-
Chương 76
Sau bữa tối, sắc trời đã khuya, trăng rằm đọng ở giữa không trung, ánh sáng như nước trút xuống mặt đất, bao phủ cả tòa hoàng cung.
Mộc Thanh Dao ngủ cả một ngày, nhớ tới chuyện của Xuân Hàn, nàng cần lấy được huyết nhân sâm mới có thể cứu Xuân Hàn, vì thế liền dẫn hai nha đầu, và mấy người thái giám cầm đèn, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà đi.
Ánh trăng đúng lúc, vượt ra khỏi đám mây chiếu ánh sáng trắng xuống mặt đất, bước trên con đường trải đá vụn, sương mù trong không khí mang theo hơi ẩm, nhiễm ướt hoa cỏ, khiến cho hoa cỏ xanh non lóng lánh, ở trong gió đêm bập bềnh nhẹ nhàng, ban đêm cảnh sắc đẹp như thế, Mộc Thanh Dao không muốn ngồi ở trong nhuyễn kiệu.
Ngủ một ngày, lại vừa mới ăn bữa tối, vẫn là tản bộ một chút mới tốt.
"Mạc Sầu, chúng ta đi bộ qua đó đi."
"Dạ, nương nương, " Mạc Sầu đồng ý, nương nương ngủ một ngày trời, lại vừa mới ăn cơm, đi tản bộ đối thân thể mới có lợi, bởi vậy liền gật đầu đồng ý, phân phó thái giám đem nhuyễn kiệu để lại, đoàn người các nàng sẽ cùng nương nương đi bộ đến Lưu Ly cung.
Phía trước có thái giám cầm đèn lồng, phía sau có cung nữ đi theo, Mai Tâm và Mạc Sầu cẩn thận đi cùng nàng.
Tuy rằng cung nữ khác không biết, nhưng các nàng thì biết nhị tiểu thư vừa bị người làm nhục, cho nên bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt nương nương, nếu như nương nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể để lại hậu quả rất lớn.
"Nương nương, cẩn thận một chút."
Mạc Sầu cẩn thận tỉ mỉ nhắc nhở, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn bóng đêm, rõ ràng sạch sẽ, trong suốt bóng loáng như vừa bị nước rửa qua, bầu trời tựa như một tấm lụa màu lam không tỳ vết.
"Ừ" nàng nhẹ đáp lời, hiện tại nàng sẽ không ngồi chờ chết, nàng ta không dám tùy tiện đối với nàng hạ thủ, nên hại người bên cạnh nàng, nàng mới không để cho nàng ta lại thực hiện được mưu đồ.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng càng sáng tỏ, gió nhẹ tạo nên gợn sóng trên cỏ xanh, kiều diễm chuyển động như một cơn sóng biển.
Ánh trăng soi sáng khắp nơi, sương mù sa xuống mông lung như tấm lụa mỏng, xa xa có những đóa hoa được ánh trăng soi sáng, càng xinh đẹp hơn trong đêm tối.
Mộc Thanh Dao một thân y phục trắng, tóc dài thùy thả đến thắt lưng, chỉ cài một cây trâm màu sắc nhạt và sợi tơ buột lại, ánh trăng bao phủ quanh thân nàng, tựa như tiên tử ánh trăng, xuất trần không lây nhiễm.
"Nương nương, đêm lạnh, người cũng thở ra hơi lạnh, có muốn nô tỳ trở lại lấy thêm bộ y phục mang qua đây hay không, " Mai Tâm quan tâm hỏi, Mộc Thanh Dao đạm nhiên lắc đầu "Không cần, phải vậy."
Nếu nương nương nói như thế, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không nói thêm cái gì nữa, đoàn người đi qua ngự hoa viên, xa xa nhìn thấy rường cột chạm trổ của Lưu Ly cung được bao phủ trong ánh trăng, dưới trăng nó tựa như tiên cảnh, hoa lệ và uy nghiêm.
Trong gió đêm, một trận tiếng tiêu du dương truyền đến, êm tai dễ nghe, Mộc Thanh Dao dừng bước, tiếng tiêu này cách khá xa, loáng thoáng truyền qua đây, ngoại trừ Mộc Thanh Dao, chỉ có Mạc Sầu là nghe thấy, những người còn lại căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nhìn thấy nương nương dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại bất động.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau, nhướng mài vô cùng kinh ngạc.
Ở trong hoàng cung thậm chí còn có người thổi tiêu, thanh âm của nó mênh mông, du dương động lòng người, người thổi tiêu tựa hồ tâm tình không tốt, vì thế mới thổi ra tiếng tiêu mang theo tâm sự sâu lắng mịt mờ, khúc chiết uyển chuyển kéo dài, rung động đến tâm can.
"Nương nương?"
Mạc Sầu kêu một tiếng, là ai thổi tiêu ở đây, nơi này chính là hoàng cung, có phải là cái người làm nhục nhị tiểu thư hay không, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều nghĩ giống nhau, hai người sắc mặt đồng thời lạnh lùng lại.
"Các ngươi ở lại chỗ này, Mạc Sầu theo ta " Mộc Thanh Dao lạnh lùng phân phó.
"Nương nương, " Mai Tâm kêu lên, không rõ nương nương cùng Mạc Sầu vì sao có khuôn mặt cảnh giác, quay đầu quét mắt nhìn một vòng, ánh trăng soi rõ, hoa cỏ chập chờn, không có gì khác lạ cả, vì sao nương nương quanh thân lạnh lẽo, khuôn mặt băng hàn.
"Đừng nói nữa."
Mộc Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, Mai Tâm không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn nương nương cùng Mạc Sầu nhanh chóng lắc mình hướng góc tây bắc ngự hoa viên mà đi.
Ở góc tây bắc ngự hoa viên, có một chỗ lâm viên, nhiều tảng đá và danh hoa kỳ dị trải rộng, còn có ao và hoa đình, cái gì cần có đều có, tiếng tiêu chính là từ trong nơi lâm viên này truyền đến, hai người cẩn thận từng li từng tí đạp lên con đường đá khúc khuỷu trải dài về phía trước, rất xa một núi giả tạo thành một tấm bình phong màu xanh chắn đi tầm mắt.
Tiếng tiêu chính là từ phía sau nơi này truyền đến, Mộc Thanh Dao vẫn cho rằng, trong tất cả các nhạc khí, âm sắc của tiêu thổi ra là động lòng người nhất, có lẽ là bởi vì nàng thích nhất nghe tiếng tiêu, bản chất của tiếng tiêu là triền miên khúc chiết, nên mỗi một từ mỗi một khúc cất giấu một câu chuyện động lòng người.
"Nương nương, ngươi cẩn thận chút."
Mắt thấy đã đến gần, Mạc Sầu rất sợ có chuyện không hay xảy ra, nên cẩn thận dặn dò Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hai người từ bên cạnh núi giả nhảy ra ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rực chiếu lên một cái hồ nhân tạo, bên hồ có rừng trúc, in bóng xuống mặt hồ, gió nhẹ thỏi qua, bích hồ gợn sóng, sáng loáng dồn dập động lòng người.
Ở một góc bích hồ có một tòa tiểu đình linh lung sừng sững, lúc này rèm mỏng trong đình bay cao, một bạch y nam tử đơn độc ở đó, hắn ngồi trên lan can chạm khắc của tiểu đình để hóng gió, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của hắn, bạch y tóc đen, đúng là cao nhã, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra dung mạo như tiên nhân của nam tử này.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đang nhìn đến nhập thần (TT : tỷ cũng háo sắc nhá), bên cạnh bỗng nhiên xông ra một người đột nhiên mở miệng.
"Người nào?"
Mộc Thanh Dao xoay người lại, nhìn người đột nhiên nhảy ra kia, thì ra là thái giám tổng quản A Cửu, lúc này... Ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu.
"Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, bên kia?" Mộc Thanh Dao trong nháy mắt ngốc lăng, dùng ngón tay chỉ vào nam nhân đang ngồi ở trên lan cang thổi tiêu, không phải là hoàng thượng chứ.
"Là hoàng thượng, " A Cửu chủ động vì Mộc Thanh Dao giải thích nghi hoặc, đã trễ thế này nương nương sao lại tới đây, ở đây bình thường có người coi chừng, ai cũng không cho phép tiến vào, bởi vì đêm nay hoàng thượng ở chỗ này, nên hắn để cho những người khác lui xa một chút, không nghĩ tới lại để cho nương nương vào được.
"Ah, quả nhiên là hắn, " Mộc Thanh Dao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ở trong đầu nàng, phàm là người thổi tiêu, hẳn là cái loại không nhiễm khói lửa của nhân gian, người chí tình chí nghĩa, không nghĩ tới người vẫn bị người ta cho là lãnh khốc vô tình, cơ trí khôn khéo Huyền đế, lại có thể thổi ra một khúc ưu thương triền miên như thế, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà nàng không biết?
Thân là hoàng đế, hắn có tâm kế kinh người, bất luận thủ đoạn hay là mưu lược, đều là hiếm thấy, hơn nữa võ công nhất định vô cùng lợi hại, hiện tại lại thêm việc biết thổi tiêu, có thể thổi đến êm tai dễ nghe như vậy. Trong bóng đêm, tiếng tiêu triền triền miên miên kia thật có bao nhiêu tâm tư mà hắn không muốn cho người khác biết, Mộc Thanh Dao nghe đến ngây người, lại sinh ra một loại tình cảm nhớ nhà, chậm rãi từng bước một theo con đường đá mòn hướng tiểu đình đi đến.
Mạc Sầu muốn đi cùng nàng, liền bị A Cửu đưa tay lên kéo lại, hai người thối lui ra phía sau núi giả.
Tiêu khúc động lòng người, nhưng mang theo một cỗ bi thương nhợt nhạt, một loại cảm xúc làm cho người ta muốn khóc, làm cho người ta đau đớn như đứt từng đoạn ruột ở trong lòng, Mộc Thanh Dao không khỏi đã bị lây nhiễm, đôi mắt ướt át, nghe tiêu khúc này tựa như kinh nghiệm sinh ly tử biệt, nàng nhớ tới Tô Mẫu của mình, người thích ôm kêu nàng là tâm can bảo bối, người sẽ đem trang phục mặc cho nàng càng xinh đẹp mỹ lệ, đưa ra khỏi nhà, sau đó bảo nàng câu dẫn một tiểu tử suất trở về cho tổ mẫu... Một giọt lệ vô ý thức vừa rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như băng, mà nàng toàn bộ đang chìm đắm trong vô thức.
Tiêu âm đột nhiên ngừng lại, nam nhân thổi tiêu quay người..., ánh sáng của vầng trăng chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ kinh người của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó không có cuồng tứ lạnh lẽo như lúc bình thường, mà nho nhã ôn nhuận, trong đôi mắt đen ánh trăng trở nên trong suốt tựa như thủy tinh, khóe môi nhất câu đó là nụ cười ấm lòng người.
"Nàng khóc?" Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ngạc nhiên, khó có thể tin, trong hiểu biết của hắn, nàng là một nữ tử có lý trí lại mạnh hơn người, thế nhưng cũng sẽ rơi lệ.
Cũng tương tự, hắn ở trong nhận thức của nàng, không ngờ lại biết thổi tiêu, còn thổi ra một khúc hay như vậy, rất dễ dàng khiêu khích đến một phần mềm yếu ấm áp trong đáy lòng của nàng.
Đêm nay hai người đều chứng kiến những mặt khác lạ của đối phương, đáy lòng đồng thời bắt đầu khởi động một cái gì đó không biết tên, tựa như nước chậm rãi chảy qua.
"Tiếng tiêu của người thật êm tai, ta nghe đến khóc."
"Ta luôn nghĩ nàng không phải là một nữ nhân đa sầu đa cảm, " hắn nở nụ cười, thân hình vẫn bất động, cứ như vậy dựa vào lang cang, gió thổi làm tóc đen của hắn bay lượn, bạch y đong đưa, thật tốt ột bộ sống sắc sinh hương mỹ nam đồ.
"Ngươi hiểu nữ nhân rất ít?"
Nàng cười rộ lên, cứ như vậy bình bình đạm đạm nói chuyện thì thật là tốt, không giống hoàng đế cùng hoàng hậu, giống như bằng hữu hơn, vô câu vô thúc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưng đeo quá nhiều thứ, nên tháo dỡ những thứ đó đi.
Hắn nở nụ cười, vươn tay ra: "Ngồi xuống đi."
"Được " Mộc Thanh Dao cũng không ngại ngùng, đưa ta ra nắm tay hắn, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh mình trên lang cang, ngồi trên cao, nghe gió nghe nước, ngắm hoa ngắm trăng và nắm mỹ nam. (TT : tỷ sướng ghê ^_^)
"Không nghĩ tới ngươi biết thổi tiêu, vừa rồi ta còn tưởng rằng?" Mộc Thanh Dao không có nói tiếp, nàng còn tưởng rằng là cái tên hái hoa tặc kia, vốn muốn tới đây giáo huấn hắn một hồi, không nghĩ tới lại là hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng còn có một mặt khác không muốn người ta biết, nhưng mà mặt này lại tốt đẹp như vậy, ôn nhuận thanh nhã.
"Đã trễ thế này, tại sao không ngủ?" Mộ Dung Lưu Tôn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn hồ nhân tạo mỹ lệ.
"Ngươi nên biết ta ngủ một ngày, bây giờ làm sao mà còn ngủ được."
Mộc Thanh Dao nói xong liền nhìn về phía hoàng thượng, hắn đêm nay tựa hồ tâm sự nặng nề, cũng không còn ôn nhuận như nước giống lúc nãy, cũng không phải cao cao tại thượng như ngày thường, cả người lộ ra phiền muộn buồn bã vô tận, con ngươi đang đau xót..."Hoàng thượng làm sao vậy?"
Gió đêm thổi lên, bích hồ bắt đầu gợn sóng, đèn lồng chiếu xuống, lấp lánh động lòng người.
"Ngươi biết không? mẫu hậu của trẫm từng ở nơi hồ nhân tạo này được người ta vớt lên, lúc nàng chết, sắc mặt thật là trắng, phong tư xinh đẹp như vậy, lại bị chết thảm."
Chương 77.2
Thanh âm của hắn u ám, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thì thào tự nói, mặt không tự chủ vùi vào trong hai bàn tay, thân ảnh cao to ở trong bóng đêm khẽ run, Mộc Thanh Dao giật mình, không nghĩ tới nam nhân tùy ý cao hứng, vẫn còn có một đoạn chuyện thê thảm như vậy, hoàng cung thực sự là nơi rất đáng sợ, nàng vươn tay ra vỗ vỗ vai hắn.
"Tất cả đều đã là quá khứ, hoàng thượng đừng suy nghĩ nhiều."
"Dao nhi, " không biết là bởi vì thanh âm nhu nhuận của Mộc Thanh Dao, hay tại vì quá thương tâm, Mộ Dung Lưu Tôn đột nhiên buông tay ra, nghiêng người ôm lấy Mộc Thanh Dao, vùi đầu ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng nói: "Để cho ta dựa vào một hồi, được không? Có đôi khi ta thực sự rất khổ sở, chỉ là không có ai biết."
Người đang cúi đầu kia thanh âm khát cầu như hài đồng, có thể làm cho Mộc Thanh Dao vốn định đẩy hắn ra lại thôi, một chút cử động cũng không dám. Bóng đêm như nước, hai người ngồi cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, ánh trăng rơi vãi nhẹ nhàng rực rỡ, bao phủ toàn bộ hồ nhân tạo, trong hồ có ảnh phản chiếu... Chỉ một lúc, Mộ Dung Lưu Tôn liền thả Mộc Thanh Dao ra: "Cám ơn nhiều."
