-
Quyển 2 - Chương 35: Kinh hồn bãi đậu xe
Tôi chưa từng vào bãi đậu xe vào giờ này, theo thật sát phía sau anh. Bước chân anh rất lớn, một bước bằng hai bước của tôi. Một hồi lâudường như cuối cùng phát hiện được tôi đang cố hết sức mới đi chậm lạichờ tôi.
Tôi không có thể chất yếu đuối, chẳng qua lại chạy trước mặt lão đại sẽ rất mất hình tượng đó.
Đương đi vào trong bỗng nghe có tiếng giày vang lên lanh lảnh, nệntừng bước từng bước lên nền đất… Nhất thời lông măng của tôi đều dựng cả lên, nếu như không có kẹp tóc, xem ra tóc cũng dựng đứng lên rồi.
Theo bản năng tôi chạy vượt qua mặt lão đại một chút. Được rồi lãođại, tôi thật sự không phải gian thần. Nếu như xảy ra chuyện gì, dù tôicó chạy cũng sẽ báo cảnh sát….
Nếu như chạy không thoát thì sao?
Đoạn phim kinh dị xem trước kia ùa đến từng màn từng màn, anh bỗng dừng lại nhìn tôi: “Sợ à?”
Âm thanh đôi giày kia rất nhỏ, thỉnh thoảng nghe thấy thỉnh thoảng mơ hồ. Phủ nhận thì quá mức giả tạo, thừa nhận thì lại khiến tôi cảm thấymất thể diện, đành cười gượng: “Lão đại thật sáng suốt, điều này cũng bị anh nhìn ra.”
Anh bỗng nắm tay tôi, tôi hóa đá từ đầu đến chân. Giọng nói của anh cũng thoáng ấm áp: “Em đang run kìa.”
Không biết là nhiệt độ ai cao hơn, tay tôi rỉ mồ hôi. Vóc dáng anhcao một mét tám lăm khiến tôi ôm một chút hi vọng, có lẽ sẽ thật sự xảyra chuyện gì cũng có thể gánh vác được chứ?
Tiếng giày cao gót kia từ từ đến gần, như vang lên từ bốn phương támhướng. Cuối cùng tôi thở phào nhẹ nhõm trong không gian ngột ngạt củatầng hầm để xe. Là một người, một cô gái.
Anh cũng nhìn thấy, kéo tôi sang bên cạnh theo bản năng. Sau đó mở cửa xe, khẽ nói: “Lên xe trước đi.”
Sau đó một giọng nói sắc bén vang lên: “Tần Tấn!”
Giọng nói này quá mức chói tai, trong một cái chớp mắt đã phá tan suy nghĩ không thích hợp ngày hôm nay của tôi. Tim cũng đập chậm lại.
“Cô ta là ai? Giữa chừng anh bỏ đi là vì tìm cô ta à?” Cô gái kia từtừ đến gần, mái tóc xoăn màu vàng, trang điểm màu khói đậm, quần shortmàu đỏ, quan trọng nhất là….. cô ta 34C.
Người chưa đến nhưng mùi hương đã đến.
Hình ảnh vốn quyến rũ nhưng lửa giận trong mắt hoàn toàn phá hỏng vẻdịu dàng đáng yêu của cô ta. Tần Tấn hơi nhíu mày, giọng nói của cô tavẫn sặc mùi kéo binh hỏi tội: “Cô ta là ai?”
“Cô ta là ai cần phải báo cáo cho cô sao?” Tôi có chút bội phục lãođại nhà tôi rồi. Đối mặt với phụ nữa nóng giận bừng bừng như thế còn cóthể bĩnh tĩnh mặt không đổi sắc.
“Trách sao… trách sao anh lại lạnh nhạt như vậy với tôi…” Cô gái kiabắt đầu cười, tôi cảm thấy cả người như bị cảm lạnh. Tuy lúc này xen mồm vào là hành động ngu ngốc vô cùng, nhưng cuối cùng tôi không thể nhìnthấy lão đại tôi mất mặt. Nếu như anh mất mặt thì còn cần tôi làm gì?
Nếu nói thư ký là để bị sỉ vã, sẻ chia lo lắng, chịu oan ức thay cho người khác thì cũng đúng.
“Tần tổng, vị tiểu thư thanh cao này là vị hôn thê của anh à?” Tôimỉm cười chuyên nghiệp đi đến, cung kính nhún nhường. Quả nhiên là lửagiận của đối phương cũng bớt đi, tao nhã vén một lọn tóc vàng rũ trêntrán, khẽ giảm âm lượng: “Cô là ai?”
