Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 585: Phượng hoàng ngu ngốc
Họ không có bất kỳ lời khuyên chuyên môn nào, nói: “Diệp Tinh Lăng thực sự có thiên phú về ca hát. Cô ấy hát hay hơn nhiều nghệ sĩ nổi tiếng mà chúng tôi từng nghe trước đây. Chúng tôi không thể nói điều gì làm cho nó khác biệt, nhưng thực sự nó rất dễ cảm nhận”.
"Đúng rồi. Chúng tôi chắc chắn sẽ trở lại ủng hộ nếu cô ấy có một buổi hòa nhạc khác”.
“Anh có thấy bộ trang phục mà cô ấy mặc hôm nay không? Nó tôn lên vóc dáng của cô làm cô trông rất xinh đẹp. Cả chiếc váy cổ tích mà cô đã thay đổi giữa chừng cũng rất đẹp”.
Tôi đã chụp được rất nhiều bức ảnh của cô ấy, tôi sẽ đăng chúng lên mạng xã hội. Nhìn họ thực sự như một cặp hoàn hảo.
Tất cả các cuộc trò chuyện của khán giả đều tập trung xoay quanh vào việc khen ngợi buổi hòa nhạc. Ngay cả thảm đỏ và thảm ở lối vào cũng tràn ngập người hâm mộ, tất cả đều hô vang: “ Tiểu Lăng của tôi là nhất!”.
Vậy là chương trình đầu tiên của cô rất thành công.
Ở hậu trường.
Bàn trang điểm của Hạ Lăng đang bị biển hoa nhấn chìm. Bên cạnh là những món quà và hoa do người hâm mộ tặng, cô cũng nhận được chúng từ bạn bè của mình; như Vệ Thiều Âm, Phượng Côn, Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc. Tất cả mọi người đều có mặt tối nay, họ được ngồi ở hàng ghế VIP cô lập với thế giới bên ngoài.
Sau khi kết thúc, họ không đến hậu trường để chúc mừng cô vì không muốn làm náo loạn, nhưng tất cả họ đều tặng quà cho cô
[Buổi biểu diễn đầu tiên này rất thành công, xin chúc mừng.] Giỏ hoa trang trọng, phù hợp với dịp này là của Phượng Côn.
[Không tệ.] Một bó hoa trắng đến từ Vệ Thiều Âm, người đàn ông kiêu ngaọ.
[Tiểu Lăng, cô nhất định sẽ trở thành một Thiên Hậu ở đỉnh cao.] Hoa Lan màu hồng đi kèm với một tấm thiệp trên đó có một trái tim to lớn được vẽ, và được ký tên bởi Lạc Lạc và Bạch Mộ Dung.
[ Buổi biểu diễn thực sự rất tuyệt, tôi thừa nhận nó rất đặc sắc.] Đây là từ Lục Đào.
……….
Và nhiều, nhiều hơn nữa.
Hạ Lăng không tẩy trang, với lớp trang điểm vẫn còn và mái tóc bồng bềnh, tựa vào cạnh để đọc từng tấm thiệp. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe môi với sự thích thú nhẹ nhàng của cô. Khi cô đi qua từng món quà, cô bắt gặp một bó hoa hồng đỏ.
Nó thậm chí còn lớn hơn, sang trọng và xa hoa hơn hai bó hoa hồng mà Vương Đào và Lệ Lôi tặng cho cô trên sân khấu. Một tấm thiệp màu đen có thiết kế tinh xảo nằm ở giữa bó hoa, trên đó một con bướm vàng bay ở giữa được vẽ bằng một phong cách vẽ quen thuộc.
Không có dòng chữ, cũng không có tin nhắn để lại.
Tuy nhiên, Hạ Lăng biết nó được gửi đến từ ai.
Bùi Tử Hoành. Có phải anh cũng đến xem buổi hòa nhạc của cô không?