Hắn cuối cùng cũng khôi phục vẻ lãnh tĩnh, Mộc Thanh Dao hô một hơi, nàng là thật không có thói quen cùng người ta ôm ấp, ngay vừa rồi nàng thiếu chút nữa là đẩy hắn xuống.
"Chuyện quá khứ đừng suy nghĩ, người không thể ở mãi trong bóng ma của quá khứ, như vậy sẽ rất mệt, " thanh âm của nàng nhàn nhạt, rõ ràng là nói cho hắn nghe, cũng là muốn nói cho bản thân mình nghe, nàng thực sự cũng nên buông ra khúc mắc, kiếp trước đã cách nàng rất xa vời.
"Không, không phải như thế, bởi vì người hại mẫu hậu vẫn còn sống rất sung sướng, vì thế trẫm mới khổ sở, mẫu hậu bị chết thảm như vậy, mà hung thủ hại nàng vẫn sống rất tốt, ngươi nói trẫm có thể không khổ sở sao?"
Hoàng thượng thanh âm dồn dập lên, đôi mắt thị huyết trên gương mặt tuấn mỹ.
Mộc Thanh Dao giật mình, nếu đã biết là ai giết mẫu hậu hắn, vì sao không giết người kia báo thù thay mẫu thân, hắn cũng không phải là người như vậy a, chẳng lẽ người kia là, Mộc Thanh Dao há to mồm, một lúc lâu mới mở miệng.
"Chẳng lẽ người đó là thái hậu nương nương hiện giờ?"
"Là nàng? Năm đó nàng cùng mẫu hậu của ta là bạn tốt khuê phòng, hai người cùng lúc tiến cung phụng dưỡng tiên hoàng, tiên hoàng liếc mắt một cái liền thích mẫu hậu tuệ chất lan tâm, mà nàng chỉ là một lục phẩm quý nhân nho nhỏ, ở trong cung mẫu hậu vẫn đối xử với nàng như muội muội của mình, thế nhưng nữ nhân kia tâm địa độc ác như rắn rết, nhẫn tâm hại chết mẫu hậu.
Mộc Thanh Dao nhìn hắn bởi vì phẫn nộ mà mặt mài biến dạng, không khỏi có chút động lòng, không nghĩ tới nam nhân này còn có thời thơ ấu đau khổ như thế, nhưng nếu biết mẫu thân là bị thái hậu làm hại, vì sao không giết nữ nhân ghê tởm kia, còn để cho nàng ta làm thái hậu.
"Hoàng thượng sao không hạ chỉ ban chết cho nàng, loại nữ nhân này phải làm nàng ta chết mới tốt."
Trong đình, thanh âm tức giận không bình tĩnh của Mộc Thanh Dao vang lên, vừa lạnh lùng vừa tàn ác.
Mộ Dung Lưu Tôn nghe xong Mộc Thanh Dao nói, khôi phục một ít lý trí, thần sắc hòa hoãn nhiều: "Kỳ thực mọi người chúng ta đều bị nàng lừa, trong đó có tiên hoàng và trẫm, những thứ này đều là tiên hoàng trước khi chết nói cho trẫm, nhưng lúc đó trẫm vừa đăng cơ, hơn nữa Sở gia trong tay có binh quyền, nếu như trẫm có chứng cứ, đương nhiên có thể đưa nàng vào chỗ chết, nhưng chuyện đã xảy ra đã lâu, rất nhiều chứng cứ đã bị nàng xóa bỏ, hiện tại nếu muốn tìm chứng cứ, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, thập phần khó khăn."
"Chẳng lẽ cứ để cho nàng tự do tự tại như vậy, bây giờ vẫn còn đang hại người đấy?"
Mộc Thanh Dao nghĩ đến nữ nhân kia dám cho người ta ô nhục sự thuần khiết của Mộc Thanh Hương, loại nữ nhân này nên xuống địa ngục, tốt nhất là trọn đời không được siêu sinh, người nào cũng hại, dù chết cũng không làm cho nàng ta bình thường yên ổn, phải làm cho nàng ta đau lòng đến chết.
"Đây là lý do mà trẫm cho nàng vào cung làm hậu, trẫm hi vọng tìm một nữ nhân thông minh, thứ nhất có thể ngăn được thế lực ở trong cung của nàng, thứ hai có thể lần tìm ra chứng cứ năm đó, tuy rằng sự việc đã qua nhiều năm, nhưng nhất định sẽ có dấu tích để lại."
Mộ Dung Lưu Tôn thản thành nhìn Mộc Thanh Dao, lời của hắn là thật chân thành, ánh mắt rõ ràng thành khẩn, nhìn không ra chút nào là dụng tâm kín đáo.
Đúng vậy, lúc ban đầu hắn cho nàng tiến cung cũng là bởi vì sự thông minh của nàng, hắn muốn cho có người tra ra chứng cứ mẫu hậu chết, đưa nữ nhân kia vào chỗ chết.
Về phần truyền thuyết phượng lâm tướng phủ, hắn căn bản không thèm để ý, bởi vì hắn tin năng lực của mình, thống nhất thất quốc là giấc mộng của hắn.
Nhưng bây giờ trên người nàng năng lực thực sự quá mạnh, có thể làm cho hắn khát vọng được nàng giúp đỡ, nhưng trước mắt hắn quan tâm nhất vẫn là việc mẫu hậu chết..."Dao nhi, nàng có thể giúp đỡ trẫm không?"
Mộc Thanh Dao không lên tiếng, nàng vốn là biết tiến cung là vì ngăn được người kia trong cung, bất quá? Ánh mắt đột nhiên băng lạnh lên, trên mặt bao phủ làn sương, nhàn nhạt mở miệng.
"Ta có thể giúp ngươi, nhưng chỉ giới hạn trong chuyện này, hơn nữa chuyện này làm xong, ta muốn xuất cung ra ngoài."
Khẩu khí như đinh đóng cột, hoàn toàn không có sự thương lượng, Mộ Dung Lưu Tôn ngẩn ra, con ngươi lóe lên một cái, sâu không lường được, khóe môi câu ra một vòng cung.
"Dao nhi, nàng xuất cung sẽ đi nơi nào đây? Hiện tại nàng ở lại bên cạnh trẫm mới là an toàn nhất, phải biết rằng lục quốc đều đã thấy được năng lực của nàng, nếu như nàng không thể vì ra sức để bọn chúng sử dụng, tất nhiên sẽ cho người ám toán."
Mộc Thanh Dao biết hắn nói là sự thực, nhưng nàng đồng thời cũng tin, dựa vào năng lực của mình, nàng có thể vượt qua được, không cần hoàng thượng quan tâm.
"Đây là chuyện của ta, hoàng thượng."
"Vì sao không thể ở lại cùng trẫm, hoặc giúp trẫm, giang sơn này trẫm có thể cùng nàng chia sẽ."
Đêm nay Mộ Dung Lưu Tôn có chút cảm tính, nói ra được lời nói mang theo ma lực mê hoặc rất sâu, bất quá Mộc Thanh Dao cũng không quên một việc, gần vua như gần cọp, hơn nữa nàng cũng không thương hắn, không thương hắn tại sao lại ở bên cạnh hắn.
"Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là ta sẽ giúp đỡ ngươi đối phó thái hậu, sau đó cho ta xuất cung, hai ta vẫn ở cùng ngươi, bất quá ta cũng là sẽ có biện pháp xuất cung."
"Nàng đã quên còn có Mộc gia."
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt u ám hẳn, thanh âm trầm thấp.
Mộc Thanh Dao nở nụ cười, quyến rũ xinh đẹp: "Ta tin ngươi sẽ không làm vậy, trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nếu như ta không tiến cung, ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho Mộc gia, thế nhưng đêm nay, ta biết một việc, mặc dù ta rời khỏi cung, ngươi cũng sẽ không đối với Mộc gia động thủ, bởi vì nếu như ngươi đối Mộc gia động thủ, liền mất đi sự tín ngưỡng của người trong thiên hạ, ai sẽ ủng hộ một quân vương thích giết chóc thành tính xưng đế đây?"
Mộc Thanh Dao không có sợ hãi nói, Mộ Dung Lưu Tôn trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tùy ý nở ra nụ cười tiêu hồn.
"Tốt, trẫm cùng ngươi đánh cá một phen, nếu như ngươi thắng, trẫm sẽ để cho ngươi xuất cung."
"Được, nói đi, " Mộc Thanh Dao hào sảng mở miệng, từ nhỏ đến lớn nàng cá cược rất ít khi thua, nàng không tin lần này nàng sẽ thất bại, nam nhân này sao tự tin như vậy, là ai cho hắn sự tự tin này thế? Khóe môi câu ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Nếu như trước khi nàng rời cung mà thích trẫm, như vậy hãy ở lại trong cung với trẫm."
Chương 77.3
Trong bóng đêm, lời này không khác gì sét nổ giữa thiên không, nổ đến Mộc Thanh Dao há mồm trợn mắt, nam nhân này tự tin quá đi, mâu quang đánh giá hắn, tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang, đúng là mỹ nam hiếm thấy trong thiên hạ, bất luận là tướng mạo, tâm tính hay trí tuệ, đều là nhất đẳng nhất, nhưng là như vậy thì nàng phải thích hắn sao? Mộc Thanh Dao vươn tay ra, lãnh tĩnh mở miệng.
"Được, thành giao, chỉ cần ta thích ngươi, ta liền ở lại, biết không? Đây không phải là một chuyện dễ dàng gì?"
Nàng nói nhỏ cảnh cáo hắn, hắn quả thật có tiền vốn làm cho người ta bị cuốn hút, nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối không phải sao? Luôn luôn có những chuyện bất ngờ.
"Tốt, chỉ cần đến lúc đó ngươi vẫn đang kiên trì yêu cầu của ngày hôm nay, trẫm sẽ cho ngươi xuất cung."
Giờ khắc này, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng sảng khoái, đêm cũng đẹp, nước cũng đẹp mà mà người bên cạnh cũng đẹp nữa, tâm tình vui vẻ như con chim nhỏ, nàng chỉ cần đấu thắng lão bà kia là có thể xuất cung, trong cung dù hoa lệ, thức ăn dù ngon và tốt, cuối cùng vẫn là một cái lồng sắt thật lớn, hơn nữa lồng sắt cũng không phải chỉ giam một chim, là vài con chim, không đúng, hẳn là càng ngày càng nhiều chim.
"Ta sẽ giúp ngươi."
Hai người nắm tay thành giao, trong đêm nay dễ dàng dứt bỏ gông xiềng nặng nề, dễ dàng nói nói cười cười, bởi vì có Mộc Thanh Dao làm bạn, Mộ Dung Lưu Tôn lần đầu tiên bình tĩnh hòa nhã ở tại hồ nhân tạo này, hai người đều vì sự thành khẩn thẳng thắng của đối phương mà thả lỏng đôi mài, mở rộng lòng ra dễ dàng, không cần che giấu, hay cố gắng phòng bị.
"Hình bộ thượng thư đã trở về, Đan Phượng nữ hoàng đã hạ lệnh chém Cơ vương gia" Mộ Dung Lưu Tôn quay lại trọng tâm câu chuyện, đem chuyện Hình bộ thượng thư trở về nói cho Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao vừa nghe, trong lòng hài lòng không ít, Cơ vương gia này thực sự đáng chết, làm sao có thể tự tay giết hoàng tỷ của mình đây, cho dù là vì ngôi vị hoàng đế, cũng không nên tổn hại thân tình.
"Ừ, Đại Kiều cuối cùng cũng chết được nhắm mắt, nghĩ đến hai nha đầu kia, lòng của ta đến bây giờ còn đau xót, thực sự là hai nha đầu trung thành, người không có sự phân biệt cao thấp, chỉ phân biệt chính trực hay không mà thôi, ta cảm thấy các nàng hai so với một số người gọi là cao quý kia tốt hơn gấp nhiều lần."
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói, Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm nàng, trong đáy mắt sâu thẳm dồn dập những cơn sóng, động lòng người đến cực điểm, hắn chưa từng có nghe qua lý luận như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ thì đạo lý này rất đúng.
Đêm chậm rãi về khuya, mặt trăng chìm dần về phía tây.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, nên về nghỉ ngơi đi."
"Trẫm thổi cho nàng nghe một khúc đã " hắn vẫn thích một mình thổi tiêu, không thích có người khác quấy rầy, nhưng hiện tại cảm giác có người nghe hắn thổi tiêu, cũng tốt.
Biết có người ở cùng, thật là một chuyện rất vui vẻ, không biết nàng có thể vẫn ở cùng hắn hay không, nếu như?
Không, không có nếu như, hắn sẽ cố gắng làm cho nàng thương hắn thật tình, nàng sẽ ở lại.
Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi hiện lên nụ cười tình thế bắt buộc, trong cuộc đời của hắn, còn không có chuyện hắn muốn làm mà không làm được, hắn tin nàng nhất định sẽ thích hắn, còn hắn vì để cho nàng thích mình sẽ nỗ lực..."Tốt, " Mộc Thanh Dao không phản đối, nàng thích nghe nhất tiếng tiêu, tiêu âm du dương, so với đàn thì dường như càng thêm uyển chuyển, nghe rất có ý nhị.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói thêm cái gì, tiện tay cầm cây tiêu, thổi lên.
Ánh trăng mông lung, tiếng tiêu uyển chuyển, cửu khúc hồi tràng (*), lởn vởn ở trong đình và cả trên mặt hồ, Mộc Thanh Dao khép nhẹ hai mắt, hưởng thụ và chìm đắm trong thanh âm mênh mông của tiếng tiêu.
(*) Ta bất tài không hiểu câu này tìm và tra cũng ko rõ ràng
Ánh sáng chiếu vào trên mặt của nàng, trắng muốt nhu hòa, làm cho cả khuôn mặt nàng trở nên thanh lệ xuất trần, hoàn mỹ không tì vết, lông mi thật dài vừa cong lại đẹp, ánh trăng rực rỡ xuyên thấu qua nó hình thành bóng râm tựa như đôi cánh bướm, mỏng manh trong suốt, nhiễm một vài giọt sương nhỏ, càng phát ra sức hút mê người.
Mâu quang của Mộ Dung Lưu Tôn tùy ý lướt nhìn trên người nàng, lại không muốn dời đi tầm mắt, làm tiếng tiêu kia so với trước càng thêm uyển chuyển êm tai... Một khúc cuối cùng, Mộc Thanh Dao từ trên lang cang nhảy xuống.
"Được rồi, đêm đã khuya, hoàng thượng vẫn là đi về nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Lưu Tôn phục hồi tinh thần lại, ôn nhuận gật đầu, tâm tựa hồ có chút mất mát, tuy rằng không muốn đánh mất trái tim, thế nhưng đối với một ít chuyện và sự vật tốt đẹp, nếu là người đều không có cách chống cự.
"Được " thân hình cao lớn nhảy xuống sau đó, tiếng cười sung sướng vang lên: "Đúng không."
Hai người ra khỏi đình, vòng qua bàn đá xanh hướng lên bên bờ đi tới, Mộc Thanh Dao bỗng nhiên nghĩ đến một việc, liền dừng lại, nàng thiếu chút nữa đem việc chính quên đi, quay đầu nhìn về phía Huyền đế.
"Hoàng thượng, ta có thể nhờ người ban cho ột món đồ không? Lần trước người nói muốn ban thưởng đồ vật cho ta đó."
"Được, nàng nói đi?" Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng.
