Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 513: Điều này thật không đúng
Ca khúc của Hạ Vũ kết thúc.
Khi cúi chào cảm ơn, tiếng vỗ tay vô cùng náo động.
Cũng chẳng trách tại sao cô ta lại đắc ý và tự tin khi khiêu chiến với Vivian. Nguyên nhân chắc cũng do, cô ta có thể hát một bài nghe rất tốt như vậy.
Trên sân khấu, Hạ Vũ ôn nhu, mảnh mai mặc một bộ váy trắng như đóa bạch liên hoa* tựa như cùng với tiếng hát của mình bước ra từ bức tranh hóa thành mỹ nhân Giang Nam, vừa phong tình lại tao nhã.
( *chỗ này mình tự sửa từ tranh vẽ hoa sen sang như thế này. Cũng vẫn đúng vì bạch liên hoa là đóa hoa trắng và để cà khịa Hạ Vũ xíu ))
Cuộc bỏ phiếu rất nhanh liền có kết quả. Hạ Vũ thắng.
Vivian mặc dù thua nhưng không hổ là người đã từng lăn lộn trên sân khấu nhiều năm, cũng chỉ nhìn qua Hạ vũ cười: “Không nghĩ tới ta vòng thứ nhất liền đã thất bại. Đế Hoàng đưa ra người nào quả nhiên rất lợi hại.”
Hạ Vũ cũng vô cùng lễ phép đáp: “Quá khen”
Người MC cũng góp vui: “Đúng vậy a. Giống như Hạ Lăng vậy. Một trăm năm hay hai trăm năm chưa chắc đã có người như cô ấy xuất hiện. Bất quá! Không khỏi phải tiếc nuối nhưng Vivian cô cùng với Hạ Vũ cũng đã rất tuyệt vời”
Vivian tính tình tiêu sái, cảm ơn người MC an ủi, hướng mọi người vẫy tay đi xuống.
Ngược lại là Hạ Vũ tâm tình bên trong chuyển biến liên hồi, MC đem cô đặt cùng Vivian ở cùng một chỗ. Rồi lại đem chị gái của cô đặt ở một độ cao cô ta không thể với tới điều này làm cho cô thật không cam lòng.
Dưới sân khấu
Hạ Lăng đứng có vẻ hơi mệt một chút, đã đem sức nặng cả người dựa hoàn toàn lên người của Lệ Lôi. Lệ Lôi không oán không giận, vui vẻ, cười mà vòng tay ôm lấy eo của cô. Hành động làm như thể cô chính là một chiếc gối ôm.
Bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô nắm lấy vạt áo trên y phục của anh, lắc lắc áo với tâm thế thoải mái: “Hãy chờ xem bài hát thứ hai của cô ta chơi tốt thế nào. Sau khi người MC nhắc đến chị của cô ta, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, đoán chừng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý.” Sân khấu thi đấu nói trắng ra là một cuộc chiến, Hạ Vũ sớm như vậy đã lên sân khấu, một chút trạng thái không tốt cũng sẽ khuếch đại vô hạn trở thành sự mệt mỏi kéo dài.
Lệ Lôi vẫn như cũ ngốc nghếch nghe theo: “Ừ, em nói rất đúng.”. Truyện chính ở [ tru mtruyen. n e t ]
Ô ô ô, bạn nhỏ Tiểu Lăng lại bắt đầu cảm giác hoài niệm muốn thảo luận với A Vệ và Phượng Côn.
Khiêu chiến Hạ Vũ lần này là một nam ca sĩ kỳ cựu Thạch Nam.
Trong sự nghiệp ca hát của mình, anh luôn có sự chân thành, nhiệt huyết với nghề. Mặc dù anh đã không trở nên nổi tiếng nhưng anh ấy không tỏ vẻ yếu thế, mỉm cuời với Hạ Vũ: “Em gái, thua cuộc đừng khóc nhè.”
“Khóc nhè là ai sau còn chưa biết được đâu”
Lần này là người khiêu chiến hát trước, Hạ Vũ lợi dụng khoảng thời gian Thạch Nam hát điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Lúc ra sân khấu, thay đổi ca khúc, vẫn là một tiếc mục rất dễ nghe, cuốn hút.
Trên sân khấu phân cao thấp, ở dưới đám người lại rơi vào tiếng hát động lòng người của cô.
