Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 732: Tiểu Lệ Lôi tìm đường chết
“Nó sẽ trở thành một chiến binh xuất sắc.” Lệ Lôi nói.
Nhiều đứa trẻ ở Lệ gia đã được đào tạo nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, nhưng thành tích của chúng không tốt bằng Tiểu Thiệu Huy. Tài năng thiên phú của đứa trẻ này chắc chắn không phải giới hạn như nó đang thể hiện, đợi thêm một thời gian nữa, nó chắc chắn sẽ trở thành một châu báu tuyệt vời.
Hạ Lăng khẽ cau mày, cô không muốn cậu làm chiến binh, cô chỉ mong cậu bình an vô sự.
Lệ Lôi tiến lên vài bước, nắm lấy vai cô: "Đừng lo lắng, chuyến đi đến vùng núi tuyết này sẽ không có chuyện gì đâu, anh sẽ bảo vệ mọi người. Dù trời có muốn động đến em, cũng phải bước qua xác của anh trước. "
"Nói chuyện vô bổ?" Cô nóng nảy và trừng mắt nhìn anh.
Sắp xuất phát rồi mà người này vì sao không thể nói ra lời tốt đẹp gì?
Nhìn cô có chút khó chịu, anh cười cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô. Cô có chút bối rối muốn quay đầu sang ngang, nhưng đã bị anh một tay cố định, đè cằm cô, buộc cô phải chấp nhận anh.
Nụ hôn kéo dài.
Có mùi cỏ xanh trong hơi thở của anh, và hơi lạnh băng tuyết vừa thoát ra từ căn phòng, hòa với nhiệt độ cơ thể nội tiết tố của người đàn ông, quyện vào nhau thành hương vị say mê của riêng anh. Hạ Lăng chìm đắm trong nụ hôn của anh, thân thể nhỏ nhắn dần mềm nhũn, cô không kìm được mà hét lên.
Lệ Lôi đưa tay vào váy cô và vuốt ve vòng eo đang được ôm chặt của cô.
“Tiểu Lăng...” giọng anh khàn đi.
Cơ thể Hạ Lăng như có dòng điện chạy qua, làm cho cô tê tê dại dại đến mức khiến cô muốn thoát ra, nhưng lại muốn nhiều hơn nữa. Đầu óc cô trống rỗng, bối rối mà say mê, bị đánh bại bởi sự vuốt ve của anh.
Tình trạng của Lệ Lôi không khá hơn cô, anh sớm đã bị cô mê hoặc thần hồn điên đảo, anh ấn cô vào bức tường kính mờ của phòng, đẩy người cô lên đó và hôn cô thật sâu.
“Lệ Lôi...” Cái chạm vào lưng lạnh buốt của Lệ Lôi đã kéo chút lý trí duy nhất của cô trở lại, cô nhận ra rằng mình đang ở ngoài ban công, giữa ban ngày ban mặt, còn có một đứa nhỏ trong phòng phía sau cô đang chăm chỉ tập luyện. “Đừng làm thế...” cô nói một cách yếu ớt, giọng nhẹ như muỗi kêu.
Lệ Lôi mặc kệ, vẫn như cũ.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Tiểu Thiệu Huy đang tập trung luyện tập đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài. Cậu nhìn thấy mẹ bị cha đè lên bức tường thủy tinh trong vắt như băng tuyết, ánh nắng vàng nhạt của mặt trời bao lấy thân thể hai người, đẹp đến lưu luyến như một bức tranh thần tiên.
“Aiya, đây không phải là thứ mà một cậu bé ngoan nên thấy!" Tiểu Thiệu Huy tự lẩm bẩm một mình, lấy hai bàn tay nhỏ che mắt lại. Lại không nhịn được len lén hở ra xem, không để ý, chân giẫm lên không trung rơi vào đống tuyết.
Huấn luyện viên ở bên cạnh:"..."