"Huyết nhân sâm " Mộc Thanh Dao thẳng thắn mở miệng, không biết nam nhân này có đồng ý đưa cho không, nếu như biết vật trân quý như vậy dùng để cứu mệnh một thái giám, không biết sẽ cảm thấy như thế nào, cũng may Mộ Dung Lưu Tôn cái gì cũng chưa từng hỏi, đã dịu dàng gật đầu: "Được, trẫm sẽ sai người đưa qua."
"Tạ ơn hoàng thượng, " Mộc Thanh Dao thở ra một hơi, nàng đã chuẩn bị tâm lý để nghe một đống lí do để từ chối, không nghĩ tới người ta không có hỏi, nếu lấy được huyết nhân sâm, Xuân Hàn sẽ không có việc gì.
Hai người cùng nhau đi đến con đường trở vềi, bên cạnh núi giả, A Cửu cùng Mạc Sầu đã đứng đấy, nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương vẻ mặt sung sướng, tựa hồ ở chung một chổ khá tốt, hai người đồng thời trong lòng nhẹ nhõm, vừa rồi bọn họ trong lòng nặng nề sắp dâng đến cổ họng, chỉ sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo đến trên người hoàng hậu.
Bởi vì nơi này là cấm địa, người bình thường căn bản không cho phép tiến vào, không nghĩ tới hoàng thượng cũng không có tức giận, hơn nữa vẻ lạnh lùng tàn bạo đã biến mất, thần sắc sung sướng hơn rất nhiều.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
"Hồi cung đi, " hai người cùng mở miệng, liếc mắt nhìn nhau một cái, Mộc Thanh Dao cười mở miệng: "Hoàng thượng, sau này còn có thể nghe người thổi tiêu không?"
"Lúc nào cũng hoan nghênh, tiêu này chỉ vì nàng mà thổi, không thổi cho người thứ hai" hoàng thượng ném một câu cực kỳ kinh ngạc lại, rồi xoay người dẫn A Cửu rời đi, A Cửu vừa đi một bên vừa quay đầu lại nhìn hoàng hậu nương nương, trên mặt lộ ra nụ cười mang vẻ ái muội, hoàng thượng thổi tiêu chưa bao giờ cho người khác nghe, không nghĩ tới không chỉ có thể thổi cho hoàng hậu nương nương nghe, còn vì một mình nàng mà thổi, từ đó có thể biết, hoàng thượng cực sủng nương nương.
Đợi được người phía trước đi xa, Mạc Sầu phục hồi tinh thần lại, mừng rỡ cười hỏi chủ tử.
"Nương nương, hoàng thượng nói câu kia là có ý gì? Hoàng thượng nhất định là rất thích nương nương đó."
Chương 77.4
Thích sao? Mộc Thanh Dao nhẹ nhướng mài, nàng cũng không có cảm giác được nam nhân kia có bao nhiêu là thích nàng, nói một chút không có, dường như không phải vậy, điểm ấy nàng tự tin là vẫn phải có, nhưng nếu nói là chân chính thích, nàng có điểm khó tin được, bởi vì hoàng đế trong lòng tín toán được mất còn nhiều lắm, coi như là thích đi, chỉ sợ phía sau cũng không có đơn giản như vậy, mà nàng cũng chưa bao giờ tin tình yêu thuần túy.
"Đi thôi, " Mộc Thanh Dao lành lạnh mở miệng, đêm đã khuya, có chút lạnh.
Mạc Sầu không có hỏi được đáp án mình muốn, cũng không gấp, liền nhớ tới một chuyện khác: "Nương nương, huyết nhân sâm có lấy được không?"
"Ừ, đợi một lúc hoàng thượng sẽ phái người đưa tới, " Mộc Thanh Dao nói một tiếng, cả người nhanh chóng lắc mình rời đi, Mạc Sầu theo sát bên cạnh nàng.
Một đường đi một đường nghĩ, xem ra hoàng thượng đối với nương nương xác thực không đơn giản, nghe nói huyết nhân sân là vật rất trân quý, nương nương dễ dàng lấy được, hơn nữa câu nói ám muội bất minh vừa rồi của hoàng thượng, xem ra, hoàng thượng là thực sự thích nương nương, chuyện này thực sự là quá tốt.
Hai người một đường đi tới tới chỗ cũ, Mai Tâm cùng một đống cung nữ thái giám đều ở tại đó chờ, có người đã mệt mỏi, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
"Hồi cung đi."
Chợt nghe thanh âm hoàng hậu nương nương, những người đó lại càng hoảng sợ, cũng may nương nương không có trách cứ các nàng lười nhác, mọi người vội vàng theo đường cũ quay về Phượng Loan cung, đợi được các nàng trở lại Phượng Loan cung.
Thì huyết nhân sâm đã đưa tới, A Cửu cũng đã rời đi, Y Vân cung kính dâng hộp gấm lên.
"Nương nương, A Cửu công công tự mình đem huyết nhân sâm đưa tới đây."
"Lấy tới đây cho bản cung nhìn, vật đó có chỗ gì tốt?" Mộc Thanh Dao đối với cái gọi là dược liệu trân quý rất hiếu kỳ, phất tay ý bảo Y Vân đem huyết nhân sâm lấy tới.
Y Vân lĩnh mệnh, tự mình đem hộp gấm đưa đến trong tay nương nương, Mộc Thanh Dao mở hộp, liền nhìn thấy huyết nhân sâm trân quý.
Nhìn bên ngoài, cùng lắm cũng chính là một cây nhân sâm hạng nhất, bất quá nhân sâm này không phải màu trắng mà là đỏ, giống như bị máu nhuộm đỏ, ngay ngắn đặt ở trong hộp gấm lý, dùng lụa tơ tằm thượng đẳng bọc lấy, riêng tấm lụa tơ tằm kia đã quý giá biết bao nhiêu, bởi vậy có thể thấy được, huyết nhân sâm quả thực trân quý khó cầu, mà nam nhân kia mặt không đổi sắc đưa cho nàng "Mai Tâm, đem huyết nhân sâm lấy phân nửa nấu cho Xuân Hàn ăn vào, một nửa cất đi, sau này nói không chừng có lúc dùng đến."
Mộc Thanh Dao đem huyết nhân sâm đưa cho Mai Tâm, Mai Tâm cung kính nhận lấy, chủ tử đem chuyện này giao cho nàng, rõ ràng là có ý thận trọng, không hy vọng trong chuyện này xảy ra nửa điểm sai lầm.
"Dạ, nương nương, " lĩnh mệnh đem huyết nhân sâm đi xuống, thật sự nếu không để cho Xuân Hàn ăn vào, tên thái giám kia chỉ sợ sẽ kiên trì không nổi.
Giờ tý đã qua, Mộc Thanh Dao tuy rằng ngủ một ngày, cũng không quá mệt mỏi, nhưng nàng không nghỉ ngơi, thì cả Phượng Loan cung không ai dám nghỉ, đành phân phó xuống, ngoại trừ người gác đêm, mọi người đều lui xuống nghỉ ngơi đi, nàng cũng tiến vào tẩm cung nằm một chút... Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, sáng tỏa vô cùng, Mộc Thanh Dao nghĩ đến việc hoàng thượng giao cho nàng, chỉ cần làm xong chuyện này, nàng có thể xuất cung.
Đến lúc đó du sơn ngoạn thủy, hết cảnh này đến cảnh khác, về phần lời nói của Huyền đế, nàng không phải không có nghĩ qua, hiện tại có lời đồn phượng rơi tướng phủ, chỉ sợ nàng đi ra ngoài sẽ bị người truy sát, thế nhưng nàng có lòng tin, có thể tránh hết những thứ này, nếu như ngay cả điểm ấy mà làm không được, nàng vẫn còn là Mộc Thanh Dao sao, vẫn còn là Tô Trần sao?
Mộc Thanh Dao miệng có chút không tự chủ cười nhạt.
Nàng sẽ không để mặc cho người khác định đoạt, tuy rằng Huyền đế có khả năng thích nàng, hay là bản thân hắn nhận thấy, nàng được hắn yêu thương là một chuyện quang vinh tự hào, nhưng nàng thì không nghĩ vậy, nếu như yêu chỉ đơn thuần là yêu, có thể tìm thấy điều này trên người của hắn không?
Về phần tìm chứng cứ việc thái hậu hạ độc thủ, cũng không phải chuyện dễ dàng, bất quá nàng tin một câu nói, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, chỉ cần nàng ta đã làm, tất nhiên để lại vết tích, mặc kệ nàng ta làm như thế nào để xóa bỏ, vẫn sẽ có kẻ hở, nàng nhất định sẽ tìm ra... Ngày thứ hai, Xuân Hàn tỉnh lại, muốn người ta đưa đến trước cửa tẩm cung, hắn muốn tạ ơn Tạ nương nương đã cứu hắn một mạng, sau này dù làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp hoàng hậu nương nương.
Mộc Thanh Dao còn chưa thức dậy, Mạc Sầu thấy Xuân Hàn thân thể cốt còn chưa khỏe lại, nên cho hắn trở lại nghĩ ngơi, chờ nương nương tỉnh lại, nàng sẽ bẩm báo cho nương nương biết tâm ý của hắn.
Nhưng Xuân Hàn kiên quyết thủ ở trước cửa, bởi vì vừa mới tỉnh lại, sắc mặt còn rất tái nhợt, môi cũng xám trắng, nên chỉ cúi đầu đứng một lát sau, trên mặt liền chảy mồ hôi lạnh.
Mạc Sầu không đành lòng, đi vào bên cạnh giường lớn trong tẩm cung.
"Nương nương? Nương nương?"
Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không vui nên lóe ra mũi nhọn lợi hại, Mạc Sầu thản nhiên mở miệng: "Nương nương, Xuân Hàn qua đây muốn gặp ngươi."
"Hắc, hắn tỉnh rồi" Mộc Thanh Dao nhăn mài một cái, tỉnh lại không lo dưỡng thương, đã chạy tới gặp nàng làm gì? Phất phất tay không lắm để ý mở miệng: "Bảo hắn trở lại dưỡng thương đi."
"Nương nương, nô tỳ có nói nhưng hắn không chịu, muốn nhìn thấy nương nương mới bằng lòng trở lại, nô tỳ không đành lòng, cho nên mới phải gọi nương nương tỉnh."
Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng, thay vì nói đau lòng Xuân Hàn, thật sự thì đau lòng cho tâm ý của nương nương, thật vất vả mới có huyết nhân sâm, đem cho Xuân Hàn ăn, thế nhưng hắn vẫn đứng ở bên ngoài, nếu hắn có chuyện gì không phải là lãng phí tâm huyết của nương nương sao.
"Được rồi, để cho hắn vào đi, " Mộc Thanh Dao không nhịn được ngồi dậy, nàng ghét nhất người cổ đại ở điểm này, trợ giúp hắn một ít, động một tí thì đòi làm trâu làm ngựa báo ân gì đó, nàng lại không thiếu trâu ngựa, cần bọn họ báo cái gì a.
"Dạ, nương nương" Mạc Sầu lĩnh mệnh, biết nương nương phiền muộn, cũng không dám nói thêm cái gì, ngay cả màn cũng chưa vén lên, liền đi phân phó Xuân Hàn theo nàng tiến vào.
Xuân Hàn vừa đi vào tẩm cung, liền đẩy hai tiểu thái giám đang đỡ hắn ra, dùng dằng quỳ xuống, suy yếu mở miệng: "Tiểu nhân tạ ơn đại ân của nương nương, sau này để cho tiểu nhân làm trâu làm ngựa, vì nương nương sẽ không kêu rên tiếng nào."
Mộc Thanh Dao vẻ mặt hắc tuyến, xem đi, phiền là cái này đấy, mặt âm trầm nhìn Xuân Hàn đang quỳ trên mặt đất, hắn có thể nói với nàng những điểm thực tế một chút hay không, tỷ như thái hậu nương nương bên kia có những người nào, có nội tình quan trọng gì, bất quá Xuân Hàn rốt cuộc là biết bao nhiêu chuyện đây?
Mộc Thanh Dao nheo mắt lại suy tư về, trong lúc nhất thời lại đã quên mất cho Xuân Hàn đứng lên, mặc cho tên kia quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, nhanh chóng chịu không được, thân thể lắc lư phải trái, Mạc Sầu cả kinh, vội vàng kêu một tiếng: "Nương nương?"
"Ừ " Mộc Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, nhìn Xuân Hàn còn quỳ trên mặt đất, lãnh đạm lên tiếng: "Đứng lên đi, Xuân Hàn, ngươi không có lời nào muốn nói với bổn cung hay sao?"
Nàng không tin Xuân Hàn khi còn theo thái hậu nương nương, mà một điểm nội tình của hậu nương nương cũng không biết, tuy rằng chuyện này ít khi xảy ra, nhưng khẳng định không thể không biết điểm gì.
Chương 77.5
"Nương nương?" Xuân Hàn ngẩng đầu lên muốn nói gì đó rồi lại thôi, Mộc Thanh Dao biết hắn định nói ra suy nghĩ của mình, lập tức mệnh lệnh ọi người lui xuống: "Ngoại trừ Xuân Hàn cùng Mạc Sầu, tất cả mọi người lui xuống đi."
"Dạ, nương nương, " bên trong tẩm cung những người khác đều đi xuống, chỉ có Xuân Hàn cùng Mạc Sầu vẫn đứng đợi, Mộc Thanh Dao đưa tay vén lên màn lụa, Mạc Sầu lập tức chạy qua để vén màn lụa lên, rồi đứng ở bên cạnh giường.
Mộc Thanh Dao một thân mặc bộ quần áo ngủ trắng, tóc đen rối tung trên vai, tuy rằng mang dáng vẻ lười biếng túy ý, nhưng vẫn khó giấu nét tao nhã, cho dù quần áo giản đơn, nhưng vẫn là mỹ nhân tươi đẹp, Xuân Hàn đang quỳ bên dưới ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cẩn thận mở miệng.
"Nương nương, ở Quảng Dương cung, bên cạnh thái hậu nương nương kỳ thực cất giấu một cao thủ, cao thủ kia tên Tần Hạo, vẫn thay thái hậu nương nương làm việc."
"Tần Hạo " Mộc Thanh Dao sắc mặt giận dữ khó coi, hàn khí lợi hại mạnh mẽ hiện lên, nam nhân kêu Tần Hạo này nhất định là người ô nhục tỷ tỷ, đáng hận, nếu như bắt được người này, nàng nhất định phải đích thân giết hắn, sao có thể tùy tiện hủy hoại sự thuần khiết nữ nhân chứ?
"Người nam nhân này từ đâu tới đây? bên người Thái hậu ngoại trừ người nam nhân này, có còn người hoặc cái gì khác nữa hay không ?"
Mộc Thanh Dao kìm nén lại lạnh lùng hỏi, Xuân Hàn trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bất quá vẫn cố chống đỡ, dùng sức suy nghĩ một chút, liền lắc đầu: "Thái hậu nương nương rất cẩn thận, tiểu nhân chỉ biết là có một người tên Tần Hạo, những chuyện khác cái gì cũng không biết."
"Nếu như bản cung cho ngươi đi chỉ chứng thái hậu đã bắt ngươi, còn đánh qua ngươi, ngươi dám không?" Mộc Thanh Dao ánh mắt âm lãnh, bình tĩnh nhìn Xuân Hàn, chỉ cần Xuân Hàn chỉ chứng thái hậu, nàng nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn cái lão bà kia, những chuyện liên quan của Thanh Châu và Thanh Hương cùng tính một lần.
Xuân Hàn nghe xong hoàng hậu nương nương nói, giật mình, ánh mắt lóe ra bất định, cuối cùng thân thể ngã xuống, chịu đựng không được liền ngất đi.