“Thật sự nghe xong liền quá tốt”
“Hạ Vũ thật sự là quá tuyệt vời”
Trong đám người, có thật nhiều Fans hâm mộ cùng đồng cảm với nhau, cảm động nói: “Thật không hổ là em gái của Hạ Lăng, tôi không thể chờ đợi để được nghe phiên bản phòng thu. Hạ Vũ hát thật tuyệt vời, vượt qua bản thu thật quá êm tai”
“Chính là.... Chính là….Cô ấy còn xinh đẹp như vậy. Lại ca hát dễ nghe như vậy. Chính là vì những thứ này kiểu gì cũng sẽ có siêu nhiều người bỏ phiếu cho cô ấy a.”
Đây chính là Hạ Vũ siêu cấp chiếm tiện nghi. Bỏ phiếu hiện tại là cao nhất trong tất cả các ca sĩ xuất hiện. Bình thường mà nói, các ca sĩ thanh âm dễ nghe, dung mạo chưa hẳn đã có gì đẹp mắt. Thế nhưng là Hạ gia tỉ muội lại rất may mắn, cả hai đều hết sức xuất sắc. Hôm nay, sau những ngày tháng Hạ Lăng đã qua đời, em gái Hạ Vũ dung mạo mặc dù không đuổi kịp chị mình năm đó nhưng cũng xếp hàng mỹ nữ trong làng giải trí này, chính là coi như người nổi bật.
“Ngược lại là sẽ có một số người bởi vì nhan sắc, bỏ phiếu cho Hạ Vũ”, Hạ Lăng thì thào nho nhỏ, đầu tựa vào ngực Lệ Lôi. “Thế nhưng là, thật không thể khi màn biểu diễn này quá hoàn hảo. Một chút khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không có hệt như chính em...”, cô định nói đến chính mình năm đó, bận tâm đến Lệ Lôi đang ngay bên cạnh, cứng nhắc sửa lại lời của mình, “Như là em lúc ấy cùng Bạch Mộ Dung trên sân khấu đã ca hát hết mình cũng không được hoàn mỹ như vậy”
Lệ Lôi nghe cũng không ra sơ hở. Dù sao cô nói gì cũng đều đúng. Anh lại chính mình nói ra kiểu suy nghĩ ấy: " Lệ phu nhân tương lai nói cái gì đúng thì nó liền là đúng.” Vẫn tiếp tục gật đầu như giã tỏi.
Bạn học Tiểu Lăng khóc không ra nước mắt, đã không còn muốn cùng anh nói chuyện về âm nhạc.
Trận đấu thứ ba.
Lần này, Hạ Lăng lười dự đoán, trực tiếp lấy điện thoại di động ra ghi âm.
Như cũ là Hạ Vũ thắng được.
Hạ Lăng đem ca khúc thu được gửi cho Vệ Thiều Âm, với một tin nhắn phụ là [Anh thấy thế nào].
[Hạ Vũ?] Mấy phút sau, Vệ Thiều Âm hồi âm: [Cái này thật không thể.]
Hạ Lăng lúc này mới nở nụ cười vẫn là Vệ Thiều Âm hiểu cô, so với cùng Boss tranh luận đúng là nhẹ nhõm, vui sướng hơn nhiều. Cô dựa ngực Lệ Lôi đổi một tư thế thoải mái hơn, một bên không hề lo sợ bị phát hiện, ngón tay ranh mãnh vuốt trên màn hình điện thoại, còn thuận tiện gửi cho Phượng Côn một phần video nói:
[Anh đã cho Hạ Vũ trải qua một kì huấn luyện đặc biệt?]
Hạ Vũ không có khả năng để Phượng Côn cho một kì tập huấn đặc biệt.
Tin nhắn của anh đến cũng rất nhanh: [Anh cũng đang ở trong đám đông của lễ hội. Cái này không giống như trình độ của Hạ Vũ] Vẫn là người am hiểu âm nhạc phát ngôn.
Nghe nói anh đang ở đây trong lễ hội, Hạ Lăng dắt lấy tay áo boss đại nhân kéo đi, liền kiễng chân hướng đông ngó tây mà tìm người. Cuối cùng là do cô gái nhỏ thân quá thấp, nhảy cả buổi, cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Lệ Lôi hỏi: “Em đang tìm gì?”
“Phượng Côn đang ở đây,” bạn học Hạ Lăng vẫn còn đang nhìn ngó tứ tung “Chúng ta sẽ đi tìm để đi cùng”
Nghe đến là người của Đế Hoàng, Lệ Lôi vốn không thấy hứng thú nhưng nghĩ lại trong lúc Hạ Lăng mang thai thì Phượng Côn đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau một hồi suy nghĩ, bạn học Lệ Lôi cuối cùng cũng đi đến kết luận không phải kẻ thù.