Tôi hơi cúi chào: “Tôi là Đông Phương Lạc thư ký của Tần tổng.”
“Thư ký?” Cô ta nhướng mày lên, tôi lại thấy không ổn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, xin hỏi cô là?”
Lúc này vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta thuộc về tầng lớp giàu có: “Tôi là Thi Lạc Y.”
“Ồ, hóa ra cô chính là cô Thi.” Tôi mỉm cười, tôi thường xuyên thấycô ta trên ảnh bìa Fashion Magazine. Đầu óc sáng lên, ra vẻ hoàn toàncung kính như trung thần đối với chủ mẫu của mình, còn pha lẫn chút kinh ngạc: “Thường xuyên nghe Tần tổng nhắc đến cô, thế mà lại xinh đẹp nhưvậy.”
“Vậy sao?” Sắc mặt cô ta hoàn toàn hòa hoãn, nụ cười điềm tĩnh: “Nhất định là anh ấy nói xấu tôi rồi.”
“Nào có chứ, không tin ngày mai cô có thể đến công ty hỏi thử xem…”Các đồng chí chớ trách tôi, tôi bị ép buộc thôi: “Hôm nay Tần tổng độtngột nhớ ra để quên văn kiện trong phòng làm việc, đúng lúc tôi lại làmthêm giờ. Vốn là định đưa tôi về….” Tôi mờ ám nhìn xem lão đại, sắc mặtanh sa sầm: “Có điều cô Thi lại đến sợ là không được rồi. Tôi đi trước,các người từ từ chuyện trò nhé.”
Nơi thị phi không nên ở lâu, giải thích xong tôi lập tức xin lão đạicho đi: “Vậy Tần tổng, tôi đi trước.” Nói xong, không đợi anh trả lờitôi đã lập tức quay người chạy ra cửa.
Giống như bay khỏi bãi đậu xe, không khí bên trong thật quá yên tĩnhđến mức khiến người ta không chịu được. Sau khi đi ra ngoài nhận đượcđiện thoại của Trần Nhiên: “Đến đâu rồi?”
“Ặc, Trần tổng, cô Thi đến tìm Tần tổng rồi, bên kia… hình như tôi không đến được nữa.”
“Thi Lạc Y? Sao cô ta biết Tần Tấn về công ty chứ hả? Bây giờ cô ởđâu?” Anh ta hỏi một hơi mấy câu, có điều may là không cần tôi trả lời:“Tôi ư? Chuẩn bị về nhà.”
“Khốn kiếp!! Hôm nay là sinh nhật anh ta, vất vã lắm mới thoát khỏiđám người dây dưa kia để họp mặt mấy người chúng ta. Bây giờ bọn tôi đãđến rồi, chỉ còn chờ cô.”
“Hả?” Tôi lau mồ hôi: “Vậy sao anh không nói sớm? Tôi cũng chưa chuẩn bị quà nữa…”
“Có thời gian bù lại sau đi. Bây giờ cô ở đâu?”
“Dưới lầu công ty.”
“Cô chờ đi, Tần Tấn chắc sẽ ra ngay thôi.”
Tôi yên lặng cúp điện thoại, xe của anh đã quẹt thẻ chạy ra. Dừng lại bên cạnh tôi, theo lễ nghi, tôi phải ngồi ghế lái phụ, nếu không thìchẳng khác gì xem anh ta là tài xế của tôi.
Tôi mở cửa xe ra ngồi vào, sắc mặt anh hơi khó coi, không nhanh không chậm lái xe đi. Ban đêm thành phố S xe cộ không ngớt, đèn xe sáng rựcsoi trên gương mặt kiên nghị của anh đủ mọi sắc thái, hoặc là lạnh lùng, hoặc là tươi vui.
Tôi thử tìm chút chuyện để nói: “Lão đại, xem ra diễm phúc của anh không nhỏ nha.”
Có lẽ là ánh sáng thật sự quá mờ, sắc mặt của anh hơi biến thành màu đen.
“Cô Thi kia hình như còn nổi tiếng hơn cả Lạc Khiên nữa.” Tôi tiếp tục nịnh nọt, ngay cả một tiếng anh cũng không đáp lại.