Mạc Sầu vội vàng kêu thái giám ở ngoài cửa điện tiến vào, đem hắn dìu xuống đi nghỉ ngơi, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao sắc mặt đông lại, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cũng không nhúc nhích.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở trước giường, quan tâm hỏi: "Nương nương, làm sao vậy? Có chỗ nào kỳ lạ sao?"
Mộc Thanh Dao không nói gì, lắc đầu, hiện tại cảm giác này nói không ra lời, đến cuối cùng nàng vẫn thấy ánh mắt Xuân Hàn có chút kỳ hoặc, người bình thường nghe được lời của nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ vì có người thay bản thân mình ra mặt, nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy Xuân Hàn khó xử, Mộc Thanh Dao thực sự nghỉ không ra, hắn có cái gì phải khó xử, trừ phi? Trong đầu linh quang hiện lên, Mộc Thanh Dao rất khó mà chấp nhận sự thật của chuyện này, nếu như những gì mình suy nghĩ là thật, như vậy thực sự là uổng phí một phen tâm ý của bản thân, hơn nữa lại lãng phí đi một nữa huyết nhân sâm, vậy cuối cùng có phải là thực hay không, hay là mình đã đa tâm rồi, gần nhất trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, đã nhanh chóng làm cho đầu óc mình lộn xộn, bởi vậy có một số việc, nàng còn cần phải tỉ mỉ cân nhắc.
"Không có gì, ta lại nằm một chút nữa, các ngươi không được làm ồn ta."
"Dạ, nương nương, " Mạc Sầu cùng Mai Tâm nghe chủ tử nói còn muốn ngủ, liền buông màn lụa xuống, chỉnh lý cho tốt, rồi thối lui đến bên ngoài cửa điện.
Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao còn muốn từ từ suy nghĩ một chút, nhưng bởi vì nghĩ mãi không ra manh mối, lại thiếp ngủ... Buổi chiều, Tinh Trúc công chúa qua đây thăm nàng, vài người đang ở trong điện nói chuyện phiếm, thì hoàng thượng tới, mọi người đứng dậy, hành lễ với hoàng thượng xong, lần lượt ngồi xuống.
Mộ Dung Lưu Tôn quét mắt nhìn tất cả mọi người trong đại điện một cái, mỗi người tựa hồ đang rất vui vẻ, gương mặt anh tuấn bắt đầu bao phủ sự dịu dàng nhè nhẹ, trầm ổn mở miệng.
"Có chuyện gì vui vẻ như vậy?"
Tinh Trúc rất nhanh thong thả đến bên cạnh hoàng huynh, cười tủm tỉm mở miệng: "Hoàng huynh, chúng ta đang ở đây nghe hoàng tẩu kể chuyện cười, thật rất buồn cười a."
Tiểu nha đầu Tinh Trúc sắc mặt ửng đỏ, tựa như đóa hoa tươi cười nổi trên mặt nước, mềm mại vô cùng, mà trong đại điện cung nữ của nàng, gương mặt cũng hồng lên.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng thượng tự nhiên chuyển cái nhìn qua nhân vật chính vừa kể chuyện cười, chỉ thấy nàng cử chỉ ưu nhã đang cầm chén trà, vẻ mặt thản nhiên nhìn nha đầu bên cạnh, tựa hồ chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Mộ Dung Lưu Tôn hiếu kỳ, đuôi lông mài lay động, thanh âm ngọt ngào vang lên: "Dao nhi kể chuyện cười gì vậy? Nói cho trẫm nghe một chút."
"Không có gì, là nha đầu này hiếm thấy chuyện kỳ quái mà thôi?"
Mộc Thanh Dao vẻ mặt lạnh nhạt cự tuyệt, nàng không cảm thấy chuyện kia có bao nhiêu buồn cười, hàng ngày mấy người nha đầu này nghe xong, không ngừng cười giống như người điên.
Bên cạnh Tinh Trúc nghe nói hoàng huynh muốn nghe, lập tức quơ quơ cánh tay hắn, đem chuyện cười vừa mới nghe được trái phải kể lại một lần.
"Có một người gọi là Kỷ Hiểu Lam (*), một ngày nọ đang cùng bằng hữu đi trên đường phố, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một cửa hàng, bà chủ trong tiệm đang rất bận rộn, Kỷ Hiểu Lam cùng bằng hữu đánh cược "Ta có thể một câu nói làm cho bà chủ đó cười, một câu làm cho bà chủ đó chửi" mọi người ai cũng không tin, quyết định lấy một bàn tiệc rượu ra cược, Kỷ Hiểu Lam đi tới trước cửa tiệm, đối diện với người trông tiệm chấp tay một cái, kêu 'Cha', bà chủ vừa nghe thế phốc một tiếng nở nụ cười. Kỷ Hiểu Lam đột nhiên xoay người lại hướng về phía bà chủ kêu to 'Mẹ' bà chủ nhất thời giận dữ, mắng chửi Kỷ Hiểu Lam, thế là Kỷ Hiểu Lam thắng được một bàn tiệc rượu."
(*) Trong convert hán việt là Kỷ Hiểu Cương, nhưng ở phía dưới theo suy nghĩ của Giao tỷ về Kỷ Hiểu Cương thông minh từ nhỏ không ai sánh được, nên ta mới đoán là Kỷ Hiểu Lam, ai có xem phim TQ thì biết ông này rồi nhé. ^_^
Tinh Trúc cười lớn, cung nữ trong đại điện lần thứ hai nở nụ cười, nhưng ngại có hoàng thượng ở chỗ này, vì thế cực lực nhịn xuống, gương mặt ai cũng đỏ bừng.
Nhìn hoàng thượng ở bên cạnh, dung nhan tuấn mỹ, khó có được lúc mất đi lạnh lùng cứng rắn, nhuộm ý cười: "Người tên Kỷ Hiểu Lam này thật thông minh."
Mộc Thanh Dao trở mình xem thường một chút, đó là đương nhiên, Kỷ Hiểu Lam kia thông minh từ nhỏ, không phải người bình thường có thể so sánh được, nhưng mà hoàng thượng đến Phượng Loan cung, không phải chỉ muốn nghe các nàng kể chuyện cười chứ, nhất định là có việc mới qua đây.
"Hoàng thượng có chuyện gì sao?"
Mộ Dung Lưu Tôn thu lại ý cười, thay vào đó là đôi mắt tính toán sâu không lường được, trên ngũ quan tuấn mỹ bao phủ một tầng suy nghĩ.
"Ba ngày sau trẫm muốn cử hành thưởng hoa yến, đến lúc đó sẽ có nhiều vị thiên kim công tử của đại quan trong triều có thể đến tham gia thưởng hoa yến này, trong cung còn có hai vị vương gia, hai vị công chúa chưa thành thân, nếu lúc đó có đối tượng hôn nhân thích hợp, trẫm sẽ vì bọn họ mà ban hôn."
Hoàng thượng tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Tinh Trúc đứng ở bên cạnh hắn lập tức phản đối.
"Hoàng huynh, ta không lấy chồng, người ta không muốn gả."
"Gái lớn gả chồng, tại sao có thể tùy hứng như vậy?" Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt càng u ám, lông mài hẹp dài vén lên, trong đôi mắt đen nhánh như một hồ nước sâu không lường được.
Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn Huyền đế bên cạnh, nam nhân này lại muốn làm cái gì? Chẳng lẻ muốn động đến Bắc Tân vương, ánh sáng lóe lên, ung dung thản nhiên nở nụ cười.
"Tốt, Thanh Dao sẽ cố gắng vì Bắc Tân vương và Nam An vương lựa chọn phi tử, hoàng thượng yên tâm đi."
Chương 77.6
"Ừ, Dao nhi có lòng " Mộ Dung Lưu Tôn nói xong đứng lên, có hắn ở chỗ này, chỉ sợ nàng không thể thoải mái, hơn nữa hắn còn có chính vụ phải xử lý: "Thưởng hoa yến là ba ngày sau."
Mộc Thanh Dao dẫn Mộ Dung Tinh Trúc cùng người của Phượng Loan cung, cung tiễn hoàng thượng.
Đợi được hoàng thượng đi khỏi, Mộ Dung Tinh Trúc khuôn mặt liền xụ xuống, cái miệng chu lên mười hai vạn phần không vui: "Hoàng tẩu, người ta không muốn lập gia đình."
Mộc Thanh Dao lành lạnh liếc nhìn tiểu nha đầu ở một bên đang phát giận, thật là, nha đầu kia lo lắng căn bản là dư thừa, dù cho nàng muốn gả, chỉ sợ hoàng thượng còn muốn giữ nàng lại hai năm nữa, hoàng thượng sở dĩ nói như vậy, chỉ bất quá để có lý do tổ chức thưởng hoa yến mà thôi.
"Tinh Trúc không cần phải lo lắng, nói đến tứ hôn, trên ngươi còn có Bắc Tân vương, Nam An vương cùng Như Âm công chúa, dù thế nào cũng còn chưa tới phiên ngươi? Ở đâu mà thoáng cái liền có nhiều người nhân trung long phượng như vậy, ngươi hãy an tâm một chút đi."
Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe hoàng tẩu nói, thì ra mình không có để ý, trên mình còn có ba người mà, sốt ruột hẳn là người khác, nàng gấp cái gì a, nghĩ xong lại cao hứng lên, quấn quít lấy Mộc Thanh Dao muốn tiếp tục nghe chuyện cười, Mộc Thanh Dao vốn muốn không để ý đến nàng, nhưng cuối cùng thực sự chịu không nổi nha đầu kia, lại kể một truyện cười.
Phượng Loan cung, một bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
Quảng Dương cung, lúc này bầu không khí có chút quái dị, toàn bộ đại điện một mảnh yên lặng, thái hậu ngồi ngay ngắn ở trên cao, vẻ mặt bí hiểm, như có điều suy nghĩ, Lý công công đứng ở bên người nàng, cẩn thận mở miệng: "Nương nương, ngươi xem việc này?"
"Lập tức phái người truyền tin đến phủ hữu thừa tướng, làm cho hắn tức khắc tiến cung nghị sự."
Thái hậu trầm mặt lạnh lùng phất tay, Lý công công cung kính đi ra ngoài, phái người đi đến phủ thừa tướng thông báo cho thừa tướng đại nhân, lần này hoàng thượng nhất định có mục đích riêng, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thái hậu từ từ suy xét, bên ngoài thì hắn có ý tốt, vì Bắc Tân vương và Nam An vương cùng hai vị công chúa mà tứ hôn, kỳ thực đối tượng hắn chân chính muốn tứ hôn, hẳn là con trai Lưu Mạch của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn khống chế hôn nhân của con trai này, con nàng muốn kết hôn với ai, phải do người làm mẹ như nàng quyết định.
Thừa tướng còn chưa tiến cung, thì Như Âm công chúa đã xông vào, thở hổn hển, vẻ mặt tức giận mười phần chất vấn thái hậu nương nương.
"Mẫu hậu, đây là ý gì?"
Thái hậu vốn đang lúc suy nghĩ, không biết Như Âm công chúa nói cái chuyện ma quỷ gì, đôi mắt u lạnh trừng nàng: "Ngươi nói cái gì đó?"
"Thưởng hoa yến, tứ hôn, có chuyện này hay không?"
Như Âm tiếng nói lớn hơn rất nhiều lần, làm thái hậu bị ù cả tai.
Trong đại điện, cung nữ cùng thái giám hù đến đổ mồ hôi, Như Âm công chúa luôn luôn cùng thái hậu đối nghịch, nhưng chuyện này hình như không liên quan tới thái hậu nương nương, thưởng hoa yến là hoàng thượng tổ chức, thái hậu tựa hồ cũng rất khó xử, bất quá Như Âm công chúa không phải nên vui vẻ hay sao?
Nghe nói lần thưởng hoa yến này, sẽ vì công chúa mà tứ hôn, Như Âm công chúa thái độ làm người kiêu ngạo lại ương ngạnh, nếu như hoàng thượng không tứ hôn, còn có người nào lại muốn cưới nàng.
Mọi người tuy rằng nghĩ thế, cũng không dám lộ ra chút suy nghĩ nào, cùng nhau nhìn thái hậu nương nương, chỉ thấy nương nương vẻ mặt phiền chán, phất phất tay: "Ai gia cũng là mới biết được chuyện này, nghe nói hoàng thượng ba ngày sau sẽ tổ chức thưởng hoa yến, đến lúc đó sẽ vì các ngươi mà tứ hôn, ngươi hãy chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó tìm một người gả đi ra ngoài là được."
"Mẫu hậu?"
Mộ Dung Như Âm đột nhiên rống kêu lên, thanh âm vang dội, làm cho thái hậu nương nương giật mình một trận tim đập nhanh, hô hấp dồn dập đưa tay che ngực, giận dữ chỉ vào Mộ Dung Như Âm.
"Ngươi làm gì, ở Quảng Dương cung rống lớn kêu to, muốn tức chết mẫu hậu sao?"
"Mẫu hậu, ta không lấy chồng."
Lúc này đây Mộ Dung Như Âm mở miệng như đinh đóng cột, trên gương mặt xinh đẹp quyết định dứt khoát, trong ánh mắt lóe ra hung tàn, hoàn toàn không cho cơ hội thương lượng, thái hậu có chút quái lạ, quét mắt nhìn nữ nhi, nha đầu kia đầu óc có bị bệnh hay không, nàng ta đã mười bảy tuổi, khi nàng ở cái tuổi này đã sớm đám cưới, mà nàng ta lại không muốn gả, chẳng lẽ vẫn muốn ở lại trong cung hay sao.
"Việc này hoàng thượng tự có định đoạt."
Đối với nữ nhi này, thái hậu là đau đầu sầu não. Càng thêm phiền lòng, hiện tại hận không thể lập tức kêu hoàng thượng tứ hôn đem nàng gả đi ra ngoài, chỉ cần có người đồng ý cưới nàng là được, nàng là mắt không gặp thì tâm sẽ không phiền, chưa bao giờ biết vì mẫu hậu mà chia sẻ, còn ở chỗ này làm phiền, thái hậu nghĩ đến đợi một lúc nữa thừa tướng sẽ qua đây, sắc mặt lạnh lùng mở miệng.
"Trở về đi, ai gia mệt mỏi."
"Ta không? Mẫu hậu, ta không muốn gả, ngươi đi cùng hoàng huynh nói chuyện, ta không muốn lập gia đình, nghĩ sẽ ở cùng mẫu hậu." Như Âm đứng ở trên đại điện dậm chân, khăng khăng không để ý tới lời nói của thái hậu, trên đại điện thượng bầu không khí có chút cứng ngắc, thái hậu sắc mặt càng ngày càng khó coi, âm u, khóe môi nhếch lên dữ tợn nhìn nữ nhi, Như Âm là do nàng nuôi lớn, nàng làm mẫu thân làm sao mà không biết nữ nhi của mình, nàng hình như có chuyện gì gạt nàng.
"Như Âm, ngươi không phải có việc gì gạt mẫu hậu chứ " thái hậu thử mở miệng, lần trước Như Âm ra hiến hai kế, nàng liền hoài nghi không phải do nàng ta nghĩ ra, là có người thay ra chủ ý thay nàng ta, hiện tại nàng lại không muốn lập gia đình, chẳng lẽ nàng cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết.
Thái hậu đôi mắt u ám, thật là kinh khủng, Như Âm hậu tri hậu giác có chút sợ hãi, chọc đến mẫu hậu nổi giận, nàng giống như sẽ không có thứ tốt để ăn, nàng còn chưa quên chuyện bị đánh lần trước.