Đưa tay và nhất đứa trẻ lên, khiển trách cậu: "Hãy chú ý, em biết đấy, nếu em phân tâm như thế này trên một ngọn núi tuyết thật, em sẽ chết, em biết không?"
Tiểu Thiệu Huy người đầy tuyết, nhịn không thể không nhìn ba mẹ.
Huấn luyện viên thật muốn xông ra gầm thét vào đôi nam nữ đang hôn nhau ngoài kia, các người không thể tránh xa ra một chút sao, nhưng cân nhắc đến lương của mình do người khác trả, anh có thể chịu được.
Anh ta quay sang một bên, chặn tầm nhìn của Tiểu Thiệu Huy và tiếp tục khiển trách cậu với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã nói với em vào đầu khóa đào tạo rằng em không được phép nhìn nhìn đông nhìn tây khi đang đi, em phải dừng lại khi muốn nhìn xung quanh, em biết không?”
“Vâng.” Tiểu Thiệu Huy ngoan ngoãn đáp lại, dừng lại, tò mò hỏi: “Huấn luyện viên, huấn luyện viên, nếu chị gái em và chú Lệ hôn với nhau như thế này trên núi tuyết, có nguy hiểm không?”
Huấn luyện viên tức đến mức cười giận dữ: "Đó không phải là việc cần em lo lắng!"
Tiểu Thiệu Huy bị mắng, cúi đầu tiếp tục luyện tập.
Ở đằng kia, Hạ Lăng mềm nhũn khi bị Lệ Lôi hôn, cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể dần dần phồng lên, liền vươn tay đẩy anh: "Anh dừng lại!"
Lệ Lôi không nghe lời cô, đột nhiên đem cô bế lên, và đi về phía phòng.
Trước khi anh đi được vài bước, anh đã bị chặn lại.
“Cái quái...” Đàn ông lúc này thường rất dễ cáu gắt, bạn Tiểu Lệ Lôi cũng không ngoại lệ, chưa kể người đẹp trong vòng tay anh là người anh đã thương nhớ nhiều năm. Tuy nhiên, anh mới nói được nửa lời, đột nhiên dừng lại đột ngột, gượng cười: “Anh à.”
Hạ Mặc Ngôn ngây người nhìn anh.
Hạ Lăng hé mở một đôi mắt hơi mờ sương, với đôi má ửng hồng quyến rũ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nói một cách loạng choạng: “Để em xuống.”
Đột nhiên, cô cảm thấy cơ thể mình như đang bay lên, bị anh lấy tay bắt lấy sau gáy ép xuống đất.
Đặt chân xuống đất, lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, vừa ngước mắt lên đã thấy anh trai mình đứng cao cao tại thượng như pháo hoa. Nhớ lại cảnh vừa rồi cùng Lệ Lôi bị anh trai đụng phải, trời ạ...
Bạn học Tiểu Lăng mặt đỏ bừng, nóng lòng muốn tìm lỗ chui xuống ngay lập tức.
"Ngày hôm nay đã huấn luyện xong?" Hạ Mộ Ngôn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy...” cô ấp úng trả lời:“Em, em... về phòng nghỉ ngơi trước.” Cô nhanh chân chạy đi trốn.
Bỏ lại bạn học Tiểu Lệ Lôi cay đắng, đối mặt với anh vợ đang tức giận.
"Anh trai, em..." Lệ Lôi vẫn gượng cười, muốn giải thích.
Hạ Mặc Ngôn từ trong kẽ răng nói ra từng chữ: "Thể lực tốt đúng không, hửm?"
Bạn học Tiểu Lệ này mặt xám xịt, loại câu hỏi này, làm sao có thể trả lời là thể lực không tốt được a, thể lực tốt là tôn nghiêm của người đàn ông, rõ ràng là anh vợ đang đổ thêm dầu vào lửa....
