Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Em trai có chứng tỷ khống (end)
Cát Tường dùng sức lay gọi Trần Thiên một lát vẫn không có kết quả gì. Trán cô đã bắt đầu rịn mồ hôi, hiện tại chỉ có thể dùng nước lạnh ngâm tỉnh hắn.
Nhưng thể lực của cô hiện tại quả thực không đủ để dìu một tên đàn ông thân cao thước tám, lại còn đang bất tỉnh nhân sự vào phòng tắm.
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Cát Tường nghe loáng thoáng thấy bên ngoài có tiếng Thùy Linh. Cô vội vàng chui xuống gầm giường. Trần Thiên ấy à? Dẹp mẹ đi, danh dự của cô mới là quan trọng nhất, ít ra cũng không để Thùy Linh thực hiện được âm mưu.
Thùy Linh dẫn theo Daniel tiến vào quán bar, chắc mẩm lần này có thể loại bỏ đám chướng ngại vật, trong lòng vui rạo rực, ngoài mặt lại vẫn tỏ ra ngưng trọng, u buồn.
"Tiểu thư Catherina!" Một tên vệ sĩ nghiêm chỉnh chào hỏi.
"Trần thiếu...ở bên trong sao?" Thùy Linh run rẩy hỏi.
"Cái này..." Đám vệ sĩ lộ vẻ khó xử.
Daniel lạnh lùng nhìn, trầm giọng:
"Bớt nói nhảm. Helen đâu?"
Thùy Linh cắn răng, hai tay nắm chặt. Hừ, Daniel, để xem lát nữa cưng còn có thể bình tĩnh như vậy được không.
"Mau mở cửa phòng!" Thùy Linh ra lệnh cho đám vệ sĩ.
Bọn chúng sau vài giây 'chần chừ' đành phải mở cửa. Căn phòng tối om, nương nhờ ánh đèn ngoài hành lang hắt vào mà có thể thấy mờ mờ một bóng người trên giường.
'Tách'
Thùy Linh bật đèn lên.
Chỉ thấy Trần Thiên trong tình trạng khoả thân nằm trên giường, bên cạnh...
Bên cạnh trống không!
Thùy Linh buột miệng la lên:
"Sao lại thế này?! Helen đâu!?"
Đến khi cô ta kịp thời nhận ra mình nói hớ thì Daniel cũng đã nghe rõ ràng. Cậu lạnh lùng mở miệng:
"Helen làm sao có thể ở đây? Hay là vốn dĩ chị ấy cũng bị cô sắp đặt ở chỗ này?"
" Làm, làm sao có thể. Chị không có..." Thùy Linh trắng bệch cả mặt, lắp bắp muốn giải thích.
Không khí trong phòng lập tức giảm xuống âm độ, lạnh đến nỗi Thùy Linh phát run. Mà Trần Thiên đang nằm trên giường cũng bị lạnh tỉnh.
"Linh?" Hắn mơ hồ nhìn thấy bóng người đứng trước cửa.
Thùy Linh nén sợ hãi trong lòng, ép mình bật khóc nức nở. Ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Trần Thiên:
"Anh, anh... Tôi không ngờ anh là loại người như thế. Đám đàn ông các người, tất cả đều không đáng tin! Đã có hôn ước với tôi, còn gian díu cùng người phụ nữ khác! Anh coi tôi là cái gì?!"
"Linh, để anh giải thích đã!" Trần Thiên choáng váng đầu óc, định bước xuống giường lại phát hiện thân thể không mảnh vải che thân, nhất thời rối rắm không biết làm sao.
"Giải thích? Sự thật đã bày ra trước mắt như vậy, anh còn muốn giải thích!? Tôi nói cho anh biết, chúng ta lập tức hủy bỏ hôn ước, vĩnh viễn không bao giờ liên quan đến nhau nữa!"
Cuối cùng, mặc kệ Trần Thiên hớt ha hớt hải muốn biện minh, Thùy Linh bỏ chạy ra ngoài. Sự thật là muốn đóng kịch đạt một chút, hơn nữa cô cũng không muốn đứng bên cạnh Daniel quá lâu, quá sợ hãi!
Trần Thiên vội vàng mặc quần áo, giày cũng không đi, đuổi theo Thùy Linh.
Đám vệ sĩ hết việc, lần lượt bỏ về.
Trong phòng chỉ còn lại Daniel cùng Cát Tường đang trốn dưới gầm giường.
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành! Người chơi muốn thoát game ngay lập tức?]
[No]
[Đã xác nhận. Người chơi còn 30 phút ở lại thế giới này.]
[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:
+ Thuốc giải độc (sử dụng trong trường hợp bị gây mê, trúng độc,...) <tự động sử dụng>
+ Xếp thứ 210 trên bảng xếp hạng
+ 100 tiền vàng (dùng để mua vật phẩm hỗ trợ khi cần)
+ Mở khóa thuộc tính: Họa sĩ]
Cát Tường mừng rỡ đến nỗi quên mất bản thân đang trốn chui, 'oành' một tiếng ngồi bật dậy, đầu va mạnh vào gầm giường, đau đến chảy nước mắt.