"Mẫu hậu nói cái gì đó?"
Mộc Thanh Dao ngủ cả một ngày, nhớ tới chuyện của Xuân Hàn, nàng cần lấy được huyết nhân sâm mới có thể cứu Xuân Hàn, vì thế liền dẫn hai nha đầu, và mấy người thái giám cầm đèn, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà đi.
Ánh trăng đúng lúc, vượt ra khỏi đám mây chiếu ánh sáng trắng xuống mặt đất, bước trên con đường trải đá vụn, sương mù trong không khí mang theo hơi ẩm, nhiễm ướt hoa cỏ, khiến cho hoa cỏ xanh non lóng lánh, ở trong gió đêm bập bềnh nhẹ nhàng, ban đêm cảnh sắc đẹp như thế, Mộc Thanh Dao không muốn ngồi ở trong nhuyễn kiệu.
Ngủ một ngày, lại vừa mới ăn bữa tối, vẫn là tản bộ một chút mới tốt.
"Mạc Sầu, chúng ta đi bộ qua đó đi."
"Dạ, nương nương, " Mạc Sầu đồng ý, nương nương ngủ một ngày trời, lại vừa mới ăn cơm, đi tản bộ đối thân thể mới có lợi, bởi vậy liền gật đầu đồng ý, phân phó thái giám đem nhuyễn kiệu để lại, đoàn người các nàng sẽ cùng nương nương đi bộ đến Lưu Ly cung.
Phía trước có thái giám cầm đèn lồng, phía sau có cung nữ đi theo, Mai Tâm và Mạc Sầu cẩn thận đi cùng nàng.
Tuy rằng cung nữ khác không biết, nhưng các nàng thì biết nhị tiểu thư vừa bị người làm nhục, cho nên bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt nương nương, nếu như nương nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể để lại hậu quả rất lớn.
"Nương nương, cẩn thận một chút."
Mạc Sầu cẩn thận tỉ mỉ nhắc nhở, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn bóng đêm, rõ ràng sạch sẽ, trong suốt bóng loáng như vừa bị nước rửa qua, bầu trời tựa như một tấm lụa màu lam không tỳ vết.
"Ừ" nàng nhẹ đáp lời, hiện tại nàng sẽ không ngồi chờ chết, nàng ta không dám tùy tiện đối với nàng hạ thủ, nên hại người bên cạnh nàng, nàng mới không để cho nàng ta lại thực hiện được mưu đồ.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng càng sáng tỏ, gió nhẹ tạo nên gợn sóng trên cỏ xanh, kiều diễm chuyển động như một cơn sóng biển.
Ánh trăng soi sáng khắp nơi, sương mù sa xuống mông lung như tấm lụa mỏng, xa xa có những đóa hoa được ánh trăng soi sáng, càng xinh đẹp hơn trong đêm tối.
Mộc Thanh Dao một thân y phục trắng, tóc dài thùy thả đến thắt lưng, chỉ cài một cây trâm màu sắc nhạt và sợi tơ buột lại, ánh trăng bao phủ quanh thân nàng, tựa như tiên tử ánh trăng, xuất trần không lây nhiễm.
"Nương nương, đêm lạnh, người cũng thở ra hơi lạnh, có muốn nô tỳ trở lại lấy thêm bộ y phục mang qua đây hay không, " Mai Tâm quan tâm hỏi, Mộc Thanh Dao đạm nhiên lắc đầu "Không cần, phải vậy."
Nếu nương nương nói như thế, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không nói thêm cái gì nữa, đoàn người đi qua ngự hoa viên, xa xa nhìn thấy rường cột chạm trổ của Lưu Ly cung được bao phủ trong ánh trăng, dưới trăng nó tựa như tiên cảnh, hoa lệ và uy nghiêm.
Trong gió đêm, một trận tiếng tiêu du dương truyền đến, êm tai dễ nghe, Mộc Thanh Dao dừng bước, tiếng tiêu này cách khá xa, loáng thoáng truyền qua đây, ngoại trừ Mộc Thanh Dao, chỉ có Mạc Sầu là nghe thấy, những người còn lại căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nhìn thấy nương nương dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại bất động.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau, nhướng mài vô cùng kinh ngạc.
Ở trong hoàng cung thậm chí còn có người thổi tiêu, thanh âm của nó mênh mông, du dương động lòng người, người thổi tiêu tựa hồ tâm tình không tốt, vì thế mới thổi ra tiếng tiêu mang theo tâm sự sâu lắng mịt mờ, khúc chiết uyển chuyển kéo dài, rung động đến tâm can.
"Nương nương?"
Mạc Sầu kêu một tiếng, là ai thổi tiêu ở đây, nơi này chính là hoàng cung, có phải là cái người làm nhục nhị tiểu thư hay không, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều nghĩ giống nhau, hai người sắc mặt đồng thời lạnh lùng lại.
"Các ngươi ở lại chỗ này, Mạc Sầu theo ta " Mộc Thanh Dao lạnh lùng phân phó.
"Nương nương, " Mai Tâm kêu lên, không rõ nương nương cùng Mạc Sầu vì sao có khuôn mặt cảnh giác, quay đầu quét mắt nhìn một vòng, ánh trăng soi rõ, hoa cỏ chập chờn, không có gì khác lạ cả, vì sao nương nương quanh thân lạnh lẽo, khuôn mặt băng hàn.
"Đừng nói nữa."
Mộc Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, Mai Tâm không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn nương nương cùng Mạc Sầu nhanh chóng lắc mình hướng góc tây bắc ngự hoa viên mà đi.
Ở góc tây bắc ngự hoa viên, có một chỗ lâm viên, nhiều tảng đá và danh hoa kỳ dị trải rộng, còn có ao và hoa đình, cái gì cần có đều có, tiếng tiêu chính là từ trong nơi lâm viên này truyền đến, hai người cẩn thận từng li từng tí đạp lên con đường đá khúc khuỷu trải dài về phía trước, rất xa một núi giả tạo thành một tấm bình phong màu xanh chắn đi tầm mắt.
Tiếng tiêu chính là từ phía sau nơi này truyền đến, Mộc Thanh Dao vẫn cho rằng, trong tất cả các nhạc khí, âm sắc của tiêu thổi ra là động lòng người nhất, có lẽ là bởi vì nàng thích nhất nghe tiếng tiêu, bản chất của tiếng tiêu là triền miên khúc chiết, nên mỗi một từ mỗi một khúc cất giấu một câu chuyện động lòng người.
"Nương nương, ngươi cẩn thận chút."
Mắt thấy đã đến gần, Mạc Sầu rất sợ có chuyện không hay xảy ra, nên cẩn thận dặn dò Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hai người từ bên cạnh núi giả nhảy ra ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rực chiếu lên một cái hồ nhân tạo, bên hồ có rừng trúc, in bóng xuống mặt hồ, gió nhẹ thỏi qua, bích hồ gợn sóng, sáng loáng dồn dập động lòng người.
Ở một góc bích hồ có một tòa tiểu đình linh lung sừng sững, lúc này rèm mỏng trong đình bay cao, một bạch y nam tử đơn độc ở đó, hắn ngồi trên lan can chạm khắc của tiểu đình để hóng gió, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của hắn, bạch y tóc đen, đúng là cao nhã, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra dung mạo như tiên nhân của nam tử này.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đang nhìn đến nhập thần (TT : tỷ cũng háo sắc nhá), bên cạnh bỗng nhiên xông ra một người đột nhiên mở miệng.
"Người nào?"
Mộc Thanh Dao xoay người lại, nhìn người đột nhiên nhảy ra kia, thì ra là thái giám tổng quản A Cửu, lúc này... Ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu.
"Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, bên kia?" Mộc Thanh Dao trong nháy mắt ngốc lăng, dùng ngón tay chỉ vào nam nhân đang ngồi ở trên lan cang thổi tiêu, không phải là hoàng thượng chứ.
"Là hoàng thượng, " A Cửu chủ động vì Mộc Thanh Dao giải thích nghi hoặc, đã trễ thế này nương nương sao lại tới đây, ở đây bình thường có người coi chừng, ai cũng không cho phép tiến vào, bởi vì đêm nay hoàng thượng ở chỗ này, nên hắn để cho những người khác lui xa một chút, không nghĩ tới lại để cho nương nương vào được.
"Ah, quả nhiên là hắn, " Mộc Thanh Dao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ở trong đầu nàng, phàm là người thổi tiêu, hẳn là cái loại không nhiễm khói lửa của nhân gian, người chí tình chí nghĩa, không nghĩ tới người vẫn bị người ta cho là lãnh khốc vô tình, cơ trí khôn khéo Huyền đế, lại có thể thổi ra một khúc ưu thương triền miên như thế, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà nàng không biết?
Thân là hoàng đế, hắn có tâm kế kinh người, bất luận thủ đoạn hay là mưu lược, đều là hiếm thấy, hơn nữa võ công nhất định vô cùng lợi hại, hiện tại lại thêm việc biết thổi tiêu, có thể thổi đến êm tai dễ nghe như vậy. Trong bóng đêm, tiếng tiêu triền triền miên miên kia thật có bao nhiêu tâm tư mà hắn không muốn cho người khác biết, Mộc Thanh Dao nghe đến ngây người, lại sinh ra một loại tình cảm nhớ nhà, chậm rãi từng bước một theo con đường đá mòn hướng tiểu đình đi đến.
Mạc Sầu muốn đi cùng nàng, liền bị A Cửu đưa tay lên kéo lại, hai người thối lui ra phía sau núi giả.
Tiêu khúc động lòng người, nhưng mang theo một cỗ bi thương nhợt nhạt, một loại cảm xúc làm cho người ta muốn khóc, làm cho người ta đau đớn như đứt từng đoạn ruột ở trong lòng, Mộc Thanh Dao không khỏi đã bị lây nhiễm, đôi mắt ướt át, nghe tiêu khúc này tựa như kinh nghiệm sinh ly tử biệt, nàng nhớ tới Tô Mẫu của mình, người thích ôm kêu nàng là tâm can bảo bối, người sẽ đem trang phục mặc cho nàng càng xinh đẹp mỹ lệ, đưa ra khỏi nhà, sau đó bảo nàng câu dẫn một tiểu tử suất trở về cho tổ mẫu... Một giọt lệ vô ý thức vừa rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như băng, mà nàng toàn bộ đang chìm đắm trong vô thức.
Tiêu âm đột nhiên ngừng lại, nam nhân thổi tiêu quay người..., ánh sáng của vầng trăng chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ kinh người của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó không có cuồng tứ lạnh lẽo như lúc bình thường, mà nho nhã ôn nhuận, trong đôi mắt đen ánh trăng trở nên trong suốt tựa như thủy tinh, khóe môi nhất câu đó là nụ cười ấm lòng người.
"Nàng khóc?" Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ngạc nhiên, khó có thể tin, trong hiểu biết của hắn, nàng là một nữ tử có lý trí lại mạnh hơn người, thế nhưng cũng sẽ rơi lệ.
Cũng tương tự, hắn ở trong nhận thức của nàng, không ngờ lại biết thổi tiêu, còn thổi ra một khúc hay như vậy, rất dễ dàng khiêu khích đến một phần mềm yếu ấm áp trong đáy lòng của nàng.
Đêm nay hai người đều chứng kiến những mặt khác lạ của đối phương, đáy lòng đồng thời bắt đầu khởi động một cái gì đó không biết tên, tựa như nước chậm rãi chảy qua.
"Tiếng tiêu của người thật êm tai, ta nghe đến khóc."
"Ta luôn nghĩ nàng không phải là một nữ nhân đa sầu đa cảm, " hắn nở nụ cười, thân hình vẫn bất động, cứ như vậy dựa vào lang cang, gió thổi làm tóc đen của hắn bay lượn, bạch y đong đưa, thật tốt ột bộ sống sắc sinh hương mỹ nam đồ.
"Ngươi hiểu nữ nhân rất ít?"
Nàng cười rộ lên, cứ như vậy bình bình đạm đạm nói chuyện thì thật là tốt, không giống hoàng đế cùng hoàng hậu, giống như bằng hữu hơn, vô câu vô thúc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưng đeo quá nhiều thứ, nên tháo dỡ những thứ đó đi.
Hắn nở nụ cười, vươn tay ra: "Ngồi xuống đi."
"Được " Mộc Thanh Dao cũng không ngại ngùng, đưa ta ra nắm tay hắn, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh mình trên lang cang, ngồi trên cao, nghe gió nghe nước, ngắm hoa ngắm trăng và nắm mỹ nam. (TT : tỷ sướng ghê ^_^)
"Không nghĩ tới ngươi biết thổi tiêu, vừa rồi ta còn tưởng rằng?" Mộc Thanh Dao không có nói tiếp, nàng còn tưởng rằng là cái tên hái hoa tặc kia, vốn muốn tới đây giáo huấn hắn một hồi, không nghĩ tới lại là hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng còn có một mặt khác không muốn người ta biết, nhưng mà mặt này lại tốt đẹp như vậy, ôn nhuận thanh nhã.
"Đã trễ thế này, tại sao không ngủ?" Mộ Dung Lưu Tôn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn hồ nhân tạo mỹ lệ.
"Ngươi nên biết ta ngủ một ngày, bây giờ làm sao mà còn ngủ được."
Mộc Thanh Dao nói xong liền nhìn về phía hoàng thượng, hắn đêm nay tựa hồ tâm sự nặng nề, cũng không còn ôn nhuận như nước giống lúc nãy, cũng không phải cao cao tại thượng như ngày thường, cả người lộ ra phiền muộn buồn bã vô tận, con ngươi đang đau xót..."Hoàng thượng làm sao vậy?"
Gió đêm thổi lên, bích hồ bắt đầu gợn sóng, đèn lồng chiếu xuống, lấp lánh động lòng người.
"Ngươi biết không? mẫu hậu của trẫm từng ở nơi hồ nhân tạo này được người ta vớt lên, lúc nàng chết, sắc mặt thật là trắng, phong tư xinh đẹp như vậy, lại bị chết thảm."
Chương 77.2
Thanh âm của hắn u ám, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thì thào tự nói, mặt không tự chủ vùi vào trong hai bàn tay, thân ảnh cao to ở trong bóng đêm khẽ run, Mộc Thanh Dao giật mình, không nghĩ tới nam nhân tùy ý cao hứng, vẫn còn có một đoạn chuyện thê thảm như vậy, hoàng cung thực sự là nơi rất đáng sợ, nàng vươn tay ra vỗ vỗ vai hắn.
"Tất cả đều đã là quá khứ, hoàng thượng đừng suy nghĩ nhiều."
"Dao nhi, " không biết là bởi vì thanh âm nhu nhuận của Mộc Thanh Dao, hay tại vì quá thương tâm, Mộ Dung Lưu Tôn đột nhiên buông tay ra, nghiêng người ôm lấy Mộc Thanh Dao, vùi đầu ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng nói: "Để cho ta dựa vào một hồi, được không? Có đôi khi ta thực sự rất khổ sở, chỉ là không có ai biết."
Người đang cúi đầu kia thanh âm khát cầu như hài đồng, có thể làm cho Mộc Thanh Dao vốn định đẩy hắn ra lại thôi, một chút cử động cũng không dám. Bóng đêm như nước, hai người ngồi cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, ánh trăng rơi vãi nhẹ nhàng rực rỡ, bao phủ toàn bộ hồ nhân tạo, trong hồ có ảnh phản chiếu... Chỉ một lúc, Mộ Dung Lưu Tôn liền thả Mộc Thanh Dao ra: "Cám ơn nhiều."
