Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Ngươi có thể gọi ta là Wright.
Muốn đạt được mục tiêu, đầu tiên phải khiến cho đối phương cảm giác được thiện chí của mình. Ma pháp sư Wright đang muốn làm điều đó.
- Được, Wright tiên sinh tôn kính.
Mạnh Hàn cũng không có não tàn đến mức thật sự chỉ gọi tên hắn. Mạnh Hàn vẫn thêm kính ngữ tôn kính phía sau tên của Wright.
- Ta muốn thu mua một số quyển sách mặt phẳng chiếu do ngươi làm ra.
Ma pháp sư Wright đi thẳng vào vấn đề, cũng không nhiều lời:
- Vẫn dựa theo giá tiền lúc trước của ngươi.
- Nhưng Wright tiên sinh, mỗi ngày ta chỉ có thể làm được một quyển sách như vậy mà thôi.
Mạnh Hàn không dám bảo đảm mình có thể làm ra số lượng dựa theo yêu cầu của ma pháp sư Wright. Trước tiên hắn vẫn nói rõ tình hình trước:
- Ngài cũng biết.
- Như vậy, mỗi ngày ngươi làm tốt một quyển sách, sau đó liền đưa tới cho ta một quyển.
Rất rõ ràng ma pháp sư Wright không dự định để Mạnh Hàn làm ra một số quyển sách sau đó mới đưa tới cho hắn. Dưới cái nhìn của hắn, tốt nhất là mỗi ngày Mạnh Hàn làm được bao nhiêu đều trực tiếp đưa đến trong tay hắn. Như vậy người khác mới không có cơ hội lấy được. Như vậy hắn mới cảm thấy an tâm. Nếu như Mạnh Hàn không phải là lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa kia, Wright thậm chí muốn dẫn Mạnh Hàn tới trong nhà mình để hắn làm dần.
- Được, tiên sinh.
Mạnh Hàn không hề từ chối. Điều này khiến tâm tình của Wright cảm thấy không tệ.
- Mỗi ngày ta sẽ phái người ở chỗ này chờ. Chỉ cần ngươi làm xong, liền phái người đưa tới.
Ma pháp sư Wright thậm chí đã nghĩ kỹ tới chuyện sắp xếp sau đó, bớt đi rất nhiều việc cho Mạnh Hàn.
- Được, tiên sinh.
Trong ánh mắt của Mạnh Hàn đã có ý cười không cách nào kiềm chế được.
Bản thân Mạnh Hàn có năm ngân tệ, thêm vào mười ngân tệ lần này, lại thêm mười ngân tệ do đám người Elyse bán gỗ và ma thú có được, khiến Elyse chọn mua được số lượng lương thực mà trước nay chưa từng có.
Đặc biệt là khi Mạnh Hàn và ma pháp sư Wright cùng nhau xuất hiện ở trong cửa hàng mà đám người Elyse thường xuyên mua lương thực. Sau khi ông chủ cửa hàng biết được phía sau đám người Elyse còn còn có một vị ma pháp sư và một ma pháp học đồ làm chỗ dựa, hắn vốn đưa ra giá cực cao, lập tức khôi phục lại bình thường, thậm chí còn có hơi thấp.
Cho dù ma pháp sư Wright chưa hề nói qua một câu nào, nhưng đã khiến ông chủ cửa hàng xin thề, sau này sẽ không dám ức hiếp đám người Elyse nữa. Đây là do ma pháp sư Wright đáp ứng lời mời của Mạnh Hàn, dẫn theo người của hắn đến làm quen với người giao hàng của Mạnh Hàn.
Mặc dù là lúa mạch thô kém nhất, nhưng mọi người thấy được số lượng lương thực gần như gấp hai mươi lần so với trước kia, hai mắt bọn họ vẫn tỏa ra ánh sáng. Nhiều lương thực như vậy, cho dù tất cả đều ăn bánh mì lúa mạch thô, cũng đủ cho mọi người ăn.
Mạnh Hàn không giải thích điều gì. Có rất nhiều chuyện, phải chờ sau khi về thương lượng với mọi người mới có thể quyết định được.
Tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng Elyse và những người cùng đi lại có thêm vài phần kính trọng đối với lãnh chúa đại nhân của mình.
- Bắt đầu từ hôm nay, ma thú săn được không cần lại nữa. Số lượng gỗ chặt được, trước tiên để lại xây dựng cho mọi người một số nhà gỗ đã.
Vừa về tới Hoàng Sa Trấn, Mạnh Hàn liền triệu tập Elyse Grace và mấy lão nhân đồng thời thương lượng này.
- Đại nhân, không bán ma thú, không bán gỗ, chúng ta nhiều người như vậy ăn cái gì?