Daniel đang định rời đi, đột nhiên bị tiếng động kì quái kia kéo lại. Tay đặt trên nắm cửa của cậu hơi run lên, từng bước đến gần giường.
"Helen?"
"..." Đừng đến đây! Không có ai đâu!
"Là chị đúng không? Ra ngoài đi, em nghe thấy tiếng chị rồi."
"...Được rồi..."
Cát Tường chật vật chui từ gầm giường ra, ngượng ngùng cười nhìn Daniel.
Ánh mắt cậu lạnh lùng đến thấu xương, đáy mắt lóe lên tia sáng cuồng nộ.
"Chị... ở đây cùng với tên kia?"
'Tên kia' trong lời Daniel là chỉ Trần Thiên. Cát Tường nhíu mày, mở miệng:
"Nghe chị nói..."
"Em hỏi chị ở đây cùng em rể mình có đúng không!?" Daniel gào lên, hai mắt cậu đỏ bừng, thân thể loạng choạng suýt ngã.
Cát Tường vừa vươn tay ra muốn đỡ, lập tức bị cậu hất bay.
"Đừng chạm vào em! Đồ nói dối!"
Daniel quay đầu chạy ra khỏi phòng. Ngay khi cậu vừa quay đầu, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống gò má. Rõ ràng đã biết tất cả đều là do
Catherina sắp đặt, nhưng cậu vẫn khó chịu phát điên lên. Cậu vẫn còn nhớ, Helen đã đuổi theo Trần Thiên ngay khi hắn ta rời nhà, dù cho cậu đè nén ghen tỵ trong lòng, dù cho cậu luôn miệng nói nhất định phải tin cô, nhưng chung quy, cậu vẫn sợ hãi, vẫn ghen tỵ muốn chết! Bởi vậy cậu mới đi theo Thùy Linh, mới giận dữ đến mất kiểm soát thế này...
Cát Tường trầm mặc nhìn Daniel chạy đi, cô mím môi, xoay người lấy chìa khóa ô tô, một mình lái xe rời khỏi quán bar.
Trên đường xe cộ đông đúc, trong đầu cô dần vang lên âm thanh máy móc đếm ngược:
[10, 9, 8...]
[...3, 2, 1]
Cát Tường buông lỏng vô lăng, một chiếc xe tải dùng tốc độ khủng khiếp đâm sầm vào cô.
Trước khi out game, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng người ầm ĩ, nhốn nháo gọi xe cứu thương.
Màn 1, kết thúc.
Nhưng thể lực của cô hiện tại quả thực không đủ để dìu một tên đàn ông thân cao thước tám, lại còn đang bất tỉnh nhân sự vào phòng tắm.
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Cát Tường nghe loáng thoáng thấy bên ngoài có tiếng Thùy Linh. Cô vội vàng chui xuống gầm giường. Trần Thiên ấy à? Dẹp mẹ đi, danh dự của cô mới là quan trọng nhất, ít ra cũng không để Thùy Linh thực hiện được âm mưu.
Thùy Linh dẫn theo Daniel tiến vào quán bar, chắc mẩm lần này có thể loại bỏ đám chướng ngại vật, trong lòng vui rạo rực, ngoài mặt lại vẫn tỏ ra ngưng trọng, u buồn.
"Tiểu thư Catherina!" Một tên vệ sĩ nghiêm chỉnh chào hỏi.
"Trần thiếu...ở bên trong sao?" Thùy Linh run rẩy hỏi.
"Cái này..." Đám vệ sĩ lộ vẻ khó xử.
Daniel lạnh lùng nhìn, trầm giọng:
"Bớt nói nhảm. Helen đâu?"
Thùy Linh cắn răng, hai tay nắm chặt. Hừ, Daniel, để xem lát nữa cưng còn có thể bình tĩnh như vậy được không.
"Mau mở cửa phòng!" Thùy Linh ra lệnh cho đám vệ sĩ.
Bọn chúng sau vài giây 'chần chừ' đành phải mở cửa. Căn phòng tối om, nương nhờ ánh đèn ngoài hành lang hắt vào mà có thể thấy mờ mờ một bóng người trên giường.
'Tách'
Thùy Linh bật đèn lên.
Chỉ thấy Trần Thiên trong tình trạng khoả thân nằm trên giường, bên cạnh...
Bên cạnh trống không!
Thùy Linh buột miệng la lên:
"Sao lại thế này?! Helen đâu!?"
Đến khi cô ta kịp thời nhận ra mình nói hớ thì Daniel cũng đã nghe rõ ràng. Cậu lạnh lùng mở miệng:
"Helen làm sao có thể ở đây? Hay là vốn dĩ chị ấy cũng bị cô sắp đặt ở chỗ này?"
" Làm, làm sao có thể. Chị không có..." Thùy Linh trắng bệch cả mặt, lắp bắp muốn giải thích.