Xe từ từ chạy vào cư xá Vịnh Thiển Thủy. Đây là đi đâu? Tôi quan sátngoài cửa sổ một chút, quay đầu lại nhìn vào mắt anh, chỉ một cái anh đã mở miệng: “Nhà anh.”
Tôi không có thể chất yếu đuối, chẳng qua lại chạy trước mặt lão đại sẽ rất mất hình tượng đó.
Đương đi vào trong bỗng nghe có tiếng giày vang lên lanh lảnh, nệntừng bước từng bước lên nền đất… Nhất thời lông măng của tôi đều dựng cả lên, nếu như không có kẹp tóc, xem ra tóc cũng dựng đứng lên rồi.
Theo bản năng tôi chạy vượt qua mặt lão đại một chút. Được rồi lãođại, tôi thật sự không phải gian thần. Nếu như xảy ra chuyện gì, dù tôicó chạy cũng sẽ báo cảnh sát….
Nếu như chạy không thoát thì sao?
Đoạn phim kinh dị xem trước kia ùa đến từng màn từng màn, anh bỗng dừng lại nhìn tôi: “Sợ à?”
Âm thanh đôi giày kia rất nhỏ, thỉnh thoảng nghe thấy thỉnh thoảng mơ hồ. Phủ nhận thì quá mức giả tạo, thừa nhận thì lại khiến tôi cảm thấymất thể diện, đành cười gượng: “Lão đại thật sáng suốt, điều này cũng bị anh nhìn ra.”
Anh bỗng nắm tay tôi, tôi hóa đá từ đầu đến chân. Giọng nói của anh cũng thoáng ấm áp: “Em đang run kìa.”
Không biết là nhiệt độ ai cao hơn, tay tôi rỉ mồ hôi. Vóc dáng anhcao một mét tám lăm khiến tôi ôm một chút hi vọng, có lẽ sẽ thật sự xảyra chuyện gì cũng có thể gánh vác được chứ?
Tiếng giày cao gót kia từ từ đến gần, như vang lên từ bốn phương támhướng. Cuối cùng tôi thở phào nhẹ nhõm trong không gian ngột ngạt củatầng hầm để xe. Là một người, một cô gái.
Anh cũng nhìn thấy, kéo tôi sang bên cạnh theo bản năng. Sau đó mở cửa xe, khẽ nói: “Lên xe trước đi.”
Sau đó một giọng nói sắc bén vang lên: “Tần Tấn!”
Giọng nói này quá mức chói tai, trong một cái chớp mắt đã phá tan suy nghĩ không thích hợp ngày hôm nay của tôi. Tim cũng đập chậm lại.
“Cô ta là ai? Giữa chừng anh bỏ đi là vì tìm cô ta à?” Cô gái kia từtừ đến gần, mái tóc xoăn màu vàng, trang điểm màu khói đậm, quần shortmàu đỏ, quan trọng nhất là….. cô ta 34C.
Người chưa đến nhưng mùi hương đã đến.
Hình ảnh vốn quyến rũ nhưng lửa giận trong mắt hoàn toàn phá hỏng vẻdịu dàng đáng yêu của cô ta. Tần Tấn hơi nhíu mày, giọng nói của cô tavẫn sặc mùi kéo binh hỏi tội: “Cô ta là ai?”
“Cô ta là ai cần phải báo cáo cho cô sao?” Tôi có chút bội phục lãođại nhà tôi rồi. Đối mặt với phụ nữa nóng giận bừng bừng như thế còn cóthể bĩnh tĩnh mặt không đổi sắc.
“Trách sao… trách sao anh lại lạnh nhạt như vậy với tôi…” Cô gái kiabắt đầu cười, tôi cảm thấy cả người như bị cảm lạnh. Tuy lúc này xen mồm vào là hành động ngu ngốc vô cùng, nhưng cuối cùng tôi không thể nhìnthấy lão đại tôi mất mặt. Nếu như anh mất mặt thì còn cần tôi làm gì?
Nếu nói thư ký là để bị sỉ vã, sẻ chia lo lắng, chịu oan ức thay cho người khác thì cũng đúng.
“Tần tổng, vị tiểu thư thanh cao này là vị hôn thê của anh à?” Tôimỉm cười chuyên nghiệp đi đến, cung kính nhún nhường. Quả nhiên là lửagiận của đối phương cũng bớt đi, tao nhã vén một lọn tóc vàng rũ trêntrán, khẽ giảm âm lượng: “Cô là ai?”