Bạn học Tiểu Lệ như sắp khóc rồi, tự trách mình không cho thêm người đề cao cảnh giác ở gần đây, như thế nào mà anh vợ đến cũng không có người nhắc nhở.
Suy nghĩ một hồi, đợi anh vợ trả lời, bạn học Tiểu Lệ cắn răng nói: “Cũng...không tồi..!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh đã cảm thấy không ổn, chỉ có Hạ Mặc Ngôn ở đối diện nheo mắt nguy hiểm: "Khá tốt, chắc là do khối lượng bài tập còn chưa đủ, vậy để tôi luyện tập với cậu."
Anh nói xong liền mở ra đôi chân thon thả bước vào phòng huấn luyện nơi chất đầy đống băng tuyết.
Vài tiếng sau.
Hạ Lăng đã trở về phòng, đi tắm, trấn tĩnh tâm hồn, lề mề đến thời gian ăn tối.
Người giúp việc của biệt thự đến mời cô vào nhà ăn và nói: “ Hạ quốc sự, thiếu gia và Thiệu Huy tiểu thiếu gia đang đợi cô!”
Vì vậy, cô đến nhà ăn và phát hiện ra rằng Lệ Lôi không có ở đó: "Anh ấy đâu?" cô thấy có chút kì quái, hỏi, và ngồi xuống bên cạnh Thiệu Huy. Mặc dù cô có một chút xấu hổ khi đối mặt với anh trai của mình, nhưng ai cũng là người trưởng thành, sự xấu hổ chỉ một chút liền trôi đi, khụ...khụ.
Hạ Mặc Ngôn không nói gì.
Tiểu Thiệu Huy vẻ mặt đồng cảm nói: "Ba, ông ấy..."
Hạ Mặc Ngôn liếc nhìn đứa trẻ như không nhìn.
Tiểu Thiệu Huy thức thời nói: "Ba đã biểu diễn trong phòng huấn luyện cho con xem vào buổi chiều, vừa mới ra ngoài, có chút hơi mệt. Chắc là đã về phòng nghỉ ngơi".
Nhiều đứa trẻ ở Lệ gia đã được đào tạo nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, nhưng thành tích của chúng không tốt bằng Tiểu Thiệu Huy. Tài năng thiên phú của đứa trẻ này chắc chắn không phải giới hạn như nó đang thể hiện, đợi thêm một thời gian nữa, nó chắc chắn sẽ trở thành một châu báu tuyệt vời.
Hạ Lăng khẽ cau mày, cô không muốn cậu làm chiến binh, cô chỉ mong cậu bình an vô sự.
Lệ Lôi tiến lên vài bước, nắm lấy vai cô: "Đừng lo lắng, chuyến đi đến vùng núi tuyết này sẽ không có chuyện gì đâu, anh sẽ bảo vệ mọi người. Dù trời có muốn động đến em, cũng phải bước qua xác của anh trước. "
"Nói chuyện vô bổ?" Cô nóng nảy và trừng mắt nhìn anh.
Sắp xuất phát rồi mà người này vì sao không thể nói ra lời tốt đẹp gì?
Nhìn cô có chút khó chịu, anh cười cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô. Cô có chút bối rối muốn quay đầu sang ngang, nhưng đã bị anh một tay cố định, đè cằm cô, buộc cô phải chấp nhận anh.
Nụ hôn kéo dài.
Có mùi cỏ xanh trong hơi thở của anh, và hơi lạnh băng tuyết vừa thoát ra từ căn phòng, hòa với nhiệt độ cơ thể nội tiết tố của người đàn ông, quyện vào nhau thành hương vị say mê của riêng anh. Hạ Lăng chìm đắm trong nụ hôn của anh, thân thể nhỏ nhắn dần mềm nhũn, cô không kìm được mà hét lên.
Lệ Lôi đưa tay vào váy cô và vuốt ve vòng eo đang được ôm chặt của cô.