“Người đông như vậy thì làm sao có thể tìm được người chứ! ” Lệ Lôi quở trách cô, “Em hỏi một chút anh ta đang ở chỗ nào, chúng ta sẽ tìm đến chỗ mà anh ta đang đứng. ”
Hạ Lăng lập tức hỏi về điều đó, Phượng Côn đang đứng dưới một tác phẩm điêu khắc bên ngoài đám đông.
Lệ Lôi che chở cho cô tránh khỏi lớp lớp vòng vây của biển người náo nhiệt, luồn lách đi ra ngoài.
Phượng Côn ăn mặc một bộ đồ màu xám bình thường giản dị. Hai tay điềm nhiên mà đút ở trong túi áo, tự do tự tại trong đám người. Mặc dù anh là một người có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, anh ấy không phải là một ngôi sao và ngoại hình của anh không quá nổi bật giống như Lệ Lôi hay Vệ Thiều Âm. Vì vậy anh ấy rất thuận tiện trong việc đi ra ngoài mà không cần ngụy trang.
Anh lặng yên đứng từ xa nhìn xem cái đôi nam nữ mặc đồ đôi, đội mũ áo che chắn cực kì chặt chẽ, tình tứ chạy đến, trong nội tâm thấy vui cho bọn họ.
“Phượng Côn! Phượng Côn” Tới gần, Hạ Lăng buông tay Boss Lệ Lôi ra, tiến lên ôm Phượng Côn một cái ôm thật sâu sắc. Hôm nay cô đã rời khỏi Đế Hoàng trở lại Thiên Nghệ hệt như chim mỏi giam trong lồng được thả về rừng. Cả hai đều tay bắt mặt mừng. Đối với bạn cũ trước mặt khôi phục bản tính vốn có.
Phượng Côn cưng chiều mà đáp lại cô một cái ôm giống như một người anh trai lớn ôm cô em gái nhỏ. Anh ngẩng đầu, nhìn qua bờ vai của cô, anh lại trông thấy ánh mắt của Boss đại nhân nhìn anh với ánh mắt lạnh căm giống như muốn giết người ngay lập tức vậy.
Khi cúi chào cảm ơn, tiếng vỗ tay vô cùng náo động.
Cũng chẳng trách tại sao cô ta lại đắc ý và tự tin khi khiêu chiến với Vivian. Nguyên nhân chắc cũng do, cô ta có thể hát một bài nghe rất tốt như vậy.
Trên sân khấu, Hạ Vũ ôn nhu, mảnh mai mặc một bộ váy trắng như đóa bạch liên hoa* tựa như cùng với tiếng hát của mình bước ra từ bức tranh hóa thành mỹ nhân Giang Nam, vừa phong tình lại tao nhã.
( *chỗ này mình tự sửa từ tranh vẽ hoa sen sang như thế này. Cũng vẫn đúng vì bạch liên hoa là đóa hoa trắng và để cà khịa Hạ Vũ xíu
Cuộc bỏ phiếu rất nhanh liền có kết quả. Hạ Vũ thắng.
Vivian mặc dù thua nhưng không hổ là người đã từng lăn lộn trên sân khấu nhiều năm, cũng chỉ nhìn qua Hạ vũ cười: “Không nghĩ tới ta vòng thứ nhất liền đã thất bại. Đế Hoàng đưa ra người nào quả nhiên rất lợi hại.”
Hạ Vũ cũng vô cùng lễ phép đáp: “Quá khen”
Người MC cũng góp vui: “Đúng vậy a. Giống như Hạ Lăng vậy. Một trăm năm hay hai trăm năm chưa chắc đã có người như cô ấy xuất hiện. Bất quá! Không khỏi phải tiếc nuối nhưng Vivian cô cùng với Hạ Vũ cũng đã rất tuyệt vời”
Vivian tính tình tiêu sái, cảm ơn người MC an ủi, hướng mọi người vẫy tay đi xuống.
Ngược lại là Hạ Vũ tâm tình bên trong chuyển biến liên hồi, MC đem cô đặt cùng Vivian ở cùng một chỗ. Rồi lại đem chị gái của cô đặt ở một độ cao cô ta không thể với tới điều này làm cho cô thật không cam lòng.