Tâm trạng cô hơi phức tạp. Cô đã buông tay anh, nhưng anh vẫn quay lại bày tỏ tình yêu của anh dành cho cô. Nếu chuyện này tiếp diễn, cô sẽ không biết phải làm gì nếu anh tiến xa hơn nữa. Thành công của buổi hòa nhạc đã khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc như thể cô đang bay lên, nhưng bây giờ những cảm xúc đó đã chìm xuống.
Có người gõ cửa.
Hạ Lăng đặt tấm thiệp và hoa xuống bàn, gọi to: “Mời vào”.
Một người đàn ông với đôi mắt băng giá, buồn tẻ mặc áo sơ mi trắng bước vào.
Đôi mắt của Hạ Lăng sáng lên, cô ôm chầm lấy anh: "Anh trai."
Hạ Mặc Ngôn sử dụng những ngón tay thon thả của mình để làm mượt mái tóc rối bù của cô em gái.
"Em có mệt không?" Anh hỏi em gái mình.
Hạ Lăng lắc đầu. “Anh ơi, tại sao anh lại ở đây?”.
“Có một vài việc khẩn cấp. Anh sẽ rời khỏi thành phố trong tối nay và anh đến để nói lời tạm biệt”. Hạ Mặc Ngôn trả lời.
Tiểu Lăng chớp mắt, giật mình. Cô không ngờ rằng anh trai mình lại đi đột ngột như vậy, điều này làm tâm trạng cô trầm xuống. "Khi nào anh quay lại?"
“Anh không chắc, nó có thể kéo dài vài tháng hoặc thậm chí một năm rưỡi”.
Hạ Lăng không thể chịu đựng được khi anh ta rời đi. Kể từ khi cô và Hạ Vũ trở mặt, cô không có người thân bên cạnh, cô chỉ có một mình. Bây giờ, cô có một người anh trai, nhưng thời gian họ ở bên nhau rất ngắn ngủi. Tuy nhiên, cô biết rằng anh trai cô còn có công việc riêng để giải quyết và không thể luôn ở bên cạnh cô. Cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Anh sẽ nhớ em chứ?".
Hạ Mặc Ngôn gật đầu và để lại cho cô một số điện thoại: “Hãy gọi cho anh nếu có gì xảy ra. Nhưng đừng gọi thường xuyên. Em đang ở một mình. Em không thể liên lạc với người thân mọi lúc và chỉ phải sử dụng điện thoại khi cần thiết?”.
"Dạ." Tiểu Lăng trả lời.
Cô chợt nhớ điều gì đó và hỏi anh: “Em có thể tiết lộ danh tính của anh cho Lệ Lôi không? Lần trước khi anh và em đi mua sắm cùng nhau, anh ấy dường như đã hiểu lầm. Em không muốn làm anh ấy buồn vì điều đó”.
Đôi mắt của Hạ Mặc Ngôn trở giận dữ. “ Kẻ đầu sỏ đó à?”. Gần đây anh cảm thấy rất không hài lòng với Lệ Lôi, và ngay lập tức gọi anh ta là kẻ đầu sỏ. “Bất cứ ai làm em buồn đều phải trả giá. Hãy để anh ta chịu đựng, và nó giống như một bài kiểm tra để trải nghiệm”.
"Anh trai!" Hạ Lăng hốt hoảng và than vãn.
Cô không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào với Lệ Lôi nữa. Họ đã trải qua rất nhiều trở ngại, và thật không dễ để họ trở lại với nhau. Tại sao họ lại phải tạo ra sóng gió?
Hạ Mặc Ngôn cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Trên thế giới này không chỉ có anh ta là cây ngô đồng. Anh có thể tìm một cái cây tốt hơn cho em”.
"Em muốn anh ấy!" Hạ Lăng tỏ ra lo lắng hơn.