“Tiểu Lăng...” giọng anh khàn đi.
Cơ thể Hạ Lăng như có dòng điện chạy qua, làm cho cô tê tê dại dại đến mức khiến cô muốn thoát ra, nhưng lại muốn nhiều hơn nữa. Đầu óc cô trống rỗng, bối rối mà say mê, bị đánh bại bởi sự vuốt ve của anh.
Tình trạng của Lệ Lôi không khá hơn cô, anh sớm đã bị cô mê hoặc thần hồn điên đảo, anh ấn cô vào bức tường kính mờ của phòng, đẩy người cô lên đó và hôn cô thật sâu.
“Lệ Lôi...” Cái chạm vào lưng lạnh buốt của Lệ Lôi đã kéo chút lý trí duy nhất của cô trở lại, cô nhận ra rằng mình đang ở ngoài ban công, giữa ban ngày ban mặt, còn có một đứa nhỏ trong phòng phía sau cô đang chăm chỉ tập luyện. “Đừng làm thế...” cô nói một cách yếu ớt, giọng nhẹ như muỗi kêu.
Lệ Lôi mặc kệ, vẫn như cũ.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Tiểu Thiệu Huy đang tập trung luyện tập đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài. Cậu nhìn thấy mẹ bị cha đè lên bức tường thủy tinh trong vắt như băng tuyết, ánh nắng vàng nhạt của mặt trời bao lấy thân thể hai người, đẹp đến lưu luyến như một bức tranh thần tiên.
“Aiya, đây không phải là thứ mà một cậu bé ngoan nên thấy!" Tiểu Thiệu Huy tự lẩm bẩm một mình, lấy hai bàn tay nhỏ che mắt lại. Lại không nhịn được len lén hở ra xem, không để ý, chân giẫm lên không trung rơi vào đống tuyết.
Huấn luyện viên ở bên cạnh:"..."
Đưa tay và nhất đứa trẻ lên, khiển trách cậu: "Hãy chú ý, em biết đấy, nếu em phân tâm như thế này trên một ngọn núi tuyết thật, em sẽ chết, em biết không?"
Tiểu Thiệu Huy người đầy tuyết, nhịn không thể không nhìn ba mẹ.
Huấn luyện viên thật muốn xông ra gầm thét vào đôi nam nữ đang hôn nhau ngoài kia, các người không thể tránh xa ra một chút sao, nhưng cân nhắc đến lương của mình do người khác trả, anh có thể chịu được.
Anh ta quay sang một bên, chặn tầm nhìn của Tiểu Thiệu Huy và tiếp tục khiển trách cậu với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã nói với em vào đầu khóa đào tạo rằng em không được phép nhìn nhìn đông nhìn tây khi đang đi, em phải dừng lại khi muốn nhìn xung quanh, em biết không?”
“Vâng.” Tiểu Thiệu Huy ngoan ngoãn đáp lại, dừng lại, tò mò hỏi: “Huấn luyện viên, huấn luyện viên, nếu chị gái em và chú Lệ hôn với nhau như thế này trên núi tuyết, có nguy hiểm không?”
Huấn luyện viên tức đến mức cười giận dữ: "Đó không phải là việc cần em lo lắng!"
Tiểu Thiệu Huy bị mắng, cúi đầu tiếp tục luyện tập.
Ở đằng kia, Hạ Lăng mềm nhũn khi bị Lệ Lôi hôn, cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể dần dần phồng lên, liền vươn tay đẩy anh: "Anh dừng lại!"
Lệ Lôi không nghe lời cô, đột nhiên đem cô bế lên, và đi về phía phòng.
Trước khi anh đi được vài bước, anh đã bị chặn lại.
“Cái quái...” Đàn ông lúc này thường rất dễ cáu gắt, bạn Tiểu Lệ Lôi cũng không ngoại lệ, chưa kể người đẹp trong vòng tay anh là người anh đã thương nhớ nhiều năm. Tuy nhiên, anh mới nói được nửa lời, đột nhiên dừng lại đột ngột, gượng cười: “Anh à.”