Dưới sân khấu
Hạ Lăng đứng có vẻ hơi mệt một chút, đã đem sức nặng cả người dựa hoàn toàn lên người của Lệ Lôi. Lệ Lôi không oán không giận, vui vẻ, cười mà vòng tay ôm lấy eo của cô. Hành động làm như thể cô chính là một chiếc gối ôm.
Bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô nắm lấy vạt áo trên y phục của anh, lắc lắc áo với tâm thế thoải mái: “Hãy chờ xem bài hát thứ hai của cô ta chơi tốt thế nào. Sau khi người MC nhắc đến chị của cô ta, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, đoán chừng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý.” Sân khấu thi đấu nói trắng ra là một cuộc chiến, Hạ Vũ sớm như vậy đã lên sân khấu, một chút trạng thái không tốt cũng sẽ khuếch đại vô hạn trở thành sự mệt mỏi kéo dài.
Lệ Lôi vẫn như cũ ngốc nghếch nghe theo: “Ừ, em nói rất đúng.”. Truyện chính ở [ tru mtruyen. n e t ]
Ô ô ô, bạn nhỏ Tiểu Lăng lại bắt đầu cảm giác hoài niệm muốn thảo luận với A Vệ và Phượng Côn.
Khiêu chiến Hạ Vũ lần này là một nam ca sĩ kỳ cựu Thạch Nam.
Trong sự nghiệp ca hát của mình, anh luôn có sự chân thành, nhiệt huyết với nghề. Mặc dù anh đã không trở nên nổi tiếng nhưng anh ấy không tỏ vẻ yếu thế, mỉm cuời với Hạ Vũ: “Em gái, thua cuộc đừng khóc nhè.”
“Khóc nhè là ai sau còn chưa biết được đâu”
Lần này là người khiêu chiến hát trước, Hạ Vũ lợi dụng khoảng thời gian Thạch Nam hát điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Lúc ra sân khấu, thay đổi ca khúc, vẫn là một tiếc mục rất dễ nghe, cuốn hút.
Trên sân khấu phân cao thấp, ở dưới đám người lại rơi vào tiếng hát động lòng người của cô.
“Thật sự nghe xong liền quá tốt”
“Hạ Vũ thật sự là quá tuyệt vời”
Trong đám người, có thật nhiều Fans hâm mộ cùng đồng cảm với nhau, cảm động nói: “Thật không hổ là em gái của Hạ Lăng, tôi không thể chờ đợi để được nghe phiên bản phòng thu. Hạ Vũ hát thật tuyệt vời, vượt qua bản thu thật quá êm tai”
“Chính là.... Chính là….Cô ấy còn xinh đẹp như vậy. Lại ca hát dễ nghe như vậy. Chính là vì những thứ này kiểu gì cũng sẽ có siêu nhiều người bỏ phiếu cho cô ấy a.”
Đây chính là Hạ Vũ siêu cấp chiếm tiện nghi. Bỏ phiếu hiện tại là cao nhất trong tất cả các ca sĩ xuất hiện. Bình thường mà nói, các ca sĩ thanh âm dễ nghe, dung mạo chưa hẳn đã có gì đẹp mắt. Thế nhưng là Hạ gia tỉ muội lại rất may mắn, cả hai đều hết sức xuất sắc. Hôm nay, sau những ngày tháng Hạ Lăng đã qua đời, em gái Hạ Vũ dung mạo mặc dù không đuổi kịp chị mình năm đó nhưng cũng xếp hàng mỹ nữ trong làng giải trí này, chính là coi như người nổi bật.
“Ngược lại là sẽ có một số người bởi vì nhan sắc, bỏ phiếu cho Hạ Vũ”, Hạ Lăng thì thào nho nhỏ, đầu tựa vào ngực Lệ Lôi. “Thế nhưng là, thật không thể khi màn biểu diễn này quá hoàn hảo. Một chút khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không có hệt như chính em...”, cô định nói đến chính mình năm đó, bận tâm đến Lệ Lôi đang ngay bên cạnh, cứng nhắc sửa lại lời của mình, “Như là em lúc ấy cùng Bạch Mộ Dung trên sân khấu đã ca hát hết mình cũng không được hoàn mỹ như vậy”
Lệ Lôi nghe cũng không ra sơ hở. Dù sao cô nói gì cũng đều đúng. Anh lại chính mình nói ra kiểu suy nghĩ ấy: " Lệ phu nhân tương lai nói cái gì đúng thì nó liền là đúng.” Vẫn tiếp tục gật đầu như giã tỏi.