Tuy rằng Grace kinh ngạc về số lương thực mua được trong lần này, nhưng nàng lại không biết chuyện gì xảy ra. Nàng nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Tuy rằng mấy lão nhân khác không hề nói gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng có ý hỏi dò.
- Ta đã cùng một vị ma pháp sư ước định sẽ buôn bán dài hạn.
Mạnh Hàn đương nhiên muốn nói ra quyết định của chính mình cho mọi người biết:
- Ta sẽ làm cho ma pháp sư tiên sinh một vài thứ. Mỗi ngày chúng ta có thể kiếm được mười ngân tệ.
- Ồ!
Trong sự vui mừng, bất ngờ, mọi người thốt lên những tiếng kinh ngạc. Ngoại trừ Elyse ra, những người khác không hẹn mà cùng phát ra âm thanh như thế. Một ngày mười ngân tệ sao? Như vậy thậm chí còn nhiều hơn gấp ba lần so với số lượng mà tất cả đám người bọn họ gộp lại kiếm được.
- Ông chủ cửa hàng lương thực đã đáp ứng, sẽ bán lương thực cho chúng ta theo giá bình thường.
Elyse cũng nói cho mọi người biết một tin tức tốt khác. Điều này lại khiến cho mọi người mừng đến phát khóc.
- Thật sự sao, tỷ tỷ?
Grace chỉ không ra ngoài, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu rõ ràng ý nghĩa trong chuyện này. Mỗi ngày cả đến và đi có thể mua được lương thực chí ít gấp sáu bảy lần so với trước đây:
- Nhiều lương thực như vậy, chúng ta có thể ăn một ngày hai bữa cơm.
- Sau đó mỗi ngày, chúng ta đều ăn hai bữa. Mỗi bữa cũng phải có bánh mì.
Mạnh Hàn thừa dịp mọi người kích động, tuyên bố quyết định của hắn. Không chờ Grace và Elyse phản đối, hắn trực tiếp tung ra sát khí lớn nhất của mình:
- Ta là lãnh chúa, đây là mệnh lệnh của lãnh chúa.
- Vâng, đại nhân.
Hai nàng thuận theo cúi đầu đáp ứng.
- Bắt đầu từ bây giờ, đi làm bánh mì.
Cái bụng của Mạnh Hàn đã sớm ục ục kêu gào. Chẳng qua hắn cảm thấy xấu hổ nếu ăn một mình:
- Còn nữa, buổi tối luộc hết những ma thú kia để ăn. Mọi người đều có phần!
Tất cả Hoàng Sa Trấn dường như đều có một mong muốn như vậy. Thời điểm mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân và chuyện kiếm tiền truyền ra, mọi người trong Hoàng Sa Trấn bắt đầu hoan hô. Trong tình cảnh vui mừng này, dựa theo cách nói của những lão nhân kia, trong ký ức của bọn họ đây vẫn là lần đầu tiên.
- Đây chính là mùi của thịt sao?
Demi ngửi thấy mùi thịt luộc nồng đậm trong không khí, mũi hít một hơi thật sâu, dùng tay ra hiệu để biểu đạt ý tứ của mình.
- Đúng, Demi, đây chính là mùi thịt.
Elyse cũng ngửi được mùi theo gió bay ra từ trong nồi, vẻ mặt đầy kích động. Nàng thường xuyên đi chợ, tất nhiên ngửi ra được mùi vị này. Nhưng đáng tiếc, chưa từng được chính miệng hưởng qua.
- Thật là thơm!
Tiểu nữ hài Diana nói không ra lời. Nàng nuốt nước bọt một cái, dùng tay ra hiệu biểu đạt sự cảm thán của mình.
Tất cả mọi người có thịt ăn. Lãnh chúa phủ được cung cấp riêng. Lãnh chúa đại nhân và hai người thị nữ và hai quản gia đồng thời chia sẻ bữa tiệc lớn thịt ma thú. Thịt đã được bỏ vào luộc. Mọi người xúm lại thành một vòng, chậm rãi chờ thịt được đun chín.
- Các nàng chưa từng được ăn thịt sao?
Mạnh Hàn nhìn bốn nữ hài gầếu trước mắt mình đang chảy nước miếng, trong lòng không nhịn được cảm thấy đau xót.
- Tất cả ma thú săn được đều phải dùng để đổi lấy lương thực, bằng không chúng ta đều sẽ đói bụng.
Grace nhẹ giọng giải thích cho lãnh chúa đại nhân. Làm cặp sinh đôi bị nguyền rủa sống ở nơi nguyền rủa này, cuộc sống của bọn họ sớm tối đều nguy hiểm, làm sao có thể hưởng thụ xa xỉ như vậy.