Hắn cuối cùng cũng khôi phục vẻ lãnh tĩnh, Mộc Thanh Dao hô một hơi, nàng là thật không có thói quen cùng người ta ôm ấp, ngay vừa rồi nàng thiếu chút nữa là đẩy hắn xuống.
"Chuyện quá khứ đừng suy nghĩ, người không thể ở mãi trong bóng ma của quá khứ, như vậy sẽ rất mệt, " thanh âm của nàng nhàn nhạt, rõ ràng là nói cho hắn nghe, cũng là muốn nói cho bản thân mình nghe, nàng thực sự cũng nên buông ra khúc mắc, kiếp trước đã cách nàng rất xa vời.
"Không, không phải như thế, bởi vì người hại mẫu hậu vẫn còn sống rất sung sướng, vì thế trẫm mới khổ sở, mẫu hậu bị chết thảm như vậy, mà hung thủ hại nàng vẫn sống rất tốt, ngươi nói trẫm có thể không khổ sở sao?"
Hoàng thượng thanh âm dồn dập lên, đôi mắt thị huyết trên gương mặt tuấn mỹ.
Mộc Thanh Dao giật mình, nếu đã biết là ai giết mẫu hậu hắn, vì sao không giết người kia báo thù thay mẫu thân, hắn cũng không phải là người như vậy a, chẳng lẽ người kia là, Mộc Thanh Dao há to mồm, một lúc lâu mới mở miệng.
"Chẳng lẽ người đó là thái hậu nương nương hiện giờ?"
"Là nàng? Năm đó nàng cùng mẫu hậu của ta là bạn tốt khuê phòng, hai người cùng lúc tiến cung phụng dưỡng tiên hoàng, tiên hoàng liếc mắt một cái liền thích mẫu hậu tuệ chất lan tâm, mà nàng chỉ là một lục phẩm quý nhân nho nhỏ, ở trong cung mẫu hậu vẫn đối xử với nàng như muội muội của mình, thế nhưng nữ nhân kia tâm địa độc ác như rắn rết, nhẫn tâm hại chết mẫu hậu.
Mộc Thanh Dao nhìn hắn bởi vì phẫn nộ mà mặt mài biến dạng, không khỏi có chút động lòng, không nghĩ tới nam nhân này còn có thời thơ ấu đau khổ như thế, nhưng nếu biết mẫu thân là bị thái hậu làm hại, vì sao không giết nữ nhân ghê tởm kia, còn để cho nàng ta làm thái hậu.
"Hoàng thượng sao không hạ chỉ ban chết cho nàng, loại nữ nhân này phải làm nàng ta chết mới tốt."
Trong đình, thanh âm tức giận không bình tĩnh của Mộc Thanh Dao vang lên, vừa lạnh lùng vừa tàn ác.
Mộ Dung Lưu Tôn nghe xong Mộc Thanh Dao nói, khôi phục một ít lý trí, thần sắc hòa hoãn nhiều: "Kỳ thực mọi người chúng ta đều bị nàng lừa, trong đó có tiên hoàng và trẫm, những thứ này đều là tiên hoàng trước khi chết nói cho trẫm, nhưng lúc đó trẫm vừa đăng cơ, hơn nữa Sở gia trong tay có binh quyền, nếu như trẫm có chứng cứ, đương nhiên có thể đưa nàng vào chỗ chết, nhưng chuyện đã xảy ra đã lâu, rất nhiều chứng cứ đã bị nàng xóa bỏ, hiện tại nếu muốn tìm chứng cứ, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, thập phần khó khăn."
"Chẳng lẽ cứ để cho nàng tự do tự tại như vậy, bây giờ vẫn còn đang hại người đấy?"
Mộc Thanh Dao nghĩ đến nữ nhân kia dám cho người ta ô nhục sự thuần khiết của Mộc Thanh Hương, loại nữ nhân này nên xuống địa ngục, tốt nhất là trọn đời không được siêu sinh, người nào cũng hại, dù chết cũng không làm cho nàng ta bình thường yên ổn, phải làm cho nàng ta đau lòng đến chết.
"Đây là lý do mà trẫm cho nàng vào cung làm hậu, trẫm hi vọng tìm một nữ nhân thông minh, thứ nhất có thể ngăn được thế lực ở trong cung của nàng, thứ hai có thể lần tìm ra chứng cứ năm đó, tuy rằng sự việc đã qua nhiều năm, nhưng nhất định sẽ có dấu tích để lại."
Mộ Dung Lưu Tôn thản thành nhìn Mộc Thanh Dao, lời của hắn là thật chân thành, ánh mắt rõ ràng thành khẩn, nhìn không ra chút nào là dụng tâm kín đáo.
Đúng vậy, lúc ban đầu hắn cho nàng tiến cung cũng là bởi vì sự thông minh của nàng, hắn muốn cho có người tra ra chứng cứ mẫu hậu chết, đưa nữ nhân kia vào chỗ chết.
Về phần truyền thuyết phượng lâm tướng phủ, hắn căn bản không thèm để ý, bởi vì hắn tin năng lực của mình, thống nhất thất quốc là giấc mộng của hắn.
Nhưng bây giờ trên người nàng năng lực thực sự quá mạnh, có thể làm cho hắn khát vọng được nàng giúp đỡ, nhưng trước mắt hắn quan tâm nhất vẫn là việc mẫu hậu chết..."Dao nhi, nàng có thể giúp đỡ trẫm không?"
Mộc Thanh Dao không lên tiếng, nàng vốn là biết tiến cung là vì ngăn được người kia trong cung, bất quá? Ánh mắt đột nhiên băng lạnh lên, trên mặt bao phủ làn sương, nhàn nhạt mở miệng.
"Ta có thể giúp ngươi, nhưng chỉ giới hạn trong chuyện này, hơn nữa chuyện này làm xong, ta muốn xuất cung ra ngoài."
Khẩu khí như đinh đóng cột, hoàn toàn không có sự thương lượng, Mộ Dung Lưu Tôn ngẩn ra, con ngươi lóe lên một cái, sâu không lường được, khóe môi câu ra một vòng cung.
"Dao nhi, nàng xuất cung sẽ đi nơi nào đây? Hiện tại nàng ở lại bên cạnh trẫm mới là an toàn nhất, phải biết rằng lục quốc đều đã thấy được năng lực của nàng, nếu như nàng không thể vì ra sức để bọn chúng sử dụng, tất nhiên sẽ cho người ám toán."
Mộc Thanh Dao biết hắn nói là sự thực, nhưng nàng đồng thời cũng tin, dựa vào năng lực của mình, nàng có thể vượt qua được, không cần hoàng thượng quan tâm.
"Đây là chuyện của ta, hoàng thượng."
"Vì sao không thể ở lại cùng trẫm, hoặc giúp trẫm, giang sơn này trẫm có thể cùng nàng chia sẽ."
Đêm nay Mộ Dung Lưu Tôn có chút cảm tính, nói ra được lời nói mang theo ma lực mê hoặc rất sâu, bất quá Mộc Thanh Dao cũng không quên một việc, gần vua như gần cọp, hơn nữa nàng cũng không thương hắn, không thương hắn tại sao lại ở bên cạnh hắn.
"Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là ta sẽ giúp đỡ ngươi đối phó thái hậu, sau đó cho ta xuất cung, hai ta vẫn ở cùng ngươi, bất quá ta cũng là sẽ có biện pháp xuất cung."
"Nàng đã quên còn có Mộc gia."
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt u ám hẳn, thanh âm trầm thấp.
Mộc Thanh Dao nở nụ cười, quyến rũ xinh đẹp: "Ta tin ngươi sẽ không làm vậy, trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nếu như ta không tiến cung, ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho Mộc gia, thế nhưng đêm nay, ta biết một việc, mặc dù ta rời khỏi cung, ngươi cũng sẽ không đối với Mộc gia động thủ, bởi vì nếu như ngươi đối Mộc gia động thủ, liền mất đi sự tín ngưỡng của người trong thiên hạ, ai sẽ ủng hộ một quân vương thích giết chóc thành tính xưng đế đây?"
Mộc Thanh Dao không có sợ hãi nói, Mộ Dung Lưu Tôn trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tùy ý nở ra nụ cười tiêu hồn.
"Tốt, trẫm cùng ngươi đánh cá một phen, nếu như ngươi thắng, trẫm sẽ để cho ngươi xuất cung."
"Được, nói đi, " Mộc Thanh Dao hào sảng mở miệng, từ nhỏ đến lớn nàng cá cược rất ít khi thua, nàng không tin lần này nàng sẽ thất bại, nam nhân này sao tự tin như vậy, là ai cho hắn sự tự tin này thế? Khóe môi câu ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Nếu như trước khi nàng rời cung mà thích trẫm, như vậy hãy ở lại trong cung với trẫm."
Chương 77.3
Trong bóng đêm, lời này không khác gì sét nổ giữa thiên không, nổ đến Mộc Thanh Dao há mồm trợn mắt, nam nhân này tự tin quá đi, mâu quang đánh giá hắn, tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang, đúng là mỹ nam hiếm thấy trong thiên hạ, bất luận là tướng mạo, tâm tính hay trí tuệ, đều là nhất đẳng nhất, nhưng là như vậy thì nàng phải thích hắn sao? Mộc Thanh Dao vươn tay ra, lãnh tĩnh mở miệng.
"Được, thành giao, chỉ cần ta thích ngươi, ta liền ở lại, biết không? Đây không phải là một chuyện dễ dàng gì?"
Nàng nói nhỏ cảnh cáo hắn, hắn quả thật có tiền vốn làm cho người ta bị cuốn hút, nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối không phải sao? Luôn luôn có những chuyện bất ngờ.
"Tốt, chỉ cần đến lúc đó ngươi vẫn đang kiên trì yêu cầu của ngày hôm nay, trẫm sẽ cho ngươi xuất cung."
Giờ khắc này, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng sảng khoái, đêm cũng đẹp, nước cũng đẹp mà mà người bên cạnh cũng đẹp nữa, tâm tình vui vẻ như con chim nhỏ, nàng chỉ cần đấu thắng lão bà kia là có thể xuất cung, trong cung dù hoa lệ, thức ăn dù ngon và tốt, cuối cùng vẫn là một cái lồng sắt thật lớn, hơn nữa lồng sắt cũng không phải chỉ giam một chim, là vài con chim, không đúng, hẳn là càng ngày càng nhiều chim.
"Ta sẽ giúp ngươi."
Hai người nắm tay thành giao, trong đêm nay dễ dàng dứt bỏ gông xiềng nặng nề, dễ dàng nói nói cười cười, bởi vì có Mộc Thanh Dao làm bạn, Mộ Dung Lưu Tôn lần đầu tiên bình tĩnh hòa nhã ở tại hồ nhân tạo này, hai người đều vì sự thành khẩn thẳng thắng của đối phương mà thả lỏng đôi mài, mở rộng lòng ra dễ dàng, không cần che giấu, hay cố gắng phòng bị.
"Hình bộ thượng thư đã trở về, Đan Phượng nữ hoàng đã hạ lệnh chém Cơ vương gia" Mộ Dung Lưu Tôn quay lại trọng tâm câu chuyện, đem chuyện Hình bộ thượng thư trở về nói cho Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao vừa nghe, trong lòng hài lòng không ít, Cơ vương gia này thực sự đáng chết, làm sao có thể tự tay giết hoàng tỷ của mình đây, cho dù là vì ngôi vị hoàng đế, cũng không nên tổn hại thân tình.
"Ừ, Đại Kiều cuối cùng cũng chết được nhắm mắt, nghĩ đến hai nha đầu kia, lòng của ta đến bây giờ còn đau xót, thực sự là hai nha đầu trung thành, người không có sự phân biệt cao thấp, chỉ phân biệt chính trực hay không mà thôi, ta cảm thấy các nàng hai so với một số người gọi là cao quý kia tốt hơn gấp nhiều lần."
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói, Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm nàng, trong đáy mắt sâu thẳm dồn dập những cơn sóng, động lòng người đến cực điểm, hắn chưa từng có nghe qua lý luận như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ thì đạo lý này rất đúng.
Đêm chậm rãi về khuya, mặt trăng chìm dần về phía tây.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, nên về nghỉ ngơi đi."
"Trẫm thổi cho nàng nghe một khúc đã " hắn vẫn thích một mình thổi tiêu, không thích có người khác quấy rầy, nhưng hiện tại cảm giác có người nghe hắn thổi tiêu, cũng tốt.
Biết có người ở cùng, thật là một chuyện rất vui vẻ, không biết nàng có thể vẫn ở cùng hắn hay không, nếu như?
Không, không có nếu như, hắn sẽ cố gắng làm cho nàng thương hắn thật tình, nàng sẽ ở lại.
Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi hiện lên nụ cười tình thế bắt buộc, trong cuộc đời của hắn, còn không có chuyện hắn muốn làm mà không làm được, hắn tin nàng nhất định sẽ thích hắn, còn hắn vì để cho nàng thích mình sẽ nỗ lực..."Tốt, " Mộc Thanh Dao không phản đối, nàng thích nghe nhất tiếng tiêu, tiêu âm du dương, so với đàn thì dường như càng thêm uyển chuyển, nghe rất có ý nhị.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói thêm cái gì, tiện tay cầm cây tiêu, thổi lên.
Ánh trăng mông lung, tiếng tiêu uyển chuyển, cửu khúc hồi tràng (*), lởn vởn ở trong đình và cả trên mặt hồ, Mộc Thanh Dao khép nhẹ hai mắt, hưởng thụ và chìm đắm trong thanh âm mênh mông của tiếng tiêu.
(*) Ta bất tài không hiểu câu này tìm và tra cũng ko rõ ràng
Ánh sáng chiếu vào trên mặt của nàng, trắng muốt nhu hòa, làm cho cả khuôn mặt nàng trở nên thanh lệ xuất trần, hoàn mỹ không tì vết, lông mi thật dài vừa cong lại đẹp, ánh trăng rực rỡ xuyên thấu qua nó hình thành bóng râm tựa như đôi cánh bướm, mỏng manh trong suốt, nhiễm một vài giọt sương nhỏ, càng phát ra sức hút mê người.
Mâu quang của Mộ Dung Lưu Tôn tùy ý lướt nhìn trên người nàng, lại không muốn dời đi tầm mắt, làm tiếng tiêu kia so với trước càng thêm uyển chuyển êm tai... Một khúc cuối cùng, Mộc Thanh Dao từ trên lang cang nhảy xuống.
"Được rồi, đêm đã khuya, hoàng thượng vẫn là đi về nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Lưu Tôn phục hồi tinh thần lại, ôn nhuận gật đầu, tâm tựa hồ có chút mất mát, tuy rằng không muốn đánh mất trái tim, thế nhưng đối với một ít chuyện và sự vật tốt đẹp, nếu là người đều không có cách chống cự.
"Được " thân hình cao lớn nhảy xuống sau đó, tiếng cười sung sướng vang lên: "Đúng không."
Hai người ra khỏi đình, vòng qua bàn đá xanh hướng lên bên bờ đi tới, Mộc Thanh Dao bỗng nhiên nghĩ đến một việc, liền dừng lại, nàng thiếu chút nữa đem việc chính quên đi, quay đầu nhìn về phía Huyền đế.
"Hoàng thượng, ta có thể nhờ người ban cho ột món đồ không? Lần trước người nói muốn ban thưởng đồ vật cho ta đó."
"Được, nàng nói đi?" Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng.