Hạ Mặc Ngôn thở dài, cô thật là một người phụ nữ hướng ngoại. Tuy nhiên, anh sẽ không nguôi lòng nếu anh không làm cho Lệ Lôi đau khổ một chút. Em gái của anh, người mà anh sẽ làm bất cứ điều gì để chăm sóc cho cô, làm sao anh có thể để một người đàn ông như thế mang lại cho em gái mình nỗi đau như vậy? Sau một lúc suy nghĩ, anh nói: "Em có thể nói với anh ta về mối quan hệ của chúng ta, miễn là anh ta hoàn thành một việc".
"Việc đó là gì?" Tiểu Lăng hỏi trong niềm vui.
"Lần này, anh rời đi quá vội vàng và anh không có thời gian đến nhà Nam Cung để giúp em đòi số tiền 30 tỷ tiền đánh bạc và phí tổn tinh thần. Ban đầu, anh dự định trở về nhà để sắp xếp cho ai đó giải quyết việc này cho anh, nhưng giờ đây anh sẽ để người đàn ông của em làm điều đó."
" Anh trai, ý anh là muốn Lệ Lôi đến nhà Nam Cung để giúp em đòi 30 tỷ?"
"Đúng." Hạ Mặc Ngôn bình tĩnh.
"Anh trai!" Hạ Lăng lại cảm thấy lo lắng. Ông của Lệ Lôi đang ở giữa buộc anh phải ở cùng Nam Cung Thanh Nhã. Nếu anh đến đó để đòi tiền, anh sẽ khiến ông mình tức giận và buồn bã, điều này sẽ không tốt. Cô cảm thấy đau khổ.
Hạ Mặc Ngôn vẫn bình tĩnh. "Nếu anh ta không làm điều đó, anh ta sẽ chọc tức anh".
Hạ Lăng cảm thấy như cả một đàn quạ đang bay phía trên mái nhà.
Hạ Mặc Ngôn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô và nói: "Tiểu Lăng, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh. Nếu anh ta thậm chí không thể làm điều này cho em làm sao anh có thể giao phó em cho anh ta?".
Hạ Lăng lau mũi. “Anh có thể thay đổi thành một thử thách khác dễ hơn một chút không?”.
Đều này có ý gì? Đây là 30 tỷ tống tiền từ gia đình Nam Cung. Điều này cũng có thể dẫn đến họ sẽ phá sản.
“Điều này không dễ dàng sao? Anh có thể giải quyết vấn đề này khi anh 7 tuổi. Anh ta đã 20 tuổi. Nếu anh ta thậm chí không thể giải quyết chuyện này, làm sao anh có thể để anh ta kết hôn với em?”. Hạ Mặc Ngôn vẫn không thay đổi ý định của mình.
Hạ Lăng đã suýt khóc. Cô muốn nói rất nhiều với anh trai mình rằng điều này thực sự không giống nhau. Anh trai không cho cô nói thật với Lệ Lôi. Vậy thì chỉ còn cách duy nhất là làm cho Lệ Lôi đòi được 30 tỷ nhân dân tệ đó. Nhưng cô lại không dám nói những lời này với anh. Biểu cảm khuôn mặt của anh trai cô đã xấu đi. Cô sợ anh trai mình thực sự sẽ tách cô và Lệ Lôi ra và tìm một người khác cho cô.
Cô miễn cưỡng đồng ý.
Cô quyết tâm, nếu Lệ Lôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ giúp anh che đậy nó và đánh lừa anh trai cho đến khi anh trai cô tin rằng anh đã thành công.
Nhưng làm thế nào mà Hạ Mặc Ngôn không biết cô có ý nghĩ đó? Anh quyết định không để lộ cô. Dù sao, anh sẽ biết rõ là Lệ Lôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không
Hạ Mặc Ngôn nheo mắt không vui. Tiểu Lăng có nghĩ rằng người đàn ông cô yêu là yếu đuối?
Chắc chắn không phải.
Trên thế giới có rất nhiều cây ngô đồng, nhưng chỉ những cây tốt nhất, độc nhất mới được Phượng hoàng chấp thuận.