- Ngươi có thể gọi ta là Wright.
Muốn đạt được mục tiêu, đầu tiên phải khiến cho đối phương cảm giác được thiện chí của mình. Ma pháp sư Wright đang muốn làm điều đó.
- Được, Wright tiên sinh tôn kính.
Mạnh Hàn cũng không có não tàn đến mức thật sự chỉ gọi tên hắn. Mạnh Hàn vẫn thêm kính ngữ tôn kính phía sau tên của Wright.
- Ta muốn thu mua một số quyển sách mặt phẳng chiếu do ngươi làm ra.
Ma pháp sư Wright đi thẳng vào vấn đề, cũng không nhiều lời:
- Vẫn dựa theo giá tiền lúc trước của ngươi.
- Nhưng Wright tiên sinh, mỗi ngày ta chỉ có thể làm được một quyển sách như vậy mà thôi.
Mạnh Hàn không dám bảo đảm mình có thể làm ra số lượng dựa theo yêu cầu của ma pháp sư Wright. Trước tiên hắn vẫn nói rõ tình hình trước:
- Ngài cũng biết.
- Như vậy, mỗi ngày ngươi làm tốt một quyển sách, sau đó liền đưa tới cho ta một quyển.
Rất rõ ràng ma pháp sư Wright không dự định để Mạnh Hàn làm ra một số quyển sách sau đó mới đưa tới cho hắn. Dưới cái nhìn của hắn, tốt nhất là mỗi ngày Mạnh Hàn làm được bao nhiêu đều trực tiếp đưa đến trong tay hắn. Như vậy người khác mới không có cơ hội lấy được. Như vậy hắn mới cảm thấy an tâm. Nếu như Mạnh Hàn không phải là lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa kia, Wright thậm chí muốn dẫn Mạnh Hàn tới trong nhà mình để hắn làm dần.
- Được, tiên sinh.
Mạnh Hàn không hề từ chối. Điều này khiến tâm tình của Wright cảm thấy không tệ.
- Mỗi ngày ta sẽ phái người ở chỗ này chờ. Chỉ cần ngươi làm xong, liền phái người đưa tới.
Ma pháp sư Wright thậm chí đã nghĩ kỹ tới chuyện sắp xếp sau đó, bớt đi rất nhiều việc cho Mạnh Hàn.
- Được, tiên sinh.
Trong ánh mắt của Mạnh Hàn đã có ý cười không cách nào kiềm chế được.
Bản thân Mạnh Hàn có năm ngân tệ, thêm vào mười ngân tệ lần này, lại thêm mười ngân tệ do đám người Elyse bán gỗ và ma thú có được, khiến Elyse chọn mua được số lượng lương thực mà trước nay chưa từng có.
Đặc biệt là khi Mạnh Hàn và ma pháp sư Wright cùng nhau xuất hiện ở trong cửa hàng mà đám người Elyse thường xuyên mua lương thực. Sau khi ông chủ cửa hàng biết được phía sau đám người Elyse còn còn có một vị ma pháp sư và một ma pháp học đồ làm chỗ dựa, hắn vốn đưa ra giá cực cao, lập tức khôi phục lại bình thường, thậm chí còn có hơi thấp.
Cho dù ma pháp sư Wright chưa hề nói qua một câu nào, nhưng đã khiến ông chủ cửa hàng xin thề, sau này sẽ không dám ức hiếp đám người Elyse nữa. Đây là do ma pháp sư Wright đáp ứng lời mời của Mạnh Hàn, dẫn theo người của hắn đến làm quen với người giao hàng của Mạnh Hàn.
Mặc dù là lúa mạch thô kém nhất, nhưng mọi người thấy được số lượng lương thực gần như gấp hai mươi lần so với trước kia, hai mắt bọn họ vẫn tỏa ra ánh sáng. Nhiều lương thực như vậy, cho dù tất cả đều ăn bánh mì lúa mạch thô, cũng đủ cho mọi người ăn.
Mạnh Hàn không giải thích điều gì. Có rất nhiều chuyện, phải chờ sau khi về thương lượng với mọi người mới có thể quyết định được.
Tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng Elyse và những người cùng đi lại có thêm vài phần kính trọng đối với lãnh chúa đại nhân của mình.
- Bắt đầu từ hôm nay, ma thú săn được không cần lại nữa. Số lượng gỗ chặt được, trước tiên để lại xây dựng cho mọi người một số nhà gỗ đã.
Vừa về tới Hoàng Sa Trấn, Mạnh Hàn liền triệu tập Elyse Grace và mấy lão nhân đồng thời thương lượng này.
- Đại nhân, không bán ma thú, không bán gỗ, chúng ta nhiều người như vậy ăn cái gì?