"Huyết nhân sâm " Mộc Thanh Dao thẳng thắn mở miệng, không biết nam nhân này có đồng ý đưa cho không, nếu như biết vật trân quý như vậy dùng để cứu mệnh một thái giám, không biết sẽ cảm thấy như thế nào, cũng may Mộ Dung Lưu Tôn cái gì cũng chưa từng hỏi, đã dịu dàng gật đầu: "Được, trẫm sẽ sai người đưa qua."
"Tạ ơn hoàng thượng, " Mộc Thanh Dao thở ra một hơi, nàng đã chuẩn bị tâm lý để nghe một đống lí do để từ chối, không nghĩ tới người ta không có hỏi, nếu lấy được huyết nhân sâm, Xuân Hàn sẽ không có việc gì.
Hai người cùng nhau đi đến con đường trở vềi, bên cạnh núi giả, A Cửu cùng Mạc Sầu đã đứng đấy, nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương vẻ mặt sung sướng, tựa hồ ở chung một chổ khá tốt, hai người đồng thời trong lòng nhẹ nhõm, vừa rồi bọn họ trong lòng nặng nề sắp dâng đến cổ họng, chỉ sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo đến trên người hoàng hậu.
Bởi vì nơi này là cấm địa, người bình thường căn bản không cho phép tiến vào, không nghĩ tới hoàng thượng cũng không có tức giận, hơn nữa vẻ lạnh lùng tàn bạo đã biến mất, thần sắc sung sướng hơn rất nhiều.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
"Hồi cung đi, " hai người cùng mở miệng, liếc mắt nhìn nhau một cái, Mộc Thanh Dao cười mở miệng: "Hoàng thượng, sau này còn có thể nghe người thổi tiêu không?"
"Lúc nào cũng hoan nghênh, tiêu này chỉ vì nàng mà thổi, không thổi cho người thứ hai" hoàng thượng ném một câu cực kỳ kinh ngạc lại, rồi xoay người dẫn A Cửu rời đi, A Cửu vừa đi một bên vừa quay đầu lại nhìn hoàng hậu nương nương, trên mặt lộ ra nụ cười mang vẻ ái muội, hoàng thượng thổi tiêu chưa bao giờ cho người khác nghe, không nghĩ tới không chỉ có thể thổi cho hoàng hậu nương nương nghe, còn vì một mình nàng mà thổi, từ đó có thể biết, hoàng thượng cực sủng nương nương.
Đợi được người phía trước đi xa, Mạc Sầu phục hồi tinh thần lại, mừng rỡ cười hỏi chủ tử.
"Nương nương, hoàng thượng nói câu kia là có ý gì? Hoàng thượng nhất định là rất thích nương nương đó."
Chương 77.4
Thích sao? Mộc Thanh Dao nhẹ nhướng mài, nàng cũng không có cảm giác được nam nhân kia có bao nhiêu là thích nàng, nói một chút không có, dường như không phải vậy, điểm ấy nàng tự tin là vẫn phải có, nhưng nếu nói là chân chính thích, nàng có điểm khó tin được, bởi vì hoàng đế trong lòng tín toán được mất còn nhiều lắm, coi như là thích đi, chỉ sợ phía sau cũng không có đơn giản như vậy, mà nàng cũng chưa bao giờ tin tình yêu thuần túy.
"Đi thôi, " Mộc Thanh Dao lành lạnh mở miệng, đêm đã khuya, có chút lạnh.
Mạc Sầu không có hỏi được đáp án mình muốn, cũng không gấp, liền nhớ tới một chuyện khác: "Nương nương, huyết nhân sâm có lấy được không?"
"Ừ, đợi một lúc hoàng thượng sẽ phái người đưa tới, " Mộc Thanh Dao nói một tiếng, cả người nhanh chóng lắc mình rời đi, Mạc Sầu theo sát bên cạnh nàng.
Một đường đi một đường nghĩ, xem ra hoàng thượng đối với nương nương xác thực không đơn giản, nghe nói huyết nhân sân là vật rất trân quý, nương nương dễ dàng lấy được, hơn nữa câu nói ám muội bất minh vừa rồi của hoàng thượng, xem ra, hoàng thượng là thực sự thích nương nương, chuyện này thực sự là quá tốt.
Hai người một đường đi tới tới chỗ cũ, Mai Tâm cùng một đống cung nữ thái giám đều ở tại đó chờ, có người đã mệt mỏi, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
"Hồi cung đi."
Chợt nghe thanh âm hoàng hậu nương nương, những người đó lại càng hoảng sợ, cũng may nương nương không có trách cứ các nàng lười nhác, mọi người vội vàng theo đường cũ quay về Phượng Loan cung, đợi được các nàng trở lại Phượng Loan cung.
Thì huyết nhân sâm đã đưa tới, A Cửu cũng đã rời đi, Y Vân cung kính dâng hộp gấm lên.
"Nương nương, A Cửu công công tự mình đem huyết nhân sâm đưa tới đây."
"Lấy tới đây cho bản cung nhìn, vật đó có chỗ gì tốt?" Mộc Thanh Dao đối với cái gọi là dược liệu trân quý rất hiếu kỳ, phất tay ý bảo Y Vân đem huyết nhân sâm lấy tới.
Y Vân lĩnh mệnh, tự mình đem hộp gấm đưa đến trong tay nương nương, Mộc Thanh Dao mở hộp, liền nhìn thấy huyết nhân sâm trân quý.
Nhìn bên ngoài, cùng lắm cũng chính là một cây nhân sâm hạng nhất, bất quá nhân sâm này không phải màu trắng mà là đỏ, giống như bị máu nhuộm đỏ, ngay ngắn đặt ở trong hộp gấm lý, dùng lụa tơ tằm thượng đẳng bọc lấy, riêng tấm lụa tơ tằm kia đã quý giá biết bao nhiêu, bởi vậy có thể thấy được, huyết nhân sâm quả thực trân quý khó cầu, mà nam nhân kia mặt không đổi sắc đưa cho nàng "Mai Tâm, đem huyết nhân sâm lấy phân nửa nấu cho Xuân Hàn ăn vào, một nửa cất đi, sau này nói không chừng có lúc dùng đến."
Mộc Thanh Dao đem huyết nhân sâm đưa cho Mai Tâm, Mai Tâm cung kính nhận lấy, chủ tử đem chuyện này giao cho nàng, rõ ràng là có ý thận trọng, không hy vọng trong chuyện này xảy ra nửa điểm sai lầm.
"Dạ, nương nương, " lĩnh mệnh đem huyết nhân sâm đi xuống, thật sự nếu không để cho Xuân Hàn ăn vào, tên thái giám kia chỉ sợ sẽ kiên trì không nổi.
Giờ tý đã qua, Mộc Thanh Dao tuy rằng ngủ một ngày, cũng không quá mệt mỏi, nhưng nàng không nghỉ ngơi, thì cả Phượng Loan cung không ai dám nghỉ, đành phân phó xuống, ngoại trừ người gác đêm, mọi người đều lui xuống nghỉ ngơi đi, nàng cũng tiến vào tẩm cung nằm một chút... Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, sáng tỏa vô cùng, Mộc Thanh Dao nghĩ đến việc hoàng thượng giao cho nàng, chỉ cần làm xong chuyện này, nàng có thể xuất cung.
Đến lúc đó du sơn ngoạn thủy, hết cảnh này đến cảnh khác, về phần lời nói của Huyền đế, nàng không phải không có nghĩ qua, hiện tại có lời đồn phượng rơi tướng phủ, chỉ sợ nàng đi ra ngoài sẽ bị người truy sát, thế nhưng nàng có lòng tin, có thể tránh hết những thứ này, nếu như ngay cả điểm ấy mà làm không được, nàng vẫn còn là Mộc Thanh Dao sao, vẫn còn là Tô Trần sao?
Mộc Thanh Dao miệng có chút không tự chủ cười nhạt.
Nàng sẽ không để mặc cho người khác định đoạt, tuy rằng Huyền đế có khả năng thích nàng, hay là bản thân hắn nhận thấy, nàng được hắn yêu thương là một chuyện quang vinh tự hào, nhưng nàng thì không nghĩ vậy, nếu như yêu chỉ đơn thuần là yêu, có thể tìm thấy điều này trên người của hắn không?
Về phần tìm chứng cứ việc thái hậu hạ độc thủ, cũng không phải chuyện dễ dàng, bất quá nàng tin một câu nói, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, chỉ cần nàng ta đã làm, tất nhiên để lại vết tích, mặc kệ nàng ta làm như thế nào để xóa bỏ, vẫn sẽ có kẻ hở, nàng nhất định sẽ tìm ra... Ngày thứ hai, Xuân Hàn tỉnh lại, muốn người ta đưa đến trước cửa tẩm cung, hắn muốn tạ ơn Tạ nương nương đã cứu hắn một mạng, sau này dù làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp hoàng hậu nương nương.
Mộc Thanh Dao còn chưa thức dậy, Mạc Sầu thấy Xuân Hàn thân thể cốt còn chưa khỏe lại, nên cho hắn trở lại nghĩ ngơi, chờ nương nương tỉnh lại, nàng sẽ bẩm báo cho nương nương biết tâm ý của hắn.
Nhưng Xuân Hàn kiên quyết thủ ở trước cửa, bởi vì vừa mới tỉnh lại, sắc mặt còn rất tái nhợt, môi cũng xám trắng, nên chỉ cúi đầu đứng một lát sau, trên mặt liền chảy mồ hôi lạnh.
Mạc Sầu không đành lòng, đi vào bên cạnh giường lớn trong tẩm cung.
"Nương nương? Nương nương?"
Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không vui nên lóe ra mũi nhọn lợi hại, Mạc Sầu thản nhiên mở miệng: "Nương nương, Xuân Hàn qua đây muốn gặp ngươi."
"Hắc, hắn tỉnh rồi" Mộc Thanh Dao nhăn mài một cái, tỉnh lại không lo dưỡng thương, đã chạy tới gặp nàng làm gì? Phất phất tay không lắm để ý mở miệng: "Bảo hắn trở lại dưỡng thương đi."
"Nương nương, nô tỳ có nói nhưng hắn không chịu, muốn nhìn thấy nương nương mới bằng lòng trở lại, nô tỳ không đành lòng, cho nên mới phải gọi nương nương tỉnh."
Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng, thay vì nói đau lòng Xuân Hàn, thật sự thì đau lòng cho tâm ý của nương nương, thật vất vả mới có huyết nhân sâm, đem cho Xuân Hàn ăn, thế nhưng hắn vẫn đứng ở bên ngoài, nếu hắn có chuyện gì không phải là lãng phí tâm huyết của nương nương sao.
"Được rồi, để cho hắn vào đi, " Mộc Thanh Dao không nhịn được ngồi dậy, nàng ghét nhất người cổ đại ở điểm này, trợ giúp hắn một ít, động một tí thì đòi làm trâu làm ngựa báo ân gì đó, nàng lại không thiếu trâu ngựa, cần bọn họ báo cái gì a.
"Dạ, nương nương" Mạc Sầu lĩnh mệnh, biết nương nương phiền muộn, cũng không dám nói thêm cái gì, ngay cả màn cũng chưa vén lên, liền đi phân phó Xuân Hàn theo nàng tiến vào.
Xuân Hàn vừa đi vào tẩm cung, liền đẩy hai tiểu thái giám đang đỡ hắn ra, dùng dằng quỳ xuống, suy yếu mở miệng: "Tiểu nhân tạ ơn đại ân của nương nương, sau này để cho tiểu nhân làm trâu làm ngựa, vì nương nương sẽ không kêu rên tiếng nào."
Mộc Thanh Dao vẻ mặt hắc tuyến, xem đi, phiền là cái này đấy, mặt âm trầm nhìn Xuân Hàn đang quỳ trên mặt đất, hắn có thể nói với nàng những điểm thực tế một chút hay không, tỷ như thái hậu nương nương bên kia có những người nào, có nội tình quan trọng gì, bất quá Xuân Hàn rốt cuộc là biết bao nhiêu chuyện đây?
Mộc Thanh Dao nheo mắt lại suy tư về, trong lúc nhất thời lại đã quên mất cho Xuân Hàn đứng lên, mặc cho tên kia quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, nhanh chóng chịu không được, thân thể lắc lư phải trái, Mạc Sầu cả kinh, vội vàng kêu một tiếng: "Nương nương?"
"Ừ " Mộc Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, nhìn Xuân Hàn còn quỳ trên mặt đất, lãnh đạm lên tiếng: "Đứng lên đi, Xuân Hàn, ngươi không có lời nào muốn nói với bổn cung hay sao?"
Nàng không tin Xuân Hàn khi còn theo thái hậu nương nương, mà một điểm nội tình của hậu nương nương cũng không biết, tuy rằng chuyện này ít khi xảy ra, nhưng khẳng định không thể không biết điểm gì.
Chương 77.5
"Nương nương?" Xuân Hàn ngẩng đầu lên muốn nói gì đó rồi lại thôi, Mộc Thanh Dao biết hắn định nói ra suy nghĩ của mình, lập tức mệnh lệnh ọi người lui xuống: "Ngoại trừ Xuân Hàn cùng Mạc Sầu, tất cả mọi người lui xuống đi."
"Dạ, nương nương, " bên trong tẩm cung những người khác đều đi xuống, chỉ có Xuân Hàn cùng Mạc Sầu vẫn đứng đợi, Mộc Thanh Dao đưa tay vén lên màn lụa, Mạc Sầu lập tức chạy qua để vén màn lụa lên, rồi đứng ở bên cạnh giường.
Mộc Thanh Dao một thân mặc bộ quần áo ngủ trắng, tóc đen rối tung trên vai, tuy rằng mang dáng vẻ lười biếng túy ý, nhưng vẫn khó giấu nét tao nhã, cho dù quần áo giản đơn, nhưng vẫn là mỹ nhân tươi đẹp, Xuân Hàn đang quỳ bên dưới ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cẩn thận mở miệng.
"Nương nương, ở Quảng Dương cung, bên cạnh thái hậu nương nương kỳ thực cất giấu một cao thủ, cao thủ kia tên Tần Hạo, vẫn thay thái hậu nương nương làm việc."
"Tần Hạo " Mộc Thanh Dao sắc mặt giận dữ khó coi, hàn khí lợi hại mạnh mẽ hiện lên, nam nhân kêu Tần Hạo này nhất định là người ô nhục tỷ tỷ, đáng hận, nếu như bắt được người này, nàng nhất định phải đích thân giết hắn, sao có thể tùy tiện hủy hoại sự thuần khiết nữ nhân chứ?
"Người nam nhân này từ đâu tới đây? bên người Thái hậu ngoại trừ người nam nhân này, có còn người hoặc cái gì khác nữa hay không ?"
Mộc Thanh Dao kìm nén lại lạnh lùng hỏi, Xuân Hàn trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bất quá vẫn cố chống đỡ, dùng sức suy nghĩ một chút, liền lắc đầu: "Thái hậu nương nương rất cẩn thận, tiểu nhân chỉ biết là có một người tên Tần Hạo, những chuyện khác cái gì cũng không biết."
"Nếu như bản cung cho ngươi đi chỉ chứng thái hậu đã bắt ngươi, còn đánh qua ngươi, ngươi dám không?" Mộc Thanh Dao ánh mắt âm lãnh, bình tĩnh nhìn Xuân Hàn, chỉ cần Xuân Hàn chỉ chứng thái hậu, nàng nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn cái lão bà kia, những chuyện liên quan của Thanh Châu và Thanh Hương cùng tính một lần.
Xuân Hàn nghe xong hoàng hậu nương nương nói, giật mình, ánh mắt lóe ra bất định, cuối cùng thân thể ngã xuống, chịu đựng không được liền ngất đi.