Mặc dù Phuợng Hoàng ngu ngốc này có thể có một hương vị kém hơn một chút.
______________________
Dịch giả: Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: Hương Vũ
______________________
Mlem mlem nào các bẹn
"Đúng rồi. Chúng tôi chắc chắn sẽ trở lại ủng hộ nếu cô ấy có một buổi hòa nhạc khác”.
“Anh có thấy bộ trang phục mà cô ấy mặc hôm nay không? Nó tôn lên vóc dáng của cô làm cô trông rất xinh đẹp. Cả chiếc váy cổ tích mà cô đã thay đổi giữa chừng cũng rất đẹp”.
Tôi đã chụp được rất nhiều bức ảnh của cô ấy, tôi sẽ đăng chúng lên mạng xã hội. Nhìn họ thực sự như một cặp hoàn hảo.
Tất cả các cuộc trò chuyện của khán giả đều tập trung xoay quanh vào việc khen ngợi buổi hòa nhạc. Ngay cả thảm đỏ và thảm ở lối vào cũng tràn ngập người hâm mộ, tất cả đều hô vang: “ Tiểu Lăng của tôi là nhất!”.
Vậy là chương trình đầu tiên của cô rất thành công.
Ở hậu trường.
Bàn trang điểm của Hạ Lăng đang bị biển hoa nhấn chìm. Bên cạnh là những món quà và hoa do người hâm mộ tặng, cô cũng nhận được chúng từ bạn bè của mình; như Vệ Thiều Âm, Phượng Côn, Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc. Tất cả mọi người đều có mặt tối nay, họ được ngồi ở hàng ghế VIP cô lập với thế giới bên ngoài.
Sau khi kết thúc, họ không đến hậu trường để chúc mừng cô vì không muốn làm náo loạn, nhưng tất cả họ đều tặng quà cho cô
[Buổi biểu diễn đầu tiên này rất thành công, xin chúc mừng.] Giỏ hoa trang trọng, phù hợp với dịp này là của Phượng Côn.
[Không tệ.] Một bó hoa trắng đến từ Vệ Thiều Âm, người đàn ông kiêu ngaọ.
[Tiểu Lăng, cô nhất định sẽ trở thành một Thiên Hậu ở đỉnh cao.] Hoa Lan màu hồng đi kèm với một tấm thiệp trên đó có một trái tim to lớn được vẽ, và được ký tên bởi Lạc Lạc và Bạch Mộ Dung.
[ Buổi biểu diễn thực sự rất tuyệt, tôi thừa nhận nó rất đặc sắc.] Đây là từ Lục Đào.
……….
Và nhiều, nhiều hơn nữa.
Hạ Lăng không tẩy trang, với lớp trang điểm vẫn còn và mái tóc bồng bềnh, tựa vào cạnh để đọc từng tấm thiệp. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe môi với sự thích thú nhẹ nhàng của cô. Khi cô đi qua từng món quà, cô bắt gặp một bó hoa hồng đỏ.
Nó thậm chí còn lớn hơn, sang trọng và xa hoa hơn hai bó hoa hồng mà Vương Đào và Lệ Lôi tặng cho cô trên sân khấu. Một tấm thiệp màu đen có thiết kế tinh xảo nằm ở giữa bó hoa, trên đó một con bướm vàng bay ở giữa được vẽ bằng một phong cách vẽ quen thuộc.
Không có dòng chữ, cũng không có tin nhắn để lại.
Tuy nhiên, Hạ Lăng biết nó được gửi đến từ ai.
Bùi Tử Hoành. Có phải anh cũng đến xem buổi hòa nhạc của cô không?
Tâm trạng cô hơi phức tạp. Cô đã buông tay anh, nhưng anh vẫn quay lại bày tỏ tình yêu của anh dành cho cô. Nếu chuyện này tiếp diễn, cô sẽ không biết phải làm gì nếu anh tiến xa hơn nữa. Thành công của buổi hòa nhạc đã khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc như thể cô đang bay lên, nhưng bây giờ những cảm xúc đó đã chìm xuống.