Tôi hơi cúi chào: “Tôi là Đông Phương Lạc thư ký của Tần tổng.”
“Thư ký?” Cô ta nhướng mày lên, tôi lại thấy không ổn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, xin hỏi cô là?”
Lúc này vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta thuộc về tầng lớp giàu có: “Tôi là Thi Lạc Y.”
“Ồ, hóa ra cô chính là cô Thi.” Tôi mỉm cười, tôi thường xuyên thấycô ta trên ảnh bìa Fashion Magazine. Đầu óc sáng lên, ra vẻ hoàn toàncung kính như trung thần đối với chủ mẫu của mình, còn pha lẫn chút kinh ngạc: “Thường xuyên nghe Tần tổng nhắc đến cô, thế mà lại xinh đẹp nhưvậy.”
“Vậy sao?” Sắc mặt cô ta hoàn toàn hòa hoãn, nụ cười điềm tĩnh: “Nhất định là anh ấy nói xấu tôi rồi.”
“Nào có chứ, không tin ngày mai cô có thể đến công ty hỏi thử xem…”Các đồng chí chớ trách tôi, tôi bị ép buộc thôi: “Hôm nay Tần tổng độtngột nhớ ra để quên văn kiện trong phòng làm việc, đúng lúc tôi lại làmthêm giờ. Vốn là định đưa tôi về….” Tôi mờ ám nhìn xem lão đại, sắc mặtanh sa sầm: “Có điều cô Thi lại đến sợ là không được rồi. Tôi đi trước,các người từ từ chuyện trò nhé.”
Nơi thị phi không nên ở lâu, giải thích xong tôi lập tức xin lão đạicho đi: “Vậy Tần tổng, tôi đi trước.” Nói xong, không đợi anh trả lờitôi đã lập tức quay người chạy ra cửa.
Giống như bay khỏi bãi đậu xe, không khí bên trong thật quá yên tĩnhđến mức khiến người ta không chịu được. Sau khi đi ra ngoài nhận đượcđiện thoại của Trần Nhiên: “Đến đâu rồi?”
“Ặc, Trần tổng, cô Thi đến tìm Tần tổng rồi, bên kia… hình như tôi không đến được nữa.”
“Thi Lạc Y? Sao cô ta biết Tần Tấn về công ty chứ hả? Bây giờ cô ởđâu?” Anh ta hỏi một hơi mấy câu, có điều may là không cần tôi trả lời:“Tôi ư? Chuẩn bị về nhà.”
“Khốn kiếp!! Hôm nay là sinh nhật anh ta, vất vã lắm mới thoát khỏiđám người dây dưa kia để họp mặt mấy người chúng ta. Bây giờ bọn tôi đãđến rồi, chỉ còn chờ cô.”
“Hả?” Tôi lau mồ hôi: “Vậy sao anh không nói sớm? Tôi cũng chưa chuẩn bị quà nữa…”
“Có thời gian bù lại sau đi. Bây giờ cô ở đâu?”
“Dưới lầu công ty.”
“Cô chờ đi, Tần Tấn chắc sẽ ra ngay thôi.”
Tôi yên lặng cúp điện thoại, xe của anh đã quẹt thẻ chạy ra. Dừng lại bên cạnh tôi, theo lễ nghi, tôi phải ngồi ghế lái phụ, nếu không thìchẳng khác gì xem anh ta là tài xế của tôi.
Tôi mở cửa xe ra ngồi vào, sắc mặt anh hơi khó coi, không nhanh không chậm lái xe đi. Ban đêm thành phố S xe cộ không ngớt, đèn xe sáng rựcsoi trên gương mặt kiên nghị của anh đủ mọi sắc thái, hoặc là lạnh lùng, hoặc là tươi vui.
Tôi thử tìm chút chuyện để nói: “Lão đại, xem ra diễm phúc của anh không nhỏ nha.”
Có lẽ là ánh sáng thật sự quá mờ, sắc mặt của anh hơi biến thành màu đen.
“Cô Thi kia hình như còn nổi tiếng hơn cả Lạc Khiên nữa.” Tôi tiếp tục nịnh nọt, ngay cả một tiếng anh cũng không đáp lại.
Xe từ từ chạy vào cư xá Vịnh Thiển Thủy. Đây là đi đâu? Tôi quan sátngoài cửa sổ một chút, quay đầu lại nhìn vào mắt anh, chỉ một cái anh đã mở miệng: “Nhà anh.”
Bình luận facebook