Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Ma cà rồng cuồng chiếm hữu (3)
Lần thứ hai gặp lại Ái Nhĩ Lạp Tư là trong bữa cơm gặp mặt các vị trưởng bối. Ban đầu gia tộc Ái Nhĩ còn có điểm không hài lòng vì nghe nhiều lời đồn về cá tính bạo ngược của Cổn Na, nhưng dần dà họ đã hoàn toàn bị chinh phục. Mỗi một cử chỉ lời nói của cô đều toát lên vẻ tao nhã lịch thiệp của một vị tiểu thư, khí chất này cho dù là đại quý tộc cũng phải rèn luyện rất lâu mới có được, Cổn Na còn trẻ như vậy, làm việc lại đâu ra đấy, quả nhiên là không thể tin vào lời đồn.
"Lạp Tích, sau này Cổn Na về nhà mình, con phải học tập con bé nhiều đấy." Phu nhân Ái Nhĩ lắc đầu cười nhìn Ái Nhĩ Lạp Tích.
So với Cổn Na, Lạp Tích vẫn còn non kém lắm, dạy bảo bao nhiêu lần nhưng vẫn cứ tùy tiện như vậy, cứ như đứa trẻ con chẳng bao giờ lớn nổi.
"Còn chưa biết có vào được không, hừ." Ái Nhĩ Lạp Tích giận tái mặt, quăng dĩa trong tay xuống.
Lại là Cổn Na, lúc nào cũng là Cổn Na, mấy cái lễ nghi quý tộc vừa khó vừa rắc rối, cô có muốn học cũng lực bất tòng tâm, sao mẹ không hiểu cơ chứ?
"Lạp Tích, không được ăn nói lung tung!" Ái Nhĩ phu nhân vội quát to.
Lạp Tư cũng quay sang liếc nhìn cô một cái, ánh mắt bình thản nhưng khiến Ái Nhĩ Lạp Tích lạnh cả sống lưng, vội vàng cúi đầu tiếp tục hậm hực ăn.
Cổn Na thong dong lau miệng, khóe môi nhếch lên một chút, chẳng qua che giấu dưới lớp khăn, mọi người không ai nhìn thấy, ngoại trừ Ái Nhĩ Lạp Tư ngồi ngay bên cạnh cô. Đôi mắt hắn lóe lên một cái, không rõ suy nghĩ điều gì.
Bữa ăn kết thúc, Ái Nhĩ Lạp Tích chẳng nói chẳng rằng đứng dậy bỏ về phòng. Phu nhân Ái Nhĩ ngượng ngùng nhìn Cổn Na:
"Xin lỗi cháu nhé, con bé còn trẻ con lắm, nó không có ý xấu đâu."
"Vâng, cháu hiểu mà." Cổn Na nhợt nhạt cười. Trẻ con ấy à, nhiều lúc mới là đáng sợ nhất, bởi vì chúng không phân biệt được đúng sai thiện ác.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng dao nĩa va chạm chói tai, Cổn Na quay đầu nhìn sang. Ái Nhĩ Lạp Tư cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống nhìn không thấy khuôn mặt, hắn bình thản đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra:
"Con xin phép về phòng."
Chỉ là cho dù thái độ có bình thản thế nào, bàn tay siết chặt lấy khăn trải bàn đến nỗi hiện rõ mồn một các khớp xương trắng bệch lại đang bán đứng hắn. Có điều gì đó không ổn thì phải.
Cổn Na hứng thú ngập tràn nhìn theo bóng lưng của Ái Nhĩ Lạp Tư bước lên cầu thang. Đã rất lâu cô không liên hệ với hệ thống trong lúc làm nhiệm vụ, đó cũng là luật của trò chơi, việc trò chuyện với hệ thống giống như hack game vậy, dựa vào hệ thống để thu thập thông tin là không công bằng với những người chơi khác, cũng không công bằng với nữ chính trong cốt truyện. Cạnh tranh công bằng không phải tốt nhất sao? Thứ mà bản thân muốn có, nên dựa vào chính mình đến lấy. Bí mật của Ái Nhĩ Lạp Tư, có lẽ cô nên tự mình tìm hiểu.
"Lẽ nào 'nó' đến sao?" Ái Nhĩ phu nhân lo lắng nhìn sang chồng.