Có người gõ cửa.
Hạ Lăng đặt tấm thiệp và hoa xuống bàn, gọi to: “Mời vào”.
Một người đàn ông với đôi mắt băng giá, buồn tẻ mặc áo sơ mi trắng bước vào.
Đôi mắt của Hạ Lăng sáng lên, cô ôm chầm lấy anh: "Anh trai."
Hạ Mặc Ngôn sử dụng những ngón tay thon thả của mình để làm mượt mái tóc rối bù của cô em gái.
"Em có mệt không?" Anh hỏi em gái mình.
Hạ Lăng lắc đầu. “Anh ơi, tại sao anh lại ở đây?”.
“Có một vài việc khẩn cấp. Anh sẽ rời khỏi thành phố trong tối nay và anh đến để nói lời tạm biệt”. Hạ Mặc Ngôn trả lời.
Tiểu Lăng chớp mắt, giật mình. Cô không ngờ rằng anh trai mình lại đi đột ngột như vậy, điều này làm tâm trạng cô trầm xuống. "Khi nào anh quay lại?"
“Anh không chắc, nó có thể kéo dài vài tháng hoặc thậm chí một năm rưỡi”.
Hạ Lăng không thể chịu đựng được khi anh ta rời đi. Kể từ khi cô và Hạ Vũ trở mặt, cô không có người thân bên cạnh, cô chỉ có một mình. Bây giờ, cô có một người anh trai, nhưng thời gian họ ở bên nhau rất ngắn ngủi. Tuy nhiên, cô biết rằng anh trai cô còn có công việc riêng để giải quyết và không thể luôn ở bên cạnh cô. Cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Anh sẽ nhớ em chứ?".
Hạ Mặc Ngôn gật đầu và để lại cho cô một số điện thoại: “Hãy gọi cho anh nếu có gì xảy ra. Nhưng đừng gọi thường xuyên. Em đang ở một mình. Em không thể liên lạc với người thân mọi lúc và chỉ phải sử dụng điện thoại khi cần thiết?”.
"Dạ." Tiểu Lăng trả lời.
Cô chợt nhớ điều gì đó và hỏi anh: “Em có thể tiết lộ danh tính của anh cho Lệ Lôi không? Lần trước khi anh và em đi mua sắm cùng nhau, anh ấy dường như đã hiểu lầm. Em không muốn làm anh ấy buồn vì điều đó”.
Đôi mắt của Hạ Mặc Ngôn trở giận dữ. “ Kẻ đầu sỏ đó à?”. Gần đây anh cảm thấy rất không hài lòng với Lệ Lôi, và ngay lập tức gọi anh ta là kẻ đầu sỏ. “Bất cứ ai làm em buồn đều phải trả giá. Hãy để anh ta chịu đựng, và nó giống như một bài kiểm tra để trải nghiệm”.
"Anh trai!" Hạ Lăng hốt hoảng và than vãn.
Cô không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào với Lệ Lôi nữa. Họ đã trải qua rất nhiều trở ngại, và thật không dễ để họ trở lại với nhau. Tại sao họ lại phải tạo ra sóng gió?
Hạ Mặc Ngôn cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Trên thế giới này không chỉ có anh ta là cây ngô đồng. Anh có thể tìm một cái cây tốt hơn cho em”.
"Em muốn anh ấy!" Hạ Lăng tỏ ra lo lắng hơn.
Hạ Mặc Ngôn thở dài, cô thật là một người phụ nữ hướng ngoại. Tuy nhiên, anh sẽ không nguôi lòng nếu anh không làm cho Lệ Lôi đau khổ một chút. Em gái của anh, người mà anh sẽ làm bất cứ điều gì để chăm sóc cho cô, làm sao anh có thể để một người đàn ông như thế mang lại cho em gái mình nỗi đau như vậy? Sau một lúc suy nghĩ, anh nói: "Em có thể nói với anh ta về mối quan hệ của chúng ta, miễn là anh ta hoàn thành một việc".