Hạ Mặc Ngôn ngây người nhìn anh.
Hạ Lăng hé mở một đôi mắt hơi mờ sương, với đôi má ửng hồng quyến rũ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nói một cách loạng choạng: “Để em xuống.”
Đột nhiên, cô cảm thấy cơ thể mình như đang bay lên, bị anh lấy tay bắt lấy sau gáy ép xuống đất.
Đặt chân xuống đất, lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, vừa ngước mắt lên đã thấy anh trai mình đứng cao cao tại thượng như pháo hoa. Nhớ lại cảnh vừa rồi cùng Lệ Lôi bị anh trai đụng phải, trời ạ...
Bạn học Tiểu Lăng mặt đỏ bừng, nóng lòng muốn tìm lỗ chui xuống ngay lập tức.
"Ngày hôm nay đã huấn luyện xong?" Hạ Mộ Ngôn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy...” cô ấp úng trả lời:“Em, em... về phòng nghỉ ngơi trước.” Cô nhanh chân chạy đi trốn.
Bỏ lại bạn học Tiểu Lệ Lôi cay đắng, đối mặt với anh vợ đang tức giận.
"Anh trai, em..." Lệ Lôi vẫn gượng cười, muốn giải thích.
Hạ Mặc Ngôn từ trong kẽ răng nói ra từng chữ: "Thể lực tốt đúng không, hửm?"
Bạn học Tiểu Lệ này mặt xám xịt, loại câu hỏi này, làm sao có thể trả lời là thể lực không tốt được a, thể lực tốt là tôn nghiêm của người đàn ông, rõ ràng là anh vợ đang đổ thêm dầu vào lửa....
Bạn học Tiểu Lệ như sắp khóc rồi, tự trách mình không cho thêm người đề cao cảnh giác ở gần đây, như thế nào mà anh vợ đến cũng không có người nhắc nhở.
Suy nghĩ một hồi, đợi anh vợ trả lời, bạn học Tiểu Lệ cắn răng nói: “Cũng...không tồi..!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh đã cảm thấy không ổn, chỉ có Hạ Mặc Ngôn ở đối diện nheo mắt nguy hiểm: "Khá tốt, chắc là do khối lượng bài tập còn chưa đủ, vậy để tôi luyện tập với cậu."
Anh nói xong liền mở ra đôi chân thon thả bước vào phòng huấn luyện nơi chất đầy đống băng tuyết.
Vài tiếng sau.
Hạ Lăng đã trở về phòng, đi tắm, trấn tĩnh tâm hồn, lề mề đến thời gian ăn tối.
Người giúp việc của biệt thự đến mời cô vào nhà ăn và nói: “ Hạ quốc sự, thiếu gia và Thiệu Huy tiểu thiếu gia đang đợi cô!”
Vì vậy, cô đến nhà ăn và phát hiện ra rằng Lệ Lôi không có ở đó: "Anh ấy đâu?" cô thấy có chút kì quái, hỏi, và ngồi xuống bên cạnh Thiệu Huy. Mặc dù cô có một chút xấu hổ khi đối mặt với anh trai của mình, nhưng ai cũng là người trưởng thành, sự xấu hổ chỉ một chút liền trôi đi, khụ...khụ.
Hạ Mặc Ngôn không nói gì.
Tiểu Thiệu Huy vẻ mặt đồng cảm nói: "Ba, ông ấy..."
Hạ Mặc Ngôn liếc nhìn đứa trẻ như không nhìn.
Tiểu Thiệu Huy thức thời nói: "Ba đã biểu diễn trong phòng huấn luyện cho con xem vào buổi chiều, vừa mới ra ngoài, có chút hơi mệt. Chắc là đã về phòng nghỉ ngơi".
Bình luận facebook