Mạc Sầu vội vàng kêu thái giám ở ngoài cửa điện tiến vào, đem hắn dìu xuống đi nghỉ ngơi, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao sắc mặt đông lại, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cũng không nhúc nhích.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở trước giường, quan tâm hỏi: "Nương nương, làm sao vậy? Có chỗ nào kỳ lạ sao?"
Mộc Thanh Dao không nói gì, lắc đầu, hiện tại cảm giác này nói không ra lời, đến cuối cùng nàng vẫn thấy ánh mắt Xuân Hàn có chút kỳ hoặc, người bình thường nghe được lời của nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ vì có người thay bản thân mình ra mặt, nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy Xuân Hàn khó xử, Mộc Thanh Dao thực sự nghỉ không ra, hắn có cái gì phải khó xử, trừ phi? Trong đầu linh quang hiện lên, Mộc Thanh Dao rất khó mà chấp nhận sự thật của chuyện này, nếu như những gì mình suy nghĩ là thật, như vậy thực sự là uổng phí một phen tâm ý của bản thân, hơn nữa lại lãng phí đi một nữa huyết nhân sâm, vậy cuối cùng có phải là thực hay không, hay là mình đã đa tâm rồi, gần nhất trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, đã nhanh chóng làm cho đầu óc mình lộn xộn, bởi vậy có một số việc, nàng còn cần phải tỉ mỉ cân nhắc.
"Không có gì, ta lại nằm một chút nữa, các ngươi không được làm ồn ta."
"Dạ, nương nương, " Mạc Sầu cùng Mai Tâm nghe chủ tử nói còn muốn ngủ, liền buông màn lụa xuống, chỉnh lý cho tốt, rồi thối lui đến bên ngoài cửa điện.
Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao còn muốn từ từ suy nghĩ một chút, nhưng bởi vì nghĩ mãi không ra manh mối, lại thiếp ngủ... Buổi chiều, Tinh Trúc công chúa qua đây thăm nàng, vài người đang ở trong điện nói chuyện phiếm, thì hoàng thượng tới, mọi người đứng dậy, hành lễ với hoàng thượng xong, lần lượt ngồi xuống.
Mộ Dung Lưu Tôn quét mắt nhìn tất cả mọi người trong đại điện một cái, mỗi người tựa hồ đang rất vui vẻ, gương mặt anh tuấn bắt đầu bao phủ sự dịu dàng nhè nhẹ, trầm ổn mở miệng.
"Có chuyện gì vui vẻ như vậy?"
Tinh Trúc rất nhanh thong thả đến bên cạnh hoàng huynh, cười tủm tỉm mở miệng: "Hoàng huynh, chúng ta đang ở đây nghe hoàng tẩu kể chuyện cười, thật rất buồn cười a."
Tiểu nha đầu Tinh Trúc sắc mặt ửng đỏ, tựa như đóa hoa tươi cười nổi trên mặt nước, mềm mại vô cùng, mà trong đại điện cung nữ của nàng, gương mặt cũng hồng lên.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng thượng tự nhiên chuyển cái nhìn qua nhân vật chính vừa kể chuyện cười, chỉ thấy nàng cử chỉ ưu nhã đang cầm chén trà, vẻ mặt thản nhiên nhìn nha đầu bên cạnh, tựa hồ chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Mộ Dung Lưu Tôn hiếu kỳ, đuôi lông mài lay động, thanh âm ngọt ngào vang lên: "Dao nhi kể chuyện cười gì vậy? Nói cho trẫm nghe một chút."
"Không có gì, là nha đầu này hiếm thấy chuyện kỳ quái mà thôi?"
Mộc Thanh Dao vẻ mặt lạnh nhạt cự tuyệt, nàng không cảm thấy chuyện kia có bao nhiêu buồn cười, hàng ngày mấy người nha đầu này nghe xong, không ngừng cười giống như người điên.
Bên cạnh Tinh Trúc nghe nói hoàng huynh muốn nghe, lập tức quơ quơ cánh tay hắn, đem chuyện cười vừa mới nghe được trái phải kể lại một lần.
"Có một người gọi là Kỷ Hiểu Lam (*), một ngày nọ đang cùng bằng hữu đi trên đường phố, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một cửa hàng, bà chủ trong tiệm đang rất bận rộn, Kỷ Hiểu Lam cùng bằng hữu đánh cược "Ta có thể một câu nói làm cho bà chủ đó cười, một câu làm cho bà chủ đó chửi" mọi người ai cũng không tin, quyết định lấy một bàn tiệc rượu ra cược, Kỷ Hiểu Lam đi tới trước cửa tiệm, đối diện với người trông tiệm chấp tay một cái, kêu 'Cha', bà chủ vừa nghe thế phốc một tiếng nở nụ cười. Kỷ Hiểu Lam đột nhiên xoay người lại hướng về phía bà chủ kêu to 'Mẹ' bà chủ nhất thời giận dữ, mắng chửi Kỷ Hiểu Lam, thế là Kỷ Hiểu Lam thắng được một bàn tiệc rượu."
(*) Trong convert hán việt là Kỷ Hiểu Cương, nhưng ở phía dưới theo suy nghĩ của Giao tỷ về Kỷ Hiểu Cương thông minh từ nhỏ không ai sánh được, nên ta mới đoán là Kỷ Hiểu Lam, ai có xem phim TQ thì biết ông này rồi nhé. ^_^
Tinh Trúc cười lớn, cung nữ trong đại điện lần thứ hai nở nụ cười, nhưng ngại có hoàng thượng ở chỗ này, vì thế cực lực nhịn xuống, gương mặt ai cũng đỏ bừng.
Nhìn hoàng thượng ở bên cạnh, dung nhan tuấn mỹ, khó có được lúc mất đi lạnh lùng cứng rắn, nhuộm ý cười: "Người tên Kỷ Hiểu Lam này thật thông minh."
Mộc Thanh Dao trở mình xem thường một chút, đó là đương nhiên, Kỷ Hiểu Lam kia thông minh từ nhỏ, không phải người bình thường có thể so sánh được, nhưng mà hoàng thượng đến Phượng Loan cung, không phải chỉ muốn nghe các nàng kể chuyện cười chứ, nhất định là có việc mới qua đây.
"Hoàng thượng có chuyện gì sao?"
Mộ Dung Lưu Tôn thu lại ý cười, thay vào đó là đôi mắt tính toán sâu không lường được, trên ngũ quan tuấn mỹ bao phủ một tầng suy nghĩ.
"Ba ngày sau trẫm muốn cử hành thưởng hoa yến, đến lúc đó sẽ có nhiều vị thiên kim công tử của đại quan trong triều có thể đến tham gia thưởng hoa yến này, trong cung còn có hai vị vương gia, hai vị công chúa chưa thành thân, nếu lúc đó có đối tượng hôn nhân thích hợp, trẫm sẽ vì bọn họ mà ban hôn."
Hoàng thượng tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Tinh Trúc đứng ở bên cạnh hắn lập tức phản đối.
"Hoàng huynh, ta không lấy chồng, người ta không muốn gả."
"Gái lớn gả chồng, tại sao có thể tùy hứng như vậy?" Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt càng u ám, lông mài hẹp dài vén lên, trong đôi mắt đen nhánh như một hồ nước sâu không lường được.
Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn Huyền đế bên cạnh, nam nhân này lại muốn làm cái gì? Chẳng lẻ muốn động đến Bắc Tân vương, ánh sáng lóe lên, ung dung thản nhiên nở nụ cười.
"Tốt, Thanh Dao sẽ cố gắng vì Bắc Tân vương và Nam An vương lựa chọn phi tử, hoàng thượng yên tâm đi."
Chương 77.6
"Ừ, Dao nhi có lòng " Mộ Dung Lưu Tôn nói xong đứng lên, có hắn ở chỗ này, chỉ sợ nàng không thể thoải mái, hơn nữa hắn còn có chính vụ phải xử lý: "Thưởng hoa yến là ba ngày sau."
Mộc Thanh Dao dẫn Mộ Dung Tinh Trúc cùng người của Phượng Loan cung, cung tiễn hoàng thượng.
Đợi được hoàng thượng đi khỏi, Mộ Dung Tinh Trúc khuôn mặt liền xụ xuống, cái miệng chu lên mười hai vạn phần không vui: "Hoàng tẩu, người ta không muốn lập gia đình."
Mộc Thanh Dao lành lạnh liếc nhìn tiểu nha đầu ở một bên đang phát giận, thật là, nha đầu kia lo lắng căn bản là dư thừa, dù cho nàng muốn gả, chỉ sợ hoàng thượng còn muốn giữ nàng lại hai năm nữa, hoàng thượng sở dĩ nói như vậy, chỉ bất quá để có lý do tổ chức thưởng hoa yến mà thôi.
"Tinh Trúc không cần phải lo lắng, nói đến tứ hôn, trên ngươi còn có Bắc Tân vương, Nam An vương cùng Như Âm công chúa, dù thế nào cũng còn chưa tới phiên ngươi? Ở đâu mà thoáng cái liền có nhiều người nhân trung long phượng như vậy, ngươi hãy an tâm một chút đi."
Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe hoàng tẩu nói, thì ra mình không có để ý, trên mình còn có ba người mà, sốt ruột hẳn là người khác, nàng gấp cái gì a, nghĩ xong lại cao hứng lên, quấn quít lấy Mộc Thanh Dao muốn tiếp tục nghe chuyện cười, Mộc Thanh Dao vốn muốn không để ý đến nàng, nhưng cuối cùng thực sự chịu không nổi nha đầu kia, lại kể một truyện cười.
Phượng Loan cung, một bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
Quảng Dương cung, lúc này bầu không khí có chút quái dị, toàn bộ đại điện một mảnh yên lặng, thái hậu ngồi ngay ngắn ở trên cao, vẻ mặt bí hiểm, như có điều suy nghĩ, Lý công công đứng ở bên người nàng, cẩn thận mở miệng: "Nương nương, ngươi xem việc này?"
"Lập tức phái người truyền tin đến phủ hữu thừa tướng, làm cho hắn tức khắc tiến cung nghị sự."
Thái hậu trầm mặt lạnh lùng phất tay, Lý công công cung kính đi ra ngoài, phái người đi đến phủ thừa tướng thông báo cho thừa tướng đại nhân, lần này hoàng thượng nhất định có mục đích riêng, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thái hậu từ từ suy xét, bên ngoài thì hắn có ý tốt, vì Bắc Tân vương và Nam An vương cùng hai vị công chúa mà tứ hôn, kỳ thực đối tượng hắn chân chính muốn tứ hôn, hẳn là con trai Lưu Mạch của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn khống chế hôn nhân của con trai này, con nàng muốn kết hôn với ai, phải do người làm mẹ như nàng quyết định.
Thừa tướng còn chưa tiến cung, thì Như Âm công chúa đã xông vào, thở hổn hển, vẻ mặt tức giận mười phần chất vấn thái hậu nương nương.
"Mẫu hậu, đây là ý gì?"
Thái hậu vốn đang lúc suy nghĩ, không biết Như Âm công chúa nói cái chuyện ma quỷ gì, đôi mắt u lạnh trừng nàng: "Ngươi nói cái gì đó?"
"Thưởng hoa yến, tứ hôn, có chuyện này hay không?"
Như Âm tiếng nói lớn hơn rất nhiều lần, làm thái hậu bị ù cả tai.
Trong đại điện, cung nữ cùng thái giám hù đến đổ mồ hôi, Như Âm công chúa luôn luôn cùng thái hậu đối nghịch, nhưng chuyện này hình như không liên quan tới thái hậu nương nương, thưởng hoa yến là hoàng thượng tổ chức, thái hậu tựa hồ cũng rất khó xử, bất quá Như Âm công chúa không phải nên vui vẻ hay sao?
Nghe nói lần thưởng hoa yến này, sẽ vì công chúa mà tứ hôn, Như Âm công chúa thái độ làm người kiêu ngạo lại ương ngạnh, nếu như hoàng thượng không tứ hôn, còn có người nào lại muốn cưới nàng.
Mọi người tuy rằng nghĩ thế, cũng không dám lộ ra chút suy nghĩ nào, cùng nhau nhìn thái hậu nương nương, chỉ thấy nương nương vẻ mặt phiền chán, phất phất tay: "Ai gia cũng là mới biết được chuyện này, nghe nói hoàng thượng ba ngày sau sẽ tổ chức thưởng hoa yến, đến lúc đó sẽ vì các ngươi mà tứ hôn, ngươi hãy chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó tìm một người gả đi ra ngoài là được."
"Mẫu hậu?"
Mộ Dung Như Âm đột nhiên rống kêu lên, thanh âm vang dội, làm cho thái hậu nương nương giật mình một trận tim đập nhanh, hô hấp dồn dập đưa tay che ngực, giận dữ chỉ vào Mộ Dung Như Âm.
"Ngươi làm gì, ở Quảng Dương cung rống lớn kêu to, muốn tức chết mẫu hậu sao?"
"Mẫu hậu, ta không lấy chồng."
Lúc này đây Mộ Dung Như Âm mở miệng như đinh đóng cột, trên gương mặt xinh đẹp quyết định dứt khoát, trong ánh mắt lóe ra hung tàn, hoàn toàn không cho cơ hội thương lượng, thái hậu có chút quái lạ, quét mắt nhìn nữ nhi, nha đầu kia đầu óc có bị bệnh hay không, nàng ta đã mười bảy tuổi, khi nàng ở cái tuổi này đã sớm đám cưới, mà nàng ta lại không muốn gả, chẳng lẽ vẫn muốn ở lại trong cung hay sao.
"Việc này hoàng thượng tự có định đoạt."
Đối với nữ nhi này, thái hậu là đau đầu sầu não. Càng thêm phiền lòng, hiện tại hận không thể lập tức kêu hoàng thượng tứ hôn đem nàng gả đi ra ngoài, chỉ cần có người đồng ý cưới nàng là được, nàng là mắt không gặp thì tâm sẽ không phiền, chưa bao giờ biết vì mẫu hậu mà chia sẻ, còn ở chỗ này làm phiền, thái hậu nghĩ đến đợi một lúc nữa thừa tướng sẽ qua đây, sắc mặt lạnh lùng mở miệng.
"Trở về đi, ai gia mệt mỏi."
"Ta không? Mẫu hậu, ta không muốn gả, ngươi đi cùng hoàng huynh nói chuyện, ta không muốn lập gia đình, nghĩ sẽ ở cùng mẫu hậu." Như Âm đứng ở trên đại điện dậm chân, khăng khăng không để ý tới lời nói của thái hậu, trên đại điện thượng bầu không khí có chút cứng ngắc, thái hậu sắc mặt càng ngày càng khó coi, âm u, khóe môi nhếch lên dữ tợn nhìn nữ nhi, Như Âm là do nàng nuôi lớn, nàng làm mẫu thân làm sao mà không biết nữ nhi của mình, nàng hình như có chuyện gì gạt nàng.
"Như Âm, ngươi không phải có việc gì gạt mẫu hậu chứ " thái hậu thử mở miệng, lần trước Như Âm ra hiến hai kế, nàng liền hoài nghi không phải do nàng ta nghĩ ra, là có người thay ra chủ ý thay nàng ta, hiện tại nàng lại không muốn lập gia đình, chẳng lẽ nàng cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết.
Thái hậu đôi mắt u ám, thật là kinh khủng, Như Âm hậu tri hậu giác có chút sợ hãi, chọc đến mẫu hậu nổi giận, nàng giống như sẽ không có thứ tốt để ăn, nàng còn chưa quên chuyện bị đánh lần trước.
"Mẫu hậu nói cái gì đó?"
Bình luận facebook