"Việc đó là gì?" Tiểu Lăng hỏi trong niềm vui.
"Lần này, anh rời đi quá vội vàng và anh không có thời gian đến nhà Nam Cung để giúp em đòi số tiền 30 tỷ tiền đánh bạc và phí tổn tinh thần. Ban đầu, anh dự định trở về nhà để sắp xếp cho ai đó giải quyết việc này cho anh, nhưng giờ đây anh sẽ để người đàn ông của em làm điều đó."
" Anh trai, ý anh là muốn Lệ Lôi đến nhà Nam Cung để giúp em đòi 30 tỷ?"
"Đúng." Hạ Mặc Ngôn bình tĩnh.
"Anh trai!" Hạ Lăng lại cảm thấy lo lắng. Ông của Lệ Lôi đang ở giữa buộc anh phải ở cùng Nam Cung Thanh Nhã. Nếu anh đến đó để đòi tiền, anh sẽ khiến ông mình tức giận và buồn bã, điều này sẽ không tốt. Cô cảm thấy đau khổ.
Hạ Mặc Ngôn vẫn bình tĩnh. "Nếu anh ta không làm điều đó, anh ta sẽ chọc tức anh".
Hạ Lăng cảm thấy như cả một đàn quạ đang bay phía trên mái nhà.
Hạ Mặc Ngôn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô và nói: "Tiểu Lăng, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh. Nếu anh ta thậm chí không thể làm điều này cho em làm sao anh có thể giao phó em cho anh ta?".
Hạ Lăng lau mũi. “Anh có thể thay đổi thành một thử thách khác dễ hơn một chút không?”.
Đều này có ý gì? Đây là 30 tỷ tống tiền từ gia đình Nam Cung. Điều này cũng có thể dẫn đến họ sẽ phá sản.
“Điều này không dễ dàng sao? Anh có thể giải quyết vấn đề này khi anh 7 tuổi. Anh ta đã 20 tuổi. Nếu anh ta thậm chí không thể giải quyết chuyện này, làm sao anh có thể để anh ta kết hôn với em?”. Hạ Mặc Ngôn vẫn không thay đổi ý định của mình.
Hạ Lăng đã suýt khóc. Cô muốn nói rất nhiều với anh trai mình rằng điều này thực sự không giống nhau. Anh trai không cho cô nói thật với Lệ Lôi. Vậy thì chỉ còn cách duy nhất là làm cho Lệ Lôi đòi được 30 tỷ nhân dân tệ đó. Nhưng cô lại không dám nói những lời này với anh. Biểu cảm khuôn mặt của anh trai cô đã xấu đi. Cô sợ anh trai mình thực sự sẽ tách cô và Lệ Lôi ra và tìm một người khác cho cô.
Cô miễn cưỡng đồng ý.
Cô quyết tâm, nếu Lệ Lôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ giúp anh che đậy nó và đánh lừa anh trai cho đến khi anh trai cô tin rằng anh đã thành công.
Nhưng làm thế nào mà Hạ Mặc Ngôn không biết cô có ý nghĩ đó? Anh quyết định không để lộ cô. Dù sao, anh sẽ biết rõ là Lệ Lôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không
Hạ Mặc Ngôn nheo mắt không vui. Tiểu Lăng có nghĩ rằng người đàn ông cô yêu là yếu đuối?
Chắc chắn không phải.
Trên thế giới có rất nhiều cây ngô đồng, nhưng chỉ những cây tốt nhất, độc nhất mới được Phượng hoàng chấp thuận.
Mặc dù Phuợng Hoàng ngu ngốc này có thể có một hương vị kém hơn một chút.
______________________
Dịch giả: Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: Hương Vũ
______________________
Mlem mlem nào các bẹn