Chỉ nghe một tiếng thở dài, ngoài trời là ánh trăng tròn vành vạnh sáng ngời. Lại là một đêm trăng tròn.
oOo
Ái Nhĩ Lạp Tích nằm trên giường trằn trọc, mỗi lần đến ngày này, tính khí của Ái Nhĩ Lạp Tư lại trở nên cực kì khủng bố, bất kì ai bước vào phòng hắn cũng ngay lập tức bị giết chết. Ngay cả cô, nếu như lần đó không phải mẹ đến kịp, có lẽ cũng đã bị chính tay hắn giết rồi.
Nghĩ đến mà sợ.
Đột nhiên, một ý nghĩ ác độc nảy lên trong đầu Ái Nhĩ Lạp Tích, cô bật dậy khỏi giường, chân trần chạy đi tìm Cổn Na.
"Chị Cổn Na!" Lạp Tích ngọt ngào gọi.
"Chuyện gì vậy?" Cổn Na quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
"Anh trai em xảy ra chuyện rồi! Em không vào được phòng của anh ấy nữa, chị mau đến xem đi!"
Cổn Na nhếch môi cười, nữ chính lại định chơi trò gì đây? Bảo vệ không gọi, ngược lại tìm đến cô, chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì rồi. Có điều bộ dạng của Ái Nhĩ Lạp Tư hôm nay rất lạ, cô cũng cần một cơ hội để lẻn vào phòng hắn tìm hiểu, mà Ái Nhĩ Lạp Tích, vừa vặn đem cơ hội đó đến cho cô.
"Được, em dẫn đường đi."
Ái Nhĩ Lạp Tích khinh thường cười nhạo, cứ chờ đó, một lát nữa xem cô còn mạng mà bước ra ngoài không.
Hai người đi đến trước cửa phòng Ái Nhĩ Lạp Tư, phía bên kia cánh cửa im lìm đến đáng sợ, Ái Nhĩ Lạp Tích lạnh toát cả sống lưng, lén lút lùi lại phía sau rồi trốn về phòng mình. Cổn Na liếc nhìn cô chạy còn nhanh hơn thỏ, nhịn không được bật cười, muốn hại người cũng nên có chút bản lĩnh chứ, thật là non tay.
Gõ cửa mấy cái, bên trong lập tức vang lên âm thanh gào rống của Lạp Tư:
"Cút!"
Đồng thời tiếng vật nặng đập vào cửa, rơi xuống vỡ tan tành. Cổn Na nhướng mày, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bên trong tối đen như mực, nhưng mà đôi mắt của quỷ hút máu có khả năng nhìn trong đêm, giúp cho Cổn Na có thể nhìn rõ mọi vật.
"Lạp Tích, sau này Cổn Na về nhà mình, con phải học tập con bé nhiều đấy." Phu nhân Ái Nhĩ lắc đầu cười nhìn Ái Nhĩ Lạp Tích.
So với Cổn Na, Lạp Tích vẫn còn non kém lắm, dạy bảo bao nhiêu lần nhưng vẫn cứ tùy tiện như vậy, cứ như đứa trẻ con chẳng bao giờ lớn nổi.
"Còn chưa biết có vào được không, hừ." Ái Nhĩ Lạp Tích giận tái mặt, quăng dĩa trong tay xuống.
Lại là Cổn Na, lúc nào cũng là Cổn Na, mấy cái lễ nghi quý tộc vừa khó vừa rắc rối, cô có muốn học cũng lực bất tòng tâm, sao mẹ không hiểu cơ chứ?
"Lạp Tích, không được ăn nói lung tung!" Ái Nhĩ phu nhân vội quát to.
Lạp Tư cũng quay sang liếc nhìn cô một cái, ánh mắt bình thản nhưng khiến Ái Nhĩ Lạp Tích lạnh cả sống lưng, vội vàng cúi đầu tiếp tục hậm hực ăn.
Cổn Na thong dong lau miệng, khóe môi nhếch lên một chút, chẳng qua che giấu dưới lớp khăn, mọi người không ai nhìn thấy, ngoại trừ Ái Nhĩ Lạp Tư ngồi ngay bên cạnh cô. Đôi mắt hắn lóe lên một cái, không rõ suy nghĩ điều gì.
Bữa ăn kết thúc, Ái Nhĩ Lạp Tích chẳng nói chẳng rằng đứng dậy bỏ về phòng. Phu nhân Ái Nhĩ ngượng ngùng nhìn Cổn Na:
"Xin lỗi cháu nhé, con bé còn trẻ con lắm, nó không có ý xấu đâu."