Bạn học Tiểu Lăng khóc không ra nước mắt, đã không còn muốn cùng anh nói chuyện về âm nhạc.
Trận đấu thứ ba.
Lần này, Hạ Lăng lười dự đoán, trực tiếp lấy điện thoại di động ra ghi âm.
Như cũ là Hạ Vũ thắng được.
Hạ Lăng đem ca khúc thu được gửi cho Vệ Thiều Âm, với một tin nhắn phụ là [Anh thấy thế nào].
[Hạ Vũ?] Mấy phút sau, Vệ Thiều Âm hồi âm: [Cái này thật không thể.]
Hạ Lăng lúc này mới nở nụ cười vẫn là Vệ Thiều Âm hiểu cô, so với cùng Boss tranh luận đúng là nhẹ nhõm, vui sướng hơn nhiều. Cô dựa ngực Lệ Lôi đổi một tư thế thoải mái hơn, một bên không hề lo sợ bị phát hiện, ngón tay ranh mãnh vuốt trên màn hình điện thoại, còn thuận tiện gửi cho Phượng Côn một phần video nói:
[Anh đã cho Hạ Vũ trải qua một kì huấn luyện đặc biệt?]
Hạ Vũ không có khả năng để Phượng Côn cho một kì tập huấn đặc biệt.
Tin nhắn của anh đến cũng rất nhanh: [Anh cũng đang ở trong đám đông của lễ hội. Cái này không giống như trình độ của Hạ Vũ] Vẫn là người am hiểu âm nhạc phát ngôn.
Nghe nói anh đang ở đây trong lễ hội, Hạ Lăng dắt lấy tay áo boss đại nhân kéo đi, liền kiễng chân hướng đông ngó tây mà tìm người. Cuối cùng là do cô gái nhỏ thân quá thấp, nhảy cả buổi, cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Lệ Lôi hỏi: “Em đang tìm gì?”
“Phượng Côn đang ở đây,” bạn học Hạ Lăng vẫn còn đang nhìn ngó tứ tung “Chúng ta sẽ đi tìm để đi cùng”
Nghe đến là người của Đế Hoàng, Lệ Lôi vốn không thấy hứng thú nhưng nghĩ lại trong lúc Hạ Lăng mang thai thì Phượng Côn đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau một hồi suy nghĩ, bạn học Lệ Lôi cuối cùng cũng đi đến kết luận không phải kẻ thù.
“Người đông như vậy thì làm sao có thể tìm được người chứ! ” Lệ Lôi quở trách cô, “Em hỏi một chút anh ta đang ở chỗ nào, chúng ta sẽ tìm đến chỗ mà anh ta đang đứng. ”
Hạ Lăng lập tức hỏi về điều đó, Phượng Côn đang đứng dưới một tác phẩm điêu khắc bên ngoài đám đông.
Lệ Lôi che chở cho cô tránh khỏi lớp lớp vòng vây của biển người náo nhiệt, luồn lách đi ra ngoài.
Phượng Côn ăn mặc một bộ đồ màu xám bình thường giản dị. Hai tay điềm nhiên mà đút ở trong túi áo, tự do tự tại trong đám người. Mặc dù anh là một người có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, anh ấy không phải là một ngôi sao và ngoại hình của anh không quá nổi bật giống như Lệ Lôi hay Vệ Thiều Âm. Vì vậy anh ấy rất thuận tiện trong việc đi ra ngoài mà không cần ngụy trang.
Anh lặng yên đứng từ xa nhìn xem cái đôi nam nữ mặc đồ đôi, đội mũ áo che chắn cực kì chặt chẽ, tình tứ chạy đến, trong nội tâm thấy vui cho bọn họ.
“Phượng Côn! Phượng Côn” Tới gần, Hạ Lăng buông tay Boss Lệ Lôi ra, tiến lên ôm Phượng Côn một cái ôm thật sâu sắc. Hôm nay cô đã rời khỏi Đế Hoàng trở lại Thiên Nghệ hệt như chim mỏi giam trong lồng được thả về rừng. Cả hai đều tay bắt mặt mừng. Đối với bạn cũ trước mặt khôi phục bản tính vốn có.
Phượng Côn cưng chiều mà đáp lại cô một cái ôm giống như một người anh trai lớn ôm cô em gái nhỏ. Anh ngẩng đầu, nhìn qua bờ vai của cô, anh lại trông thấy ánh mắt của Boss đại nhân nhìn anh với ánh mắt lạnh căm giống như muốn giết người ngay lập tức vậy.