Tuy rằng Grace kinh ngạc về số lương thực mua được trong lần này, nhưng nàng lại không biết chuyện gì xảy ra. Nàng nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Tuy rằng mấy lão nhân khác không hề nói gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng có ý hỏi dò.
- Ta đã cùng một vị ma pháp sư ước định sẽ buôn bán dài hạn.
Mạnh Hàn đương nhiên muốn nói ra quyết định của chính mình cho mọi người biết:
- Ta sẽ làm cho ma pháp sư tiên sinh một vài thứ. Mỗi ngày chúng ta có thể kiếm được mười ngân tệ.
- Ồ!
Trong sự vui mừng, bất ngờ, mọi người thốt lên những tiếng kinh ngạc. Ngoại trừ Elyse ra, những người khác không hẹn mà cùng phát ra âm thanh như thế. Một ngày mười ngân tệ sao? Như vậy thậm chí còn nhiều hơn gấp ba lần so với số lượng mà tất cả đám người bọn họ gộp lại kiếm được.
- Ông chủ cửa hàng lương thực đã đáp ứng, sẽ bán lương thực cho chúng ta theo giá bình thường.
Elyse cũng nói cho mọi người biết một tin tức tốt khác. Điều này lại khiến cho mọi người mừng đến phát khóc.
- Thật sự sao, tỷ tỷ?
Grace chỉ không ra ngoài, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu rõ ràng ý nghĩa trong chuyện này. Mỗi ngày cả đến và đi có thể mua được lương thực chí ít gấp sáu bảy lần so với trước đây:
- Nhiều lương thực như vậy, chúng ta có thể ăn một ngày hai bữa cơm.
- Sau đó mỗi ngày, chúng ta đều ăn hai bữa. Mỗi bữa cũng phải có bánh mì.
Mạnh Hàn thừa dịp mọi người kích động, tuyên bố quyết định của hắn. Không chờ Grace và Elyse phản đối, hắn trực tiếp tung ra sát khí lớn nhất của mình:
- Ta là lãnh chúa, đây là mệnh lệnh của lãnh chúa.
- Vâng, đại nhân.
Hai nàng thuận theo cúi đầu đáp ứng.
- Bắt đầu từ bây giờ, đi làm bánh mì.
Cái bụng của Mạnh Hàn đã sớm ục ục kêu gào. Chẳng qua hắn cảm thấy xấu hổ nếu ăn một mình:
- Còn nữa, buổi tối luộc hết những ma thú kia để ăn. Mọi người đều có phần!
Tất cả Hoàng Sa Trấn dường như đều có một mong muốn như vậy. Thời điểm mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân và chuyện kiếm tiền truyền ra, mọi người trong Hoàng Sa Trấn bắt đầu hoan hô. Trong tình cảnh vui mừng này, dựa theo cách nói của những lão nhân kia, trong ký ức của bọn họ đây vẫn là lần đầu tiên.
- Đây chính là mùi của thịt sao?
Demi ngửi thấy mùi thịt luộc nồng đậm trong không khí, mũi hít một hơi thật sâu, dùng tay ra hiệu để biểu đạt ý tứ của mình.
- Đúng, Demi, đây chính là mùi thịt.
Elyse cũng ngửi được mùi theo gió bay ra từ trong nồi, vẻ mặt đầy kích động. Nàng thường xuyên đi chợ, tất nhiên ngửi ra được mùi vị này. Nhưng đáng tiếc, chưa từng được chính miệng hưởng qua.
- Thật là thơm!
Tiểu nữ hài Diana nói không ra lời. Nàng nuốt nước bọt một cái, dùng tay ra hiệu biểu đạt sự cảm thán của mình.
Tất cả mọi người có thịt ăn. Lãnh chúa phủ được cung cấp riêng. Lãnh chúa đại nhân và hai người thị nữ và hai quản gia đồng thời chia sẻ bữa tiệc lớn thịt ma thú. Thịt đã được bỏ vào luộc. Mọi người xúm lại thành một vòng, chậm rãi chờ thịt được đun chín.
- Các nàng chưa từng được ăn thịt sao?
Mạnh Hàn nhìn bốn nữ hài gầếu trước mắt mình đang chảy nước miếng, trong lòng không nhịn được cảm thấy đau xót.
- Tất cả ma thú săn được đều phải dùng để đổi lấy lương thực, bằng không chúng ta đều sẽ đói bụng.
Grace nhẹ giọng giải thích cho lãnh chúa đại nhân. Làm cặp sinh đôi bị nguyền rủa sống ở nơi nguyền rủa này, cuộc sống của bọn họ sớm tối đều nguy hiểm, làm sao có thể hưởng thụ xa xỉ như vậy.
Bình luận facebook