"Vâng, cháu hiểu mà." Cổn Na nhợt nhạt cười. Trẻ con ấy à, nhiều lúc mới là đáng sợ nhất, bởi vì chúng không phân biệt được đúng sai thiện ác.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng dao nĩa va chạm chói tai, Cổn Na quay đầu nhìn sang. Ái Nhĩ Lạp Tư cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống nhìn không thấy khuôn mặt, hắn bình thản đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra:
"Con xin phép về phòng."
Chỉ là cho dù thái độ có bình thản thế nào, bàn tay siết chặt lấy khăn trải bàn đến nỗi hiện rõ mồn một các khớp xương trắng bệch lại đang bán đứng hắn. Có điều gì đó không ổn thì phải.
Cổn Na hứng thú ngập tràn nhìn theo bóng lưng của Ái Nhĩ Lạp Tư bước lên cầu thang. Đã rất lâu cô không liên hệ với hệ thống trong lúc làm nhiệm vụ, đó cũng là luật của trò chơi, việc trò chuyện với hệ thống giống như hack game vậy, dựa vào hệ thống để thu thập thông tin là không công bằng với những người chơi khác, cũng không công bằng với nữ chính trong cốt truyện. Cạnh tranh công bằng không phải tốt nhất sao? Thứ mà bản thân muốn có, nên dựa vào chính mình đến lấy. Bí mật của Ái Nhĩ Lạp Tư, có lẽ cô nên tự mình tìm hiểu.
"Lẽ nào 'nó' đến sao?" Ái Nhĩ phu nhân lo lắng nhìn sang chồng.
Chỉ nghe một tiếng thở dài, ngoài trời là ánh trăng tròn vành vạnh sáng ngời. Lại là một đêm trăng tròn.
oOo
Ái Nhĩ Lạp Tích nằm trên giường trằn trọc, mỗi lần đến ngày này, tính khí của Ái Nhĩ Lạp Tư lại trở nên cực kì khủng bố, bất kì ai bước vào phòng hắn cũng ngay lập tức bị giết chết. Ngay cả cô, nếu như lần đó không phải mẹ đến kịp, có lẽ cũng đã bị chính tay hắn giết rồi.
Nghĩ đến mà sợ.
Đột nhiên, một ý nghĩ ác độc nảy lên trong đầu Ái Nhĩ Lạp Tích, cô bật dậy khỏi giường, chân trần chạy đi tìm Cổn Na.
"Chị Cổn Na!" Lạp Tích ngọt ngào gọi.
"Chuyện gì vậy?" Cổn Na quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
"Anh trai em xảy ra chuyện rồi! Em không vào được phòng của anh ấy nữa, chị mau đến xem đi!"
Cổn Na nhếch môi cười, nữ chính lại định chơi trò gì đây? Bảo vệ không gọi, ngược lại tìm đến cô, chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì rồi. Có điều bộ dạng của Ái Nhĩ Lạp Tư hôm nay rất lạ, cô cũng cần một cơ hội để lẻn vào phòng hắn tìm hiểu, mà Ái Nhĩ Lạp Tích, vừa vặn đem cơ hội đó đến cho cô.
"Được, em dẫn đường đi."
Ái Nhĩ Lạp Tích khinh thường cười nhạo, cứ chờ đó, một lát nữa xem cô còn mạng mà bước ra ngoài không.
Hai người đi đến trước cửa phòng Ái Nhĩ Lạp Tư, phía bên kia cánh cửa im lìm đến đáng sợ, Ái Nhĩ Lạp Tích lạnh toát cả sống lưng, lén lút lùi lại phía sau rồi trốn về phòng mình. Cổn Na liếc nhìn cô chạy còn nhanh hơn thỏ, nhịn không được bật cười, muốn hại người cũng nên có chút bản lĩnh chứ, thật là non tay.
Gõ cửa mấy cái, bên trong lập tức vang lên âm thanh gào rống của Lạp Tư:
"Cút!"
Đồng thời tiếng vật nặng đập vào cửa, rơi xuống vỡ tan tành. Cổn Na nhướng mày, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bên trong tối đen như mực, nhưng mà đôi mắt của quỷ hút máu có khả năng nhìn trong đêm, giúp cho Cổn Na có thể nhìn rõ mọi vật.
Bình luận facebook