam nhân này da mặt thật dầy, lớn lên hình người dạng chó, còn nói cái gì mà thân phận cao quý, không ngờ lại vô sĩ như vậy.
Nhưng mà bọn hắn không đi, hắn cũng không có biện pháp, có khách đến cửa, hắn cũng không đến mức xua đuổi người ta, mắc công cùng họ gây xích mích, mà xích mích, sẽ gây nên hậu quả lớn.
Nội điện.
Trên giường gỗ tử đàn hương khắc hoa, một thân ảnh vừa giật mình, thân thể mềm mại lười nhác giãn người ra một chút, cuối cùng cũng mở mắt, tuy rằng trên gò má ở nửa bên mặt có hồng ban dọa người, nhưng lại chưa ảnh hưởng đến chút khí chất xuất trần nào của nàng, trong phòng tràn ngập sự sự yên lặng, an bình.
Khi nàng yên tĩnh nhìn người khác, đôi mắt kia trở nên thật lớn, cất giấu mị lực cường đại , làm cho người ta hãm sâu vào trong đó.
“Mạc Sầu.”
Nàng khẽ gọi, thanh âm như chim hoàng oanh đang hót, dễ nghe và nhẹ nhàng.
Mạc Sầu rất nhanh từ sau tấm bình phong đi ra, cung kính mở miệng: “Chủ tử người cuối cùng cũng tỉnh?”
Nàng vừa mở lời, Thanh Dao liền nháy mắt một cái, hàng lông mi thật dài như cây quạt nhỏ như, bình tĩnh nhìn nàng, Mạc Sầu thở dài, chủ tử thực sự là càng ngày càng mê hoặc nhân tâm, thiếu vẻ lạnh lùng trước đây, nhưng càng nhiều sự an bình yên lặng, đương nhiên, đó là chỉ nàng ấy lúc thối lui lệ khí, nếu như thêm vào đó chút ánh sáng lạnh, thì đó là một thanh lợi khí làm cho người ta sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
“Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cùng Vân Thương quốc Văn tam hoàng tử, sáng sớm liền qua đây cầu kiến chủ tử, bởi vì chủ tử chưa tỉnh, nêu bọn họ liền ở chính sảnh chờ, Nam An vương gia đã bồi bọn họ uống hết vài chén trà.”
Tội nghiệp Nam An vương gia, Mạc Sầu ở trong lòng oán thầm.
Thanh Dao khẽ gật, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đi ra ngoài, bảo bọn họ trở về đi, bảo họ biết là người nào ta cũng không gặp.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu chần chờ một chút, hai người kia đợi nửa ngày, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị đuổi đi như thế, bất quá chủ tử đã nói vậy, nàng cũng không dám nói thêm cái gì, nên quay lại người bước ra ngoài, lúc đi tới cạnh bình phong, Thanh Dao lười nhác mở miệng.
“Nói là khi nào ta muốn gặp bọn họ tự nhiên sẽ gặp thôi.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu rời đi, bên trong gian phòng, Thanh Dao đem bàn tay trắng nõn, xoa nhẹ trán, nàng biết là Cơ Tuyết sẽ không để yên mà, bất quá nếu Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc đều biết nàng ở đây, như vậy người khác nhất định cũng sẽ biết, tỷ như Thượng Quan Hạo, tên kia vẫn rắp tâm hại người, nếu như biết có nàng ẩn thân ở trong Huyền Nguyệt sứ thần, dựa vào đầu óc của hắn, sẽ không khó đoán ra tiền căn hậu quả của chuyện vừa rồi, người nam nhân này, e là sẽ đối với nàng động sát tâm.
Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt một mảnh hàn khí, khóe môi nở nụ cười thị huyết…
Chính sảnh, Nam An vương sắc mặt càng ngày càng mờ, quanh thân bao phủ lãnh khí, con ngươi âm ngao căm tức nhìn hai nam tử bên dưới.
Trưởng Tôn Trúc, một thân cẩm bào màu vàng, tóc đen dùng dây băng dài nhẹ nhàng buộc lại, cao quý nho nhã, lúc này hắn đang lười nhác tựa ở ghế trên, không chút nào có ý rời đi, hai mắt khẽ nhắm, tựa hồ đang muốn ngủ, rồi lại tựa như không ngủ.
Bên kia Văn Ngọc, lông mi thật dài thấp thoáng che dấu đôi mắt động lòng người của hắn, tóc đen thật dài trượt rơi xuống, tự động chia làm hai bên, tự nhiên phân tán ra một phải một trái, mà thằng nhãi này thì trực tiếp ngủ.
Mạc Sầu từ trong điện đi tới, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Nam An vương sắc mặt lạnh như băng, đáng tiếc hai khách nhân này coi như không biết, không chỉ không biết, mà còn tự nhiên nghiên người tựa ở ghế trên, như đang ngủ, nói bọn họ đang ngủ thì không đúng, vì vừa nghe đến tiếng bước chân của Mạc Sầu, toàn bộ đều mở mắt ra.
“Thế nào? Nàng tỉnh.”
Câu hỏi này là của Văn Ngọc, từ khi từ biệt ở Vô Tình cốc, không nghĩ tới chỗ này hắn còn có thể nhìn thấy nàng, ngày ấy chuyện hắn làm, xác thực đã nợ nàng một lời xin lỗi, vì thế vẫn muốn cùng nàng nói tiếng xin lỗi.
Mạc Sầu thi lễ xong, cung kính mở miệng: “Chủ tử nói, nàng người nào cũng không muốn gặp, nếu như nàng muốn gặp, tự nhiên sẽ đến gặp hai vị.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn cùng nhau đứng lên, ôn nhuận mở miệng.
“Vậy nói nàng an tâm nghỉ ngơi đi.”
Hai người nhất tề đi ra khỏi chính sảnh, trên phòng khách Nam An vương thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy cùng hắn đấu chịu đựng chỉ vì chờ Thanh Dao nói một câu thôi, hiện tại cuối cùng cũng hết hy vọng, nhưng hắn tốt xấu vì cũng bồi bọn họ ngồi thời gian dài như vậy, ngay cả một tiếng từ giả cũng không có thì liền đi… (TT: Tội nghiệp cho Ca ^.^)
Bình luận facebook