Không khí trong phòng lập tức giảm xuống âm độ, lạnh đến nỗi Thùy Linh phát run. Mà Trần Thiên đang nằm trên giường cũng bị lạnh tỉnh.
"Linh?" Hắn mơ hồ nhìn thấy bóng người đứng trước cửa.
Thùy Linh nén sợ hãi trong lòng, ép mình bật khóc nức nở. Ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Trần Thiên:
"Anh, anh... Tôi không ngờ anh là loại người như thế. Đám đàn ông các người, tất cả đều không đáng tin! Đã có hôn ước với tôi, còn gian díu cùng người phụ nữ khác! Anh coi tôi là cái gì?!"
"Linh, để anh giải thích đã!" Trần Thiên choáng váng đầu óc, định bước xuống giường lại phát hiện thân thể không mảnh vải che thân, nhất thời rối rắm không biết làm sao.
"Giải thích? Sự thật đã bày ra trước mắt như vậy, anh còn muốn giải thích!? Tôi nói cho anh biết, chúng ta lập tức hủy bỏ hôn ước, vĩnh viễn không bao giờ liên quan đến nhau nữa!"
Cuối cùng, mặc kệ Trần Thiên hớt ha hớt hải muốn biện minh, Thùy Linh bỏ chạy ra ngoài. Sự thật là muốn đóng kịch đạt một chút, hơn nữa cô cũng không muốn đứng bên cạnh Daniel quá lâu, quá sợ hãi!
Trần Thiên vội vàng mặc quần áo, giày cũng không đi, đuổi theo Thùy Linh.
Đám vệ sĩ hết việc, lần lượt bỏ về.
Trong phòng chỉ còn lại Daniel cùng Cát Tường đang trốn dưới gầm giường.
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành! Người chơi muốn thoát game ngay lập tức?]
[No]
[Đã xác nhận. Người chơi còn 30 phút ở lại thế giới này.]
[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:
+ Thuốc giải độc (sử dụng trong trường hợp bị gây mê, trúng độc,...) <tự động sử dụng>
+ Xếp thứ 210 trên bảng xếp hạng
+ 100 tiền vàng (dùng để mua vật phẩm hỗ trợ khi cần)
+ Mở khóa thuộc tính: Họa sĩ]
Cát Tường mừng rỡ đến nỗi quên mất bản thân đang trốn chui, 'oành' một tiếng ngồi bật dậy, đầu va mạnh vào gầm giường, đau đến chảy nước mắt.
Daniel đang định rời đi, đột nhiên bị tiếng động kì quái kia kéo lại. Tay đặt trên nắm cửa của cậu hơi run lên, từng bước đến gần giường.
"Helen?"
"..." Đừng đến đây! Không có ai đâu!
"Là chị đúng không? Ra ngoài đi, em nghe thấy tiếng chị rồi."
"...Được rồi..."
Cát Tường chật vật chui từ gầm giường ra, ngượng ngùng cười nhìn Daniel.
Ánh mắt cậu lạnh lùng đến thấu xương, đáy mắt lóe lên tia sáng cuồng nộ.
"Chị... ở đây cùng với tên kia?"
'Tên kia' trong lời Daniel là chỉ Trần Thiên. Cát Tường nhíu mày, mở miệng:
"Nghe chị nói..."
"Em hỏi chị ở đây cùng em rể mình có đúng không!?" Daniel gào lên, hai mắt cậu đỏ bừng, thân thể loạng choạng suýt ngã.
Cát Tường vừa vươn tay ra muốn đỡ, lập tức bị cậu hất bay.
"Đừng chạm vào em! Đồ nói dối!"
Daniel quay đầu chạy ra khỏi phòng. Ngay khi cậu vừa quay đầu, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống gò má. Rõ ràng đã biết tất cả đều là do
Catherina sắp đặt, nhưng cậu vẫn khó chịu phát điên lên. Cậu vẫn còn nhớ, Helen đã đuổi theo Trần Thiên ngay khi hắn ta rời nhà, dù cho cậu đè nén ghen tỵ trong lòng, dù cho cậu luôn miệng nói nhất định phải tin cô, nhưng chung quy, cậu vẫn sợ hãi, vẫn ghen tỵ muốn chết! Bởi vậy cậu mới đi theo Thùy Linh, mới giận dữ đến mất kiểm soát thế này...
Cát Tường trầm mặc nhìn Daniel chạy đi, cô mím môi, xoay người lấy chìa khóa ô tô, một mình lái xe rời khỏi quán bar.
Trên đường xe cộ đông đúc, trong đầu cô dần vang lên âm thanh máy móc đếm ngược:
[10, 9, 8...]
[...3, 2, 1]
Cát Tường buông lỏng vô lăng, một chiếc xe tải dùng tốc độ khủng khiếp đâm sầm vào cô.
Trước khi out game, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng người ầm ĩ, nhốn nháo gọi xe cứu thương.
Màn 1, kết thúc.
Bình luận facebook